Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng

Chương 22: Bùi Độ Vĩnh Viễn Là Thần

Kỳ Anh

12/06/2024

Trước giờ hẹn, Tạ Kính Từ dẫn theo Bùi Độ đi vào Huyền Vũ Cảnh.

Trừ lôi đài hai người ra, thông qua mối tương liên giữa các thức hải, Huyền Vũ Cảnh còn có khu vực công cộng cực kỳ rộng lớn, có thể kết nối trực tiếp với các ảo cảnh ở khắp mọi nơi.

Điều đáng nói là, bởi vì thần thức không có hình dạng thực thể, có thể tuỳ ý biến thành bất kỳ hình dáng nào, nên bất kể là ai xuất hiện ở khu vực công cộng đều có khả năng đang dùng giọng nói giả, khuôn mặt giả hay thậm chí là cả giới tính giả.

Vì để tiết kiệm thời gian nên cả hai người đều không thay đổi vẻ ngoài. Mảnh đất công cộng người đến người đi. Trong đám đông hỗn loạn, Tạ Kính Từ dễ dàng cảm ứng được hơi thở thuộc về Bùi Độ.

Giữa người thường không có tu vi và tu sĩ có thần thức mạnh mẽ, hơi thở của hai bên khác nhau như trời với đất.

Nàng không hiểu sao âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngước mắt nhìn hắn: “Kim Đan?”

Rất khó để hình dung ánh mắt lúc này của Bùi Độ. Hắn đã sớm quen với việc che giấu mọi cảm xúc của mình.

Đôi mắt đen ấy quá đỗi sâu thẳm. Hắn im lặng một chốc lát ngắn ngủi, khẽ cười một tiếng: “Ừm, Kim Đan.”

Nơi rèn luyện trong Huyền Vũ Cảnh đông đảo. Lúc Tạ Kính Từ đi đến lối vào Vạn Quỷ Quật, thấy một người lạ đang đứng đó.

Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, mắt hạnh long lanh, môi mỏng hồng hào, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn nà, rất dễ làm người khác sinh ra hảo cảm.

Nàng vốn đang chán chết mà nhìn xung quanh, lúc thoáng thấy Tạ Kính Từ thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Tạ Kính Từ cảm thấy trong nháy mắt tiếp theo, người này như là muốn nuốt trọn nàng vào bụng luôn vậy.

Mà đồng thời, dường như là để nghiệm chứng phỏng đoán của nàng, thiếu nữ đi đến với bộ mặt dữ tợn, bắt lấy ống tay áo của nàng: “Ngươi! Đã làm loại chuyện như vậy rồi mà ngươi còn dám nghêng ngang tới đây? Trời xanh có mắt, để ta bắt gặp rồi nhé!”

Tạ Kính Từ: ?

“Từ từ, có phải ngươi nhận nhầm người rồi không? Ta không nhớ ——”

“Không nhớ?”

Đối phương nghiến răng nghiến lợi, tức giận dưới đáy mắt bốc lên càng đậm hơn: “Đêm qua đều tại ngươi, hại ta bị nhốt vào Giám Sát ty nhận hết mọi tra tấn! Ngươi dám nói không nhớ?”

Đêm qua.

Tạ Kính Từ sửng sốt chốc lát, trong đầu lờ mờ hiện ra một gương mặt mơ hồ, mặc y phục dạ hành đen nhánh trên nền tuyết trắng, còn có một cái túi lớn rách lỗ, mở miệng thử hỏi: “Ngươi là tên trộm đêm qua?”

Huyền Vũ Cảnh đúng là có thể biến hoá vẻ bề ngoài.

Phó Nam Tinh không tỏ ý kiến gì, nghẹn trong cổ họng ra một tiếng cười lạnh: “Xem dáng vẻ của các ngươi, chắc là muốn vào Vạn Quỷ Quật chứ gì? Xin lỗi nha, chỗ này ta chiếm rồi.”

“Chúng ta đã đặt trước nơi này rồi, không có chỗ cho ngươi chen chân đâu nhỉ?”

Khí thế của Tạ Kính Từ không thua chút nào: “Phá quy tắc, không nói lý lẽ chính là ngươi.”

Tên trộm kia vốn đang cắn răng trừng mắt, trong lúc ngước mắt lên không biết là trông thấy gì mà bỗng nhiên thu lại khí thế quanh thân mình, bắt đầu run bần bật lau nước mắt: “Xin, xin lỗi, ta không biết các ngươi đã đặt trước nơi này, tỷ tỷ đừng mắng ta……”

Chuông cảnh báo reo vang bên tai Tạ Kính Từ.

Người này khủng bố như vậy, thế mà lại tản mát ra mùi thơm tươi mát của trà Ô Long!

Nàng cơ bản đã đoán ra là có chuyện gì. Xoay người nhìn, quả nhiên trông thấy mấy nam nhân kết bạn đi tới.

“Chuyện gì vậy? Cãi nhau rồi à?”

Người dẫn đầu nọ đụng phải ánh mắt tủi thân của thiếu nữ xa lạ, ngực mềm nhũn: “Vị cô nương này sao lại buồn khổ như vậy?”

“Ta, ta không sao.”

Phó Nam Tinh hic hic hai tiếng: “Không thể trách tỷ tỷ mắng ta được, là do ta không đúng trước…… Thật xin lỗi.”

Tạ Kính Từ: “Ha ha.”

Tạ Kính Từ: “Nếu cảm thấy có lỗi thật thì quỳ xuống đây dập đầu ba cái vang dội đi, nói mồm thôi thì có ích gì.”

Sao lại có nữ nhân âm hiểm, ác độc như vậy chứ!

Phó Nam Tinh kinh ngạc không thôi, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào kẻ xui xẻo bị lựa chọn ở bên cạnh này, cả người run lên, nước mắt chực chờ: “Thật xin lỗi, ta chỉ muốn vào xem thôi, không có ý muốn chọc tỷ tỷ tức giận. Nhà ta nghèo, không mua nổi linh đài, đây có thể là cơ hội duy nhất để ta được vào ảo cảnh xem thử, thật xin lỗi, thật xin lỗi……”

Sao lại có nam nhân mặt dày như vậy, thế mà lại biết sử dụng đòn sát thủ của trà xanh (*): Không ai có thể từ chối “Cả người run lên, nước mắt chực chờ”!

(*) Trà xanh: chỉ những người mưu mô, thảo mai luôn tỏ vẻ đáng thương, vô hại. Nhiều người nhầm tưởng trà xanh = tuesday nhưng thật ra không phải. Người thứ ba có thể là trà xanh nhưng trà xanh thì chưa chắc là người thứ ba.

So với dáng vẻ nhu nhược đáng thương của hắn, Tạ Kính Từ như là một đoá hoa ăn thịt người đang phát rồ. Quần chúng vây xem sôi nổi: “Vậy cũng quá là đáng thương rồi! Cho nàng được hy vọng một lần không tốt sao?”

Phần lớn nam nhân đều là động vật thân dưới.

Cho dù Tạ Kính Từ muốn làm nũng, giả vờ đáng thương thì hình tượng ác độc với sát khí lạnh thấu xương cũng rất khó mà thay đổi. Kể từ đó, thời điểm thuận lợi bước vào Vạn Quỷ Quật cũng chính là lúc nàng và Bùi Độ bị sụp đổ hình tượng.

—— Đợi đã.

Bọn họ không phải có hai người sao.

Bùi Độ phát hiện hướng gió không đúng, vốn định mở miệng đuổi người ngoài nhưng còn chưa kịp làm thì đã thấy cô nương bên cạnh kéo kéo tay áo.

Chỉ một động tác, hắn đã hiểu ý nàng.

“Muốn vào Vạn Quỷ Quật cũng không chỉ có mình ngươi nha.”

Tạ Kính Từ cười lạnh.

Làm sao để đối phó với trà xanh khiến người ta ghê tởm bây giờ? Đương nhiên là lấy trà đối phó với trà, ghê tởm ngược lại rồi.

Bàn tính của nàng đã gõ vang cành cạch. Vây xem xung quanh phần lớn là nam nhân. Cái gọi là cùng giới thì đẩy, khác giới thì hút ấy mà, nếu Bùi Độ lấy thân phận thật sự để làm nũng ra vẻ yếu thế, không những không chiếm được đồng tình, có khi còn mất sạch mặt mũi, cho nên ——

“Biểu tỷ của ta vất vả lắm mới được ra khỏi khuê phòng một chuyến, cũng muốn đi vào xem một lần.”

“Ngươi nói dối!”



Phó Nam Tinh lạnh giọng phản bác: “Đây rõ ràng là một nam ——”

Hắn nói được một nửa thì dừng lại.

Mọi người đều biết, mặt người trong Huyền Vũ Cảnh đều là giả, bản thân hắn đây chính là ví dụ cho việc nhân đức không nhương ai này. Nếu hắn có thể nam giả nữ, người khác đương nhiên cũng có thể nữ giả nam.

“Diện mạo này chỉ là giả thôi. Gia giáo nhà biểu tỷ cực kỳ nghiêm khắc, ít khi được ra cửa. Khuôn mặt của mỹ nhân, sao có thể tùy tiện để người ta nhìn.”

Tạ Kính Từ nâng cằm, tăng thêm ngữ khí: “Tỷ nói có phải không, biểu tỷ?”

Nàng nói xong thì ngước mắt nhìn chằm chằm Bùi Độ.

Bùi Độ! Nhờ huynh đó! Nhất định phải cố lên nha Bùi Độ!

Bùi Độ:……

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nói dối, chỉ cảm thấy mỗi chữ nói ra đều khó khăn cực kỳ: “Ta…… Ta cũng muốn vào xem, ta đã hẹn trước với biểu muội rồi.”

Tạ Kính Từ vẫn nhìn hắn không chớp mắt.

Bùi Độ cảm thấy hai tai mình đang nóng lên.

Dáng người hắn cao gầy, ngũ quan đẹp đẽ như tranh tả ý hoạ sơn thuỷ (*), là đoá hoa cao lãnh được cả Học cung công nhận. Bây giờ hắn lại đang rũ mắt, cổ họng hơi giật giật, có chút xấu hổ quay đầu đi.

(*) Tả ý hoạ: Nói tới bút pháp tả ý, người ta thường liên tưởng tới tranh thuỷ mặc, hay những tác phẩm không chú trọng nhiều tới quy tắc miêu tả hình thái, mà tập trung vào tinh thần bên trong hơn. Tên gọi tả ý là do các hoạ gia thời cận đại đặt ra để đối ứng với bút pháp công bút.

Bùi Độ cả người run rẩy, nước mắt chực chờ: “Hức.”

Chỉ một tiếng này thôi, Phó Nam Tinh tức đến thất khiếu bốc khói (*), Tạ Kính Từ mừng rỡ khóe miệng thăng thiên, đông đảo quần chúng nhân dân xung quanh trực tiếp hoá thành Phật, hạnh phúc vô biên.

(*) Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Đây chỉ là một bước nhỏ của Bùi Độ , lại là một bước lớn của nhóm đồng minh bọn họ. Tạ Kính Từ trong lòng lão lệ tung hoành, trên mặt kiêu căng ngạo mạn, một bộ dáng ác bá như sơn đại vương một cõi mang theo tiểu kiều thê nhà mình diễu võ dương oai vậy:

“Nghe thấy chưa? Thật là ngại quá nha.”

Bùi Độ tự thân mang theo khí chất ôn hoà, nhã nhặn. Tiếng “Hức” bị ép tới rất nhỏ, giống như bé mèo sữa yếu đuối nức nở, cào đến lỗ tai người ta tê dại.

Có mấy người tức khắc phản chiến: “Quay lại chủ đề, nếu hai vị cô nương này đã đặt trước từ sớm, người phía sau nếu muốn chen chân đúng là không nói đạo lý.”

Hai cái người này phải đến mức này sao!

Phó Nam Tinh bộ mặt dữ tợn, nỗ lực nhịn xuống tức giận trong lòng, kéo tay áo một nam nhân trong đó, nắm tay cứng cỏi nói: “Tiểu Tinh Tinh không muốn tranh với bọn họ. Không sao đâu, ca ca, dù có không vào được, ta cũng sẽ không khóc đâu…… Lúc bà nội mất đã nói với ta, Tiểu Tinh Tinh nhất định phải mạnh mẽ.”

Nói đến đoạn cuối, cả người bắt đầu run run, kèm theo vài phần khóc nức nở: “Nhưng mà tại sao ta lại yếu đuối như vậy? Ta thật là vô dụng, cứ rơi nước mắt hoài thôi...... Khi nước mắt ngưng tụ thành thương, liệu có còn ai nhớ đến tình cảm và đau đớn của ta?”

Tạ Kính Từ ngay tại chỗ biểu diễn một màn trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc nam nhân này đã trải qua những gì mà có thể luyện ra một bộ dáng cứng rắn thà làm ngói lành chứ không làm ngọc nát như này vậy hả!

Không thắng nổi, đây là thiên tài, nàng tuyệt đối không thắng nổi.

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, nàng gần như muốn nằm sấp cả người dập đầu xuống đất tình nguyện nhận thua thì tay áo bỗng nhiên bị kéo một chút.

“Chúng ta không vào được sao? Ta mong đợi ngày này đã lâu…… Muội cũng đã nói, hôm nay ở ngoài, sẽ cho ta được tự do, không để ta đau lòng.”

Ba chữ “Tạ tiểu thư” đã vọt tới đầu lưỡi, hắn vô thức cảm thấy xưng hô này không đúng, sau khi hơi dừng lại chút, hàng mi dài rung rung, mềm giọng nói: “Đây là một lần cuối cùng của kiếp này, ta sẽ đau lòng, Kính Từ.”

Kính Từ.

So với tên trộm vặt nói liên mồm kia, giọng điệu làm nũng vừa rụt rè vừa văn nhã này quả thực như trời quang trăng sáng, lực sát thương hiển nhiên mạnh gấp mấy lần.

Tiếng nói này quá đỗi mềm mại, dù là Tạ Kính Từ nghe xong cũng rất là không có tiền đồ mà sau gáy phát run, khóe miệng không nhịn được mà điên cuồng giương lên.

Thiên tài là thứ gì chứ.

Bùi Độ vĩnh viễn là thần.

“Nếu như thiếu tiền thì chúng ta cũng có thể góp lại giúp đỡ, nhưng một khi vị cô nương này trở về nhà, có lẽ vĩnh viễn cũng không ra được nữa!”

“Nàng chỉ muốn tự do thôi mà! Để nàng thể nghiệm một lần đi!”

Người dân Quỷ Vực luôn thẳng thắn, chất phác, nào đã gặp qua lục đục loanh loanh lòng vòng nhiều như vậy đâu. Thế cục nháy mắt xoay ngược lại, Tạ Kính Từ suýt nữa phụt cười thành tiếng. Nàng vừa nâng mắt lên, đang muốn tiếp tục khiêu khích thì bỗng trông thấy một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.

Trong đám người đen nghìn nghịt, Mạc Tiêu Dương vẫn đứng đó không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bọn họ, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, dường như đã bị rút cạn linh hồn cùng tam quan.

Nhưng hiện giờ nàng không nghĩ được quá nhiều.

“Mạc Tiêu Dương!”

“Mạc Tiêu Dương!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Tạ Kính Từ cùng kia tên trộm vặt đáng ghét kia liếc nhau: “Người này muốn tranh Vạn Quỷ Quật với chúng ta!”

Vẫn là trăm miệng một lời, sau đó hai người cùng nhau sửng sốt.

“Ta biết.”

Biểu cảm của Mạc Tiêu Dương như là đang mộng du: “Ta cố ý mời các vị cùng đến đây. Nếu các ngươi nhận thức, vậy……”

Hắn thật sự nói không nên lời “Vậy thật tốt quá”, bởi vì tình huống rõ ràng không tốt tí nào.

Vì thế Mạc Tiêu Dương chỉ có thể khô khốc quay đầu, nhìn về phía Bùi Độ: “Vị này chính là Bùi công tử nhỉ? Tại hạ Mạc Tiêu Dương, rất vui được gặp mặt.”

Trường hợp trong chốc lát có chút xấu hổ, không ai nói chuyện.

Đánh đến người chết ta sống lâu như vậy, kết quả phát hiện bản thân vẫn luôn mạnh mẽ tấn công quân mình. Loại chuyện này dù đặt trên người ai cũng đều cảm thấy xấu hổ.



“Nói như vậy, đây là Tạ Kính Từ cô nương phải không?”

Trong đám người không biết là ai cao giọng chen vào nói: “Đao pháp của Tạ cô nương hơn người, đêm qua ta đã gặp qua đấy.”

Tạ Kính Từ: “Không không không! Ta không phải Tạ Kính Từ, hắn cũng không phải Bùi Độ!”

—— cứu mạng! Chỉ số thông minh mà nàng lấy làm tự hào, thế mà lại mang Bùi Độ cùng nhau tự bạo rồi!

“‘ Bùi công tử ’! Hai ngươi quả nhiên đang trêu người ta à!”

Thanh niên bị Phó Nam Tinh kéo tay áo khoe khoang đắc ý, trở tay nắm lấy cổ tay người thiếu nữ đứng bên cạnh: “Ngươi là Tiểu Tinh Tinh phải không? Thấy sao? Oan khuất của ngươi được giải rồi!”

Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy Mạc Tiêu Dương lần nữa mở miệng: “Phó huynh, ngươi nói phải cho ta một kinh hỉ, kinh hỉ chính là cái này? Một gương mặt giống mẹ ta y như đúc?”

Phó. Huynh.

“Phó gì cơ? Huynh gì cơ?”

Lúc này rốt cuộc đến lượt hắn cả người run rẩy, nước mắt chực chờ: “Ngươi tên ‘ Phó Hung ’ hoặc là ‘ Phó Ngực ’ (*) ngươi là một thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp trong sáng lại lương thiện đáng yêu, thích nhất là bươm bướm, cỏ dại cùng hoa tươi, có đúng không?”

(*) Huynh: 兄 (xiong);

Hung (“hung” trong “hung ác”, hay hung trong “hung-cát” là dữ/bất hạnh/không may, “hung trong “hung hiểm”): 凶 (xiong);

Hung (có nghĩa là ngực): 胸 (xiong). Đáng ra khúc này dịch Phó Hung hay Phó Hung mới đúng chứ không ai dịch Phó Ngực cả, nhưng mà như vậy thì thành ra 2 cái tên giống nhau nên mình cứ để cái cuối là Phó Ngực rồi chú thích.

Phó Nam Tinh bình tĩnh nhìn thẳng hắn.

Phó Nam Tinh làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh, thậm chí bắt đầu huýt sáo.

Thanh niên ngửa đầu, chớp mắt, lại cúi đầu, duỗi tay chỉ người trước mặt.

“Ngươi.”

Hắn nói rồi quay đầu, lại chuyển đầu ngón tay nhắm ngay Mạc Tiêu Dương: “Mẹ hắn.”

Hắn vốn tưởng rằng bản thân trèo đèo lội suối đi vào đường rộng thênh thang, kết quả lại là một núi này còn có núi khác cao hơn, đụng phải một đôi tỷ muội hoa giả.

Không hổ là một đám người với nhau, đủ ác độc.

“Được rồi được rồi, không đau lòng không đau lòng nha, chuyện này không ai nhớ đâu, chắc chắn không ai nhớ đâu mà.”

Bùi Độ sắc mặt phiếm hồng, yên lặng như ngỗng mẹ rời đi, Tạ Kính Từ vừa an ủi vừa đưa mắt ra hiệu với Mạc Tiêu Dương, mau mau đưa tiểu thiếu gia vào đi, không thì người nổ luôn ở đây bây giờ.

Mạc Tiêu Dương không đọc hiểu được ý của nàng, nhưng tên trộm vặt kia lại không nhịn ở đây được nữa rồi, lên tiếng thúc giục: “Việc này không nên chậm trễ, mau mau vào Vạn Quỷ Quật đi.”

Mạc Tiêu Dương lại cười nói: “Đúng rồi, đây là Phó Nam Tinh, bạn tốt nhiều năm của ta, cũng rất đáng tin cậy đấy.”

Phó Nam Tinh:……

Bị gắn mác “Đáng tin cậy”, hắn tràn đầy tức giận mà không có chỗ phát tiết, lại thêm đêm qua đúng thật là chính mình đuối lý, chỉ đành banh mặt nói: “Rất vui được gặp.”

Hắn ngừng lại, liếc mắt nhìn trường đao trong tay Tạ Kính Từ: “Dùng đao?”

Mạc Tiêu Dương đứng ở một bên tiếp tục giới thiệu: “Nam Tinh từng cùng sư phụ ta học kiếm thuật được một đoạn thời gian, sau lại ngại đồ sắt quá nặng nên đổi sang dùng phù.”

Phó Nam Tinh hơi đỏ mặt, cứng cổ cứng họng phản bác: “Cái gì mà ‘ đồ sắt quá nặng ’, ta là người yếu đuối, mảnh mai như vậy sao? Muốn nói đao pháp, ta cũng biết một chút đó chứ.”

Chu Thận dùng kiếm, theo lý mà nói sẽ không dạy đao công cho hắn.

Thấy Tạ Kính Từ lộ ra vẻ mặt có lệ “Ừ ừ ta hiểu ngươi không cần nói nữa”, hắn trừng trừng hai mắt, mượn đao Quỷ Khóc.

Rõ ràng Phó Nam Tinh đã lâu không cầm đao kiếm, tư thế gượng gạo chả ra gì, khó khăn lắm mới thuận tay, rốt cuộc bắt đầu vung đao theo trí nhớ.

Động tác của hắn vụng về, chọc cho Mạc Tiêu Dương phụt cười thành tiếng.

Nhưng Tạ Kính Từ không hiểu sao lại cảm thấy đao pháp này quen mắt. Còn chưa nhìn ra nguyên cớ gì, Phó Nam Tinh đã đỏ bừng mặt mà dừng lại, nhét lại thanh đao vào trong tay nàng, mở miệng nói như là đang giảo biện: “Thế thôi thế thôi, hôm nay ta không khoẻ lắm, vẫn là mau vào đi thôi.”

Tạ Kính Từ tò mò: “Lấy trình độ của chúng ta, có thể tồn tại bao lâu ở trong đó?”

Phó Nam Tinh hừ hừ nhìn nàng, duỗi tay giơ năm ngón.

Tạ Kính Từ: “Năm canh giờ?”

Đối phương lắc đầu.

“Năm nén hương?”

Vẫn lắc đầu.

Huyết thái dương của Tạ Kính Từ nhảy thình thịch: “Chắc không đến mức năm chén trà nhỏ chứ?”

“Ngươi xem trọng mình quá rồi.”

Hắn khóe miệng hơi nhếch, bắt đầu gập từng đầu ngón tay một: “Năm, bốn, ba, hai, một.”

Tạ Kính Từ: Ha ha.

Sự thật chứng minh, tên tiểu tử này đúng là chưa nói chuẩn.

Bởi vì chỉ mới ba giây, nàng đã bị giết chết văng ra khỏi ảo cảnh.

***

Lời của editor:

Thật ra khi mình check raw trên Tấn Giang thì chương này tác giả đã xoá đoạn Phó Nam Tinh biến thành gái rồi, không có khúc 2 bên diễn trò luôn. Thay vào đó là Tạ Kính Từ mới nhìn đã nhận ra Phó Nam Tinh là tên trộm đêm qua, cùng lúc đấy Mạc Tiêu Dương cũng tới, không nhận ra bầu không khí bất ổn mà cười nói giới thiệu Phó Nam Tinh với hội Tạ Kính Từ luôn. Tuy nhiên mình thấy bản mình đọc lúc trước hợp lý hơn. Ở raw vẫn viết về việc trong ảo cảnh có thể dùng mặt giả, giọng giả, giới tính giả, nhưng lại cắt đi tình tiết liên quan tới nó là vụ diễn trò giữa PNT, TKT và BĐ. Vì thế mình vẫn quyết định giữ lại tình tiết này.

Ngoài khúc này ra thì vẫn có những phần khác mình thấy tác giả đã xoá đi/sửa lại trên Tấn Giang. Vì mình cũng đã đọc full truyện rồi mới edit nên nếu mình thấy cái gì hay, hợp lý thì mình vẫn sẽ để lại theo convert nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook