Chương 17
Dương Linh
23/09/2013
Đã tới cổng trường. Ly xuống xe, tạm biệt Mai, định chờ Việt tới rồi đi cùng, nhưng Thủy cũng vừa kịp lúc tới nơi, thở hổn hà hổn hển bảo suýt nữa muộn học và lôi Ly đi vào trường luôn. Mai đang quay xe thì thấy bánh sau quệt vào cái gì đó. Cô quay người lại thì thấy xe Việt đã ở đó từ lúc nào.
-Em có rảnh không? Anh mời em một cốc café nhé. Không mất nhiều thời gian của em đâu.
Mai gật đầu đồng ý. Hai người tới một quán café nhỏ gần đó.
-Anh đang tán tỉnh bạn tôi? – Mai nói luôn khi người phục vụ vừa đặt tách café xuống bàn, đôi mắt long lanh một điều gì đó rất khó tả.
-Em quả thật rất thẳng tính – Việt bình thản nhấp một chút café đen – Và nếu sự thật là như vậy thì sao?
-…. – Mai định nói cái gì đó, xong lại thôi
-Em cứ nhìn anh giận dữ như vậy... Hình như em không muốn anh gần Ly. Vì sao vậy?
-Phải. Tôi không muốn anh gần nó – Mai nhìn thẳng vào mắt Việt, bằng một cách tự tin nhất.
-Có vẻ như em lo lắng anh không phải một tay tử tế? – Việt bắt đầu tếu táo.
-Phải…. Mà cũng… không phải… Là vì, tôi.. tôi… - Mai ngập ngừng không nói được nữa. Có điều gì đó rất khó nói ư? – Vì đơn giản là tôi không thích. Thế thôi!
Việt không hiểu ánh mắt đó của Mai. Một chút căng thẳng, giận dữ, và hình như có ít… ghen tuông.
-Dù em nói sao… Anh tin là mình không phải như thế, và anh cũng muốn em tin điều đó. Em không cần phải lo cho bạn của mình. Nhưng anh mời em tới đây vì chuyện khác. Anh thật lòng rất muốn biết thêm về Ly, một chút thôi em cũng cho anh biết được không?
Mai nghe giọng nói van nài đó, và không nỡ từ chối, hay vâng lệnh một cách vô thức.
-Anh muốn biết về cậu ta – Vừa nói, Việt chỉ tay về phía cậu phục vụ đang lén lút nhìn hai người từ phía trong. Thấy họ quay ra nhìn mình, anh ta hốt hoảng quay vào trong.
Mai hết sức ngạc nhiên khi biết Hoàng đang làm thêm ở đây. Nhưng rồi cô cũng đáp ứng yêu cầu của Việt vô điều kiện một cách đầy đủ nhất.
-Anh cũng biết Hoàng sao? Tôi không biết vì sao anh lại biết mối quan hệ giữa Ly và Hoàng, nhưng tôi cũng không quan tâm. Đó là mối tình đầu của Ly, với vai trò là người thứ ba…
-Anh cũng loáng thoáng biết việc người thứ ba đó. Em kể tiếp đi.
-Ly đã khổ lắm rồi, anh đừng làm nó bị tổn thương thêm nữa. Mẹ nó qua đời trong một tai nạn khi nó mới lớp 5. Nó gần như kiệt sức và mất hết lí trí, và đã thay đổi, từ một con bé hoạt bát vui vẻ, nó trở nên khép mình, không quan tâm đến tất cả mọi thứ. Điều an ủi duy nhất là người bố luôn quan tâm chăm sóc tận tình. Nó tin rằng bố nó yêu mẹ nhất trên đời, và không bao giờ quên mẹ mình. Nhưng cũng vì thế mà nó đã shock nặng khi biết bố sắp đi bước nữa. Sau đám cưới đó, nó nhất quyết muốn ở riêng từ khi mới học lớp 11. Từ đó, nó lao đầu vào học, không muốn biết thêm gì ngoài sách vở, càng tệ hơn khi nó tham gia tranh học bổng du học của trường….
Mai kể thật dài dòng, nhưng cho Việt nhiều hơn những gì anh mong đợi. Anh không biết cô ấy lại có một quá khứ đau đớn và đáng thương như vậy.
-Sau lần đó, bác sĩ khẳng định nó tái phát lại chứng trầm cảm trước đó mấy năm. Bố Ly đã dời cái học bổng đó lại, hốt hoảng vô cùng nhưng cũng đành bó tay khi nó không cho ai chạm vào người. Đó là lúc Hoàng xuất hiện. Hoàng đã ở bên và động viên nó, như một điều kì diệu là nó chỉ nghe một mình Hoàng. Và sau khi khỏi bệnh cũng là lúc Ly bắt đầu một thời gian đẹp nhất từ khi người mẹ không may mắn ra đi, trong tình yêu với cậu ta. Và kết thúc là sự thật tàn khốc hiện ra, Ly bỏ lại tất cả, tới Mỹ du học gần hai năm….
Việt không nói được gì hơn. Lòng anh rối bời quặn lại khi biết Ly đã phải trải qua nhiều chuyện đau buồn như vậy. Anh cũng bắt đầu băn khoăn, liệu mình có thể giúp cô quên đi quá khứ và vui vẻ bên anh hay không, hay có thể chính anh sẽ làm cô một lần nữa đau. Chưa bao giờ anh thấy mình lại tự ti như thế này.
-Em có rảnh không? Anh mời em một cốc café nhé. Không mất nhiều thời gian của em đâu.
Mai gật đầu đồng ý. Hai người tới một quán café nhỏ gần đó.
-Anh đang tán tỉnh bạn tôi? – Mai nói luôn khi người phục vụ vừa đặt tách café xuống bàn, đôi mắt long lanh một điều gì đó rất khó tả.
-Em quả thật rất thẳng tính – Việt bình thản nhấp một chút café đen – Và nếu sự thật là như vậy thì sao?
-…. – Mai định nói cái gì đó, xong lại thôi
-Em cứ nhìn anh giận dữ như vậy... Hình như em không muốn anh gần Ly. Vì sao vậy?
-Phải. Tôi không muốn anh gần nó – Mai nhìn thẳng vào mắt Việt, bằng một cách tự tin nhất.
-Có vẻ như em lo lắng anh không phải một tay tử tế? – Việt bắt đầu tếu táo.
-Phải…. Mà cũng… không phải… Là vì, tôi.. tôi… - Mai ngập ngừng không nói được nữa. Có điều gì đó rất khó nói ư? – Vì đơn giản là tôi không thích. Thế thôi!
Việt không hiểu ánh mắt đó của Mai. Một chút căng thẳng, giận dữ, và hình như có ít… ghen tuông.
-Dù em nói sao… Anh tin là mình không phải như thế, và anh cũng muốn em tin điều đó. Em không cần phải lo cho bạn của mình. Nhưng anh mời em tới đây vì chuyện khác. Anh thật lòng rất muốn biết thêm về Ly, một chút thôi em cũng cho anh biết được không?
Mai nghe giọng nói van nài đó, và không nỡ từ chối, hay vâng lệnh một cách vô thức.
-Anh muốn biết về cậu ta – Vừa nói, Việt chỉ tay về phía cậu phục vụ đang lén lút nhìn hai người từ phía trong. Thấy họ quay ra nhìn mình, anh ta hốt hoảng quay vào trong.
Mai hết sức ngạc nhiên khi biết Hoàng đang làm thêm ở đây. Nhưng rồi cô cũng đáp ứng yêu cầu của Việt vô điều kiện một cách đầy đủ nhất.
-Anh cũng biết Hoàng sao? Tôi không biết vì sao anh lại biết mối quan hệ giữa Ly và Hoàng, nhưng tôi cũng không quan tâm. Đó là mối tình đầu của Ly, với vai trò là người thứ ba…
-Anh cũng loáng thoáng biết việc người thứ ba đó. Em kể tiếp đi.
-Ly đã khổ lắm rồi, anh đừng làm nó bị tổn thương thêm nữa. Mẹ nó qua đời trong một tai nạn khi nó mới lớp 5. Nó gần như kiệt sức và mất hết lí trí, và đã thay đổi, từ một con bé hoạt bát vui vẻ, nó trở nên khép mình, không quan tâm đến tất cả mọi thứ. Điều an ủi duy nhất là người bố luôn quan tâm chăm sóc tận tình. Nó tin rằng bố nó yêu mẹ nhất trên đời, và không bao giờ quên mẹ mình. Nhưng cũng vì thế mà nó đã shock nặng khi biết bố sắp đi bước nữa. Sau đám cưới đó, nó nhất quyết muốn ở riêng từ khi mới học lớp 11. Từ đó, nó lao đầu vào học, không muốn biết thêm gì ngoài sách vở, càng tệ hơn khi nó tham gia tranh học bổng du học của trường….
Mai kể thật dài dòng, nhưng cho Việt nhiều hơn những gì anh mong đợi. Anh không biết cô ấy lại có một quá khứ đau đớn và đáng thương như vậy.
-Sau lần đó, bác sĩ khẳng định nó tái phát lại chứng trầm cảm trước đó mấy năm. Bố Ly đã dời cái học bổng đó lại, hốt hoảng vô cùng nhưng cũng đành bó tay khi nó không cho ai chạm vào người. Đó là lúc Hoàng xuất hiện. Hoàng đã ở bên và động viên nó, như một điều kì diệu là nó chỉ nghe một mình Hoàng. Và sau khi khỏi bệnh cũng là lúc Ly bắt đầu một thời gian đẹp nhất từ khi người mẹ không may mắn ra đi, trong tình yêu với cậu ta. Và kết thúc là sự thật tàn khốc hiện ra, Ly bỏ lại tất cả, tới Mỹ du học gần hai năm….
Việt không nói được gì hơn. Lòng anh rối bời quặn lại khi biết Ly đã phải trải qua nhiều chuyện đau buồn như vậy. Anh cũng bắt đầu băn khoăn, liệu mình có thể giúp cô quên đi quá khứ và vui vẻ bên anh hay không, hay có thể chính anh sẽ làm cô một lần nữa đau. Chưa bao giờ anh thấy mình lại tự ti như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.