Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 15: Gấp Không Chờ Nổi
Kỳ Anh
28/05/2024
Người trong Quỷ Vực nhiệt tình ngoài dự đoán.
Chu Thận rất là trượng nghĩa, biết được Tạ Kính Từ đến từ thế giới bên ngoài liền cố ý đặt hai gian phòng cho khách giúp nàng và Bùi Độ, lại tiện thể tìm một đại phu đến trị thương.
Bùi Độ bị thương nghiêm trọng, quá trình trị liệu gần như phải giằng co suốt một đêm. Mãi đến khi chân trời nổi lên màu trắng nhợt nhạt như màu bụng cá, đại phu mới từ phòng hắn đi ra.
Tạ Kính Từ cảm ơn, lúc đẩy cửa đi vào nhìn thấy sự kinh ngạc rõ ràng trong mắt hắn.
“Tạ tiểu thư ——”
Hắn mất sạch tu vi, thân thể không khác gì phàm nhân, thức trắng cả đêm, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tiếng nói mỏng manh gần như không thể nghe thấy: “Nàng không nghỉ ngơi?”
Vô nghĩa, hắn suýt thì mất nửa cái mạng rồi, dù Tạ Kính Từ có ý chí sắt đá đến đâu cũng không thể yên tâm thoải mái đi ngủ được.
“Chỉ là ta không ngủ được thôi.”
Nàng nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại ở chén trà cùng thuốc viên trong tay: “Huynh đang uống thuốc à?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy hệ thống phát ra một tiếng cười trong đầu:
[ Chúc mừng chúc mừng, mở khóa cảnh 2 của yêu nữ Ma giáo! Lời thoại đã phát, xin chú ý kiểm tra và nhận. ]
Tạ Kính Từ: Chậc.
Nhân sĩ chính đại bị thương uống thuốc chắc chắn là lúc nàng cái nhân vật này hay tác quái nhất. Một người yếu ớt vô lực, đến tiếng trách cứ cũng suy yếu khác bình thường, một người khác lại nói cười yến anh, từng bước lại gần, ái muội kiều diễm.
Tuy rằng mỗi lần kết cục của nàng đều là bị đại hiệp chính đạo một chưởng đánh bay, không lưu tình chút nào.
Bùi Độ nghe vậy gật đầu, nuốt thuốc viên xuống bụng, đang muốn xuống giường đặt lại chén trà vào bàn gỗ thì bỗng có một bóng dáng mảnh khảnh đem chén trà thả lại bàn gỗ, bên cạnh người liền tới gần một mạt mảnh khảnh bóng dáng.
Tạ Kính Từ tiếp nhận chén trà từ trong tay hắn, ngữ khí như thường: “Người huynh không tiện, cứ nằm trên giường là được.”
Hắn còn chưa suy yếu đến cái mức này.
Bùi Độ vốn định phản bác, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Ta hỏi đại phu, biết được phương pháp sử dụng những loại thuốc trị thương này rồi, sau này có thể giúp huynh bôi thuốc, đút thuốc. Có điều ——”
“Ta nhớ hồi trước đọc thoại bản, có chuyện xưa nọ viết, đút thuốc có khi không nhất định phải dùng tay.”
Tạ Kính Từ trong giọng nói mang theo hoang mang, âm cuối như có như không giương cao, lại làm bộ nói mệt rồi, bưng chén trà trong tay lên nhấp nhẹ một nhấp: “Nếu không dùng tay, còn có thể như thế nào làm nhỉ? Bùi thiếu gia biết không?”
Tiếng nói của nàng thanh thoát như là chim oanh bay khỏi thung lũng, làm lay động một vùng suối trong trẻo, róc rách. Bùi Độ trong lòng vừa động, tầm mắt mơ hồ dừng ở bên môi Tạ Kính Từ.
Đôi môi của cô nương có màu hồng quyến rũ, mê người.
Do nàng mới uống nước nên bờ môi phủ một lớp nước mỏng ướt át, căng mọng, thầm lộ ra cảm giác mềm mại, ấm áp, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan chảy ngay lập tức ——
Bùi Độ bỗng giật mình vì suy nghĩ này, khi định thần lại mới thấy Tạ Kính Từ đã phát hiện ra tầm mắt của hắn, cong môi cười nhẹ: “Sao vậy, miệng ta có thứ gì à?”
Ngây thơ vô tội, rồi lại như là lạt mềm buộc chặt.
Tim hắn đập nhanh vô cớ, vội vàng dời tầm mắt đi như là đứa nhỏ bị phát hiện ra làm sai chuyện gì.
Tạ Kính Từ không nhịn được mà cười ra tiếng.
Những lời cuối cùng này cũng không phải do hệ thống yêu cầu, đều tại phản ứng của Bùi Độ quá là thú vị, cực kỳ giống bé mèo tuy bối rối, hoảng sợ vì bị dẫm vào đuôi nhưng lại phải giả vờ bình tĩnh.
Thật sự là như đang dụ dỗ người khác tiếp tục trêu chọc hắn.
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, bên tai truyền đến một tiếng “Không có” khô khốc, bị hắn dùng sức đè nén, mơ màng lộ ra vài phần tủi thân.
“Đúng rồi.”
Chọc Bùi tiểu thiếu gia chơi luôn có thể làm tâm trạng của nàng tốt hơn. Tạ Kính Từ ho nhẹ, thu bớt ý cười, đi lên trước vài bước, ngồi xuống mép giường: “Ta có thể xem tình trạng vết thương của huynh được không?”
Ngọc lộ cao là linh dược vô số người cầu mà không được, dù mới bôi một lần thôi thì các vết thương ngoài da hẳn là cũng có thể tốt hơn hơn phân nửa.
Trước đó đại phu cởi hết quần áo toàn thân của hắn ra để trị thương. Tạ Kính Từ da mặt có dày đến đâu cũng không thể nào ở cạnh mà canh giữ được. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng cũng có thể cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của Bùi Độ.
Hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Nhưng lần này Bùi Độ không do dự quá lâu. Động tác của hắn vẫn hơi câu thúc, mất tự nhiên. Ngón tay với khớp xương rõ ràng hơi cong lại, cổ áo được kéo sang bên phải.
Vậy mà vừa mới hơi kéo cổ áo ra đã nghe thấy tiếng nói hàm chứa ý cười của Tạ Kính Từ: “Không không không, không phải chỗ này —— thật ra chỉ cần xem cánh tay thôi là được rồi.”
Tay phải đang nắm lấy vạt áo trước nháy mắt dừng lại.
Tạ tiểu thư còn chưa nói xong, hắn đã làm ra động tác như vậy, giống như là……
Giống như là gấp không chờ nổi, muốn cởi quần áo để nàng nhìn vậy.
“Nhưng mà như vậy cũng được.”
Đầu óc Bùi Độ trống rỗng, hai tai nóng bừng hơn bao giờ hết, lại thấy cô nương bên cạnh mỉm cười nói: “Người huynh đằng trước là bị thương nghiêm trọng nhất, nhìn xem cũng tốt.”
Giọng nói của nàng nghiêm trang như thường, càng là như vậy, càng làm sự lúng túng, bối rối của hắn trở nên chật vật và buồn cười thêm.
Bùi Độ cởi không được, mà không cởi cũng không xong, tay phải vẫn đặt trên vạt áo không nhúc nhích, lộ ra một bên xương quai xanh cùng bờ vai trắng nõn.
Hắn vô cớ cảm thấy khô nóng trong người.
Dưới cái nhìn lẳng lặng chăm chú của đối phương, Bùi Độ rũ xuống hàng mi dài, kéo vạt áo trước xuống.
Chu Thận rất là trượng nghĩa, biết được Tạ Kính Từ đến từ thế giới bên ngoài liền cố ý đặt hai gian phòng cho khách giúp nàng và Bùi Độ, lại tiện thể tìm một đại phu đến trị thương.
Bùi Độ bị thương nghiêm trọng, quá trình trị liệu gần như phải giằng co suốt một đêm. Mãi đến khi chân trời nổi lên màu trắng nhợt nhạt như màu bụng cá, đại phu mới từ phòng hắn đi ra.
Tạ Kính Từ cảm ơn, lúc đẩy cửa đi vào nhìn thấy sự kinh ngạc rõ ràng trong mắt hắn.
“Tạ tiểu thư ——”
Hắn mất sạch tu vi, thân thể không khác gì phàm nhân, thức trắng cả đêm, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tiếng nói mỏng manh gần như không thể nghe thấy: “Nàng không nghỉ ngơi?”
Vô nghĩa, hắn suýt thì mất nửa cái mạng rồi, dù Tạ Kính Từ có ý chí sắt đá đến đâu cũng không thể yên tâm thoải mái đi ngủ được.
“Chỉ là ta không ngủ được thôi.”
Nàng nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại ở chén trà cùng thuốc viên trong tay: “Huynh đang uống thuốc à?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy hệ thống phát ra một tiếng cười trong đầu:
[ Chúc mừng chúc mừng, mở khóa cảnh 2 của yêu nữ Ma giáo! Lời thoại đã phát, xin chú ý kiểm tra và nhận. ]
Tạ Kính Từ: Chậc.
Nhân sĩ chính đại bị thương uống thuốc chắc chắn là lúc nàng cái nhân vật này hay tác quái nhất. Một người yếu ớt vô lực, đến tiếng trách cứ cũng suy yếu khác bình thường, một người khác lại nói cười yến anh, từng bước lại gần, ái muội kiều diễm.
Tuy rằng mỗi lần kết cục của nàng đều là bị đại hiệp chính đạo một chưởng đánh bay, không lưu tình chút nào.
Bùi Độ nghe vậy gật đầu, nuốt thuốc viên xuống bụng, đang muốn xuống giường đặt lại chén trà vào bàn gỗ thì bỗng có một bóng dáng mảnh khảnh đem chén trà thả lại bàn gỗ, bên cạnh người liền tới gần một mạt mảnh khảnh bóng dáng.
Tạ Kính Từ tiếp nhận chén trà từ trong tay hắn, ngữ khí như thường: “Người huynh không tiện, cứ nằm trên giường là được.”
Hắn còn chưa suy yếu đến cái mức này.
Bùi Độ vốn định phản bác, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Ta hỏi đại phu, biết được phương pháp sử dụng những loại thuốc trị thương này rồi, sau này có thể giúp huynh bôi thuốc, đút thuốc. Có điều ——”
“Ta nhớ hồi trước đọc thoại bản, có chuyện xưa nọ viết, đút thuốc có khi không nhất định phải dùng tay.”
Tạ Kính Từ trong giọng nói mang theo hoang mang, âm cuối như có như không giương cao, lại làm bộ nói mệt rồi, bưng chén trà trong tay lên nhấp nhẹ một nhấp: “Nếu không dùng tay, còn có thể như thế nào làm nhỉ? Bùi thiếu gia biết không?”
Tiếng nói của nàng thanh thoát như là chim oanh bay khỏi thung lũng, làm lay động một vùng suối trong trẻo, róc rách. Bùi Độ trong lòng vừa động, tầm mắt mơ hồ dừng ở bên môi Tạ Kính Từ.
Đôi môi của cô nương có màu hồng quyến rũ, mê người.
Do nàng mới uống nước nên bờ môi phủ một lớp nước mỏng ướt át, căng mọng, thầm lộ ra cảm giác mềm mại, ấm áp, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan chảy ngay lập tức ——
Bùi Độ bỗng giật mình vì suy nghĩ này, khi định thần lại mới thấy Tạ Kính Từ đã phát hiện ra tầm mắt của hắn, cong môi cười nhẹ: “Sao vậy, miệng ta có thứ gì à?”
Ngây thơ vô tội, rồi lại như là lạt mềm buộc chặt.
Tim hắn đập nhanh vô cớ, vội vàng dời tầm mắt đi như là đứa nhỏ bị phát hiện ra làm sai chuyện gì.
Tạ Kính Từ không nhịn được mà cười ra tiếng.
Những lời cuối cùng này cũng không phải do hệ thống yêu cầu, đều tại phản ứng của Bùi Độ quá là thú vị, cực kỳ giống bé mèo tuy bối rối, hoảng sợ vì bị dẫm vào đuôi nhưng lại phải giả vờ bình tĩnh.
Thật sự là như đang dụ dỗ người khác tiếp tục trêu chọc hắn.
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, bên tai truyền đến một tiếng “Không có” khô khốc, bị hắn dùng sức đè nén, mơ màng lộ ra vài phần tủi thân.
“Đúng rồi.”
Chọc Bùi tiểu thiếu gia chơi luôn có thể làm tâm trạng của nàng tốt hơn. Tạ Kính Từ ho nhẹ, thu bớt ý cười, đi lên trước vài bước, ngồi xuống mép giường: “Ta có thể xem tình trạng vết thương của huynh được không?”
Ngọc lộ cao là linh dược vô số người cầu mà không được, dù mới bôi một lần thôi thì các vết thương ngoài da hẳn là cũng có thể tốt hơn hơn phân nửa.
Trước đó đại phu cởi hết quần áo toàn thân của hắn ra để trị thương. Tạ Kính Từ da mặt có dày đến đâu cũng không thể nào ở cạnh mà canh giữ được. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, cuối cùng cũng có thể cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của Bùi Độ.
Hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Nhưng lần này Bùi Độ không do dự quá lâu. Động tác của hắn vẫn hơi câu thúc, mất tự nhiên. Ngón tay với khớp xương rõ ràng hơi cong lại, cổ áo được kéo sang bên phải.
Vậy mà vừa mới hơi kéo cổ áo ra đã nghe thấy tiếng nói hàm chứa ý cười của Tạ Kính Từ: “Không không không, không phải chỗ này —— thật ra chỉ cần xem cánh tay thôi là được rồi.”
Tay phải đang nắm lấy vạt áo trước nháy mắt dừng lại.
Tạ tiểu thư còn chưa nói xong, hắn đã làm ra động tác như vậy, giống như là……
Giống như là gấp không chờ nổi, muốn cởi quần áo để nàng nhìn vậy.
“Nhưng mà như vậy cũng được.”
Đầu óc Bùi Độ trống rỗng, hai tai nóng bừng hơn bao giờ hết, lại thấy cô nương bên cạnh mỉm cười nói: “Người huynh đằng trước là bị thương nghiêm trọng nhất, nhìn xem cũng tốt.”
Giọng nói của nàng nghiêm trang như thường, càng là như vậy, càng làm sự lúng túng, bối rối của hắn trở nên chật vật và buồn cười thêm.
Bùi Độ cởi không được, mà không cởi cũng không xong, tay phải vẫn đặt trên vạt áo không nhúc nhích, lộ ra một bên xương quai xanh cùng bờ vai trắng nõn.
Hắn vô cớ cảm thấy khô nóng trong người.
Dưới cái nhìn lẳng lặng chăm chú của đối phương, Bùi Độ rũ xuống hàng mi dài, kéo vạt áo trước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.