Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 78
Hoa Như Ngọc
19/07/2019
Dạ Lam có phần mạnh miệng nhưng bản thân nàng lại vô cùng ngại ngùng.... Thật ra nếu Hàn Thiên chủ động thì bản thân nàng không biết nên xử lí sao nữa...
-Hàn Thiên! Huynh thật muốn bôi thuốc cho ta nữa hay.... Á.. Huynh làm bao giờ thế!
Dạ Lam mải ngồi nghĩ vu vơ nên Hàn Thiên đã nhanh tay bôi thuốc, thấy nàng có chút phản ứng thì dừng lại:
-Được một lúc rồi!
Dạ Lam đơ người nhìn chàng kéo váy lên vai mình mới nhất thời để ý...... Nàng như vậy có được xem là quá dễ dàng không??
-Nàng đang suy nghĩ điều gì!
Dạ Lam nhún vai ngồi sát mép giường, lắc đầu :
-Không suy nghĩ gì cả!
-Nàng đang lo ngại rằng ta tiếp xúc quá thân mật sao!
Dạ Lam quay sang, khó hiểu nhìn chàng.... Hàn Thiên đang nghĩ đi đâu vậy...
-Ta bàn với Lý Uy rồi! Hai ngày nữa chúng ta thành hôn được không?
Dạ Lam tròn mắt nhìn chàng, có phần ngạc nhiên:
-Huynh..... Hàn Thiên! Nay huynh bị sao thế!
Hàn Thiên ngồi xuống bên nàng, mắt nhìn thẳng vào nàng thâm sâu:
-Ta hoàn toàn nghiêm túc! Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!
Dạ Lam kéo vò rượu lại gần, đưa trước Hàn Thiên:
-Huynh uống cùng ta đi!
Hàn Thiên nhíu mày lắc đầu, giật vò rượu lại :
-Nàng không được uống rượu! Uống rượu không tốt!
Dạ Lam bĩu môi, mặt có phần mất hứng:
-Ăn mừng vì thành thân không được sao! Huống chi! Ta mãi mới tìm được mĩ rượu! Không uống tiếc lắm!
Dạ Lam ôm vò ruợu, mặt cười cười rụi vào người chàng...
-Uống với ta! Được không!
Thấy Nàng chủ động nhào vào lòng, nũng nịu như trẻ con, Hàn Thiên từ trạng thái không vui cũng dịu lại, chàng vuốt tóc nàng, nâng bát lên:
-Được! Ta uống với nàng!
Dạ Lam được thế cười vang, đứng dậy bất chợt:
-Ta biểu diễn cho huynh xem nhé!
Hàn Thiên gật nhẹ đầu, êm ả nhìn nàng.... Ánh trăng lên cao, nàng vung tay mềm dẻo, động tác uyển chuyển.... Hàn Thiên liền bị cuốn hút...
-Thiên! Uống nào!
Nàng vừa múa vừa mời chàng, chiếc dải lụa chuyển động linh hoạt, dùng võ công mời rượu.... Hàn Thiên nhận lấy rồi uống cùng nàng....
Dạ Lam thật đẹp... Trong cái nhìn của chàng, nàng tựa như tiên nữ vậy.... Chàng cứ vậy mà cuốn hút nhìn nàng, đến khi Dạ Lam mặt đã đỏ lại, lảo đảo tiến về phía chàng:
-Thấy đẹp không?
Hàn Thiên vội đỡ nàng lại, ân cần vỗ về:
-Đẹp! Nhưng sau này nàng không được múa cho người khác !
Dạ Lam bừng tỉnh, đứng dậy chỉ vào người chàng:
-Hàn Thiên! Huynh ghen rồi! Haha! Ghen rồi!
Rồi nàng như càng liễu ngã vào lòng Hàn Thiên...
-Nàng say rồi! Đã không uống được rượu lại chọn loại say nhất!
Dạ Lam được Hàn Thiên bế trên tay, miệng vẫn lẩm bẩm phản bác:
-Ai nói ta say! Ta còn uống được nữa! Còn uống.... Được!
Hàn Thiên im lặng bế nàng, bước chân nhẹ nhàng, sợ làm nàng bị động mạnh,....
-Hàn Thiên! Huynh là tên khốn kiếp! Để ta chờ lâu như thế thế mới cầu hôn với ta!
Hàn tHiên biết nàng say nên gật đầu, đáp lại:
-Rồi! Ta đã biết lỗi!
-Hàn Thiên! Huynh là tên mặt đá anh tuấn, khiến cho mĩ nữ nào cũng yêu thích! Ta phải làm sao với mấy người đó và huynh đây!
-Ta sẽ không để họ tiếp cận ta! Trừ nàng!
Dạ Lam cười vang lên, nàng nghe vui hẳn, cười khúc khích.... Hàn Thiên lắc nhẹ đầu... Cho nàng uống rượu là một sai lầm.... Nàng nói không biết bao nhiêu cho đủ, báo hại chàng phải chịu đựng lại....
Hàn Thiên mở cửa rồi đóng lại để nàng nhẹ nhàng xuống giường :
-Nàng nên nghỉ sớm đi! Sau ta sẽ tính với nàng!
Dạ Lam thấy mình nằm xuống vội vung tay vung dải lụa, quấn thắt lưng chàng lại:
-Chi bằng tính luôn đi!
Hàn Thiên phải ứng nhanh, vừa thoát khỏi dải lụa thì phải vươn tay đỡ nàng khiến, chàng mất đà ngã xuống giường, nàng theo vậy được chàng ôm vào lòng.... Thân thể nàng mềm mại tựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng....
Dạ Lam lơ mơ cười nhẹ, lấy tay chạm vào mũi chàng:
-Huynh phản ứng kém quá!
Áo nàng qua vai tuột xuống, vai trần lộ ra trước Hàn Thiên, chàng nhất thời kích động, tiến lại mặt nàng bỗng quay lại, hai người môi chạm môi... Dạ Lam tham lam hôn, nàng hôn mạnh mẽ như không muốn buông chàng ra, Hàn Thiên nhất thời có phản ứng, cả người tê dại.... Nhưng chàng biết họ đnag phát sinh ra cái gì... Lí trí còn sót lại, chàng vôi đẩy nhẹ nàng ra:
-Dạ Lam! Đừng như vậy! Nàng say rồi!
Dạ Lam lơ mơ bị đẩy, mặt xụ lại, ôm người ngồi xuống, khóc....
-Huynh!chẳng yêu ta!
Hàn Thiên kéo nàng lên, bế nàng đặt trên giường, miếng vải khoác rơi ra, Hàn Thiên nắm chặt tay, động tác nhẹ nhàng :
-Là ta tôn trọng nàng! Ta không muốn nàng sau khi tỉnh lại lại nghĩ ta lợi dụng lúc nàng say mà chiếm đoạt nàng!
Lúc chàng lưu luyến quay người đi thì Dạ Lam lần nữa đứng lên, ôm chàng từ sau:
-Là ta tự nguyện!
-Hàn Thiên! Huynh thật muốn bôi thuốc cho ta nữa hay.... Á.. Huynh làm bao giờ thế!
Dạ Lam mải ngồi nghĩ vu vơ nên Hàn Thiên đã nhanh tay bôi thuốc, thấy nàng có chút phản ứng thì dừng lại:
-Được một lúc rồi!
Dạ Lam đơ người nhìn chàng kéo váy lên vai mình mới nhất thời để ý...... Nàng như vậy có được xem là quá dễ dàng không??
-Nàng đang suy nghĩ điều gì!
Dạ Lam nhún vai ngồi sát mép giường, lắc đầu :
-Không suy nghĩ gì cả!
-Nàng đang lo ngại rằng ta tiếp xúc quá thân mật sao!
Dạ Lam quay sang, khó hiểu nhìn chàng.... Hàn Thiên đang nghĩ đi đâu vậy...
-Ta bàn với Lý Uy rồi! Hai ngày nữa chúng ta thành hôn được không?
Dạ Lam tròn mắt nhìn chàng, có phần ngạc nhiên:
-Huynh..... Hàn Thiên! Nay huynh bị sao thế!
Hàn Thiên ngồi xuống bên nàng, mắt nhìn thẳng vào nàng thâm sâu:
-Ta hoàn toàn nghiêm túc! Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!
Dạ Lam kéo vò rượu lại gần, đưa trước Hàn Thiên:
-Huynh uống cùng ta đi!
Hàn Thiên nhíu mày lắc đầu, giật vò rượu lại :
-Nàng không được uống rượu! Uống rượu không tốt!
Dạ Lam bĩu môi, mặt có phần mất hứng:
-Ăn mừng vì thành thân không được sao! Huống chi! Ta mãi mới tìm được mĩ rượu! Không uống tiếc lắm!
Dạ Lam ôm vò ruợu, mặt cười cười rụi vào người chàng...
-Uống với ta! Được không!
Thấy Nàng chủ động nhào vào lòng, nũng nịu như trẻ con, Hàn Thiên từ trạng thái không vui cũng dịu lại, chàng vuốt tóc nàng, nâng bát lên:
-Được! Ta uống với nàng!
Dạ Lam được thế cười vang, đứng dậy bất chợt:
-Ta biểu diễn cho huynh xem nhé!
Hàn Thiên gật nhẹ đầu, êm ả nhìn nàng.... Ánh trăng lên cao, nàng vung tay mềm dẻo, động tác uyển chuyển.... Hàn Thiên liền bị cuốn hút...
-Thiên! Uống nào!
Nàng vừa múa vừa mời chàng, chiếc dải lụa chuyển động linh hoạt, dùng võ công mời rượu.... Hàn Thiên nhận lấy rồi uống cùng nàng....
Dạ Lam thật đẹp... Trong cái nhìn của chàng, nàng tựa như tiên nữ vậy.... Chàng cứ vậy mà cuốn hút nhìn nàng, đến khi Dạ Lam mặt đã đỏ lại, lảo đảo tiến về phía chàng:
-Thấy đẹp không?
Hàn Thiên vội đỡ nàng lại, ân cần vỗ về:
-Đẹp! Nhưng sau này nàng không được múa cho người khác !
Dạ Lam bừng tỉnh, đứng dậy chỉ vào người chàng:
-Hàn Thiên! Huynh ghen rồi! Haha! Ghen rồi!
Rồi nàng như càng liễu ngã vào lòng Hàn Thiên...
-Nàng say rồi! Đã không uống được rượu lại chọn loại say nhất!
Dạ Lam được Hàn Thiên bế trên tay, miệng vẫn lẩm bẩm phản bác:
-Ai nói ta say! Ta còn uống được nữa! Còn uống.... Được!
Hàn Thiên im lặng bế nàng, bước chân nhẹ nhàng, sợ làm nàng bị động mạnh,....
-Hàn Thiên! Huynh là tên khốn kiếp! Để ta chờ lâu như thế thế mới cầu hôn với ta!
Hàn tHiên biết nàng say nên gật đầu, đáp lại:
-Rồi! Ta đã biết lỗi!
-Hàn Thiên! Huynh là tên mặt đá anh tuấn, khiến cho mĩ nữ nào cũng yêu thích! Ta phải làm sao với mấy người đó và huynh đây!
-Ta sẽ không để họ tiếp cận ta! Trừ nàng!
Dạ Lam cười vang lên, nàng nghe vui hẳn, cười khúc khích.... Hàn Thiên lắc nhẹ đầu... Cho nàng uống rượu là một sai lầm.... Nàng nói không biết bao nhiêu cho đủ, báo hại chàng phải chịu đựng lại....
Hàn Thiên mở cửa rồi đóng lại để nàng nhẹ nhàng xuống giường :
-Nàng nên nghỉ sớm đi! Sau ta sẽ tính với nàng!
Dạ Lam thấy mình nằm xuống vội vung tay vung dải lụa, quấn thắt lưng chàng lại:
-Chi bằng tính luôn đi!
Hàn Thiên phải ứng nhanh, vừa thoát khỏi dải lụa thì phải vươn tay đỡ nàng khiến, chàng mất đà ngã xuống giường, nàng theo vậy được chàng ôm vào lòng.... Thân thể nàng mềm mại tựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng....
Dạ Lam lơ mơ cười nhẹ, lấy tay chạm vào mũi chàng:
-Huynh phản ứng kém quá!
Áo nàng qua vai tuột xuống, vai trần lộ ra trước Hàn Thiên, chàng nhất thời kích động, tiến lại mặt nàng bỗng quay lại, hai người môi chạm môi... Dạ Lam tham lam hôn, nàng hôn mạnh mẽ như không muốn buông chàng ra, Hàn Thiên nhất thời có phản ứng, cả người tê dại.... Nhưng chàng biết họ đnag phát sinh ra cái gì... Lí trí còn sót lại, chàng vôi đẩy nhẹ nàng ra:
-Dạ Lam! Đừng như vậy! Nàng say rồi!
Dạ Lam lơ mơ bị đẩy, mặt xụ lại, ôm người ngồi xuống, khóc....
-Huynh!chẳng yêu ta!
Hàn Thiên kéo nàng lên, bế nàng đặt trên giường, miếng vải khoác rơi ra, Hàn Thiên nắm chặt tay, động tác nhẹ nhàng :
-Là ta tôn trọng nàng! Ta không muốn nàng sau khi tỉnh lại lại nghĩ ta lợi dụng lúc nàng say mà chiếm đoạt nàng!
Lúc chàng lưu luyến quay người đi thì Dạ Lam lần nữa đứng lên, ôm chàng từ sau:
-Là ta tự nguyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.