Chương 117: Về nhà
Tịch Ân
24/10/2024
Tối hôm đó, Uyển Ngưng ngồi ở sofa suy nghĩ lí do mãi mà chẳng tài nào hiểu được liền nghĩ ngay đến việc
Phong An Huy chê bản thân cô
- "...chắc anh ấy có lí do gì khác thôi! "
Càng nghĩ Uyển Ngưng lại càng tủi thân nên đã rời khỏi khách sạn trực tiếp chạy đến chỗ mẹ chồng ngay trong đêm.Hiện tại thì ba mẹ cô đã lên đi du lịch nên không có nhà , Uyển Ngưng đến nhà mẹ chồng vào nửa đêm khiến cho dì không khỏi bất ngờ
" Uyển Ngưng sao vậy? An Huy nó làm gì con sao?"" không... không có chuyện gì đầu ạ! Vừa rồi con gì nó bay vào mắt con thôi ạ...khó chịu quá mẹ ơi " Uyển Ngưng dụi mắt cố gắng lau đi nước mắt, Dì Trần thấy vậy khẽ vỗ lên lưng côNhìn hai mắt cô đỏ lên, lớp trang điểm bị nhòè liền biết rằng Uyển Ngưng đã khóc nhưng lại không muốn nói cho dì biết lí do là gì.Dì Trần vội vàng lên tiếng an ủi rồi kéo cô vào trong nhà
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái lập tức nghĩ đến thằng con trai lớn nhà mình chắc chắn đã làm gì đó khiến Uyển
Ngưng tủi thân mới bỏ về đây
Chú Phong biết chuyện Phong An Huy bị bỏ thuốc, ngay trong đêm đó Uyển Ngưng đã đến nhà với bộ dạng mới khóc xong liền cảm thấy tức giận muốn gọi con trai về nhưng lại bị dì Trần ngăn cản lại
Dì Trần lên tiếng dỗ dành Uyển Ngưng: " thôi không sao! Vào đây kể mẹ nghe có chuyện gì xảy ra! "
Hai người phụ nữ cùng nằm chung trên một chiếc giường, Uyển Ngưng không nhịn được mà ôm lấy dì Trần: " mẹ..."
-" có chuyện gì sao? Con cứ nói đi mẹ sẽ xử lý giúp con "
Uyển Ngưng khẽ lắc đầu: " con không có chuyện gì đâu..."
Dì Trần thở dài một hơi vỗ lên lưng cô nhẹ nhàng nói:" có chuyện gì con cứ nói với mẹ! Mẹ sẽ xử lý giúp con...thằng nhóc kia nó dám ăn gan hùm sao dám làm con gái mẹ khóc "
Uyển Ngưng khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt lại, cô muốn bản thân mình quên đi những suy nghĩ tiêu cực kia không muốn nghĩ đến nó.Trong lòng thầm nghĩ rằng chắc chắn anh có lí do gì đó khó nói với cô mà thôi
Dì Trần nhìn Uyển Ngưng thiếp đi liền dịu dàng vén tóc lên cho cô sau đó hôn lên trán Uyển Ngưng rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Chú Phong ở trong thư phòng nghe vệ sĩ báo lại chuyện đã xảy ra trong tối nay liền đen mặt: " Tử Hàn chuyện tiếp theo cậu biết nên xử lý như thế nào rồi chứ? "
Chú Tử Hàn đi theo chú Phong bao nhiều năm vừa nghe thấy chú Phong bảo vậy hơi cúi người nhận lệnh rồi xoay người đi ra ngoài.Dì Trần gặp chú Tử Hàn ở ngoài cửa nói qua vài câu rồi mới đi vào trong thư phòng gặp chú Phong
Chú Phong nhìn dì Trần đi vào liền ra hiệu cho thuộc hạ rời khỏi phòng, dì Trần nhìn hai người đi ra ngoài liền đi đến ngồi vào trong lòng chú Phong. Chú dịu dàng ôm lấy dì khẽ hôn lên má nhẹ giọng hỏi: " con bé ngủ rồi à?"
Dì Trần nắm lấy tay chú Phong khẽ gật đầu rồi thở dài: " con bé không nói gì với em hết "
- " chuyện này anh giải quyết xong rồi! Bây giờ chỉ chờ vào thái độ của An Huy thôi "
Dì Trần lắc đầu chán nản cứ nghĩ đến thằng con trai lớn lại thấy phiền lòng: " Lớn như vậy mà vẫn khiến chúng ta phải lo lắng cho nó "
Chú Phong ôm dì Trần trong lòng khẽ gật đầu, chú Phong dịu dàng hôn lên má dì Trần: " Lạc Lạc có gọi điện cho em không?"
Nghe chú Phong nói vậy, dì Trần lại thở dài nghĩ đến con gái một mình sang nước ngoài để con lại cho hai người chăm sóc không khỏi chán nản: " có gọi! Hình như bên cạnh nó đang có một người đàn ông...hôm qua lúc nói chuyện có tiếng đàn ông mà "
Nghĩ đến con gái không có bạn trai nhưng lại có con khiến cho dì không khỏi đau đầu.Sợ con gái bị chịu thiệt nếu bạn trai con bé biết thì càng thêm lo lắng
Chú Phong không nói gì trong đầu nhớ đến chàng trai lần trước đã hẹn gặp mình ở nhà hàng liền nhẹ nhàng xoa đầu dì Trần: " thằng nhóc đó đang ở bên con bé "
Dì Trần nghe xong hừ một tiếng quay lại nhìn chú Phong với ánh mắt nghi hoặc.Chú Phong mỉm cười kể tất cả mọi thứ cho dì Trần nghe
Sáng hôm sau, dì Trần đem Uyển Ngưng đi chơi để giải tỏa căng thẳng.Đi một hồi ở trung tâm thương mại hai người dừng chân ở một cửa hàng kem, vừa ngồi xuống bàn điện thoại trong tay Uyển Ngưng rung lên cô nhìn tên người gọi đến liền tắt máy rồi úp điện thoại xuống
Dì Trần nhìn thấy vậy liền mỉm cười chẳng cần nhìn cũng biết cô đã từ chối cuộc gọi của Phong An Huy.Điện thoại trong túi hơi rung lên, dì Trần lấy ra thấy con trai gọi đến hơi nhíu mày lại rồi trực tiếp tắt máy không thèm nghe
Uyển Ngưng nhìn dì Trần rồi mỉm cười xúc một thìa kem trong cốc đưa lên cho dì Trần nếm thử: " vị này cũng khá ngon nè mẹ "
Dì Trần mỉm cười tiến tới nếm thử rồi gật đầu: " không tệ! "
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn về phía mấy người vệ sĩ thấy hôm nay hai người cũng đã mua kha khá là nhiều thứ, cô chống tay vào cằm ánh mắt lơ đãng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình
Dì Trần cầm điện thoại lên đọc tin nhắn hơi nhíu mày lại, Uyển Ngưng quan sát thấy vậy liền hỏi nhỏ: " có chuyện gì sao mẹ? "
Dì Trần xua tay thở hắt ra: " ở bên công ty có việc cần mẹ giải quyết...con có muốn đi mua sắm tiếp không? "
Uyền Ngưng lắc đầu lấy khăn giấy lau tay cầm điện thoại đứng dậy: " con đã mua kha khá đồ rồi ạ! Chúng ta đi thôi"
Dì Trần mỉm cười đứng dậy cùng Uyển Ngưng rời khỏi trung tâm thương mại: "đi thôi!"
Phong An Huy chê bản thân cô
- "...chắc anh ấy có lí do gì khác thôi! "
Càng nghĩ Uyển Ngưng lại càng tủi thân nên đã rời khỏi khách sạn trực tiếp chạy đến chỗ mẹ chồng ngay trong đêm.Hiện tại thì ba mẹ cô đã lên đi du lịch nên không có nhà , Uyển Ngưng đến nhà mẹ chồng vào nửa đêm khiến cho dì không khỏi bất ngờ
" Uyển Ngưng sao vậy? An Huy nó làm gì con sao?"" không... không có chuyện gì đầu ạ! Vừa rồi con gì nó bay vào mắt con thôi ạ...khó chịu quá mẹ ơi " Uyển Ngưng dụi mắt cố gắng lau đi nước mắt, Dì Trần thấy vậy khẽ vỗ lên lưng côNhìn hai mắt cô đỏ lên, lớp trang điểm bị nhòè liền biết rằng Uyển Ngưng đã khóc nhưng lại không muốn nói cho dì biết lí do là gì.Dì Trần vội vàng lên tiếng an ủi rồi kéo cô vào trong nhà
Hai vợ chồng nhìn nhau một cái lập tức nghĩ đến thằng con trai lớn nhà mình chắc chắn đã làm gì đó khiến Uyển
Ngưng tủi thân mới bỏ về đây
Chú Phong biết chuyện Phong An Huy bị bỏ thuốc, ngay trong đêm đó Uyển Ngưng đã đến nhà với bộ dạng mới khóc xong liền cảm thấy tức giận muốn gọi con trai về nhưng lại bị dì Trần ngăn cản lại
Dì Trần lên tiếng dỗ dành Uyển Ngưng: " thôi không sao! Vào đây kể mẹ nghe có chuyện gì xảy ra! "
Hai người phụ nữ cùng nằm chung trên một chiếc giường, Uyển Ngưng không nhịn được mà ôm lấy dì Trần: " mẹ..."
-" có chuyện gì sao? Con cứ nói đi mẹ sẽ xử lý giúp con "
Uyển Ngưng khẽ lắc đầu: " con không có chuyện gì đâu..."
Dì Trần thở dài một hơi vỗ lên lưng cô nhẹ nhàng nói:" có chuyện gì con cứ nói với mẹ! Mẹ sẽ xử lý giúp con...thằng nhóc kia nó dám ăn gan hùm sao dám làm con gái mẹ khóc "
Uyển Ngưng khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt lại, cô muốn bản thân mình quên đi những suy nghĩ tiêu cực kia không muốn nghĩ đến nó.Trong lòng thầm nghĩ rằng chắc chắn anh có lí do gì đó khó nói với cô mà thôi
Dì Trần nhìn Uyển Ngưng thiếp đi liền dịu dàng vén tóc lên cho cô sau đó hôn lên trán Uyển Ngưng rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Chú Phong ở trong thư phòng nghe vệ sĩ báo lại chuyện đã xảy ra trong tối nay liền đen mặt: " Tử Hàn chuyện tiếp theo cậu biết nên xử lý như thế nào rồi chứ? "
Chú Tử Hàn đi theo chú Phong bao nhiều năm vừa nghe thấy chú Phong bảo vậy hơi cúi người nhận lệnh rồi xoay người đi ra ngoài.Dì Trần gặp chú Tử Hàn ở ngoài cửa nói qua vài câu rồi mới đi vào trong thư phòng gặp chú Phong
Chú Phong nhìn dì Trần đi vào liền ra hiệu cho thuộc hạ rời khỏi phòng, dì Trần nhìn hai người đi ra ngoài liền đi đến ngồi vào trong lòng chú Phong. Chú dịu dàng ôm lấy dì khẽ hôn lên má nhẹ giọng hỏi: " con bé ngủ rồi à?"
Dì Trần nắm lấy tay chú Phong khẽ gật đầu rồi thở dài: " con bé không nói gì với em hết "
- " chuyện này anh giải quyết xong rồi! Bây giờ chỉ chờ vào thái độ của An Huy thôi "
Dì Trần lắc đầu chán nản cứ nghĩ đến thằng con trai lớn lại thấy phiền lòng: " Lớn như vậy mà vẫn khiến chúng ta phải lo lắng cho nó "
Chú Phong ôm dì Trần trong lòng khẽ gật đầu, chú Phong dịu dàng hôn lên má dì Trần: " Lạc Lạc có gọi điện cho em không?"
Nghe chú Phong nói vậy, dì Trần lại thở dài nghĩ đến con gái một mình sang nước ngoài để con lại cho hai người chăm sóc không khỏi chán nản: " có gọi! Hình như bên cạnh nó đang có một người đàn ông...hôm qua lúc nói chuyện có tiếng đàn ông mà "
Nghĩ đến con gái không có bạn trai nhưng lại có con khiến cho dì không khỏi đau đầu.Sợ con gái bị chịu thiệt nếu bạn trai con bé biết thì càng thêm lo lắng
Chú Phong không nói gì trong đầu nhớ đến chàng trai lần trước đã hẹn gặp mình ở nhà hàng liền nhẹ nhàng xoa đầu dì Trần: " thằng nhóc đó đang ở bên con bé "
Dì Trần nghe xong hừ một tiếng quay lại nhìn chú Phong với ánh mắt nghi hoặc.Chú Phong mỉm cười kể tất cả mọi thứ cho dì Trần nghe
Sáng hôm sau, dì Trần đem Uyển Ngưng đi chơi để giải tỏa căng thẳng.Đi một hồi ở trung tâm thương mại hai người dừng chân ở một cửa hàng kem, vừa ngồi xuống bàn điện thoại trong tay Uyển Ngưng rung lên cô nhìn tên người gọi đến liền tắt máy rồi úp điện thoại xuống
Dì Trần nhìn thấy vậy liền mỉm cười chẳng cần nhìn cũng biết cô đã từ chối cuộc gọi của Phong An Huy.Điện thoại trong túi hơi rung lên, dì Trần lấy ra thấy con trai gọi đến hơi nhíu mày lại rồi trực tiếp tắt máy không thèm nghe
Uyển Ngưng nhìn dì Trần rồi mỉm cười xúc một thìa kem trong cốc đưa lên cho dì Trần nếm thử: " vị này cũng khá ngon nè mẹ "
Dì Trần mỉm cười tiến tới nếm thử rồi gật đầu: " không tệ! "
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn về phía mấy người vệ sĩ thấy hôm nay hai người cũng đã mua kha khá là nhiều thứ, cô chống tay vào cằm ánh mắt lơ đãng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình
Dì Trần cầm điện thoại lên đọc tin nhắn hơi nhíu mày lại, Uyển Ngưng quan sát thấy vậy liền hỏi nhỏ: " có chuyện gì sao mẹ? "
Dì Trần xua tay thở hắt ra: " ở bên công ty có việc cần mẹ giải quyết...con có muốn đi mua sắm tiếp không? "
Uyền Ngưng lắc đầu lấy khăn giấy lau tay cầm điện thoại đứng dậy: " con đã mua kha khá đồ rồi ạ! Chúng ta đi thôi"
Dì Trần mỉm cười đứng dậy cùng Uyển Ngưng rời khỏi trung tâm thương mại: "đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.