Chương 32
Meii Hoàng
29/12/2023
“Là ở đây sao?” Giọng nói trầm thấp của vị nam nhân khẽ cất lên, giây sau người bên cạnh liền cung kính lễ phép dạ thưa “Dạ thưa cậu, theo như những gì cháu điều tra được thì chính là nơi này.”
“Vào.”
“Vâng.”
…----------------…
“Chồng trả cho An, kẹo An mà.” Dạ An hiện đang đứng mè nheo với hắn đòi kẹo. Với chiều cao khiêm tốn 1m5 của mình Dạ An chỉ có thể leo lên ghế mà với đòi kẹo nhưng quái nào nó vẫn chả ăn thua gì.
Tô Minh Viễn thích thú với việc trêu đùa bạn nhỏ, một tay hắn dơ kẹo lên cao, tay còn lại đỡ lấy eo tránh bé cưng bị ngã “Đã ăn nhiều lắm rồi, nếu ăn nữa sẽ không tốt.”
“Không mà.” Bị hắn ngăn cấm bạn nhỏ liền phụng phịu gương mặt nhỏ, hai má căng phồng, môi nhỏ chu chu trông hệt như em bé.
“Chụt… Ngoan.”
_Đing dong_ Vẫn muốn trêu chọc bạn nhỏ tiếp nhưng quái nào chuông cửa lại reo lên nên Tô Minh Viễn đành gạt chuyện này sang một bên, đi ra xem vị khách không mời nào ghé thăm.
Tô Minh Viễn không nhanh không chậm quan sát bên ngoài thông qua mắt mèo, hắn nhìn thấy phía ngoài là hai người nam nhân một lớn tuổi, một trẻ tuổi, thấy cũng không có vấn đề gì mới mở cửa ra.
“Mấy người tìm ai?” Giọng nói trầm thấp của hắn cất lên, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng thường ngày cũng đã không còn, gương mặt liệt trước đây lần nữa được đem ra dùng.
Nhận thấy hắn có vẻ khá khó chịu vị nam nhân lớn tuổi liền nhanh chóng vào vấn đề chính “Chúng tôi muốn tìm Tuệ San… À không, là Dạ An.”
“… Vào đi.” Tô Minh Viễn quay người đi vào bên trong trước, hắn dẫn họ vào phòng khách ngồi đồng thời gọi bạn nhỏ vẫn còn đang mải mê đồ ăn vặt ở trong phòng ăn.
Dạ An nghe thấy hắn gọi mình liền ngoan ngoãn dạ vâng mà đi ra, ra đến gặp ngay gã đàn ông hôm trước vừa làm hành động kì lạ với mình ở lễ hội liền cảm thấy sợ. Bạn nhỏ mau chóng chạy đến chui tọt vào lòng ngực hắn mà trốn.
“Tuệ San…” Gã thấy biểu hiện sợ hãi của bạn nhỏ đối với mình thì có chút buồn, đáy mắt đã có chút nước mắt.
Nhìn khung cảnh trước mắt vị nam nhân lớn tuổi chỉ có thể thở dài một hơi “Tôi tên Lục Cường, là cậu của Hạ Tuệ San, hiện giờ là Dạ An.”
“Trước đây tôi và ba mẹ thằng bé làm cho một viện nghiên cứu nhỏ, không lâu sau viện nghiên cứu có sự cố sảy ra khiến ba mẹ thằng bé thiệt mạng, đồng thời lúc này cũng là lúc mà chúng tôi lạc mất thằng bé.”
“Hiện giờ đến gặp ngài không phải là đòi quyền nuôi dưỡng Dạ An mà chỉ muốn xem cháu tôi sống có tốt hay không…”
Lục Cường nói hết lời cần nói liền thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày trước khi hay tin đã tìm được cháu trai nhỏ trong lòng lão có rất nhiều điều muốn nói, nhất là với người hiện đang chăm sóc cháu trai nhỏ này.
Tô Minh Viễn nghe xong vẫn im lặng, chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ sau lại tiếp tục chăm sóc bé cưng đang sợ người lạ này.
"Hiện giờ thấy Dạ An sống tốt tôi cũng an tâm phần nào. Tôi để lại cái thẻ ngân hàng coi như là chút phí cảm ơn ngài trong thời gian qua đã chăm sóc cháu tôi."
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thể… hi vọng ngài Tô một lần dẫn Dạ An đến Lục Gia chơi, và thăm cha mẹ nó… Xin phép."
Nói hết những lời trong lòng xong Lục Cường cũng không nán lại nữa mà rời đi luôn. Bản thân lão cũng muốn ở lại thêm một chút nhưng nhờ việc làm của ai đấy hôm trước mà cháu trai nhỏ của lão còn chẳng thèm bố thí cho lão một ánh nhìn kia kìa.
“Cậu, vậy còn chuyện của con và Tuệ San thì sao ạ.” Sau khi ra khỏi căn hộ của hắn, gã nam nhân mới mở miệng hỏi chuyện.
Lục Cường nghe vậy khó chịu ra mặt "Đó chẳng phải là những lời nói lúc hai đứa chơi trò gia đình lúc còn nhỏ sao? Có phải là lời thề non hẹn biển lúc yêu nhau hay gì đâu."
"Hơn nữa bây giờ em nó đã quên hết mọi chuyện rồi, đã có gia đình mới rồi nên cậu hi vọng con hãy quên chuyện quá khứ đi. Hãy sống vì bản thân và đi tìm một người mới rồi sống hạnh phúc cùng nhau."
“…”
…----------------…
“Chụt… Bé à họ đi rồi, em không cần phải sợ nữa.” Tô Minh Viễn đưa tay nâng mặt bé cưng sau lại dở trò đồi bại mà xoa xoa nắn nắn cặp mông nhỏ.
“Anh trai xấu…” Dạ An nhẹ giọng mách lẻo, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt, môi nhỏ mím chặt biểu lộ bạn nhỏ vẫn còn rất sợ.
Tô Minh Viễn thấy biểu hiện của bạn nhỏ như vậy liền cười nhẹ, hắn nhẹ giọng dỗ dành bé mít ướt của mình "Không sao rồi, kẻ xấu đã cải tạo chính quy rồi."
"Cải… cải???" Từ ngữ kì lạ khiến não nhỏ của bé cưng không hiểu ý nghĩa. Đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại ngúc ngúc mãi thôi.
"Hahah, không có gì " Tô Minh Viễn bật cười thật lớn, hắn xoa nhẹ lên hai má nhỏ sau lại đặt bé cưng ngồi ngoài sô pha đi gọi cuộc điện thoại thần thần bí bí gì đó với thư ký.
“Vào.”
“Vâng.”
…----------------…
“Chồng trả cho An, kẹo An mà.” Dạ An hiện đang đứng mè nheo với hắn đòi kẹo. Với chiều cao khiêm tốn 1m5 của mình Dạ An chỉ có thể leo lên ghế mà với đòi kẹo nhưng quái nào nó vẫn chả ăn thua gì.
Tô Minh Viễn thích thú với việc trêu đùa bạn nhỏ, một tay hắn dơ kẹo lên cao, tay còn lại đỡ lấy eo tránh bé cưng bị ngã “Đã ăn nhiều lắm rồi, nếu ăn nữa sẽ không tốt.”
“Không mà.” Bị hắn ngăn cấm bạn nhỏ liền phụng phịu gương mặt nhỏ, hai má căng phồng, môi nhỏ chu chu trông hệt như em bé.
“Chụt… Ngoan.”
_Đing dong_ Vẫn muốn trêu chọc bạn nhỏ tiếp nhưng quái nào chuông cửa lại reo lên nên Tô Minh Viễn đành gạt chuyện này sang một bên, đi ra xem vị khách không mời nào ghé thăm.
Tô Minh Viễn không nhanh không chậm quan sát bên ngoài thông qua mắt mèo, hắn nhìn thấy phía ngoài là hai người nam nhân một lớn tuổi, một trẻ tuổi, thấy cũng không có vấn đề gì mới mở cửa ra.
“Mấy người tìm ai?” Giọng nói trầm thấp của hắn cất lên, ánh mắt ôn nhu nhẹ nhàng thường ngày cũng đã không còn, gương mặt liệt trước đây lần nữa được đem ra dùng.
Nhận thấy hắn có vẻ khá khó chịu vị nam nhân lớn tuổi liền nhanh chóng vào vấn đề chính “Chúng tôi muốn tìm Tuệ San… À không, là Dạ An.”
“… Vào đi.” Tô Minh Viễn quay người đi vào bên trong trước, hắn dẫn họ vào phòng khách ngồi đồng thời gọi bạn nhỏ vẫn còn đang mải mê đồ ăn vặt ở trong phòng ăn.
Dạ An nghe thấy hắn gọi mình liền ngoan ngoãn dạ vâng mà đi ra, ra đến gặp ngay gã đàn ông hôm trước vừa làm hành động kì lạ với mình ở lễ hội liền cảm thấy sợ. Bạn nhỏ mau chóng chạy đến chui tọt vào lòng ngực hắn mà trốn.
“Tuệ San…” Gã thấy biểu hiện sợ hãi của bạn nhỏ đối với mình thì có chút buồn, đáy mắt đã có chút nước mắt.
Nhìn khung cảnh trước mắt vị nam nhân lớn tuổi chỉ có thể thở dài một hơi “Tôi tên Lục Cường, là cậu của Hạ Tuệ San, hiện giờ là Dạ An.”
“Trước đây tôi và ba mẹ thằng bé làm cho một viện nghiên cứu nhỏ, không lâu sau viện nghiên cứu có sự cố sảy ra khiến ba mẹ thằng bé thiệt mạng, đồng thời lúc này cũng là lúc mà chúng tôi lạc mất thằng bé.”
“Hiện giờ đến gặp ngài không phải là đòi quyền nuôi dưỡng Dạ An mà chỉ muốn xem cháu tôi sống có tốt hay không…”
Lục Cường nói hết lời cần nói liền thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày trước khi hay tin đã tìm được cháu trai nhỏ trong lòng lão có rất nhiều điều muốn nói, nhất là với người hiện đang chăm sóc cháu trai nhỏ này.
Tô Minh Viễn nghe xong vẫn im lặng, chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ sau lại tiếp tục chăm sóc bé cưng đang sợ người lạ này.
"Hiện giờ thấy Dạ An sống tốt tôi cũng an tâm phần nào. Tôi để lại cái thẻ ngân hàng coi như là chút phí cảm ơn ngài trong thời gian qua đã chăm sóc cháu tôi."
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thể… hi vọng ngài Tô một lần dẫn Dạ An đến Lục Gia chơi, và thăm cha mẹ nó… Xin phép."
Nói hết những lời trong lòng xong Lục Cường cũng không nán lại nữa mà rời đi luôn. Bản thân lão cũng muốn ở lại thêm một chút nhưng nhờ việc làm của ai đấy hôm trước mà cháu trai nhỏ của lão còn chẳng thèm bố thí cho lão một ánh nhìn kia kìa.
“Cậu, vậy còn chuyện của con và Tuệ San thì sao ạ.” Sau khi ra khỏi căn hộ của hắn, gã nam nhân mới mở miệng hỏi chuyện.
Lục Cường nghe vậy khó chịu ra mặt "Đó chẳng phải là những lời nói lúc hai đứa chơi trò gia đình lúc còn nhỏ sao? Có phải là lời thề non hẹn biển lúc yêu nhau hay gì đâu."
"Hơn nữa bây giờ em nó đã quên hết mọi chuyện rồi, đã có gia đình mới rồi nên cậu hi vọng con hãy quên chuyện quá khứ đi. Hãy sống vì bản thân và đi tìm một người mới rồi sống hạnh phúc cùng nhau."
“…”
…----------------…
“Chụt… Bé à họ đi rồi, em không cần phải sợ nữa.” Tô Minh Viễn đưa tay nâng mặt bé cưng sau lại dở trò đồi bại mà xoa xoa nắn nắn cặp mông nhỏ.
“Anh trai xấu…” Dạ An nhẹ giọng mách lẻo, đôi mắt to tròn rơm rớm nước mắt, môi nhỏ mím chặt biểu lộ bạn nhỏ vẫn còn rất sợ.
Tô Minh Viễn thấy biểu hiện của bạn nhỏ như vậy liền cười nhẹ, hắn nhẹ giọng dỗ dành bé mít ướt của mình "Không sao rồi, kẻ xấu đã cải tạo chính quy rồi."
"Cải… cải???" Từ ngữ kì lạ khiến não nhỏ của bé cưng không hiểu ý nghĩa. Đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại ngúc ngúc mãi thôi.
"Hahah, không có gì " Tô Minh Viễn bật cười thật lớn, hắn xoa nhẹ lên hai má nhỏ sau lại đặt bé cưng ngồi ngoài sô pha đi gọi cuộc điện thoại thần thần bí bí gì đó với thư ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.