Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng
Chương 11: Võ quán [ Thiên Diễn Đạo ]
Kỳ Anh
13/05/2024
Tạ Kính Từ giỏi ăn nói, miệng lại ngọt, dễ như trở bàn tay nghe ngóng được tin tức ở nơi này.
Nơi này là Vu Thành, một toà thành nhỏ ở biên thuỳ Quỷ Vực, do một ma tu Nguyên Anh kỳ tên Giang Đồ trấn thủ.
Còn chỗ nàng đang đứng bây giờ là võ quán lớn nhất Vu Thành, tên là [ Thiên Diễn Đạo ].
“Đấu võ đài ở Huyền Vũ Cảnh, người thắng đương nhiên sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng Huyền Vũ Cảnh này không phải ai cũng có thể vào được.”
Nữ tu Ma tộc mà nàng hỏi chuyện là một người lắm lời, dẫn Tạ Kính Từ đứng ra trước cửa, vừa nhìn quần chúng vây xem thấy vẫn chưa đã xem mà tản đi, vừa dựa vào cửa nói không ngừng: “Tu vi của ngươi là trình độ nào? Ta nói cái này ngươi cũng đừng cảm thấy tổn thương nha, không đạt đến tiêu chuẩn là Trúc Cơ kỳ thì võ quán sẽ không cho ngươi lên đánh đâu.”
Tạ Kính Từ do dự một chút, chầm chậm đáp lại: “Trúc Cơ…… Chắc là được.”
Huyền Vũ Cảnh là một loại ảo cảnh tạo ra dựa theo thần thức. Tuy trên người nàng còn có vết thương cũ khiến thực lực của nàng cũng bị tổn thương nặng nề, nhưng nếu là thần thức được bảo tồn hoàn hảo trong thức hải......
Không chừng còn có thể như lúc bình thường bình thường.
Nói cách khác, nếu đi vào Huyền Vũ Cảnh, rất có khả năng Tạ Kính Từ sẽ khôi phục tu vi Kim Đan.
Suy nghĩ này làm nàng vui vẻ trong lòng, bởi vậy nên lúc nói chuyện cũng tạm dừng một chút.
Động tác này cực kỳ nhỏ bé lại vẫn bị nữ nhân bên cạnh mẫn cảm nắm bắt. Nàng ta không để lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng rất nhanh tự có phán đoán riêng của mình.
Cô nương trẻ tuổi này trông rất lạ mặt. Hiện giờ quỷ môn còn chưa chính thức mở ra, nhìn vẻ ngoài của nàng thì hẳn là nữ nhi nhà giàu đến từ một thành thị khác.
Còn lúc bị hỏi đến tu vi, nàng ngây người trong chốc lát chắc chắn là do cô nương này vừa mới lên Trúc Cơ, hoặc là đang ở Luyện Khí đại viên mãn (*), không có tự tin gì với thực lực bản thân.
(*) Các cấp bậc tu luyện: Luyện Khí -> Trúc Cơ -> Kim Đan -> Nguyên Anh -> Hóa Thần -> Luyện Hư -> Hợp Thể -> Đại Thừa -> Độ Kiếp.
Nhìn là biết chưa trải qua xã hội hiểm ác bao giờ, chỉ là muốn đến xem náo nhiệt thôi.
“Cho dù có tu vi Trúc Cơ thì muốn đánh lôi đài cũng phải được võ quán đồng ý trước đã.”
Nữ nhân ung dung thong thả, dứt lời chỉ vào một góc trong võ quán.
Võ quán rất lớn, trừ tấm kính tròn khổng lồ ở giữa ra thì còn có các tấm kính nhỏ được phân bổ ở hai bên sườn lôi đài cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn là Luyện khí kỳ sẽ quyết đấu ở lôi đài. Cảnh giới cao hơn thì có thể vào Huyền Vũ Cảnh tỷ thí, cảnh tượng quyết đấu sẽ được những tấm kính nhỏ đó chiếu ra.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo đã tan đi phân nửa, trong góc nữ nhân chỉ hướng có vài người trẻ tuổi cao lớn tráng kiện đang đứng.
Khác với quần chúng vây xem náo nhiệt, rõ ràng bọn họ là người biết võ có tu vi không thấp. Mặc dù đã thu liễm sát ý và linh lực nhưng vô hình trung vẫn hiện ra ý lạnh thấu xương khiến người kinh sợ.
“Những người đó là đệ tử của quán chủ, nếu muốn lên đài thì trước tiên phải đánh bại được ít nhất một người trong số bọn họ đã.”
Nữ nhân nói: “Phần lớn bọn họ đều có trình độ Trúc Cơ, người xuất sắc như Mạc Tiêu Dương thì đã tới Kim Đan. Lấy tu vi vừa mới Trúc Cơ của ngươi, dù đụng phải ai thì chỉ sợ cũng không khác gì trứng gà đụng cục đá.”
Quy củ này không khó hiểu.
Khác với ngày thường, hôm nay có trận đấu lớn rất được mọi người chú ý nên mới thu ma tinh làm vé vào cửa. Dù sao thì mọi người bỏ tiền để vào xem, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chó mèo cào ngứa lẫn nhau rồi.
Tạ Kính Từ giỏi ăn nói, miệng lại ngọt, dễ như trở bàn tay nghe ngóng được tin tức ở nơi này.
Nơi này là Vu Thành, một toà thành nhỏ ở biên thuỳ Quỷ Vực, do một ma tu Nguyên Anh kỳ tên Giang Đồ trấn thủ.
Còn chỗ nàng đang đứng bây giờ là võ quán lớn nhất Vu Thành, tên là [ Thiên Diễn Đạo ].
“Đấu võ đài ở Huyền Vũ Cảnh, người thắng đương nhiên sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng Huyền Vũ Cảnh này không phải ai cũng có thể vào được.”
Nữ tu Ma tộc mà nàng hỏi chuyện là một người lắm lời, dẫn Tạ Kính Từ đứng ra trước cửa, vừa nhìn quần chúng vây xem thấy vẫn chưa đã xem mà tản đi, vừa dựa vào cửa nói không ngừng: “Tu vi của ngươi là trình độ nào? Ta nói cái này ngươi cũng đừng cảm thấy tổn thương nha, không đạt đến tiêu chuẩn là Trúc Cơ kỳ thì võ quán sẽ không cho ngươi lên đánh đâu.”
Tạ Kính Từ do dự một chút, chầm chậm đáp lại: “Trúc Cơ…… Chắc là được.”
Huyền Vũ Cảnh là một loại ảo cảnh tạo ra dựa theo thần thức. Tuy trên người nàng còn có vết thương cũ khiến thực lực của nàng cũng bị tổn thương nặng nề, nhưng nếu là thần thức được bảo tồn hoàn hảo trong thức hải......
Không chừng còn có thể như lúc bình thường bình thường.
Nói cách khác, nếu đi vào Huyền Vũ Cảnh, rất có khả năng Tạ Kính Từ sẽ khôi phục tu vi Kim Đan.
Suy nghĩ này làm nàng vui vẻ trong lòng, bởi vậy nên lúc nói chuyện cũng tạm dừng một chút.
Động tác này cực kỳ nhỏ bé lại vẫn bị nữ nhân bên cạnh mẫn cảm nắm bắt. Nàng ta không để lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng rất nhanh tự có phán đoán riêng của mình.
Cô nương trẻ tuổi này trông rất lạ mặt. Hiện giờ quỷ môn còn chưa chính thức mở ra, nhìn vẻ ngoài của nàng thì hẳn là nữ nhi nhà giàu đến từ một thành thị khác.
Còn lúc bị hỏi đến tu vi, nàng ngây người trong chốc lát chắc chắn là do cô nương này vừa mới lên Trúc Cơ, hoặc là đang ở Luyện Khí đại viên mãn (*), không có tự tin gì với thực lực bản thân.
(*) Các cấp bậc tu luyện: Luyện Khí -> Trúc Cơ -> Kim Đan -> Nguyên Anh -> Hóa Thần -> Luyện Hư -> Hợp Thể -> Đại Thừa -> Độ Kiếp.
Nhìn là biết chưa trải qua xã hội hiểm ác bao giờ, chỉ là muốn đến xem náo nhiệt thôi.
“Cho dù có tu vi Trúc Cơ thì muốn đánh lôi đài cũng phải được võ quán đồng ý trước đã.”
Nữ nhân ung dung thong thả, dứt lời chỉ vào một góc trong võ quán.
Võ quán rất lớn, trừ tấm kính tròn khổng lồ ở giữa ra thì còn có các tấm kính nhỏ được phân bổ ở hai bên sườn lôi đài cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn là Luyện khí kỳ sẽ quyết đấu ở lôi đài. Cảnh giới cao hơn thì có thể vào Huyền Vũ Cảnh tỷ thí, cảnh tượng quyết đấu sẽ được những tấm kính nhỏ đó chiếu ra.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo đã tan đi phân nửa, trong góc nữ nhân chỉ hướng có vài người trẻ tuổi cao lớn tráng kiện đang đứng.
Khác với quần chúng vây xem náo nhiệt, rõ ràng bọn họ là người biết võ có tu vi không thấp. Mặc dù đã thu liễm sát ý và linh lực nhưng vô hình trung vẫn hiện ra ý lạnh thấu xương khiến người kinh sợ.
“Những người đó là đệ tử của quán chủ, nếu muốn lên đài thì trước tiên phải đánh bại được ít nhất một người trong số bọn họ đã.”
Nữ nhân nói: “Phần lớn bọn họ đều có trình độ Trúc Cơ, người xuất sắc như Mạc Tiêu Dương thì đã tới Kim Đan. Lấy tu vi vừa mới Trúc Cơ của ngươi, dù đụng phải ai thì chỉ sợ cũng không khác gì trứng gà đụng cục đá.”
Quy củ này không khó hiểu.
Khác với ngày thường, hôm nay có trận đấu lớn rất được mọi người chú ý nên mới thu ma tinh làm vé vào cửa. Dù sao thì mọi người bỏ tiền để vào xem, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chó mèo cào ngứa lẫn nhau rồi.
Nữ nhân giải thích lưu loát liền mạch, còn tưởng rằng cô nương trước mặt sẽ thức thời từ bỏ, không ngờ đối phương không những không thay đổi sắc mặt mà còn cực kỳ thuận miệng hỏi tiếp: “Kim Đan? Hắn là Kim Đan mấy trọng?”
Nữ nhân cười khẽ.
Không cần biết Mạc Tiêu Dương rốt cuộc là Kim Đan mấy trọng thì cũng đều không phải là vấn đề mà nha đầu này cần quan tâm ——
Trước khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ hiểu được xã hội hiểm ác từ nắm đấm của những người khác thôi. Mà Mạc Tiêu Dương cũng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi tỷ thí với đại tiểu thư tu vi không cao, được nuông chiều từ bé.
“Đại khái bốn năm trọng.”
Nữ nhân khoanh tay nhìn nàng, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã tìm đến ta thì hai người chúng ta cũng coi như là có duyên. Ta có quan hệ khá tốt với võ quán này —— ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, nàng đi về phía đám đệ tử kia. Tạ Kính Từ ngoan ngoãn đuổi kịp: “Ta tên là Tạ Kính Từ, không biết phải xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?”
“Thẩm Tước. Ngươi cứ gọi ta ——”
Lời còn chưa dứt, trong góc đã vang lên tiếng thiếu niên réo rắt: “Tước tỷ!”
Tạ Kính Từ ngước mắt nhìn, là một người trong đám đệ tử trẻ tuổi của võ quán.
“Gọi ta như vậy.”
Thẩm Tước nhún vai cười với nàng, chợt cất cao giọng: “Hôm nay Tiêu Dương thủ thắng, chúc mừng.”
Trong đó có một thiếu niên mang theo vài phần tự hào trả lời: “Đại sư huynh dù sao cũng là đại sư huynh, trừ sư phụ ra thì ở Vu Thành này, ta thật đúng là không biết có ai có thể đánh thắng huynh ấy.”
Thẩm Tước gật đầu: “Trận này đúng thật là xuất sắc. Vị tiểu hữu này của ta xem đến mê mẩn, cũng muốn tìm người so tài một phen. Không biết ý các vị thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả tầm mắt ở đây đều tập trung vào người Tạ Kính Từ.
Nàng có vẻ ngoài xuất chúng, từ trước cũng đã sớm có không ít tu sĩ lén nhìn. Hiện giờ Thẩm Tước đặt tiêu điểm lên người nàng, những người trẻ tuổi kia cuối cùng cũng có thể thoải mái quan sát rồi.
Cô nương này thu liễm hơi thở, nhìn không ra tu vi thật. Nàng mím môi mỏng cười nhẹ. Dù chỉ đứng tại chỗ không nói lời nào cũng có thể phân biệt được nàng với mọi người xung quanh.
Nàng gật đầu: “Quấy rầy các vị, tại hạ Tạ Kính Từ.”
Nơi này là Vu Thành, một toà thành nhỏ ở biên thuỳ Quỷ Vực, do một ma tu Nguyên Anh kỳ tên Giang Đồ trấn thủ.
Còn chỗ nàng đang đứng bây giờ là võ quán lớn nhất Vu Thành, tên là [ Thiên Diễn Đạo ].
“Đấu võ đài ở Huyền Vũ Cảnh, người thắng đương nhiên sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng Huyền Vũ Cảnh này không phải ai cũng có thể vào được.”
Nữ tu Ma tộc mà nàng hỏi chuyện là một người lắm lời, dẫn Tạ Kính Từ đứng ra trước cửa, vừa nhìn quần chúng vây xem thấy vẫn chưa đã xem mà tản đi, vừa dựa vào cửa nói không ngừng: “Tu vi của ngươi là trình độ nào? Ta nói cái này ngươi cũng đừng cảm thấy tổn thương nha, không đạt đến tiêu chuẩn là Trúc Cơ kỳ thì võ quán sẽ không cho ngươi lên đánh đâu.”
Tạ Kính Từ do dự một chút, chầm chậm đáp lại: “Trúc Cơ…… Chắc là được.”
Huyền Vũ Cảnh là một loại ảo cảnh tạo ra dựa theo thần thức. Tuy trên người nàng còn có vết thương cũ khiến thực lực của nàng cũng bị tổn thương nặng nề, nhưng nếu là thần thức được bảo tồn hoàn hảo trong thức hải......
Không chừng còn có thể như lúc bình thường bình thường.
Nói cách khác, nếu đi vào Huyền Vũ Cảnh, rất có khả năng Tạ Kính Từ sẽ khôi phục tu vi Kim Đan.
Suy nghĩ này làm nàng vui vẻ trong lòng, bởi vậy nên lúc nói chuyện cũng tạm dừng một chút.
Động tác này cực kỳ nhỏ bé lại vẫn bị nữ nhân bên cạnh mẫn cảm nắm bắt. Nàng ta không để lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng rất nhanh tự có phán đoán riêng của mình.
Cô nương trẻ tuổi này trông rất lạ mặt. Hiện giờ quỷ môn còn chưa chính thức mở ra, nhìn vẻ ngoài của nàng thì hẳn là nữ nhi nhà giàu đến từ một thành thị khác.
Còn lúc bị hỏi đến tu vi, nàng ngây người trong chốc lát chắc chắn là do cô nương này vừa mới lên Trúc Cơ, hoặc là đang ở Luyện Khí đại viên mãn (*), không có tự tin gì với thực lực bản thân.
(*) Các cấp bậc tu luyện: Luyện Khí -> Trúc Cơ -> Kim Đan -> Nguyên Anh -> Hóa Thần -> Luyện Hư -> Hợp Thể -> Đại Thừa -> Độ Kiếp.
Nhìn là biết chưa trải qua xã hội hiểm ác bao giờ, chỉ là muốn đến xem náo nhiệt thôi.
“Cho dù có tu vi Trúc Cơ thì muốn đánh lôi đài cũng phải được võ quán đồng ý trước đã.”
Nữ nhân ung dung thong thả, dứt lời chỉ vào một góc trong võ quán.
Võ quán rất lớn, trừ tấm kính tròn khổng lồ ở giữa ra thì còn có các tấm kính nhỏ được phân bổ ở hai bên sườn lôi đài cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn là Luyện khí kỳ sẽ quyết đấu ở lôi đài. Cảnh giới cao hơn thì có thể vào Huyền Vũ Cảnh tỷ thí, cảnh tượng quyết đấu sẽ được những tấm kính nhỏ đó chiếu ra.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo đã tan đi phân nửa, trong góc nữ nhân chỉ hướng có vài người trẻ tuổi cao lớn tráng kiện đang đứng.
Khác với quần chúng vây xem náo nhiệt, rõ ràng bọn họ là người biết võ có tu vi không thấp. Mặc dù đã thu liễm sát ý và linh lực nhưng vô hình trung vẫn hiện ra ý lạnh thấu xương khiến người kinh sợ.
“Những người đó là đệ tử của quán chủ, nếu muốn lên đài thì trước tiên phải đánh bại được ít nhất một người trong số bọn họ đã.”
Nữ nhân nói: “Phần lớn bọn họ đều có trình độ Trúc Cơ, người xuất sắc như Mạc Tiêu Dương thì đã tới Kim Đan. Lấy tu vi vừa mới Trúc Cơ của ngươi, dù đụng phải ai thì chỉ sợ cũng không khác gì trứng gà đụng cục đá.”
Quy củ này không khó hiểu.
Khác với ngày thường, hôm nay có trận đấu lớn rất được mọi người chú ý nên mới thu ma tinh làm vé vào cửa. Dù sao thì mọi người bỏ tiền để vào xem, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chó mèo cào ngứa lẫn nhau rồi.
Tạ Kính Từ giỏi ăn nói, miệng lại ngọt, dễ như trở bàn tay nghe ngóng được tin tức ở nơi này.
Nơi này là Vu Thành, một toà thành nhỏ ở biên thuỳ Quỷ Vực, do một ma tu Nguyên Anh kỳ tên Giang Đồ trấn thủ.
Còn chỗ nàng đang đứng bây giờ là võ quán lớn nhất Vu Thành, tên là [ Thiên Diễn Đạo ].
“Đấu võ đài ở Huyền Vũ Cảnh, người thắng đương nhiên sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng Huyền Vũ Cảnh này không phải ai cũng có thể vào được.”
Nữ tu Ma tộc mà nàng hỏi chuyện là một người lắm lời, dẫn Tạ Kính Từ đứng ra trước cửa, vừa nhìn quần chúng vây xem thấy vẫn chưa đã xem mà tản đi, vừa dựa vào cửa nói không ngừng: “Tu vi của ngươi là trình độ nào? Ta nói cái này ngươi cũng đừng cảm thấy tổn thương nha, không đạt đến tiêu chuẩn là Trúc Cơ kỳ thì võ quán sẽ không cho ngươi lên đánh đâu.”
Tạ Kính Từ do dự một chút, chầm chậm đáp lại: “Trúc Cơ…… Chắc là được.”
Huyền Vũ Cảnh là một loại ảo cảnh tạo ra dựa theo thần thức. Tuy trên người nàng còn có vết thương cũ khiến thực lực của nàng cũng bị tổn thương nặng nề, nhưng nếu là thần thức được bảo tồn hoàn hảo trong thức hải......
Không chừng còn có thể như lúc bình thường bình thường.
Nói cách khác, nếu đi vào Huyền Vũ Cảnh, rất có khả năng Tạ Kính Từ sẽ khôi phục tu vi Kim Đan.
Suy nghĩ này làm nàng vui vẻ trong lòng, bởi vậy nên lúc nói chuyện cũng tạm dừng một chút.
Động tác này cực kỳ nhỏ bé lại vẫn bị nữ nhân bên cạnh mẫn cảm nắm bắt. Nàng ta không để lộ biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng rất nhanh tự có phán đoán riêng của mình.
Cô nương trẻ tuổi này trông rất lạ mặt. Hiện giờ quỷ môn còn chưa chính thức mở ra, nhìn vẻ ngoài của nàng thì hẳn là nữ nhi nhà giàu đến từ một thành thị khác.
Còn lúc bị hỏi đến tu vi, nàng ngây người trong chốc lát chắc chắn là do cô nương này vừa mới lên Trúc Cơ, hoặc là đang ở Luyện Khí đại viên mãn (*), không có tự tin gì với thực lực bản thân.
(*) Các cấp bậc tu luyện: Luyện Khí -> Trúc Cơ -> Kim Đan -> Nguyên Anh -> Hóa Thần -> Luyện Hư -> Hợp Thể -> Đại Thừa -> Độ Kiếp.
Nhìn là biết chưa trải qua xã hội hiểm ác bao giờ, chỉ là muốn đến xem náo nhiệt thôi.
“Cho dù có tu vi Trúc Cơ thì muốn đánh lôi đài cũng phải được võ quán đồng ý trước đã.”
Nữ nhân ung dung thong thả, dứt lời chỉ vào một góc trong võ quán.
Võ quán rất lớn, trừ tấm kính tròn khổng lồ ở giữa ra thì còn có các tấm kính nhỏ được phân bổ ở hai bên sườn lôi đài cũng rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Phần lớn là Luyện khí kỳ sẽ quyết đấu ở lôi đài. Cảnh giới cao hơn thì có thể vào Huyền Vũ Cảnh tỷ thí, cảnh tượng quyết đấu sẽ được những tấm kính nhỏ đó chiếu ra.
Đám đông rộn ràng nhốn nháo đã tan đi phân nửa, trong góc nữ nhân chỉ hướng có vài người trẻ tuổi cao lớn tráng kiện đang đứng.
Khác với quần chúng vây xem náo nhiệt, rõ ràng bọn họ là người biết võ có tu vi không thấp. Mặc dù đã thu liễm sát ý và linh lực nhưng vô hình trung vẫn hiện ra ý lạnh thấu xương khiến người kinh sợ.
“Những người đó là đệ tử của quán chủ, nếu muốn lên đài thì trước tiên phải đánh bại được ít nhất một người trong số bọn họ đã.”
Nữ nhân nói: “Phần lớn bọn họ đều có trình độ Trúc Cơ, người xuất sắc như Mạc Tiêu Dương thì đã tới Kim Đan. Lấy tu vi vừa mới Trúc Cơ của ngươi, dù đụng phải ai thì chỉ sợ cũng không khác gì trứng gà đụng cục đá.”
Quy củ này không khó hiểu.
Khác với ngày thường, hôm nay có trận đấu lớn rất được mọi người chú ý nên mới thu ma tinh làm vé vào cửa. Dù sao thì mọi người bỏ tiền để vào xem, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chó mèo cào ngứa lẫn nhau rồi.
Nữ nhân giải thích lưu loát liền mạch, còn tưởng rằng cô nương trước mặt sẽ thức thời từ bỏ, không ngờ đối phương không những không thay đổi sắc mặt mà còn cực kỳ thuận miệng hỏi tiếp: “Kim Đan? Hắn là Kim Đan mấy trọng?”
Nữ nhân cười khẽ.
Không cần biết Mạc Tiêu Dương rốt cuộc là Kim Đan mấy trọng thì cũng đều không phải là vấn đề mà nha đầu này cần quan tâm ——
Trước khi nhìn thấy hắn, nàng sẽ hiểu được xã hội hiểm ác từ nắm đấm của những người khác thôi. Mà Mạc Tiêu Dương cũng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi tỷ thí với đại tiểu thư tu vi không cao, được nuông chiều từ bé.
“Đại khái bốn năm trọng.”
Nữ nhân khoanh tay nhìn nàng, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã tìm đến ta thì hai người chúng ta cũng coi như là có duyên. Ta có quan hệ khá tốt với võ quán này —— ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, nàng đi về phía đám đệ tử kia. Tạ Kính Từ ngoan ngoãn đuổi kịp: “Ta tên là Tạ Kính Từ, không biết phải xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?”
“Thẩm Tước. Ngươi cứ gọi ta ——”
Lời còn chưa dứt, trong góc đã vang lên tiếng thiếu niên réo rắt: “Tước tỷ!”
Tạ Kính Từ ngước mắt nhìn, là một người trong đám đệ tử trẻ tuổi của võ quán.
“Gọi ta như vậy.”
Thẩm Tước nhún vai cười với nàng, chợt cất cao giọng: “Hôm nay Tiêu Dương thủ thắng, chúc mừng.”
Trong đó có một thiếu niên mang theo vài phần tự hào trả lời: “Đại sư huynh dù sao cũng là đại sư huynh, trừ sư phụ ra thì ở Vu Thành này, ta thật đúng là không biết có ai có thể đánh thắng huynh ấy.”
Thẩm Tước gật đầu: “Trận này đúng thật là xuất sắc. Vị tiểu hữu này của ta xem đến mê mẩn, cũng muốn tìm người so tài một phen. Không biết ý các vị thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả tầm mắt ở đây đều tập trung vào người Tạ Kính Từ.
Nàng có vẻ ngoài xuất chúng, từ trước cũng đã sớm có không ít tu sĩ lén nhìn. Hiện giờ Thẩm Tước đặt tiêu điểm lên người nàng, những người trẻ tuổi kia cuối cùng cũng có thể thoải mái quan sát rồi.
Cô nương này thu liễm hơi thở, nhìn không ra tu vi thật. Nàng mím môi mỏng cười nhẹ. Dù chỉ đứng tại chỗ không nói lời nào cũng có thể phân biệt được nàng với mọi người xung quanh.
Nàng gật đầu: “Quấy rầy các vị, tại hạ Tạ Kính Từ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.