Chương 1
Nặc Danh Hàm Ngư
16/08/2021
Edit: Cá Viên
Đèn đường hỏng rồi, còn chưa được sửa
Giản Diên một tay chống đầu, một tay dùng ngón trỏ gõ vào chiếc hộp gỗ đang ngồi.
Cộp, cộp
Hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi một tiếng bước chân lấn át tiếng đập hộp của hắn, Giản Diên mới ngồi thẳng dậy, nhìn người đang đi tới rồi dừng lại trước mặt mình.
Xuyên thấu qua ánh trăng, Giản Diên chỉ nhìn ra được người này mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang —— điều này rất bình thường, nhưng người này thậm chí còn đội cả mũ của áo Hoddie lên.
"Có chuyện gì sao?" Một câu vô nghĩa.
Tới nơi này, đa số đều chỉ có một mục đích.
Nếu bọc mình kín mít, có nghĩa là không muốn bị người khác phát hiện.
Quả nhiên, người này từ trong túi móc ra những tờ tiền được gấp gọn gàng rồi đưa nó cho hắn.
"Khách sao?"
Giản Diên cầm lấy tiền, chỉ sau một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi liền biết được số tiền mình nhận được, hắn đứng dậy.
Hắn một tay cầm tiền, tay kia lấy điện thoại ra bật đèn, giả vờ kiểm tiền nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn vị khách không nói một lời này.
Vị khách nhắm mắt lại khi Giản Diên bật đèn, sau đó từ từ mở mắt ra, chớp mắt liên tục để thích ứng với nguồn sáng, cuối cùng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Giản Diên.
Thật xinh đẹp. Giản Diên nghĩ.
Chỉ nhìn đôi mắt này, cũng có thể hình dung ra được chủ nhân của đôi mắt đẹp đến nhường nào.
"Thành niên chưa?"
Đối phương gật gật đầu.
Giản Diên tắt đèn, đặt tiền vào tay trái, lại đặt điện thoại vào tay phải rồi nhét hai tay vào túi quần, nói với khách: "Đi thôi."
Vị khách không nói lời nào, chỉ là hơi cúi đầu đi phía sau Giản Diên, đi hết một vòng đến quầy lễ tân của khách sạn nhỏ rồi nhận phòng, lên lầu đi vào phòng mà không hề ngẩng đầu lên.
Giản Diên cũng không cố nói chuyện với vị khách im lặng, hắn đã gặp qua quá nhiều người, nếu đối phương không muốn giao lưu, vậy thì không cần nói nhiều.
Sau khi vào phòng, hắn ngựa quen đường cũ đặt thẻ phòng trên tủ, đặt điện thoại di động xuống, sau đó mới nói: "Được rồi" Rồi nói câu thứ hai "Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"
"... Tôi đã tắm sạch rồi."
"...!"
Giản Diên đột nhiên quay đầu, thậm chí chưa kịp che giấu khiếp sợ trong mắt.
Khách nhân đã đem mũ cùng khẩu trang tháo xuống, cuối cùng Giản Diên cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt vị khách của mình. Người này lớn lên quả thực rất xứng với đôi mắt xinh đẹp này. Nhưng dù lớn lên đẹp thế nào, thì đây cũng là con trai.
Thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, giống như học sinh cấp ba vậy.
...... Thật sự thành niên rồi sao? Giản Diên nghĩ thầm.
Có vẻ như bị hắn dọa sợ, vị khách khẽ "A" một tiếng rồi lùi lại một chút, "Sao, sao vậy?"
"Không có việc gì, xin lỗi." Giản Diên đối vị khách nhỏ trấn an mà cười một chút.
Là hắn lầm.
Giản Diên đã gặp qua rất nhiều người, phân biệt nam nữ với hắn mà nói cùng phân biệt tiền giấy thật giả đơn giản như nhau, nhưng hắn lại nhìn nhầm.
Không phải chưa từng gặp khách hàng nam nào, nhưng hắn sẽ từ chối tất cả bọn họ, cho dù người kia không khác gì phụ nữ bất kể thân hình hay trang điểm, hắn đều từ chối.
Nhưng hắn đã đưa người vào phòng, chẳng lẽ lúc này lại nói với vị khách nhỏ, xin lỗi tôi không tiếp khách nam?
Giản Diên lại nhìn vị khách nhỏ một cách nghiêm túc.
Hắn thích đôi mắt của vị khách nhỏ này.
Cũng không phải là không thể mở rộng kinh doanh.
Sau khi quyết định, Giản Diên nói: "Tôi không có kinh nghiệm với con trai. Tôi cần cậu..."
"A.... A!"
Giản Diên còn chưa nói xong, đã bị vị khách nhỏ đánh gãy.
Vị khách nhỏ mặt ửng đỏ, "Tôi không phải tới, làm, làm loại chuyện này."
"Thật không? Cậu có biết tôi sẽ làm gì sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn, làm, không..không phải."
Vị khách nhỏ lại cúi đầu, tay miết chặt vành mũ lưỡi chai.
Nghĩ nghĩ, Giản Diên lại bồi thêm một câu, "Chẳng lẽ là muốn tôi giúp cậu làm bài tập sao? Trừ toán học, tất cả các môn còn lại đều có thể giúp."
"Ha." Vị khách nhỏ cười nhẹ ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười, "Không phải là làm bài tập."
"... Anh có thể ôm em một cái được không?" Vị khách nhỏ nói.
Giản Diên tiến lên một bước, ôm lấy vị khách nhỏ, "Vậy sao?"
Vị khách nhỏ rầu rĩ nói một câu: "Ừ."
"Còn gì nữa không?"
"... Còn nữa, cứ ôm em ngủ thế này được không?"
- ----
Tác giả có điều muốn nói: Giản Diên là công, Lãnh Năng là người song tính. Trước khi Giản Diên biết tên Lãnh Năng sẽ dùng "Vị khách nhỏ" để chỉ Lãnh Năng.
Đèn đường hỏng rồi, còn chưa được sửa
Giản Diên một tay chống đầu, một tay dùng ngón trỏ gõ vào chiếc hộp gỗ đang ngồi.
Cộp, cộp
Hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi một tiếng bước chân lấn át tiếng đập hộp của hắn, Giản Diên mới ngồi thẳng dậy, nhìn người đang đi tới rồi dừng lại trước mặt mình.
Xuyên thấu qua ánh trăng, Giản Diên chỉ nhìn ra được người này mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang —— điều này rất bình thường, nhưng người này thậm chí còn đội cả mũ của áo Hoddie lên.
"Có chuyện gì sao?" Một câu vô nghĩa.
Tới nơi này, đa số đều chỉ có một mục đích.
Nếu bọc mình kín mít, có nghĩa là không muốn bị người khác phát hiện.
Quả nhiên, người này từ trong túi móc ra những tờ tiền được gấp gọn gàng rồi đưa nó cho hắn.
"Khách sao?"
Giản Diên cầm lấy tiền, chỉ sau một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi liền biết được số tiền mình nhận được, hắn đứng dậy.
Hắn một tay cầm tiền, tay kia lấy điện thoại ra bật đèn, giả vờ kiểm tiền nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn vị khách không nói một lời này.
Vị khách nhắm mắt lại khi Giản Diên bật đèn, sau đó từ từ mở mắt ra, chớp mắt liên tục để thích ứng với nguồn sáng, cuối cùng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Giản Diên.
Thật xinh đẹp. Giản Diên nghĩ.
Chỉ nhìn đôi mắt này, cũng có thể hình dung ra được chủ nhân của đôi mắt đẹp đến nhường nào.
"Thành niên chưa?"
Đối phương gật gật đầu.
Giản Diên tắt đèn, đặt tiền vào tay trái, lại đặt điện thoại vào tay phải rồi nhét hai tay vào túi quần, nói với khách: "Đi thôi."
Vị khách không nói lời nào, chỉ là hơi cúi đầu đi phía sau Giản Diên, đi hết một vòng đến quầy lễ tân của khách sạn nhỏ rồi nhận phòng, lên lầu đi vào phòng mà không hề ngẩng đầu lên.
Giản Diên cũng không cố nói chuyện với vị khách im lặng, hắn đã gặp qua quá nhiều người, nếu đối phương không muốn giao lưu, vậy thì không cần nói nhiều.
Sau khi vào phòng, hắn ngựa quen đường cũ đặt thẻ phòng trên tủ, đặt điện thoại di động xuống, sau đó mới nói: "Được rồi" Rồi nói câu thứ hai "Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"
"... Tôi đã tắm sạch rồi."
"...!"
Giản Diên đột nhiên quay đầu, thậm chí chưa kịp che giấu khiếp sợ trong mắt.
Khách nhân đã đem mũ cùng khẩu trang tháo xuống, cuối cùng Giản Diên cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt vị khách của mình. Người này lớn lên quả thực rất xứng với đôi mắt xinh đẹp này. Nhưng dù lớn lên đẹp thế nào, thì đây cũng là con trai.
Thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, giống như học sinh cấp ba vậy.
...... Thật sự thành niên rồi sao? Giản Diên nghĩ thầm.
Có vẻ như bị hắn dọa sợ, vị khách khẽ "A" một tiếng rồi lùi lại một chút, "Sao, sao vậy?"
"Không có việc gì, xin lỗi." Giản Diên đối vị khách nhỏ trấn an mà cười một chút.
Là hắn lầm.
Giản Diên đã gặp qua rất nhiều người, phân biệt nam nữ với hắn mà nói cùng phân biệt tiền giấy thật giả đơn giản như nhau, nhưng hắn lại nhìn nhầm.
Không phải chưa từng gặp khách hàng nam nào, nhưng hắn sẽ từ chối tất cả bọn họ, cho dù người kia không khác gì phụ nữ bất kể thân hình hay trang điểm, hắn đều từ chối.
Nhưng hắn đã đưa người vào phòng, chẳng lẽ lúc này lại nói với vị khách nhỏ, xin lỗi tôi không tiếp khách nam?
Giản Diên lại nhìn vị khách nhỏ một cách nghiêm túc.
Hắn thích đôi mắt của vị khách nhỏ này.
Cũng không phải là không thể mở rộng kinh doanh.
Sau khi quyết định, Giản Diên nói: "Tôi không có kinh nghiệm với con trai. Tôi cần cậu..."
"A.... A!"
Giản Diên còn chưa nói xong, đã bị vị khách nhỏ đánh gãy.
Vị khách nhỏ mặt ửng đỏ, "Tôi không phải tới, làm, làm loại chuyện này."
"Thật không? Cậu có biết tôi sẽ làm gì sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn, làm, không..không phải."
Vị khách nhỏ lại cúi đầu, tay miết chặt vành mũ lưỡi chai.
Nghĩ nghĩ, Giản Diên lại bồi thêm một câu, "Chẳng lẽ là muốn tôi giúp cậu làm bài tập sao? Trừ toán học, tất cả các môn còn lại đều có thể giúp."
"Ha." Vị khách nhỏ cười nhẹ ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười, "Không phải là làm bài tập."
"... Anh có thể ôm em một cái được không?" Vị khách nhỏ nói.
Giản Diên tiến lên một bước, ôm lấy vị khách nhỏ, "Vậy sao?"
Vị khách nhỏ rầu rĩ nói một câu: "Ừ."
"Còn gì nữa không?"
"... Còn nữa, cứ ôm em ngủ thế này được không?"
- ----
Tác giả có điều muốn nói: Giản Diên là công, Lãnh Năng là người song tính. Trước khi Giản Diên biết tên Lãnh Năng sẽ dùng "Vị khách nhỏ" để chỉ Lãnh Năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.