Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 16: Chuyện Nàng Không Biết
Kỳ Anh
31/05/2024
Ngọc lộ cao là thuốc quý trung phẩm khó gặp, được Tạ Kính Từ bôi lên miệng vết thương của hắn đã giúp phần lớn vết máu kết vảy.
Tạ Kính Từ tiến gần lên trước một chút.
Bùi Độ cố nén lại xúc động muốn lùi về sau theo bản năng, để mặc cho nàng xem.
Lúc trước ở trong hang động, nguồn sáng chỉ có duy nhất vầng trăng treo trên bầu trời, mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, tối tăm, không thể nhìn được rõ ràng.
Giờ phút này, ở trong phòng ngủ, ngọn nến toả ra quầng sáng vàng óng, trong trẻo, điểm thêm sắc vàng nhu hoà trên làn da trắng lạnh của hắn. Mỗi một vết thương cùng hình dáng cơ bắp đều nhìn được rõ ràng.
Khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Tạ Kính Từ vươn tay, đến nơi cách người hắn rất gần thì dừng lại, đầu ngón tay chỉ vào một trong những vết sẹo.
Nàng không nói gì, Bùi Độ lại có thể hiểu được suy nghĩ mà nàng chưa nói ra. Hắn chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn là gian nan mở miệng: “…… Có thể chạm vào.”
Trong phòng ngủ trống trải vang lên một tiếng cười nhẹ gần như không thể nghe thấy.
Tạ Kính Từ mím môi ngưng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống vết sẹo dữ tợn như con rết: “Làm như vậy huynh có thấy đau không?”
Ngón tay nàng trắng nõn như ngọc, còn miệng vết thương kia lại xấu xí khó coi. Phần thịt mềm mại ở đầu ngón tay của nàng chạm nhẹ vào sinh ra cảm giác ngứa ngáy đến tận xương tuỷ.
Cơn ngứa này nhìn không thấy, sờ không được, đấu đá lung tung trong máu, âm thầm trêu chọc lòng người. Giọng hắn khàn khàn, khô ráp như là cố gắng nặn ra từ trong cổ họng:“Không đau.”
Bùi Độ chỉ cởi bạch sam đến dưới ngực. Tạ Kính Từ nghe vậy “Ừm” một tiếng, tiếp tục kéo vạt áo trước xuống.
Chữa trị vết thương ngoài da thì dễ, nhưng để chữa nội thương gân mạch thì khó hơn rất nhiều.
Vết bầm ở bụng dưới vẫn chưa tan đi, ngược lại nhìn còn sẫm màu hơn lúc trước. Theo tiếng quần áo cọ xát, vòng eo săn chắc dần dần lộ ra.
“Vết thương ở đây hẳn là phải chờ tới lúc chúng ta rời khỏi Quỷ Vực, trở về Vân Kinh mới có thể chữa khỏi.”
Nàng nhìn mà phải nhíu mày, biết chỗ này chắc chắn đau nhức, khó chịu lắm nên không duỗi tay chạm vào giống trước đó chạm vào vết thương ở ngực. Ánh mắt nàng loé lên, tiếp tục từ thắt lưng và bụng đi xuống đến nơi bị chăn bông che phủ: “Vết thương ở chân có ổn không?”
Dưới chăn rõ ràng hơi động đậy.
Bùi Độ gần như là đáp lại trong nháy mắt, giọng điệu cứng ngắc: “Không sao.”
“Ta cũng không ăn thịt người mà, huynh khẩn trương như vậy làm gì.”
Tạ Kính Từ cười: “Bị người ta nhìn một cái cũng xấu hổ, hoá ra huynh lại nhút nhát như vậy sao?”
Bùi Độ không nói gì.
Mới không phải như vậy đâu.
Từ trước đến nay hắn luôn ghét bị người khác chạm vào, càng không thèm để ý ánh mắt, suy nghĩ của bất luận kẻ nào. Nếu đổi thành người khác, đừng nói để hắn cởi quần áo, có khi chỉ là muốn giúp Bùi Độ bôi thuốc ở trên mặt hoặc ở tay thôi cũng sẽ bị hắn từ chối không chút do dự nào.
Hắn cũng không phải là người tùy tiện, chỉ có Tạ tiểu thư là ngoại lệ.
Chỉ cần nàng muốn, dù là chuyện mập mờ, thẹn thùng cỡ nào hắn cũng đều tình nguyện đồng ý làm; cũng chỉ có khi cái thân tàn này bị nàng nhìn chăm chú, Bùi Độ mới cảm thấy bứt rứt, lúng túng không yên.
Đáng tiếc, đối với chuyện này nàng cũng chẳng hề hay biết.
Thật ra thì còn có rất nhiều chuyện Tạ tiểu thư không biết.
Như là hắn huy động trường kiếm trong tay ngày qua ngày, chỉ vì có thể sóng vai được với nàng;
Như là hắn ở đại trạch có địa vị xấu hổ, bước đi khó khăn, sau mỗi lần bị dưỡng mẫu làm khó dễ hoặc bị huynh trưởng nhạo báng, động lực duy nhất để mở mắt vào ngày hôm sau là ở Học cung có thể nhìn thấy nàng từ xa, cho dù chỉ là một thoáng liếc mắt vội vàng.
Lại như là sau khi thấy nàng thân thiết đùa giỡn với bạn khác giới, hắn trằn trọc thức trắng cả đêm. Có lúc hắn nghẹn lòng chết đi được, cũng chỉ đành đến võ trường luyện kiếm.
Nghĩ cũng buồn. Đây là chấp niệm không thể xoá nhoà trong đời hắn. Nó sinh sôi, lấp đầy mỗi một khe hở trong nửa đời trước của hắn. Tạ Kính Từ thân là một nhân vật chính khác trong chuyện xưa, nàng đối với chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bùi Độ cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng nàng sẽ biết.
Trên lộ trình từng bước từng bước đến gần nàng, từ một đứa trẻ gầy yếu không biết cầm kiếm cho đến kiếm tu có thể kề vai chiến đấu cùng Tạ Kính Từ, hắn dần dần quen với việc bình tĩnh ngước nhìn.
Tạ Kính Từ tiến gần lên trước một chút.
Bùi Độ cố nén lại xúc động muốn lùi về sau theo bản năng, để mặc cho nàng xem.
Lúc trước ở trong hang động, nguồn sáng chỉ có duy nhất vầng trăng treo trên bầu trời, mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, tối tăm, không thể nhìn được rõ ràng.
Giờ phút này, ở trong phòng ngủ, ngọn nến toả ra quầng sáng vàng óng, trong trẻo, điểm thêm sắc vàng nhu hoà trên làn da trắng lạnh của hắn. Mỗi một vết thương cùng hình dáng cơ bắp đều nhìn được rõ ràng.
Khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Tạ Kính Từ vươn tay, đến nơi cách người hắn rất gần thì dừng lại, đầu ngón tay chỉ vào một trong những vết sẹo.
Nàng không nói gì, Bùi Độ lại có thể hiểu được suy nghĩ mà nàng chưa nói ra. Hắn chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn là gian nan mở miệng: “…… Có thể chạm vào.”
Trong phòng ngủ trống trải vang lên một tiếng cười nhẹ gần như không thể nghe thấy.
Tạ Kính Từ mím môi ngưng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống vết sẹo dữ tợn như con rết: “Làm như vậy huynh có thấy đau không?”
Ngón tay nàng trắng nõn như ngọc, còn miệng vết thương kia lại xấu xí khó coi. Phần thịt mềm mại ở đầu ngón tay của nàng chạm nhẹ vào sinh ra cảm giác ngứa ngáy đến tận xương tuỷ.
Cơn ngứa này nhìn không thấy, sờ không được, đấu đá lung tung trong máu, âm thầm trêu chọc lòng người. Giọng hắn khàn khàn, khô ráp như là cố gắng nặn ra từ trong cổ họng:“Không đau.”
Bùi Độ chỉ cởi bạch sam đến dưới ngực. Tạ Kính Từ nghe vậy “Ừm” một tiếng, tiếp tục kéo vạt áo trước xuống.
Chữa trị vết thương ngoài da thì dễ, nhưng để chữa nội thương gân mạch thì khó hơn rất nhiều.
Vết bầm ở bụng dưới vẫn chưa tan đi, ngược lại nhìn còn sẫm màu hơn lúc trước. Theo tiếng quần áo cọ xát, vòng eo săn chắc dần dần lộ ra.
“Vết thương ở đây hẳn là phải chờ tới lúc chúng ta rời khỏi Quỷ Vực, trở về Vân Kinh mới có thể chữa khỏi.”
Nàng nhìn mà phải nhíu mày, biết chỗ này chắc chắn đau nhức, khó chịu lắm nên không duỗi tay chạm vào giống trước đó chạm vào vết thương ở ngực. Ánh mắt nàng loé lên, tiếp tục từ thắt lưng và bụng đi xuống đến nơi bị chăn bông che phủ: “Vết thương ở chân có ổn không?”
Dưới chăn rõ ràng hơi động đậy.
Bùi Độ gần như là đáp lại trong nháy mắt, giọng điệu cứng ngắc: “Không sao.”
“Ta cũng không ăn thịt người mà, huynh khẩn trương như vậy làm gì.”
Tạ Kính Từ cười: “Bị người ta nhìn một cái cũng xấu hổ, hoá ra huynh lại nhút nhát như vậy sao?”
Bùi Độ không nói gì.
Mới không phải như vậy đâu.
Từ trước đến nay hắn luôn ghét bị người khác chạm vào, càng không thèm để ý ánh mắt, suy nghĩ của bất luận kẻ nào. Nếu đổi thành người khác, đừng nói để hắn cởi quần áo, có khi chỉ là muốn giúp Bùi Độ bôi thuốc ở trên mặt hoặc ở tay thôi cũng sẽ bị hắn từ chối không chút do dự nào.
Hắn cũng không phải là người tùy tiện, chỉ có Tạ tiểu thư là ngoại lệ.
Chỉ cần nàng muốn, dù là chuyện mập mờ, thẹn thùng cỡ nào hắn cũng đều tình nguyện đồng ý làm; cũng chỉ có khi cái thân tàn này bị nàng nhìn chăm chú, Bùi Độ mới cảm thấy bứt rứt, lúng túng không yên.
Đáng tiếc, đối với chuyện này nàng cũng chẳng hề hay biết.
Thật ra thì còn có rất nhiều chuyện Tạ tiểu thư không biết.
Như là hắn huy động trường kiếm trong tay ngày qua ngày, chỉ vì có thể sóng vai được với nàng;
Như là hắn ở đại trạch có địa vị xấu hổ, bước đi khó khăn, sau mỗi lần bị dưỡng mẫu làm khó dễ hoặc bị huynh trưởng nhạo báng, động lực duy nhất để mở mắt vào ngày hôm sau là ở Học cung có thể nhìn thấy nàng từ xa, cho dù chỉ là một thoáng liếc mắt vội vàng.
Lại như là sau khi thấy nàng thân thiết đùa giỡn với bạn khác giới, hắn trằn trọc thức trắng cả đêm. Có lúc hắn nghẹn lòng chết đi được, cũng chỉ đành đến võ trường luyện kiếm.
Nghĩ cũng buồn. Đây là chấp niệm không thể xoá nhoà trong đời hắn. Nó sinh sôi, lấp đầy mỗi một khe hở trong nửa đời trước của hắn. Tạ Kính Từ thân là một nhân vật chính khác trong chuyện xưa, nàng đối với chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bùi Độ cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng nàng sẽ biết.
Trên lộ trình từng bước từng bước đến gần nàng, từ một đứa trẻ gầy yếu không biết cầm kiếm cho đến kiếm tu có thể kề vai chiến đấu cùng Tạ Kính Từ, hắn dần dần quen với việc bình tĩnh ngước nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.