Chương 8: Ngày chủ nhật ác mộng (1)
Hatsune Miku
24/08/2019
Há nhu ủa lộn hé nhu mọi người, vẫn là em và lại là em tác giả lầy lội của mọi người đây. Sau bao tháng ngày vất vả vác mông đi học ( thật ra có 6 ngày hà) thì hôm nay cũng đã là chủ nhật, Phi Yên của chúng ta có thể ngủ đã đời ông mẹt trời rồi. Nhưng đời đâu như mơ, vào buổi sáng cũng tầm khoảng 7 rưỡi Dương Thiên và Dương Lâm cùng nhau đi đến nhà của Phi Yên. Nhà cô cũng không mấy nổi bật cũng chỉ như bao ngôi nhà khác. Hai người vừa định nhấn chuông của thì bên trong có một tiếng hét thật to phát ra:
- Con nhỏ hư đốn này mày có dậy hay không hả mặt trời soi đến giường mày rồi còn chưa chịu dậy hả
- Mẹ cho con ngủ 5 phút nữa thôi rồi con dậy
- Hết 5 phút này đến 5 phút khác mày có biết bao nhiêu cái 5 phút lắm rồi không
- Mới có 10 lần 5 phút thôi chứ nhiêu
- Tao cạn lời với mày rồi
Hai người ngoài cửa cũng chẳng biết nói gì hơn chỉ nhẹ nhàng bấm chuông của. Vừa nghe thấy tiếng chuông mẹ Phi Yên lật đật phi ra:
- Cô ơi, Phi Yên có ở nhà ko ạ
- Nó vẫn còn chổng mông lên trời ngáy khì khì trong kia kìa
Hai cậu bước vào lên đến căn phòng của cô. Trời ơi đây có thật là phòng của con gái không vậy, nó vừa bừa bộn lại còn men lỳ không kém gì đàn ông. Trên giường là một cô gái đang nằm dài trên đó như con sâu lười. Dương Thiên tiến đến vỗ nhẹ vào gò má ửng hồng của cô:
- Nè sâu lười dậy đi
Cô ngồi bật dậy, mắt vẫn còn nhắm nghiền, tay chỉ thằng vào cậu:
- Tên kia, để im cho bà ngủ ko ta cho ăn cùi trỏ bây giờ
Nói rồi cô nằm xuống ngủ tiếp, Dương Thiên tức giận đùng đùng nằm lấy tai cô hét thẳng vào tai cô:
- MAU DẬY ĐI CON SÂU LƯỜI
Cô tỉnh dậy ngay, xoa xoa cái tai và giơ nắm đấm lên đấm cho cậu bay vào tường:
- Tên khỉ kia sao ngươi hét vào tai của ta, inh hết tai rồi đây này
- Không hét vào tai tôi thì làm sao gọi cô dậy được
- Mà sáng sớm tinh mơ hai người đến nhà tôi làm gì
- Bộ cô không nhớ hả hôm qua ba đứa bị phạt phải đi mua đồ cho cả lớp đến chuẩn bị hội diễn văn nghệ thây
- Chết mẹ tôi quên, chờ tôi 5 phút tôi đi thay đồ
Hết chương 7 rồi chào mn hẹn mọi người chương sau
- Con nhỏ hư đốn này mày có dậy hay không hả mặt trời soi đến giường mày rồi còn chưa chịu dậy hả
- Mẹ cho con ngủ 5 phút nữa thôi rồi con dậy
- Hết 5 phút này đến 5 phút khác mày có biết bao nhiêu cái 5 phút lắm rồi không
- Mới có 10 lần 5 phút thôi chứ nhiêu
- Tao cạn lời với mày rồi
Hai người ngoài cửa cũng chẳng biết nói gì hơn chỉ nhẹ nhàng bấm chuông của. Vừa nghe thấy tiếng chuông mẹ Phi Yên lật đật phi ra:
- Cô ơi, Phi Yên có ở nhà ko ạ
- Nó vẫn còn chổng mông lên trời ngáy khì khì trong kia kìa
Hai cậu bước vào lên đến căn phòng của cô. Trời ơi đây có thật là phòng của con gái không vậy, nó vừa bừa bộn lại còn men lỳ không kém gì đàn ông. Trên giường là một cô gái đang nằm dài trên đó như con sâu lười. Dương Thiên tiến đến vỗ nhẹ vào gò má ửng hồng của cô:
- Nè sâu lười dậy đi
Cô ngồi bật dậy, mắt vẫn còn nhắm nghiền, tay chỉ thằng vào cậu:
- Tên kia, để im cho bà ngủ ko ta cho ăn cùi trỏ bây giờ
Nói rồi cô nằm xuống ngủ tiếp, Dương Thiên tức giận đùng đùng nằm lấy tai cô hét thẳng vào tai cô:
- MAU DẬY ĐI CON SÂU LƯỜI
Cô tỉnh dậy ngay, xoa xoa cái tai và giơ nắm đấm lên đấm cho cậu bay vào tường:
- Tên khỉ kia sao ngươi hét vào tai của ta, inh hết tai rồi đây này
- Không hét vào tai tôi thì làm sao gọi cô dậy được
- Mà sáng sớm tinh mơ hai người đến nhà tôi làm gì
- Bộ cô không nhớ hả hôm qua ba đứa bị phạt phải đi mua đồ cho cả lớp đến chuẩn bị hội diễn văn nghệ thây
- Chết mẹ tôi quên, chờ tôi 5 phút tôi đi thay đồ
Hết chương 7 rồi chào mn hẹn mọi người chương sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.