Chương 18
Dương Linh
23/09/2013
Việt không nói được gì hơn. Lòng anh rối bời quặn lại khi biết Ly đã phải trải qua nhiều chuyện đau buồn như vậy. Anh cũng bắt đầu băn khoăn, liệu mình có thể giúp cô quên đi quá khứ và vui vẻ bên anh hay không, hay có thể chính anh sẽ làm cô một lần nữa đau. Chưa bao giờ anh thấy mình lại tự ti như thế này.
Mai lặng lẽ nhìn Việt. Cô sẽ phải chấp nhận cái sự thật không thể chối bỏ ấy: Việt yêu Ly. Yêu thật lòng. Từ sâu thẳm trong ánh mắt đen thẫm đã nói lên, một cách rõ ràng nhất.
Liệu mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
-Có lẽ tôi đã nói nhiều hơn những gì cần nói rồi. Tôi cũng phải về trường đây. Gần hết tiết đầu rồi.
-Anh thật sự xin lỗi đã làm mất thời gian của em, và thật lòng cảm ơn em nhiều nữa. Có thể cho anh số của em được không? Và cả Ly nữa. quả thật thì… anh vẫn chưa có số của cô ấy – Việt đưa tay gãi đầu ngượng ngùng. Có ai lại không cả biết số của “người ấy” như thế này không?
Mai không đọc số cho Việt mà bảo anh cho số của mình, rồi cô sẽ gửi tin nhắn sau. Mai đứng lên chào rồi về trước. Việt lại tiếp tục nhâm nhi ly café, rồi nhớ tới cái bụng rỗng queo của mình vì ra khỏi nhà từ 6 giờ sáng, anh gọi một chiếc bánh nhỏ. Lúc đó có một số máy lạ nhắn tin vào máy của anh, nội dung là một số điện thoại khác. Anh mỉm cười, đoán ra ngay số gửi tin nhắn là của Mai, còn số di động kia là của Ly. Danh bạ điện thoại thêm hai mục mới, một trong đó mang tên “Darling”
*
-Thủy ơi cho mượn quyển bài tập cái – Ly cười tươi roi rói. Thật hiếm khi nhìn cô rạng rỡ thế này.
Thủy cũng mỉm cười đưa cho Ly cuốn tập. Ly vừa cầm vào đã thấy cái gì đó rơi bộp ra. Thủy giật mình chạy vội tới, nhưng Ly đã kịp nhặt tấm ảnh lên xem.
Tấm ảnh gương mặt Huy chụp nghiêng trông thật cool. Có lẽ Thủy đã chụp trộm khi anh không để ý. Từng đường nét trên gương mặt nam tính như càng được khoe rõ qua bức ảnh chụp nghiêng. Ly thoáng khó chịu.
-Minh Huy à? Trông bảnh đấy.
Ngay lập tức đôi má Thủy đỏ ửng lên và quay mặt đi ngay chỗ khác.
Thế rồi Ly chẳng mất công hỏi nhiều. Từng chút một, Thủy ngượng ngùng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Huy đã không thể kiểm soát nối mình, rồi tới “hoàn cảnh ** le” rằng cô chỉ như một chiếc bóng, không hề tồn tại trong mắt anh ấy. Thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng gương mặt anh, chưa một lần tiếp xúc. Đã thế lại còn “ra mắt” lần đầu tiên bằng một cú đá vào bụng anh ấy. Nói tóm lại, Thủy kết luận: cuộc tình này thật là viển vông!
-Haha – Ly đập vào vai Thủy, rồi lại xoa xoa cho con bé bớt căng thẳng – trời đất ơi cái gã đó á? Minh Huy chỉ là một tên xấu xa thích tán tỉnh và cua gái. Chấm hết!
.
.
-Hóa ra tôi là như vậy đó hả?
Cả Ly và Thủy đều giật nảy mình khi một giọng nói trầm, rất nhỏ nhưng rất rõ ràng vang lên. Có người đứng sau ghế đá hai cô đang ngồi.
-Trời đất! Huy! anh làm cái gì ở đây hả? – Ly vừa đưa tay vuốt ngực, chưa hết kinh hãi vì cú giật mình lúc nãy thì đã kinh khiếp hơn khi biết đó là Huy. Dễ hiểu thôi, cô đang nói xấu anh mà, lại bị bắt quả tang nữa.
-Cô thì đang làm cái gì ở đây? Nói xấu tôi à? – Huy nhếch mép cười đắc thắng.
Thủy lại rơi vào cái tình cảnh làm người thừa, lần thứ hai rồi. Nhìn thấy anh, tim cô đã như muốn nhảy ra ngoài, miệng cứ ngậm chặt lại, không thể thốt nên lời nào. Cuối cùng thì vẫn là bài cũ, cúi đầu lịch sự chào và chạy thẳng!
-Haizzz! – Ly thở dài ngao ngán nhìn theo Thủy rồi quay sang trả miếng với Huy – thế cái kiểu nghe lén con gái nói chuyện của anh thì tốt đẹp lắm à?
-Cô… - Biết mình không đôi co được với cô gái, Huy quay người bỏ đi.
-Đứng lại! – Ly bật dậy, chạy theo túm tay anh lôi lại – Anh cũng nghe thấy rồi đấy. Con bé xinh xắn dễ thương lại trong sáng, chứ không như mấy đứa chân dài thích ưỡn ẹo của anh đâu…
-Cô có ý gì?
-Thử hẹn với Thủy đi! – Ly nói dứt khoát, mặc dù trong lòng có cái gì đó không dứt khoát.
-Cái gì? – Huy nhíu mày, gằn từng chữ rồi gạt phắt tay Ly quay đi, nhưng không hiểu sao được một đoạn lại dừng lại – Được thôi, nếu cô muốn! – và đi thẳng, lòng bộn bề suy nghĩ. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý lời đề nghị ngớ ngẩn đó.
Còn lại một mình Ly trên sân trường. Vắng lặng.
Mai lặng lẽ nhìn Việt. Cô sẽ phải chấp nhận cái sự thật không thể chối bỏ ấy: Việt yêu Ly. Yêu thật lòng. Từ sâu thẳm trong ánh mắt đen thẫm đã nói lên, một cách rõ ràng nhất.
Liệu mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?
-Có lẽ tôi đã nói nhiều hơn những gì cần nói rồi. Tôi cũng phải về trường đây. Gần hết tiết đầu rồi.
-Anh thật sự xin lỗi đã làm mất thời gian của em, và thật lòng cảm ơn em nhiều nữa. Có thể cho anh số của em được không? Và cả Ly nữa. quả thật thì… anh vẫn chưa có số của cô ấy – Việt đưa tay gãi đầu ngượng ngùng. Có ai lại không cả biết số của “người ấy” như thế này không?
Mai không đọc số cho Việt mà bảo anh cho số của mình, rồi cô sẽ gửi tin nhắn sau. Mai đứng lên chào rồi về trước. Việt lại tiếp tục nhâm nhi ly café, rồi nhớ tới cái bụng rỗng queo của mình vì ra khỏi nhà từ 6 giờ sáng, anh gọi một chiếc bánh nhỏ. Lúc đó có một số máy lạ nhắn tin vào máy của anh, nội dung là một số điện thoại khác. Anh mỉm cười, đoán ra ngay số gửi tin nhắn là của Mai, còn số di động kia là của Ly. Danh bạ điện thoại thêm hai mục mới, một trong đó mang tên “Darling”
*
-Thủy ơi cho mượn quyển bài tập cái – Ly cười tươi roi rói. Thật hiếm khi nhìn cô rạng rỡ thế này.
Thủy cũng mỉm cười đưa cho Ly cuốn tập. Ly vừa cầm vào đã thấy cái gì đó rơi bộp ra. Thủy giật mình chạy vội tới, nhưng Ly đã kịp nhặt tấm ảnh lên xem.
Tấm ảnh gương mặt Huy chụp nghiêng trông thật cool. Có lẽ Thủy đã chụp trộm khi anh không để ý. Từng đường nét trên gương mặt nam tính như càng được khoe rõ qua bức ảnh chụp nghiêng. Ly thoáng khó chịu.
-Minh Huy à? Trông bảnh đấy.
Ngay lập tức đôi má Thủy đỏ ửng lên và quay mặt đi ngay chỗ khác.
Thế rồi Ly chẳng mất công hỏi nhiều. Từng chút một, Thủy ngượng ngùng kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Huy đã không thể kiểm soát nối mình, rồi tới “hoàn cảnh ** le” rằng cô chỉ như một chiếc bóng, không hề tồn tại trong mắt anh ấy. Thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng gương mặt anh, chưa một lần tiếp xúc. Đã thế lại còn “ra mắt” lần đầu tiên bằng một cú đá vào bụng anh ấy. Nói tóm lại, Thủy kết luận: cuộc tình này thật là viển vông!
-Haha – Ly đập vào vai Thủy, rồi lại xoa xoa cho con bé bớt căng thẳng – trời đất ơi cái gã đó á? Minh Huy chỉ là một tên xấu xa thích tán tỉnh và cua gái. Chấm hết!
.
.
-Hóa ra tôi là như vậy đó hả?
Cả Ly và Thủy đều giật nảy mình khi một giọng nói trầm, rất nhỏ nhưng rất rõ ràng vang lên. Có người đứng sau ghế đá hai cô đang ngồi.
-Trời đất! Huy! anh làm cái gì ở đây hả? – Ly vừa đưa tay vuốt ngực, chưa hết kinh hãi vì cú giật mình lúc nãy thì đã kinh khiếp hơn khi biết đó là Huy. Dễ hiểu thôi, cô đang nói xấu anh mà, lại bị bắt quả tang nữa.
-Cô thì đang làm cái gì ở đây? Nói xấu tôi à? – Huy nhếch mép cười đắc thắng.
Thủy lại rơi vào cái tình cảnh làm người thừa, lần thứ hai rồi. Nhìn thấy anh, tim cô đã như muốn nhảy ra ngoài, miệng cứ ngậm chặt lại, không thể thốt nên lời nào. Cuối cùng thì vẫn là bài cũ, cúi đầu lịch sự chào và chạy thẳng!
-Haizzz! – Ly thở dài ngao ngán nhìn theo Thủy rồi quay sang trả miếng với Huy – thế cái kiểu nghe lén con gái nói chuyện của anh thì tốt đẹp lắm à?
-Cô… - Biết mình không đôi co được với cô gái, Huy quay người bỏ đi.
-Đứng lại! – Ly bật dậy, chạy theo túm tay anh lôi lại – Anh cũng nghe thấy rồi đấy. Con bé xinh xắn dễ thương lại trong sáng, chứ không như mấy đứa chân dài thích ưỡn ẹo của anh đâu…
-Cô có ý gì?
-Thử hẹn với Thủy đi! – Ly nói dứt khoát, mặc dù trong lòng có cái gì đó không dứt khoát.
-Cái gì? – Huy nhíu mày, gằn từng chữ rồi gạt phắt tay Ly quay đi, nhưng không hiểu sao được một đoạn lại dừng lại – Được thôi, nếu cô muốn! – và đi thẳng, lòng bộn bề suy nghĩ. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý lời đề nghị ngớ ngẩn đó.
Còn lại một mình Ly trên sân trường. Vắng lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.