Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 14: Sách Lậu
Kỳ Anh
26/05/2024
Tạ Kính Từ còn phải trở về hang động xem tình trạng của Bùi Độ, đánh xong hai trận liền vội vàng đi ra ngoài.
Thời điểm nàng đi vào Huyền Vũ cảnh, xung quanh không một bóng người, rất là quạnh quẽ. Chờ tới lúc mở mắt ra vậy mà nhìn thấy một đống đầu người chen chúc.
Nàng suýt thì cho rằng hệ thống bị hỏng rồi, bản thân lại không hiểu kiểu gì mà xuyên nhanh tiếp. Nhưng ngay nháy mắt tiếp theo thì nghe thấy tiếng nói ra vẻ bình tĩnh của thiếu niên bên cạnh: “Sư phụ.”
Sư phụ.
Tạ Kính Từ nhìn qua theo tầm mắt của, thấy một thanh niên thân hình cao lớn có khuôn mặt trẻ con, ngũ quan dịu dàng.
Thẩm Tước tốt bụng giới thiệu với nàng: “Vị này chính là quán chủ của Thiên Diễn Đạo, Chu Thận.”
Chu Thận mỉm cười gật đầu: “Tạ cô nương.”
Sắc mặt hắn như thường, nhưng Tạ Kính Từ nghe vậy lại sửng sốt.
Dùng kiếm, ở Quỷ Vực, nhìn dáng vẻ tu vi không thấp.
Tạ Kính Từ nghe thấy tiếng tim đập của mình tăng lên đột ngột: “Ngài, ngài có phải là ‘ Ám Ngục Kiếm ’ Chu Thận trong lời đồn?”
Chu Thận bỗng ngây người, cười ha ha: “Đó đã là danh hào của vài thập niên trước rồi, cũng khó cho ngươi còn nhớ rõ —— nhưng ngươi tuyệt đối đừng gọi ta như vậy, nghe mắc cỡ quá.”
“Ta xem được sự tích về ngài từ thoại bản. Năm đó ngài hành hiệp trượng nghĩa ở Quỷ Vực, đều được ghi chép lại.”
Tạ Kính Từ nói rồi cúi đầu, tìm kiếm trong túi trữ vật một lát, lấy ra một quyển sách cũ ố vàng: “Chính là quyền này!”
Chu Thận chỉ muốn xem náo nhiệt một chút, lại không ngờ gặp được một fan nhỏ của mình, không được tự nhiên mà đỏ mặt, tiếp nhận lấy quyển sách từ trong tay Tạ Kính Từ.
Người xung quanh nào đã thấy dáng vẻ Chu quán chủ đỏ mặt thẹn thùng bao giờ, trong lúc nhất thời đều cười, sôi nổi ồn ào: “Quán chủ, đọc lên cho mọi người nghe xem nào?”
Chu Thận căm giận trừng mắt, vừa hơi lơ đãng, thoại bản trong tay đã bị người khác đoạt lấy ——
Mạc Tiêu Dương đi theo bên cạnh ông nhếch môi, mở sách ra.
“Đừng ồn đừng ồn, để ta đọc!”
Hắn sùng bái nhất là sư phụ nhà mình đấy, tuy là một nửa người mù chữ nhưng vẫn đọc lên đầy nhịp điệu: “Chỉ thấy Chu Thận thất tiến thất xuất Liễu Mi sơn, giết đến phải gọi là một manh giáp cũng không còn, hiện rõ bản sắc của nam nhân!”
Các tu sĩ trẻ tuổi bốn phía sôi nổi cổ vũ: “Hay!!!”
Chu Thận người thật nghe mà đỏ mặt, gãi đầu ngây ngô cười ha hả.
Tạ Kính Từ dù sao cũng có tâm tính của người trẻ tuổi, thấy thoại bản về thần tượng cũng khó tránh khỏi hai mắt toả sáng. Nhưng khi nghe đến câu tiếp theo của Mạc Tiêu Dương thì nàng bỗng khựng lại:
“Chu Thận sừng sững không ngã, nhưng Liễu Mi Sơn kia cũng là hạng người không tầm thường, thế mà chưa rơi xuống thế hạ phong!”
Từ từ.
“Chu Thận thất tiến thất xuất Liễu Mi sơn”, nhưng nghe hắn những lời này, Liễu Mi Sơn…… không phải là sơn (núi)?!
Tạ Kính Từ đột nhiên trợn tròn hai mắt, ngẩng đầu nhìn quanh.
Không khí xung quanh rõ ràng đình trệ một chút, đại đa số người không nghe ra manh mối gì, tiếp tục vỗ tay há miệng: “Hay hay hay!”
Ánh mắt Tạ Kính Từ trầm trọng nhìn xuống, dừng lại trên trang bìa lót thoại bản trong tay Mạc Tiêu Dương.
—— Hay cái đầu ấy!
Cái quyển sách Mạc Tiêu Dương đang cầm, trang bìa viết mấy chữ to rõ ràng nhưng lại không phải là 《 Quỷ Vực sinh tử đấu 》 trong trí nhớ của nàng.
Cứu mạng! Thế mà lại là bản lậu 《 Quỷ Vực sinh tử luyến 》! (*)
(*) Luyến ở đây là luyến trong luyến ái, nghĩa là yêu đương.
Tạ Kính Từ đã nhớ ra đại khái cốt truyện kế tiếp.
Nào là “Liễu Mi Sơn miệng lưỡi khéo léo, Chu Thận giơ đao múa kiếm”.
Nào là “Liễu Mi Sơn hơi thở mong manh, dùng ra chút sức lực nhỏ bé để nói: ‘ ngươi chớ có mười năm mài một kiếm, cẩn thận có công mài sắt, có ngày nên kim, mau mau chấm dứt đi! ’”
Lại cái gì “Chu Thận thoả thích cười to, kim kê độc lập: ‘ đừng vội, ngươi biển nạp trăm sông, đợi ta tới Tinh Vệ lấp biển! ’”
Tạ Kính Từ: “……”
Có bệnh à! Thành ngữ làm sai cái gì mà tác giả đối xử với nó như vậy!
Đệ tử đang đọc thoại bản kia thoạt nhìn cũng không được thông minh cho lắm, đang hưng phấn như là con khỉ đực lớn vậy.
Tạ Kính Từ vội vàng đi lên trước, ngăn lại kịp thời trước khi hắn đọc lên tình tiết truyện kế tiếp: “Tình tiết này là Chu quán chủ đụng phải nữ ma Liễu Mi Sơn, dùng trường kiếm bảy lần làm nàng bị thương nặng. Thật ra còn có rất nhiều nội dung xuất sắc hơn nữa, như là bị nhốt trong Long Cốc, quyết chiến Thương Dương Lâu —— Chu quán chủ, hay!”
Mạc Tiêu Dương đi đầu vỗ tay: “Hay!”
Mọi người: “Hay hay hay!”
“Hôm nay cái thoại bản này thật sự làm ta nhiệt huyết sôi trào.”
Mạc Tiêu Dương nắm chặt hai nắm đấm, một người từ trước đến giờ đều ghét đọc sách như hắn, lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của văn tự, vỗ mạnh một cái vào bả vai sư đệ bên cạnh: “Ngày mai có hứng cùng ta đánh một trận không? Đợi ta kim kê độc lập, thất tiến thất xuất, ngươi phải dùng ra chút sức nhỏ bé, chớ làm ái kiếm của ta có công mài sắt, có ngày nên kim! Hô hô!”
Chỉ một cái chớp mắt như vậy.
Toàn bộ võ quán đều yên tĩnh.
Chu Thận muốn nói lại thôi, tròng mắt từ hình tròn biến thành hình tứ giác, cuối cùng dừng lại ở hình lục giác đều chấn động không ngừng.
Ánh mắt của ông, chưa bao giờ vặn vẹo, sắc bén như lúc này.
***
(Cho ai chưa hiểu thì đoạn trong thoại bản là cảnh H được viết lái đi.)
Thời điểm nàng đi vào Huyền Vũ cảnh, xung quanh không một bóng người, rất là quạnh quẽ. Chờ tới lúc mở mắt ra vậy mà nhìn thấy một đống đầu người chen chúc.
Nàng suýt thì cho rằng hệ thống bị hỏng rồi, bản thân lại không hiểu kiểu gì mà xuyên nhanh tiếp. Nhưng ngay nháy mắt tiếp theo thì nghe thấy tiếng nói ra vẻ bình tĩnh của thiếu niên bên cạnh: “Sư phụ.”
Sư phụ.
Tạ Kính Từ nhìn qua theo tầm mắt của, thấy một thanh niên thân hình cao lớn có khuôn mặt trẻ con, ngũ quan dịu dàng.
Thẩm Tước tốt bụng giới thiệu với nàng: “Vị này chính là quán chủ của Thiên Diễn Đạo, Chu Thận.”
Chu Thận mỉm cười gật đầu: “Tạ cô nương.”
Sắc mặt hắn như thường, nhưng Tạ Kính Từ nghe vậy lại sửng sốt.
Dùng kiếm, ở Quỷ Vực, nhìn dáng vẻ tu vi không thấp.
Tạ Kính Từ nghe thấy tiếng tim đập của mình tăng lên đột ngột: “Ngài, ngài có phải là ‘ Ám Ngục Kiếm ’ Chu Thận trong lời đồn?”
Chu Thận bỗng ngây người, cười ha ha: “Đó đã là danh hào của vài thập niên trước rồi, cũng khó cho ngươi còn nhớ rõ —— nhưng ngươi tuyệt đối đừng gọi ta như vậy, nghe mắc cỡ quá.”
“Ta xem được sự tích về ngài từ thoại bản. Năm đó ngài hành hiệp trượng nghĩa ở Quỷ Vực, đều được ghi chép lại.”
Tạ Kính Từ nói rồi cúi đầu, tìm kiếm trong túi trữ vật một lát, lấy ra một quyển sách cũ ố vàng: “Chính là quyền này!”
Chu Thận chỉ muốn xem náo nhiệt một chút, lại không ngờ gặp được một fan nhỏ của mình, không được tự nhiên mà đỏ mặt, tiếp nhận lấy quyển sách từ trong tay Tạ Kính Từ.
Người xung quanh nào đã thấy dáng vẻ Chu quán chủ đỏ mặt thẹn thùng bao giờ, trong lúc nhất thời đều cười, sôi nổi ồn ào: “Quán chủ, đọc lên cho mọi người nghe xem nào?”
Chu Thận căm giận trừng mắt, vừa hơi lơ đãng, thoại bản trong tay đã bị người khác đoạt lấy ——
Mạc Tiêu Dương đi theo bên cạnh ông nhếch môi, mở sách ra.
“Đừng ồn đừng ồn, để ta đọc!”
Hắn sùng bái nhất là sư phụ nhà mình đấy, tuy là một nửa người mù chữ nhưng vẫn đọc lên đầy nhịp điệu: “Chỉ thấy Chu Thận thất tiến thất xuất Liễu Mi sơn, giết đến phải gọi là một manh giáp cũng không còn, hiện rõ bản sắc của nam nhân!”
Các tu sĩ trẻ tuổi bốn phía sôi nổi cổ vũ: “Hay!!!”
Chu Thận người thật nghe mà đỏ mặt, gãi đầu ngây ngô cười ha hả.
Tạ Kính Từ dù sao cũng có tâm tính của người trẻ tuổi, thấy thoại bản về thần tượng cũng khó tránh khỏi hai mắt toả sáng. Nhưng khi nghe đến câu tiếp theo của Mạc Tiêu Dương thì nàng bỗng khựng lại:
“Chu Thận sừng sững không ngã, nhưng Liễu Mi Sơn kia cũng là hạng người không tầm thường, thế mà chưa rơi xuống thế hạ phong!”
Từ từ.
“Chu Thận thất tiến thất xuất Liễu Mi sơn”, nhưng nghe hắn những lời này, Liễu Mi Sơn…… không phải là sơn (núi)?!
Tạ Kính Từ đột nhiên trợn tròn hai mắt, ngẩng đầu nhìn quanh.
Không khí xung quanh rõ ràng đình trệ một chút, đại đa số người không nghe ra manh mối gì, tiếp tục vỗ tay há miệng: “Hay hay hay!”
Ánh mắt Tạ Kính Từ trầm trọng nhìn xuống, dừng lại trên trang bìa lót thoại bản trong tay Mạc Tiêu Dương.
—— Hay cái đầu ấy!
Cái quyển sách Mạc Tiêu Dương đang cầm, trang bìa viết mấy chữ to rõ ràng nhưng lại không phải là 《 Quỷ Vực sinh tử đấu 》 trong trí nhớ của nàng.
Cứu mạng! Thế mà lại là bản lậu 《 Quỷ Vực sinh tử luyến 》! (*)
(*) Luyến ở đây là luyến trong luyến ái, nghĩa là yêu đương.
Tạ Kính Từ đã nhớ ra đại khái cốt truyện kế tiếp.
Nào là “Liễu Mi Sơn miệng lưỡi khéo léo, Chu Thận giơ đao múa kiếm”.
Nào là “Liễu Mi Sơn hơi thở mong manh, dùng ra chút sức lực nhỏ bé để nói: ‘ ngươi chớ có mười năm mài một kiếm, cẩn thận có công mài sắt, có ngày nên kim, mau mau chấm dứt đi! ’”
Lại cái gì “Chu Thận thoả thích cười to, kim kê độc lập: ‘ đừng vội, ngươi biển nạp trăm sông, đợi ta tới Tinh Vệ lấp biển! ’”
Tạ Kính Từ: “……”
Có bệnh à! Thành ngữ làm sai cái gì mà tác giả đối xử với nó như vậy!
Đệ tử đang đọc thoại bản kia thoạt nhìn cũng không được thông minh cho lắm, đang hưng phấn như là con khỉ đực lớn vậy.
Tạ Kính Từ vội vàng đi lên trước, ngăn lại kịp thời trước khi hắn đọc lên tình tiết truyện kế tiếp: “Tình tiết này là Chu quán chủ đụng phải nữ ma Liễu Mi Sơn, dùng trường kiếm bảy lần làm nàng bị thương nặng. Thật ra còn có rất nhiều nội dung xuất sắc hơn nữa, như là bị nhốt trong Long Cốc, quyết chiến Thương Dương Lâu —— Chu quán chủ, hay!”
Mạc Tiêu Dương đi đầu vỗ tay: “Hay!”
Mọi người: “Hay hay hay!”
“Hôm nay cái thoại bản này thật sự làm ta nhiệt huyết sôi trào.”
Mạc Tiêu Dương nắm chặt hai nắm đấm, một người từ trước đến giờ đều ghét đọc sách như hắn, lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của văn tự, vỗ mạnh một cái vào bả vai sư đệ bên cạnh: “Ngày mai có hứng cùng ta đánh một trận không? Đợi ta kim kê độc lập, thất tiến thất xuất, ngươi phải dùng ra chút sức nhỏ bé, chớ làm ái kiếm của ta có công mài sắt, có ngày nên kim! Hô hô!”
Chỉ một cái chớp mắt như vậy.
Toàn bộ võ quán đều yên tĩnh.
Chu Thận muốn nói lại thôi, tròng mắt từ hình tròn biến thành hình tứ giác, cuối cùng dừng lại ở hình lục giác đều chấn động không ngừng.
Ánh mắt của ông, chưa bao giờ vặn vẹo, sắc bén như lúc này.
***
(Cho ai chưa hiểu thì đoạn trong thoại bản là cảnh H được viết lái đi.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.