Chương 108: Đấu với trời 16
Tiểu Lão Nhân
02/07/2022
Gió Thu quét thảm cả một mùa, mượt đầu chờ đợi Đông Tuyết sang.
Phong tục thảo nguyên cũng hiếu khách, dũng ác tranh đấu đều do trời.
Tự Nhiên Mẫu Hồ dù băng kết, trăm ngàn bò dê chẵng nam dời.
Năm nay bụng no thân cũng ấm, khách quý đường xa có ghé qua?
(P/s: Baikal tiếng Mông Cổ là Hồ Tự Nhiên)
Mọi năm cứ đến cuối thu đầu đông là chiến sự nơi Trường Thành lại rần rần, cứ hễ gió lạnh làm tiên phong báo tin mở đường trăm ngàn dặm, là tiếng tù và sừng trâu lại được thổi vang, xua ngựa Hồ đói xuống miền đất giàu thức ăn để đánh chén cho no ấm trước khi gã khổng lồ băng tuyết bước vào thảo nguyên.
Nhưng năm nay lại khác, thương mậu tạo nên kết quả, người thảo nguyên dù chưa giàu lên nhanh chóng nhưng dự trữ qua đông vẫn đủ.
Nếu có thể ăn no uống tốt, trùm chăn ấm ngủ qua mùa khó khăn, thì ai lại rãnh mở mà cầm thương vác cung ra trận liếm máu hiến mạng làm chi?
Thế giới dù rộng, phong tục dù khác, nhưng tính người căn bản vẫn luôn như thế.
Sẽ vẫn luôn có cái ác, cái xấu, có những kẻ dã tâm bừng bừng, hiếu sát thành tính, tham lam vô độ, nhưng đủ liều lĩnh để gây binh kết oán, đủ năng lực để mê hoặc người thường nổi can qua, thì thật chẵng có mấy người.
Thảo nguyên năm nay an tĩnh, không có ngựa Hồ xuôi nam.
Đám Thiền Vu, Hiền Vương dù dã tâm bừng bừng nhưng đã bị nhà họ Hoàng cảnh cáo từ sớm, không kẻ nào dám mạo hiểm đắc tội ‘thùng gạo’ mà dấy binh đao.
Dân Hán vùng biên nghèo mạt, lương thảo của triều đình thì đều đã bị Hán đế tập trung vào cuộc chiến với Khăn Vàng, cho dù tung binh cướp bóc thành công cũng đâu kiếm chác được bao nhiêu.
Vì một chút xương xẩu như vậy mà bị nhà họ Hoàng liệt vào danh sách đen, cắt chỉ tiêu trao đổi năm sau thì thật là không đáng.
Sau nhiều năm, bình dân vùng ven thảo nguyên cuối cùng cũng có một mùa đông hòa bình không chết chóc tai ương.
Bình dân sống an vui, quý tộc thì không hẵn, bởi năm nay rất rõ ràng là một cơ hội tốt để ăn hôi cướp bóc khi Khăn Vàng kiềm chân quân Hán.
Nhưng biết làm sao được, lệnh này do Hán đế nêu ra, nhà họ Hoàng chỉ là người chấp hành, vả lại từ Thiền Vu xuống đến thủ lĩnh bộ tộc nhỏ cũng đã nhận quà cáp trà bánh mừng năm mới của người ta.
Vuốt mặt cũng phải nễ mũi, lại máu chó đến đâu cũng phải nể thịt mỡ và kim tiền!
Hồ Ca vừa thưởng thức trà ngon phương Nam, vừa giải thích tình hình hiện tại với vị khách quý lâu ngày đến thăm.
Nói thật, cho đến mấy phút trước thì Hồ Ca vẫn nghĩ vị khách này đến từ phương Nam theo đoàn thương mậu của nhà họ Hoàng.
Ai ngờ làm hắn mừng hụt một hồi, nhưng cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Trời đông giá lạnh, hay là ngươi ở lại với chúng ta đến sang xuân hẵng về?!
Hồi chiều ngươi dạo một vòng cũng thấy rồi đấy,
Nhờ Hoàng công tử chiếu cố, Bạch Điêu trấn hiện giờ cũng giàu có đầy đủ không kém thành trấn Trung Nguyên”
- Nói rồi còn lanh lẹ châm một chén trà mới, lại đẩy đĩa bánh trái về phía người đối diện, ý tứ niếu kéo rất rõ ràng.
Người kia thấy vậy thì ngoác miệng cười sảng khoái, nhưng trong mắt lại không rơi một giọt kiên định, tay chỉ chỉ vuốt vuốt bộ râu lồm xồm nói:
“Làm trấn trưởng thất vọng rồi.
Nhưng phải chờ dịp khác thôi.
Râu tóc này 6-7 năm không cắt, ăn uống đều có chút khó khăn rồi”
Hồ Ca ngẫn ngơ lắc đầu rồi lại gật đầu cười nhẹ:
“Cũng phải,
Lá rụng thì về cội.
Người thảo nguyên cũng hi vọng râu tóc mình có thể rãi trên thảo nguyên”
Thế rồi nhìn thẳng đối phương, chân thành nói:
“Phong tục thảo nguyên xưa nay tôn trọng ý kiến của khách.
Nếu vậy thì để sáng mai ta sai người dẫn ngài đi Hắc Sơn.
Hoàng trưởng đoàn nói với ta những chuyến thương mậu cuối cùng sẽ ghé qua bên đấy.
Tuyết đã bắt đầu rơi, phải đi nhanh cho kịp”
Người kia lại cười lắc đầu:
“Không cần làm phiền trấn trưởng,
Ta lần này mang theo bè bạn đều có năng lực.
Giặc cướp vặt bên đường không làm gì được chúng ta”
Hồ Ca cau mày nghiêm giọng:
“Ta biết ngươi là một dũng sĩ.
Nhưng bây giờ là thời chiến, vẫn nên cẫn thận mới tốt”
Người kia nghi hoặc:
“Chẵng phải nói đông này không có chiến tranh sao?”
Hồ Ca thở dài:
“Quên nói với ngươi.
Thảo nguyên dù tắt tiếng tù và, Trung Nguyên lại đang nổi khói lửa…”
- -----------
Chặn đường làm giàu của người cũng như giết cha mẹ người ta!
Câu này không đúng với tất cả mọi người vì hiển nhiên không phải ai cũng đội tiền lên đầu, xem như cha mẹ.
Nhưng nó cũng đúng với một số người, trong đó có Đổng Trác.
“Mã mẹ nhà nó!
Vốn nghĩ rằng có thể kéo lâu, kiếm dài.
Thằng ôn con đó thường ngày có bao giờ để tâm đến dân đen.
Sao đến lúc ông đây gặp thời nó lại nổi máu thế không biết?!
Grừ!”
Nhìn cha vợ nghiến răng nghiến lợi, văn sĩ trung niên tiến lên khuyên bảo:
“Nhạc phụ đại nhân bớt nóng,
Lưu Hoành làm vậy là muốn giảm bớt tiêu hao để tập trung lực lượng tiêu diệt Khăn Vàng thôi.
Quân lương không vòng lên Trường Thành thì tất sẽ đến doanh ta, cuối cùng cũng vào túi ngài.
Vả lại Hắc Sơn và Bạch Ba vẫn hợp tác đều đều với chúng ta đó thôi!
Không có Hung Nô và Tiên Ti thì chúng ta đem Tịnh châu, thậm chí cả Hà Nội đều giao cho Khăn Vàng.
Dưỡng khấu tự trọng, nuôi tặc tự lập,
Tặc khấu nào không phải tặc khấu?!
Việc gì nhạc phụ phải nóng giận như vậy?
Nóng giận hại thân thể nha!”
“Ngươi biết cái gì?
Ta thiếu lương thảo sao?
Ta là Đông Trung Lang tướng, là Hà Bắc Tiết Chế, lương thảo muốn bao nhiêu chẵng được?
Ta cần ngựa, cần ngựa chiến, ngươi biết không?
Không có ngựa chiến thì làm sao xây dựng Phi Hùng quân, tương lai lấy gì trấn áp quần hùng, thu phục thiên hạ?
Không biết gì thì ít nói nhãm, cẩn thận ta đập cho vỡ mồm!
Thân thể ta dù có hại cũng hơn que củi nhà ngươi!”
- Đổng Trác trừng mắt dữ tợn như dọa nạt.
Trung niên văn sĩ gặp tình cảnh này nhiều, biết Đổng Trác ngoài lạnh trong nóng, gặp người ngoài có thể bóp cổ chết tươi, nhưng đối với người trong nhà lại vô cùng tốt,
Vậy nên cũng không sợ sệt mà cười làm lành:
“Con rễ biết nhạc phụ có hùng tâm tráng chí.
Nhưng sự việc đã như vậy thì oán trách, tức giận lại có được gì?
Chẵng bằng bình tĩnh suy nghĩ đối sách, đem bất lợi biến thành ưu thế.
Như vậy không hơn sao?”
Đổng Trác vừa nghe lời này lập tức thu lại vẻ hùng hổ, khuôn mặt bổng chốc hóa thành mèo con.
Mỗi tội là con mèo con này lắm lông, râu ria xồm xoàm, được cái là má mỡ nhưng hơi đen.
“Văn Ưu,
Con rễ cưng của ta.
Ngươi có kế gì rồi phải không.
Ta biết mà, anh mắt chọn rễ của ta sáng lắm.
Hêhêhêhê!
Nói ra nghe thử!”
- Đổng Trác mắt sáng, râu vễnh, răng nhe, má hồng hào, một chữ [tiện] hiện rõ trên mặt.
Đối mặt một Đổng Trác tức giận dọa người, Lý Nho có thể bình tĩnh nói cười.
Nhưng cứ mỗi lần gặp phải bộ dạng tiện tiện này của Đổng Trác là Lý Nho lại thấy lạnh tóc gáy.
Sau một lúc, Đổng Trác bắt đầu mất kiên nhẫn, lông mày cau lại, trán hơi nhăn, phá hỏng chữ [tiện] trên mặt thì Lý Nho mới lấy lại can đảm, nuốt nược bọt nói:
“Ực!
Nhạc phụ nếu muốn ngựa, sợ rằng chỉ có duy nhất một cách là nhanh chóng đánh bại Trương Giác, bình dẹp Khăn Vàng”
Lông mày Đổng Trác không giản ra, ngược lại càng kẹp lại gần nhau, nổi hẵn vòm mắt hổ:
“Bình dẹp Khăn Vàng thì liên quan quái gì đến ngựa chiến?
Lưu Hoành khen thưởng chắc?
Toàn bộ ngựa ở Lạc Dương, thậm chí cả Tư Lệ cộng lại cũng chưa chắc nhiều bằng trong trại nuôi của ta!”
Lý Nho lắc đầu:
“Không phải Lưu Hoành hay Tư Lệ, mà là người Khương, là Tây Lương.
Hung Nô, Tiên Ti, Ô Hoàn đồng ý ngưng chiến một phần là vì chịu quản thúc kinh tế, nhưng càng nhiều là vì bọn họ vốn không suy nghĩ đến việc cướp đất Hán, chỉ đơn thuần muốn kiếm cơm ăn qua mùa đông.
Người Khương thì khác, Tây Lương vốn là đất tổ của người Khương, cho dù không có đám Hàn Toại, Mã Đằng, Bắc Cung Bá Ngọc cổ vũ mê hoặc thì người Khương vẫn sẽ luôn nổi dậy phản đối người Hán.
Nếu nhạc phụ có thể bình dẹp Khăn Vàng, đợi đến lúc phong thưởng, không cần yêu cầu nhiều, cứ bày tỏ ý chí trung thành bảo vệ quốc gia, xin làm tướng Tây Chinh.
Đến lúc đó thì nhạc phụ muốn bao nhiêu ngựa chiến mà không được?!
Chẵng phải chính ngài từng nói với ta
Ngựa Trung Nguyên lùn, ngựa Đông Hồ yếu, ngựa thảo nguyên không bền, chỉ có ngựa ở quê nhà Tây Lương là mạnh nhất.
Vả lại có Tây Lương làm bàn đạp, thậm chí có thể liên thông với Tây Vực, kéo ngựa Đại Uyển về làm giống, tương lai Phi Hùng toàn cưỡi Hãn Huyết, 1 vạn cũng đủ để quét ngang 10 vạn thằng lùn Quan Đông”
Đổng Trác nghe Lý Nho nói khoác một hồi, chẵng những không vui lên lại còn thở dài ngao ngán:
“Văn Ưu a!
Ngươi làm ta thất vọng quá!
Ngươi chỉ được cái bày mưu kế vặt mà thiếu khuyết tầm nhìn đại cục!
Chẵng lẽ không biết cây cao đón gió hay sao?
Giết Trương Giác, bình Khăn Vàng đã là công cao chấn chủ, sau đó sẽ phải đi đứng khép nép, cẩn thận từng lời, nếu không tùy thời đều có thể nối gót lão già Lư Thực.
Ngươi lại còn bảo ta xin lệnh Chinh Tây đi cát cứ Tây Lương”
Nói đến đây giơ lên bàn tay gấu bố vĩ đại xách tai Lý Nho lại gần miệng mình rồi hét vào:
“Ngươi muốn cả nhà ra đoạn đầu đài hả!!!!!”
(P/s: đoạn đầu đài = pháp trường = nơi chém đầu)
- ------------
Lý Nho bị Đổng Trác đuổi đi, nói là phải tập trung suy nghĩ đối sách, cần tĩnh lặng.
Nhưng hắn quá hiểu lão cha vợ của mình.
Vì để chuộc lỗi nói sai lúc nãy, Lý Nho vừa xoa tai đau vừa đi đến khu lều bếp dặn dò một hồi.
Trong khi đầu bếp bắt đầu nổi lửa huơ đao, Lý Nho lại hướng mũi chân của mình về một túp lều vừa bình thường mà lại ẩn dật giữa trăm ngàn trướng trại triều đình nơi đây.
“Văn Hòa,
Có đấy không?”
Người trong lều nghe thế vội vàng bước ra, tư thế cung kính, khuôn mặt niềm nở, biểu hiện vô cùng nồng nhiệt chân thành:
“Văn Ưu huynh đó à?
Thật là rồng đến nhà tôm.
Sao không sai lính hầu đến gọi mà đến tận đây làm gì?
Hủ bình thường ở dơ bừa bãi, ngại quá, ngại quá!”
Lý Nho nheo mắt cười cười phất tay:
“Không ngại, không ngại!”
Nhưng khi vừa xốc màn vào trong lại thấy đúng là bừa bãi thật, thậm chí ở góc phòng còn có người đứng núp sau tấm chiếu, không biết nam hay nữ, thế là Lý Nho quay ra nói:
“Uhm!
Ta cũng không muốn làm phiền sinh hoạt của Văn Hòa.
Lần này đến đây chỉ có chút việc nhỏ …”
Nói đến đây thì hạ giọng nhỏ lại luôn.
Một lát sau, Lý Nho rời đi, chủ nhân căn lều quay vào trong nói:
“Ra đi!”
Tên thư đồng bình tĩnh thả xuống cái chiếu, sau đó bắt đầu quen tay thu dọn lều trại như hàng trăm hàng ngàn lần trước.
Không mở miệng hỏi vì lão gia dạy ít hỏi sống lâu!
Không càm ràm nhiều vì lão gia dạy ít nói sống lâu!
Lý Nho quay lại doanh trướng của Đổng Trác, vừa đúng lúc gặp doanh bếp mang đồ ăn lên.
Lý Nho tiện thể tiếp lấy một đĩa chân giò, phất trướng dẫn đám lính phục vụ đi vào.
“Nhạc phụ!
Ngài nhiều việc bề bộn, thân thể cần bồi bổ thêm.
Con rễ mang chút đồ ăn đến”
“Không phải ta đã nói rồi sao?
Ta cần tĩnh lặng!”
- Nói thế nhưng Đổng Trác vẫn nhanh gọn giựt phăng cái chân giò từ tay thằng con rễ mà gặm.
Lý Nho quay ra phất tay đuổi đám lính phục vụ đi rồi tiện thể dặn dò mấy tên thân binh canh phòng cẩn mật.
Lúc vào lại trong trướng thì Đổng Trác đã xực xong cái chân giò, đè lên khúc xương heo còn có một khúc xương đùi gà, trên hai tay của hắn đang là 1 gà và 1 dê.
Thấy Lý Nho quay ra quay vào thì Đổng Trác mỉm cười tiện tiện.
Trong hai con mắt to tròn hiện lên màu vàng sáng bóng của gà quay, màu pha lê lấp lánh của canh giò heo, màu nâu béo ngậy của chân dê nướng, màu …
Nói chung là mắt ổn thì tâm hồn ổn vì ngươi ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà!
Giọng nói của Đổng Trác cũng nhẹ nhàng hơn, không còn cộc cằn thô lỗ nữa:
“Sao?
Đi một vòng hóng gió, nghĩ ra được gì rồi?
Lần này đừng làm ta thất vọng đấy!
Nếu không ta sẽ cho ngươi biết câu chuyện quăng xương chết người không phải là xạo đâu!”
Đổng Trác vừa nói còn vừa huơ tay múa chân, rung lắc 2 cái đùi dê gà trên tay làm bộ như bắt chước Lưu Bị đánh song kiếm.
Lý Nho lần nữa nuốt nước bọt ừng ực, không biết là cùng một lý do như trước hay là bởi mùi thơm dầu mỡ kích thích vị giác:
“Nhạc phụ,
Con rễ ngẫm lại cảm thấy Khăn Vàng vẫn là nên dẹp thì hơn.
Nếu Lưu Hoành đã nhất quyết muốn đánh, cho dù chúng ta có chèo kéo cũng không được, ngược lại sẽ để hắn sinh nghi”
Đổng Trác lắc đầu, gặm một miếng bên phải, vừa nhai vừa nói:
“Kéo được lúc nào hay lúc ấy, đám Hung Nô, Tiên Ti không xuôi nam là do không muốn nhọc công trong trời đông tuyết thôi.
Đợi đến Xuân năm sau trời ấm, cho dù Lưu Hoành dùng cách nào đi nựa cũng vẫn sẽ có vài kẻ liều lĩnh xuôi nam cướp bóc.
Ực!”
Nhai nuốt rồi lại gặm nuốt:
“Nhoàm nhoàm!
Ực!
Hừ!
Trước đây khi ngươi còn ở Lạc Dương Thái Học thì ta từng làm mấy năm Thứ Sử Tịnh Châu, lại nhảy qua Hộ Hung Nô Giáo Úy,
Ta quá hiểu đám Thiền Vu, Hiền Vương, không khác mẹ gì lũ thế gia Quan Đông, cũng cả ngày bi ba bi bô sách thánh hiền mà tâm thì đen như chó mực.
Đã là Hồ còn bày đặt học làm Hán!”
Lý Nho thấy Đổng Trác xử lý xong đùi gà lại tự xé cánh gà đưa hắn, miệng thì khuyên nhũ:
“Cho dù không có thương đội của Giang Nam thì Lưu Hoành cũng sẽ có cách khác.
Kiếm chác nhỏ giọt thêm một chút ngựa kém từ thảo nguyên, còn không bằng sớm ngày đến Tây Lương xây dựng sự nghiệp.
Con rễ đã có cách để tránh gặp phải tình cảnh cây cao đón gió!”
Đổng Trác vừa tiếp được cánh gà, nghe thế lại ngừng ăn quay sang nhìn Lý Nho, nhưng có lẽ vì quá tập trung nên không để ý rằng sắc mặt của mình lúc này cùng với sắc mặt lúc đang nhìn cái cánh gà không khác gì nhau, dầu hòa với nước miếng nhễu trên râu quai nón, làm Lý Nho sợ quá chừng.
“Ừng ực!”
“Rồn rột!”
“Đói rồi thì ăn đi rồi nói”
- Đổng Trác lại quay về tư thế gặm ăn.
Được một lúc, hắn nhìn thấy Lý Nho từ từ cắn cắn đồ ăn như mèo mữa liếm cơm thì có chút bực mình:
“Ăn cho ra dáng vào!
Ta chưa từng thấy đứa con trai Tây Lương nào que cũi như ngươi vậy.
Thái Học đúng là toàn nuôi ra ma bệnh.
Ta thật hối hận ngày xưa lo lót cho ngươi vào đấy a!
Đúng là tiền mất tật mang!
Khi nào mới có thể cho ta một đứa cháu ngoại béo tốt đây hả?”
Lý Nho không thẹn với tên hắn, mặc dù bị thúc ép nhưng vẫn ôn tồn nho nhã lau miệng giống như một sĩ tử Quan Đông đích thực:
“Nhạc phụ,
Chính sự quan trọng”
Đổng Trác lúc này gặm phát chót rồi húp tô canh ực một phát, bát đĩa sạch trơn, chỉ còn chồng xương chó chê:
“Ừa!
Nói đi!”
“Nhạc phụ biết chuyện của Viên Phùng gần đây sao?”
“Tư Đồ Viên Phùng?”
“Không phải Tư Đồ, là cựu Tư Đồ.
Bô lô ba la, bô lô ba la”
- -----------
Sau khi được Lý Nho hiến kế, Đổng Trác rất ưng bụng, lập tức chỉnh đốn quân tốt, chuẫn bị nhân lúc tuyết chưa kín trời để tiến công.
Thế nhưng cũng ngay lúc này, một tin tức lan ra khắp Cự Lộc, chấn động từ đàn ông đến đàn bà, người già đến người trẻ.
Trương Giác chết!
“Mẹ nó, sao lại chết lúc này?
Ông trời cũng không giúp ta a!
Mẹ nó trời xanh với chả trời vàng!
Lão tặc thiên!
Lão tặc thiên!”
- Đổng Trác chỉ ngón tay mập lên trời mà mắng.
Lý Nho lại tiến lên cười nói:
“Nhạc phụ chớ nóng”
Đổng Trác cau mày:
“Ngươi đập đầu vào đâu mà giờ này còn cười được?
Kế của ngươi hỏng rồi!
Trương Giác chết rồi!
Ta có thể vờ thua Trương Giác nhưng sao có thể vờ thua một xác chết!
Cái này không phải gọi là chặt ngang thân, mà gọi là thúi cả gốc.
Thua một xác chết, Lưu Hoành chỉ sợ phải lọc xương của ta nấu cao”
Ở một thế giới tương tự đúng là có một kẻ họ Tư Mã tên Ý đã vờ thua một xác chết cũng vì sợ cây cao đón gió.
Lý Nho không biết chuyện này nhưng vẫn quả quyết lắc đầu khuyên nhũ Đổng Trác:
“Nhạc phụ chớ lo.
Con rễ dám chắc rằng Lưu Hoành sẽ không làm vậy!
Thậm chí sẽ càng an lòng.
Đây là trời giúp nhạc phụ a!”
Đổng Trác trừng mắt:
“Hở!
Ngươi nói gì?”
Lý Nho nghiêm nghị nói:
“Tình thế bây giờ biết bao căng thẳng.
Hai bên tuy không đánh nhau nhưng chỉ cách nhau có vài bước chân, mỗi ngày quan sát sơ hở của nhau, tùy thời có thể tiến công.
Tin tức trọng đại như việc Đại Hiền Lương Sư chết đi không có khả năng tuồn ra ngoài cho lũ lính lác bình thường luôn chứ đừng nói là tràn lan khắp Cự Lộc đến nổi trẻ con cũng biết”
Đổng Trác cau mày:
“Ý ngươi là Trương Giác vờ chết, muốn dùng kế dụ địch?”
Lý Nho mỉm cười gật đầu nhẹ:
“Vờ chết hay chết thật thì con rễ không rõ.
Nhưng dụ địch thì đảm bảo là chắc chắn!
Đám dân đen đội đất lên đầu kia toàn lũ ngu, nhưng đám thủ lĩnh của chúng lại không hề ngờ nghệch, nhất là bọn đệ tử của Trương Giác.
Cho dù Trương Giác chết thật đi nữa thì Khăn Vàng tất cũng đã mai phục sẵn chờ chúng ta.
Vừa vặn,
Thua như vậy không tính quá khó nhìn, thậm chí chúng ta cũng không cần vờ thua.
Chỉ cần cẩn thận bảo toàn thực lực là được, cứ đem những kẻ không thuộc phe cánh nhét hết vào miệng Khăn Vàng đi.
Dù sao cũng không phải việc của chúng ta, tàn cục đã có Hoàng Phủ Tung thu dọn.
Đến lúc đó xem ai là cây cao nào!”
Đổng Trác lúc này nở một nụ cười âm hiểm nửa lai heo nửa lai Tào Tháo:
“Hừa hừa hừa hừa!
Vậy là còn mỗi Trương Ôn có khả năng giành ấn Chinh Tây của ta.
Coi bộ trời vàng tốt bụng nha.
Nếu vậy thì để báo đáp, ta sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện,
Diệt trời xanh!!!”
Phong tục thảo nguyên cũng hiếu khách, dũng ác tranh đấu đều do trời.
Tự Nhiên Mẫu Hồ dù băng kết, trăm ngàn bò dê chẵng nam dời.
Năm nay bụng no thân cũng ấm, khách quý đường xa có ghé qua?
(P/s: Baikal tiếng Mông Cổ là Hồ Tự Nhiên)
Mọi năm cứ đến cuối thu đầu đông là chiến sự nơi Trường Thành lại rần rần, cứ hễ gió lạnh làm tiên phong báo tin mở đường trăm ngàn dặm, là tiếng tù và sừng trâu lại được thổi vang, xua ngựa Hồ đói xuống miền đất giàu thức ăn để đánh chén cho no ấm trước khi gã khổng lồ băng tuyết bước vào thảo nguyên.
Nhưng năm nay lại khác, thương mậu tạo nên kết quả, người thảo nguyên dù chưa giàu lên nhanh chóng nhưng dự trữ qua đông vẫn đủ.
Nếu có thể ăn no uống tốt, trùm chăn ấm ngủ qua mùa khó khăn, thì ai lại rãnh mở mà cầm thương vác cung ra trận liếm máu hiến mạng làm chi?
Thế giới dù rộng, phong tục dù khác, nhưng tính người căn bản vẫn luôn như thế.
Sẽ vẫn luôn có cái ác, cái xấu, có những kẻ dã tâm bừng bừng, hiếu sát thành tính, tham lam vô độ, nhưng đủ liều lĩnh để gây binh kết oán, đủ năng lực để mê hoặc người thường nổi can qua, thì thật chẵng có mấy người.
Thảo nguyên năm nay an tĩnh, không có ngựa Hồ xuôi nam.
Đám Thiền Vu, Hiền Vương dù dã tâm bừng bừng nhưng đã bị nhà họ Hoàng cảnh cáo từ sớm, không kẻ nào dám mạo hiểm đắc tội ‘thùng gạo’ mà dấy binh đao.
Dân Hán vùng biên nghèo mạt, lương thảo của triều đình thì đều đã bị Hán đế tập trung vào cuộc chiến với Khăn Vàng, cho dù tung binh cướp bóc thành công cũng đâu kiếm chác được bao nhiêu.
Vì một chút xương xẩu như vậy mà bị nhà họ Hoàng liệt vào danh sách đen, cắt chỉ tiêu trao đổi năm sau thì thật là không đáng.
Sau nhiều năm, bình dân vùng ven thảo nguyên cuối cùng cũng có một mùa đông hòa bình không chết chóc tai ương.
Bình dân sống an vui, quý tộc thì không hẵn, bởi năm nay rất rõ ràng là một cơ hội tốt để ăn hôi cướp bóc khi Khăn Vàng kiềm chân quân Hán.
Nhưng biết làm sao được, lệnh này do Hán đế nêu ra, nhà họ Hoàng chỉ là người chấp hành, vả lại từ Thiền Vu xuống đến thủ lĩnh bộ tộc nhỏ cũng đã nhận quà cáp trà bánh mừng năm mới của người ta.
Vuốt mặt cũng phải nễ mũi, lại máu chó đến đâu cũng phải nể thịt mỡ và kim tiền!
Hồ Ca vừa thưởng thức trà ngon phương Nam, vừa giải thích tình hình hiện tại với vị khách quý lâu ngày đến thăm.
Nói thật, cho đến mấy phút trước thì Hồ Ca vẫn nghĩ vị khách này đến từ phương Nam theo đoàn thương mậu của nhà họ Hoàng.
Ai ngờ làm hắn mừng hụt một hồi, nhưng cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Trời đông giá lạnh, hay là ngươi ở lại với chúng ta đến sang xuân hẵng về?!
Hồi chiều ngươi dạo một vòng cũng thấy rồi đấy,
Nhờ Hoàng công tử chiếu cố, Bạch Điêu trấn hiện giờ cũng giàu có đầy đủ không kém thành trấn Trung Nguyên”
- Nói rồi còn lanh lẹ châm một chén trà mới, lại đẩy đĩa bánh trái về phía người đối diện, ý tứ niếu kéo rất rõ ràng.
Người kia thấy vậy thì ngoác miệng cười sảng khoái, nhưng trong mắt lại không rơi một giọt kiên định, tay chỉ chỉ vuốt vuốt bộ râu lồm xồm nói:
“Làm trấn trưởng thất vọng rồi.
Nhưng phải chờ dịp khác thôi.
Râu tóc này 6-7 năm không cắt, ăn uống đều có chút khó khăn rồi”
Hồ Ca ngẫn ngơ lắc đầu rồi lại gật đầu cười nhẹ:
“Cũng phải,
Lá rụng thì về cội.
Người thảo nguyên cũng hi vọng râu tóc mình có thể rãi trên thảo nguyên”
Thế rồi nhìn thẳng đối phương, chân thành nói:
“Phong tục thảo nguyên xưa nay tôn trọng ý kiến của khách.
Nếu vậy thì để sáng mai ta sai người dẫn ngài đi Hắc Sơn.
Hoàng trưởng đoàn nói với ta những chuyến thương mậu cuối cùng sẽ ghé qua bên đấy.
Tuyết đã bắt đầu rơi, phải đi nhanh cho kịp”
Người kia lại cười lắc đầu:
“Không cần làm phiền trấn trưởng,
Ta lần này mang theo bè bạn đều có năng lực.
Giặc cướp vặt bên đường không làm gì được chúng ta”
Hồ Ca cau mày nghiêm giọng:
“Ta biết ngươi là một dũng sĩ.
Nhưng bây giờ là thời chiến, vẫn nên cẫn thận mới tốt”
Người kia nghi hoặc:
“Chẵng phải nói đông này không có chiến tranh sao?”
Hồ Ca thở dài:
“Quên nói với ngươi.
Thảo nguyên dù tắt tiếng tù và, Trung Nguyên lại đang nổi khói lửa…”
- -----------
Chặn đường làm giàu của người cũng như giết cha mẹ người ta!
Câu này không đúng với tất cả mọi người vì hiển nhiên không phải ai cũng đội tiền lên đầu, xem như cha mẹ.
Nhưng nó cũng đúng với một số người, trong đó có Đổng Trác.
“Mã mẹ nhà nó!
Vốn nghĩ rằng có thể kéo lâu, kiếm dài.
Thằng ôn con đó thường ngày có bao giờ để tâm đến dân đen.
Sao đến lúc ông đây gặp thời nó lại nổi máu thế không biết?!
Grừ!”
Nhìn cha vợ nghiến răng nghiến lợi, văn sĩ trung niên tiến lên khuyên bảo:
“Nhạc phụ đại nhân bớt nóng,
Lưu Hoành làm vậy là muốn giảm bớt tiêu hao để tập trung lực lượng tiêu diệt Khăn Vàng thôi.
Quân lương không vòng lên Trường Thành thì tất sẽ đến doanh ta, cuối cùng cũng vào túi ngài.
Vả lại Hắc Sơn và Bạch Ba vẫn hợp tác đều đều với chúng ta đó thôi!
Không có Hung Nô và Tiên Ti thì chúng ta đem Tịnh châu, thậm chí cả Hà Nội đều giao cho Khăn Vàng.
Dưỡng khấu tự trọng, nuôi tặc tự lập,
Tặc khấu nào không phải tặc khấu?!
Việc gì nhạc phụ phải nóng giận như vậy?
Nóng giận hại thân thể nha!”
“Ngươi biết cái gì?
Ta thiếu lương thảo sao?
Ta là Đông Trung Lang tướng, là Hà Bắc Tiết Chế, lương thảo muốn bao nhiêu chẵng được?
Ta cần ngựa, cần ngựa chiến, ngươi biết không?
Không có ngựa chiến thì làm sao xây dựng Phi Hùng quân, tương lai lấy gì trấn áp quần hùng, thu phục thiên hạ?
Không biết gì thì ít nói nhãm, cẩn thận ta đập cho vỡ mồm!
Thân thể ta dù có hại cũng hơn que củi nhà ngươi!”
- Đổng Trác trừng mắt dữ tợn như dọa nạt.
Trung niên văn sĩ gặp tình cảnh này nhiều, biết Đổng Trác ngoài lạnh trong nóng, gặp người ngoài có thể bóp cổ chết tươi, nhưng đối với người trong nhà lại vô cùng tốt,
Vậy nên cũng không sợ sệt mà cười làm lành:
“Con rễ biết nhạc phụ có hùng tâm tráng chí.
Nhưng sự việc đã như vậy thì oán trách, tức giận lại có được gì?
Chẵng bằng bình tĩnh suy nghĩ đối sách, đem bất lợi biến thành ưu thế.
Như vậy không hơn sao?”
Đổng Trác vừa nghe lời này lập tức thu lại vẻ hùng hổ, khuôn mặt bổng chốc hóa thành mèo con.
Mỗi tội là con mèo con này lắm lông, râu ria xồm xoàm, được cái là má mỡ nhưng hơi đen.
“Văn Ưu,
Con rễ cưng của ta.
Ngươi có kế gì rồi phải không.
Ta biết mà, anh mắt chọn rễ của ta sáng lắm.
Hêhêhêhê!
Nói ra nghe thử!”
- Đổng Trác mắt sáng, râu vễnh, răng nhe, má hồng hào, một chữ [tiện] hiện rõ trên mặt.
Đối mặt một Đổng Trác tức giận dọa người, Lý Nho có thể bình tĩnh nói cười.
Nhưng cứ mỗi lần gặp phải bộ dạng tiện tiện này của Đổng Trác là Lý Nho lại thấy lạnh tóc gáy.
Sau một lúc, Đổng Trác bắt đầu mất kiên nhẫn, lông mày cau lại, trán hơi nhăn, phá hỏng chữ [tiện] trên mặt thì Lý Nho mới lấy lại can đảm, nuốt nược bọt nói:
“Ực!
Nhạc phụ nếu muốn ngựa, sợ rằng chỉ có duy nhất một cách là nhanh chóng đánh bại Trương Giác, bình dẹp Khăn Vàng”
Lông mày Đổng Trác không giản ra, ngược lại càng kẹp lại gần nhau, nổi hẵn vòm mắt hổ:
“Bình dẹp Khăn Vàng thì liên quan quái gì đến ngựa chiến?
Lưu Hoành khen thưởng chắc?
Toàn bộ ngựa ở Lạc Dương, thậm chí cả Tư Lệ cộng lại cũng chưa chắc nhiều bằng trong trại nuôi của ta!”
Lý Nho lắc đầu:
“Không phải Lưu Hoành hay Tư Lệ, mà là người Khương, là Tây Lương.
Hung Nô, Tiên Ti, Ô Hoàn đồng ý ngưng chiến một phần là vì chịu quản thúc kinh tế, nhưng càng nhiều là vì bọn họ vốn không suy nghĩ đến việc cướp đất Hán, chỉ đơn thuần muốn kiếm cơm ăn qua mùa đông.
Người Khương thì khác, Tây Lương vốn là đất tổ của người Khương, cho dù không có đám Hàn Toại, Mã Đằng, Bắc Cung Bá Ngọc cổ vũ mê hoặc thì người Khương vẫn sẽ luôn nổi dậy phản đối người Hán.
Nếu nhạc phụ có thể bình dẹp Khăn Vàng, đợi đến lúc phong thưởng, không cần yêu cầu nhiều, cứ bày tỏ ý chí trung thành bảo vệ quốc gia, xin làm tướng Tây Chinh.
Đến lúc đó thì nhạc phụ muốn bao nhiêu ngựa chiến mà không được?!
Chẵng phải chính ngài từng nói với ta
Ngựa Trung Nguyên lùn, ngựa Đông Hồ yếu, ngựa thảo nguyên không bền, chỉ có ngựa ở quê nhà Tây Lương là mạnh nhất.
Vả lại có Tây Lương làm bàn đạp, thậm chí có thể liên thông với Tây Vực, kéo ngựa Đại Uyển về làm giống, tương lai Phi Hùng toàn cưỡi Hãn Huyết, 1 vạn cũng đủ để quét ngang 10 vạn thằng lùn Quan Đông”
Đổng Trác nghe Lý Nho nói khoác một hồi, chẵng những không vui lên lại còn thở dài ngao ngán:
“Văn Ưu a!
Ngươi làm ta thất vọng quá!
Ngươi chỉ được cái bày mưu kế vặt mà thiếu khuyết tầm nhìn đại cục!
Chẵng lẽ không biết cây cao đón gió hay sao?
Giết Trương Giác, bình Khăn Vàng đã là công cao chấn chủ, sau đó sẽ phải đi đứng khép nép, cẩn thận từng lời, nếu không tùy thời đều có thể nối gót lão già Lư Thực.
Ngươi lại còn bảo ta xin lệnh Chinh Tây đi cát cứ Tây Lương”
Nói đến đây giơ lên bàn tay gấu bố vĩ đại xách tai Lý Nho lại gần miệng mình rồi hét vào:
“Ngươi muốn cả nhà ra đoạn đầu đài hả!!!!!”
(P/s: đoạn đầu đài = pháp trường = nơi chém đầu)
- ------------
Lý Nho bị Đổng Trác đuổi đi, nói là phải tập trung suy nghĩ đối sách, cần tĩnh lặng.
Nhưng hắn quá hiểu lão cha vợ của mình.
Vì để chuộc lỗi nói sai lúc nãy, Lý Nho vừa xoa tai đau vừa đi đến khu lều bếp dặn dò một hồi.
Trong khi đầu bếp bắt đầu nổi lửa huơ đao, Lý Nho lại hướng mũi chân của mình về một túp lều vừa bình thường mà lại ẩn dật giữa trăm ngàn trướng trại triều đình nơi đây.
“Văn Hòa,
Có đấy không?”
Người trong lều nghe thế vội vàng bước ra, tư thế cung kính, khuôn mặt niềm nở, biểu hiện vô cùng nồng nhiệt chân thành:
“Văn Ưu huynh đó à?
Thật là rồng đến nhà tôm.
Sao không sai lính hầu đến gọi mà đến tận đây làm gì?
Hủ bình thường ở dơ bừa bãi, ngại quá, ngại quá!”
Lý Nho nheo mắt cười cười phất tay:
“Không ngại, không ngại!”
Nhưng khi vừa xốc màn vào trong lại thấy đúng là bừa bãi thật, thậm chí ở góc phòng còn có người đứng núp sau tấm chiếu, không biết nam hay nữ, thế là Lý Nho quay ra nói:
“Uhm!
Ta cũng không muốn làm phiền sinh hoạt của Văn Hòa.
Lần này đến đây chỉ có chút việc nhỏ …”
Nói đến đây thì hạ giọng nhỏ lại luôn.
Một lát sau, Lý Nho rời đi, chủ nhân căn lều quay vào trong nói:
“Ra đi!”
Tên thư đồng bình tĩnh thả xuống cái chiếu, sau đó bắt đầu quen tay thu dọn lều trại như hàng trăm hàng ngàn lần trước.
Không mở miệng hỏi vì lão gia dạy ít hỏi sống lâu!
Không càm ràm nhiều vì lão gia dạy ít nói sống lâu!
Lý Nho quay lại doanh trướng của Đổng Trác, vừa đúng lúc gặp doanh bếp mang đồ ăn lên.
Lý Nho tiện thể tiếp lấy một đĩa chân giò, phất trướng dẫn đám lính phục vụ đi vào.
“Nhạc phụ!
Ngài nhiều việc bề bộn, thân thể cần bồi bổ thêm.
Con rễ mang chút đồ ăn đến”
“Không phải ta đã nói rồi sao?
Ta cần tĩnh lặng!”
- Nói thế nhưng Đổng Trác vẫn nhanh gọn giựt phăng cái chân giò từ tay thằng con rễ mà gặm.
Lý Nho quay ra phất tay đuổi đám lính phục vụ đi rồi tiện thể dặn dò mấy tên thân binh canh phòng cẩn mật.
Lúc vào lại trong trướng thì Đổng Trác đã xực xong cái chân giò, đè lên khúc xương heo còn có một khúc xương đùi gà, trên hai tay của hắn đang là 1 gà và 1 dê.
Thấy Lý Nho quay ra quay vào thì Đổng Trác mỉm cười tiện tiện.
Trong hai con mắt to tròn hiện lên màu vàng sáng bóng của gà quay, màu pha lê lấp lánh của canh giò heo, màu nâu béo ngậy của chân dê nướng, màu …
Nói chung là mắt ổn thì tâm hồn ổn vì ngươi ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà!
Giọng nói của Đổng Trác cũng nhẹ nhàng hơn, không còn cộc cằn thô lỗ nữa:
“Sao?
Đi một vòng hóng gió, nghĩ ra được gì rồi?
Lần này đừng làm ta thất vọng đấy!
Nếu không ta sẽ cho ngươi biết câu chuyện quăng xương chết người không phải là xạo đâu!”
Đổng Trác vừa nói còn vừa huơ tay múa chân, rung lắc 2 cái đùi dê gà trên tay làm bộ như bắt chước Lưu Bị đánh song kiếm.
Lý Nho lần nữa nuốt nước bọt ừng ực, không biết là cùng một lý do như trước hay là bởi mùi thơm dầu mỡ kích thích vị giác:
“Nhạc phụ,
Con rễ ngẫm lại cảm thấy Khăn Vàng vẫn là nên dẹp thì hơn.
Nếu Lưu Hoành đã nhất quyết muốn đánh, cho dù chúng ta có chèo kéo cũng không được, ngược lại sẽ để hắn sinh nghi”
Đổng Trác lắc đầu, gặm một miếng bên phải, vừa nhai vừa nói:
“Kéo được lúc nào hay lúc ấy, đám Hung Nô, Tiên Ti không xuôi nam là do không muốn nhọc công trong trời đông tuyết thôi.
Đợi đến Xuân năm sau trời ấm, cho dù Lưu Hoành dùng cách nào đi nựa cũng vẫn sẽ có vài kẻ liều lĩnh xuôi nam cướp bóc.
Ực!”
Nhai nuốt rồi lại gặm nuốt:
“Nhoàm nhoàm!
Ực!
Hừ!
Trước đây khi ngươi còn ở Lạc Dương Thái Học thì ta từng làm mấy năm Thứ Sử Tịnh Châu, lại nhảy qua Hộ Hung Nô Giáo Úy,
Ta quá hiểu đám Thiền Vu, Hiền Vương, không khác mẹ gì lũ thế gia Quan Đông, cũng cả ngày bi ba bi bô sách thánh hiền mà tâm thì đen như chó mực.
Đã là Hồ còn bày đặt học làm Hán!”
Lý Nho thấy Đổng Trác xử lý xong đùi gà lại tự xé cánh gà đưa hắn, miệng thì khuyên nhũ:
“Cho dù không có thương đội của Giang Nam thì Lưu Hoành cũng sẽ có cách khác.
Kiếm chác nhỏ giọt thêm một chút ngựa kém từ thảo nguyên, còn không bằng sớm ngày đến Tây Lương xây dựng sự nghiệp.
Con rễ đã có cách để tránh gặp phải tình cảnh cây cao đón gió!”
Đổng Trác vừa tiếp được cánh gà, nghe thế lại ngừng ăn quay sang nhìn Lý Nho, nhưng có lẽ vì quá tập trung nên không để ý rằng sắc mặt của mình lúc này cùng với sắc mặt lúc đang nhìn cái cánh gà không khác gì nhau, dầu hòa với nước miếng nhễu trên râu quai nón, làm Lý Nho sợ quá chừng.
“Ừng ực!”
“Rồn rột!”
“Đói rồi thì ăn đi rồi nói”
- Đổng Trác lại quay về tư thế gặm ăn.
Được một lúc, hắn nhìn thấy Lý Nho từ từ cắn cắn đồ ăn như mèo mữa liếm cơm thì có chút bực mình:
“Ăn cho ra dáng vào!
Ta chưa từng thấy đứa con trai Tây Lương nào que cũi như ngươi vậy.
Thái Học đúng là toàn nuôi ra ma bệnh.
Ta thật hối hận ngày xưa lo lót cho ngươi vào đấy a!
Đúng là tiền mất tật mang!
Khi nào mới có thể cho ta một đứa cháu ngoại béo tốt đây hả?”
Lý Nho không thẹn với tên hắn, mặc dù bị thúc ép nhưng vẫn ôn tồn nho nhã lau miệng giống như một sĩ tử Quan Đông đích thực:
“Nhạc phụ,
Chính sự quan trọng”
Đổng Trác lúc này gặm phát chót rồi húp tô canh ực một phát, bát đĩa sạch trơn, chỉ còn chồng xương chó chê:
“Ừa!
Nói đi!”
“Nhạc phụ biết chuyện của Viên Phùng gần đây sao?”
“Tư Đồ Viên Phùng?”
“Không phải Tư Đồ, là cựu Tư Đồ.
Bô lô ba la, bô lô ba la”
- -----------
Sau khi được Lý Nho hiến kế, Đổng Trác rất ưng bụng, lập tức chỉnh đốn quân tốt, chuẫn bị nhân lúc tuyết chưa kín trời để tiến công.
Thế nhưng cũng ngay lúc này, một tin tức lan ra khắp Cự Lộc, chấn động từ đàn ông đến đàn bà, người già đến người trẻ.
Trương Giác chết!
“Mẹ nó, sao lại chết lúc này?
Ông trời cũng không giúp ta a!
Mẹ nó trời xanh với chả trời vàng!
Lão tặc thiên!
Lão tặc thiên!”
- Đổng Trác chỉ ngón tay mập lên trời mà mắng.
Lý Nho lại tiến lên cười nói:
“Nhạc phụ chớ nóng”
Đổng Trác cau mày:
“Ngươi đập đầu vào đâu mà giờ này còn cười được?
Kế của ngươi hỏng rồi!
Trương Giác chết rồi!
Ta có thể vờ thua Trương Giác nhưng sao có thể vờ thua một xác chết!
Cái này không phải gọi là chặt ngang thân, mà gọi là thúi cả gốc.
Thua một xác chết, Lưu Hoành chỉ sợ phải lọc xương của ta nấu cao”
Ở một thế giới tương tự đúng là có một kẻ họ Tư Mã tên Ý đã vờ thua một xác chết cũng vì sợ cây cao đón gió.
Lý Nho không biết chuyện này nhưng vẫn quả quyết lắc đầu khuyên nhũ Đổng Trác:
“Nhạc phụ chớ lo.
Con rễ dám chắc rằng Lưu Hoành sẽ không làm vậy!
Thậm chí sẽ càng an lòng.
Đây là trời giúp nhạc phụ a!”
Đổng Trác trừng mắt:
“Hở!
Ngươi nói gì?”
Lý Nho nghiêm nghị nói:
“Tình thế bây giờ biết bao căng thẳng.
Hai bên tuy không đánh nhau nhưng chỉ cách nhau có vài bước chân, mỗi ngày quan sát sơ hở của nhau, tùy thời có thể tiến công.
Tin tức trọng đại như việc Đại Hiền Lương Sư chết đi không có khả năng tuồn ra ngoài cho lũ lính lác bình thường luôn chứ đừng nói là tràn lan khắp Cự Lộc đến nổi trẻ con cũng biết”
Đổng Trác cau mày:
“Ý ngươi là Trương Giác vờ chết, muốn dùng kế dụ địch?”
Lý Nho mỉm cười gật đầu nhẹ:
“Vờ chết hay chết thật thì con rễ không rõ.
Nhưng dụ địch thì đảm bảo là chắc chắn!
Đám dân đen đội đất lên đầu kia toàn lũ ngu, nhưng đám thủ lĩnh của chúng lại không hề ngờ nghệch, nhất là bọn đệ tử của Trương Giác.
Cho dù Trương Giác chết thật đi nữa thì Khăn Vàng tất cũng đã mai phục sẵn chờ chúng ta.
Vừa vặn,
Thua như vậy không tính quá khó nhìn, thậm chí chúng ta cũng không cần vờ thua.
Chỉ cần cẩn thận bảo toàn thực lực là được, cứ đem những kẻ không thuộc phe cánh nhét hết vào miệng Khăn Vàng đi.
Dù sao cũng không phải việc của chúng ta, tàn cục đã có Hoàng Phủ Tung thu dọn.
Đến lúc đó xem ai là cây cao nào!”
Đổng Trác lúc này nở một nụ cười âm hiểm nửa lai heo nửa lai Tào Tháo:
“Hừa hừa hừa hừa!
Vậy là còn mỗi Trương Ôn có khả năng giành ấn Chinh Tây của ta.
Coi bộ trời vàng tốt bụng nha.
Nếu vậy thì để báo đáp, ta sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện,
Diệt trời xanh!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.