Chương 18: Lời hứa
Mặt Trời Nhỏ
16/11/2024
Dịch Phong dừng bước, hai mắt mở to:
“Khương Khiết Nhi, em vừa làm cái gì đó?”
“Bóp mông!”
Khiết Nhi cười lớn ha hả sau đó hét lên:
‘Chú ơi! Mông của chú bóp đã quá!”
Dịch Phong ngay lập tức thả cô gái nhỏ xuống. Hắn đưa tay bịt miệng Khiết Nhi. Cô cắn hắn một cái để hắn thả ra.
Khiết Nhi đang trong cơn say đau nhìn ra người khác đang nhìn hai người bọn họ. Đã vậy thì cô còn biết gì gọi là xấu hổ nữa. Cho nên có sao Khiết Nhi nói vậy:
“Chú ơi! Mông chú to tròn còn săn chắc nữa bóp rất đã tay. Thích quá đi!”
“Khiết Nhi, im miệng!”, Dịch Phong đưa tay bịt miệng cô.
Sống 35 năm trên đời có người công khai bóp mông hắn còn luôn miệng khen nữa chỉ có một mình Khiết Nhi mà thôi.
Cô cứ như con lăng quăng không ngừng làm loạn trong lòng người đàn ông. Làm cho Dịch Phong tức điên lên.
Mà hắn tức thì đã sao? Có thể làm gì cô?
Tay cô tiếp tục lần mò xuống lòng ngực của hắn. Bóp bóp…
Khiết Nhi cười ngây ngốc. Rồi bật khóc nức nở.
“Chú ức hiếp con! Huhu…”
Chân mày Dịch Phong cau lại khó hiểu:
“Chú ức hiếp con? Khi nào chứ?”
Khiết Nhi cao 1 mét 6, phải kiễng chân mới có thể chạm vào những ngũ quan của Dịch Phong. Ngón tay cô khẽ lướt trên sống mũi thẳng tắp và gò má sắc sảo. Cô cảm nhận rất rõ sự ấm áp từ làn da của Dịch Phong.
“Huhu. Ngay cả da cũng mịn hơn con…”
“Khiết Nhi, em nói cái gì vậy?”
Khiết Nhi vùng vằng. Đưa tay đẩy đẩy lòng ngực của Dịch Phong:
“Chú á! Ngực bự, bông to, cơ bụng 6 múi. Còn đẹp trai. Còn có da mặt mịn. Huhu…”
“Ưm…”
Hắn vòng tay qua chiếc eo nhỏ của cô siết chặt vào lòng hắn. Sau đó dùng môi chặn lại lời tiếp theo của cô.
Mùi rượu cay nồng hoà vào làn hương dễ chịu của thiếu nữ mới lớn khiến người đàn ông không tài nào kìm chế được.
Một lúc sau, hắn buông Khiết Nhi. Hai tay vịn chặt hai vai của cô:
“Khương Khiết Nhi, chọc tức tôi cũng là em, khiêu khích tôi cũng là em. Chê tôi cũng là em. Khen tôi cũng là em. Rốt cuộc, em còn muốn trêu đùa tình cảm của tôi đến bao giờ?”
Khiết Nhi cảm thấy môi mình trở nên tê dại. Một cảm giác đau nhức truyền đến đại não. Rõ ràng cô đang bị hắn ức hiếp mà. Hắn nói cứ như cô ức hiếp hắn không bằng.
“Ai cho chú hôn em rồi bỏ chạy? Chú là đồ tồi!”
“Tôi!”
“Khiết Nhi, nói đi. Em xem tôi là gì?”
“Không thích nói cho chú biết!”
“Chú tránh ra đi. Em mặc kệ chú!”
Khiết Nhi đẩy tay hắn ra. Cô loạng choạng bước về phía cửa. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực đến như vậy. Hỏi không được ngược lại còn bị cô giận.
Đành bỏ hết sĩ diện chạy theo năn nỉ:
“Ngoan, theo tôi về!”
Khiết Nhi chớp chớp mắt:
“Cũng được trừ khi chú hứa với em một chuyện?”
“Được! Chuyện gì tôi cũng hứa với em hết! Về trước rồi tính!”
“Là chú nói đó nha.”
“Ừ!”
“Ngoéo tay cái đã!”
Hắn đưa ngón út ra rồi phối hợp làm theo từng động tác của cô. Từ bao giờ hắn lại chơi trò trẻ con thế này.
Còn Khiết Nhi, trong lúc say mà có thể nghĩ ra nhiều trò thế này. Hắn nghi ngờ có phải cô giả vờ say để chọc hắn hay không. Sau khi lên xe, hắn mới biết cô không hề giả vờ.
Bởi vì lúc này, cô đang gục vào lòng hắn ngủ một cách ngon lành.
Chiếc xe chậm rãi lái vào biệt thự của Dịch Phong. Tài xế xuống xe mở cửa cho hắn.
Dịch Phong nhẹ nhàng bế Khiết Nhi lên. Hắn không dám hít thở sợ đánh thức cô gái nhỏ ở trong lòng. Ánh mắt hắn tràn ngập nâng niu cưng chiều cô.
Hắn bế Khiết Nhi lên phòng ngủ của mình. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, khuôn mặt Khương Khiết Nhi đang say giấc toát lên vẻ đẹp thanh tao thuần khiết. Làn da cô sáng mịn, đôi má hồng lên vì chất cồn và đôi môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.
“Chắc là em đang nằm mơ ức hiếp anh! Hừ!”
Dịch Phong tháo giày cho Khiết Nhi. Còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Đôi môi của người đàn ông hôn lên trán của thiếu nữ.
“Chúc em ngủ ngon!”
Hắn không phải không muốn ở bên cạnh cô. Mà thật sự hắn sợ lại không khống chế nổi bản thân. Cho nên hắn đứng dậy muốn rời đi.
Chỉ là bàn tay hắn đã bị Khiết Nhi giữ chặt lại:
“Chú Dịch!”
“Hửm?”
“Vừa rồi chú đã hứa. Bây giờ có thể thực hiện.”
Mặt Khiết Nhi đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước, cái miệng hơi công. Xinh đẹp biết bao. Nỡ lòng nào mà từ chối?
“Ừ! Con nói đi!”
“Chú mau cởi quần ra đi."
Mặt Dịch Phong ngơ ngác, tưởng đâu nghe nhầm.
"Khương Khiết Nhi, con nói gì? Lặp lại lần nữa?"
Mắt cô chớp chớp, miệng chép một cái:
"Chú cởi quần ra đi. Con muốn xem bé Dịch!”
“Khương Khiết Nhi, em vừa làm cái gì đó?”
“Bóp mông!”
Khiết Nhi cười lớn ha hả sau đó hét lên:
‘Chú ơi! Mông của chú bóp đã quá!”
Dịch Phong ngay lập tức thả cô gái nhỏ xuống. Hắn đưa tay bịt miệng Khiết Nhi. Cô cắn hắn một cái để hắn thả ra.
Khiết Nhi đang trong cơn say đau nhìn ra người khác đang nhìn hai người bọn họ. Đã vậy thì cô còn biết gì gọi là xấu hổ nữa. Cho nên có sao Khiết Nhi nói vậy:
“Chú ơi! Mông chú to tròn còn săn chắc nữa bóp rất đã tay. Thích quá đi!”
“Khiết Nhi, im miệng!”, Dịch Phong đưa tay bịt miệng cô.
Sống 35 năm trên đời có người công khai bóp mông hắn còn luôn miệng khen nữa chỉ có một mình Khiết Nhi mà thôi.
Cô cứ như con lăng quăng không ngừng làm loạn trong lòng người đàn ông. Làm cho Dịch Phong tức điên lên.
Mà hắn tức thì đã sao? Có thể làm gì cô?
Tay cô tiếp tục lần mò xuống lòng ngực của hắn. Bóp bóp…
Khiết Nhi cười ngây ngốc. Rồi bật khóc nức nở.
“Chú ức hiếp con! Huhu…”
Chân mày Dịch Phong cau lại khó hiểu:
“Chú ức hiếp con? Khi nào chứ?”
Khiết Nhi cao 1 mét 6, phải kiễng chân mới có thể chạm vào những ngũ quan của Dịch Phong. Ngón tay cô khẽ lướt trên sống mũi thẳng tắp và gò má sắc sảo. Cô cảm nhận rất rõ sự ấm áp từ làn da của Dịch Phong.
“Huhu. Ngay cả da cũng mịn hơn con…”
“Khiết Nhi, em nói cái gì vậy?”
Khiết Nhi vùng vằng. Đưa tay đẩy đẩy lòng ngực của Dịch Phong:
“Chú á! Ngực bự, bông to, cơ bụng 6 múi. Còn đẹp trai. Còn có da mặt mịn. Huhu…”
“Ưm…”
Hắn vòng tay qua chiếc eo nhỏ của cô siết chặt vào lòng hắn. Sau đó dùng môi chặn lại lời tiếp theo của cô.
Mùi rượu cay nồng hoà vào làn hương dễ chịu của thiếu nữ mới lớn khiến người đàn ông không tài nào kìm chế được.
Một lúc sau, hắn buông Khiết Nhi. Hai tay vịn chặt hai vai của cô:
“Khương Khiết Nhi, chọc tức tôi cũng là em, khiêu khích tôi cũng là em. Chê tôi cũng là em. Khen tôi cũng là em. Rốt cuộc, em còn muốn trêu đùa tình cảm của tôi đến bao giờ?”
Khiết Nhi cảm thấy môi mình trở nên tê dại. Một cảm giác đau nhức truyền đến đại não. Rõ ràng cô đang bị hắn ức hiếp mà. Hắn nói cứ như cô ức hiếp hắn không bằng.
“Ai cho chú hôn em rồi bỏ chạy? Chú là đồ tồi!”
“Tôi!”
“Khiết Nhi, nói đi. Em xem tôi là gì?”
“Không thích nói cho chú biết!”
“Chú tránh ra đi. Em mặc kệ chú!”
Khiết Nhi đẩy tay hắn ra. Cô loạng choạng bước về phía cửa. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực đến như vậy. Hỏi không được ngược lại còn bị cô giận.
Đành bỏ hết sĩ diện chạy theo năn nỉ:
“Ngoan, theo tôi về!”
Khiết Nhi chớp chớp mắt:
“Cũng được trừ khi chú hứa với em một chuyện?”
“Được! Chuyện gì tôi cũng hứa với em hết! Về trước rồi tính!”
“Là chú nói đó nha.”
“Ừ!”
“Ngoéo tay cái đã!”
Hắn đưa ngón út ra rồi phối hợp làm theo từng động tác của cô. Từ bao giờ hắn lại chơi trò trẻ con thế này.
Còn Khiết Nhi, trong lúc say mà có thể nghĩ ra nhiều trò thế này. Hắn nghi ngờ có phải cô giả vờ say để chọc hắn hay không. Sau khi lên xe, hắn mới biết cô không hề giả vờ.
Bởi vì lúc này, cô đang gục vào lòng hắn ngủ một cách ngon lành.
Chiếc xe chậm rãi lái vào biệt thự của Dịch Phong. Tài xế xuống xe mở cửa cho hắn.
Dịch Phong nhẹ nhàng bế Khiết Nhi lên. Hắn không dám hít thở sợ đánh thức cô gái nhỏ ở trong lòng. Ánh mắt hắn tràn ngập nâng niu cưng chiều cô.
Hắn bế Khiết Nhi lên phòng ngủ của mình. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, khuôn mặt Khương Khiết Nhi đang say giấc toát lên vẻ đẹp thanh tao thuần khiết. Làn da cô sáng mịn, đôi má hồng lên vì chất cồn và đôi môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười trong giấc ngủ.
“Chắc là em đang nằm mơ ức hiếp anh! Hừ!”
Dịch Phong tháo giày cho Khiết Nhi. Còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Đôi môi của người đàn ông hôn lên trán của thiếu nữ.
“Chúc em ngủ ngon!”
Hắn không phải không muốn ở bên cạnh cô. Mà thật sự hắn sợ lại không khống chế nổi bản thân. Cho nên hắn đứng dậy muốn rời đi.
Chỉ là bàn tay hắn đã bị Khiết Nhi giữ chặt lại:
“Chú Dịch!”
“Hửm?”
“Vừa rồi chú đã hứa. Bây giờ có thể thực hiện.”
Mặt Khiết Nhi đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước, cái miệng hơi công. Xinh đẹp biết bao. Nỡ lòng nào mà từ chối?
“Ừ! Con nói đi!”
“Chú mau cởi quần ra đi."
Mặt Dịch Phong ngơ ngác, tưởng đâu nghe nhầm.
"Khương Khiết Nhi, con nói gì? Lặp lại lần nữa?"
Mắt cô chớp chớp, miệng chép một cái:
"Chú cởi quần ra đi. Con muốn xem bé Dịch!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.