Chương 2
Nặc Danh Hàm Ngư
16/08/2021
Edit: Cá Viên
Rèm cửa không cản được sáng, ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng.
Giản Diên mở mắt nhìn chằm chằm vào vị trí bên cạnh mình trong ba giây mới nhớ ra rằng đêm qua hắn không về nhà.
Điều này rất hiếm khi xảy ra, hắn sẽ luôn rời đi mỗi khi công việc kinh doanh hoàn thành, bất kể có muộn như thế nào đi chăng nữa.
Chăn bông và khăn trải giường bên cạnh vẫn có thể nhìn ra được tối hôm qua có sự tồn tại của một người khác, chỉ là đã không còn hơi ấm, chứng tỏ người đó đã rời đi lâu rồi.
Phản ứng đầu tiên của Giản Diên là, chắc vị khách nhỏ đó đã đi học rồi?
Phản ứng thứ hai là đêm qua hắn thực sự ngủ rất ngon, thậm chí khi người trong tay rời đi hắn vẫn không tỉnh.
Giản Diên đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cầm lấy di động, 7:26 sáng.
Dưới điện thoại di động của hắn có một tờ ghi chú, với dòng chữ "Cảm ơn" được viết trên đó.
Chữ đẹp giống như chủ nhân của nó vậy.
Phía bên phải chữ "Cảm ơn" có một dấu vết bị bôi bôi xóa xóa, Giản Diên cẩn thận phân biệt một lúc, cảm thấy đó là chữ " lạnh" bị bôi đi.
"Anh Giản?"
Khi Giản Diên trả phòng, Tiểu Nghiêm ở quầy lễ tân ngạc nhiên nhìn hắn, "Thật ngạc nhiên, cô gái nào có thể giữ chân anh vậy?"
Tối qua khi không còn khách, Tiểu Nghiêm có lại đây một lần nhưng cũng không gặp vị khách kia.
Giản Diên cũng không nhiều lời, chỉ bảo Tiểu Nghiêm làm nhanh lên.
Tiểu Nghiêm ấn bàn phím, lại hỏi: "Những túi nước giải khát và trà trong phòng..."
"Cũng chưa động vào."
"Ồ...... Được rồi, đi thong thả."
Giản Diên mua một túi bánh mì lát vuông và hai chiếc bánh bao thịt lợn băm, vừa đi vừa chậm rãi ăn bánh mì thịt lợn băm *
* ( cái này chắc là kẹp bánh mì và bánh bao vô chung ấy)
Đường cái nhộn nhịp huyên náo, mà gần nơi ở của hắn cũng không có mấy người, buổi sáng cũng không khác buổi tối, mỗi phòng trong mỗi tòa nhà rõ ràng là chật kín người, nhưng lại vắng tanh giống như không hề có nhân khí, không người cư trú, ngẫu nhiên gặp thoáng qua nhau, cũng hiếm khi chào hỏi.
Rất giống với nơi hắn từng sống, nhưng cũng không giống chút nào.
Khi đó đêm khuya ồn ào, sáng sớm cũng không yên, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, mỗi người đều ở nơi đó, rồi lại giống như những tác phẩm điêu khắc bằng gỗ trong vùng đầm lầy, bị chôn vùi trong tòa nhà cũ nát cùng với vách tường và sàn nhà mục nát.
Mà nơi này, đêm khuya tất cả đều ngủ, sáng sớm dậy đi làm và đi học, tòa nhà lại trống rỗng, mọi người đều đang hướng dần về phía ánh sáng.
"Anh Giản ơi."
Giản Diên quay đầu lại, liền thấy một cô gái nhỏ đang đạp xe đến gần hắn rồi dừng lại bên cạnh, "Chào buổi sáng!"
Xe đạp trẻ em ban đầu là xe đạp bốn bánh với hai bánh phụ, sau khi tháo ra thì trở thành một chiếc xe đạp nhỏ bình thường, Giản Diên nhớ rằng lần trước cô bé này đã bị ngã khi đi xe đạp kiểu này.
"Chào buổi sáng, Nana." Giản Diên nói, "Ăn sáng chưa? Có muốn bánh mì không?"
"Cảm ơn, không cần." Na na nói, "Không thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác."
"Nhưng chúng ta rất quen thuộc mà, anh lại không phải là người xấu." Giản Diên nói.
"Không được đâu, càng thân quen mới càng dễ lừa nhau."
Giản Diên dựng cái ngón cái, "Bé ngoan. Nhưng câu kia chỉ cần trong lòng biết là được."
"Đương nhiên rồi!" Na na cũng dựng cái ngón cái, sau đó lại nói: "Anh Giản, em đạp xe rất lợi hại! Anh xem nè."
Nana đạp xe về phía trước một đoạn đường, sau đó quẹo về bên người Giản Diên, thấy Giản Diên giơ ngón cái với mình.
"Na na, mau trở lại sớm."
Một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi cửa và hét lên, cô ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Giản Diên: " Tiểu Giản? Nghỉ làm rồi à?"
"Chị Trần." Giản Diên gật đầu với người phụ nữ trung niên, cùng na na bước vào hành lang.
"Mẹ, con muốn ăn bánh mì."
"Em đó! Chỉ khi mì nấu chín, mới nói muốn ăn bánh mì."
Tòa nhà này có ba hộ gia đình Giản Diên ở phòng 101, gia đình Na Na ở phòng 102.
Cánh cửa của hai ngôi nhà được đóng lại, như hai thế giới nhỏ bị cô lập, ngay cả khi cách âm của tòa nhà cũ kém, giọng nói của mẹ con Nana cũng không nghe được.
Những lát bánh vuông đúc được đặt trên bàn, cùng với chiếc túi ni lông dùng để đựng bánh mì xá xíu.
Giản Diên lấy ra một chiếc hộp sắt dưới giường ra, trong đó có một cuốn sổ tiết kiệm, một thẻ ngân hàng, một bức ảnh nhóm và một ít tiền lớn.
Hắn cất những tờ tiền lớn nhận được đêm qua vào hộp thiếc, cất phần còn lại tủ đầu giường.
Qua mấy ngày nữa sẽ đi đến ngân hàng để gửi tiền, Giản Diên nghĩ.
Có tờ giấy rớt ra khỏi đống tiền khi lôi từ trong túi ra, hắn ngồi trên mặt đất, nhìn hai chữ "Cảm ơn".
Khách đã bỏ tiền ra, hắn nghe theo hướng dẫn của khách mà làm, "Cảm ơn" có ích lợi gì? Hắn mới là người nên nói "Cảm ơn".
Hơn nữa tối hôm qua thật sự ngủ rất ngon, không gặp bất kỳ ác mộng nào, không bị thức giấc đột ngột vào ban đêm còn có.......
Vị khách nhỏ ôm rất thoải mái.
Giản Diên chống cằm suy nghĩ một lát, cho tờ giấy bạc vào hộp thiếc, đậy nắp hộp lại, một lần nữa cất vào đáy giường, mở máy lên bấm vào trang tìm kiếm.
Giữa nam và nam nên làm gì.
Hắn học một chút vậy
- ------------
Tác giả có điều muốn nói: Giản Diên, người đã hoàn thành bài học phụ đạo, đối mặt với khách nam: Xin lỗi, tôi không tiếp khách nam.
Rèm cửa không cản được sáng, ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng.
Giản Diên mở mắt nhìn chằm chằm vào vị trí bên cạnh mình trong ba giây mới nhớ ra rằng đêm qua hắn không về nhà.
Điều này rất hiếm khi xảy ra, hắn sẽ luôn rời đi mỗi khi công việc kinh doanh hoàn thành, bất kể có muộn như thế nào đi chăng nữa.
Chăn bông và khăn trải giường bên cạnh vẫn có thể nhìn ra được tối hôm qua có sự tồn tại của một người khác, chỉ là đã không còn hơi ấm, chứng tỏ người đó đã rời đi lâu rồi.
Phản ứng đầu tiên của Giản Diên là, chắc vị khách nhỏ đó đã đi học rồi?
Phản ứng thứ hai là đêm qua hắn thực sự ngủ rất ngon, thậm chí khi người trong tay rời đi hắn vẫn không tỉnh.
Giản Diên đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cầm lấy di động, 7:26 sáng.
Dưới điện thoại di động của hắn có một tờ ghi chú, với dòng chữ "Cảm ơn" được viết trên đó.
Chữ đẹp giống như chủ nhân của nó vậy.
Phía bên phải chữ "Cảm ơn" có một dấu vết bị bôi bôi xóa xóa, Giản Diên cẩn thận phân biệt một lúc, cảm thấy đó là chữ " lạnh" bị bôi đi.
"Anh Giản?"
Khi Giản Diên trả phòng, Tiểu Nghiêm ở quầy lễ tân ngạc nhiên nhìn hắn, "Thật ngạc nhiên, cô gái nào có thể giữ chân anh vậy?"
Tối qua khi không còn khách, Tiểu Nghiêm có lại đây một lần nhưng cũng không gặp vị khách kia.
Giản Diên cũng không nhiều lời, chỉ bảo Tiểu Nghiêm làm nhanh lên.
Tiểu Nghiêm ấn bàn phím, lại hỏi: "Những túi nước giải khát và trà trong phòng..."
"Cũng chưa động vào."
"Ồ...... Được rồi, đi thong thả."
Giản Diên mua một túi bánh mì lát vuông và hai chiếc bánh bao thịt lợn băm, vừa đi vừa chậm rãi ăn bánh mì thịt lợn băm *
* ( cái này chắc là kẹp bánh mì và bánh bao vô chung ấy)
Đường cái nhộn nhịp huyên náo, mà gần nơi ở của hắn cũng không có mấy người, buổi sáng cũng không khác buổi tối, mỗi phòng trong mỗi tòa nhà rõ ràng là chật kín người, nhưng lại vắng tanh giống như không hề có nhân khí, không người cư trú, ngẫu nhiên gặp thoáng qua nhau, cũng hiếm khi chào hỏi.
Rất giống với nơi hắn từng sống, nhưng cũng không giống chút nào.
Khi đó đêm khuya ồn ào, sáng sớm cũng không yên, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, mỗi người đều ở nơi đó, rồi lại giống như những tác phẩm điêu khắc bằng gỗ trong vùng đầm lầy, bị chôn vùi trong tòa nhà cũ nát cùng với vách tường và sàn nhà mục nát.
Mà nơi này, đêm khuya tất cả đều ngủ, sáng sớm dậy đi làm và đi học, tòa nhà lại trống rỗng, mọi người đều đang hướng dần về phía ánh sáng.
"Anh Giản ơi."
Giản Diên quay đầu lại, liền thấy một cô gái nhỏ đang đạp xe đến gần hắn rồi dừng lại bên cạnh, "Chào buổi sáng!"
Xe đạp trẻ em ban đầu là xe đạp bốn bánh với hai bánh phụ, sau khi tháo ra thì trở thành một chiếc xe đạp nhỏ bình thường, Giản Diên nhớ rằng lần trước cô bé này đã bị ngã khi đi xe đạp kiểu này.
"Chào buổi sáng, Nana." Giản Diên nói, "Ăn sáng chưa? Có muốn bánh mì không?"
"Cảm ơn, không cần." Na na nói, "Không thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác."
"Nhưng chúng ta rất quen thuộc mà, anh lại không phải là người xấu." Giản Diên nói.
"Không được đâu, càng thân quen mới càng dễ lừa nhau."
Giản Diên dựng cái ngón cái, "Bé ngoan. Nhưng câu kia chỉ cần trong lòng biết là được."
"Đương nhiên rồi!" Na na cũng dựng cái ngón cái, sau đó lại nói: "Anh Giản, em đạp xe rất lợi hại! Anh xem nè."
Nana đạp xe về phía trước một đoạn đường, sau đó quẹo về bên người Giản Diên, thấy Giản Diên giơ ngón cái với mình.
"Na na, mau trở lại sớm."
Một người phụ nữ trung niên bước ra khỏi cửa và hét lên, cô ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Giản Diên: " Tiểu Giản? Nghỉ làm rồi à?"
"Chị Trần." Giản Diên gật đầu với người phụ nữ trung niên, cùng na na bước vào hành lang.
"Mẹ, con muốn ăn bánh mì."
"Em đó! Chỉ khi mì nấu chín, mới nói muốn ăn bánh mì."
Tòa nhà này có ba hộ gia đình Giản Diên ở phòng 101, gia đình Na Na ở phòng 102.
Cánh cửa của hai ngôi nhà được đóng lại, như hai thế giới nhỏ bị cô lập, ngay cả khi cách âm của tòa nhà cũ kém, giọng nói của mẹ con Nana cũng không nghe được.
Những lát bánh vuông đúc được đặt trên bàn, cùng với chiếc túi ni lông dùng để đựng bánh mì xá xíu.
Giản Diên lấy ra một chiếc hộp sắt dưới giường ra, trong đó có một cuốn sổ tiết kiệm, một thẻ ngân hàng, một bức ảnh nhóm và một ít tiền lớn.
Hắn cất những tờ tiền lớn nhận được đêm qua vào hộp thiếc, cất phần còn lại tủ đầu giường.
Qua mấy ngày nữa sẽ đi đến ngân hàng để gửi tiền, Giản Diên nghĩ.
Có tờ giấy rớt ra khỏi đống tiền khi lôi từ trong túi ra, hắn ngồi trên mặt đất, nhìn hai chữ "Cảm ơn".
Khách đã bỏ tiền ra, hắn nghe theo hướng dẫn của khách mà làm, "Cảm ơn" có ích lợi gì? Hắn mới là người nên nói "Cảm ơn".
Hơn nữa tối hôm qua thật sự ngủ rất ngon, không gặp bất kỳ ác mộng nào, không bị thức giấc đột ngột vào ban đêm còn có.......
Vị khách nhỏ ôm rất thoải mái.
Giản Diên chống cằm suy nghĩ một lát, cho tờ giấy bạc vào hộp thiếc, đậy nắp hộp lại, một lần nữa cất vào đáy giường, mở máy lên bấm vào trang tìm kiếm.
Giữa nam và nam nên làm gì.
Hắn học một chút vậy
- ------------
Tác giả có điều muốn nói: Giản Diên, người đã hoàn thành bài học phụ đạo, đối mặt với khách nam: Xin lỗi, tôi không tiếp khách nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.