Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 118: Dỗ dành(1)

Tịch Ân

24/10/2024

Vừa đi ra ngoài, cô đã thấy có một người đàn ông đang đứng ở bên cạnh chiếc xe phân khối nhìn chằm chằm về phía hai người. Cô lập tức quay sang nhìn dì Trần với ánh mắt khó hiểu, tại sao Phong An Huy lại xuất hiện ở đây trong khi hai người không nói chuyện gì với anh cả

Dì Trần mỉm cười tiến lên phía trước nói với Uyển Ngưng: " mẹ đi trước nhé! vì sợ con phải đợi xe nên mẹ đã gọi nó đến...hai đứa cứ từ từ nói chuyện với nhau nghe chưa "

Thật ra dì Trần không hề gọi anh đến mà anh đã nhắn tin cho mẹ làm theo kế hoạch của Phong An Huy. Dì Trần thở hắt ra , nếu chẳng phải vì không muốn thấy hai đứa giận dỗi nhau còn lâu dì với chịu giúp thằng con trai chết tiệt kia!!!

Lần sau dì nhất định sẽ không giúp nữa vì đã giúp nhiều lần rồi nếu cứ tiếp tục thì thằng con này sẽ cứ dựa vào dì mất thôi

Nói xong dì còn nhét vào tay cô món quà mà Uyển Ngưng và dì Trần đã chọn đề tặng cho một người bạn học của di

- " ơ...cái này..." Uyển Ngưng cầm món quà trong tay không khỏi ngơ ngác, dì Trần nháy mắt với Uyển Ngưng: "

mon qua nay con dua cho no nhe! "

Sợ Uyển Ngưng sẽ từ chối , dì Trần lại nói thêm" nếu ba con mà biết mẹ mua quà cho người đàn ông khác thì ba con sẽ mắng mẹ đó "

Dì Trần nháy mắt ra hiệu với Uyển Ngưng rồi đẩy cô về phía trước, Uyển Ngưng không thể tin được món quà mà cô và dì Trần đã tỉ mỉ chọn lựa cho người bạn của dì ai ngờ nó lại là món quà mà dì muốn cô đưa cho Phong An Huy

-"..."

Dì Trần nháy mắt rồi lén ra hiệu cho con trai mau đi đến đây, Phong An Huy biết điều nhanh chóng đi đến chỗ của hai người. Dì Trần mỉm cười vẫy tay tạm biệt với cô không quên hồn lên má Uyển Ngưng một nụ hôn: " mẹ đi trước đây! "

Khi đi qua Phong An Huy, dì Trần thay đổi sắc mặt từ vui vẻ sang dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện: " đồ vô dụng! Con mà không làm được việc thì đừng có nhận người này là mẹ nữa "



Nói xong dì Trần nở nụ cười yêu thương với anh rồi sải bước đi về phía ô tô

Uyển Ngưng đứng chôn chân ở đó nhìn Phong An Huy đang tiến lại gần chỗ mình , cô tính quay người lại chạy trốn vào bên trong nhưng đã bị Phong An Huy giữ lại

- " em đi đâu vậy? Muốn đi mua sắm tiếp sao?"

Uyển Ngưng bị giữ lại tỏ ra bình thản nói: " có..."

- " ồ!vậy chúng ta đi nơi này trước đã "

Tuy biết chắc chắn anh có điều gì đó không muốn nói với cô nhưng khi đứng trước mặt Phong An Huy cô lại muốn giận dổi anh thật nhiều để anh phải dỗ dành cô

Phong An Huy nắm lấy tay Uyển Ngưng định đưa cô đi về phía xe nhưng cô không chịu đi cứ đứng ở đó.Anh quay lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền quay lại: " Uyển Ngưng! Em...giận anh à?"

" không! Không có...không giận! " Uyển Ngưng hừ một tiếng quay đi chỗ khác nhìn trong lòng không khỏi mắng tên ngốc này. Chẳng lẽ anh nhìn còn không biết hay sao mà còn phải hỏi cơ chứ!!"vậy đi thôi!" Phong An Huy muốn đưa Uyển Ngưng đến một nơi riêng tư để nói chuyện chứ ở đây có quá nhiều người đi qua đi lại nhìn hai người bọn họUyển Ngưng nhất quyết không chịu đi, cô hờn dỗi nói: " không đi! "

Phong An Huy mỉm cười trực tiếp bế Uyển Ngưng lên đi về phía xe của mình trước ánh mắt của rất nhiều người

- " Phong An Huy !!! Anh...anh làm gì thế hả!? Mau thả em xuống" Cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của

Phong An Huy nhưng không thể chỉ có thể chuyển sang dùng vũ lực nhưng cũng vô ích.Mọi người xung quanh nhìn về phía họ chỉ mỉm cười rời đi không can thiệp vào chuyện của cặp đôi đang giận dỗi nhau như này

Uyển Ngưng bị áp chế ngồi lên xe không khỏi tỏ ra không vui, cô lập tức đánh vào người Phong An Huy một cái rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác.Anh thấy vậy liền đội mũ bảo hiểm cho Uyển Ngưng nhưng lại bị cô vùng vằng

thoat ra dudc



-" ..ngồi yên!! Không anh đánh em bây giờ!!!" Phong An Huy hơi lớn giọng như quát Uyển Ngưng khiến cô sững người mất vài giây rồi ngước lên nhìn anh: "anh quát em? "

Phong An Huy mỉm cười nhéo má cô giọng nói cưng chiều: " ngồi yên để anh đội mũ bảo hiểm cho "

Uyền Ngưng hừ nhẹ một tiếng ngồi yên cho anh đội mũ bảo hiểm, anh cúi xuống nhìn túi quà trên tay cô rồi chỉ về phía đó: " em mua cho anh?"

-" mẹ anh bảo em đưa cho anh" cô đưa túi đồ ra trước mặt anh , Phong An Huy mỉm cười nhận lấy: " em mua anh đương nhiên phải nhận rồi "

Uyền Ngưng chẳng phản bác lời nói của anh dù sao cô cũng tham gia vào việc lựa chọn món quà đó. Phong An Huy ngồi lên xe nổ máy không đi mà dừng ở đó như đang chờ điều gì ở cô.Cuối cùng Phong An Huy phải quay lại cô rồi lên tiếng nhắc nhở: " ôm anh! "

Uyển Ngưng thẳng lưng lên chẳng thèm nghe lời: " không ôm! "

Anh nghe xong vẫn bình tĩnh hỏi lại cô: " chắc không? "

Không ai trả lời hết nhưng hành động cách xa của Uyển Ngưng đã nói nên tất cả.Phong An Huy cười nhẹ rồi đột nhiên vít tay ga, chiếc xe theo quán tính lao về phía trước

Uyển Ngưng không có chỗ bám trong vô thức sắp bật ngửa ra phía sau thì anh phanh xe lại, Uyển Ngưng theo quán tính liền lao người về phía trước ôm vào người anh

Phong An Huy thấy vậy liền kéo tay cô ôm chặt vào eo mình rồi giữ tay cô lại: " như này sớm có phải hay hơn không?"

- " anh chơi em à? Tên chết tiệt này!! " Hai tay cô bị anh khóa ở phía trước nên không thể đánh, Uyển Ngưng chỉ có thể dùng lời nói mà đe doạ anh: " thả em ra!l...anh..anh to gan thật đấy! Em sẽ mách mẹ "

Phong An Huy nghe xong liền mỉm cười không hề có thái độ sợ hãi, nghe lời mà còn trêu chọc cô: "em có chắc bản thân muốn xuống không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook