Chương 16: Em ức hiếp tôi
Mặt Trời Nhỏ
16/11/2024
Dịch Phong vò đầu bứt tóc. Chính hắn còn không biết mình nên khóc hay nên cười.
Có thể đánh cho cô nhóc ở trước mặt bất tỉnh luôn được không?
Thật sự hắn cảm thấy quá bất lực.
“Khương Khiết Nhi, có phải em thật sự không biết “bé Dịch’ là đứa nào sao?”
“Không ngờ chú giấu kỹ như vậy?”
Dịch Phong thấy nghẹn cổ họng. Hắn còn không nhanh chặn miệng của cô lại hắn không còn là đàn ông nữa.
Người đàn ông ngồi dậy. Tháo cà vạt ra. Chỉ một động tác đã tóm gọn lấy hai tay cô trói lại.
Cả người ép Khiết Nhi nằm lên giường.
Khiết Nhi vùng vằng:
“Chú… Chú làm gì đó?”
“Khiết Nhi, để tôi cho em xem “bé Dịch” là ai.”
Nói xong Dịch Phong kéo khóa quần âu. Một thứ gân guốc to bự kia đang ở trước mắt Khiết Nhi. Còn ngẩng cao đầu chào cô. Cô xấu hổ nhắm mắt lại.
Dịch Phong nằm đè lên người cô:
“Bây giờ thì em đã biết chưa?”
“Chú… Chú mặc quần vào trước đã.”
Dịch Phong mặc lại quần áo. Hắn đưa tay búng trán cô một cái. Sau đó cởi trói cho cô. Nặng nề nằm xuống giường. Cảm giác nghèn nghẹn còn ở lòng ngực.
Dịch Phong ngồi dậy thở dài một hơi sau đó nói với cô:
“Khiết Nhi khuya rồi em ngủ đi! Tôi qua phòng bên kia ngủ.”
Thân ảnh cao lớn rời đi còn không quên trút giận vào cánh cửa.
“Rầm.”
“Chú…”
Vậy là Dịch Phong về phòng đối diện. Hắn đóng cửa phòng lại còn tiện tay khóa trái cửa. Sau đó cả thân người tựa cửa trượt xuống.
Ngồi ở dưới đất, một chân hắn co lại, chân còn lại duỗi ra. Một tay chóng lên trán. Sau đó, hắn cảm nhận được có gì đó mằn mặn rơi vào miệng.
Rồi bất giác đưa tay quẹt đi giọt nước gì đó đang nóng hỏi mặn chát rơi xuống.
“Thì ra cảm giác tức đến phát khóc là như vậy!”
Lớn già đầu rồi còn bị một cô bé 19 tuổi ức hiếp. Đàn ông cũng có lúc yếu đuối mà nhỉ?
Chắc là chỉ khi hắn say thôi.
…
Sáng hôm sau, Dịch Phong có việc đi ra ngoài từ sớm. Hơn nữa hắn còn dặn thư ký Đình đưa Khiết Nhi về lại Sài Gòn.
Ngồi trong xe, Khiết Nhi không ngừng nghĩ đến cảnh ngại ngùng tối qua. Rốt cuộc với cô mà nói chẳng có tí kinh nghiệm nào cả. Là do ông chú không nói rõ nên gây hiểu lầm mà thôi.
Tóm lại đều không phải lỗi của cô.
Khiết Nhi quay sang nhìn thư ký Đình định mở miệng hỏi cái gì đó. Ngay lập tức, thư ký Đình chặn lời cô trước:
“Tiểu tổ tông đừng hỏi gì nha. Tôi không có kinh nghiệm yêu đương.”
“Sao chú biết con định hỏi cái gì?”
Thư ký Đình thở dài:
“Vừa sáng ra cũng bị hỏi. Bây giờ chặn trước rồi tính sao.”
“Ồ!”
“Vậy chú Dịch hỏi chú cái gì?”
“Thì Dịch thiếu hỏi làm sao để tránh mặt 1 người.”
Biết là mình lỡ lời nên thư ký Đình vặn nhạc lớn hơn.
“Khiết Nhi, con coi như chú chưa nói gì nha.”
Khiết Nhi xụ mặt:
“Ồ!”
Lúc về Sài Gòn đã là buổi tối. Không thấy Dịch Phong tìm cô. Khiết Nhi tức giận tắt máy, chặn số điện thoại luôn.
“Chú đáng ghét! Con ghét chú!”
Khiết Nhi lăn lộn một lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
…
Dịch Phong sau khi làm xong việc, hắn nhắn tin cho Khiết Nhi nhưng cô không trả lời. Hắn lo lắng gọi điện cho cô mới biết số của hắn đã bị cô chặn.
Rốt cuộc cô gái nhỏ lại muốn làm cái gì nữa đây?
Đang suy nghĩ, thuộc hạ nhắc nhở:
“Dịch thiếu, chúng ta về được rồi!”
Dịch Phong ngồi vào trong xe, hắn lấy tay xoa xoa thái dương.
Mấy năm nay dù mọi người gọi hắn một tiếng “đại ca" nhưng thật sự công việc mà hắn làm đều chuyển sang cái gọi chân chính.
Không giết người, không phạm pháp. Còn phối hợp rất tốt với cảnh sát trừng trị bọn xấu. Có lẽ đó là vì hắn chán cảnh chém giết.
Thế giới này phân biệt đen và trắng nhưng họ quên mất ở giữa đen và trắng còn có màu xám. Hy vọng phi vụ lần này giải quyết nhanh chóng.
Cũng có thể bước gần đến cô gái nhỏ của hắn.
Dịch Phong cất điện thoại vào túi, yên tĩnh chợp mắt.
Bận rộn cả một ngày, đã đến lúc về lại Sài Gòn rồi.
Hắn thở dài một hơi hỏi thuộc hạ:
“Này, cậu có biết làm sao để dỗ dành con gái không?”
“Hoa và quà.”
“Trà sữa, bánh tráng trộn,...”
“Hơi ấy... chút là…”
Nhìn ánh mắt của tên thuộc hạ thấy không có ý gì tốt rồi. Mà Dịch Phong cũng muốn nghe thử.
“Nói nghe xem?”
“Thỏa mãn cô ấy… Ngày 3, 4 lần gì đó.”
Dịch Phong tháo cà vạt ném vào tên thuộc hạ.
“Câm miệng!”
“Cậu không trong sáng được à?”
Tên thuộc hạ nhíu mày:
“Ý em nói là 3, 4 lần dẫn đi ăn vặt. Dịch thiếu nghĩ đi đâu vậy? Rõ ràng rất trong sáng mà?”
“Cậu…”
Nghẹn cả họng. Dịch Phong nhắm mắt lại ngủ cho rồi.
Trong cơn mơ màng hắn nghe Khiết Nhi gọi mình:
"Chú ơi... Chú... Á..."
Có thể đánh cho cô nhóc ở trước mặt bất tỉnh luôn được không?
Thật sự hắn cảm thấy quá bất lực.
“Khương Khiết Nhi, có phải em thật sự không biết “bé Dịch’ là đứa nào sao?”
“Không ngờ chú giấu kỹ như vậy?”
Dịch Phong thấy nghẹn cổ họng. Hắn còn không nhanh chặn miệng của cô lại hắn không còn là đàn ông nữa.
Người đàn ông ngồi dậy. Tháo cà vạt ra. Chỉ một động tác đã tóm gọn lấy hai tay cô trói lại.
Cả người ép Khiết Nhi nằm lên giường.
Khiết Nhi vùng vằng:
“Chú… Chú làm gì đó?”
“Khiết Nhi, để tôi cho em xem “bé Dịch” là ai.”
Nói xong Dịch Phong kéo khóa quần âu. Một thứ gân guốc to bự kia đang ở trước mắt Khiết Nhi. Còn ngẩng cao đầu chào cô. Cô xấu hổ nhắm mắt lại.
Dịch Phong nằm đè lên người cô:
“Bây giờ thì em đã biết chưa?”
“Chú… Chú mặc quần vào trước đã.”
Dịch Phong mặc lại quần áo. Hắn đưa tay búng trán cô một cái. Sau đó cởi trói cho cô. Nặng nề nằm xuống giường. Cảm giác nghèn nghẹn còn ở lòng ngực.
Dịch Phong ngồi dậy thở dài một hơi sau đó nói với cô:
“Khiết Nhi khuya rồi em ngủ đi! Tôi qua phòng bên kia ngủ.”
Thân ảnh cao lớn rời đi còn không quên trút giận vào cánh cửa.
“Rầm.”
“Chú…”
Vậy là Dịch Phong về phòng đối diện. Hắn đóng cửa phòng lại còn tiện tay khóa trái cửa. Sau đó cả thân người tựa cửa trượt xuống.
Ngồi ở dưới đất, một chân hắn co lại, chân còn lại duỗi ra. Một tay chóng lên trán. Sau đó, hắn cảm nhận được có gì đó mằn mặn rơi vào miệng.
Rồi bất giác đưa tay quẹt đi giọt nước gì đó đang nóng hỏi mặn chát rơi xuống.
“Thì ra cảm giác tức đến phát khóc là như vậy!”
Lớn già đầu rồi còn bị một cô bé 19 tuổi ức hiếp. Đàn ông cũng có lúc yếu đuối mà nhỉ?
Chắc là chỉ khi hắn say thôi.
…
Sáng hôm sau, Dịch Phong có việc đi ra ngoài từ sớm. Hơn nữa hắn còn dặn thư ký Đình đưa Khiết Nhi về lại Sài Gòn.
Ngồi trong xe, Khiết Nhi không ngừng nghĩ đến cảnh ngại ngùng tối qua. Rốt cuộc với cô mà nói chẳng có tí kinh nghiệm nào cả. Là do ông chú không nói rõ nên gây hiểu lầm mà thôi.
Tóm lại đều không phải lỗi của cô.
Khiết Nhi quay sang nhìn thư ký Đình định mở miệng hỏi cái gì đó. Ngay lập tức, thư ký Đình chặn lời cô trước:
“Tiểu tổ tông đừng hỏi gì nha. Tôi không có kinh nghiệm yêu đương.”
“Sao chú biết con định hỏi cái gì?”
Thư ký Đình thở dài:
“Vừa sáng ra cũng bị hỏi. Bây giờ chặn trước rồi tính sao.”
“Ồ!”
“Vậy chú Dịch hỏi chú cái gì?”
“Thì Dịch thiếu hỏi làm sao để tránh mặt 1 người.”
Biết là mình lỡ lời nên thư ký Đình vặn nhạc lớn hơn.
“Khiết Nhi, con coi như chú chưa nói gì nha.”
Khiết Nhi xụ mặt:
“Ồ!”
Lúc về Sài Gòn đã là buổi tối. Không thấy Dịch Phong tìm cô. Khiết Nhi tức giận tắt máy, chặn số điện thoại luôn.
“Chú đáng ghét! Con ghét chú!”
Khiết Nhi lăn lộn một lúc rồi ngủ lúc nào không hay.
…
Dịch Phong sau khi làm xong việc, hắn nhắn tin cho Khiết Nhi nhưng cô không trả lời. Hắn lo lắng gọi điện cho cô mới biết số của hắn đã bị cô chặn.
Rốt cuộc cô gái nhỏ lại muốn làm cái gì nữa đây?
Đang suy nghĩ, thuộc hạ nhắc nhở:
“Dịch thiếu, chúng ta về được rồi!”
Dịch Phong ngồi vào trong xe, hắn lấy tay xoa xoa thái dương.
Mấy năm nay dù mọi người gọi hắn một tiếng “đại ca" nhưng thật sự công việc mà hắn làm đều chuyển sang cái gọi chân chính.
Không giết người, không phạm pháp. Còn phối hợp rất tốt với cảnh sát trừng trị bọn xấu. Có lẽ đó là vì hắn chán cảnh chém giết.
Thế giới này phân biệt đen và trắng nhưng họ quên mất ở giữa đen và trắng còn có màu xám. Hy vọng phi vụ lần này giải quyết nhanh chóng.
Cũng có thể bước gần đến cô gái nhỏ của hắn.
Dịch Phong cất điện thoại vào túi, yên tĩnh chợp mắt.
Bận rộn cả một ngày, đã đến lúc về lại Sài Gòn rồi.
Hắn thở dài một hơi hỏi thuộc hạ:
“Này, cậu có biết làm sao để dỗ dành con gái không?”
“Hoa và quà.”
“Trà sữa, bánh tráng trộn,...”
“Hơi ấy... chút là…”
Nhìn ánh mắt của tên thuộc hạ thấy không có ý gì tốt rồi. Mà Dịch Phong cũng muốn nghe thử.
“Nói nghe xem?”
“Thỏa mãn cô ấy… Ngày 3, 4 lần gì đó.”
Dịch Phong tháo cà vạt ném vào tên thuộc hạ.
“Câm miệng!”
“Cậu không trong sáng được à?”
Tên thuộc hạ nhíu mày:
“Ý em nói là 3, 4 lần dẫn đi ăn vặt. Dịch thiếu nghĩ đi đâu vậy? Rõ ràng rất trong sáng mà?”
“Cậu…”
Nghẹn cả họng. Dịch Phong nhắm mắt lại ngủ cho rồi.
Trong cơn mơ màng hắn nghe Khiết Nhi gọi mình:
"Chú ơi... Chú... Á..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.