Chương 2: Phong Vi
Bút Chì Màu
26/11/2013
Trường tôi quy tụ nhiều gái đẹp, kiểu nào cũng có. Dễ thương có, ngây thơ có, dân chơi có, lạnh lùng có. Mà mấy em lạnh lùng theo tôi thấy thì các em toàn làm ra vẻ mà thôi, nghe đâu bảo rằng không chú ý đến con trai, nhưng khi tôi đi ngang qua lớp thì lại lén lút ngắm trộm, con gái bây giờ không thành thật gì cả.
Tuy nhiên vẫn có một trường hợp ngoại lệ. Kiểu này thì tôi không biết dùng ý tứ nào để nói cho rõ nên xin phép được tóm gọn trong hai chữ khác người. Phải rồi, cô ấy rất khác người. Mặt trông cũng xinh nhưng chẳng bao giờ bước ra khỏi lớp, tính tình thâm trầm ít nói mà theo như lời thằng bạn tôi tường thuật thì trong lớp cô cũng chẳng ừ hử gì với ai, trừ khi người đó hỏi thì mới đáp lời, còn không thì im lặng cả buổi.Nó cho biết thêm rằng cô ấy thuận tay trái, ghi bài hay làm gì đó cũng làm tay trái, thú vui quái lạ khi đi học là suốt ngày ngồi một góc ở bàn cuối đánh cờ caro một mình, còn không thì gục trên bàn mà ngủ. Tôi giả vờ vào lớp thằng bạn tôi ngồi chơi, nhưng thật ra là để quan sát cô ấy, và tôi thấy đúng thật. Những hành động nhàm chán ấy cứ được lặp đi lặp lại mỗi ngày, cứ giống như cô tự xây dựng một thế giới riêng cho bản thân, và không ai có thể chạm tay vào thế giới riêng ấy. Bọn bạn tôi đánh giá rằng cô là tuýp người nhàm chán thụ động, vài đứa ác mồm thì bảo cô bị thần kinh, còn cá nhân tôi thì không có ý kiến gì. Những lúc như thế tôi chỉ mỉm cười mà không lên tiếng.
Thằng Quốc bảo cô ấy học giỏi, rất giỏi. Môn nào cũng nổi trội, đặc biệt là Toán và Anh văn. Giáo viên đứng lớp số đông đều hài lòng về cô, nhưng tôi thiết nghĩ nếu cô ta miệng lưỡi hơn một chút thì sẽ giành được nhiều cảm tình hơn là ngồi câm như hến. Mà hiếm có nhỏ con gái nào lại ít nói đến vậy, chẳng phải ông bà ta thường bảo hai người đàn thêm con vịt thành cái chợ hay sao?
Có một điều mà tôi chú ý, đó là cô ấy tên Vi. Diệp Phong Vi. Tôi ghét cái tên Vi vô cùng, dù biết không phải ai cũng như ai nhưng tôi vẫn có ác cảm. Nguyễn Thúy Vi đã được tôi ấn nút cho get out khỏi cuộc đời tôi rồi, nhưng cái bóng của Vi vẫn đè nặng trong tâm khảm tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, có khi nào tôi vẫn chưa quên được Vi, chưa đá phăng Vi đi như tôi từng huyễn hoặc?
Sai lầm không phải là việc tôi đã từng thích Vi, mà là do đã gặp Vi.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi cái giọng vịt cồ của thằng Quốc cùng cái hành động túm tóc tôi một cách đầy thô bạo của nó. Thằng khốn này muốn bị ăn đòn đây mà.
Tôi vung tay thúc vào bụng nó một cú, sau đó ngồi dịch qua một bên, vừa đưa tay chỉnh lại mái tóc vừa càu nhàu:
-Mày làm tóc tao hỏng hết rồi, thằng điên! Mà vác xác qua đây làm gì, sao không ở trong động của mày chơi nhảy lò cò đi?
-Rủ mày đi ăn sáng, sẵn tiện ngắm gái. Bữa nay hoa khôi Ngọc Diễm xuất hiện ở dưới. Tụi thằng Minh chờ mày kìa.
-Đi thì đi.
Vậy là hai chúng tôi đi xuống căn tin, tôi liếc mắt nhìn Ngọc Diễm. Nhỏ cũng đẹp mà hình như son phấn quá đà nên trông già thêm mấy tuổi, khắp nhỏ người sực nức hương thơm.
Đùa chứ tôi thích con gái có nét đẹp tự nhiên, chẳng hạn như...như... đầu tôi bất chợt nghĩ đến Vi. Không phải Thúy Vi, mà là Phong Vi. Quái thật, sao lại nghĩ đến Phong Vi chứ? Cái gương mặt lạnh như cục nước đá và kiểu sống tách biệt với đời kia...Đúng là điên mà. Nhưng cũng phải thừa nhận là Phong Vi không đụng đến đồ trang điểm, son môi là thứ cần thiết tối thiểu nhất của phái đẹp mà cô ấy cũng không. Tôi không ngửi thấy hương nước hoa nào trên người Phong Vi, họa chăng là mùi nước xả vải bám trên quần áo, bấy nhiêu đó cũng tạo nên một sức hút riêng biệt. Đơn giản mà tinh tế.
Nhan sắc của Vi khá ổn. Với hàng mi dài và bờ môi hồng như những cánh hoa anh đào, Vi làm lòng tôi lâng lâng từ ánh nhìn đầu tiên. Nhưng chính sự lãnh đạm khác người của Vi đã khiến tôi hiểu rằng mọi người đều khó rút ngắn khoảng cách với Vi, trừ khi Vi chủ động. Bông hồng có gai mà, tay mơ chạm vào là chảy máu như chơi.
Gương mặt Vi thon gọn, hao hao theo tiêu chuẩn V Line. Vi sở hữu nước da trắng và mái tóc đen dài bồng bềnh có chút hơi rối.
Hiếm khi thấy Vi buộc tóc, hoặc gần như không. Cô ấy thường xõa cho tóc phủ lên vai tùy ý, điểm này làm tôi liên tưởng đến việc Vi là một người có tính cách lười biếng. Hoặc do Vi thích thế.
Mắt của Vi rất đẹp. Mắt dài và hơi hẹp như kiểu mắt phượng, tròng đen trắng thì rõ ràng. Ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, tuy sáng sủa nhưng không rực rỡ, nhìn thấy rồi lại không thấy rõ. Tôi phải quan sát Vi nhiều ngày mới có thể rút ra kết luận, có nhiều khi Vi vô tình nhìn chỗ khác, thì thấy tôi đang ngồi nhìn Vi, lúc đó Vi chỉ ném cho tôi một ánh nhìn hờ hững, xong lại chăm chú chơi cờ caro, hoàn toàn không để ý đến tôi, coi tôi như không khí.
Vi không thẹn thùng, cũng không cười xã giao khi thấy ai đó ngắm Vi, cho dù đối phương là con trai thì Vi cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Có thể Vi không muốn giao tiếp, hoặc đó là cách giao tiếp của Vi.
Và không biết từ bao giờ, tôi lại chú ý đến Vi nhiều như vậy...
Tôi đã bị mê hoặc bởi sự thờ ơ của Vi rồi, phải không?
Có lúc tôi thầm nghĩ, nếu như Vi không tên là Vi thì thật tốt biết mấy.
Căn tin giờ chơi ồn ào huyên náo, tôi vừa ngồi ngả người ra sau ghế uống cà phê đá vừa trò chuyện với bọn bạn. Tụi nó cũng sành điệu như tôi, cũng rất thích chơi bời, tán gái hơn là bàn chuyện học hành. Tôi là đứa học giỏi nhất đám, điểm kiểm tra ít khi dưới trung bình, tệ nhất cũng được năm điểm.
-Hôm qua tao thấy con bồ mày đi với thằng khác, thân thiết lắm! - Thành Danh vỗ vai tôi, giọng hạ thấp.
-Trúc đó hả? Mày thấy ở chỗ nào thế? - Tôi hỏi nhưng vẫn thản nhiên uống cà phê, Trúc đi với ai mà chẳng được, dù sao tôi cũng quen cho lấy lệ chứ có yêu thương gì. Nhưng mà tôi sẽ gặp Trúc để dò hỏi, nếu thế thật thì chia tay, vì tôi không thích chia sẻ đồ của mình cho người khác.
Thành Danh mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Sao nó phản ứng như thế nhỉ, tôi nhớ là mình chưa lạc quẻ lời nào.
-Thằng điên, con bồ mày tên Trân, chứ không phải tên Trúc. Bồ tao mới là Trúc rõ chưa??? - Nó nói như hét vào mặt tôi, đám bạn thì ngồi cười lăn lộn. Khốn thật, từ bao giờ trí nhớ của tôi lại suy giảm như thế chứ?!
-Thôi dẹp chuyện đó sang một bên đi, tụi tao muốn chơi trò cá cược với mày, nếu mày thắng thì anh em sẽ đặt vào tay mày con i phone 4s, còn nếu thua thì mày dắt anh em đi bar xõa một chầu là được! - Thằng Hoàng hấp háy đôi mắt nói với tôi.
''Mấy tên này lại muốn giở trò gì đây?" - Tôi dè chừng trong bụng.
-Có nằm trong chuyên môn của tao không? - Tôi nghi hoặc.
-Tất nhiên, cua gái là chuyên môn của mày mà, phải không? - Thịnh xen vào.
-Đối tượng?
Thằng Hoàng cười mỉm:
-Diệp Phong Vi lớp thằng Quốc.
Vừa nghe qua như sét đáng ngang tai. Gì chứ? Nó xui tôi đi tán Phong Vi à? Vi như hoa trong lồng kính, muốn chạm tay vào cũng cả một vấn đề, đừng nói chi đến chuyện tán đổ. Không hiểu sao khi nhắc tới Phong Vi, tôi lại cảm thấy xuống tinh thần. Tụi này đúng là chẳng tốt lành gì hết.
Tôi nhăn mặt:
-Sao bọn mày không tự đi mà tán? Lôi tao vào làm chi?
Quốc ngồi nhịp giò:
-Chỉ mày là đủ bản lĩnh, hay mày sợ? Như vậy thì tệ lắm...
Thằng Thịnh thấy vậy phụ họa:
-Phải đó, tệ lắm!
Tôi nhún vai:
-Chơi thì chơi, sợ gì.
Bọn bạn nghe tôi hùng hồn thế thì đều bật ngón cái giơ trước mặt tôi. Nhưng mà tôi chỉ mạnh mồm thế thôi chứ thành công hay không thì chưa biết được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.