Chương 93: Không có gia vị, ăn nước luộc thịt
Thi Lạc
13/10/2016
Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Gà
Cuối cùng Lam Nguyệt lại không trừng trị Mục nữa. Mục nói với Lam
Nguyệt là khi hắn ở bên ngoài đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, hắn đã đi
qua rất nhiều nơi cư trú, cuộc sống của những người nơi ấy cũng cực khổ
giống như bộ lạc trước kia. Mục còn dẫn theo mấy người trở về học tập,
hi vọng trí giả có thể dạy bọn họ. Lam Nguyệt đồng ý, tất cả mọi người
không đói bụng thì sẽ không cướp của người khác, nhân loại cũng cần bước vào thời kỳ văn minh Bộ lạc rồi.
Mục nói hắn biết Mộc Sa đã tập hợp không ít người, nên mới quyết định trở về. Lam Nguyệt nói cô đã biết chuyện này, có hơn sáu trăm người trong khi lương thực vẫn thiếu thôn. Hai mắt Mục lập tức phát sáng, nói trí giả quả nhiên là do thiên thần phái tới. Lam Nguyệt lười chẳng buồn quan tâm.
Mục nghe nói Lợi Á đã trở lại, bèn hỏi Thanh Mộc đã buông bỏ được chưa. Thanh Mộc nói giờ không còn gì nữa, ngay cả gặp hắn cũng không muốn gặp Lợi Á, hắn có Ô Lan rồi, hiện tại sống rất tốt. Cuối cùng, Mục nhìn thấy cung tên và chiến hào, lập tức phấn khích quấn lấy Lam Nguyệt, lại bị Trát Nhĩ tát một cái đuổi ra ngoài. Hắn bò dậy, lại chạy đến chỗ Hoắc Lí, xum xoe đòi Hoắc Lí dạy hắn làm cung tên.
Lại vài ngày nữa qua đi, bộ lạc Mông Tạp chính thức bước vào mùa tuyết, đồng thời đón trận tuyết rơi đầu tiên, tuy nhiên, tuyết chưa phủ đầy hết mặt đất đã ngừng rơi. Buổi sáng Ô Lệ đi kiểm tra khu vườn rau xong thì về báo cáo với Lam Nguyệt tình hình phát triển của các loại rau. Lam Nguyệt vừa nghe vừa uống trà ướp hoa phơi khô, già Sơn đặt ít quả khô với thịt muối Lam Nguyệt mới làm lên bàn để làm đồ ăn vặt, sau đó ngồi ở bên cạnh đánh bóng da thú.
“Lam Lam … Tôi về rồi đây.” Trát Nhĩ đi vào hơ tay trên lửa cho ấm, sau đó ôm chặt Lam Nguyệt, vuốt cái bụng đã nhô lên của cô, cười ngu ngơ.
“Ừ, bảo người tuần tra mặc quần áo dày hơn chút, thay ca nhau thường xuyên hơn.” Lam Nguyệt vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói, Trát Nhĩ gật gật đầu.
Kể từ khi bước vào mùa đông, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ đắp thêm cho đáy lò đá trong phòng khách một chút, cũng làm rộng hơn, ngày nào cũng đốt để cho phòng ấm áp. Người bộ lạc thấy vậy cũng học cách bếp lò sưởi ấm, tất cả mọi người đều được ở trong phòng ấm áp, củi đốt là loại than củi Lam Nguyệt đã chuẩn bị từ mùa thu, đốt liên tục trong mấy hang động. Tại núi đá lại đào thêm rất nhiều hầm để chứa lương thực cùng thịt. Mỗi ngày Trát Nhĩ vẫn mang theo đội săn bắn đi ra ngoài săn chuột núi, trong mùa tuyết này mọi người nhất định sẽ được cơm no áo ấm.
Tiểu Mãnh đã về từ hôm qua, hôm nay lúc nó đi, Lam Nguyệt chất cho nó một túi đầy quả khô. Thỉnh thoảng Tiểu Mãnh cũng ăn đồ ăn vặt, quả khô rất tốt cho dạ dày, lương thực mùa đông của Tiểu Mãnh cơ bản đều là lá cây. Lam Nguyệt nhìn thấy lá cây đã hơi già, bèn chuẩn bị thêm quả khô, giúp nó tiêu hóa tốt hơn. Mặc dù Tiểu Mãnh là voi ma mút, mà cuộc sống của voi ma mút đều phải như thế, nhưng Lam Nguyệt vẫn không nỡ để đứa con cưng này phải chịu khổ.
Voi ma mút lớn thì vẫn như cũ, tuyệt đối không đến gần địa bàn của con người, ngay cả tới đối diện bộ lạc để uống nước cũng phải tới khu nước sâu phía trên. Lam Nguyệt biết voi ma mút rất bài xích động vật ngoại tộc, nó có thể để cho Tiểu Mãnh thỉnh thoảng trở về thăm cô đã là tốt lắm rồi, cho nên mỗi lần voi ma mút lớn đến, Lam Nguyệt đều bảo mọi người không nên tới gần phạm vi chiếc ổ của voi ma mút lớn. Voi ma mút lớn rất yêu thương Tiểu Mãnh, mỗi khi chúng rời đi, Lam Nguyệt đều nhìn thấy voi ma mút lớn dùng cái đuôi kéo Tiểu Mãnh đi, bảo hộ Tiểu Mãnh không rời khỏi phạm vi của mình.
Lợn rừng nuôi trong bộ lạc đã béo tròn, đẻ rất nhiều lợn con. Lam Nguyệt lại cho đào thêm mấy hang động để nhốt lợn con và lợn mẹ. Lợn rừng đực có thể xảy ra tranh giành với lợn con, sau khi Lam Nguyệt phát hiện hai con lợn con không cẩn thận bị lợn đực giết chết, lập tức cho đào hang động mới để tách chúng ra. Đám lợn con này sang năm sẽ phải tăng cường nuôi dưỡng. Tỉ lệ tử vong ở trong bộ lạc thấp hơn ở trong rừng rậm như vậy, đám lợn con nhất định có thể sống sót được, vừa không phải vào rừng kiếm ăn, vừa được ở trong hang động ấm áp, sao có thể không sống sót được.
Lam Nguyệt chưa từng nuôi lợn bao giờ, cứ mày mò học hỏi từ từ, sau này sẽ dạy lại cho Ô Lệ. Lợn đực trưởng thành thì Lam Nguyệt chỉ để lại vài con, còn lại vài con thì bảo bọn Trát Nhĩ giết lấy thịt, phối giống không cần nhiều như vậy. Thịt lợn giết được đem chia cho mỗi nhà một phần, đây là lần đầu tiên người trong bộ lạc được ăn thịt lợn do chính mình nuôi.
“Trát Nhĩ, em muốn ăn lẩu.” Lam Nguyệt chui vào trong ngực Trát Nhĩ, “chứng ăn dở” của bà bầu nào đó lại phát tác.
“Lam nha đầu, nồi* thì có gì ngon để ăn, nghe lời, ăn thịt khô đi, để cha đi nướng củ chuột cho con.” Già Sơn biết kể từ khi Lam Nguyệt có em bé thì thỉnh thoảng lại đòi ăn mấy thứ kỳ lạ, nhưng mà “nồi nướng” thì sao mà ăn được chứ.
*火锅: (hoả oa) là nồi lẩu, nhưng người viễn cổ không biết lẩu là gì, nên chỉ nghe ra là “nồi nướng” thôi.
“Lam Lam.” Trát Nhĩ bó tay rồi, hai ngày trước Lam Lam ầm ĩ đòi ăn bánh cá, hắn còn có thể làm ra để ăn, nhưng nồi nướng thì hắn không dám cho cô ăn, ăn vào là chết người đấy.
“Không phải là ăn nồi, em sẽ dạy cho anh cách làm, em muốn ăn.” Lam Nguyệt đang bị nghén, đã muốn ăn là phải ăn bằng được.
Lam Nguyệt bảo Ô Lệ đi gọi Tô tới, lại bảo già Sơn đi đón già Lưu đến, tiện thể gọi luôn cả già Phong, còn cô thì đi theo Trát Nhĩ đến phòng bếp.
“Sư phụ …, sao chị lại muốn ăn nồi vậy? … Chị không thể ăn mấy món ăn của loài người sao? … Trong bụng còn có em bé nữa, không dưng lại đi ăn đá là sao?” Tiểu Thạch vừa đi đến ngoài hiên đã liến thoắng trách cứ.
“Tiểu Thạch … ra góc tường đứng.” Lam Nguyệt đứng ở cửa phòng bếp hừ lạnh, Tiểu Thạch gào khóc, đứng trong góc phòng khách không dám nhúc nhích.
“Đáng đời, ai bảo nói lung tung.” Cách Mạn cũng bó tay với tên miệng rộng này rồi, khinh bỉ thẳng thừng luôn. “Toàn bắt nạt tôi thôi, tôi chỉ là lo cho sư phụ thôi, ai bảo sư phụ lại muốn ăn đá chứ.” Tiểu Thạch làu bàu. Sắc mặt Lam Nguyệt dịu đi, bảo hắn đi giúp Trát Nhĩ một tay, Tiểu Thạch lập tức mừng rỡ kéo Cách Mạn chạy xuống phòng bếp hỗ trợ.
“Trí giả, nồi có thể ăn được thật à?” Già Phong đi theo phía sau bọn họ tiến vào phòng khách. Tô đang dọn dẹp trong phòng khách, dọn xong thì bắt đầu bày bát đũa ra.
“Ngồi xuống cả đi, không phải ăn nồi, mà là một loại món ăn, ăn vào mùa tuyết là thích hợp nhất.” Lam Nguyệt giải thích. Già Sơn đi lấy thêm quả khô với thịt khô, Tô lấy trà ướp hoa ra rót.
“Sơn, vẫn là nhà ông thoải mái hơn, Lam nha đầu và Trát Nhĩ đều tốt với ông.” Già Lưu ngồi xuống ghen tị nói, lão rất hâm mộ già Sơn.
“Cách Mạn cũng là đứa bé ngoan, còn có thể đi săn thú, ông cũng sướng chẳng kém.” Già Sơn nói, già Lưu lão đầu gật đầu, lại nói Cách Mạn nhà lão có bao nhiêu điểm tốt. Già Phong ngồi nghe bên cạnh với vẻ hâm mộ. Lam Nguyệt chỉ có thể buồn cười nghe hai ông lão so bì con dâu.
Trát Nhĩ cùng bọn Thạch đã rửa xong thịt và rau, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ khiêng lò đá vào đặt lên trên bàn đá, đặt cái bát to lên rồi đổ nước đun sôi, tiếp đó cho nấu và xương lợn vào để hầm nước dùng. Bởi vì không có đồ gia vị gì, cô bèn cho quả khô vào để tạo vị, nước dùng đã được, bỏ thêm đồ ăn vặt, lại thả thêm một ít măng, thịt cừu với thịt lợn thái miếng mỏng vào, đồ ăn chín tới thì bảo bọn họ ăn. Lam Nguyệt lại chọn một ít cải trắng bỏ vào trong.
Một đám người ăn uống hùng hục như tằm ăn lá, không khí quanh nồi lẩu dần trở nên ấm áp. Các loại thịt được thái miếng xếp thành chồng to, lại thêm cả rau nữa, toàn bộ đều bị ăn sạch bách, ngay cả miếng xương cuối cùng trong nồi cũng bị Ô Lệ cướp lấy ngồi vào một bên gặm. Lam Nguyệt hết cách, đành phải bảo Trát Nhĩ đi lấy số thịt còn dư lại cho vào nước lẩu ăn tạm. Giọt nước cuối cùng trong nồi lẩu được húp sạch, lúc này mới ngừng, còn kêu ăn no quá.
Tô đưa ra ý kiến dạy cái này cho người trong bộ lạc, Lam Nguyệt gật đầu. Trát Nhĩ cùng Tô và Cách Mạn đi dọn dẹp bát đũa, mấy ông lão thì ngồi chơi cờ, Lam Nguyệt nghe Tiểu Thạch nói về dược tính của các loại thảo dược tìm được, Ô Lệ ở bên cạnh cầm than củi viết chữ tượng hình lên bàn đá mà Khôn mài cho cô bé, viết xong lại dùng miếng da thú thấm nước để lau, rồi lại viết tiếp. Lam Nguyệt thỉnh thoảng sẽ chỉ cho cô bé những chỗ sai chính tả.
Mục nói hắn biết Mộc Sa đã tập hợp không ít người, nên mới quyết định trở về. Lam Nguyệt nói cô đã biết chuyện này, có hơn sáu trăm người trong khi lương thực vẫn thiếu thôn. Hai mắt Mục lập tức phát sáng, nói trí giả quả nhiên là do thiên thần phái tới. Lam Nguyệt lười chẳng buồn quan tâm.
Mục nghe nói Lợi Á đã trở lại, bèn hỏi Thanh Mộc đã buông bỏ được chưa. Thanh Mộc nói giờ không còn gì nữa, ngay cả gặp hắn cũng không muốn gặp Lợi Á, hắn có Ô Lan rồi, hiện tại sống rất tốt. Cuối cùng, Mục nhìn thấy cung tên và chiến hào, lập tức phấn khích quấn lấy Lam Nguyệt, lại bị Trát Nhĩ tát một cái đuổi ra ngoài. Hắn bò dậy, lại chạy đến chỗ Hoắc Lí, xum xoe đòi Hoắc Lí dạy hắn làm cung tên.
Lại vài ngày nữa qua đi, bộ lạc Mông Tạp chính thức bước vào mùa tuyết, đồng thời đón trận tuyết rơi đầu tiên, tuy nhiên, tuyết chưa phủ đầy hết mặt đất đã ngừng rơi. Buổi sáng Ô Lệ đi kiểm tra khu vườn rau xong thì về báo cáo với Lam Nguyệt tình hình phát triển của các loại rau. Lam Nguyệt vừa nghe vừa uống trà ướp hoa phơi khô, già Sơn đặt ít quả khô với thịt muối Lam Nguyệt mới làm lên bàn để làm đồ ăn vặt, sau đó ngồi ở bên cạnh đánh bóng da thú.
“Lam Lam … Tôi về rồi đây.” Trát Nhĩ đi vào hơ tay trên lửa cho ấm, sau đó ôm chặt Lam Nguyệt, vuốt cái bụng đã nhô lên của cô, cười ngu ngơ.
“Ừ, bảo người tuần tra mặc quần áo dày hơn chút, thay ca nhau thường xuyên hơn.” Lam Nguyệt vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói, Trát Nhĩ gật gật đầu.
Kể từ khi bước vào mùa đông, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ đắp thêm cho đáy lò đá trong phòng khách một chút, cũng làm rộng hơn, ngày nào cũng đốt để cho phòng ấm áp. Người bộ lạc thấy vậy cũng học cách bếp lò sưởi ấm, tất cả mọi người đều được ở trong phòng ấm áp, củi đốt là loại than củi Lam Nguyệt đã chuẩn bị từ mùa thu, đốt liên tục trong mấy hang động. Tại núi đá lại đào thêm rất nhiều hầm để chứa lương thực cùng thịt. Mỗi ngày Trát Nhĩ vẫn mang theo đội săn bắn đi ra ngoài săn chuột núi, trong mùa tuyết này mọi người nhất định sẽ được cơm no áo ấm.
Tiểu Mãnh đã về từ hôm qua, hôm nay lúc nó đi, Lam Nguyệt chất cho nó một túi đầy quả khô. Thỉnh thoảng Tiểu Mãnh cũng ăn đồ ăn vặt, quả khô rất tốt cho dạ dày, lương thực mùa đông của Tiểu Mãnh cơ bản đều là lá cây. Lam Nguyệt nhìn thấy lá cây đã hơi già, bèn chuẩn bị thêm quả khô, giúp nó tiêu hóa tốt hơn. Mặc dù Tiểu Mãnh là voi ma mút, mà cuộc sống của voi ma mút đều phải như thế, nhưng Lam Nguyệt vẫn không nỡ để đứa con cưng này phải chịu khổ.
Voi ma mút lớn thì vẫn như cũ, tuyệt đối không đến gần địa bàn của con người, ngay cả tới đối diện bộ lạc để uống nước cũng phải tới khu nước sâu phía trên. Lam Nguyệt biết voi ma mút rất bài xích động vật ngoại tộc, nó có thể để cho Tiểu Mãnh thỉnh thoảng trở về thăm cô đã là tốt lắm rồi, cho nên mỗi lần voi ma mút lớn đến, Lam Nguyệt đều bảo mọi người không nên tới gần phạm vi chiếc ổ của voi ma mút lớn. Voi ma mút lớn rất yêu thương Tiểu Mãnh, mỗi khi chúng rời đi, Lam Nguyệt đều nhìn thấy voi ma mút lớn dùng cái đuôi kéo Tiểu Mãnh đi, bảo hộ Tiểu Mãnh không rời khỏi phạm vi của mình.
Lợn rừng nuôi trong bộ lạc đã béo tròn, đẻ rất nhiều lợn con. Lam Nguyệt lại cho đào thêm mấy hang động để nhốt lợn con và lợn mẹ. Lợn rừng đực có thể xảy ra tranh giành với lợn con, sau khi Lam Nguyệt phát hiện hai con lợn con không cẩn thận bị lợn đực giết chết, lập tức cho đào hang động mới để tách chúng ra. Đám lợn con này sang năm sẽ phải tăng cường nuôi dưỡng. Tỉ lệ tử vong ở trong bộ lạc thấp hơn ở trong rừng rậm như vậy, đám lợn con nhất định có thể sống sót được, vừa không phải vào rừng kiếm ăn, vừa được ở trong hang động ấm áp, sao có thể không sống sót được.
Lam Nguyệt chưa từng nuôi lợn bao giờ, cứ mày mò học hỏi từ từ, sau này sẽ dạy lại cho Ô Lệ. Lợn đực trưởng thành thì Lam Nguyệt chỉ để lại vài con, còn lại vài con thì bảo bọn Trát Nhĩ giết lấy thịt, phối giống không cần nhiều như vậy. Thịt lợn giết được đem chia cho mỗi nhà một phần, đây là lần đầu tiên người trong bộ lạc được ăn thịt lợn do chính mình nuôi.
“Trát Nhĩ, em muốn ăn lẩu.” Lam Nguyệt chui vào trong ngực Trát Nhĩ, “chứng ăn dở” của bà bầu nào đó lại phát tác.
“Lam nha đầu, nồi* thì có gì ngon để ăn, nghe lời, ăn thịt khô đi, để cha đi nướng củ chuột cho con.” Già Sơn biết kể từ khi Lam Nguyệt có em bé thì thỉnh thoảng lại đòi ăn mấy thứ kỳ lạ, nhưng mà “nồi nướng” thì sao mà ăn được chứ.
*火锅: (hoả oa) là nồi lẩu, nhưng người viễn cổ không biết lẩu là gì, nên chỉ nghe ra là “nồi nướng” thôi.
“Lam Lam.” Trát Nhĩ bó tay rồi, hai ngày trước Lam Lam ầm ĩ đòi ăn bánh cá, hắn còn có thể làm ra để ăn, nhưng nồi nướng thì hắn không dám cho cô ăn, ăn vào là chết người đấy.
“Không phải là ăn nồi, em sẽ dạy cho anh cách làm, em muốn ăn.” Lam Nguyệt đang bị nghén, đã muốn ăn là phải ăn bằng được.
Lam Nguyệt bảo Ô Lệ đi gọi Tô tới, lại bảo già Sơn đi đón già Lưu đến, tiện thể gọi luôn cả già Phong, còn cô thì đi theo Trát Nhĩ đến phòng bếp.
“Sư phụ …, sao chị lại muốn ăn nồi vậy? … Chị không thể ăn mấy món ăn của loài người sao? … Trong bụng còn có em bé nữa, không dưng lại đi ăn đá là sao?” Tiểu Thạch vừa đi đến ngoài hiên đã liến thoắng trách cứ.
“Tiểu Thạch … ra góc tường đứng.” Lam Nguyệt đứng ở cửa phòng bếp hừ lạnh, Tiểu Thạch gào khóc, đứng trong góc phòng khách không dám nhúc nhích.
“Đáng đời, ai bảo nói lung tung.” Cách Mạn cũng bó tay với tên miệng rộng này rồi, khinh bỉ thẳng thừng luôn. “Toàn bắt nạt tôi thôi, tôi chỉ là lo cho sư phụ thôi, ai bảo sư phụ lại muốn ăn đá chứ.” Tiểu Thạch làu bàu. Sắc mặt Lam Nguyệt dịu đi, bảo hắn đi giúp Trát Nhĩ một tay, Tiểu Thạch lập tức mừng rỡ kéo Cách Mạn chạy xuống phòng bếp hỗ trợ.
“Trí giả, nồi có thể ăn được thật à?” Già Phong đi theo phía sau bọn họ tiến vào phòng khách. Tô đang dọn dẹp trong phòng khách, dọn xong thì bắt đầu bày bát đũa ra.
“Ngồi xuống cả đi, không phải ăn nồi, mà là một loại món ăn, ăn vào mùa tuyết là thích hợp nhất.” Lam Nguyệt giải thích. Già Sơn đi lấy thêm quả khô với thịt khô, Tô lấy trà ướp hoa ra rót.
“Sơn, vẫn là nhà ông thoải mái hơn, Lam nha đầu và Trát Nhĩ đều tốt với ông.” Già Lưu ngồi xuống ghen tị nói, lão rất hâm mộ già Sơn.
“Cách Mạn cũng là đứa bé ngoan, còn có thể đi săn thú, ông cũng sướng chẳng kém.” Già Sơn nói, già Lưu lão đầu gật đầu, lại nói Cách Mạn nhà lão có bao nhiêu điểm tốt. Già Phong ngồi nghe bên cạnh với vẻ hâm mộ. Lam Nguyệt chỉ có thể buồn cười nghe hai ông lão so bì con dâu.
Trát Nhĩ cùng bọn Thạch đã rửa xong thịt và rau, Lam Nguyệt bảo Trát Nhĩ khiêng lò đá vào đặt lên trên bàn đá, đặt cái bát to lên rồi đổ nước đun sôi, tiếp đó cho nấu và xương lợn vào để hầm nước dùng. Bởi vì không có đồ gia vị gì, cô bèn cho quả khô vào để tạo vị, nước dùng đã được, bỏ thêm đồ ăn vặt, lại thả thêm một ít măng, thịt cừu với thịt lợn thái miếng mỏng vào, đồ ăn chín tới thì bảo bọn họ ăn. Lam Nguyệt lại chọn một ít cải trắng bỏ vào trong.
Một đám người ăn uống hùng hục như tằm ăn lá, không khí quanh nồi lẩu dần trở nên ấm áp. Các loại thịt được thái miếng xếp thành chồng to, lại thêm cả rau nữa, toàn bộ đều bị ăn sạch bách, ngay cả miếng xương cuối cùng trong nồi cũng bị Ô Lệ cướp lấy ngồi vào một bên gặm. Lam Nguyệt hết cách, đành phải bảo Trát Nhĩ đi lấy số thịt còn dư lại cho vào nước lẩu ăn tạm. Giọt nước cuối cùng trong nồi lẩu được húp sạch, lúc này mới ngừng, còn kêu ăn no quá.
Tô đưa ra ý kiến dạy cái này cho người trong bộ lạc, Lam Nguyệt gật đầu. Trát Nhĩ cùng Tô và Cách Mạn đi dọn dẹp bát đũa, mấy ông lão thì ngồi chơi cờ, Lam Nguyệt nghe Tiểu Thạch nói về dược tính của các loại thảo dược tìm được, Ô Lệ ở bên cạnh cầm than củi viết chữ tượng hình lên bàn đá mà Khôn mài cho cô bé, viết xong lại dùng miếng da thú thấm nước để lau, rồi lại viết tiếp. Lam Nguyệt thỉnh thoảng sẽ chỉ cho cô bé những chỗ sai chính tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.