Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 35
Hoa Như Ngọc
25/02/2018
Nắng nhẹ lên cao....
Hàn Thiên đã dậy từ lâu vừa đọc đc thư của Lý Uy, trong lòng khá hài lòng, xem ra ở nhà vô cùng ổn... Dạ Lam vẫn ngủ, lười nhác quay lưng vào trong tường, Hàn Thiên để lá thư, khẽ nhếch mắt nhìn người con gái đang ngủ say kia... Chàng cười nhẹ..... Cả đêm nàng yên phận nên ngủ rất ngoan, không động đậy gì cả, nhiều lúc, thấy ổn nhưng vẫn luôn để ý, sợ nàng bị làm sao.... Sự thật là
⊙﹏⊙ đánh giá quá cao ta rồi
Dạ Lam hé mắt, ngồi dậy vươn vai, nắng đã lên cao, nàng bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình, nhìn lên, nở nụ cười :
-Chào buổi sáng!
Hàn Thiên gật đầu, chàng nâng ly trà nên nhấp nháy :
- Giờ là gần trưa rồi! Ta k muốn đánh thức muội. Đêm qua muội ngủ có vẻ say! Ta nhiều lúc tưởng muội chết ngất rồi!
Dạ Lam đứng dậy ngồi xuống bàn
-Huynh là đang chê cười ta sao! Ai nói ta ngủ say chứ!
Hàn Thiên rót trà để sang chỗ nàng, cười chế giễu:
-Vậy sao ta lay muội không phải ứng!
-Ta... Ta lúc đó ngủ rồi! Nhưng ta cam đoan ta ngủ không say như huynh nói!
Nàng nâng ly trà, uống nhẹ... Hàn Thiên cười vui vẻ:
-Vậy ra là mất ngủ à!
Dạ Lam gật đầu :
-Chứ sao! À... Không ngủ ngon giấc!
Hàn Thiên nhíu mày, biết màng lỡ nói, nên thở dài :
-Ngủ với ta áp lực vậy à! Ta nhớ là mình rất yên tĩnh mà!
Dạ Lam đặt cốc trà xuống, lúng túng nói:
-Ta... Chỉ là ta ngủ rất xấu, hay ngọ ngậy... Tại huynh bị thương nên ta mới yên phận thôi... Sợ lúc mê man, nhỡ chân, đạp huynh bay khỏi giường, vậy nên quay mặt vào tường!
Hàn Thiên cười ha hả, chàng nhéo má nàng:
-Vậy thì ta có phúc quá rồi! Tội nghiệp cái tường nhà chủ quán! Hoá ra đây là lí do muội ngại ngùng sao!
Dạ Lam thở dài :
-Phải! Cũng một phần là vậy... Hả! Huynh.. Cái tên chết tiệt! Nãy giờ huynh giám trêu chọc ta sao!
Hàn Thiên gật nhẹ:
-Đúng là vậy đó!
-Đứng lại, tên chết tiệt!
Hàn Thiên quay người, vui vẻ chạy ra ngoài! Dạ Lam đuổi theo, không ngừng quát:
-Huynh còn cười nữa! Ta bẻ gãy răng của huynh!
Đang chạy Hàn Thiên đứng lại...
-Hàn huynh! Huynh dậy sớm quá!
Phương Mĩ xuất hiện ở quán khiến Hàn Thiên đứng lại:
-Chào! Trùng hợp thật!
Dạ Lam đâm sầm vào chàng, mặt méo mó:
-Huynh đứng lại làm quái.... Ơ... Sao cô lại ở đây!
Nàng đứng bên cạnh chu miệng nói...
Tú Tú lừ nhẹ, giọng chua ngoa:
-Tài nữ nhà tôi có việc nên trọ phòng đối diện, bên kia, tình cờ gặp hai vị khoonh đc sao!
Dạ Lam hừ lạnh... Yêu nữ không tha, chạy đâu đành bám đuôi đến vậy. Nàng cất tiếng:
-Vậy trùng hợp quá rồi!Cô nương còn việc gì nữa sao!
Phương Mĩ cười nhẹ, nàng ta nói:
-Bàn công việc thôi! Ta gặp Hàn Thiếu chủ có việc riêng!
Dạ Lam tiến lại, ghé sát tai nàng:
-Là đeo bám đúng chứ! Công việc gì nữa!
Phương Mĩ cất tiếng nhẹ:
-Cứ cho là vậy đi! Cô cản đc sao!
Dạ Lam bực nhọc, nàng nói :
-Khốn khiếp! Để xem! Cô nhất định sẽ phải bỏ cuộc!
-Đc thôi! Chúng ta cạnh tranh công bằng đi!
Rồi nàng ta, tiến đến Hàn Thiên:
-Hàn Thiếu chủ! Chúng ta vẫn là nên nói chuyện làm ăn thôi!
Hàn Thiên gật đầu, theo nàng ta đi, trước khi đi, không quên dặn lại:
-Nhớ ở yên đây! Cấm đi lung tung!
Dạ Lam gật đầu.. Trong lòng bất mãn, nên lắc lắc nhẹ:
-Ta đi cùng huynh!
Hàn Thiên nhíu mày, nói lại:
-Chuyện làm ăn muội nghe k hiểu đâu! Ở lại bám sát tình hình! Ta đi rồi về ngay!
Dạ Lam giậm chân..... Liếc mắt nhìn nàng ta, Phương Mĩ cười nhẹ, rồi cất bước đi...
-Đáng ghét! Cô ta rõ ràng động cơ như vậy! Mà cái tên Hàn đầu đá, hắn lại bỏ mình lại nữa chứ! Cái gì mà làm ăn, tưởng bản cô nương k hiểu chắc!
-Ây da! Tức cũng vô dụng! Chỉ trách Dạ Lam tiểu thư không hiểu làm ăn thôi!
Tú Tú cất tiếng chế giễu.... Dạ Lam lườm húyt coi nàng hừ lạnh:
-Ta mà biết thì họ đã k cần phải đi riêng rồi! Khốn khiếp!
Tú tú càng cười to, cô nàng nói:
-Tiểu thư ở lại tự chăm sóc bản thân đi!
Cuộc nói chuyện giữa Hàn Thiên và Phương Mĩ đại loại liên quan đến công việc...
-vậy đc thôi! Cứ cho là vậy đi! Cô nương đc lợi gì!
-Ta sao! Hàn Huynh! Đúng là biết lễ tiết! Rất hiểu biết! Thiếu chủ có khác, lời nói cũng nhẹ nhàng....
-Phải! Nói điều kiện đi!
-Là huynh đc không?
Hàn Thiên liếc mắt lạnh lẽo, cười nhạt:
-Đc quen tài nữ! Ta rất vui nhưng rất tiếc, với cô nương, chúng ta chỉ là quan hệ làm ăn!
Phương Mĩ xúc động, nàng ta chỉ tay:
-Làm ăn! Huynh muốn chết ở đây sao! Chỉ cần huynh đồng ý! Ta sẽ hộ tống hai người khỏi đây an toàn!
Hàn Thiên đứng lên nhíu mày, hất tay:
-Nếu giao dịch khác, ta sẽ nói tiếp, còn không, chúng ta kết thúc câu chuyện ở đây đc rồi!
Phương Mĩ kéo tay chàng lại:
-Huynh.... Huynh thật sự rung động vs cô ta sao! Vậy còn ta thì sao! Bao nhiêu năm qua! Ta chung tình là vậy, huynh lại dám một dạ hai lòng!
Hàn Thiên hất tay, chàng lạnh nhạt nói:
-Ta vốn không có tâm ý với cô! Hơn nữa! Ta yêu Dạ Lam, sẽ bên nàng ấy, nếu là người khác, kể cả thứ phu nhân, cũng k đc! Vậy nên! Ta chết cũng phải cùng nàng ấy!
-Sao!
Phương Mĩ đau như cắt nàng khóc :
-Huynh và nàng ta sinh tử không dời sao! Vậy ta, tình yêu của ta! Huynh thật sự quên ta rồi!
Hàn Thiên nhếch đầu, giọng nghiêm nghị:
-Thành ý của cô ta không muốn hiểu! Cô nương nên tìm đối tượng khác thì hơn! Việc của ta, ta tự lo liệu, chỉ cần cô nương không nhúng tay vào, chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu!
-Vậy nếu ta cùng với Lương Anh hại huynh!
-Vậy thì ta.... Sẽ coi cô nương là kẻ thù!
Phương Mĩ ngồi sụp xuống, nhìn bóng chàng lạnh lùng đi xa, cười đắng cay:
-Huynh cần gì phải tuyệt tình như thế!
Nàng ta nắm chặt váy, đứng lên.. Tú Tú thấy nàng, vội dìu lên nói:
-Tài nữ! Người sao vậy! Ngài ấy làm người khóc sao!
Phương Mĩ vô hồn ánh mắt đầy đau khổ:
-Mới bước đầu, xem ra huynh ấy đã gạt bỏ rồi! Ta phải làm sao đây!
Tú Tú vỗ vai nàng ta ,im lặng..
Dạ Lam ngồi trước quán, hai tay ôm đầu gối, nhìn ra xa:
-Lâu vậy rồi! Sao vẫn chưa về! Tên khốn khiếp! Huynh vì sắc quên mất ta rồi!
-Ta có nói sẽ bỏ muội đâu!
Tiếng bước chân trước mặt nàng.. Dạ Lam nhìn lên, hừ lạnh:
-Huynh còn dám nói! Ta chờ huynh cả buổi rồi!
Hàn Thiên cười nhẹ, kéo nàng dậy...
-Vào trong đi! Ngoài lạnh lắm!
-Ồ ra là Lý Uy ở nhà lo liệu tốt!
Dạ Lam cầm thư, đọc một lượt..
-Phải! Quan trọng chúng ta thôi!
Dạ Lam nhìn lên:
-Huynh! Nãy bàn việc gì vậy!
-Chuyện vớ vẩn, không đáng lưu tâm!
Dạ lam hừ lạnh:
-Gian tình!
-Vớ vẩn! Chỉ là chuyện làm ăn! Nhưng không thành công! Nói muội k hiểu đâu!
Dạ Lam liếc mắt, giọng chua chát:
-Phải là ta không hiểu! Nhưng huynh đừng nói không nhận ra thành ý của người ta nhé!
Hàn Thiên cười nhẹ:
-Muội nhìn ra à!
Dạ Lam nắm chặt tay:
-Có đời nào, thiếu nữ nhìn huynh say sưa như vậy! Lại thêm vì huynh mà xin thuốc giải! Sáng sớm chạy qua, nói làm ăn... Bày ra như vậy, trừ kẻ mù, thì ai cũng nhận ra!
-Vậy sao!
Dạ Lam bực mình đứng lên:
-Huynh còn dám bày tỏ thái độ đó sao! Ra ngoài! Ta không muốn nói chuyện với huynh nữa!
Hàn Thiên bị đẩy ra ngoài, nàng đóng sầm cửa lại:
-Ta không muốn nói chuyện với huynh nữa!
Hàn Thiên bối rối gõ cửa:
-Ơ! Ta đã nói hết đâu...
-Lại còn muốn nói nữa sao! Ta bao nhiêu ngày tháng mới khiến huynh cười một cái, vậy mà nàng ta xuất hiện vài ngày mà huynh lại vui vẻ đến thế! Huynh đúng là tên khốn nạn!
Hàn Thiên đơ người, chàng vui vẻ.... Ngẫm lại chỉ với nàng, với họ, mặt chàng vẫn lạnh nhạt vậy mà... Hàn Thiên thở dài:
-Nghe ta nói!
Trong người bỗng đau dữ dội! Đầu chàng đau ...
-Huynh còn nói gì nữa!
-Ta ta đã từ chối thẳng thừng rồi! E là nàng ta sẽ không tìm chúng ta nữa! Nếu nàng ta quay lại, nàng k thích thì ta không gặp có đc không!!
Hàn Thiên nhẹ giọng, trước nay chưa bao giờ chàng phải nói những lời như vậy, nhât với nữ nhân, nhưng nay nàng giận, chàng sợ hãi, nên lúng túng giải thích!
Dạ Lam đứng cửa:
-Huynh nói thẳng như vậy sao! Nàng ấy vừa xinh đẹp lại thông minh! Là con gái nghe vậy đau lòng biết bao! Huynh đúng là tuyệt tình!
Hàn Thiên đứng cửa, thất vọng:
-Muội muốn ta làm sao! Lúc bảo ta háo sắc bỏ muội, giờ lại trách ta vô tình!
Dạ Lam thở dài, nàng khóc, khóc rất nhiều:
-Hàn Thiên! Không phải ta k dám tranh chàng! Dù là hôn thê! Nhưng ta hổ thẹn! Ta không xinh bằng nàng ấy, thông mình không bằng, võ công cũng quá yếu! Ta... Ta thật sự rất...
-Dạ Lam đừng khóc! Trong lòng ta... Muội là tuyệt nhất!
-Hu hu hu! Hàn Thiên! Sao ta lại không hoàn hảo cơ chứ tại sao!
-Dạ Lam! Nàng đừng khóc...
Hàn Thiên rất mệt bám tay vào cửa! Độc hình như lại phát tác, chàng meg nhọc:
-Mở cửa cho ta đc không! Dạ Lam!
Dạ Lam lau nước mắt, xụt xịt:
-Huynh đừng vào! Ta không muốn huynh thấy ta khóc ta không!!! Huynh đi đi để ta yên tĩnh!
Tiếng bên ngoài im lặng hẳn!
Dạ Lam giật mình... Chàng đi thật sao.....
-Mở cửa.. Dạ Lam.... Ta..
Huỵch.. Tiếng nằm đất.. Dạ Lam hốt hoảng mở cửa, chàng lập tức ngã trong tay nàng
-Huynh! Chẳng phải ổn sao!
Hàn Thiên nhìn lên:
-Ta không sao! Muội đừng giận!
Dạ Lam nức nở dìu chàng vào giường, ló lắng:
-Huynh sao vậy! Độc giải rồi mà.. Sao lại...
-Đừng giận ta nữa! Đừng khóc nữa!
-Huynh... Đừng nói nữa! Đc ta không khóc, không giận, huynh ngủ đi, ta tìm đại Phu!
-Đc.. Ta... Sợ muội giận quá... Ta mệt..
Chàng vội ngất đi. Nàng run rẩy, chay vọt ra cửa thì gặp đúng một lá thư ở bàn....do một phi tiêu phi đến, nàng tránh đc, vội mở ra.. Nắm chặt tay:
-Khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!
Rồi quay lại nhìn Hàn Thiên oán trách :
-Huynh dám lừa ta!
Hàn Thiên đã dậy từ lâu vừa đọc đc thư của Lý Uy, trong lòng khá hài lòng, xem ra ở nhà vô cùng ổn... Dạ Lam vẫn ngủ, lười nhác quay lưng vào trong tường, Hàn Thiên để lá thư, khẽ nhếch mắt nhìn người con gái đang ngủ say kia... Chàng cười nhẹ..... Cả đêm nàng yên phận nên ngủ rất ngoan, không động đậy gì cả, nhiều lúc, thấy ổn nhưng vẫn luôn để ý, sợ nàng bị làm sao.... Sự thật là
⊙﹏⊙ đánh giá quá cao ta rồi
Dạ Lam hé mắt, ngồi dậy vươn vai, nắng đã lên cao, nàng bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn mình, nhìn lên, nở nụ cười :
-Chào buổi sáng!
Hàn Thiên gật đầu, chàng nâng ly trà nên nhấp nháy :
- Giờ là gần trưa rồi! Ta k muốn đánh thức muội. Đêm qua muội ngủ có vẻ say! Ta nhiều lúc tưởng muội chết ngất rồi!
Dạ Lam đứng dậy ngồi xuống bàn
-Huynh là đang chê cười ta sao! Ai nói ta ngủ say chứ!
Hàn Thiên rót trà để sang chỗ nàng, cười chế giễu:
-Vậy sao ta lay muội không phải ứng!
-Ta... Ta lúc đó ngủ rồi! Nhưng ta cam đoan ta ngủ không say như huynh nói!
Nàng nâng ly trà, uống nhẹ... Hàn Thiên cười vui vẻ:
-Vậy ra là mất ngủ à!
Dạ Lam gật đầu :
-Chứ sao! À... Không ngủ ngon giấc!
Hàn Thiên nhíu mày, biết màng lỡ nói, nên thở dài :
-Ngủ với ta áp lực vậy à! Ta nhớ là mình rất yên tĩnh mà!
Dạ Lam đặt cốc trà xuống, lúng túng nói:
-Ta... Chỉ là ta ngủ rất xấu, hay ngọ ngậy... Tại huynh bị thương nên ta mới yên phận thôi... Sợ lúc mê man, nhỡ chân, đạp huynh bay khỏi giường, vậy nên quay mặt vào tường!
Hàn Thiên cười ha hả, chàng nhéo má nàng:
-Vậy thì ta có phúc quá rồi! Tội nghiệp cái tường nhà chủ quán! Hoá ra đây là lí do muội ngại ngùng sao!
Dạ Lam thở dài :
-Phải! Cũng một phần là vậy... Hả! Huynh.. Cái tên chết tiệt! Nãy giờ huynh giám trêu chọc ta sao!
Hàn Thiên gật nhẹ:
-Đúng là vậy đó!
-Đứng lại, tên chết tiệt!
Hàn Thiên quay người, vui vẻ chạy ra ngoài! Dạ Lam đuổi theo, không ngừng quát:
-Huynh còn cười nữa! Ta bẻ gãy răng của huynh!
Đang chạy Hàn Thiên đứng lại...
-Hàn huynh! Huynh dậy sớm quá!
Phương Mĩ xuất hiện ở quán khiến Hàn Thiên đứng lại:
-Chào! Trùng hợp thật!
Dạ Lam đâm sầm vào chàng, mặt méo mó:
-Huynh đứng lại làm quái.... Ơ... Sao cô lại ở đây!
Nàng đứng bên cạnh chu miệng nói...
Tú Tú lừ nhẹ, giọng chua ngoa:
-Tài nữ nhà tôi có việc nên trọ phòng đối diện, bên kia, tình cờ gặp hai vị khoonh đc sao!
Dạ Lam hừ lạnh... Yêu nữ không tha, chạy đâu đành bám đuôi đến vậy. Nàng cất tiếng:
-Vậy trùng hợp quá rồi!Cô nương còn việc gì nữa sao!
Phương Mĩ cười nhẹ, nàng ta nói:
-Bàn công việc thôi! Ta gặp Hàn Thiếu chủ có việc riêng!
Dạ Lam tiến lại, ghé sát tai nàng:
-Là đeo bám đúng chứ! Công việc gì nữa!
Phương Mĩ cất tiếng nhẹ:
-Cứ cho là vậy đi! Cô cản đc sao!
Dạ Lam bực nhọc, nàng nói :
-Khốn khiếp! Để xem! Cô nhất định sẽ phải bỏ cuộc!
-Đc thôi! Chúng ta cạnh tranh công bằng đi!
Rồi nàng ta, tiến đến Hàn Thiên:
-Hàn Thiếu chủ! Chúng ta vẫn là nên nói chuyện làm ăn thôi!
Hàn Thiên gật đầu, theo nàng ta đi, trước khi đi, không quên dặn lại:
-Nhớ ở yên đây! Cấm đi lung tung!
Dạ Lam gật đầu.. Trong lòng bất mãn, nên lắc lắc nhẹ:
-Ta đi cùng huynh!
Hàn Thiên nhíu mày, nói lại:
-Chuyện làm ăn muội nghe k hiểu đâu! Ở lại bám sát tình hình! Ta đi rồi về ngay!
Dạ Lam giậm chân..... Liếc mắt nhìn nàng ta, Phương Mĩ cười nhẹ, rồi cất bước đi...
-Đáng ghét! Cô ta rõ ràng động cơ như vậy! Mà cái tên Hàn đầu đá, hắn lại bỏ mình lại nữa chứ! Cái gì mà làm ăn, tưởng bản cô nương k hiểu chắc!
-Ây da! Tức cũng vô dụng! Chỉ trách Dạ Lam tiểu thư không hiểu làm ăn thôi!
Tú Tú cất tiếng chế giễu.... Dạ Lam lườm húyt coi nàng hừ lạnh:
-Ta mà biết thì họ đã k cần phải đi riêng rồi! Khốn khiếp!
Tú tú càng cười to, cô nàng nói:
-Tiểu thư ở lại tự chăm sóc bản thân đi!
Cuộc nói chuyện giữa Hàn Thiên và Phương Mĩ đại loại liên quan đến công việc...
-vậy đc thôi! Cứ cho là vậy đi! Cô nương đc lợi gì!
-Ta sao! Hàn Huynh! Đúng là biết lễ tiết! Rất hiểu biết! Thiếu chủ có khác, lời nói cũng nhẹ nhàng....
-Phải! Nói điều kiện đi!
-Là huynh đc không?
Hàn Thiên liếc mắt lạnh lẽo, cười nhạt:
-Đc quen tài nữ! Ta rất vui nhưng rất tiếc, với cô nương, chúng ta chỉ là quan hệ làm ăn!
Phương Mĩ xúc động, nàng ta chỉ tay:
-Làm ăn! Huynh muốn chết ở đây sao! Chỉ cần huynh đồng ý! Ta sẽ hộ tống hai người khỏi đây an toàn!
Hàn Thiên đứng lên nhíu mày, hất tay:
-Nếu giao dịch khác, ta sẽ nói tiếp, còn không, chúng ta kết thúc câu chuyện ở đây đc rồi!
Phương Mĩ kéo tay chàng lại:
-Huynh.... Huynh thật sự rung động vs cô ta sao! Vậy còn ta thì sao! Bao nhiêu năm qua! Ta chung tình là vậy, huynh lại dám một dạ hai lòng!
Hàn Thiên hất tay, chàng lạnh nhạt nói:
-Ta vốn không có tâm ý với cô! Hơn nữa! Ta yêu Dạ Lam, sẽ bên nàng ấy, nếu là người khác, kể cả thứ phu nhân, cũng k đc! Vậy nên! Ta chết cũng phải cùng nàng ấy!
-Sao!
Phương Mĩ đau như cắt nàng khóc :
-Huynh và nàng ta sinh tử không dời sao! Vậy ta, tình yêu của ta! Huynh thật sự quên ta rồi!
Hàn Thiên nhếch đầu, giọng nghiêm nghị:
-Thành ý của cô ta không muốn hiểu! Cô nương nên tìm đối tượng khác thì hơn! Việc của ta, ta tự lo liệu, chỉ cần cô nương không nhúng tay vào, chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu!
-Vậy nếu ta cùng với Lương Anh hại huynh!
-Vậy thì ta.... Sẽ coi cô nương là kẻ thù!
Phương Mĩ ngồi sụp xuống, nhìn bóng chàng lạnh lùng đi xa, cười đắng cay:
-Huynh cần gì phải tuyệt tình như thế!
Nàng ta nắm chặt váy, đứng lên.. Tú Tú thấy nàng, vội dìu lên nói:
-Tài nữ! Người sao vậy! Ngài ấy làm người khóc sao!
Phương Mĩ vô hồn ánh mắt đầy đau khổ:
-Mới bước đầu, xem ra huynh ấy đã gạt bỏ rồi! Ta phải làm sao đây!
Tú Tú vỗ vai nàng ta ,im lặng..
Dạ Lam ngồi trước quán, hai tay ôm đầu gối, nhìn ra xa:
-Lâu vậy rồi! Sao vẫn chưa về! Tên khốn khiếp! Huynh vì sắc quên mất ta rồi!
-Ta có nói sẽ bỏ muội đâu!
Tiếng bước chân trước mặt nàng.. Dạ Lam nhìn lên, hừ lạnh:
-Huynh còn dám nói! Ta chờ huynh cả buổi rồi!
Hàn Thiên cười nhẹ, kéo nàng dậy...
-Vào trong đi! Ngoài lạnh lắm!
-Ồ ra là Lý Uy ở nhà lo liệu tốt!
Dạ Lam cầm thư, đọc một lượt..
-Phải! Quan trọng chúng ta thôi!
Dạ Lam nhìn lên:
-Huynh! Nãy bàn việc gì vậy!
-Chuyện vớ vẩn, không đáng lưu tâm!
Dạ lam hừ lạnh:
-Gian tình!
-Vớ vẩn! Chỉ là chuyện làm ăn! Nhưng không thành công! Nói muội k hiểu đâu!
Dạ Lam liếc mắt, giọng chua chát:
-Phải là ta không hiểu! Nhưng huynh đừng nói không nhận ra thành ý của người ta nhé!
Hàn Thiên cười nhẹ:
-Muội nhìn ra à!
Dạ Lam nắm chặt tay:
-Có đời nào, thiếu nữ nhìn huynh say sưa như vậy! Lại thêm vì huynh mà xin thuốc giải! Sáng sớm chạy qua, nói làm ăn... Bày ra như vậy, trừ kẻ mù, thì ai cũng nhận ra!
-Vậy sao!
Dạ Lam bực mình đứng lên:
-Huynh còn dám bày tỏ thái độ đó sao! Ra ngoài! Ta không muốn nói chuyện với huynh nữa!
Hàn Thiên bị đẩy ra ngoài, nàng đóng sầm cửa lại:
-Ta không muốn nói chuyện với huynh nữa!
Hàn Thiên bối rối gõ cửa:
-Ơ! Ta đã nói hết đâu...
-Lại còn muốn nói nữa sao! Ta bao nhiêu ngày tháng mới khiến huynh cười một cái, vậy mà nàng ta xuất hiện vài ngày mà huynh lại vui vẻ đến thế! Huynh đúng là tên khốn nạn!
Hàn Thiên đơ người, chàng vui vẻ.... Ngẫm lại chỉ với nàng, với họ, mặt chàng vẫn lạnh nhạt vậy mà... Hàn Thiên thở dài:
-Nghe ta nói!
Trong người bỗng đau dữ dội! Đầu chàng đau ...
-Huynh còn nói gì nữa!
-Ta ta đã từ chối thẳng thừng rồi! E là nàng ta sẽ không tìm chúng ta nữa! Nếu nàng ta quay lại, nàng k thích thì ta không gặp có đc không!!
Hàn Thiên nhẹ giọng, trước nay chưa bao giờ chàng phải nói những lời như vậy, nhât với nữ nhân, nhưng nay nàng giận, chàng sợ hãi, nên lúng túng giải thích!
Dạ Lam đứng cửa:
-Huynh nói thẳng như vậy sao! Nàng ấy vừa xinh đẹp lại thông minh! Là con gái nghe vậy đau lòng biết bao! Huynh đúng là tuyệt tình!
Hàn Thiên đứng cửa, thất vọng:
-Muội muốn ta làm sao! Lúc bảo ta háo sắc bỏ muội, giờ lại trách ta vô tình!
Dạ Lam thở dài, nàng khóc, khóc rất nhiều:
-Hàn Thiên! Không phải ta k dám tranh chàng! Dù là hôn thê! Nhưng ta hổ thẹn! Ta không xinh bằng nàng ấy, thông mình không bằng, võ công cũng quá yếu! Ta... Ta thật sự rất...
-Dạ Lam đừng khóc! Trong lòng ta... Muội là tuyệt nhất!
-Hu hu hu! Hàn Thiên! Sao ta lại không hoàn hảo cơ chứ tại sao!
-Dạ Lam! Nàng đừng khóc...
Hàn Thiên rất mệt bám tay vào cửa! Độc hình như lại phát tác, chàng meg nhọc:
-Mở cửa cho ta đc không! Dạ Lam!
Dạ Lam lau nước mắt, xụt xịt:
-Huynh đừng vào! Ta không muốn huynh thấy ta khóc ta không!!! Huynh đi đi để ta yên tĩnh!
Tiếng bên ngoài im lặng hẳn!
Dạ Lam giật mình... Chàng đi thật sao.....
-Mở cửa.. Dạ Lam.... Ta..
Huỵch.. Tiếng nằm đất.. Dạ Lam hốt hoảng mở cửa, chàng lập tức ngã trong tay nàng
-Huynh! Chẳng phải ổn sao!
Hàn Thiên nhìn lên:
-Ta không sao! Muội đừng giận!
Dạ Lam nức nở dìu chàng vào giường, ló lắng:
-Huynh sao vậy! Độc giải rồi mà.. Sao lại...
-Đừng giận ta nữa! Đừng khóc nữa!
-Huynh... Đừng nói nữa! Đc ta không khóc, không giận, huynh ngủ đi, ta tìm đại Phu!
-Đc.. Ta... Sợ muội giận quá... Ta mệt..
Chàng vội ngất đi. Nàng run rẩy, chay vọt ra cửa thì gặp đúng một lá thư ở bàn....do một phi tiêu phi đến, nàng tránh đc, vội mở ra.. Nắm chặt tay:
-Khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!
Rồi quay lại nhìn Hàn Thiên oán trách :
-Huynh dám lừa ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.