Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 77
Hoa Như Ngọc
19/07/2019
Mai Mai tựa vào góc, thấy Lý Uy vui vẻ xách bánh bao lại, miệng anh cười vui vẻ :
-Mai Mai! Nàng xem! Ta nay xếp hàng mãi mới mua được bánh bao này!
Mai Mai nhìn lên, khuôn mặt rạng rỡ hẳn, cô nàng đứng lên tiến lại gần nhận lấy bánh bao:
-Huynh bận vậy rồi còn mua bánh bao cho ta! Lý Uy!Cảm ơn huynh!
Lý Uy vội xoa đầu cô nàng kéo cô nàng vào lòng:
-Rồi rồi! Ăn đi! Nó vẫn còn nóng đấy!
Mai Mai cầm bánh bao bỏ vào miệng, cắn vài miếng rồi khóc thút thít... Lý Uy ngớ người như không hiểu chuyện, vội vỗ về cô nàng, giọng có phần bối rối :
-Nàng sao vậy!
Mai Mai lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nói:
-Không có gì! Lâu vậy rồi! Muội chưa được ăn bánh bao! Từ khi vào Hàn phủ, muội cũng dần quên mất hương vị của nó!
Lý Uy thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng vỗ về Mai Mai:
-Yên tâm đi! Sau ta sẽ dẫn nàng đi ăn bánh bao khi có cơ hội! Được không?
Mai Mai vui vẻ gật đầu rồi lại lắc:
-Không được! Huynh bận như vậy! Mấy chuyện này cứ để muội tự đi mua! Chỉ cần huynh chăm sóc bản thân cho tốt, làm việc cẩn thận, huynh không xảy ra chuyện là tốt rồi!
Lý Uy bất giác cười khổ, anh nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn xa xăm, miệng anh mím lại:
-Nghe nàng nói vậy ta thấy thật an lòng! Thì ra được người khác lo lắng chính là như thế! Gặp được nàng, thật tốt!
Mai Mai bỏ bánh sang một bên, vội kéo tay Lý Uy:
-Huynh đừng nói như vậy! Muội ngay từ đầu thân phận vốn không xứng với huynh! Là muội không có tài năng gì cả, lại quá nhu nhược yếu đuối, chỉ sợ theo làm phiền huynh thôi!
-Mai Mai! Sao nàng lại nói như thế! Ta không cho phép nàng nghĩ như vậy! Lý Uy ta đâu còn là Lý công tử họ Lý nữa, ta cùng lắm cũng chỉ là hộ vệ, nếu nói không xứng, thì ta có lỗi vì không bên nàng nhiều thôi! Nàng là nữ nhi yếu đuối là chuyện thường, với lại, nàng là thầy thuốc giỏi như thế, ai nói không có tài năng!!!
Mai Mai cúi nhẹ, hai tay đan vào nhau, giọng nhỏ dần:
-Nhưng.....
-Không nhưng nhịn gì cả! Mấy hôm nay nàng u sầu vì mấy chuyện này sao! Vó phải mấy người nô tỳ trong phủ xì xào lung tung không! Để ta dạy cho họ bài học!
Mai Mai thấy anh đứng dậy hốt hoảng kéo tay lại:
-Đừng..... Là muội suy nghĩ lung tung thôi! Huynh đừng nổi giận!
Lý Uy tay chuyền kiếm sang tay, mặt vẻ không vui:
-Nói ta thế nào cũng được, nàng thì không được!
Mai Mai cười trừ, lắc lắc đầu:
-Không sao! Miệng đời sao chúng ta quản được! Lý Uy! Muội hứa với huynh! Sau này sẽ không suy nghĩ nhiều nữa!
Lý Uy từ trạng thái nghiêm nghị, Anh dịu dàng xoa đầu cô nàng, giọng cũng hạ xuống:
-Phải vậy chứ! Như vậy với là thê tử tốt của ta chứ!
Mai Mai mím môi ngại ngùng, giọng lắp bắp :
-Ta.... Không nói với huynh nữa... Ta đi kiểm thuốc đây!
Lý Uy ôm kiếm, liếm nhẹ môi:
-Haizzz! Thiếu nữ thật khó hiểu! Nghĩ nhiều làm gì không biết!
Hàn Thiên đi ngang qua, giọng lạnh lùng :
-Lý hộ vệ có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ!
Lý Uy giật mình quay lại cười trừ:
-Thiếu... Thiếu chủ! Thần còn việc xử lí! Thần đi đây!
Hàn Thiên liếc mắt thấy Lý Uy lui xuống, rồi quay người lại đã thấy Dạ Lam trước mặt cười khanh khách :
-Nàng cười cái gì!
Dạ Lam thu nụ cười, tiến lại chống tay vào hông, chỉ tay vô người chàng:
-Còn nói ta! Huynh rõ ràng khi nãy nghe lén bọn họ ngọt ngào, xong cảm thấy không thoải mái nên cố tình lên giọng với Lý hộ vệ!
Hàn Thiên khoanh tay, mặt vẫn lạnh tanh.... Vừa mới trị thương đã xuống giường đi lung tung, miệng lưỡi còn lạnh lợi, chàng đúng là hết cách...
-Giỏi suy diễn! Ta vốn có bao giờ không nghiêm túc đâu! Nói lại nàng cũng ở đó, nói lén thì không phải nàng cũng nghe sao!
Dạ Lam á khẩu, chàng nói đúng, quá đúng, nàng thở dài lảng chuyện khác:
-Không thèm nói chuyện này nữa! Ta tìm huynh có chuyện!
Hàn Thiên đi đến vườn Lan tường, quay lại:
-Có chuyện! Nàng muốn nói chuyện gì!Chắc muốn hỏi ta về Ảnh Mĩ!!
Dạ Lam liếm môi, lại ngồi gần chàng, chống tay xuống bàn đá, giọng gian xảo:
-huynh đoán đúng rồi! Ta chính là muốn nghe toàn bộ! Huynh chẳng phải nên giải thích sao!
Hàn Thiên liếc nhẹ mắt nhìn nàng, thấy vẻ nàng có phần giận dỗi không vui, chàng cười nhẹ:
-Giải thích! Ta với cô ta vốn không có gì mờ ám!
Dạ Lam hừ lạnh, nàng bất giác xoay lưng lại với chàng, giọng giận dỗi :
-Huynh còn cười nữa! Rõ ràng là cô ta không ưa ta, cô ta thích huynh!
Hàn Thiên mặt nghiêm lại..... Ảnh Mĩ thích chàng sao.... Chàng lia mắt không quan tâm.... Xem như trả lại khi nãy làm khó chàng, Hàn Thiên lấy tay, chỉ chỉ vào vai nàng:
-Nàng muốn nghe từ đâu!
Thấy được sự hờn dỗi có hiệu quả, nàng quay lại cười gian xảo:
-Toàn bộ!
Hàn Thiên hừ lạnh, tay để lên bàn, cầm ly trà thưởng thức:
-Ảnh Mĩ! Thật ra cô ta tên Vân Mĩ! Lúc trước cô ta được ta cứu mạng, nên ở phủ của ta dưỡng thương 1 tháng, sau đó không từ mà biệt! Sau này ta mới biết cô ta vốn họ Hà và là một trong những sát thủ Ảnh Mĩ, chúng ta không liên lạc, cho đến hôm qua!
Dạ Lam nghe đến việc dưỡng thương một tháng đã có vẻ không vui, nàng có chút bực bội :
-Vậy mà huynh không nói với ta!
Hàn Thiên nhấp ly trà:
-Không đáng nói đến! Những người ta cứu, ta không nhớ hết là bao nhiêu!
Dạ Lam nhăn mày lại, tỏ vẻ không vui:
-Nhưng cô ấy thích huynh, vẫn nhớ đến huynh! Cô ấy...
-Dạ Lam!
Hàn Thiên để mạnh ly trà xuống, nước tung toé ra.... Chàng có phần không vui... Nàng nghĩ quá nhiều.... Chàng vốn chẳng có cảm xúc gì với cô ta... Chỉ là ân nhân... Nàng nghĩ sang hướng khác.... Nhưng có vẻ nàng đang ghen... Nghĩ đến đây Hàn Thiên dịu xuống, giọng vẫn ôn tồn:
-Cô ta thế nào với ta! Ta vốn không quản được! Huống hồ! Ta với cô ta chẳng có gì cả! Nàng nghĩ nhiều rồi!
Dạ Lam bất giác thở dài một hơi:
-Ta không nghĩ nhiều, chỉ là, Vân Mĩ cô ấy.... Sẽ chẳng có kết quả tốt...những sát thủ đó đấu với Triệu Gia như trứng chọi đá thôi!
Hàn Thiên khẽ lay động, miệng mở lạnh nhạt:
-Thì sao! Chuyện giang hồ! Chúng ta đừng nên bàn tới! Càng biết nhiều càng phức tạp!
Dạ Lam hừ lạnh liếc chàng, miệng mở ra vẻ hờn dỗi :
-Đồ đầu lạnh! Huynh thật tình! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Cô ấy dù sao cũng thầm thương huynh, mà nhìn cái mặt lạnh của huynh! Chẳng thấy nổi nét thương cảm!
Hàn Thiên liếc đôi mắt sắc lạnh, hai tay vòng vào nhau, chàng nghiêng mặt nhìn sang hoa Lan Tường....
-Nàng nghĩ sao thì là vậy!
Dạ Lam mím môi lại, Hàn Thiên có vẻ không vui, nàng biết mình đã quá ghen tuông, hỏi dư hơi, vòng đi vòng lại thành ra thương cảm cho Vẫn Mĩ kia...
Chàng ngồi tĩnh lặng không nói gì nữa...... Nàng suy nghĩ quá nhiều.. Mà chàng lại không muốn giải thích.... Chuyện vốn đơn giản... Nhiều khi lại thành phức tạp...
-Huynh giận ta rồi sao!
Dạ Lam mắt chớp nhẹ, giọng có phần lạc đi, nàng tiến lại trước mặt chàng:
-Xin lỗi! Ta! Lần sau sẽ không hỏi về nữ nhân khác! Chỉ có điều, ta thấy thương cho Vân Mĩ...
-Ta sẽ không đối xử với nàng như nàng ta!
Hàn Thiên bât giác quay sang, đột nhiên mở miệng:
-Nàng nói bóng nói gió, không phải nghĩ là ta đang làm điều tương tự như với cô ta sao!
Dạ Lam cười trừ, lùi lại... Nàng... Đúng là nghĩ như thế.... Chàng lại nhìn ra...
-Hàn Thiên.. Ta..
-Ta hiểu! Dạ Lam! Ta nói cho nàng biết! Nàng và nàng ta không giống nhau! Với ta, cô ta chỉ đơn giản là người cần giúp đỡ! Còn với nàng, là tình cảm nam nữ! Nếu phải phụ, ta chỉ phụ thiên hạ, phụ nữ nhân khác, nhưng sẽ không phụ nàng!
Dạ Lam đơ người nghe chàng nói, từng cử chỉ, giọng nói của chàng vang lên, lọt tai, êm ái... Dạ Lam nhìn đôi môi khi, nhẹ liếm nước bọt, kễnh chân, đặt một nụ hôn thật nhẹ, môi chàng mềm mại, Dạ Lam chạm vào có phần lưu luyến.... Hàn Thiên hoá đá, thấy hành động của nàng thì không phản ứng... Phản ứng của chàng rất nhanh, phòng trừ tác nhân bên ngoài... Nhưng với nàng thì khác... Hoàn toàn bất động... Môi nàng có mùi quả mọng, thơm nhẹ, trên môi chàng còn lưu lại chút mùi hương.... Dạ Lam lùi lại, liếc mắt sang bên tay đan vào nhau:
-À... Ta. Ta..
Nàng ngại ngùng quay lại, định đi mât thì Hàn Thiên phản ứng kéo tay nàng lại, Dạ Lam xoay người, mặt lại gần chàng như gang tấc, tròn mắt nhìn... Huynh ấy không định hôn trả chứ.... Dạ Lam... Mày được hời lớn rồi...
Nàng vội nhắm mắt, miệng cười nhẹ... Hàn Thiên thấy tim đập nhanh hơn, nàng đang rất gần, chỉ gần thêm một chút là có thể hôn nàng rồi... Nhưng... Vẻ mặt nhắm mắt của nàng lại khiến chàng bật cười thành tiếng.... Dạ Lam thấy lâu lâu, sao còn chưa hôn, không lẽ, nàng khẽ ti hí mắt mở ra, chàng đnag nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng....
-Huynh.... Không phải huynh định!
-Ta định làm gì!
Hàn Thiên nghiêm mặt lại...
-Thì không phải huynh kéo ta lại....
Hàn Thiên xoay người, nắm chặt tay nàng kéo đi:
-Kéo nàng lại để đi bôi thuốc! Chứ nàng nghĩ ta làm gì!
Dạ Lam dậm chân, hừ lạnh một tiếng:
-Đồ đầu đá! Chẳng biết chủ động! Ta còn tưởng có một nụ hôn ngọt ngào chứ!.
Hàn Thiên cười nhẹ, tâm trạng có phần sảng khoái... Nghe nàng lắp bắp vậy vui tai...
-Mai Mai! Nàng xem! Ta nay xếp hàng mãi mới mua được bánh bao này!
Mai Mai nhìn lên, khuôn mặt rạng rỡ hẳn, cô nàng đứng lên tiến lại gần nhận lấy bánh bao:
-Huynh bận vậy rồi còn mua bánh bao cho ta! Lý Uy!Cảm ơn huynh!
Lý Uy vội xoa đầu cô nàng kéo cô nàng vào lòng:
-Rồi rồi! Ăn đi! Nó vẫn còn nóng đấy!
Mai Mai cầm bánh bao bỏ vào miệng, cắn vài miếng rồi khóc thút thít... Lý Uy ngớ người như không hiểu chuyện, vội vỗ về cô nàng, giọng có phần bối rối :
-Nàng sao vậy!
Mai Mai lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nói:
-Không có gì! Lâu vậy rồi! Muội chưa được ăn bánh bao! Từ khi vào Hàn phủ, muội cũng dần quên mất hương vị của nó!
Lý Uy thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng vỗ về Mai Mai:
-Yên tâm đi! Sau ta sẽ dẫn nàng đi ăn bánh bao khi có cơ hội! Được không?
Mai Mai vui vẻ gật đầu rồi lại lắc:
-Không được! Huynh bận như vậy! Mấy chuyện này cứ để muội tự đi mua! Chỉ cần huynh chăm sóc bản thân cho tốt, làm việc cẩn thận, huynh không xảy ra chuyện là tốt rồi!
Lý Uy bất giác cười khổ, anh nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn xa xăm, miệng anh mím lại:
-Nghe nàng nói vậy ta thấy thật an lòng! Thì ra được người khác lo lắng chính là như thế! Gặp được nàng, thật tốt!
Mai Mai bỏ bánh sang một bên, vội kéo tay Lý Uy:
-Huynh đừng nói như vậy! Muội ngay từ đầu thân phận vốn không xứng với huynh! Là muội không có tài năng gì cả, lại quá nhu nhược yếu đuối, chỉ sợ theo làm phiền huynh thôi!
-Mai Mai! Sao nàng lại nói như thế! Ta không cho phép nàng nghĩ như vậy! Lý Uy ta đâu còn là Lý công tử họ Lý nữa, ta cùng lắm cũng chỉ là hộ vệ, nếu nói không xứng, thì ta có lỗi vì không bên nàng nhiều thôi! Nàng là nữ nhi yếu đuối là chuyện thường, với lại, nàng là thầy thuốc giỏi như thế, ai nói không có tài năng!!!
Mai Mai cúi nhẹ, hai tay đan vào nhau, giọng nhỏ dần:
-Nhưng.....
-Không nhưng nhịn gì cả! Mấy hôm nay nàng u sầu vì mấy chuyện này sao! Vó phải mấy người nô tỳ trong phủ xì xào lung tung không! Để ta dạy cho họ bài học!
Mai Mai thấy anh đứng dậy hốt hoảng kéo tay lại:
-Đừng..... Là muội suy nghĩ lung tung thôi! Huynh đừng nổi giận!
Lý Uy tay chuyền kiếm sang tay, mặt vẻ không vui:
-Nói ta thế nào cũng được, nàng thì không được!
Mai Mai cười trừ, lắc lắc đầu:
-Không sao! Miệng đời sao chúng ta quản được! Lý Uy! Muội hứa với huynh! Sau này sẽ không suy nghĩ nhiều nữa!
Lý Uy từ trạng thái nghiêm nghị, Anh dịu dàng xoa đầu cô nàng, giọng cũng hạ xuống:
-Phải vậy chứ! Như vậy với là thê tử tốt của ta chứ!
Mai Mai mím môi ngại ngùng, giọng lắp bắp :
-Ta.... Không nói với huynh nữa... Ta đi kiểm thuốc đây!
Lý Uy ôm kiếm, liếm nhẹ môi:
-Haizzz! Thiếu nữ thật khó hiểu! Nghĩ nhiều làm gì không biết!
Hàn Thiên đi ngang qua, giọng lạnh lùng :
-Lý hộ vệ có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ!
Lý Uy giật mình quay lại cười trừ:
-Thiếu... Thiếu chủ! Thần còn việc xử lí! Thần đi đây!
Hàn Thiên liếc mắt thấy Lý Uy lui xuống, rồi quay người lại đã thấy Dạ Lam trước mặt cười khanh khách :
-Nàng cười cái gì!
Dạ Lam thu nụ cười, tiến lại chống tay vào hông, chỉ tay vô người chàng:
-Còn nói ta! Huynh rõ ràng khi nãy nghe lén bọn họ ngọt ngào, xong cảm thấy không thoải mái nên cố tình lên giọng với Lý hộ vệ!
Hàn Thiên khoanh tay, mặt vẫn lạnh tanh.... Vừa mới trị thương đã xuống giường đi lung tung, miệng lưỡi còn lạnh lợi, chàng đúng là hết cách...
-Giỏi suy diễn! Ta vốn có bao giờ không nghiêm túc đâu! Nói lại nàng cũng ở đó, nói lén thì không phải nàng cũng nghe sao!
Dạ Lam á khẩu, chàng nói đúng, quá đúng, nàng thở dài lảng chuyện khác:
-Không thèm nói chuyện này nữa! Ta tìm huynh có chuyện!
Hàn Thiên đi đến vườn Lan tường, quay lại:
-Có chuyện! Nàng muốn nói chuyện gì!Chắc muốn hỏi ta về Ảnh Mĩ!!
Dạ Lam liếm môi, lại ngồi gần chàng, chống tay xuống bàn đá, giọng gian xảo:
-huynh đoán đúng rồi! Ta chính là muốn nghe toàn bộ! Huynh chẳng phải nên giải thích sao!
Hàn Thiên liếc nhẹ mắt nhìn nàng, thấy vẻ nàng có phần giận dỗi không vui, chàng cười nhẹ:
-Giải thích! Ta với cô ta vốn không có gì mờ ám!
Dạ Lam hừ lạnh, nàng bất giác xoay lưng lại với chàng, giọng giận dỗi :
-Huynh còn cười nữa! Rõ ràng là cô ta không ưa ta, cô ta thích huynh!
Hàn Thiên mặt nghiêm lại..... Ảnh Mĩ thích chàng sao.... Chàng lia mắt không quan tâm.... Xem như trả lại khi nãy làm khó chàng, Hàn Thiên lấy tay, chỉ chỉ vào vai nàng:
-Nàng muốn nghe từ đâu!
Thấy được sự hờn dỗi có hiệu quả, nàng quay lại cười gian xảo:
-Toàn bộ!
Hàn Thiên hừ lạnh, tay để lên bàn, cầm ly trà thưởng thức:
-Ảnh Mĩ! Thật ra cô ta tên Vân Mĩ! Lúc trước cô ta được ta cứu mạng, nên ở phủ của ta dưỡng thương 1 tháng, sau đó không từ mà biệt! Sau này ta mới biết cô ta vốn họ Hà và là một trong những sát thủ Ảnh Mĩ, chúng ta không liên lạc, cho đến hôm qua!
Dạ Lam nghe đến việc dưỡng thương một tháng đã có vẻ không vui, nàng có chút bực bội :
-Vậy mà huynh không nói với ta!
Hàn Thiên nhấp ly trà:
-Không đáng nói đến! Những người ta cứu, ta không nhớ hết là bao nhiêu!
Dạ Lam nhăn mày lại, tỏ vẻ không vui:
-Nhưng cô ấy thích huynh, vẫn nhớ đến huynh! Cô ấy...
-Dạ Lam!
Hàn Thiên để mạnh ly trà xuống, nước tung toé ra.... Chàng có phần không vui... Nàng nghĩ quá nhiều.... Chàng vốn chẳng có cảm xúc gì với cô ta... Chỉ là ân nhân... Nàng nghĩ sang hướng khác.... Nhưng có vẻ nàng đang ghen... Nghĩ đến đây Hàn Thiên dịu xuống, giọng vẫn ôn tồn:
-Cô ta thế nào với ta! Ta vốn không quản được! Huống hồ! Ta với cô ta chẳng có gì cả! Nàng nghĩ nhiều rồi!
Dạ Lam bất giác thở dài một hơi:
-Ta không nghĩ nhiều, chỉ là, Vân Mĩ cô ấy.... Sẽ chẳng có kết quả tốt...những sát thủ đó đấu với Triệu Gia như trứng chọi đá thôi!
Hàn Thiên khẽ lay động, miệng mở lạnh nhạt:
-Thì sao! Chuyện giang hồ! Chúng ta đừng nên bàn tới! Càng biết nhiều càng phức tạp!
Dạ Lam hừ lạnh liếc chàng, miệng mở ra vẻ hờn dỗi :
-Đồ đầu lạnh! Huynh thật tình! Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Cô ấy dù sao cũng thầm thương huynh, mà nhìn cái mặt lạnh của huynh! Chẳng thấy nổi nét thương cảm!
Hàn Thiên liếc đôi mắt sắc lạnh, hai tay vòng vào nhau, chàng nghiêng mặt nhìn sang hoa Lan Tường....
-Nàng nghĩ sao thì là vậy!
Dạ Lam mím môi lại, Hàn Thiên có vẻ không vui, nàng biết mình đã quá ghen tuông, hỏi dư hơi, vòng đi vòng lại thành ra thương cảm cho Vẫn Mĩ kia...
Chàng ngồi tĩnh lặng không nói gì nữa...... Nàng suy nghĩ quá nhiều.. Mà chàng lại không muốn giải thích.... Chuyện vốn đơn giản... Nhiều khi lại thành phức tạp...
-Huynh giận ta rồi sao!
Dạ Lam mắt chớp nhẹ, giọng có phần lạc đi, nàng tiến lại trước mặt chàng:
-Xin lỗi! Ta! Lần sau sẽ không hỏi về nữ nhân khác! Chỉ có điều, ta thấy thương cho Vân Mĩ...
-Ta sẽ không đối xử với nàng như nàng ta!
Hàn Thiên bât giác quay sang, đột nhiên mở miệng:
-Nàng nói bóng nói gió, không phải nghĩ là ta đang làm điều tương tự như với cô ta sao!
Dạ Lam cười trừ, lùi lại... Nàng... Đúng là nghĩ như thế.... Chàng lại nhìn ra...
-Hàn Thiên.. Ta..
-Ta hiểu! Dạ Lam! Ta nói cho nàng biết! Nàng và nàng ta không giống nhau! Với ta, cô ta chỉ đơn giản là người cần giúp đỡ! Còn với nàng, là tình cảm nam nữ! Nếu phải phụ, ta chỉ phụ thiên hạ, phụ nữ nhân khác, nhưng sẽ không phụ nàng!
Dạ Lam đơ người nghe chàng nói, từng cử chỉ, giọng nói của chàng vang lên, lọt tai, êm ái... Dạ Lam nhìn đôi môi khi, nhẹ liếm nước bọt, kễnh chân, đặt một nụ hôn thật nhẹ, môi chàng mềm mại, Dạ Lam chạm vào có phần lưu luyến.... Hàn Thiên hoá đá, thấy hành động của nàng thì không phản ứng... Phản ứng của chàng rất nhanh, phòng trừ tác nhân bên ngoài... Nhưng với nàng thì khác... Hoàn toàn bất động... Môi nàng có mùi quả mọng, thơm nhẹ, trên môi chàng còn lưu lại chút mùi hương.... Dạ Lam lùi lại, liếc mắt sang bên tay đan vào nhau:
-À... Ta. Ta..
Nàng ngại ngùng quay lại, định đi mât thì Hàn Thiên phản ứng kéo tay nàng lại, Dạ Lam xoay người, mặt lại gần chàng như gang tấc, tròn mắt nhìn... Huynh ấy không định hôn trả chứ.... Dạ Lam... Mày được hời lớn rồi...
Nàng vội nhắm mắt, miệng cười nhẹ... Hàn Thiên thấy tim đập nhanh hơn, nàng đang rất gần, chỉ gần thêm một chút là có thể hôn nàng rồi... Nhưng... Vẻ mặt nhắm mắt của nàng lại khiến chàng bật cười thành tiếng.... Dạ Lam thấy lâu lâu, sao còn chưa hôn, không lẽ, nàng khẽ ti hí mắt mở ra, chàng đnag nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng....
-Huynh.... Không phải huynh định!
-Ta định làm gì!
Hàn Thiên nghiêm mặt lại...
-Thì không phải huynh kéo ta lại....
Hàn Thiên xoay người, nắm chặt tay nàng kéo đi:
-Kéo nàng lại để đi bôi thuốc! Chứ nàng nghĩ ta làm gì!
Dạ Lam dậm chân, hừ lạnh một tiếng:
-Đồ đầu đá! Chẳng biết chủ động! Ta còn tưởng có một nụ hôn ngọt ngào chứ!.
Hàn Thiên cười nhẹ, tâm trạng có phần sảng khoái... Nghe nàng lắp bắp vậy vui tai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.