Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 26: Bùi Độ Ca Ca
Kỳ Anh
06/07/2024
Đi vào Quỷ Vực cùng với La Tranh còn có Bùi Minh Xuyên, là tam thiếu gia của Bùi gia.
Hắn ta là con cháu thế gia phế vật có tiếng, tính cách cũng nhút nhát, gan nhỏ. Tuy hắn ta biết đến kế sách vu oan của mẫu thân và nhị ca nhưng cũng không hề được mời tham gia cùng —— dù sao thì với tính cách của hắn ta, không biết sẽ làm ra chuyện phiền toái gì đâu.
Thật ra, để mà nói về quan hệ với mấy người trong Bùi gia thì hắn ta có quan hệ tốt nhất với Bùi Độ.
Cha mẹ đều không có bất cứ kỳ vọng gì về hắn ta, nhị ca cũng coi hắn ta như không tồn tại, chỉ có Bùi Độ là bằng lòng nói mấy câu với hắn ta, thậm chí còn dạy hắn ta vài pháp quyết kiếm thuật.
Nhưng Bùi Minh Xuyên cũng không dám tiếp cận hắn một cách công khai.
Mẫu thân ghét Bùi Độ như vậy, nếu bà ta phát hiện ra chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Hắn không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Cũng bởi vậy, ban nãy khi La Tranh mở miệng sỉ nhục Bùi Độ, từ đầu tới cuối hắn ra đều lặng im không nhúc nhíc —— Khó khăn lắm Bùi Minh Xuyên mới tạo được mối quan hệ tốt đẹp với La Tranh. Nếu mở miệng ra ngăn cản, có lẽ hắn ta sẽ bị một người bạn duy nhất này ghét bỏ mất.
Nếu hắn ta và La Tranh thật sự là “bạn bè”.
Hắn ta ở một bên đứng nhìn hồi lâu. Mãi cho đến khi Tạ Kính Từ rút đao Quỷ Khóc ra, biểu cảm của hắn mới xuất hiện một vết nứt.
Thanh đao kia...... quen thuộc lạ thường.
Có một suy nghĩ hoang đường nhanh chóng xuất hiện trong đầu, rồi lại bị hắn phủ định trong nháy mắt. Tạ gia cách Quỷ Chủng khá xa, huống chi vị tiểu thư kia vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
La Tranh không nghĩ nhiều như vậy, cười lạnh: “Đây là ngươi tự chuốc lấy đấy.”
“Chờ đã chờ đã!”
Mạc Tiêu Dương không cảm thấy Tạ Kính Từ sẽ thua, nhưng hắn vẫn phải chặn ngang một miệng: “Nơi này không đánh được đâu, nếu như linh đài bị hư hỏng gì thì sư phụ của ta……”
“Bùi gia gia nghiệp lớn, chỉ là linh đài cỏn con hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Bùi Minh Xuyên bình tĩnh nói: “Linh thạch không thành vấn đề, chúng ta sẽ bồi thường mọi tổn thất.”
Tạ Kính Từ không hiểu kiểu gì cười phụt thành tiếng: “Bồi thường giá gốc à? Vậy quá là không có lời rồi. Khách khứa đều bị các ngươi dọa chạy hết kìa, còn có tổn thất phí nữa đấy.”
Bùi Minh Xuyên: “……”
Bùi Minh Xuyên: “Gấp hai.”
Chỉ cần có thể mang Bùi Độ về nhà, cha mẹ nhất định đều sẽ có điều đổi mới về hắn ta. Hơn nữa cho dù thật sự tính gấp hai lần giá, tài sản trong túi trữ vật của hắn ta cũng đủ để chi trả phí bồi thường.
Quyết đấu vừa chạm là nổ.
La Tranh giành lấy ra tay trước.
Hắn ta không có quá nhiều hứng thú thương hoa tiếc ngọc, thanh kiếm sắc bén lấy tấn công, tốc độ làm chủ, sắc bén như bão tuyết.
Đối với người thiếu nữ Quỷ Vực chưa biết tên này, hắn ta căn bản không chú ý gì nhiều, chỉ cảm thấy là nàng bị khuôn mặt của Bùi Độ làm cho mê mẩn nên mới không biết trời cao đất dày gì mà kêu gào.
Mới đầu động tác của hắn ta còn như nước chảy mây trôi, nhưng mà dần dần lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Đao pháp của người này……
Đao pháp mà người này dùng, sao lại giống với mấy thức trong kiếm thuật Bùi gia như vậy?!
Hắn ta không thể đoán được hành động của nứ nhân này.
Cách thức ra chiêu của nàng tuy cũng lộn xộn tương tự như La Tranh nhưng phần lớn vẫn là các kiểu đao pháp hiếm lạ cổ quái khác, đủ loại phương thức tấn công dân xen biến hoá được nàng dùng đến là thuận buồm xuôi gió ——
Điều này khiến hắn nhớ tới một người.
Nhưng người nọ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở đây được chứ hả!
Lúc Chu Thận nghe thấy tiếng quần chúng vây xem cãi cọ ầm ĩ, khen ngợi trầm trồ, giao phong giữa hai người đã gần đến kết thúc.
Tạ Kính Từ rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng đây cũng không phải là chuyện hắn nên chú ý, bởi vì ——
“Không! Linh đài của ta, cả một vạn ma tinh đấy! Uống gió Tây Bắc rồi! Uống gió Tây Bắc rồi!”
Mạc Tiêu Dương vội vàng an ủi: “Sư phụ đừng buồn, vị công tử kia nói sẽ trả phí bồi thường.”
“Ta nhổ vào! Bồi thường cái gì mà bồi thường! Tâm huyết nhiều năm như vậy của ta, dùng tiền thôi là có thể đền bù được sao!”
Quần chúng có người kêu: “Gấp đôi đấy Chu lão bản ơi!”
Đao phong lạnh thấu xương mạnh mẽ ập tới. Trên trán La Tranh toàn là mồ hôi lạnh, cố hết sức mới tiếp được.
Chu Thận: “He he he ha ha ha! Ôi ôi ôi, đây là Huyền Ngọc Kính của ta đấy! Sao lại hỏng rồi! Lòng ta đau muốn chết a ha ha ha!”
Vừa rồi mới trải qua một phen cược mạng ở Vạn Quỷ Quật, cuối cùng Tạ Kính Từ cũng có thể vận dụng thuần thục thân thể này.
Vô số đao pháp, thân pháp cùng kỳ môn thuật lần lượt hiện lên trong đầu, nàng giống như chú mèo đang lặng lẽ chờ con chuột, không sốt ruột đánh bại đối thủ luôn mà là kiên nhẫn thưởng thức dáng vẻ hoảng hốt của hắn ta.
Chu Thận cười lớn, hưng phấn đến đầu lưỡi như sắp vứt ra ngoài tới nơi: “Không! Không! Không! Bảo vật gia truyền, di vật mà nãi nãi ta để lại! Nãi nãi! Lòng ta đã chết! Bi ai, đây là bi ai lớn nhất trần gian!”
Mạc Tiêu Dương: “Sư phụ, đó là ống nhổ con mới mua về sáng nay.”
Quyết đấu đã tới rồi hồi kết.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trường kiếm trong tay La Tranh bị đánh bay, phát ra tiếng ong ong xuyên thủng gió đông.
“Ngươi, ngươi ——”
Hắn ta mặt mày kinh ngạc, sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn mang một ý nghĩ may mắn cuối cùng, cắn răng tàn nhẫn nói: “Nếu ngươi dám tiếp tục thương tổn tới ta thì chính là đang đối nghịch với Bùi gia. Bùi phủ có vô số tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, các ngươi không đắc tội được đâu!”
Động tác của Tạ Kính Từ đột nhiên dừng lại.
Đối phương tự cho là tìm được điểm mấu chốt, một lần nữa tìm lại khí thế, miễn cưỡng mở con mắt phải bị linh áp đập sưng, nhìn chằm chằm về phía Bùi Độ: “Còn ngươi nữa…… Đã từng là công tử Bùi gia oai phong lẫm liệt, thế mà lưu lạc đến mức cho không một nữ nhân, thật là buồn cười!”
Bùi Độ nắm chặt ống tay áo không nói gì.
Đã bị đánh bại còn nói năng hùng hồn lý lẽ như vậy. Đánh không lại nàng liền đi khiêu khích Bùi Độ, Tạ Kính Từ chỉ cảm thấy da mặt người này dày thật đấy.
“Người này hình như không được thông minh lắm nhỉ.”
Mạc Tiêu Dương vò đầu: “Tạ tiểu thư, bọn họ thật sự rất có tiền sao?”
Hắn tuỳ tiện hỏi, không hề phát hiện La Tranh cùng Bùi Minh Xuyên cách đó không xa Bùi Minh Xuyên đều ngẩn ra.
Tạ tiểu thư.
Người này thật sự họ Tạ.
Nếu là Vân Kinh Tạ gia cực kỳ nổi bật kia, câu La Tranh vừa nói “không đắc tội được đâu”kia……
Dường như là trở thành một trò cười.
“Cho không cái gì?”
Tạ Kính Từ hừ cười một tiếng, thu trường đao Quỷ Khóc lại, lui về sau một bước.
Bùi Độ đang lúng túng, nghe tiếng thì mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy nàng đột nhiên tới gần, hai mắt ngậm cười.
“Là ta cảm mến Bùi công tử đã lâu. Hôm nay nghe nói đến tin dữ, mới cố ý rời Vân Kinh đến đây tìm huynh ấy.”
Nàng vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Bùi Độ.
Bàn tay của nữ tử trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng dán lên cánh tay hắn, lại nhẹ nhàng vuốt ve: “Chỉ tiếc huynh ấy vẫn luôn lạnh nhạt, thờ ơ với ta, thật khiến người ta buồn lòng mà —— huynh nói có đúng vậy không nha?”
Bùi Độ nghe thấy Tạ Kính Từ đang cười, tiếng cười kia trầm thấp dần, biến thành tiếng thở mong manh quyến rũ, lại chợt nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Bùi Độ ca ca.”
Trong Vạn Quỷ Quật, Bùi Độ giữ mặt mũi cho nàng, Tạ Kính Từ từ trước đến nay đều tri ân báo đáp.
Việc giữ mặt mũi cho nhau này đương nhiên phải có qua lại lẫn nhau.
Dù có biết được đây là nói dối đi chăng nữa, hai tai Bùi Độ vẫn ầm ầm ầm nổ tung.
Có dòng điện tê tê, ngứa ngáy chạy lung tung khắp người, đốt cháy từng kinh mạch, mạch máu trong cơ thể.
Hắn cảm thấy bản thân chắc là đang vui vẻ. Có cái gì đó cực kì ngọt ngào vừa chui vào trong tim, rồi ở trong đó lặng lẽ cào ngứa. Ý cười nặng trĩu treo bên miệng, rồi lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể dùng sức mím thẳng khóe môi, lộ ra hai tai đỏ bừng.
Thật kỳ lạ.
Trái tim lại có thể vừa nóng vừa tê dại như vậy, mang theo đau nhức nhè nhẹ, khiến người ta vui vẻ mà chịu đựng.
“Nếu ta đã là vị hôn thê của huynh ấy, về tình về lý, đều có tư cách nhúng tay vào việc này.”
Tạ Kính Từ nói: “Huynh ấy bị thương, bọn ta về quán trọ nghỉ ngơi trước đây.”
Chọc phải người không nên dây vào, La Tranh suy sụp thành con cá chết.
Nàng vốn tưởng rằng có thể thuận lợi rời đi, không ngờ lại nghe thấy một tiếng nói khác: “Bùi Độ.”
Là Bùi Minh Xuyên.
Bùi tam công tử từ đầu tới cuối không nói một lời, dù nàng có muốn rút đao giáo huấn cũng không tìm được lý do.
Tạ Kính Từ cảm thấy bản thân mình là một người văn minh.
Cho dù có lúc đánh nhau tức đến muốn hộc máu thì cũng không nên gọi lúc ấy là “đánh nhau”, mà là vẻ đẹp của nghệ thuật giao lưu đao kiếm, văn minh cực kì.
Bùi Minh Xuyên rất ít khi nói chuyện lớn tiếng ở nơi đông người, trong lúc nhất thời đỏ mặt co quắp.
Trong lòng hắn ta biết kế sách của mẫu thân không lên được mặt bàn (*), nhưng cũng chưa từng ngăn lại hay lộ ra một chút tiếng gió nào với Bùi Độ.
(*) Không lên được mặt bàn: thành ngữ Trung Quốc, ở đây mang nghĩa một thứ đáng xấu hổ khi để người khác biết/xem. Tuỳ ngữ cảnh mà có thể mang nghĩa khiêm tốn (tự nói về khía cạnh nào đó của bản thân chưa đạt tiêu chuẩn), xúc phạm (nói người khác).
Hắn ta sợ.
Sợ người đệ đệ không có quan hệ huyết thống này chiếm hết nổi bật, càng lộ ra hắn ta có vẻ nhát gan, vô dụng; sợ rồi sẽ có một ngày Bùi Độ đoạt được vị trí gia chủ, làm bọn họ biến thành kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương; cũng sợ giúp Bùi Độ rồi sẽ bị mẫu thân ruột thịt và huynh trưởng ghét bỏ.
Mà khi Bùi Độ đã rơi xuống vách núi, ban đêm, hắn ta bị yêu ma doạ sợ mất mật, vừa định đi tìm Bùi Độ để trò chuyện, ngay khoảnh khắc đứng dậy lại không khỏi ngẩn ngơ sửng sốt.
Mãi đến giờ phút đó, Bùi Minh Xuyên mới đột ngột nhận ra, không bao giờ còn có người sẵn lòng lẳng lặng nghe hắn ta lải nhải, sau đó ấm giọng an ủi nữa rồi.
“Nếu ngươi cùng ta trở về, đi nhận tội với cha, có lẽ……”
Hắn ta chưa nói hết lời đã mờ mịt ngơ ngác tại chỗ.
Bùi Độ vẫn như trước đây, nhìn hắn ta bằng đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, chỉ là đôi mắt này không có chút cảm xúc mềm mại nào, tựa như đầm lầy sâu không thấy đáy, không có một gợn sóng nào.
Giống như đang xem người xa lạ, kẻ râu ria.
Hắn ta bị ánh mắt này làm hoảng sợ.
Tạ Kính Từ tâm trạng thoải mái, tới gần Bùi Độ hơn một bước, ôm chặt cánh tay của hắn, ngước mắt cười cười: “Chúng ta về phòng đi.”
Chúng ta về phòng.
Nàng cố ý nói mơ hồ, như vậy nghe như là hai người đang ở cùng 1 gian phòng ngủ.
Bùi Minh Xuyên vẫn còn giãy giụa: “Bùi Độ! Ngươi đừng có mà cố chấp!”
Tạ Kính Từ: “Nói nhảm nhiều quá sẽ bị chôn xuống bãi tha ma đó nha.”
Bùi Minh Xuyên chợt thay đổi sắc mặt, lại thấy nàng phụt cười thành tiếng: “Đùa đấy, sao ta lại chôn ngươi xuống bãi tha ma được.”
Lúc này mới đúng, Tạ gia nổi danh lừng lẫy sao có thể làm ra việc ác như vậy được.
Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi đã nghe thấy Tạ Kính Từ tiếp tục nói: “Tạ gia xử lý người, thường là ném thẳng xuống sông —— không ai muốn lãng phí thời gian đi chôn hết.”
Bùi Minh Xuyên hoàn toàn bất động, không dám nói lời nào.
Hô.
Sướng.
Mạc Tiêu Dương rất là bội phục: “Lợi hại! Thật là quá ỷ thế hiếp người!”
Sắc mặt của Bùi Minh Xuyên từ vàng thành trắng rồi lại thành đen, có thể so ngũ thải tân phân một lần với kính vạn hoa.
Tạ Kính Từ không có vội vã rời đi, làm ra vẻ như nhớ tới cái gì, giương cao giọng nói: “Đúng rồi, Bùi phủ gia tài bạc triệu, tam thiếu gia đừng có quên bồi thường tiền nha.”
Lúc trước rõ ràng Bùi Minh Xuyên nói là “Linh thạch”, nàng nghe ra vấn đề, dùng phép khích tướng cố tình đào hố. Tiểu tử kia không cần nghĩ gì đã nhảy xuống, nhân tiện thêm một đợt khoe giàu ra vẻ, tự đề ra gấp hai lần giá.
Gấp hai lần phí bồi thường nha.
Bọn họ chắc chắn cũng giống như Tạ Kính Từ vậy, không hiểu sao bị khe hở quỷ môn cuốn tới đây, trên người tất cả đều là linh thạch, đến một viên ma tinh cũng không có.
Con đường dài nhất mà đám ngoại lai tu sĩ bọn họ đi qua chính là kịch bản ma tinh.
Nói đến việc làm kẻ nghèo hèn, Tạ Kính Từ có kinh nghiệm lắm.
Mạc Tiêu Dương sau khi nghe nàng truyền âm nhập mật giải thích một phen, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Oa! Nói đến ác độc, ai có thể so được với ngài Tạ đây chứ!”
Hắn dừng một chút, nhìn Chu Thận hai mắt đỏ tươi, như sói như hổ cách đó không xa, nghiêm trang chỉ vào ống nhổ nằm trên mặt đất: “Sư phụ! Bi ai, bi ai lớn nhất trần gian! Đây không phải là bảo vật gia truyền mà nãi nãi của người để lại sao!”
Hắn ta là con cháu thế gia phế vật có tiếng, tính cách cũng nhút nhát, gan nhỏ. Tuy hắn ta biết đến kế sách vu oan của mẫu thân và nhị ca nhưng cũng không hề được mời tham gia cùng —— dù sao thì với tính cách của hắn ta, không biết sẽ làm ra chuyện phiền toái gì đâu.
Thật ra, để mà nói về quan hệ với mấy người trong Bùi gia thì hắn ta có quan hệ tốt nhất với Bùi Độ.
Cha mẹ đều không có bất cứ kỳ vọng gì về hắn ta, nhị ca cũng coi hắn ta như không tồn tại, chỉ có Bùi Độ là bằng lòng nói mấy câu với hắn ta, thậm chí còn dạy hắn ta vài pháp quyết kiếm thuật.
Nhưng Bùi Minh Xuyên cũng không dám tiếp cận hắn một cách công khai.
Mẫu thân ghét Bùi Độ như vậy, nếu bà ta phát hiện ra chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Hắn không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Cũng bởi vậy, ban nãy khi La Tranh mở miệng sỉ nhục Bùi Độ, từ đầu tới cuối hắn ra đều lặng im không nhúc nhíc —— Khó khăn lắm Bùi Minh Xuyên mới tạo được mối quan hệ tốt đẹp với La Tranh. Nếu mở miệng ra ngăn cản, có lẽ hắn ta sẽ bị một người bạn duy nhất này ghét bỏ mất.
Nếu hắn ta và La Tranh thật sự là “bạn bè”.
Hắn ta ở một bên đứng nhìn hồi lâu. Mãi cho đến khi Tạ Kính Từ rút đao Quỷ Khóc ra, biểu cảm của hắn mới xuất hiện một vết nứt.
Thanh đao kia...... quen thuộc lạ thường.
Có một suy nghĩ hoang đường nhanh chóng xuất hiện trong đầu, rồi lại bị hắn phủ định trong nháy mắt. Tạ gia cách Quỷ Chủng khá xa, huống chi vị tiểu thư kia vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
La Tranh không nghĩ nhiều như vậy, cười lạnh: “Đây là ngươi tự chuốc lấy đấy.”
“Chờ đã chờ đã!”
Mạc Tiêu Dương không cảm thấy Tạ Kính Từ sẽ thua, nhưng hắn vẫn phải chặn ngang một miệng: “Nơi này không đánh được đâu, nếu như linh đài bị hư hỏng gì thì sư phụ của ta……”
“Bùi gia gia nghiệp lớn, chỉ là linh đài cỏn con hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Bùi Minh Xuyên bình tĩnh nói: “Linh thạch không thành vấn đề, chúng ta sẽ bồi thường mọi tổn thất.”
Tạ Kính Từ không hiểu kiểu gì cười phụt thành tiếng: “Bồi thường giá gốc à? Vậy quá là không có lời rồi. Khách khứa đều bị các ngươi dọa chạy hết kìa, còn có tổn thất phí nữa đấy.”
Bùi Minh Xuyên: “……”
Bùi Minh Xuyên: “Gấp hai.”
Chỉ cần có thể mang Bùi Độ về nhà, cha mẹ nhất định đều sẽ có điều đổi mới về hắn ta. Hơn nữa cho dù thật sự tính gấp hai lần giá, tài sản trong túi trữ vật của hắn ta cũng đủ để chi trả phí bồi thường.
Quyết đấu vừa chạm là nổ.
La Tranh giành lấy ra tay trước.
Hắn ta không có quá nhiều hứng thú thương hoa tiếc ngọc, thanh kiếm sắc bén lấy tấn công, tốc độ làm chủ, sắc bén như bão tuyết.
Đối với người thiếu nữ Quỷ Vực chưa biết tên này, hắn ta căn bản không chú ý gì nhiều, chỉ cảm thấy là nàng bị khuôn mặt của Bùi Độ làm cho mê mẩn nên mới không biết trời cao đất dày gì mà kêu gào.
Mới đầu động tác của hắn ta còn như nước chảy mây trôi, nhưng mà dần dần lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Đao pháp của người này……
Đao pháp mà người này dùng, sao lại giống với mấy thức trong kiếm thuật Bùi gia như vậy?!
Hắn ta không thể đoán được hành động của nứ nhân này.
Cách thức ra chiêu của nàng tuy cũng lộn xộn tương tự như La Tranh nhưng phần lớn vẫn là các kiểu đao pháp hiếm lạ cổ quái khác, đủ loại phương thức tấn công dân xen biến hoá được nàng dùng đến là thuận buồm xuôi gió ——
Điều này khiến hắn nhớ tới một người.
Nhưng người nọ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở đây được chứ hả!
Lúc Chu Thận nghe thấy tiếng quần chúng vây xem cãi cọ ầm ĩ, khen ngợi trầm trồ, giao phong giữa hai người đã gần đến kết thúc.
Tạ Kính Từ rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng đây cũng không phải là chuyện hắn nên chú ý, bởi vì ——
“Không! Linh đài của ta, cả một vạn ma tinh đấy! Uống gió Tây Bắc rồi! Uống gió Tây Bắc rồi!”
Mạc Tiêu Dương vội vàng an ủi: “Sư phụ đừng buồn, vị công tử kia nói sẽ trả phí bồi thường.”
“Ta nhổ vào! Bồi thường cái gì mà bồi thường! Tâm huyết nhiều năm như vậy của ta, dùng tiền thôi là có thể đền bù được sao!”
Quần chúng có người kêu: “Gấp đôi đấy Chu lão bản ơi!”
Đao phong lạnh thấu xương mạnh mẽ ập tới. Trên trán La Tranh toàn là mồ hôi lạnh, cố hết sức mới tiếp được.
Chu Thận: “He he he ha ha ha! Ôi ôi ôi, đây là Huyền Ngọc Kính của ta đấy! Sao lại hỏng rồi! Lòng ta đau muốn chết a ha ha ha!”
Vừa rồi mới trải qua một phen cược mạng ở Vạn Quỷ Quật, cuối cùng Tạ Kính Từ cũng có thể vận dụng thuần thục thân thể này.
Vô số đao pháp, thân pháp cùng kỳ môn thuật lần lượt hiện lên trong đầu, nàng giống như chú mèo đang lặng lẽ chờ con chuột, không sốt ruột đánh bại đối thủ luôn mà là kiên nhẫn thưởng thức dáng vẻ hoảng hốt của hắn ta.
Chu Thận cười lớn, hưng phấn đến đầu lưỡi như sắp vứt ra ngoài tới nơi: “Không! Không! Không! Bảo vật gia truyền, di vật mà nãi nãi ta để lại! Nãi nãi! Lòng ta đã chết! Bi ai, đây là bi ai lớn nhất trần gian!”
Mạc Tiêu Dương: “Sư phụ, đó là ống nhổ con mới mua về sáng nay.”
Quyết đấu đã tới rồi hồi kết.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trường kiếm trong tay La Tranh bị đánh bay, phát ra tiếng ong ong xuyên thủng gió đông.
“Ngươi, ngươi ——”
Hắn ta mặt mày kinh ngạc, sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn mang một ý nghĩ may mắn cuối cùng, cắn răng tàn nhẫn nói: “Nếu ngươi dám tiếp tục thương tổn tới ta thì chính là đang đối nghịch với Bùi gia. Bùi phủ có vô số tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, các ngươi không đắc tội được đâu!”
Động tác của Tạ Kính Từ đột nhiên dừng lại.
Đối phương tự cho là tìm được điểm mấu chốt, một lần nữa tìm lại khí thế, miễn cưỡng mở con mắt phải bị linh áp đập sưng, nhìn chằm chằm về phía Bùi Độ: “Còn ngươi nữa…… Đã từng là công tử Bùi gia oai phong lẫm liệt, thế mà lưu lạc đến mức cho không một nữ nhân, thật là buồn cười!”
Bùi Độ nắm chặt ống tay áo không nói gì.
Đã bị đánh bại còn nói năng hùng hồn lý lẽ như vậy. Đánh không lại nàng liền đi khiêu khích Bùi Độ, Tạ Kính Từ chỉ cảm thấy da mặt người này dày thật đấy.
“Người này hình như không được thông minh lắm nhỉ.”
Mạc Tiêu Dương vò đầu: “Tạ tiểu thư, bọn họ thật sự rất có tiền sao?”
Hắn tuỳ tiện hỏi, không hề phát hiện La Tranh cùng Bùi Minh Xuyên cách đó không xa Bùi Minh Xuyên đều ngẩn ra.
Tạ tiểu thư.
Người này thật sự họ Tạ.
Nếu là Vân Kinh Tạ gia cực kỳ nổi bật kia, câu La Tranh vừa nói “không đắc tội được đâu”kia……
Dường như là trở thành một trò cười.
“Cho không cái gì?”
Tạ Kính Từ hừ cười một tiếng, thu trường đao Quỷ Khóc lại, lui về sau một bước.
Bùi Độ đang lúng túng, nghe tiếng thì mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy nàng đột nhiên tới gần, hai mắt ngậm cười.
“Là ta cảm mến Bùi công tử đã lâu. Hôm nay nghe nói đến tin dữ, mới cố ý rời Vân Kinh đến đây tìm huynh ấy.”
Nàng vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Bùi Độ.
Bàn tay của nữ tử trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng dán lên cánh tay hắn, lại nhẹ nhàng vuốt ve: “Chỉ tiếc huynh ấy vẫn luôn lạnh nhạt, thờ ơ với ta, thật khiến người ta buồn lòng mà —— huynh nói có đúng vậy không nha?”
Bùi Độ nghe thấy Tạ Kính Từ đang cười, tiếng cười kia trầm thấp dần, biến thành tiếng thở mong manh quyến rũ, lại chợt nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Bùi Độ ca ca.”
Trong Vạn Quỷ Quật, Bùi Độ giữ mặt mũi cho nàng, Tạ Kính Từ từ trước đến nay đều tri ân báo đáp.
Việc giữ mặt mũi cho nhau này đương nhiên phải có qua lại lẫn nhau.
Dù có biết được đây là nói dối đi chăng nữa, hai tai Bùi Độ vẫn ầm ầm ầm nổ tung.
Có dòng điện tê tê, ngứa ngáy chạy lung tung khắp người, đốt cháy từng kinh mạch, mạch máu trong cơ thể.
Hắn cảm thấy bản thân chắc là đang vui vẻ. Có cái gì đó cực kì ngọt ngào vừa chui vào trong tim, rồi ở trong đó lặng lẽ cào ngứa. Ý cười nặng trĩu treo bên miệng, rồi lại không dám thể hiện ra, chỉ có thể dùng sức mím thẳng khóe môi, lộ ra hai tai đỏ bừng.
Thật kỳ lạ.
Trái tim lại có thể vừa nóng vừa tê dại như vậy, mang theo đau nhức nhè nhẹ, khiến người ta vui vẻ mà chịu đựng.
“Nếu ta đã là vị hôn thê của huynh ấy, về tình về lý, đều có tư cách nhúng tay vào việc này.”
Tạ Kính Từ nói: “Huynh ấy bị thương, bọn ta về quán trọ nghỉ ngơi trước đây.”
Chọc phải người không nên dây vào, La Tranh suy sụp thành con cá chết.
Nàng vốn tưởng rằng có thể thuận lợi rời đi, không ngờ lại nghe thấy một tiếng nói khác: “Bùi Độ.”
Là Bùi Minh Xuyên.
Bùi tam công tử từ đầu tới cuối không nói một lời, dù nàng có muốn rút đao giáo huấn cũng không tìm được lý do.
Tạ Kính Từ cảm thấy bản thân mình là một người văn minh.
Cho dù có lúc đánh nhau tức đến muốn hộc máu thì cũng không nên gọi lúc ấy là “đánh nhau”, mà là vẻ đẹp của nghệ thuật giao lưu đao kiếm, văn minh cực kì.
Bùi Minh Xuyên rất ít khi nói chuyện lớn tiếng ở nơi đông người, trong lúc nhất thời đỏ mặt co quắp.
Trong lòng hắn ta biết kế sách của mẫu thân không lên được mặt bàn (*), nhưng cũng chưa từng ngăn lại hay lộ ra một chút tiếng gió nào với Bùi Độ.
(*) Không lên được mặt bàn: thành ngữ Trung Quốc, ở đây mang nghĩa một thứ đáng xấu hổ khi để người khác biết/xem. Tuỳ ngữ cảnh mà có thể mang nghĩa khiêm tốn (tự nói về khía cạnh nào đó của bản thân chưa đạt tiêu chuẩn), xúc phạm (nói người khác).
Hắn ta sợ.
Sợ người đệ đệ không có quan hệ huyết thống này chiếm hết nổi bật, càng lộ ra hắn ta có vẻ nhát gan, vô dụng; sợ rồi sẽ có một ngày Bùi Độ đoạt được vị trí gia chủ, làm bọn họ biến thành kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương; cũng sợ giúp Bùi Độ rồi sẽ bị mẫu thân ruột thịt và huynh trưởng ghét bỏ.
Mà khi Bùi Độ đã rơi xuống vách núi, ban đêm, hắn ta bị yêu ma doạ sợ mất mật, vừa định đi tìm Bùi Độ để trò chuyện, ngay khoảnh khắc đứng dậy lại không khỏi ngẩn ngơ sửng sốt.
Mãi đến giờ phút đó, Bùi Minh Xuyên mới đột ngột nhận ra, không bao giờ còn có người sẵn lòng lẳng lặng nghe hắn ta lải nhải, sau đó ấm giọng an ủi nữa rồi.
“Nếu ngươi cùng ta trở về, đi nhận tội với cha, có lẽ……”
Hắn ta chưa nói hết lời đã mờ mịt ngơ ngác tại chỗ.
Bùi Độ vẫn như trước đây, nhìn hắn ta bằng đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, chỉ là đôi mắt này không có chút cảm xúc mềm mại nào, tựa như đầm lầy sâu không thấy đáy, không có một gợn sóng nào.
Giống như đang xem người xa lạ, kẻ râu ria.
Hắn ta bị ánh mắt này làm hoảng sợ.
Tạ Kính Từ tâm trạng thoải mái, tới gần Bùi Độ hơn một bước, ôm chặt cánh tay của hắn, ngước mắt cười cười: “Chúng ta về phòng đi.”
Chúng ta về phòng.
Nàng cố ý nói mơ hồ, như vậy nghe như là hai người đang ở cùng 1 gian phòng ngủ.
Bùi Minh Xuyên vẫn còn giãy giụa: “Bùi Độ! Ngươi đừng có mà cố chấp!”
Tạ Kính Từ: “Nói nhảm nhiều quá sẽ bị chôn xuống bãi tha ma đó nha.”
Bùi Minh Xuyên chợt thay đổi sắc mặt, lại thấy nàng phụt cười thành tiếng: “Đùa đấy, sao ta lại chôn ngươi xuống bãi tha ma được.”
Lúc này mới đúng, Tạ gia nổi danh lừng lẫy sao có thể làm ra việc ác như vậy được.
Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi đã nghe thấy Tạ Kính Từ tiếp tục nói: “Tạ gia xử lý người, thường là ném thẳng xuống sông —— không ai muốn lãng phí thời gian đi chôn hết.”
Bùi Minh Xuyên hoàn toàn bất động, không dám nói lời nào.
Hô.
Sướng.
Mạc Tiêu Dương rất là bội phục: “Lợi hại! Thật là quá ỷ thế hiếp người!”
Sắc mặt của Bùi Minh Xuyên từ vàng thành trắng rồi lại thành đen, có thể so ngũ thải tân phân một lần với kính vạn hoa.
Tạ Kính Từ không có vội vã rời đi, làm ra vẻ như nhớ tới cái gì, giương cao giọng nói: “Đúng rồi, Bùi phủ gia tài bạc triệu, tam thiếu gia đừng có quên bồi thường tiền nha.”
Lúc trước rõ ràng Bùi Minh Xuyên nói là “Linh thạch”, nàng nghe ra vấn đề, dùng phép khích tướng cố tình đào hố. Tiểu tử kia không cần nghĩ gì đã nhảy xuống, nhân tiện thêm một đợt khoe giàu ra vẻ, tự đề ra gấp hai lần giá.
Gấp hai lần phí bồi thường nha.
Bọn họ chắc chắn cũng giống như Tạ Kính Từ vậy, không hiểu sao bị khe hở quỷ môn cuốn tới đây, trên người tất cả đều là linh thạch, đến một viên ma tinh cũng không có.
Con đường dài nhất mà đám ngoại lai tu sĩ bọn họ đi qua chính là kịch bản ma tinh.
Nói đến việc làm kẻ nghèo hèn, Tạ Kính Từ có kinh nghiệm lắm.
Mạc Tiêu Dương sau khi nghe nàng truyền âm nhập mật giải thích một phen, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Oa! Nói đến ác độc, ai có thể so được với ngài Tạ đây chứ!”
Hắn dừng một chút, nhìn Chu Thận hai mắt đỏ tươi, như sói như hổ cách đó không xa, nghiêm trang chỉ vào ống nhổ nằm trên mặt đất: “Sư phụ! Bi ai, bi ai lớn nhất trần gian! Đây không phải là bảo vật gia truyền mà nãi nãi của người để lại sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.