Chương 17: Yêu ra mặt
Mặt Trời Nhỏ
16/11/2024
“Ưm… Chú thả ra…”
“Đừng mà… Đừng… Ưm... Nhẹ chút đi chú...”
"Xin chú!"
Nhìn thấy gương mặt Khiết Nhi ngây thơ đỏ bừng, tim Dịch Phong không ngừng đập loạn. Hắn xúc động đến khóe mắt ửng đỏ.
“Dịch thiếu, Dịch thiếu ơi… ”
Bị tên thuộc hạ kéo ra khỏi giấc mộng xuân. Hắn bật ngồi dậy. Cả người ướt nhẹp như vừa rơi xuống nước.
Đường đường là đại ca, loại chuyện gì mà không thấy. Chỉ là không ngờ, hắn cũng có ngày nằm mơ kiểu mất mặt như thế!
Cũng có lẽ là do độc thân quá lâu rồi!
Thấy mặt Dịch Phong thẩn ra. Thuộc hạ có chút lo lắng.
Hắn có bật điều hoà trong xe mà?
“Dịch thiếu chúng ta còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến nơi. Ngài vẫn ổn chứ?”
“Ừ!”, Dịch Phong xoa xoa thái dương.
"Vừa rồi tôi ngủ có nói gì không?"
Thuộc hạ ho nhẹ. Vừa rồi hắn có gầm gừ đôi chút, thỉnh thoảng thở mạnh. Hắn mới dừng xe lại ra ngoài hít thở.
Vẫn là không nói thì hơn.
Tên thuộc hạ mở to mắt giả vờ thành thật:
"Không có!"
“Nhưng mà Dịch thiếu, anh Đình gọi cho ngài nhiều cuộc mà không được.”
“Hắn có chuyện gấp gì sao? Về Sài Gòn rồi nói!”
“Dạ. Nhưng mà anh Đình nói “Tiểu tổ tông" đi nhậu rồi!”
“Khiết Nhi?”
Nghe xong hắn muốn tụt huyết áp luôn rồi. Người đàn ông trở nên cáu gắt.
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh lái xe đi!”
…
Không phải đây là lần đầu cô chọc hắn. Hắn bây giờ thật sự cảm thấy đường đi dài thăm thẳm, xa vời vợi. Mà trớ trêu thay đang gấp lại gặp kẹt xe. Tức giận, hắn mắng:
“Ngươi không biết lái xe sao?”
“Không biết bấm còi sao?”
Hắn liên tục gọi cho thư ký Đình. Chưa được 2 phút lại gọi một lần:
“Tôi không biết cậu dùng cách gì. Đem Khiết Nhi về. Nhanh!”
"Cậu không cho thằng nào lại gần con bé, biết chưa?"
Ở bên này, Khiết Nhi giật lấy điện thoại của thư ký Đình. Giọng cô lè nhè:
“Chú Dịch hả? Haha. Em còn chưa chê "bé Dịch" của xấu. Chỉ kêu chú mặc quần. Chú lại chơi trò bỏ trốn? Còn không thèm nhắn tin hay gọi điện.”
Lời của Khiết Nhi làm hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa:
“Khương Khiết Nhi, im miệng! Không thấy xấu hổ sao? Rõ ràng anh nhắn tin, em không trả lời. Em còn chặn số anh. Anh ra lệnh cho em nhanh về nhà. Không được uống nữa! Nghe rõ chưa?”
“Hả? Chú nói gì? Không có nghe. Alo… Alo…”
Nói xong, cô gái nhỏ ném cái điện thoại vào trong nồi lẩu. Làm thư ký Đình tiếc muốn khóc.
“Tổ tông ơi! Điện thoại của tôi!”
Khiết Nhi cười cười, cô quyết tâm nốc hết chai rượu ở trên bàn. Mặc kệ thư ký Đình ra sức can ngăn.
“Tổ tông nhỏ ơi đừng uống nữa. Nếu không Dịch thiếu lột da tôi mất.”
Khiết Nhi híp mắt, nở nụ cười tinh nghịch. Cô đưa tay phủi cái ghế bên cạnh.
“Chú Đình, ngồi xuống uống luôn đi. Chú uống 3 chai, con theo chú về nhà.”
“Được!”
Nói rồi phục vụ đem 3 chai bia ra.
Thư ký Đình uống 3 chai bia xong đưa tay quẹt mũi. Hai tay đập xuống bàn đứng dậy nói:
“Về thôi!”
Khiết Nhi vỗ tay định khen ông chú. Ai ngờ ông chú Đình gục xuống bàn luôn. Có gọi thế nào cũng không chịu dậy.
Linh Đan ở bên cạnh cười ha hả lắc đầu chê chú Đình. Cô kéo tay Khiết Nhi đi. Khiết Nhi loạn choạng va vấp đi theo:
“Đi đâu?”
“Đi bar quẩy!”
“Còn chú ấy?”
“Chú ấy là đàn ông, cậu sợ cái gì hả Khiết Nhi?”
Hai người con gái gọi taxi.
Xuống xe, hai cô gái dìu nhau vào trong một con hẻm. Đi đến cuối đường, nhìn thấy một quán nhỏ xíu.
Linh Đan nháy mắt với cô:
“Đến rồi!”
Chỉ có quầy lễ tân vài vài ba cái ghế ngồi. Bảng hiệu không ngừng chớp tắt.
Nhìn thế nào cũng không giống, Khiết Nhi nghi ngờ hỏi:
“Có thật là ở đây?”
Linh Đan kéo Khiết Nhi vào trong quầy lễ tân. Sau khi chứng minh đủ tuổi, cô lại tiếp tục kéo Khiết Nhi vào thêm một cánh cửa nữa.
Cửa vừa đẩy ra cứ như một thế giới khác mở ra trước mắt cô.
Đèn nhiều màu liên tục chớp tắt. Tiếng nhạc xập xình như đánh vào tai. Nhiều nam nữ thanh niên không ngừng nhảy theo điệu nhạc.
Khiết Nhi mở to mắt. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đến nơi này. Không phải vì ba và ông chú quản quá chặt sao?
Linh Đan kề sát tai cô nói:
“Thích không?”
Khiết Nhi lắc đầu:
“Không hề!”
“Từ từ cậu sẽ thích nghi thôi! Khiết Nhi, vào thôi!”
Vào bên trong quán, Khiết Nhi không nhảy mà ngồi quan sát Linh Đan. Không ngờ cô bạn thân của mình lại nhảy giỏi đến vậy.
Vừa ngồi xem, Khiết Nhi lại nhấm nháp thêm một ly cocktail.
Một lúc sau, có mấy thanh niên trạc tuổi cô đến ngồi cùng.
“Em gái, uống chút không?”
Khiết Nhi rất ghét kiểu làm quen như vậy. Hơn nữa, cô không có hứng thú với người cùng tuổi. Cô không thèm trả lời mà đứng dậy sang chỗ khác. Một người trong số bọn chúng, kéo tay cô ngồi xuống:
“Đừng vội! Tôi chỉ muốn làm quen thôi!”
Khiết Nhi nhếch mép:
“Nhưng tôi không thích!”
Lúc cô hất tay người tên thanh niên ra, hắn càng nắm chặt hơn. Khiết Nhi vung tay còn lại tát hắn nhưng hắn lại né kịp. Còn nắm lấy tay cô:
“Đỏng đảnh vậy ai chịu quen em?”
“Chuyện của tôi liên quan gì anh? ”
Vậy là hắn dùng sức mạnh ép cô ngồi vào lòng hắn để cho hắn ôm.
Khiết Nhi nào đâu chịu thua. Cô với tay lấy cái chai ở trên bàn cầm lên đập thẳng vào mặt hắn.
"Á... Con khốn!"
Người đàn ông tức giận đẩy cô ra. Hắn vung tay lên định tát cô, ngay lúc nguy cấp, Dịch Phong xuất hiện.
Dịch Phong đưa tay chặn lấy tay người đàn ông, còng hung hăng bẻ ngược về sau.
“Á… Mày là ai?”
Dịch Phong mang theo luồng sát khí cùng ánh mắt tựa dao găm dọa người. Không trả lời hắn mà trực tiếp đấm mạnh đến mức làm hắn ngã xuống.
Những người ở quán bar lúc đó bị dọa sợ theo.
Sau đó đàn em của Dịch Phong tiến lên ngăn đám thanh niên, kiểm soát tình hình.
Đông người như thế nhưng trong mắt Dịch Phong chỉ dán chặt lên người con gái đang đứng trước mặt;
“Còn đứng đó?”
Khiết Nhi giận dỗi:
“Người ta bị đau, còn bị bắt nạt. Chú không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
Dịch Phong nghiến chặt hàm, ánh mắt trở nên tối sầm lại:
“Khiết Nhi, nếu anh không đến kịp thì sao?”
“Chẳng phải chú đến đúng lúc rồi đó? Chú hung dữ như vậy làm gì?”
“Còn dám trả treo?”
Thấy Khiết Nhi vẫn đứng lì mà không chịu nghe lời. Không thể kiềm chế thêm, hắn bất ngờ vươn tay nắm chặt cổ tay cô.
Lực ở tay mạnh đến mức muốn trút hết cơn giận. Giọng hắn trầm đục, đậm chất ra lệnh:
“Đi!”
Bàn tay to lớn của Dịch Phong kéo mạnh cô đi theo. Bước chân cô loạng choạng suýt chút nữa thì vấp ngã.
“Huhu… Chú thả ra! Chú là đồ tồi! Đồ hung dữ! Con ghét chú!”.
Dịch Phong dừng lại, bàn tay siết chặt lấy cổ tay cô.
Chân này hắn nhíu chặt, hơi thở gấp gáp cho thấy hắn đang cố kìm cơn thịnh nộ.
Nếu cô không nghe lời hắn chỉ còn cách áp bức cô. Trước khi Khiết Nhi kịp phản ứng, người đàn ông cúi người trực tiếp mang cô vác ngược lên vai.
Khiết Nhi hét lên, bàn tay cô không ngừng đấm loạn vào tấm lưng của hắn:
“Thả ra! Chú thả ra!”
“Không!”
“Chú thả ra, không em giận chú đó!”
Mặc cho cô gái nhỏ vùng vẫy, đấm loạn, Dịch Phong không thả. Một lúc sau Khiết Nhi chuyển sang sờ mó lung tung.
Đang bị vác ngược, Khiết Nhi tiện tay bóp vào cái mông của ông chú.
Dịch Phong dừng bước, hai mắt mở to:
“Khương Khiết Nhi, em vừa làm cái gì đó?”
“Đừng mà… Đừng… Ưm... Nhẹ chút đi chú...”
"Xin chú!"
Nhìn thấy gương mặt Khiết Nhi ngây thơ đỏ bừng, tim Dịch Phong không ngừng đập loạn. Hắn xúc động đến khóe mắt ửng đỏ.
“Dịch thiếu, Dịch thiếu ơi… ”
Bị tên thuộc hạ kéo ra khỏi giấc mộng xuân. Hắn bật ngồi dậy. Cả người ướt nhẹp như vừa rơi xuống nước.
Đường đường là đại ca, loại chuyện gì mà không thấy. Chỉ là không ngờ, hắn cũng có ngày nằm mơ kiểu mất mặt như thế!
Cũng có lẽ là do độc thân quá lâu rồi!
Thấy mặt Dịch Phong thẩn ra. Thuộc hạ có chút lo lắng.
Hắn có bật điều hoà trong xe mà?
“Dịch thiếu chúng ta còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến nơi. Ngài vẫn ổn chứ?”
“Ừ!”, Dịch Phong xoa xoa thái dương.
"Vừa rồi tôi ngủ có nói gì không?"
Thuộc hạ ho nhẹ. Vừa rồi hắn có gầm gừ đôi chút, thỉnh thoảng thở mạnh. Hắn mới dừng xe lại ra ngoài hít thở.
Vẫn là không nói thì hơn.
Tên thuộc hạ mở to mắt giả vờ thành thật:
"Không có!"
“Nhưng mà Dịch thiếu, anh Đình gọi cho ngài nhiều cuộc mà không được.”
“Hắn có chuyện gấp gì sao? Về Sài Gòn rồi nói!”
“Dạ. Nhưng mà anh Đình nói “Tiểu tổ tông" đi nhậu rồi!”
“Khiết Nhi?”
Nghe xong hắn muốn tụt huyết áp luôn rồi. Người đàn ông trở nên cáu gắt.
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh lái xe đi!”
…
Không phải đây là lần đầu cô chọc hắn. Hắn bây giờ thật sự cảm thấy đường đi dài thăm thẳm, xa vời vợi. Mà trớ trêu thay đang gấp lại gặp kẹt xe. Tức giận, hắn mắng:
“Ngươi không biết lái xe sao?”
“Không biết bấm còi sao?”
Hắn liên tục gọi cho thư ký Đình. Chưa được 2 phút lại gọi một lần:
“Tôi không biết cậu dùng cách gì. Đem Khiết Nhi về. Nhanh!”
"Cậu không cho thằng nào lại gần con bé, biết chưa?"
Ở bên này, Khiết Nhi giật lấy điện thoại của thư ký Đình. Giọng cô lè nhè:
“Chú Dịch hả? Haha. Em còn chưa chê "bé Dịch" của xấu. Chỉ kêu chú mặc quần. Chú lại chơi trò bỏ trốn? Còn không thèm nhắn tin hay gọi điện.”
Lời của Khiết Nhi làm hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa:
“Khương Khiết Nhi, im miệng! Không thấy xấu hổ sao? Rõ ràng anh nhắn tin, em không trả lời. Em còn chặn số anh. Anh ra lệnh cho em nhanh về nhà. Không được uống nữa! Nghe rõ chưa?”
“Hả? Chú nói gì? Không có nghe. Alo… Alo…”
Nói xong, cô gái nhỏ ném cái điện thoại vào trong nồi lẩu. Làm thư ký Đình tiếc muốn khóc.
“Tổ tông ơi! Điện thoại của tôi!”
Khiết Nhi cười cười, cô quyết tâm nốc hết chai rượu ở trên bàn. Mặc kệ thư ký Đình ra sức can ngăn.
“Tổ tông nhỏ ơi đừng uống nữa. Nếu không Dịch thiếu lột da tôi mất.”
Khiết Nhi híp mắt, nở nụ cười tinh nghịch. Cô đưa tay phủi cái ghế bên cạnh.
“Chú Đình, ngồi xuống uống luôn đi. Chú uống 3 chai, con theo chú về nhà.”
“Được!”
Nói rồi phục vụ đem 3 chai bia ra.
Thư ký Đình uống 3 chai bia xong đưa tay quẹt mũi. Hai tay đập xuống bàn đứng dậy nói:
“Về thôi!”
Khiết Nhi vỗ tay định khen ông chú. Ai ngờ ông chú Đình gục xuống bàn luôn. Có gọi thế nào cũng không chịu dậy.
Linh Đan ở bên cạnh cười ha hả lắc đầu chê chú Đình. Cô kéo tay Khiết Nhi đi. Khiết Nhi loạn choạng va vấp đi theo:
“Đi đâu?”
“Đi bar quẩy!”
“Còn chú ấy?”
“Chú ấy là đàn ông, cậu sợ cái gì hả Khiết Nhi?”
Hai người con gái gọi taxi.
Xuống xe, hai cô gái dìu nhau vào trong một con hẻm. Đi đến cuối đường, nhìn thấy một quán nhỏ xíu.
Linh Đan nháy mắt với cô:
“Đến rồi!”
Chỉ có quầy lễ tân vài vài ba cái ghế ngồi. Bảng hiệu không ngừng chớp tắt.
Nhìn thế nào cũng không giống, Khiết Nhi nghi ngờ hỏi:
“Có thật là ở đây?”
Linh Đan kéo Khiết Nhi vào trong quầy lễ tân. Sau khi chứng minh đủ tuổi, cô lại tiếp tục kéo Khiết Nhi vào thêm một cánh cửa nữa.
Cửa vừa đẩy ra cứ như một thế giới khác mở ra trước mắt cô.
Đèn nhiều màu liên tục chớp tắt. Tiếng nhạc xập xình như đánh vào tai. Nhiều nam nữ thanh niên không ngừng nhảy theo điệu nhạc.
Khiết Nhi mở to mắt. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đến nơi này. Không phải vì ba và ông chú quản quá chặt sao?
Linh Đan kề sát tai cô nói:
“Thích không?”
Khiết Nhi lắc đầu:
“Không hề!”
“Từ từ cậu sẽ thích nghi thôi! Khiết Nhi, vào thôi!”
Vào bên trong quán, Khiết Nhi không nhảy mà ngồi quan sát Linh Đan. Không ngờ cô bạn thân của mình lại nhảy giỏi đến vậy.
Vừa ngồi xem, Khiết Nhi lại nhấm nháp thêm một ly cocktail.
Một lúc sau, có mấy thanh niên trạc tuổi cô đến ngồi cùng.
“Em gái, uống chút không?”
Khiết Nhi rất ghét kiểu làm quen như vậy. Hơn nữa, cô không có hứng thú với người cùng tuổi. Cô không thèm trả lời mà đứng dậy sang chỗ khác. Một người trong số bọn chúng, kéo tay cô ngồi xuống:
“Đừng vội! Tôi chỉ muốn làm quen thôi!”
Khiết Nhi nhếch mép:
“Nhưng tôi không thích!”
Lúc cô hất tay người tên thanh niên ra, hắn càng nắm chặt hơn. Khiết Nhi vung tay còn lại tát hắn nhưng hắn lại né kịp. Còn nắm lấy tay cô:
“Đỏng đảnh vậy ai chịu quen em?”
“Chuyện của tôi liên quan gì anh? ”
Vậy là hắn dùng sức mạnh ép cô ngồi vào lòng hắn để cho hắn ôm.
Khiết Nhi nào đâu chịu thua. Cô với tay lấy cái chai ở trên bàn cầm lên đập thẳng vào mặt hắn.
"Á... Con khốn!"
Người đàn ông tức giận đẩy cô ra. Hắn vung tay lên định tát cô, ngay lúc nguy cấp, Dịch Phong xuất hiện.
Dịch Phong đưa tay chặn lấy tay người đàn ông, còng hung hăng bẻ ngược về sau.
“Á… Mày là ai?”
Dịch Phong mang theo luồng sát khí cùng ánh mắt tựa dao găm dọa người. Không trả lời hắn mà trực tiếp đấm mạnh đến mức làm hắn ngã xuống.
Những người ở quán bar lúc đó bị dọa sợ theo.
Sau đó đàn em của Dịch Phong tiến lên ngăn đám thanh niên, kiểm soát tình hình.
Đông người như thế nhưng trong mắt Dịch Phong chỉ dán chặt lên người con gái đang đứng trước mặt;
“Còn đứng đó?”
Khiết Nhi giận dỗi:
“Người ta bị đau, còn bị bắt nạt. Chú không thể nhẹ nhàng một chút sao?”
Dịch Phong nghiến chặt hàm, ánh mắt trở nên tối sầm lại:
“Khiết Nhi, nếu anh không đến kịp thì sao?”
“Chẳng phải chú đến đúng lúc rồi đó? Chú hung dữ như vậy làm gì?”
“Còn dám trả treo?”
Thấy Khiết Nhi vẫn đứng lì mà không chịu nghe lời. Không thể kiềm chế thêm, hắn bất ngờ vươn tay nắm chặt cổ tay cô.
Lực ở tay mạnh đến mức muốn trút hết cơn giận. Giọng hắn trầm đục, đậm chất ra lệnh:
“Đi!”
Bàn tay to lớn của Dịch Phong kéo mạnh cô đi theo. Bước chân cô loạng choạng suýt chút nữa thì vấp ngã.
“Huhu… Chú thả ra! Chú là đồ tồi! Đồ hung dữ! Con ghét chú!”.
Dịch Phong dừng lại, bàn tay siết chặt lấy cổ tay cô.
Chân này hắn nhíu chặt, hơi thở gấp gáp cho thấy hắn đang cố kìm cơn thịnh nộ.
Nếu cô không nghe lời hắn chỉ còn cách áp bức cô. Trước khi Khiết Nhi kịp phản ứng, người đàn ông cúi người trực tiếp mang cô vác ngược lên vai.
Khiết Nhi hét lên, bàn tay cô không ngừng đấm loạn vào tấm lưng của hắn:
“Thả ra! Chú thả ra!”
“Không!”
“Chú thả ra, không em giận chú đó!”
Mặc cho cô gái nhỏ vùng vẫy, đấm loạn, Dịch Phong không thả. Một lúc sau Khiết Nhi chuyển sang sờ mó lung tung.
Đang bị vác ngược, Khiết Nhi tiện tay bóp vào cái mông của ông chú.
Dịch Phong dừng bước, hai mắt mở to:
“Khương Khiết Nhi, em vừa làm cái gì đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.