Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng

Chương 23: 3 giây

Kỳ Anh

14/06/2024

Tạ Kính Từ ngốc rồi.

Từ lúc nàng vào Vạn Quỷ Quật cho đến khi bị một cỗ lực khổng lồ mạnh mẽ đánh văng khỏi ảo cảnh, tất cả cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Thần thức khác với chân thân, dù thân chết trong ảo cảnh cũng sẽ không sinh ra bất kỳ nguy hại mang tính thực chất gì. Điều tồi tệ duy nhất là cảm giác đau đớn không thể bị che chắn.

Cỗ lực lượng xảy ra bất thình lình kia thế như chẻ tre, chỉ trong tức khắc đã thổi quét toàn thân. Nàng không hề phòng bị, gân mạch toàn thân còn đang ong ong phát đau, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định tinh thần, để bản thân không đến mức mất lực té ngã.

Có điều trong ba giây ngắn ngủi đó, nàng cũng đã có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Vạn Quỷ Quật.

Vạn Quỷ Quật, đúng như tên gọi của nó (*), khắp nơi đều là những tảng đá khổng lồ hình thù kỳ quái, lởm chởm. Trước mắt chỉ thấy một mảnh tối tăm và chút ánh sáng yếu ớt toả ra từ dây leo bám trên vách đá.

(*) Quật trong Vạn Quỷ Quật có nghĩa là hầm, hang, hố.

Gần như là trong nháy mắt khi tiến vào Vạn Quỷ Quật, Tạ Kính Từ đã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương cốt.

Nếu phân loại dựa theo trình độ nguy hiểm, nơi này hẳn là được xem như ảo cảnh cấp trung. Vô số yêu ma quỷ quái lởn vởn trong khắp các hang động, tu sĩ muốn trốn cũng không được, chỉ có thể trực diện đối phó với địch.

Vấn đề là, nàng còn chưa kịp rút cả đao ra đã được tuyên bố vinh quang bị loại rồi.

Bị mời ra ảo cảnh chỉ có một mình Tạ Kính Từ.

Cái tên trộm vặt “Phó Nam Tinh” kia tu vi trông cũng không thấy cao hơn nàng, lúc này vẫn đang yên ổn ở trong Vạn Quỷ Quật. Lại kết hợp với ngôn luận năm giây bị loại của hắn lúc trước......

Tuy rằng không quá hiểu rõ tình huống hiện tại cụ thể là như thế nào, nhưng đây hẳn là một loại cơ chế tấn công của Vạn Quỷ Quật.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên tới khiêu chiến nơi này, đương nhiên là biết rõ hơn so với nàng.

Đối với tu sĩ mà nói, chết trong Huyền Vũ Cảnh là một chuyện rất phổ biến.

Đau nhức xé rách toàn thân dần dần giảm bớt, Tạ Kính Từ ấn mạnh một cái vào huyệt thái dương. Đang muốn vào lại Vạn Quỷ Quật một lần nữa thì thấy lối vào ảo cảnh bỗng tối sầm lại. Từ bên trong lại đi ra một bóng người.

Tạ Kính Từ cùng Bùi Độ hai mặt nhìn nhau.

Tạ Kính Từ vốn đang cảm thấy mất mặt, thoáng nhìn thấy hắn bỗng vui lên hẳn: “Huynh cũng chết rồi?”

Với thực lực của hắn, không nên nhanh như vậy đã nằm liệt giữa đường chứ.

Bùi Độ: “Ừm.”

Bùi Độ yên lặng một chớp mắt, giọng nói nghe không ra chút dao động nào do đau nhức mang đến: “Cùng nhau đi vào?”

Vì thế hai người cùng đi vào lần hai.

“Ô, về rồi à.”

Phó Nam Tinh là một phù tu, chắp hai tay dẫn sấm chớp tới: “Ngươi nói đi, có phải là năm bốn ba hai một không?”

“Xin lỗi Tạ tiểu thư! Hai ta tới chỗ này quá nhiều lần, quên nói cho ngươi một việc mà người mới nhất định phải chú ý.”

Mạc Tiêu Dương áy náy đầy mặt, vừa chém đứt một con quỷ mị đang bay tới vừa vội vàng giải thích: “Vạn Quỷ Quật có một sở thích xấu, thích nhất là ra oai phủ đầu với người ta. Lúc ảo cảnh mở ra, chủ của Quỷ Quật sẽ chủ động hiện thân, chọn bừa một người để tiến hành tập kích.”

Kết quả nàng chính là cái người may mắn phải chịu nỗi khổ tập kích kia.



Tạ Kính Từ tuy rằng điên cuồng nhưng cũng không đến mức vô pháp vô thiên.

Nàng vốn còn muốn thử xem có thể qua cửa được không, lại không ngờ mới mở đầu ảo cảnh đã tự tiễn bản thân mình lên Tây Thiên rồi. Chủ của Quỷ Quật chỉ dùng một chiêu đã có thể đập bay linh hồn của nàng trong nháy mắt, cứ như là dùng dao phay băm dưa chuột vậy, tu vi nhất định không thấp.

Vậy chắc chắn là đánh không lại rồi.

Nàng trông Mạc Tiêu Dương cũng có vẻ đáng tin cậy, ngỡ là cái xe đi nhờ này êm lắm. Không ngờ gió thì cũng rất êm đó, nhưng đích đến lại là lò hoả táng.

Thật là màn lái xe tang tuyệt vời.

“Nói cũng ngại, ta đến chỗ này mấy lần mà chưa gặp chủ của Quỷ Quật bao giờ đấy.”

Mạc Tiêu Dương là một người hay luyên thuyên, lảm nhảm không ngừng nghỉ. Tạ Kính Từ cũng đã gặp những người thích buôn chuyện, nhưng cái kiểu người dù đang rút kiếm chiến đấu cũng muốn nói chuyện phiếm giống hắn thì thật đúng là lần đầu tiên, trước nay chưa từng thấy: “Đám quỷ quái vừa rồi đều chỉ là món khai vị thôi. Đợi lát nữa sẽ càng ngày càng nhiều, cả hang động cũng có thể bị lấp đầy. Đến lúc đó chúng ta còn không có cả chỗ dừng chân, chỉ đành mặc cho chúng nó gặm cắn thôi.”

Giọng nói của hắn nghe có vẻ nhẹ nhàng, thật ra đã có chút ứng phó không lại.

Tuy bị gọi là “món khai vị” nhưng làn sóng lệ quỷ lúc này cũng không dễ đối phó chút nào. Bọn họ ở mảnh đất trống trải giữa hang động, bốn phương tám hướng đều có bóng đen ập đến, là thập diện mai phục chân chính.

Quỷ khí âm u tối tăm, lạnh lẽo như là băng. Tạ Kính Từ tập trung tinh thần vung đao.

Đám quỷ quái này tuy rằng quấn người nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ có thể giết Bùi Độ trong nháy mắt. Nàng muốn mở miệng dò hỏi nguyên nhân chết, nhưng nghĩ lại, người ta bị thương nặng, có lẽ còn chưa kịp thích ứng với thần thức. Nếu hỏi thẳng mặt thì có lẽ sẽ khiến hắn lúng túng, xấu hổ.

Dù sao thì Bùi Độ cũng không nhắc đến chuyện nàng mới ba giây đã bị đá ra khỏi ảo cảnh nha.

Tiếng nghẹn ngào thảm thiết xung quanh lớn dần. Không biết có trận gió lạnh từ đâu ập đến.

Mạc Tiêu Dương trầm giọng nói: “Chú ý, thế công sắp tăng lên đấy.”

Âm cuối những lời này còn chưa rút đi, sát khí mênh mông đã che trời lấp đất.

Khắp nơi đều tối tăm. Dây leo tản ra ánh sáng xanh lá không những không giúp hoà hoãn không khí mà ngược lại còn chiếu ra các kiểu bóng dáng rối loạn xấu xí, giống như kính vạn hoa không ngừng biến hoá không thể nắm bắt được, khiến người ta phải kinh ngạc, sợ hãi.

Bên tai vang lên một tiếng rít gào lạnh lẽo, Tạ Kính Từ giương đao lên đỡ.

Chỗ ảo cảnh này như một cái sân huấn luyện, quái nhỏ cứ một đợt nối tiếp một đợt, đợt sau càng mạnh hơn đợt trước. Bọn họ chỉ có thể dùng hết thủ đoạn cả người để tiến hành phản kích.

Nói đúng hơn là “Tự mình phòng ngự”.

Quá nhiều.

Lời Mạc Tiêu Dương nói không sai. Thời gian trôi qua, quỷ quái trong Vạn Quỷ Quật càng ngày càng nhiều, sức mạnh cũng rõ ràng càng lúc càng tăng lên.

Ban đầu nàng còn có thể thành thạo như đang chơi chém hoa quả. Bây giờ hoa quả biến thành mưa đá, Tạ Kính Từ đã có hơi không ứng phó kịp.

Lại thêm một trận sát khí ập tới, bị một kiếm của Bùi Độ chém ngang.

Thần thức của nàng bị hao tổn, tu vi so với trước đây cũng yếu hơn một đoạn; còn Bùi Độ tuy rằng gân mạch đứt đoạn, thần thức lại vẫn thế, trong Huyền Vũ Cảnh này hẳn là mạnh hơn nàng một chút.

Tạ Kính Từ nói lời cảm ơn, im lặng cau mày.

Vạn Quỷ Quật đã trở thành luyện ngục, yêu ma quỷ quái cứ như là miếng ghép trong trò chơi ghép hình vậy, cứ chỗ nào còn trống thì chen vào chỗ đấy.

Phó Nam Tinh bên kia đã sắp không chống đỡ được, đột nhiên hít một hơi: “Ta đã nói mà, cái chỗ quỷ quái này chúng ta qua không được đâu. Như này cũng quá là tra tấn người rồi —— ai da, đau đau đau, ta sắp không ổn rồi!”

Mạc Tiêu Dương cũng rối loạn, trên người xuất hiện vài chỗ bầm tím, miễn cưỡng phân tâm, đưa lưng về phía Tạ Kính Từ cao giọng hỏi: “Tạ cô nương, các ngươi có ổn không?”



Bùi Độ trả lời thay nàng: “Ừ.”

Quỷ mị càng lúc càng nhiều. Dưới tình huống như vậy, không ai còn có thể bận tâm đến người khác.

Tạ Kính Từ đã lâu không trải qua trận ẩu đả nào không kiêng nể gì như thế. Giữa một mảnh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đập kịch liệt liên hồi.

Đợi đến lúc hơi dừng lại chút mới nhận ra xung quanh đã không còn tiếng của Phó Nam Tinh và Mạc Tiêu Dương nữa rồi.

Tạ Kính Từ ngẩn người.

“Cuối cùng nàng ta cũng phát hiện ra hai ta không còn ở đó nữa rồi.”

Bên ngoài Vạn Quỷ Quật, Mạc Tiêu Dương dở khóc dở cười mà nhìn hình ảnh chiếu trên kính tròn, gãi gãi đầu: “Tạ đạo hữu…… Thật đúng là rất liều mạng.”

Phó Nam Tinh hừ nhẹ một tiếng.

Hắn cùng Mạc Tiêu Dương tới nơi này mười mấy lần, lần nào cũng chết ở thời điểm này.

Lần này cũng không ngoài dự đoán, hắn vẫn giẫm lên cái vết xe đổ này. Thật ra Mạc Tiêu Dương còn có thể chống đỡ lâu hơn một chút, nhưng mắt thấy xu hướng suy tàn vẫn diễn ra, biết được còn ba người dư lại thì cũng không gắng gượng được bao lâu nên cũng thả lỏng đề phòng, bị một chiêu đánh lén đưa ra ngoài.

“Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, nàng ta chắc chắn cũng sẽ bại trận thôi.”

Cảm giác đau đớn trên người Phó Nam Tinh vẫn chưa tiêu tan, ngồi liệt xuống bức tường đá bên cạnh: “Ngươi có biết tu vi của hai người này không?”

“Tạ cô nương chắc là gần tới Kim Đan, còn về phần Bùi công tử……”

Mạc Tiêu Dương nhất thời cảm thấy bối rối, tầm mắt bình tĩnh dừng trên kính tròn.

Mới đầu hắn và Phó Nam Tinh cũng không để Bùi Độ trong lòng.

Hắn nghe qua tên Bùi Độ từ trong miệng của Tạ Kính Từ. Lúc trước vô tình nhìn thấy, chỉ nghĩ là một người trẻ tuổi vừa đẹp vừa gầy yếu, thân thể rất là kém cỏi, không giống người có tu vi mạnh mẽ mấy.

Lại thêm lúc sau tiến vào Vạn Quỷ Quật, Tạ Kính Từ chết rồi bị loại, Bùi Độ cũng theo sát sau đó, lấy động tác cực kỳ chậm chạp mà bị một quỷ vật cấp thấp đâm thủng ngực. Chờ đến khi Tạ đạo hữu trở lại, y mới không tiếp tục xảy ra sự cố.

Tuy rằng nói lời này ra không tốt lắm, nhưng đây không phải là tiểu bạch kiểm (*) trăm phần trăm sao? Sở dĩ y vẫn còn ở trong Vạn Quỷ Quật chưa ra ngoài, đương nhiên là được Tạ Kính Từ che chở.

(*) Tiểu bạch kiểm: miêu tả những người cực kì đẹp trai, với nước da trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người không được vạm vỡ cho lắm. Cụm từ này còn được sử dụng với hàm ý khác là để chỉ những người đàn ông chỉ biết bám váy phụ nữ.

Mạc Tiêu Dương vốn nghĩ như vậy đó.

Mãi đến khi hai người bọn họ ra khỏi ảo cảnh, nhìn lên kính tròn, cuối cùng mới lờ mờ nhận ra điều không đúng.

Tiểu công tử kia hình như cố tình đè ép tu vi. Tuy rằng vẫn chưa làm ra hành động gì kinh thiên động địa nhưng từng chiêu thức đều lộ vẻ thành thạo, trôi chảy tuỳ ý. So với việc nói Tạ Kính Từ đang cố tình bảo vệ y......

Dường như đổi thành “Bùi công tử đang lặng im không tiếng động mà vì nàng quét sạch chướng ngại dư thừa”, cách nói như này mới càng chuẩn xác hơn.

“Ta thật sự không hiểu.”

Trong gương đao quang kiếm ảnh, Phó Nam Tinh xem đến trợn mắt há mồm: “Hai người này có địa vị gì?”

Thế công lúc này đã đi đến áp lực cao nhất. Bọn họ ở bên ngoài ảo cảnh, liếc mắt cũng có thể thấy hai người đều đã thành nỏ mạnh hết đà.

Bùi Độ hơi tốt hơn một chút. Tạ Kính Từ cả người đều là vết thương, chém đi yêu tà đang bám vào cổ chân, phun ra một búng máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook