Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 13: Thương hoa tiếc ngọc
Kỳ Anh
16/05/2024
Tạ Kính Từ có chút thất vọng.
Nàng cứ tưởng vào Huyền Vũ Cảnh là thực lực có thể khôi phục không khác gì ngày xưa, không ngờ khó khăn lắm mới có thể sờ đến ngạch cửa Kim Đan ——
Xuyên qua các tiểu thế giới là việc làm hao tổn không nhỏ đến thần thức. Huống chi nàng chỉ vừa mới trở lại thân thể này, thần thức bị phân tán còn chưa dung nhập lại hoàn toàn. Nếu có thể đánh nhiều thêm mấy trận, có lẽ là có thể xúc tiến dung hợp.
Nếu là Bùi Độ, có lẽ……
Nàng mới nghĩ được một nửa thì có một luồng linh lực vút qua trước mặt.
Người đến cũng là đệ tử võ quán, Tạ Kính Từ có chút ấn tượng mơ hồ, nhẹ nhàng cười nói: “Mong đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.”
Thiếu niên gật đầu, tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, giấu không được vẻ tò mò trong mắt.
Sầm sư đệ lên đài lúc nãy tâm tính nóng nảy, tu vi không tính là mạnh, nhưng dù thế nào cũng không thể nói là “Yếu”.
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách sau khi bị thua của đệ ấy, hẳn là không phải cố ý nhận thua để làm mỹ nhân vui vẻ.
Sở dĩ bị một chiêu đánh bại, chắc chắn là quá mức khinh địch, bị nàng ta thừa cơ tấn công bất ngờ.
Hắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế.
Tu sĩ quyết đấu với nhau không cần khách sáo, chạm vào là nổ ngay.
Thiếu niên đã đến Trúc Cơ sáu trọng, lúc kiếm được rút khỏi vỏ chiếu ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
“Sao con lại bị thua bởi một chiêu?”
Chu Thận cười đoan trang nhà mình đệ tử: “Chẳng lẽ là do sơ ý khinh địch?”
“Đao pháp của nàng con chưa thấy bao giờ, quỷ quyệt cực kỳ. Tuy con cũng có ý khinh định, nhưng...... đúng thật là không bằng người ta, tâm phục khẩu phục.”
Xung quanh dần có người tụ lại, lớn tiếng thảo luận.
“Các ngươi thấy ván này ai sẽ thắng?”
“Ta nghĩ là, nàng sở dĩ có thể một chiêu đánh bại Sầm tiểu ca, khả năng rất lớn là do đánh bất ngờ. Đao pháp kia vừa nhanh vừa hiểm, nếu tránh được thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Cũng không thể nói như vậy được, khi đó đến thân pháp của nàng ta cũng không nhìn rõ, nào có dễ tránh như vậy?”
Ngoài ảo cảnh cãi cọ ầm ĩ, trong Huyền Vũ cảnh lại là một mảnh yên tĩnh.
Tạ Kính Từ đang ép tu vi để đánh.
Nàng không thích làm nổi bật, huống chi trình độ của thân thể thật vẫn chưa đến Kim Đan, nếu ham mê nổi bật nhất thời ở Huyền Vũ Cảnh, chỉ sợ sẽ rước phải phiền toái không cần thiết.
Kiếm pháp của thiếu niên này chính khí nghiêm nghị, không khác mấy với Mạc Tiêu Dương trong kính tròn lúc trước. Hai người này hẳn là cùng một mạch.
So sánh với họ, đao pháp của nàng ngược lại thật sự có mấy phần ý vị của “Yêu nữ Ma giáo”.
Thanh đao thẳng này tên là “Quỷ Khóc” (*), là tà đao từng đã từng giết qua vô số người. Trải qua một phen rèn trấn áp của Tạ gia, khó khăn lắm mới áp xuống được sát khi ngo ngoe rục rịch ở thân đao, cuối cùng mới có thể để người sử dụng.
(*) Đáng ra tên riêng ở đây mình sẽ để Hán Việt là Quỷ Khốc, nhưng thôi “khốc” cũng có nghĩa là khóc, mà đọc vậy mọi người cũng sẽ hiểu luôn tên đao nữa.
Quỷ Khóc phá gió mà lên, va chạm mạnh với trường kiếm gây ra một cú nổ vang sáng loáng. Hai người đều bị linh lực mênh mông cuồn cuộn làm chấn động mà tách ra, đồng thời lùi về sau một bước.
Gan bàn tay Tạ Kính Từ bị chấn động đến tê dại. Nàng điều chỉnh lại hơi thở, nhìn thiếu niên cách đó không xa âm thầm nhíu mày, giương kiếm lên lần nữa.
Động tác của hắn mau lẹ, không hoa lệ chút nào, mỗi một lần vung kiếm đều mang theo khí thế long trời lở đất. Khoảnh khắc trường kiếm vung lên hạ xuống, sương mù giữa núi cũng theo đó mà ngưng tụ xung quanh người hắn. Kiếm khí lao tới như mưa rền gió dữ, Tạ Kính Từ nắm chặt Quỷ Khóc nghiêng người tránh đi. Cùng lúc đó trường đao hất nghiêng, lần nữa chạm phải mũi kiếm.
Lần này cả hai người không ai lùi lại.
Ánh đao sắc lạnh chết chóc, nhanh như chớp. Ánh mặt trời cùng hư ảnh của trường đao đan xen lẫn lộn, giữa ánh sáng trắng hỗn loạn ấn giấu sát khí kiến huyết phong hầu.
Đất bằng nổi gió, đao kiếm rít gào dữ dội.
Thân pháp Tạ Kính Từ quỷ mị, tầm mắt người thường khó mà nắm bắt được. Thiếu niên có vẻ đã hơi không theo kịp. Nàng vẫn chưa ra chiêu chí mạng, so với quyết đấu sinh tử thì càng giống như đang khởi động làm nóng người hơn.
Lúc gặp hai gã trộm kia ở Quỷ Chủng, tuy nàng cũng có một phen triền đấu nhưng rốt cuộc thì bọn họ tu vi thấp nên đánh còn chưa đã ghiền.
Mãi đến lúc này, Tạ Kính Từ cuối cùng cũng chạm tới cảm giác nào đó từ xưa đã sắp rơi vào quên lãng.
Đó là sát ý sinh ra từ việc rút đao.
Vui sướng tràn trề, một khi phát ra thì không thể thu lại, giống như tia lửa rơi xuống mỗi một mạch máu trong cơ thể nảng, thiêu đốt lớn dần, gây ra một trận run rẩy.
Đỉnh núi trời quang mây tạnh, váy dài tung bay, kéo theo dòng khí xoay chuyển nhộn nhạo.
Vào khoảnh khắc trường kiếm sắp đâm vào bụng dưới, nữ tu tay cầm trường đao hơi xoay người, giơ đao lên ngay sau đó.
Bên ngoài kính tròn, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Không có bất kỳ một cái báo trước gì, trường kiếm trong tay thiếu niên nương theo cỗ lực này thuận thế mà giơ lên......
Vậy mà lại bị đánh bay thẳng ra thật xa.
“Trời ạ.”
Có người lẩm bẩm: “Mới vừa rồi hai người bọn họ chiêu thức, các ngươi có ai thấy rõ sao?”
“Sao mà thấy rõ được…… Nhưng mà kiếm bị đánh bay rồi thì chắc là thua, thua rồi?”
“Vậy nên, cô nương kia thắng rồi?”
“Nói gì vô nghĩa! Đương nhiên là thắng rồi! Nàng từ đâu ra nhỉ, đao pháp này thú vị nha!”
Thẩm Tước xem mà có chút ngốc.
Có tiểu đệ tử giật giật khóe miệng, chỉ vào tấm kính tròn, nhỏ giọng hỏi nàng: “Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ?”
Quán chủ Chu Thận như suy tư gì: “Không phải nhân vật lợi hại gì?”
Sầm tiểu ca bị một chiêu đánh bại đầy mặt là hoài nghi nhân sinh: “Thương hoa tiếc ngọc???”
Nữ nhân này một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc!
Nàng cứ tưởng vào Huyền Vũ Cảnh là thực lực có thể khôi phục không khác gì ngày xưa, không ngờ khó khăn lắm mới có thể sờ đến ngạch cửa Kim Đan ——
Xuyên qua các tiểu thế giới là việc làm hao tổn không nhỏ đến thần thức. Huống chi nàng chỉ vừa mới trở lại thân thể này, thần thức bị phân tán còn chưa dung nhập lại hoàn toàn. Nếu có thể đánh nhiều thêm mấy trận, có lẽ là có thể xúc tiến dung hợp.
Nếu là Bùi Độ, có lẽ……
Nàng mới nghĩ được một nửa thì có một luồng linh lực vút qua trước mặt.
Người đến cũng là đệ tử võ quán, Tạ Kính Từ có chút ấn tượng mơ hồ, nhẹ nhàng cười nói: “Mong đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn.”
Thiếu niên gật đầu, tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, giấu không được vẻ tò mò trong mắt.
Sầm sư đệ lên đài lúc nãy tâm tính nóng nảy, tu vi không tính là mạnh, nhưng dù thế nào cũng không thể nói là “Yếu”.
Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách sau khi bị thua của đệ ấy, hẳn là không phải cố ý nhận thua để làm mỹ nhân vui vẻ.
Sở dĩ bị một chiêu đánh bại, chắc chắn là quá mức khinh địch, bị nàng ta thừa cơ tấn công bất ngờ.
Hắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế.
Tu sĩ quyết đấu với nhau không cần khách sáo, chạm vào là nổ ngay.
Thiếu niên đã đến Trúc Cơ sáu trọng, lúc kiếm được rút khỏi vỏ chiếu ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
“Sao con lại bị thua bởi một chiêu?”
Chu Thận cười đoan trang nhà mình đệ tử: “Chẳng lẽ là do sơ ý khinh địch?”
“Đao pháp của nàng con chưa thấy bao giờ, quỷ quyệt cực kỳ. Tuy con cũng có ý khinh định, nhưng...... đúng thật là không bằng người ta, tâm phục khẩu phục.”
Xung quanh dần có người tụ lại, lớn tiếng thảo luận.
“Các ngươi thấy ván này ai sẽ thắng?”
“Ta nghĩ là, nàng sở dĩ có thể một chiêu đánh bại Sầm tiểu ca, khả năng rất lớn là do đánh bất ngờ. Đao pháp kia vừa nhanh vừa hiểm, nếu tránh được thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.”
“Cũng không thể nói như vậy được, khi đó đến thân pháp của nàng ta cũng không nhìn rõ, nào có dễ tránh như vậy?”
Ngoài ảo cảnh cãi cọ ầm ĩ, trong Huyền Vũ cảnh lại là một mảnh yên tĩnh.
Tạ Kính Từ đang ép tu vi để đánh.
Nàng không thích làm nổi bật, huống chi trình độ của thân thể thật vẫn chưa đến Kim Đan, nếu ham mê nổi bật nhất thời ở Huyền Vũ Cảnh, chỉ sợ sẽ rước phải phiền toái không cần thiết.
Kiếm pháp của thiếu niên này chính khí nghiêm nghị, không khác mấy với Mạc Tiêu Dương trong kính tròn lúc trước. Hai người này hẳn là cùng một mạch.
So sánh với họ, đao pháp của nàng ngược lại thật sự có mấy phần ý vị của “Yêu nữ Ma giáo”.
Thanh đao thẳng này tên là “Quỷ Khóc” (*), là tà đao từng đã từng giết qua vô số người. Trải qua một phen rèn trấn áp của Tạ gia, khó khăn lắm mới áp xuống được sát khi ngo ngoe rục rịch ở thân đao, cuối cùng mới có thể để người sử dụng.
(*) Đáng ra tên riêng ở đây mình sẽ để Hán Việt là Quỷ Khốc, nhưng thôi “khốc” cũng có nghĩa là khóc, mà đọc vậy mọi người cũng sẽ hiểu luôn tên đao nữa.
Quỷ Khóc phá gió mà lên, va chạm mạnh với trường kiếm gây ra một cú nổ vang sáng loáng. Hai người đều bị linh lực mênh mông cuồn cuộn làm chấn động mà tách ra, đồng thời lùi về sau một bước.
Gan bàn tay Tạ Kính Từ bị chấn động đến tê dại. Nàng điều chỉnh lại hơi thở, nhìn thiếu niên cách đó không xa âm thầm nhíu mày, giương kiếm lên lần nữa.
Động tác của hắn mau lẹ, không hoa lệ chút nào, mỗi một lần vung kiếm đều mang theo khí thế long trời lở đất. Khoảnh khắc trường kiếm vung lên hạ xuống, sương mù giữa núi cũng theo đó mà ngưng tụ xung quanh người hắn. Kiếm khí lao tới như mưa rền gió dữ, Tạ Kính Từ nắm chặt Quỷ Khóc nghiêng người tránh đi. Cùng lúc đó trường đao hất nghiêng, lần nữa chạm phải mũi kiếm.
Lần này cả hai người không ai lùi lại.
Ánh đao sắc lạnh chết chóc, nhanh như chớp. Ánh mặt trời cùng hư ảnh của trường đao đan xen lẫn lộn, giữa ánh sáng trắng hỗn loạn ấn giấu sát khí kiến huyết phong hầu.
Đất bằng nổi gió, đao kiếm rít gào dữ dội.
Thân pháp Tạ Kính Từ quỷ mị, tầm mắt người thường khó mà nắm bắt được. Thiếu niên có vẻ đã hơi không theo kịp. Nàng vẫn chưa ra chiêu chí mạng, so với quyết đấu sinh tử thì càng giống như đang khởi động làm nóng người hơn.
Lúc gặp hai gã trộm kia ở Quỷ Chủng, tuy nàng cũng có một phen triền đấu nhưng rốt cuộc thì bọn họ tu vi thấp nên đánh còn chưa đã ghiền.
Mãi đến lúc này, Tạ Kính Từ cuối cùng cũng chạm tới cảm giác nào đó từ xưa đã sắp rơi vào quên lãng.
Đó là sát ý sinh ra từ việc rút đao.
Vui sướng tràn trề, một khi phát ra thì không thể thu lại, giống như tia lửa rơi xuống mỗi một mạch máu trong cơ thể nảng, thiêu đốt lớn dần, gây ra một trận run rẩy.
Đỉnh núi trời quang mây tạnh, váy dài tung bay, kéo theo dòng khí xoay chuyển nhộn nhạo.
Vào khoảnh khắc trường kiếm sắp đâm vào bụng dưới, nữ tu tay cầm trường đao hơi xoay người, giơ đao lên ngay sau đó.
Bên ngoài kính tròn, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Không có bất kỳ một cái báo trước gì, trường kiếm trong tay thiếu niên nương theo cỗ lực này thuận thế mà giơ lên......
Vậy mà lại bị đánh bay thẳng ra thật xa.
“Trời ạ.”
Có người lẩm bẩm: “Mới vừa rồi hai người bọn họ chiêu thức, các ngươi có ai thấy rõ sao?”
“Sao mà thấy rõ được…… Nhưng mà kiếm bị đánh bay rồi thì chắc là thua, thua rồi?”
“Vậy nên, cô nương kia thắng rồi?”
“Nói gì vô nghĩa! Đương nhiên là thắng rồi! Nàng từ đâu ra nhỉ, đao pháp này thú vị nha!”
Thẩm Tước xem mà có chút ngốc.
Có tiểu đệ tử giật giật khóe miệng, chỉ vào tấm kính tròn, nhỏ giọng hỏi nàng: “Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ?”
Quán chủ Chu Thận như suy tư gì: “Không phải nhân vật lợi hại gì?”
Sầm tiểu ca bị một chiêu đánh bại đầy mặt là hoài nghi nhân sinh: “Thương hoa tiếc ngọc???”
Nữ nhân này một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.