Chương 94: Trận chiến quy mô nhỏ
Thi Lạc
13/10/2016
“Thủ lĩnh, trí giả, phát hiện có người lạ ở rừng rậm bên kia sông, có vẻ như là đang đi về phía chúng ta.” Người tuần tra đến báo cáo.
“Bao nhiêu người? Có biết mục đích của chúng không?” Trát Nhĩ hỏi.
“Khoảng một trăm người, đều cầm giáo gỗ, xem chừng là muốn tới cướp của bộ lạc.” Người tuần tra nói tiếp.
“Trát Nhĩ, đi sắp xếp người, chắc là chúng đến cướp đấy, dặn mọi người chú ý an toàn.” Lam Nguyệt nói với Trát Nhĩ, Trát Nhĩ gật đầu dẫn người đi ra ngoài.
Mới bước vào mùa tuyết được vài ngày, người tuần tra đã phát hiện có người lạ. Lam Nguyệt cảm giác đó là người của Mộc Sa, không hiểu sao lại chỉ có hơn một trăm người, đột nhiên cả kinh, đây là người Mộc Sa phái tới để đánh thử, nhân thể thăm dò lực lượng đối phương. Lam Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi cũng đi ra ngoài.
“Lam nha đầu, mau mặc thêm áo vào, chỉ đứng ở ngoài xem thôi, đừng đến gần.” Già Sơn biết Lam Nguyệt định đi xem chiến đấu, lão không thể ngăn cản, Lam Nguyệt là trí giả, có nhiều thứ cô cần thiết phải biết, điều này thì lão hiểu, cầm lấy quần áo Lam Nguyệt định đi cùng.
“Vâng, con sẽ không đến gần. Cha ở nhà với Ô Lệ đi, đừng ra ngoài.” Lam Nguyệt nhận lấy quần áo từ tay già Sơn rồi dặn, sau đó đi ra ngoài.
“Sư phụ, em đi với chị, em có mang theo nỏ.” Cách Mạn lưng đeo nỏ chạy tới, Lam Nguyệt gật gật đầu, đi tới phía ngoài bộ lạc.
“Thủ lĩnh, sắp đến rồi, là người Mộc Sa, trong đó có một người lần trước đi cùng Lợi Á và còn mắng trí giả.” Đạt lẻn về, hắn phát hiện trong đám người kia có tên lần trước ở núi Hắc Sơn nói muốn giết trí giả, chắc chắn đó là người của Mộc Sa.
“Ừ, chuẩn bị đánh.” Trát Nhĩ hạ lệnh.
Phía đối diện sông chui ra hơn một trăm người, trên tay đều cầm giáo gỗ xông về phía bộ lạc Mông Tạp, chúng mở to đôi mắt đỏ ngàu, nhìn bộ lạc Mông Tạp, biết rõ bên trong có rất nhiều thứ tốt, liều chết xông lên phía trước.
“Bắn.” Trát Nhĩ nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, phất tay.
“Vù! Vù! Vù!” Mũi tên trúc bay đi, mười tên đầu tiên xông lên bị bắn ngã xuống đất, mấy tên không thể nhúc nhích, còn mấy tên khác thì lăn lộn kêu rên, những tên phía sau sợ hãi lùi về phía ven rừng rậm, núp phía sau bụi cây.
“Xông lên cho tao, bên trong có thức ăn và phụ nữ.”
Một tên rống to, hơn trăm người khác lại bắt đầu xông lên.
“Bắn.” Trát Nhĩ nhìn thấy bọn chúng lại đến gần, phất tay ra lệnh.
“Á…” Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, những người còn lại lùi về phía sau.
“Xông lên, nếu không tao giết sạch bọn mày.” Tên đàn ông đối diện uy hiếp những người lui về phía sau.
“Bắn.” Trát Nhĩ tiếp tục hô bắn, những tên ở đối diện đã thông minh hơn, cầm giáo gỗ huơ huơ phía trước, có thể giảm bớt thương vong.
Người bộ lạc Mộc người đỡ mũi tên người tiến vọt đến bờ sông, Trát Nhĩ gào lên: “Xông lên, giết.” Đám thợ săn bộ lạc Mông Tạp liền xông ra ngoài, coi sông là chiến trường, tiếng chém giết vang lên khắp trời.
“Cách Mạn, em có thể bắt được tên kia không? Chị muốn bắt sống.” Lam Nguyệt đưa mắt nhìn tên đang trên chiến trường phía trước, hỏi Cách Mạn bên cạnh bởi vì chiến đấu mà máu huyết sôi trào.
“Sư phụ, đảm bảo sẽ bắt sống cho chị.” Cách Mạn hét lớn một tiếng rồi xông lên, bỏ lại âm thanh vang vọng quanh quẩn ở bên người Lam Nguyệt, Lam Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuộc chiến rất nhanh đã kết thúc. Hơn một trăm người của bộ lạc Mộc không đủ nhét kẽ răng bộ lạc Mông Tạp, Đạt tới báo cáo: đối phương chết hơn chín mươi người, mười mấy người trọng thương đang hấp hối, bắt sống được ba người, trong đó có một tên là Cách Mạn đánh lén bắt được. Bên ta có một người bị thương nhẹ, là do không cẩn thận ngã trên mặt đất nên bị trầy da. Lam Nguyệt đen mặt. Trát Nhĩ dùng ánh mắt ra hiệu cho anh chàng ngã bị thương kia đi tìm thầy thuốc. Anh chàng kia xấu hổ rời đi. Thạch lại vô cùng vui mừng chào đón hắn, đó là thương binh duy nhất mà.
“Mày định làm gì? Tao sẽ giết mày!” Cách Mạn đá tên đàn ông lần trước nói muốn giết Lam Nguyệt, hắn ngã xuống phía trước Lam Nguyệt gào thét.
“Không có hứng, một tên bị phụ nữ đánh bại, tao thật sự chẳng có hứng giết.” Lam Nguyệt trực tiếp nói một câu làm sụp đổ hoàn toàn ý chí của hắn. Người bộ lạc nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái: “Trí giả, không ngờ miệng lưỡi của cô cũng có thể giết người được, thật không hổ là do thiên thần phái tới.”
“Tất nhiên rồi, những người như chúng ta làm sao có thể so sánh được với sư phụ chứ.” Cách Mạn vênh mặt nói, mọi người gật đầu phụ hoạ. Trên trán Lam Nguyệt lại xuất hiện vạch đen, Trát Nhĩ cười khẽ.
“Giết tao đi, giết tao đi.” Tên kia gào thét, Lam Nguyệt nhìn hắn nói: “Trở về nói cho Mộc Sa, bảo hắn tự mình đến, đừng có lại phái người đi tìm cái chết nữa.” Lam Nguyệt phất tay thả người: nhãi ranh, chị đây sẽ chơi kế ly gián với cưng.
“Bao nhiêu người? Có biết mục đích của chúng không?” Trát Nhĩ hỏi.
“Khoảng một trăm người, đều cầm giáo gỗ, xem chừng là muốn tới cướp của bộ lạc.” Người tuần tra nói tiếp.
“Trát Nhĩ, đi sắp xếp người, chắc là chúng đến cướp đấy, dặn mọi người chú ý an toàn.” Lam Nguyệt nói với Trát Nhĩ, Trát Nhĩ gật đầu dẫn người đi ra ngoài.
Mới bước vào mùa tuyết được vài ngày, người tuần tra đã phát hiện có người lạ. Lam Nguyệt cảm giác đó là người của Mộc Sa, không hiểu sao lại chỉ có hơn một trăm người, đột nhiên cả kinh, đây là người Mộc Sa phái tới để đánh thử, nhân thể thăm dò lực lượng đối phương. Lam Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi cũng đi ra ngoài.
“Lam nha đầu, mau mặc thêm áo vào, chỉ đứng ở ngoài xem thôi, đừng đến gần.” Già Sơn biết Lam Nguyệt định đi xem chiến đấu, lão không thể ngăn cản, Lam Nguyệt là trí giả, có nhiều thứ cô cần thiết phải biết, điều này thì lão hiểu, cầm lấy quần áo Lam Nguyệt định đi cùng.
“Vâng, con sẽ không đến gần. Cha ở nhà với Ô Lệ đi, đừng ra ngoài.” Lam Nguyệt nhận lấy quần áo từ tay già Sơn rồi dặn, sau đó đi ra ngoài.
“Sư phụ, em đi với chị, em có mang theo nỏ.” Cách Mạn lưng đeo nỏ chạy tới, Lam Nguyệt gật gật đầu, đi tới phía ngoài bộ lạc.
“Thủ lĩnh, sắp đến rồi, là người Mộc Sa, trong đó có một người lần trước đi cùng Lợi Á và còn mắng trí giả.” Đạt lẻn về, hắn phát hiện trong đám người kia có tên lần trước ở núi Hắc Sơn nói muốn giết trí giả, chắc chắn đó là người của Mộc Sa.
“Ừ, chuẩn bị đánh.” Trát Nhĩ hạ lệnh.
Phía đối diện sông chui ra hơn một trăm người, trên tay đều cầm giáo gỗ xông về phía bộ lạc Mông Tạp, chúng mở to đôi mắt đỏ ngàu, nhìn bộ lạc Mông Tạp, biết rõ bên trong có rất nhiều thứ tốt, liều chết xông lên phía trước.
“Bắn.” Trát Nhĩ nhìn thấy khoảng cách ngày càng gần, phất tay.
“Vù! Vù! Vù!” Mũi tên trúc bay đi, mười tên đầu tiên xông lên bị bắn ngã xuống đất, mấy tên không thể nhúc nhích, còn mấy tên khác thì lăn lộn kêu rên, những tên phía sau sợ hãi lùi về phía ven rừng rậm, núp phía sau bụi cây.
“Xông lên cho tao, bên trong có thức ăn và phụ nữ.”
Một tên rống to, hơn trăm người khác lại bắt đầu xông lên.
“Bắn.” Trát Nhĩ nhìn thấy bọn chúng lại đến gần, phất tay ra lệnh.
“Á…” Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, những người còn lại lùi về phía sau.
“Xông lên, nếu không tao giết sạch bọn mày.” Tên đàn ông đối diện uy hiếp những người lui về phía sau.
“Bắn.” Trát Nhĩ tiếp tục hô bắn, những tên ở đối diện đã thông minh hơn, cầm giáo gỗ huơ huơ phía trước, có thể giảm bớt thương vong.
Người bộ lạc Mộc người đỡ mũi tên người tiến vọt đến bờ sông, Trát Nhĩ gào lên: “Xông lên, giết.” Đám thợ săn bộ lạc Mông Tạp liền xông ra ngoài, coi sông là chiến trường, tiếng chém giết vang lên khắp trời.
“Cách Mạn, em có thể bắt được tên kia không? Chị muốn bắt sống.” Lam Nguyệt đưa mắt nhìn tên đang trên chiến trường phía trước, hỏi Cách Mạn bên cạnh bởi vì chiến đấu mà máu huyết sôi trào.
“Sư phụ, đảm bảo sẽ bắt sống cho chị.” Cách Mạn hét lớn một tiếng rồi xông lên, bỏ lại âm thanh vang vọng quanh quẩn ở bên người Lam Nguyệt, Lam Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Cuộc chiến rất nhanh đã kết thúc. Hơn một trăm người của bộ lạc Mộc không đủ nhét kẽ răng bộ lạc Mông Tạp, Đạt tới báo cáo: đối phương chết hơn chín mươi người, mười mấy người trọng thương đang hấp hối, bắt sống được ba người, trong đó có một tên là Cách Mạn đánh lén bắt được. Bên ta có một người bị thương nhẹ, là do không cẩn thận ngã trên mặt đất nên bị trầy da. Lam Nguyệt đen mặt. Trát Nhĩ dùng ánh mắt ra hiệu cho anh chàng ngã bị thương kia đi tìm thầy thuốc. Anh chàng kia xấu hổ rời đi. Thạch lại vô cùng vui mừng chào đón hắn, đó là thương binh duy nhất mà.
“Mày định làm gì? Tao sẽ giết mày!” Cách Mạn đá tên đàn ông lần trước nói muốn giết Lam Nguyệt, hắn ngã xuống phía trước Lam Nguyệt gào thét.
“Không có hứng, một tên bị phụ nữ đánh bại, tao thật sự chẳng có hứng giết.” Lam Nguyệt trực tiếp nói một câu làm sụp đổ hoàn toàn ý chí của hắn. Người bộ lạc nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái: “Trí giả, không ngờ miệng lưỡi của cô cũng có thể giết người được, thật không hổ là do thiên thần phái tới.”
“Tất nhiên rồi, những người như chúng ta làm sao có thể so sánh được với sư phụ chứ.” Cách Mạn vênh mặt nói, mọi người gật đầu phụ hoạ. Trên trán Lam Nguyệt lại xuất hiện vạch đen, Trát Nhĩ cười khẽ.
“Giết tao đi, giết tao đi.” Tên kia gào thét, Lam Nguyệt nhìn hắn nói: “Trở về nói cho Mộc Sa, bảo hắn tự mình đến, đừng có lại phái người đi tìm cái chết nữa.” Lam Nguyệt phất tay thả người: nhãi ranh, chị đây sẽ chơi kế ly gián với cưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.