Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 46
Hoa Như Ngọc
11/03/2018
Hàn Thiên kéo chiếc chuông, chiếc chuông rung động lên mạnh, chàng biết
tình hình không ổn... Ngày còn ở Hàn Phủ, nàng từng có ý chạm vào Hoa
Lan Tường, nhưng chàng từ chối, nàng tinh nghịch muốn động nhưng lại
không biết rằng thân có độc nên chàng chắn, tình hình nàng ôm đất là
ngoài ý muốn, chàng lúc đó bị dính thân hoa nên không đỡ nàng kịp... Lúc đó nhìn chàng hờn dỗi, chàng đc mang mác "Kẹt sỉ"
Nhưng nàng không biết rằng, hoa Lan Tường là loại cây đa năng, mẹ chàng là người trồng nó, đến nay cây đã không còn giống duy nhất Hàn phủ chàng còn sót lại... Loài cây hoa đc zem là rất quý nên chàng chăm sóc chu đáo.... Nó có thể coi là đa năng... Hoa rất đẹp, nở quanh năm, màu trắng sang màu hồng , nếu giai đoạn màu trắng có thể làm nước hoa bám trên người, nước hoa này đặc biệt, có thể phát tán đến với những người có nó, đc xem là phương thức liên hệ, cánh màu hường nghiền ra đc sử dụng thuốc giải độc, ! Lá cây giúp trị vết thương... Nhưng có điều thân hoa rất độc, nó độc nguy hiểm đến tính mạng nếu người chạm vào đang bị thương, còn sẽ độc nội thương nếu không đc uống cánh hoa màu hồng..... Chàng rung chuông gió nhẹ, mùi hoa Lan Tường càng nồng đậm, nàng hình như xảy ra chuyện, bởi đơn giản, mùi nó đã nhạt nhoà
-Dạ Lam! Tàu sao muội lại tự ý dời xa ta như thế!
Chàng dùng tốc độ nhanh nhất đến với Hương hoa...
Dạ Tuyết cầm gậy đay nghiến:
-Tại sao! Sao mày có tất cả, từ dung mạo đến gia tài! Còn tao lại không? Thấy không giờ tao đã đổi đời, mày chẳng còn gì cả, cuộc sống tiểu thư xa lâu rồi!
Ả đập xuống, nàng khẽ nhăn mày, người nàng đau ê ẩm, cánh môi cắn chặt, nàng quyết không khóc, nàng chỉ nhìn ả rồi nhìn sang mụ:
-Ta chưa từng khinh ghét nhưng con người nghèo khổ, nhưng ta khinh Bỉ những con người độc ác, thủ đoạn!
Dạ Tuyết căm giận đậm mạnh:
-Câm mồm!
Quản gia ghé tai Lương Anh:
-Hay chúng ta..... Cô ấy hình như chịu không nổi!
Lương Anh nhìn xung quanh nhếch mép:
-Thân chúng ta còn chưa xong! Thấy không! Chúng ta căn bản không làm đc gì cả!
Quản gia thở dài :
-Có lẽ ngài không nên mạo hiểm như thế!
-Không sao! Quản gia! Ngươi thấy không? Ta là kẻ độc ác trong mắt nàng ấy! Nàng ấy lương thiện hiền hậu, ta vốn là không xứng, thiếu chủ thì sao, có tiền tài danh vọng, nhưng mãi mãi chẳng có đc người mình yêu!
-Người hối hận sao!
-Phải! Là ta nhất thời hồ đồ! Ta đã sai! Hành động hôm nay của ta, xem như sự chuộc lỗi cho sự bỏ rơi nàng, sự không xứng về nhân cách!
Quản gia thở dài, nhìn chủ nhân:
-Ta theo ngài từ nhỏ, lão thần cũng đã già, hiểu ngài quá rõ, ngài nay nghiêm túc như vậy, thần hết cách!
Lương Anh nhìn ra xa, vẫn là khoảng trống, xa xăm, con người hắn bây giờ vô cùng đơn độc...
Hoàng Liên khoanh tay:
-Hahha! Phải! Cái bộ mặt này tao chúa ghét! Mẹ mày đó! Bà ta cũng nói y như vậy! Vậy nên mới chết đau đớn như thế!
Dạ Lam nhếch người, người nàng đã kiệt sức, nhắc đến mẫu thân nàng căm phẫn, nhưng không thể làm gì, nàng chỉ biết liên quan đế bà ta! Nhưng không rõ nguyên nhân:
-Bà làm gì mẫu thân ta!
Hoàng Liên chỉ tay, bà ta cười to:
-Ta chỉ là cho một chút thuốc bổ để bà ta sớm khẻo thôi! Nhưng ngươi biết không? Kẻ gián tiếp hại bà ấy là ngươi, quan tâm bà ta vây! Bà ta chết là phải!
-Cái... Gì!
Nàng sực nhớ, phải lúc đó nàng còn quá nhỏ, chỉ biết bón thuốc không biết làm gì hơn! Nhưng nàng không biết, thuốc nàng đưa mỗi ngày lại hại chết mẫu thân mình... Thảo nào.. Thảo nào.... Lúc bà ấy gần tắt thở từng nói một câu:
-Dạ Lam! Ta không trách con! Đừng trách họ, sau này hãy xoá bỏ thù hận, bảo vệ, quan tâm phụ thân con !
Nàng lúc đó suy nghĩ đơn giản, chỉ biết thù hằn, không ngờ, mình cũng có phần tội lỗi trong đó...
-Mẫu thân! Con ngu ngốc, con có lỗi với người!
Nàng đắng cay nhìn họ, tiếng gậy lại vang lên, miệng nàng ứa ra máu, tâm nàng đau thắt lại... Cùng một lúc quá nhiều chuyện xảy ra, nàng thất thần nằm đó, nàng mệt mỏi, đau đớn thể xác, nhưng nàng thấy sốc hơn về tinh thần....
-Hahaha! Ngày hôm nay muốn tạ lỗi là có cơ hội rồi! Gia đình mày sớm sẽ đoàn tụ thôi!
-Có chết ta không tha cho ngươi!
Nàng kịp nói câu đó, bản thân tự cười nhạt, hoàn cảnh này quá đau thương. Bao năm nay nàng yên phận ngu ngốc mà không biết đc bí mật động trời này, nhìn sang phụ thân, ông ấy dường như mới biết mặt càng tái mét, ánh mắt tội lỗi mờ đục. Lương Anh mặt không cảm xúc cũng đang nhìn ra xa đợi gì đó! Hắn đang bị bọn người kinh doanh bao vây! Nàng bất giác nhìn ra xa, thể lực nàng yếu quá, cộng thêm tâm hỗn loạn, thời khắc nàng có thể thấy đc hơi tàn của mình.... Sự nhân nhượng tốt bụng ấy khiến nàng trả giá đắt bằng tính mạng bản thân mình..... Cây gậy giơ lên, Hoàng Liên Nhếch mép:
-Dạ Lam! Vĩnh biệt mày!
-Mẫu thân! Nữ nhi bất hiếu đến tạ lỗi với người đây!
Mắt nàng nhắm lại, giọt nước mắt vô tình lăn trên má, rơi xuống tà áo!Dạ Lão gia bật dậy, nhưng tiến lại không kịp.. Bất ngờ..
-Thấy không? Hắn sẽ đến cứu nàng ta! Hahaha! Còn ta! Chắc nàng ấy đã rời đi rồi!
*lộc cộc, cộc*
Chiếc gậy bị văng ra xa, Hàn Thiên từ đâu bay lại siết chặt cổ Hoàng Liên! Mụ ta bị sốc lên dãy dụa:
-Sao... Sao.. Ngươi có thể tìm ra... Ra ta đc!
Hàn Thiên tay siết chặt hơn... Tiếng ho của Dạ Lam kêu lên, nàng lờ mờ không nhìn rõ...
-Hàn... Thiên... Hàn....
Chàng buông tay mụ buông xuống, Dạ Tuyết hoảng sợ lùi lại,Lý Uy cũng kéo theo thuộc hạ đến, Mai Mai thấy tiểu thư vội lại đỡ:
-Người... Họ làm gì người rồi!
Hàn Thiên nhìn nàng chua xót! Chàng xoay người chỉ tay:
-Bắt hai mẹ con họ! Đánh gấp mười cho ta!
Lý Uy gật đầu tuân lệnh! Dạ Tuyết dãy dụa, chỉ tay:
-Mày... Sao có thể luôn may mắn đến vậy!
Hoàng Liên nhếch mép, bà ta rút dao trong người, lao đến Dạ Lam:
-Ta đã mất tất cả! Muốn tao chịu nhục đừng hòng! Dạ Lam! Có chết thì mày cũng phải chết theo tao!
Ai nấy kinh hoàng, Hàn Thiên bóp mạnh cằm Dạ Tuyết, quay lại đã muộn.... Nàng tròn mắt nhìn lên... Người trước mặt lao đến ôm lấy mụ:
-Có chết thì ta chết cùng ngươi!
Dạ Lão gia ôm mụ ngã xuống! Con dao đâm cả hai người! Máu ở ngực ứa ra, Hoàng Liên nằm đó dãy đành đạch. Hàn Thiên buông tay, Dạ Tuyết chạy đến bên mẹ, khóc lóc.. Dạ Lam vùng dậy, nàng cố bò dậy, giọng yếu ớt:
-Người sao... Lại... Làm vậy! Con nói sẽ tha thứ cho người mà! Phụ thân! Dạ Lam còn mình người là phụ thân! Sao.. Sao người lại..
Mai Mai ôm nàng,khóc nhẹ:
-Tiểu thư! Vết thương đúng tim! Ngài ấy! E là không xong rồi!
Dạ Lão gia lật người, đưa tay về phía Dạ Lam! Khẽ hình dung lại khuôn mặt con gái, trút hơi thở cười nói:
-Dạ Lam! Sự việc hôm nay do ta chuốc lấy! Sức khoẻ ta đã cạn! Ta sống cũng đầy tội lỗi! Đây xem như sự ân hận cuối cùng của ta! Hứa với ta, con phải hạnh phúc!
-Không... Không... Con sẽ cứu người mà! Nàng Bò lại chỗ ông, tay nắm chặt:
-Người đừng như vậy! Dạ Lam k thể đơn độc!
Hàn Thiên đau lòng ôm vai nàng. Mai Mai chỉ đứng dậy, theo Lý Uy...
-Có Ta ở đây!
-Ta phải đi tìm bà ấy rồi! Xuống đó! Ta sẽ nhận tội với bà ấy!
Nói rồi, cánh tay căng ra, Dạ Lão gia buông người xuống, nằm xuống đấy lạnh lẽo... Dạ Lam thét lên một tiếng rồi gào lên đau đớn, trái tim nàng thắt chặt lại... Hoàng Liên cũng tắt thở... Bà Ta chỉ kịp nhìn con gái rồi cười....
Hàn Thiên thấy này đau lòng, nắm chặt tay:
-Hành Hình! Đánh tan xác Ả đi!
Dạ Lam tiến lại ,đc Hàn Thiên đỡ dậy:
-Để ta!
"Chát"
-Đây là cái tát cuối cùng dành cho ngươi! Cút!
Hàn Thiên nhíu mày,, chỉ tay:
-Không để họ đi xa!
-Thả họ đi! Ta mệt mỏi lắm rồi! Ta xin huynh! Thả họ đi!
Dạ Tuyết tròn mắt, nước mắt nhìn lên:
-Mày... Mày...
-Mẫu thân ta từng nói! Tha cho các người! Nếu muốn cảm tạ phải cảm ta bà ấy! Bây giờ chúng ta không còn ân oán, vĩnh viễn đừng để ta thấy mặt!
Dạ Tuyết thất thần nhìn nàng rồi đau lòng kéo xác Mẫu thân rời khỏi đó.... Dạ Lam ngã xuống! Nàng trụ không nổi! Mệt mỏi ngã vào lòng Hàn Thiên! Hàn Thiên vuốt tóc nàng :
-Không sao! Ta đưa nàng về!
-Hàn Thiếu chủ! Xin hãy đòi công đạo giúp bọn ta!
Đám người dân quỳ xuống cúi đầu, chàng xoay người dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo:
-Chuyện gì!
Dạ Lam ngất liền, đc Mai Mai đưa về trước, còn Lý Uy vs chàng ở lại, sử công đạo, chàng muốn về chăm sóc nàng nhưng người dân kéo chàng lại, dù không đành lòng, nhưng cũng phải dành công đạo....
-Lương Anh cần ngài xử lí!
Nhưng nàng không biết rằng, hoa Lan Tường là loại cây đa năng, mẹ chàng là người trồng nó, đến nay cây đã không còn giống duy nhất Hàn phủ chàng còn sót lại... Loài cây hoa đc zem là rất quý nên chàng chăm sóc chu đáo.... Nó có thể coi là đa năng... Hoa rất đẹp, nở quanh năm, màu trắng sang màu hồng , nếu giai đoạn màu trắng có thể làm nước hoa bám trên người, nước hoa này đặc biệt, có thể phát tán đến với những người có nó, đc xem là phương thức liên hệ, cánh màu hường nghiền ra đc sử dụng thuốc giải độc, ! Lá cây giúp trị vết thương... Nhưng có điều thân hoa rất độc, nó độc nguy hiểm đến tính mạng nếu người chạm vào đang bị thương, còn sẽ độc nội thương nếu không đc uống cánh hoa màu hồng..... Chàng rung chuông gió nhẹ, mùi hoa Lan Tường càng nồng đậm, nàng hình như xảy ra chuyện, bởi đơn giản, mùi nó đã nhạt nhoà
-Dạ Lam! Tàu sao muội lại tự ý dời xa ta như thế!
Chàng dùng tốc độ nhanh nhất đến với Hương hoa...
Dạ Tuyết cầm gậy đay nghiến:
-Tại sao! Sao mày có tất cả, từ dung mạo đến gia tài! Còn tao lại không? Thấy không giờ tao đã đổi đời, mày chẳng còn gì cả, cuộc sống tiểu thư xa lâu rồi!
Ả đập xuống, nàng khẽ nhăn mày, người nàng đau ê ẩm, cánh môi cắn chặt, nàng quyết không khóc, nàng chỉ nhìn ả rồi nhìn sang mụ:
-Ta chưa từng khinh ghét nhưng con người nghèo khổ, nhưng ta khinh Bỉ những con người độc ác, thủ đoạn!
Dạ Tuyết căm giận đậm mạnh:
-Câm mồm!
Quản gia ghé tai Lương Anh:
-Hay chúng ta..... Cô ấy hình như chịu không nổi!
Lương Anh nhìn xung quanh nhếch mép:
-Thân chúng ta còn chưa xong! Thấy không! Chúng ta căn bản không làm đc gì cả!
Quản gia thở dài :
-Có lẽ ngài không nên mạo hiểm như thế!
-Không sao! Quản gia! Ngươi thấy không? Ta là kẻ độc ác trong mắt nàng ấy! Nàng ấy lương thiện hiền hậu, ta vốn là không xứng, thiếu chủ thì sao, có tiền tài danh vọng, nhưng mãi mãi chẳng có đc người mình yêu!
-Người hối hận sao!
-Phải! Là ta nhất thời hồ đồ! Ta đã sai! Hành động hôm nay của ta, xem như sự chuộc lỗi cho sự bỏ rơi nàng, sự không xứng về nhân cách!
Quản gia thở dài, nhìn chủ nhân:
-Ta theo ngài từ nhỏ, lão thần cũng đã già, hiểu ngài quá rõ, ngài nay nghiêm túc như vậy, thần hết cách!
Lương Anh nhìn ra xa, vẫn là khoảng trống, xa xăm, con người hắn bây giờ vô cùng đơn độc...
Hoàng Liên khoanh tay:
-Hahha! Phải! Cái bộ mặt này tao chúa ghét! Mẹ mày đó! Bà ta cũng nói y như vậy! Vậy nên mới chết đau đớn như thế!
Dạ Lam nhếch người, người nàng đã kiệt sức, nhắc đến mẫu thân nàng căm phẫn, nhưng không thể làm gì, nàng chỉ biết liên quan đế bà ta! Nhưng không rõ nguyên nhân:
-Bà làm gì mẫu thân ta!
Hoàng Liên chỉ tay, bà ta cười to:
-Ta chỉ là cho một chút thuốc bổ để bà ta sớm khẻo thôi! Nhưng ngươi biết không? Kẻ gián tiếp hại bà ấy là ngươi, quan tâm bà ta vây! Bà ta chết là phải!
-Cái... Gì!
Nàng sực nhớ, phải lúc đó nàng còn quá nhỏ, chỉ biết bón thuốc không biết làm gì hơn! Nhưng nàng không biết, thuốc nàng đưa mỗi ngày lại hại chết mẫu thân mình... Thảo nào.. Thảo nào.... Lúc bà ấy gần tắt thở từng nói một câu:
-Dạ Lam! Ta không trách con! Đừng trách họ, sau này hãy xoá bỏ thù hận, bảo vệ, quan tâm phụ thân con !
Nàng lúc đó suy nghĩ đơn giản, chỉ biết thù hằn, không ngờ, mình cũng có phần tội lỗi trong đó...
-Mẫu thân! Con ngu ngốc, con có lỗi với người!
Nàng đắng cay nhìn họ, tiếng gậy lại vang lên, miệng nàng ứa ra máu, tâm nàng đau thắt lại... Cùng một lúc quá nhiều chuyện xảy ra, nàng thất thần nằm đó, nàng mệt mỏi, đau đớn thể xác, nhưng nàng thấy sốc hơn về tinh thần....
-Hahaha! Ngày hôm nay muốn tạ lỗi là có cơ hội rồi! Gia đình mày sớm sẽ đoàn tụ thôi!
-Có chết ta không tha cho ngươi!
Nàng kịp nói câu đó, bản thân tự cười nhạt, hoàn cảnh này quá đau thương. Bao năm nay nàng yên phận ngu ngốc mà không biết đc bí mật động trời này, nhìn sang phụ thân, ông ấy dường như mới biết mặt càng tái mét, ánh mắt tội lỗi mờ đục. Lương Anh mặt không cảm xúc cũng đang nhìn ra xa đợi gì đó! Hắn đang bị bọn người kinh doanh bao vây! Nàng bất giác nhìn ra xa, thể lực nàng yếu quá, cộng thêm tâm hỗn loạn, thời khắc nàng có thể thấy đc hơi tàn của mình.... Sự nhân nhượng tốt bụng ấy khiến nàng trả giá đắt bằng tính mạng bản thân mình..... Cây gậy giơ lên, Hoàng Liên Nhếch mép:
-Dạ Lam! Vĩnh biệt mày!
-Mẫu thân! Nữ nhi bất hiếu đến tạ lỗi với người đây!
Mắt nàng nhắm lại, giọt nước mắt vô tình lăn trên má, rơi xuống tà áo!Dạ Lão gia bật dậy, nhưng tiến lại không kịp.. Bất ngờ..
-Thấy không? Hắn sẽ đến cứu nàng ta! Hahaha! Còn ta! Chắc nàng ấy đã rời đi rồi!
*lộc cộc, cộc*
Chiếc gậy bị văng ra xa, Hàn Thiên từ đâu bay lại siết chặt cổ Hoàng Liên! Mụ ta bị sốc lên dãy dụa:
-Sao... Sao.. Ngươi có thể tìm ra... Ra ta đc!
Hàn Thiên tay siết chặt hơn... Tiếng ho của Dạ Lam kêu lên, nàng lờ mờ không nhìn rõ...
-Hàn... Thiên... Hàn....
Chàng buông tay mụ buông xuống, Dạ Tuyết hoảng sợ lùi lại,Lý Uy cũng kéo theo thuộc hạ đến, Mai Mai thấy tiểu thư vội lại đỡ:
-Người... Họ làm gì người rồi!
Hàn Thiên nhìn nàng chua xót! Chàng xoay người chỉ tay:
-Bắt hai mẹ con họ! Đánh gấp mười cho ta!
Lý Uy gật đầu tuân lệnh! Dạ Tuyết dãy dụa, chỉ tay:
-Mày... Sao có thể luôn may mắn đến vậy!
Hoàng Liên nhếch mép, bà ta rút dao trong người, lao đến Dạ Lam:
-Ta đã mất tất cả! Muốn tao chịu nhục đừng hòng! Dạ Lam! Có chết thì mày cũng phải chết theo tao!
Ai nấy kinh hoàng, Hàn Thiên bóp mạnh cằm Dạ Tuyết, quay lại đã muộn.... Nàng tròn mắt nhìn lên... Người trước mặt lao đến ôm lấy mụ:
-Có chết thì ta chết cùng ngươi!
Dạ Lão gia ôm mụ ngã xuống! Con dao đâm cả hai người! Máu ở ngực ứa ra, Hoàng Liên nằm đó dãy đành đạch. Hàn Thiên buông tay, Dạ Tuyết chạy đến bên mẹ, khóc lóc.. Dạ Lam vùng dậy, nàng cố bò dậy, giọng yếu ớt:
-Người sao... Lại... Làm vậy! Con nói sẽ tha thứ cho người mà! Phụ thân! Dạ Lam còn mình người là phụ thân! Sao.. Sao người lại..
Mai Mai ôm nàng,khóc nhẹ:
-Tiểu thư! Vết thương đúng tim! Ngài ấy! E là không xong rồi!
Dạ Lão gia lật người, đưa tay về phía Dạ Lam! Khẽ hình dung lại khuôn mặt con gái, trút hơi thở cười nói:
-Dạ Lam! Sự việc hôm nay do ta chuốc lấy! Sức khoẻ ta đã cạn! Ta sống cũng đầy tội lỗi! Đây xem như sự ân hận cuối cùng của ta! Hứa với ta, con phải hạnh phúc!
-Không... Không... Con sẽ cứu người mà! Nàng Bò lại chỗ ông, tay nắm chặt:
-Người đừng như vậy! Dạ Lam k thể đơn độc!
Hàn Thiên đau lòng ôm vai nàng. Mai Mai chỉ đứng dậy, theo Lý Uy...
-Có Ta ở đây!
-Ta phải đi tìm bà ấy rồi! Xuống đó! Ta sẽ nhận tội với bà ấy!
Nói rồi, cánh tay căng ra, Dạ Lão gia buông người xuống, nằm xuống đấy lạnh lẽo... Dạ Lam thét lên một tiếng rồi gào lên đau đớn, trái tim nàng thắt chặt lại... Hoàng Liên cũng tắt thở... Bà Ta chỉ kịp nhìn con gái rồi cười....
Hàn Thiên thấy này đau lòng, nắm chặt tay:
-Hành Hình! Đánh tan xác Ả đi!
Dạ Lam tiến lại ,đc Hàn Thiên đỡ dậy:
-Để ta!
"Chát"
-Đây là cái tát cuối cùng dành cho ngươi! Cút!
Hàn Thiên nhíu mày,, chỉ tay:
-Không để họ đi xa!
-Thả họ đi! Ta mệt mỏi lắm rồi! Ta xin huynh! Thả họ đi!
Dạ Tuyết tròn mắt, nước mắt nhìn lên:
-Mày... Mày...
-Mẫu thân ta từng nói! Tha cho các người! Nếu muốn cảm tạ phải cảm ta bà ấy! Bây giờ chúng ta không còn ân oán, vĩnh viễn đừng để ta thấy mặt!
Dạ Tuyết thất thần nhìn nàng rồi đau lòng kéo xác Mẫu thân rời khỏi đó.... Dạ Lam ngã xuống! Nàng trụ không nổi! Mệt mỏi ngã vào lòng Hàn Thiên! Hàn Thiên vuốt tóc nàng :
-Không sao! Ta đưa nàng về!
-Hàn Thiếu chủ! Xin hãy đòi công đạo giúp bọn ta!
Đám người dân quỳ xuống cúi đầu, chàng xoay người dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo:
-Chuyện gì!
Dạ Lam ngất liền, đc Mai Mai đưa về trước, còn Lý Uy vs chàng ở lại, sử công đạo, chàng muốn về chăm sóc nàng nhưng người dân kéo chàng lại, dù không đành lòng, nhưng cũng phải dành công đạo....
-Lương Anh cần ngài xử lí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.