Chương 16
Dương Linh
23/09/2013
Tiếng bàn phím lách cách bỗng dừng lại. Việt đẩy ghế ra khỏi máy tính, xoay thẳng về phía Huy, vẻ mặt rất căng thẳng, không giấu sự giận dữ và ghen tức:
-Chiều nay mày đi cùng cô ấy sao? Tao đã thấy Ly ngồi sau xe mày…
-Mày hay ha! Hóa ra vì chuyện đó mà nãy giờ giận tao ư? Tao đưa nhỏ đó về…
-Không dưng mà cô ấy trèo lên xe của mày và để bị đưa về nhà như thế sao? Mày gặp cô ấy ở đâu?
Huy lặng im nhìn Việt. Lông mày anh hơi nhíu lại. Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn chiều nay tràn về. Anh phải nói gì với Việt đây?
-Mày thôi đi Việt! Mày lấy tư cách gì để tra hỏi và tức giận với tao như thế?
-Đơn giản vì đó là cô ấy. Chẳng phải lần trước tao đã nói với mày rồi sao? Cô ấy không đáng bị mày đàu giỡn đâu, mày sẽ làm tổn thương…
-Thôi đi! Mày nghe đây: từ ngày mai tao sẽ không chơi với con nhỏ đó nữa. Dĩ nhiên tao cũng không tiếp cận hay gì cả. Phải, cô ta không đáng bị tao đùa giỡn, tao sẽ không đùa giỡn nữa. Nhưng nói cho tao đi, mày yêu Ly đúng không?
Việt ngồi phịch xuống ghế. Câu nói của Huy chí ít cũng làm anh dễ chịu hơn một chút, thả lỏng những cơ mặt đang co lại căng thẳng.
-Tao cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ tao yêu Ly mất rồi – Việt nói mà quay mặt đi chỗ khác, có lẽ vì xấu hổ.
Huy chỉ ậm ừ thêm vài câu, ra vẻ vui mừng và chúc Việt sớm thành công. Ra tới cửa, mặt anh dần sầm xuống. Không thoải mái chút nào!
*
Việt hí hửng nhảy lên xe. Đêm qua những gì Huy nói với anh làm anh vui kì lạ. Suốt cả đêm nhấp nha nhấp nhổm không ngủ được, chạy ra chạy vào nhà vệ sinh, đi tắm không dưới chục lần, và thỉnh thoảng lại “thỗn” mặt ra nghĩ linh tinh cái gì đó, và lắc lắc đầu thật mạnh. Trông anh không khác gì một thằng nhóc lần đầu tiên được mẹ hứa đưa đi sở thú!
Cuối cùng thì điều anh lo sợ nhất cũng không xảy ra. Anh đã bực tức tới mức nào khi thấy ánh mắt “tình tứ” của Huy mỗi khi sát lại gần một cách lố bịch với Ly, đã nổi khùng khi nghe thấy cái ý đồ muốn giành cô để làm đồ chơi, và đã phát điên lên khi thấy Ly ngồi sau xe máy, vòng tay ôm eo Huy thật chặt. Anh những tưởng Huy đã “thành công” tóm lấy cô rồi, những tưởng tượng một ngày Ly cũng như bao cô gái khác bị Huy làm cho đau đớn tột cùng rồi bị ném bỏ như một thứ đồ vô dụng. Nghĩ tới đây mà thấy lòng mình thắt lại, anh mới chợt nhận ra trái tim mình đang thổn thức vì đâu.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại cô gái hoàn hảo tại hồ bơi năm đó ở một khoảng cách gần như thế. Anh cũng chưa bao giờ tin được có một tâm hồn yếu đuối đằng sau gương mặt xinh đẹp kia, cũng không tin được cho tới lúc tận mắt chứng kiên một sự ngây thơ đáng yêu khi cô bị hút hồn bởi một bông hoa nhỏ. Nhưng tất cả cũng không làm anh nghĩ ra được mình đang nhớ Ly rất nhiều.
Trước đó, đối với Việt, Ly chỉ đơn giản là một con người trong sáng và đáng được bảo vệ.
Huy đã nói như vậy, sẽ không theo đuổi Ly nữa, và Việt tin điều đó. Hơn ai hết, anh biết không phải lúc nào Huy cũng nghiêm túc như vậy khi nói về bất cứ thứ gì. Bao nhiêu nút thắt trong lòng dần được gỡ bỏ, khiến anh có đủ dũng khí để thú nhận “có lẽ tao yêu Ly mất rồi”.
Không khí tinh mơ của một buổi sớm trong lành làm đầu óc người ta sảng khoái. Anh sẽ đến với Ly, chắc chắn như vậy! Hôm nay anh sẽ tới đón cô tới trường.
Theo chỉ dẫn của Huy, quả thật không khó gì để tìm thấy nhà cô. Ngôi biệt thự đồ sộ trong khu đô thị cao cấp trông thật ấn tượng và nổi bật. Anh sẽ núp đâu đó xa xa một chút, chờ khi nào cô ra tới cổng mới… xuất hiện. Sau một thân cây dừa cảnh khá to, Việt đứng đó, nhấp nha nhấp nhổm, thỉnh thoảng lại ngó qua cánh cổng trắng kia. Nếu không phải vì gương mặt quá sức… lương thiện của anh thì người ta đã… báo công an tới bắt trộm rồi. Không ít cô gái đi qua đều ngoái cổ lại nhìn anh chàng lịch hiệp từ… trên trời rơi xuống đó. Trời ơi lâu quá! Anh sắp không chịu nổi nữa rồi. Ly làm cái gì mà giờ này chưa ra khỏi nhà? Việt bắt đầu vò đầu như con nít.
“Kéééét…” – cuối cùng thì cánh cổng cũng chịu mở ra. Đúng như dự đoán, Ly bước ra cùng gương mặt trắng hồng với tóc buông dài thật dịu dàng nhưng không kém khỏe khoắn với quần jean và áo sơ mi trắng. Chẳng chờ gì lâu, Việt nhảy lên xe máy phóng vù tới trước mặt cô làm Ly há hốc mồm vì ngạc nhiên. Dù sao sau đó cũng là một nụ cười trìu mến nở trên môi cô.
Ly bất ngờ lắm. Cô đang định hỏi vì sao anh biết nhà mình thì mới sực nhớ ra rằng hôm trước Huy đã đèo cô về tới nhà : “Có lẽ anh ta đã bảo Việt” – nên lại thôi.
Việt vừa ngỏ ý muốn đưa cô tới trường thì có tiếng xe máy vang lên, tiến lại gần chỗ hai người đang đứng. Đó là cô gái mà Việt đã gặp rồi. Vừa thấy Mai, Ly đã vẫy lại. Việt hơi tẽn tò khi biết Mai đã hẹn đưa Ly tới trường hôm nay. Mai vừa gạt chân chống, bỏ mũ bảo hiểm ra đã liếc qua Việt một cái, sau lại liếc qua Ly một cái nữa. Ánh nhìn không thoải mái lắm.
-Em đã hẹn với bạn rồi. Để khi khác anh nhé – Ly quay sang Việt.
Việt không tẽn tò lâu hơn nữa mà chuyển sang một “kế hoạch” hay ho hơn. Anh vẫn lịch sự cười:
-Dù sao anh cũng phải tới trường mà. Để anh hộ tống các cô gái nhé.
Ly chẳng từ chối, có khi là… không nỡ từ chối, nên chỉ lẳng lặng lên xe Mai. Mai im lặng từ đầu đến cuối, thi thoảng lại quay qua lén nhìn Việt.
Đúng là anh đang đi hộ tống họ thật. Xe của Ly đi bên trên thì xe của anh đi bên dưới. Dĩ nhiên anh cũng biết lịch sự không đi ngang hàng để hai người nói chuyện con gái tiện hơn.
-Anh ta là ai vậy Ly? – Mai hỏi, ra vẻ khó chịu.
-Mau quên thế. Lần trước ở phòng triển lãm gặp rồi còn gì. Anh ấy là bạn cùng trường với tao.
-Anh ta tên gì thế? – Mai vẫn nói chuyện với một thái độ-không-thỏa-hiệp.
-Là Việt. Cái gã cục cằn hôm nọ đi cùng là Huy. Tao không tiếp xúc nhiều, nhưng chắc họ là bạn thân…
-Không tiếp xúc nhiều…? – Mai hơi bĩu môi
Ly bắt đầu thấy băn khoăn. Tại sao đang nhiên Mai lại quan tâm Việt thế? Đã thế còn dè bỉu việc mình có tiếp xúc với họ hay không. Lạ thật. Hay là…
-Ê. Mày sao thế? Tao không tiếp xúc thì bảo là không tiếp xúc. Hay là mày…mày.. mày kết anh ta rồi phải không?
-Ơ… - Mai bất ngờ thốt lên, nhưng sau đó lại không nói gì thêm. Mắt nhìn thẳng lái xe. Ly cũng chẳng hỏi thêm nữa. Nhỡ đâu hỏi thêm nữa mà biết quá rõ thì chưa chắc đã là hay lắm.
-Chiều nay mày đi cùng cô ấy sao? Tao đã thấy Ly ngồi sau xe mày…
-Mày hay ha! Hóa ra vì chuyện đó mà nãy giờ giận tao ư? Tao đưa nhỏ đó về…
-Không dưng mà cô ấy trèo lên xe của mày và để bị đưa về nhà như thế sao? Mày gặp cô ấy ở đâu?
Huy lặng im nhìn Việt. Lông mày anh hơi nhíu lại. Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn chiều nay tràn về. Anh phải nói gì với Việt đây?
-Mày thôi đi Việt! Mày lấy tư cách gì để tra hỏi và tức giận với tao như thế?
-Đơn giản vì đó là cô ấy. Chẳng phải lần trước tao đã nói với mày rồi sao? Cô ấy không đáng bị mày đàu giỡn đâu, mày sẽ làm tổn thương…
-Thôi đi! Mày nghe đây: từ ngày mai tao sẽ không chơi với con nhỏ đó nữa. Dĩ nhiên tao cũng không tiếp cận hay gì cả. Phải, cô ta không đáng bị tao đùa giỡn, tao sẽ không đùa giỡn nữa. Nhưng nói cho tao đi, mày yêu Ly đúng không?
Việt ngồi phịch xuống ghế. Câu nói của Huy chí ít cũng làm anh dễ chịu hơn một chút, thả lỏng những cơ mặt đang co lại căng thẳng.
-Tao cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ tao yêu Ly mất rồi – Việt nói mà quay mặt đi chỗ khác, có lẽ vì xấu hổ.
Huy chỉ ậm ừ thêm vài câu, ra vẻ vui mừng và chúc Việt sớm thành công. Ra tới cửa, mặt anh dần sầm xuống. Không thoải mái chút nào!
*
Việt hí hửng nhảy lên xe. Đêm qua những gì Huy nói với anh làm anh vui kì lạ. Suốt cả đêm nhấp nha nhấp nhổm không ngủ được, chạy ra chạy vào nhà vệ sinh, đi tắm không dưới chục lần, và thỉnh thoảng lại “thỗn” mặt ra nghĩ linh tinh cái gì đó, và lắc lắc đầu thật mạnh. Trông anh không khác gì một thằng nhóc lần đầu tiên được mẹ hứa đưa đi sở thú!
Cuối cùng thì điều anh lo sợ nhất cũng không xảy ra. Anh đã bực tức tới mức nào khi thấy ánh mắt “tình tứ” của Huy mỗi khi sát lại gần một cách lố bịch với Ly, đã nổi khùng khi nghe thấy cái ý đồ muốn giành cô để làm đồ chơi, và đã phát điên lên khi thấy Ly ngồi sau xe máy, vòng tay ôm eo Huy thật chặt. Anh những tưởng Huy đã “thành công” tóm lấy cô rồi, những tưởng tượng một ngày Ly cũng như bao cô gái khác bị Huy làm cho đau đớn tột cùng rồi bị ném bỏ như một thứ đồ vô dụng. Nghĩ tới đây mà thấy lòng mình thắt lại, anh mới chợt nhận ra trái tim mình đang thổn thức vì đâu.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại cô gái hoàn hảo tại hồ bơi năm đó ở một khoảng cách gần như thế. Anh cũng chưa bao giờ tin được có một tâm hồn yếu đuối đằng sau gương mặt xinh đẹp kia, cũng không tin được cho tới lúc tận mắt chứng kiên một sự ngây thơ đáng yêu khi cô bị hút hồn bởi một bông hoa nhỏ. Nhưng tất cả cũng không làm anh nghĩ ra được mình đang nhớ Ly rất nhiều.
Trước đó, đối với Việt, Ly chỉ đơn giản là một con người trong sáng và đáng được bảo vệ.
Huy đã nói như vậy, sẽ không theo đuổi Ly nữa, và Việt tin điều đó. Hơn ai hết, anh biết không phải lúc nào Huy cũng nghiêm túc như vậy khi nói về bất cứ thứ gì. Bao nhiêu nút thắt trong lòng dần được gỡ bỏ, khiến anh có đủ dũng khí để thú nhận “có lẽ tao yêu Ly mất rồi”.
Không khí tinh mơ của một buổi sớm trong lành làm đầu óc người ta sảng khoái. Anh sẽ đến với Ly, chắc chắn như vậy! Hôm nay anh sẽ tới đón cô tới trường.
Theo chỉ dẫn của Huy, quả thật không khó gì để tìm thấy nhà cô. Ngôi biệt thự đồ sộ trong khu đô thị cao cấp trông thật ấn tượng và nổi bật. Anh sẽ núp đâu đó xa xa một chút, chờ khi nào cô ra tới cổng mới… xuất hiện. Sau một thân cây dừa cảnh khá to, Việt đứng đó, nhấp nha nhấp nhổm, thỉnh thoảng lại ngó qua cánh cổng trắng kia. Nếu không phải vì gương mặt quá sức… lương thiện của anh thì người ta đã… báo công an tới bắt trộm rồi. Không ít cô gái đi qua đều ngoái cổ lại nhìn anh chàng lịch hiệp từ… trên trời rơi xuống đó. Trời ơi lâu quá! Anh sắp không chịu nổi nữa rồi. Ly làm cái gì mà giờ này chưa ra khỏi nhà? Việt bắt đầu vò đầu như con nít.
“Kéééét…” – cuối cùng thì cánh cổng cũng chịu mở ra. Đúng như dự đoán, Ly bước ra cùng gương mặt trắng hồng với tóc buông dài thật dịu dàng nhưng không kém khỏe khoắn với quần jean và áo sơ mi trắng. Chẳng chờ gì lâu, Việt nhảy lên xe máy phóng vù tới trước mặt cô làm Ly há hốc mồm vì ngạc nhiên. Dù sao sau đó cũng là một nụ cười trìu mến nở trên môi cô.
Ly bất ngờ lắm. Cô đang định hỏi vì sao anh biết nhà mình thì mới sực nhớ ra rằng hôm trước Huy đã đèo cô về tới nhà : “Có lẽ anh ta đã bảo Việt” – nên lại thôi.
Việt vừa ngỏ ý muốn đưa cô tới trường thì có tiếng xe máy vang lên, tiến lại gần chỗ hai người đang đứng. Đó là cô gái mà Việt đã gặp rồi. Vừa thấy Mai, Ly đã vẫy lại. Việt hơi tẽn tò khi biết Mai đã hẹn đưa Ly tới trường hôm nay. Mai vừa gạt chân chống, bỏ mũ bảo hiểm ra đã liếc qua Việt một cái, sau lại liếc qua Ly một cái nữa. Ánh nhìn không thoải mái lắm.
-Em đã hẹn với bạn rồi. Để khi khác anh nhé – Ly quay sang Việt.
Việt không tẽn tò lâu hơn nữa mà chuyển sang một “kế hoạch” hay ho hơn. Anh vẫn lịch sự cười:
-Dù sao anh cũng phải tới trường mà. Để anh hộ tống các cô gái nhé.
Ly chẳng từ chối, có khi là… không nỡ từ chối, nên chỉ lẳng lặng lên xe Mai. Mai im lặng từ đầu đến cuối, thi thoảng lại quay qua lén nhìn Việt.
Đúng là anh đang đi hộ tống họ thật. Xe của Ly đi bên trên thì xe của anh đi bên dưới. Dĩ nhiên anh cũng biết lịch sự không đi ngang hàng để hai người nói chuyện con gái tiện hơn.
-Anh ta là ai vậy Ly? – Mai hỏi, ra vẻ khó chịu.
-Mau quên thế. Lần trước ở phòng triển lãm gặp rồi còn gì. Anh ấy là bạn cùng trường với tao.
-Anh ta tên gì thế? – Mai vẫn nói chuyện với một thái độ-không-thỏa-hiệp.
-Là Việt. Cái gã cục cằn hôm nọ đi cùng là Huy. Tao không tiếp xúc nhiều, nhưng chắc họ là bạn thân…
-Không tiếp xúc nhiều…? – Mai hơi bĩu môi
Ly bắt đầu thấy băn khoăn. Tại sao đang nhiên Mai lại quan tâm Việt thế? Đã thế còn dè bỉu việc mình có tiếp xúc với họ hay không. Lạ thật. Hay là…
-Ê. Mày sao thế? Tao không tiếp xúc thì bảo là không tiếp xúc. Hay là mày…mày.. mày kết anh ta rồi phải không?
-Ơ… - Mai bất ngờ thốt lên, nhưng sau đó lại không nói gì thêm. Mắt nhìn thẳng lái xe. Ly cũng chẳng hỏi thêm nữa. Nhỡ đâu hỏi thêm nữa mà biết quá rõ thì chưa chắc đã là hay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.