Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 27: Đất Chôn Xương
Kỳ Anh
07/07/2024
Bùi Minh Xuyên rất bực.
Hắn ta đã nghe nói đến cái tên Tạ Kính Từ.
Sinh ra trong thế gia đại tộc ở đế đô, tuổi còn trẻ đã có đao thuật hơn người, có danh thiếu niên thiên tài cùng với Bùi Độ —— chỉ tiếc trong một lần thám hiểm bí cảnh gặp phải bất trắc, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường suốt một năm như là khúc củ cái lớn.
Nàng không nên khéo vậy mà tỉnh lại.
Dù cho có thật sự tỉnh lại thì cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một tên Bùi Độ mà cố ý đi vào Quỷ Vực.
Tiểu thư Tạ gia mắt cao hơn đỉnh đầu, coi thường mọi thanh niên tài tuấn. Còn có lời đồn nói rằng, từ sau khi suýt thua Bùi Độ trong giải đấu của Học cung, nàng vẫn luôn có địch ý với hắn, thề không mạnh mẽ áp được hắn một đầu thì sẽ không bỏ qua.
Tạ Kính Từ sao có thể bằng lòng giúp hắn?
La Tranh bị thua, Tạ Kính Từ dùng vẻ mặt xem kịch vui thúc giục bồi thường tiền. Bùi Minh Xuyên thân là tam thiếu gia của Bùi gia, tuy rằng từ nhỏ đến lớn không được yêu thương chiều chuộng gì, nhưng hắn ta cũng vẫn tích cóp được một kho vàng nhỏ rất là phong phú.
Người ta nói đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng không thể mất hết mặt mũi. Hắn ta cố nhịn xuống cảm xúc nhục nhã và không cam lòng, cố gắng hết sức để giữ dáng vẻ gió thoảng mây bay, nhìn về phía quán chủ của võ quán: “Tổng cộng bao nhiêu linh thạch?”
Bất kể đối phương nói ra con số gì, hắn ta đều sẽ không biểu hiện ra vẻ khiếp sợ nào.
Đây là tôn nghiêm của Bùi gia, là nội tình của thế tộc.
Chu Thận đang cố gắng đè thẳng khoé môi, lộ ra một cái độ cung xuống phía dưới cuồng tiếu, nghe thấy hai chữ “Linh thạch”, hơi hơi sửng sốt: “Gì? Linh thạch? Linh thạch gì cơ? Quỷ Vực chúng ta không cần thứ đồ vật kỳ quái này.”
Đồ, đồ vật kỳ quái?
Dự cảm cực kì không may nổi lên trong lòng, Bùi Minh Xuyên khiếp sợ hơi hé nửa miệng.
Chu Thận ánh mắt dần dần thâm thúy: “Không phải là ngươi…… Không có ma tinh đâu nhỉ?”
Ma, ma tinh?
Bùi Minh Xuyên sợ hãi mà trừng lớn đôi mắt.
Bùi Minh Xuyên cuối cùng cũng ý thức được, không dám tin tưởng mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Kính Từ bên cạnh Bùi Độ.
Nữ nhân này hố hắn ta!!!
Cuối cùng thì tôn nghiêm của Bùi gia vẫn bị sụp đổ một cách chóng vánh.
Linh thạch không thể dùng thay cho ma tinh. Nếu Bùi Minh Xuyên muốn trả hết khoản nợ kếch xù thì chỉ có thể đổi ma tinh ở tiệm cầm đồ.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, thân là nam tử, hắn ta sẽ không tuỳ thân mang theo trang sức châu báu như Tạ Kính Từ;
Là một thiếu gia phế vật không được yêu thương của Bùi phủ, hắn ta tới Quỷ Chủng chỉ để xem trò vui, nghĩ rằng cứ sống ở hậu phương, chậm rãi chờ kết thúc, sau đó sẽ đi tới các thành trấn phụ cận tiêu xài linh thạch.
Vậy nên trong túi trữ vật của Bùi Minh Xuyên không có quá nhiều pháp bảo đáng giá, số lượng thiên linh địa bảo không nhiều lắm thì lại quý giá quá mức ——
Quý giá đến mức chủ tiệm cầm đồ cũng không nhận ra.
Ví dụ như đan tục mệnh cao cấp mà hắn ta nhịn đau từ bỏ, tận tình khuyên giải giới thiệu suốt thời gian một chén trà nhỏ (khoảng 15'), nói đến sắp mẻ cả mồm miệng mà lão bản kia cũng chỉ nhìn hắn ta một cách sâu kín, như là ác ma nói nhỏ: “Thật à? Ta không tin.”
Ngươi không tin, hắn ta còn không nỡ bán đấy!
Mấy lần Bùi Minh Xuyên tức giận đến suýt nôn ra máu, lại thấy đối phương sờ sờ đỉnh đầu chỉ có chút tóc lưa thưa, tiếp tục nói: “Hay là ta cho ngươi một cây đao, ngươi tự thọc mình rồi lại ăn vào một viên, để ta xem hiệu quả, thế nào?”
Bùi Minh Xuyên: “Ha ha.”
Bùi Minh Xuyên: “Đại ca, chắc ngươi quên rồi đúng không? Tục mệnh đan này ta chỉ có một viên.”
Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất chính là lấy một cây đao thọc vào tên đàn ông hói đầu trước mắt này.
Đòn hiểm nhân sinh tới đột ngột không kịp đỡ.
Linh đài ở Quỷ Vực cũng coi như một loại hàng xa xỉ. Khi hai người Bùi Minh Xuyên cuối cùng cũng chắp vá lung tung trả được hết khoản nợ, đã bị đào rỗng thân thể cùng linh hồn.
“Aizz, người trẻ tuổi huyết khí phương cương là chuyện thường, đã có lòng hối cải, ta cũng thôi không truy cứu hành động hôm nay của các ngươi nữa.”
Chu Thận nâng lên đồ gia truyền mà nãi nãi để lại, thở dài một hơi: “Ở Quỷ Vực, người dễ nói chuyện như ta rất ít. Chuyện này nếu đặt ở bất kì một võ quán nào khác cũng đều sẽ đánh cho các ngươi một trận chết khiếp —— sau này nếu lại muốn đánh đấu gì, chớ có đi nơi khác, nhất định phải nhớ tới Thiên Diễn Đạo này của ta. Tuy là linh đài bị huỷ cũng rất đau lòng, nhưng ai bảo ta tâm địa thiện lương, không nỡ trách phạt tiểu bối cơ chứ, aizz.”
Bùi Minh Xuyên bị bánh xe xã hội nghiền tới nghiền lui, tâm như tro tàn.
Hắn ở võ quán chịu hết mọi tra tấn, Tạ Kính Từ bên kia lại đang thoả mãn uống hết một bát canh nóng đầu tiên của mùa đông.
Nàng mới không thèm lãng phí thời gian trên người Bùi Minh Xuyên đâu. Nàng và Bùi Độ đã rời khỏi Thiên Diễn Đạo từ sớm rồi. Mạc Tiêu Dương là người bản địa ở Vu Thành, tuyên bố muốn làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn hai người đi phố ẩm thực nếm thử mới mẻ.
“Đây là lúc trước lão bản đi tới đất chôn xương, dùng ma thú chế thành món canh đặc biệt.”
Mạc Tiêu Dương vui vẻ nuốt xuống ngụm canh xương trong miệng, rung đùi đắc ý: “Hai người kia bây giờ chắc là đang ở tiệm cầm đồ nhỉ? Bị sư phụ ta bịp như vậy, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nha.”
Bùi Độ nhỏ giọng nói tiếp: “…… Mạc đạo hữu, chỗ này dùng ‘ cường long không áp được địa đầu xà ’, hẳn là sẽ hợp lý hơn.”
Mạc Tiêu Dương lúc này mới phản ứng được bản thân mình lỡ nói sư phụ thành chó rồi.
Hắn thật là một tên nghiệt đồ khiến cả người và thần đều phẫn nộ.
Tạ Kính Từ hiếu kỳ hỏi: “Đất chôn xương? Đó là chỗ nào?”
“Hỏi hay lắm!”
Là một người nói lảm nhảm cực nhiều, trình độ nói nhiều có thể so với chiến binh xạ thủ đậu hà lan (*), nghe vậy lập tức ngồi thẳng người: “Vu Thành tuy nhỏ, nhưng Quỷ Vực thì lại cực kì rộng lớn. Trừ các thành trấn lớn ở trung ương thì toàn bộ khu vực cằn cỗi ở bên ngoài gọi là ‘ đất chôn xương ’.”
(*) ở đây chỉ Gatling Pea trong game Plants vs. Zombies.
Tạ Kính Từ gật gật đầu, nghe hắn tiếp tục nói.
“Nghe tên cũng có thể đoán được, cái chỗ quỷ quái kia không tốt lắm. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể đi đến điểm cuối của đất chôn xương.”
Mạc Tiêu Dương hiếm khi nghiêm mặt nói: “Thành trấn trong Quỷ Vực khắp nơi đều có ma khí loãng, rất có ích cho ma tu và quỷ tu. Nhưng chỉ cần đi vào đất chôn xương, ma khí sẽ dâng lên mãnh liệt theo cấp số nhân. Cái này đối với tu sĩ có tu vi yếu ớt không khác nào chất kịch độc có thể làm chết người trong nháy mắt —— ngoài ra còn có ma thú rồi tà ám kết bè kết đội nữa nè. Trừ Kim Đan trở lên thì không ai dám tới đó.”
Hắn nói xong lại uống thêm một ngụm canh, ngũ quan tuấn tú bị khói trắng bốc lên bao phủ, nhìn không rõ vẻ mặt: “Vu Thành nằm ở biên giới. Các ngươi nếu đi về hướng bắc thì có thể nhìn thấy một bức tường cao vây thành vòng tròn. Đó là kết giới được dựng lên để chống đỡ ma khí. Nếu nó bị phá, không tới thời gian một nén hương, Vu Thành nhất định là xác chết khắp nơi.”
Bùi Độ nghe thấy Tạ Kính Từ đáp lại: “Như vậy à.”
Hắn bình tĩnh hơi ngước mắt lên, ánh nhìn lơ đãng dừng ở trên mặt nàng.
Ngày đông lạnh lẽo, cả Vu Thành bị bao phủ bởi khí lạnh và sương tuyết mênh mang. Tạ Kính Từ mặc rất mỏng, dựa hết vào linh lực để chống lạnh. Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc chỉ có chóp mũi hơi phiếm hồng nhạt.
Bùi Độ nhớ đến dáng vẻ nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn lúc ở võ quán Thiên Diễn Đạo.
Hắn chưa từng nghĩ tới Tạ Kính Từ sẽ nói ra kiểu lời nói như vậy.
Từ trước đến nay, Tạ tiểu thư có lòng tự trọng rất cao. Muốn để nàng thừa nhận cảm mến người nào đó mà không được, quả thực khó như lên trời.
Nhưng mà nàng lại dùng phương thức này từng bước từng bước tới gần, vào khoảnh khắc hắn ngã vào vũng bùn, bảo vệ lấy tự tôn đã bị vô số người trào phúng giẫm đạp đến mức chẳng còn thừa lại mấy của hắn.
Hắn ta đã nghe nói đến cái tên Tạ Kính Từ.
Sinh ra trong thế gia đại tộc ở đế đô, tuổi còn trẻ đã có đao thuật hơn người, có danh thiếu niên thiên tài cùng với Bùi Độ —— chỉ tiếc trong một lần thám hiểm bí cảnh gặp phải bất trắc, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường suốt một năm như là khúc củ cái lớn.
Nàng không nên khéo vậy mà tỉnh lại.
Dù cho có thật sự tỉnh lại thì cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một tên Bùi Độ mà cố ý đi vào Quỷ Vực.
Tiểu thư Tạ gia mắt cao hơn đỉnh đầu, coi thường mọi thanh niên tài tuấn. Còn có lời đồn nói rằng, từ sau khi suýt thua Bùi Độ trong giải đấu của Học cung, nàng vẫn luôn có địch ý với hắn, thề không mạnh mẽ áp được hắn một đầu thì sẽ không bỏ qua.
Tạ Kính Từ sao có thể bằng lòng giúp hắn?
La Tranh bị thua, Tạ Kính Từ dùng vẻ mặt xem kịch vui thúc giục bồi thường tiền. Bùi Minh Xuyên thân là tam thiếu gia của Bùi gia, tuy rằng từ nhỏ đến lớn không được yêu thương chiều chuộng gì, nhưng hắn ta cũng vẫn tích cóp được một kho vàng nhỏ rất là phong phú.
Người ta nói đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng không thể mất hết mặt mũi. Hắn ta cố nhịn xuống cảm xúc nhục nhã và không cam lòng, cố gắng hết sức để giữ dáng vẻ gió thoảng mây bay, nhìn về phía quán chủ của võ quán: “Tổng cộng bao nhiêu linh thạch?”
Bất kể đối phương nói ra con số gì, hắn ta đều sẽ không biểu hiện ra vẻ khiếp sợ nào.
Đây là tôn nghiêm của Bùi gia, là nội tình của thế tộc.
Chu Thận đang cố gắng đè thẳng khoé môi, lộ ra một cái độ cung xuống phía dưới cuồng tiếu, nghe thấy hai chữ “Linh thạch”, hơi hơi sửng sốt: “Gì? Linh thạch? Linh thạch gì cơ? Quỷ Vực chúng ta không cần thứ đồ vật kỳ quái này.”
Đồ, đồ vật kỳ quái?
Dự cảm cực kì không may nổi lên trong lòng, Bùi Minh Xuyên khiếp sợ hơi hé nửa miệng.
Chu Thận ánh mắt dần dần thâm thúy: “Không phải là ngươi…… Không có ma tinh đâu nhỉ?”
Ma, ma tinh?
Bùi Minh Xuyên sợ hãi mà trừng lớn đôi mắt.
Bùi Minh Xuyên cuối cùng cũng ý thức được, không dám tin tưởng mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Tạ Kính Từ bên cạnh Bùi Độ.
Nữ nhân này hố hắn ta!!!
Cuối cùng thì tôn nghiêm của Bùi gia vẫn bị sụp đổ một cách chóng vánh.
Linh thạch không thể dùng thay cho ma tinh. Nếu Bùi Minh Xuyên muốn trả hết khoản nợ kếch xù thì chỉ có thể đổi ma tinh ở tiệm cầm đồ.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, thân là nam tử, hắn ta sẽ không tuỳ thân mang theo trang sức châu báu như Tạ Kính Từ;
Là một thiếu gia phế vật không được yêu thương của Bùi phủ, hắn ta tới Quỷ Chủng chỉ để xem trò vui, nghĩ rằng cứ sống ở hậu phương, chậm rãi chờ kết thúc, sau đó sẽ đi tới các thành trấn phụ cận tiêu xài linh thạch.
Vậy nên trong túi trữ vật của Bùi Minh Xuyên không có quá nhiều pháp bảo đáng giá, số lượng thiên linh địa bảo không nhiều lắm thì lại quý giá quá mức ——
Quý giá đến mức chủ tiệm cầm đồ cũng không nhận ra.
Ví dụ như đan tục mệnh cao cấp mà hắn ta nhịn đau từ bỏ, tận tình khuyên giải giới thiệu suốt thời gian một chén trà nhỏ (khoảng 15'), nói đến sắp mẻ cả mồm miệng mà lão bản kia cũng chỉ nhìn hắn ta một cách sâu kín, như là ác ma nói nhỏ: “Thật à? Ta không tin.”
Ngươi không tin, hắn ta còn không nỡ bán đấy!
Mấy lần Bùi Minh Xuyên tức giận đến suýt nôn ra máu, lại thấy đối phương sờ sờ đỉnh đầu chỉ có chút tóc lưa thưa, tiếp tục nói: “Hay là ta cho ngươi một cây đao, ngươi tự thọc mình rồi lại ăn vào một viên, để ta xem hiệu quả, thế nào?”
Bùi Minh Xuyên: “Ha ha.”
Bùi Minh Xuyên: “Đại ca, chắc ngươi quên rồi đúng không? Tục mệnh đan này ta chỉ có một viên.”
Hiện giờ việc hắn muốn làm nhất chính là lấy một cây đao thọc vào tên đàn ông hói đầu trước mắt này.
Đòn hiểm nhân sinh tới đột ngột không kịp đỡ.
Linh đài ở Quỷ Vực cũng coi như một loại hàng xa xỉ. Khi hai người Bùi Minh Xuyên cuối cùng cũng chắp vá lung tung trả được hết khoản nợ, đã bị đào rỗng thân thể cùng linh hồn.
“Aizz, người trẻ tuổi huyết khí phương cương là chuyện thường, đã có lòng hối cải, ta cũng thôi không truy cứu hành động hôm nay của các ngươi nữa.”
Chu Thận nâng lên đồ gia truyền mà nãi nãi để lại, thở dài một hơi: “Ở Quỷ Vực, người dễ nói chuyện như ta rất ít. Chuyện này nếu đặt ở bất kì một võ quán nào khác cũng đều sẽ đánh cho các ngươi một trận chết khiếp —— sau này nếu lại muốn đánh đấu gì, chớ có đi nơi khác, nhất định phải nhớ tới Thiên Diễn Đạo này của ta. Tuy là linh đài bị huỷ cũng rất đau lòng, nhưng ai bảo ta tâm địa thiện lương, không nỡ trách phạt tiểu bối cơ chứ, aizz.”
Bùi Minh Xuyên bị bánh xe xã hội nghiền tới nghiền lui, tâm như tro tàn.
Hắn ở võ quán chịu hết mọi tra tấn, Tạ Kính Từ bên kia lại đang thoả mãn uống hết một bát canh nóng đầu tiên của mùa đông.
Nàng mới không thèm lãng phí thời gian trên người Bùi Minh Xuyên đâu. Nàng và Bùi Độ đã rời khỏi Thiên Diễn Đạo từ sớm rồi. Mạc Tiêu Dương là người bản địa ở Vu Thành, tuyên bố muốn làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn hai người đi phố ẩm thực nếm thử mới mẻ.
“Đây là lúc trước lão bản đi tới đất chôn xương, dùng ma thú chế thành món canh đặc biệt.”
Mạc Tiêu Dương vui vẻ nuốt xuống ngụm canh xương trong miệng, rung đùi đắc ý: “Hai người kia bây giờ chắc là đang ở tiệm cầm đồ nhỉ? Bị sư phụ ta bịp như vậy, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nha.”
Bùi Độ nhỏ giọng nói tiếp: “…… Mạc đạo hữu, chỗ này dùng ‘ cường long không áp được địa đầu xà ’, hẳn là sẽ hợp lý hơn.”
Mạc Tiêu Dương lúc này mới phản ứng được bản thân mình lỡ nói sư phụ thành chó rồi.
Hắn thật là một tên nghiệt đồ khiến cả người và thần đều phẫn nộ.
Tạ Kính Từ hiếu kỳ hỏi: “Đất chôn xương? Đó là chỗ nào?”
“Hỏi hay lắm!”
Là một người nói lảm nhảm cực nhiều, trình độ nói nhiều có thể so với chiến binh xạ thủ đậu hà lan (*), nghe vậy lập tức ngồi thẳng người: “Vu Thành tuy nhỏ, nhưng Quỷ Vực thì lại cực kì rộng lớn. Trừ các thành trấn lớn ở trung ương thì toàn bộ khu vực cằn cỗi ở bên ngoài gọi là ‘ đất chôn xương ’.”
(*) ở đây chỉ Gatling Pea trong game Plants vs. Zombies.
Tạ Kính Từ gật gật đầu, nghe hắn tiếp tục nói.
“Nghe tên cũng có thể đoán được, cái chỗ quỷ quái kia không tốt lắm. Cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể đi đến điểm cuối của đất chôn xương.”
Mạc Tiêu Dương hiếm khi nghiêm mặt nói: “Thành trấn trong Quỷ Vực khắp nơi đều có ma khí loãng, rất có ích cho ma tu và quỷ tu. Nhưng chỉ cần đi vào đất chôn xương, ma khí sẽ dâng lên mãnh liệt theo cấp số nhân. Cái này đối với tu sĩ có tu vi yếu ớt không khác nào chất kịch độc có thể làm chết người trong nháy mắt —— ngoài ra còn có ma thú rồi tà ám kết bè kết đội nữa nè. Trừ Kim Đan trở lên thì không ai dám tới đó.”
Hắn nói xong lại uống thêm một ngụm canh, ngũ quan tuấn tú bị khói trắng bốc lên bao phủ, nhìn không rõ vẻ mặt: “Vu Thành nằm ở biên giới. Các ngươi nếu đi về hướng bắc thì có thể nhìn thấy một bức tường cao vây thành vòng tròn. Đó là kết giới được dựng lên để chống đỡ ma khí. Nếu nó bị phá, không tới thời gian một nén hương, Vu Thành nhất định là xác chết khắp nơi.”
Bùi Độ nghe thấy Tạ Kính Từ đáp lại: “Như vậy à.”
Hắn bình tĩnh hơi ngước mắt lên, ánh nhìn lơ đãng dừng ở trên mặt nàng.
Ngày đông lạnh lẽo, cả Vu Thành bị bao phủ bởi khí lạnh và sương tuyết mênh mang. Tạ Kính Từ mặc rất mỏng, dựa hết vào linh lực để chống lạnh. Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc chỉ có chóp mũi hơi phiếm hồng nhạt.
Bùi Độ nhớ đến dáng vẻ nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn lúc ở võ quán Thiên Diễn Đạo.
Hắn chưa từng nghĩ tới Tạ Kính Từ sẽ nói ra kiểu lời nói như vậy.
Từ trước đến nay, Tạ tiểu thư có lòng tự trọng rất cao. Muốn để nàng thừa nhận cảm mến người nào đó mà không được, quả thực khó như lên trời.
Nhưng mà nàng lại dùng phương thức này từng bước từng bước tới gần, vào khoảnh khắc hắn ngã vào vũng bùn, bảo vệ lấy tự tôn đã bị vô số người trào phúng giẫm đạp đến mức chẳng còn thừa lại mấy của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.