Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!

Chương 47

Hoa Như Ngọc

25/03/2018

Hàn Thiên liếc mắt một lượt, lừ lên:

-Câm hết miệng lại!Sở dĩ ta không muốn xen vào chuyện này bởi đây không phải vùng đất của ta! Nếu truyền ra ngoài lại nói Hàn Thiên ta nhân cơ hội đối thủ yếu ra tay! Chẳng hay ho gì! Vậy nên muốn lợi dụng ta giết hắn! Đừng hòng!

Chàng quay về phía doanh nhân cất tiếng, ai nấy chột dạ... Người dân lắc lắc đầu:

-Xin người làm chủ!

Hàn Thiên nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo :

-Ta biết! Ta đứng đây nãy giờ cũng chỉ vì nhân dân!

Ai nấy quỳ rạp tung hô:

-Hàn Thiếu chủ muôn năm!

Lương Anh nhìn lên, trò cười thiên hạ là đây! Dân của mình lại đi quỳ lạy hắn..Bao nhiêu năm nay hắn đã thay đổi, làm nhiều việc thiện cho nhân dân.... Nhưng k ngờ tội ác của mình lại không đổi đc... Nếu hắn nhân từ thì sớm đầu lìa khỏi xác rồi... Thật không ngờ, trên thế gian này, kẻ phản bội căm thù hắn thì người, mà người trung thành chẳng có ai. Lương Anh cười nhếch, im lặng.....

-Giờ muốn hắn sao?

-Giết... Giết... Hắn tội ác đầy mình. Giết người không tiếc tay... Giết!

Ai nấy xì xèo lên tiếng....

Hàn Thiên phi kiếm về chân doanh nhân, ai nấy lùi lại sợ hãi...

-Các ngươi muốn ta xử luôn sao? Im miệng lại! Các ngươi chẳng khác gì hắn! Còn dám lên tiếng sao!

Rồi chàng quay sang:

-Các vị nói đi! Muốn ta xử sao?

Người dân nhìn lên, ai nấy bất bình, chỉ tay:

-Hắn tội ác nhiều! Là thiếu chủ mà tâm địa thủ đoạn, khiến dân lầm than!

Hàn Thiên nhìn sang Lương Anh cất tiếng :

-Thấy không? Người dân của ngươi đều muốn giết ngươi cả! Hôm nay! Xem ra đc xem hài kịch rồi!

Lương Anh cười vang dội..... Lạnh lẽo... Hắn cười vui vẻ... Con người này vốn chẳng dễ hiểu hắn luôn giữ cho mình cảm xúc thoải mái, ngay cả khi sắp chết, cũng vô tư như thế

Quản Gia xúc động, hét lên:

-Im miệng lại! Các người quá đáng! Phải! Ngài ấy tội ác! Nhưng sao các ngươi ai nấy không ghi danh! Là Ai mấy năm nay phát gạo cho dân, là ai liên tục giảm tô thuế....Vậy mà các người còn muốn giết ngài ấy....

Lý Uy giữ lão lại..

-quản gia! Ngậm miệng lại!

Hàn Thiên ghé tai:

-Ngươi giở trò gì nữa vậy! Người như ngươi sao lại bị trói dễ dàng vậy chứ! Mau nhận tội! Họ sẽ tha cho ngươi!

Lương Anh lắc lắc đầu cười nhẹ:

-Giết cứ giết! Muốn ta nhận tội đổi lấy sự thương hại đừng hòng! Lương Anh ta không bao giờ bỏ tự trọng!

Hắn nói rồi quay mặt... Hàn Thiên rút kiếm kề cổ:

-Vẫn cao ngạo như thế! Bái phục! Vậy tạm biệt!

Chiếc kiếm vung rất nhanh lên....

Lương Anh chỉ nhìn ra xa, rồi nhìn xuống đất, chết cũng không nhìn thấy nàng... Hàn Thiên mặt không cảm xúc nhếch tay... Một bóng hình màu đỏ nhạt lướt đến.... Phương Mĩ đá chân cho kiếm kệch đi, Hàn Thiên phản ứng xoay kiếm về phía lương Anh, nàng ta nhanh tay sượt qua giữ lấy kiếm:

-Xin tha cho huynh ấy!

Ai nấy ngạc nhiên.... Nhìn lên... Lão quản gia reo lên:

-Cuối cùng cô cũng tới!

Lương Anh vui mừng tiến lại:

-Nàng đến rồi!

Phương Mĩ nghiêng đầu nhìn lạnh lẽo:

-Huynh còn cười đc!



Hàn Thiên kiếm mạnh hơn, chàng cất tiếng lạnh nhạt:

-Ta nể tình cô nương thì sao? Ta tha cho hắn nhưng còn họ, họ k tha cho hắn đâu! Đòi công đạo! Là nữ nhân ta cũng không nhường!

Phương Mĩ nhìn lên, người dân xì xào bàn tán, người người lên tiếng:

-Phương Mĩ nữ! Người xuống đi! Để Hàn Thiếu chủ giết hắn!

-Hắn tội ác đầy mình! Cô là người hiền hậu,cũng đừng xin cho hắn!

-Tài nữ! Cô xuống đây đi!

Phương Mĩ cười nhạt, nàng ta quay sang Lương Anh:

-Họ chỉ muốn huynh cúi đầu nhận tội! Vậy mà huynh không làm!

Lương Anh tắt nụ cười, nghiêm mặt:

-Lòng kiêu ngạo của ta! Không thể hủy hoại!

Phương Mĩ nhếch mép cười nhạt:

-Đc! Ra là huynh vẫn đề cao nó đến vậy!

Ánh mắt buồn nhạt của nàng... LƯƠNG anh dao động... Phương Mĩ quay sang nhân dân, nhìn lên một lượt rồi bất giác quỳ xuống:

-Xin các vị tha cho huynh ấy!

Lương Anh không còn vẻ cười cợt, hắn đơ người, rồi quát nhẹ:

-Mĩ Lam! Nàng... Nàng đang làm gì vậy! Mau đứng lên!

Phương Mĩ quát mắng hắn:

-Huynh cần nhưng ta không cần sự kiêu ngạo đó!

Ai nấy xì xào to tiếng... Quá khó xử... Nàng ta vốn là người đc nhân dân tôn Vinh, tốt bụng, xinh đẹp tài năng, khác hẳn với Lương Anh, một kẻ trăng hoa, thủ đoạn... Hai người vốn hai thế giới khác nhau... Nàng ta lại bỏ sĩ diện xin tha cho hắn...

-Vậy... Vậy...

Phương Mĩ nhìn lên tay kéo kiếm Hàn Thuên chỉ vào người :

-Phương Mĩ ta bao năm hành thiện, xin đc đổi lấy mạng Lương Anh... Nơi này Không thể không có chàng... Nơi đây cần người làm chủ, các vị xin hãy tha cho chàng!Nếu muốn giết! Xin lấy mạng ta đổi mạng hắn!

Hàn Thiên nhất thời đơ người.. Máu từ tay nàng ta chảy xuống đất từng giọt từng giọt... Nhưng mặt nàng ta vẫn không cảm xúc, chỉ cúi đầu xuống...

Lý Uý cúi người, lắp bắp :

-Xin tha cho muội ấy!

Hàn Thiên lừ mắt:

-Ta không nể tình riêng đâu!

Phương Mĩ quay sang Lý Uy :

-Ca ca! K liên quan đến huynh!

Lương Anh thất thần, hắn nhìn một loạt, rồi xoay người ...sao hắn có thể để nàng chết thay... Hắn hất vạt ái, quỳ trước thiên hạ:

-Lương Anh ta nhận tội! Đừng giết nàng ấy! Ta sai! Quá nhiều tội ác! Muốn giết cứ giết ta!

Lương Anh cúi lạy, ánh mắt thống khổ, nhìn xung quanh...

Ai nấy kinh ngạc hơn.... Lương Anh mà cũng có ngày hôm nay.... Sự kiêu ngạo của hắn đều bỏ vì nữ nhân... Không thể tin nổii sự thật... Hàn Thiên nhếch mép.... Lão quản gia xúc động, cảnh này lão chờ lâu lắm rồi, lão ngẩng lên trời:

-Lão già này sống k hối tiếc!

-Hàn Thiếu chủ!

-Sao! Muốn giết cả hai hay người nào! Ta không động tâm đâu! Quyết định ở các vị!

Người dân nhìn lên:

-Tha cho bọn họ! Chúng dân không còn ý kiến! Hắn tuy tội ác nhưng thiết nghĩ mấy năm nay đều cho bọn thần cuộc sống ấm no, chúng thần k thể phụ bạc, hơn nữa, hắn và Phương Mĩ đã hạ mình đến vậy! Bọn thần yên tâm rồi!

Hàn Thiên vất kiếm thu về, lạnh lùng :



-Tùy các vị!

-Ơ ơ.. Sao lại ra vậy đc!

Đám doanh nhân bất mãn!

-Các người có ý kiến gì!

Ánh mắt lạnh lẽo quét một đường, bọn họ run rẩy lắc lắc đầu...

Phương Mĩ cúi đầu:

-Đa tạ các vị! Ta xin hứa sẽ cải tạo hắn! Để hắn k giết người vô tội!

Người dân vỗ tay một loạt lên tiếng:

-người nói vậy bọn ta yên tâm rồi!

Rồi ai nấy giải tán, chỉ còn lại vài người, lão quản gia đc Lý Uy cởi trói, lặng lẽ nhìn... Hàn Thiên xoay người đến Lương Anh nhẹ nói:

-May mà ngươi không chết! Không thiên hạ này, chẳng còn ai đủ khả năng đối phó ta! Lương Thiếu chủ! Tạm biệt!

Rồi chàng lên ngựa, không nói gì thêm.. Phương Mĩ cúi xuống :

-Đa tạ ngài!

-Xem như chúng ta hết nợ! Cô từng cứu ta, xem như đã trả!

Phương Mĩ gật đầu.. Nhìn sang:

-Ca ca! Huynh định theo ngài ấy sao!

Lý Uy gật đầu :

-Ừm! Ta mang ơn ngài ấy! Nợ ân tình! Sau này nguyện làm hộ vệ theo ngài ấy! Còn muội nhớ bảo trọng!

-Dạ caca!

Lương Anh nhìn lên, hắn kéo nàng ta lại, cất giọng:

-Không tiễn!

Lý Uy nhìn lên liếc hắn, rồi vẫy tay tạm biệt... Họ phóng ngựa về phía Giang Nam!

Phương Mĩ hất tay hắn ra:

-Ta không muốn nhìn thấy huynh!

Tú Tú lề mề bước lại:

-Người k sao chứ!

-Em đấy! Chậm quá đi! Làm ta giải quyết xong rồi!

Tú Tú cúi đầu, nhận lỗi... Phương Mĩ hất nhẹ tóc, quay người :

-Đi thôi! Hết việc rồi!

Lương Anh nhíu nhẹ mày, cười nhẹ, tay vòng qua eo nàng ta, vác lên vai:

-Muốn đi đừng hòng!

-Ngài... Ngài làm gì vậy! Bỏ ta xuống!

Phương Mĩ hốt hoảng kêu lên, trông nàng ta như đứa trẻ, khác hoàn toàn vs vẻ sắc sảo hàng ngày.. Lương Anh mặc nàng ta, cứ thế vác về phủ... Người dân cứ nhìn vậy mà cười, kẻ bàn tán, người xì xào!

Tú Tú Quản gia theo sau, lắc lắc đầu đi theo...

Góc nhỏ..

Mĩ Lam:Tác giả! Coi có muốn ta cào rách mặt không! Hình tượng của ta bị cô xé nát rồi!

Tác giả:*Ngây thơ*Em mới có sửa tý mà!

Mĩ Lam:Muốn ta mất hình tượng! Đc thôi! Ta sẽ phá tung kịch bản của bé nhé!

Tác giả:ấy ấy... Em sai rồi!

Mĩ Lam bực mình bỏ đi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook