Vi

Chương 1: Thúy Vi

Bút Chì Màu

26/11/2013

Tôi ghét con gái tên Vi, ghét thật đấy, và không hẳn là không có lí do. À ừm, phải bắt đầu từ đâu đây nhỉ, vì đó là một chuyện chẳng vinh quang gì. Tôi bị gái đá. Nhưng cái đứa đá tôi lại là cái đứa mà tôi trót có tình cảm mới đau. Tôi thề là tôi chưa bao giờ nghĩ Vi sẽ hành động như thế. Vi hiền và dễ thương lắm, rất hay cười, luôn cư xử dịu dàng với tôi, nhưng tất cả những điều mà tôi vừa kể sẽ chẳng có nghĩa lý gì khi vào một ngày đẹp trời nào đó Vi đột ngột nói lời chia tay.

Mọi thứ quá đột ngột, thậm chí trước cơn mưa lớn thì bầu trời luôn vần vũ mây đen, nhưng Vi thì không. Vi vẫn vui vẻ với tôi đến hết ngày hôm đó, và sang hôm sau, trong lúc bầu trời ngoài kia nắng vàng rực rỡ thì trong quán cà phê Sunday mà tôi và Vi đang ngồi tựa như có bão tuyết quét qua, có lẽ chỉ mỗi tôi cảm nhận vậy. Miếng bánh ngọt mà tôi đang nhai được một nữa bỗng nhiên nghẹn cứng trong cổ họng, tôi trợn mắt nhìn Vi, cô ấy vừa nói lời chia tay với tôi, vẫn bằng cái chất giọng nhẹ nhàng thân thương ấy. Vi không cho tôi cơ hội níu kéo, nhưng Vi cho tôi một lí do. Rằng Vi đã yêu người khác rồi. Một người hơn Vi 3 tuổi, tuy không còn đi học nhưng nhà rất giàu, giàu hơn cả tôi và tính cách rộng rãi, điểm cộng là rất sành điệu. Vi bảo Vi và gã ta ở cạnh nhau luôn cảm thấy rất vui, gã hiểu Vi muốn gì. Thế hóa ra Vi chê tôi cù lần, lòng dạ hẹp hòi và không hiểu nổi Vi sao? Phải rồi, tôi không hiểu nổi Vi, vì nếu sớm biết Vi là đứa con gái như thế thì tôi đã không quen Vi làm gì. Đây chính là sai lầm to lớn trong cuộc đời tôi, không tài nào cứu vãn được nữa.

Chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên tại nơi này, và cuối cùng chia tay tại nơi này. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, Vi thật biết cách chọn địa điểm, cũng thật biết cách dày vò người khác. Từ đó tôi đâm ra ghét quán Sunday, càng không muốn ghé lại, vì nó khiến tôi nhớ đến Vi và nhớ cả cái lúc chia tay đầy nhục nhã ấy.

Vi là tình đầu của tôi, là người mà tôi lấy hết can đảm để tỏ tình, và cũng là niềm đau của tôi. Để ý Vi từ năm lớp 8, mãi tới giữa năm lớp 9 tôi mới dám thổ lộ. Tôi vui phát điên khi Vi nhận lời, và từng có lúc tôi nghĩ mình và Vi sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng hiện thực thì khác với mộng tưởng nên tôi đành oán bản thân sao quá khờ. Chúng tôi đã trở thành người lạ sau một năm mười ngày quen nhau. Tôi không muốn thấy mặt Vi, càng không muốn chia tay mong làm bạn. Vi đối với tôi thế nào, ngày sau tôi sẽ trả lại Vi thế ấy.

Tôi hứa chắc.

May mắn là tôi chưa yêu Vi quá nhiều, chưa sa lầy vào tình cảm của Vi nên nỗi đau mà Vi gây ra cho tôi cũng nguôi ngoay dần. Chuỗi quá khứ giữa tôi và Vi vào năm lớp 10 sẽ do tôi chấm dứt, cầm lên được là bỏ xuống được, tôi nhủ lòng như vậy.



Và tôi bắt đầu thay đổi từ dạo ấy...

Có lẽ tôi sành điệu hơn, biết uống rượu và phóng xe máy, ăn mặc thật thời trang và quen bạn gái, quen nhiều bạn gái và không lâu lại thay em mới. Làm vậy để cuộc sống bớt nhàm chán thôi, vì tôi đẹp trai mà. Dáng người cao và nước da trắng, môi mỏng và có răng khểnh, mắt mũi thì cũng tạm, lông mi không dài và cong như bọn con gái nhưng so với con trai thì tôi vượt tiêu chuẩn.

Đẹp trai nhưng bị Vi đá, kể cũng buồn cười. Niềm đau mà tôi nếm trải là nằm ở mấu chốt này, đẹp trai nhưng Vi không màng tới. Giá như Vi phản bội tôi là do Vi yêu người con gái khác thì tôi sẽ bớt ão não hơn.

Từ ngày Vi bước khỏi cuộc đời tôi, mở đầu là những ngày dài u ám, nhưng càng về sau thì càng tươi sáng, vì rốt cuộc tôi cũng đã biết cách tự rọi ánh đèn vào người mình. Tôi biết tân trang lại bản thân, biết phải sống như thế nào cho vui vẻ.

Thắt nhanh chiếc cà vạt trên cổ áo, tôi ngắm mình trong gương một lần nữa sau mới lên xe và phóng đi.

Không nên nghĩ về Vi quá nhiều, mất công ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ vốn có của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook