Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 15
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Dạ Lam buồn nàng đau lòng tựa vào vai Mai Mai mà ngủ thiếp đi.... Hàn Thiên bước vào, vẫn dáng người ấy, chàng nhẹ giọng:
-Ngươi ra ngoài đi!
Mai Mai giật mình nhìn lên, thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nàng gật đầu, để nàng tựa vào giường mà đứng lên:
-Ngài làm tiểu thư đau lòng chưa đủ sao!
Hàn Thiên chẳng nói, chàng chỉ giơ lọ thuốc:
-Là ta làm nên ta chịu!
Mai Mai liếc nhìn Dạ Lam, đầu ngón tay nàng bị thương... Cô nàng gật đầu đi ra, rồi khép cửa lại....
Hàn Thiên bước lại gần, khẽ ngồi cạnh nàng, chàng nhếch nhẹ đôi mắt sang, nhìn người thiếu nữ,khóc thiếp đi.... Nàng ngủ đúng là tuyệt đẹp, chỉ có lúc ngủ mới dịu dàng như vậy... Hàn Thiên lau nhẹ giọt nước mắt trên mi nàng thở dài :
-Ta xin lỗi!
Rồi chàng mở lọ thuốc từ tốn bôi lên vết thương tỉ mỉ, chàng khẽ nhíu mày :
-Chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả!
Chàng thấy chua xót... Chàng nhớ đến mẹ chàng, người phụ nữ luôn quan tâm chàng, nhưng lại sớm dời bỏ chàng ra đi, còn phụ thân chàng thì lại bắt ép chàng học hành thành đạt.... Con người chàng hôm nay cũng là vì ông ấy tạo dựng. Sau nhiều năm bôn ba, chàng đã bị ăn mòn cảm xúc, từ khi mất mẹ, chàng đã không còn muốn quan tâm đến một ai nữa, bởi chàng biết, ngoài mẹ ra, chẳng ai yêu thương chàng thật lòng, họ chỉ là thấy chàng có tiền mà tiếp cận.
-Nàng cứ giận đi,vậy sẽ tốt hơn!
.. Chàng khẽ vuốt tóc mái của nàng sang một bên, đột nhiên lên tiếng :
-Ta sai rồi! Ta đã thua cuộc! Hàn Thiên ta thật sự đã rung động! Dạ Lam, nàng yên tâm. Ta sẽ không để nàng phải khóc nữa!
Rồi chàng bế nàng lên giường, nhẹ nhàng đặt xuống... Dạ Lam trong cơn mê man.. Nàng gặp mẹ, nhưng bà chỉ cười rồi quay lưng đi.. Nàng với tay:
-Mẫu thân! Xin đừng bỏ rơi con!
Nàng kéo tay chàng lại, Hàn Thiên đứng lại, ngó nhìn nàng. Ra là mơ... Chàng cầm nhẹ tay, để xuống sau đó ngồi bên cạnh nàng, chàng thở dài:
-Ta sẽ không dời bỏ nàng!
Dạ Lam mơ màng thấy mẹ quay lại nắm tay, và nói không dời đi, nàng mỉm cười,mãn nguyện, chìm vào giấc ngủ.
Mai Mai ngóng chờ bên ngoài, cô nàng ngó nghiêng. Lý Uy vỗ vai :
-Sao cô nương không ngủ đi!
Mai Mai Quay sang lắc lắc :
-Nô tỳ đang đợi ngài ấy ra!
Lý Uy bật cười khanh khách :
-Sao thế! Cô nương lo mất tiểu thư à!
Mai Mai xua tay:
-Không phải ý đó! Nô tỳ chỉ là....
Lý Uy khoanh tay đắc chí:
-Thật ra cũng không có khả năng! Nhưng ngài ấy đâu phải người thấy thiếu nữ ngủ mà dở trò, cô nương yên tâm đi! Vậy nên cô nương ngủ sớm đi!
Mai Mai vẫn lắc đầu :
-Vậy ta đứng ngoài vậy! Dù sao cũng không ngủ đc! Còn ngài khuya rồi sao chưa ngủ!
Lý Uy cười nhẹ, anh dõng dạc :
-Ta đang suy đoán một chuyện! Nhưng biết đc đáp án là tốt rồi!
Mai Mai ngây ngô nhìn lên:
-Chuyện gì ạ!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Không có gì! Cô nương ngủ đi! Lạnh rồi! Nên mặc Áo khoác vào!
Nói rồi anh khoác nhẹ nên vai cô nàng... Rồi xoay người bước đi. Mai Mai đỏ mặt nhìn theo:
-Đa tạ! Nô tỳ sẽ trả lại!
Lý Uy phất tay:
-Ta đối với ai cũng vậy! Không cần trả nữa!
Mai Mai nghe vậy có chút buồn lòng, cô nàng thở dài:
-Thì ra ai cũng vậy! Mình lại còn cho là đặc biệt! Đúng là ngu ngốc!
Rồi cô nàng ôm nhẹ vai:
-Nhưng nó thật ấm áp!
Gần sáng, Hàn Thiên mở mắt, nhẹ nhàng rời đi, thấy Mai Mai bên ngoài, dặn dò :
-Nhớ kỹ! Chuyện ta đến đây! Đừng nói cho nàng! Còn nữa! Thuốc đây! Nhớ để nàng bôi!
Mai Mai gật gù, nhận thuốc:
-Dạ!
Nhìn Hàn Thiên rời đi, Mai Mai gãi đầu :
-Sao mình cứ thấy có gì đó không bình thường! Ngài ấy là quan tâm hay là không quan tâm!
Dạ Lam mới thức dậy, nàng khẽ vươn vai:
-Mai Mai! Em đâu rồi!
Thấy tiếng gọi Mai Mai chạy vào:
-Người tỉnh rồi sao!
Dạ Lam như lột xác nàng cười cười :
-Vừa nãy ta ngủ ngon lắm! Ta mơ đc gặp mẹ vào nói chuyện rất vui!
Mai Mai liếc liếc, cô nàng túng túng:
-À.... Vâng!
Dạ Lam thấy tay dc băng thì vỗ vai Mai Mai:
-Em băng cho ta sao! Mai Mai! Chỉ em là quan tâm ta!
Mai Mai cười trừ, nàng nghĩ rằng :
-Là Hàn Thiếu chủ, em có làm gì đâu!
Dạ Lam bật dậy, nàng vội chạy đi:
-Ta phải chuẩn bị bữa sáng cho huynh ấy!
Mai Mai đần người :
-Chuyện hôm qua!
Dạ Lam bĩu môi:
-Ta bị tẩy não rồi! Thế nhé! Ta đi đây!
Mai Mai vội lắc đầu :
-Người cần gì phải cố chấp như vậy!!!
Dạ lam vui vẻ làm canh rồi lại đến phòng chàng:
-Hàn Thiên chàng ơi!
Hàn Thiên sởn gai ốc,hơi giật mình, biết là ai, khẽ cười nhẹ, nhưng lại vẫn như thường, không cảm xúc:
-Lại là cô nương nữa!
Dạ Lam hừ nhẹ.. Xem cái mặt huynh ấy, người ta đau lòng vậy mà vẫn như thường :
-Đồ đầu đá!
Nàng chửi nhẹ, Hàn Thiên Nghe thấy lắc đầu, nàng tiến lại:
-Huynh có thể đập tiếp! Ta từ nay không xin lệnh bài nữa! Ta đã chuẩn bị sẵn nhiều bát rồi!
Câu nói làm chàng căng não... Hết cách... Chàng chỉ nhẹ giọng:
-Hôm qua ta chỉ là vô ý, không phải đập như cô nương nói!
Dạ Lam nhìn lên, vui vẻ :
-Ồ! Vậy sao! Vậy ra là thiếu chủ đây lại thích uống canh của ta vậy sao!
Hàn Thiên lắc đầu :
-Không!
Dạ Lam hừ nhẹ:
-Thiệt tình! Người gì mà.... Đúng là đá!
Hàn Thiên thấy nàng phụng phịu thì lắc đầu:
-Nàng ta thật là! Sau vậy vẫn vui vẻ đc!
Hàn Thiên lên giọng:
-Ta chỉ là.... Chán canh đó rồi!
Dạ Lam tròn mắt, mỉm cười :
-Vậy ta đổi canh khác! Vậy nhé!
-Ta có nói là uống đâu! Để vậy đi!
Chàng chỉ là k muốn nàng mất công xuống bếp....
-Vậy huynh uống đi ta sẽ đi ngay!
Đi ngay! Đành giả vờ vậy.. Hàn Thiên lắc đầu :
-Ta không uống!
Dạ Lam lắc đầu :
-Có bao giờ huynh chịu uống đâu! Vậy ta đành mặt dày chờ huynh uống vậy!
Hàn Thiên đạt đc mục đích, chàng nghiêng đầu :
-Ta thấy phiền! (Đề nghị bé Hàn ít ngược tâm thôi nhé-rõ ràng là thích mà  ̄﹏ ̄ )
Dạ Lam hừ lạnh:
-Vậy à! Sao ta chẳng thấy phiền nhỉ! Kệ huynh! Ta không thấy là đc rồi! Huynh đang viết gì vậy!
-Hoá đơn! Sao! Cô nương muốn giúp ta à!
Dạ Lam hớn hở, đi lại, lấy một tờ:
-Đơn giản!
Ngay sau đó nàng đơ ra giơ tay cười trừ:
-Xin lỗi huynh! Ta đọc nó mà không hiểu gì!
-Ngươi ra ngoài đi!
Mai Mai giật mình nhìn lên, thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nàng gật đầu, để nàng tựa vào giường mà đứng lên:
-Ngài làm tiểu thư đau lòng chưa đủ sao!
Hàn Thiên chẳng nói, chàng chỉ giơ lọ thuốc:
-Là ta làm nên ta chịu!
Mai Mai liếc nhìn Dạ Lam, đầu ngón tay nàng bị thương... Cô nàng gật đầu đi ra, rồi khép cửa lại....
Hàn Thiên bước lại gần, khẽ ngồi cạnh nàng, chàng nhếch nhẹ đôi mắt sang, nhìn người thiếu nữ,khóc thiếp đi.... Nàng ngủ đúng là tuyệt đẹp, chỉ có lúc ngủ mới dịu dàng như vậy... Hàn Thiên lau nhẹ giọt nước mắt trên mi nàng thở dài :
-Ta xin lỗi!
Rồi chàng mở lọ thuốc từ tốn bôi lên vết thương tỉ mỉ, chàng khẽ nhíu mày :
-Chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả!
Chàng thấy chua xót... Chàng nhớ đến mẹ chàng, người phụ nữ luôn quan tâm chàng, nhưng lại sớm dời bỏ chàng ra đi, còn phụ thân chàng thì lại bắt ép chàng học hành thành đạt.... Con người chàng hôm nay cũng là vì ông ấy tạo dựng. Sau nhiều năm bôn ba, chàng đã bị ăn mòn cảm xúc, từ khi mất mẹ, chàng đã không còn muốn quan tâm đến một ai nữa, bởi chàng biết, ngoài mẹ ra, chẳng ai yêu thương chàng thật lòng, họ chỉ là thấy chàng có tiền mà tiếp cận.
-Nàng cứ giận đi,vậy sẽ tốt hơn!
.. Chàng khẽ vuốt tóc mái của nàng sang một bên, đột nhiên lên tiếng :
-Ta sai rồi! Ta đã thua cuộc! Hàn Thiên ta thật sự đã rung động! Dạ Lam, nàng yên tâm. Ta sẽ không để nàng phải khóc nữa!
Rồi chàng bế nàng lên giường, nhẹ nhàng đặt xuống... Dạ Lam trong cơn mê man.. Nàng gặp mẹ, nhưng bà chỉ cười rồi quay lưng đi.. Nàng với tay:
-Mẫu thân! Xin đừng bỏ rơi con!
Nàng kéo tay chàng lại, Hàn Thiên đứng lại, ngó nhìn nàng. Ra là mơ... Chàng cầm nhẹ tay, để xuống sau đó ngồi bên cạnh nàng, chàng thở dài:
-Ta sẽ không dời bỏ nàng!
Dạ Lam mơ màng thấy mẹ quay lại nắm tay, và nói không dời đi, nàng mỉm cười,mãn nguyện, chìm vào giấc ngủ.
Mai Mai ngóng chờ bên ngoài, cô nàng ngó nghiêng. Lý Uy vỗ vai :
-Sao cô nương không ngủ đi!
Mai Mai Quay sang lắc lắc :
-Nô tỳ đang đợi ngài ấy ra!
Lý Uy bật cười khanh khách :
-Sao thế! Cô nương lo mất tiểu thư à!
Mai Mai xua tay:
-Không phải ý đó! Nô tỳ chỉ là....
Lý Uy khoanh tay đắc chí:
-Thật ra cũng không có khả năng! Nhưng ngài ấy đâu phải người thấy thiếu nữ ngủ mà dở trò, cô nương yên tâm đi! Vậy nên cô nương ngủ sớm đi!
Mai Mai vẫn lắc đầu :
-Vậy ta đứng ngoài vậy! Dù sao cũng không ngủ đc! Còn ngài khuya rồi sao chưa ngủ!
Lý Uy cười nhẹ, anh dõng dạc :
-Ta đang suy đoán một chuyện! Nhưng biết đc đáp án là tốt rồi!
Mai Mai ngây ngô nhìn lên:
-Chuyện gì ạ!
Lý Uy lắc lắc đầu :
-Không có gì! Cô nương ngủ đi! Lạnh rồi! Nên mặc Áo khoác vào!
Nói rồi anh khoác nhẹ nên vai cô nàng... Rồi xoay người bước đi. Mai Mai đỏ mặt nhìn theo:
-Đa tạ! Nô tỳ sẽ trả lại!
Lý Uy phất tay:
-Ta đối với ai cũng vậy! Không cần trả nữa!
Mai Mai nghe vậy có chút buồn lòng, cô nàng thở dài:
-Thì ra ai cũng vậy! Mình lại còn cho là đặc biệt! Đúng là ngu ngốc!
Rồi cô nàng ôm nhẹ vai:
-Nhưng nó thật ấm áp!
Gần sáng, Hàn Thiên mở mắt, nhẹ nhàng rời đi, thấy Mai Mai bên ngoài, dặn dò :
-Nhớ kỹ! Chuyện ta đến đây! Đừng nói cho nàng! Còn nữa! Thuốc đây! Nhớ để nàng bôi!
Mai Mai gật gù, nhận thuốc:
-Dạ!
Nhìn Hàn Thiên rời đi, Mai Mai gãi đầu :
-Sao mình cứ thấy có gì đó không bình thường! Ngài ấy là quan tâm hay là không quan tâm!
Dạ Lam mới thức dậy, nàng khẽ vươn vai:
-Mai Mai! Em đâu rồi!
Thấy tiếng gọi Mai Mai chạy vào:
-Người tỉnh rồi sao!
Dạ Lam như lột xác nàng cười cười :
-Vừa nãy ta ngủ ngon lắm! Ta mơ đc gặp mẹ vào nói chuyện rất vui!
Mai Mai liếc liếc, cô nàng túng túng:
-À.... Vâng!
Dạ Lam thấy tay dc băng thì vỗ vai Mai Mai:
-Em băng cho ta sao! Mai Mai! Chỉ em là quan tâm ta!
Mai Mai cười trừ, nàng nghĩ rằng :
-Là Hàn Thiếu chủ, em có làm gì đâu!
Dạ Lam bật dậy, nàng vội chạy đi:
-Ta phải chuẩn bị bữa sáng cho huynh ấy!
Mai Mai đần người :
-Chuyện hôm qua!
Dạ Lam bĩu môi:
-Ta bị tẩy não rồi! Thế nhé! Ta đi đây!
Mai Mai vội lắc đầu :
-Người cần gì phải cố chấp như vậy!!!
Dạ lam vui vẻ làm canh rồi lại đến phòng chàng:
-Hàn Thiên chàng ơi!
Hàn Thiên sởn gai ốc,hơi giật mình, biết là ai, khẽ cười nhẹ, nhưng lại vẫn như thường, không cảm xúc:
-Lại là cô nương nữa!
Dạ Lam hừ nhẹ.. Xem cái mặt huynh ấy, người ta đau lòng vậy mà vẫn như thường :
-Đồ đầu đá!
Nàng chửi nhẹ, Hàn Thiên Nghe thấy lắc đầu, nàng tiến lại:
-Huynh có thể đập tiếp! Ta từ nay không xin lệnh bài nữa! Ta đã chuẩn bị sẵn nhiều bát rồi!
Câu nói làm chàng căng não... Hết cách... Chàng chỉ nhẹ giọng:
-Hôm qua ta chỉ là vô ý, không phải đập như cô nương nói!
Dạ Lam nhìn lên, vui vẻ :
-Ồ! Vậy sao! Vậy ra là thiếu chủ đây lại thích uống canh của ta vậy sao!
Hàn Thiên lắc đầu :
-Không!
Dạ Lam hừ nhẹ:
-Thiệt tình! Người gì mà.... Đúng là đá!
Hàn Thiên thấy nàng phụng phịu thì lắc đầu:
-Nàng ta thật là! Sau vậy vẫn vui vẻ đc!
Hàn Thiên lên giọng:
-Ta chỉ là.... Chán canh đó rồi!
Dạ Lam tròn mắt, mỉm cười :
-Vậy ta đổi canh khác! Vậy nhé!
-Ta có nói là uống đâu! Để vậy đi!
Chàng chỉ là k muốn nàng mất công xuống bếp....
-Vậy huynh uống đi ta sẽ đi ngay!
Đi ngay! Đành giả vờ vậy.. Hàn Thiên lắc đầu :
-Ta không uống!
Dạ Lam lắc đầu :
-Có bao giờ huynh chịu uống đâu! Vậy ta đành mặt dày chờ huynh uống vậy!
Hàn Thiên đạt đc mục đích, chàng nghiêng đầu :
-Ta thấy phiền! (Đề nghị bé Hàn ít ngược tâm thôi nhé-rõ ràng là thích mà  ̄﹏ ̄ )
Dạ Lam hừ lạnh:
-Vậy à! Sao ta chẳng thấy phiền nhỉ! Kệ huynh! Ta không thấy là đc rồi! Huynh đang viết gì vậy!
-Hoá đơn! Sao! Cô nương muốn giúp ta à!
Dạ Lam hớn hở, đi lại, lấy một tờ:
-Đơn giản!
Ngay sau đó nàng đơ ra giơ tay cười trừ:
-Xin lỗi huynh! Ta đọc nó mà không hiểu gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.