Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 146: Đường 10

Tiểu Lão Nhân

30/08/2022

Đường núi ban đêm vừa khó đi vừa chẵng dễ xác định phương hướng, lại thêm phải mang theo 2 đứa nhỏ, đứa lớn nhất chỉ mới hơn 10 tuổi, tay đạo sĩ hiển nhiên không có ý định cắm đầu chạy một mạch mà hắn vẫn luôn vừa di chuyển vừa dáo dác quan sát 4 phía tìm nơi ẩn nấp thích hợp.

Rừng núi Hàm Sơn tuy cũng um tùm cây cối nhưng bởi thường xuyên có các đội săn bắn của con em quý tộc Hàm Đan càn quét qua nên đỡ hơn rất nhiều so với vùng quan Tây hoang vu mù mịt nơi đạo sĩ lớn lên.

Từ nhỏ đã được sư phụ dẫn lên núi sống, kỹ năng đi rừng của tay đạo sĩ trẻ được rèn luyện mười mấy gần 20 năm, vậy nên chẵng được bao lâu, dưới hào quang của ánh trăng Thái Âm tinh (mặt trăng), một nơi ẩn nấp tạm thời hiện ra trong đôi mắt tinh tường của y.

Đó là một hốc đá hẹp phía trên một vách núi nhỏ, bởi vì vị trí ẩn khuất sau những bụi dây leo rậm rạp lại thêm thế dốc của núi đá dễ dánh lừa tư duy của người thường, nên nếu như không để ý kỹ, chủ động dò xét, tất sẽ cho rằng nơi ấy chẵng có gì ngoài đá.

Bên trong hốc đá chỉ sâu chừng 7-8 thước (1 thước Hán khoảng 23 cm), hình phễu rộng trong hẹp ngoài, chiều ngang ở phần miệng vạo chỉ khoảng thước rưỡi, bên trong thì rộng rãi hơn, đủ để cho người bình thường không quá mập ngồi xuống.

Nói đến cũng có thành phần may mắn, sư phụ của tay đạo sĩ trẻ theo nhận xét của đồng môn là một tên gàn cố chấp với tập tục xưa của Đạo môn, không chịu lập am lập miếu mà noi gương các bậc tiên nhân trong truyền thuyết, đào động làm nơi tu luyện.

Đạo sĩ trẻ từ năm lên 12, trãi đủ đệ nhất thiên can luân giáp, liền bị bắt theo sư phụ học cách tìm vị trí động và đào động, mỗi năm đều bị sai phái ra ngoài làm loại nhiệm vụ này một lần, làm sao trước 60 tuổi, thiên can đại luân giáp viên mãn, thì phải có được động phủ cho riêng mình nếu không sẽ trục xuất sư môn, cắt đứt danh phận sư đồ. (P/s: phần này tác chém, không có đâu, khỏi google)

Đạo sĩ trẻ mặc dù không tin sư phụ có thể sống đến năm mình lên 60 nhưng y cũng xem như thiên tư thông tuệ, cho rằng loại hình nhiệm vụ tìm động và đào động này chính là bài học về sự thấu hiểu thiên nhiên và luyện tâm, cho nên suốt mười năm sau đó vẫn chưa từng chểnh mảng đối phó cho có lệ, ngược lại, cực kỳ chú tâm.

[Cũng bởi ‘cần cù bù siêng năng’ như vậy mới có hạnh được Thái Âm tinh quân dẫn dường chỉ lối như tối hôm nay]

- Đạo sĩ trẻ nghĩ độ niệm một đoạn cổ kinh khó hiểu, Lưu Biện chỉ nghe ra hẵn là liên quan tới mặt trăng, Lưu Hiệp thì hoàn toàn mù tịt.

Tay đạo sĩ sau khi khám xét xong hang động xem có nguy hiểm tìm ẩn gì bên trong không thì mới dùng thân pháp tuyệt luân của mình hỗ trợ hai đứa nhỏ lách vào trong.

Chỉ là vách đá này nhét 2 đứa nhỏ xem như ổn, thêm 1 người lớn vào tuy vẫn được nhưng khả năng lộ tẩy sẽ tăng cao.

Đạo sĩ trẻ không tu luyện xúc cốt công, đối với hắn, môn công phu kia thuộc dạng truyền thuyết cấp hoặc có lẽ là thất truyền; nhưng hắn cũng không thể nấp vô trong cùng, để hai đứa nhỏ đứng ở miệng hang được, lỡ như bị kẻ địch phát hiện thì sẽ rất bị động, chẵng lẽ đẩy Lưu Biện và Lưu Hiệp làm khiên thịt?

Cho nên vì để đảm bảo an toàn, thứ tự vẫn được giữ nguyên từ ngoài vào trong là hắn, Lưu Biện và cuối cùng là Lưu Hiệp, mà muốn hai đứa nhỏ yếu ớt có chỗ ngồi xuống nghỉ chân thì đạo sĩ trẻ chỉ có thể đứng, hơn nữa còn sẽ lòi nguyên bả vai và nửa bên cẳng chân ra ngoài, chỉ cần gió thu đùa vờn tấm màn dây leo phía trước một tý là người bên dưới có thể phát hiện ngay.

Chẵng những vậy, thế đứng này vừa khó chịu lại rất mỏi nha, Đạo môn chỉ có duy nhất Quảng Thành phái là tu khổ thiền có thành tựu cao, đạo sĩ trẻ rất tiếc không thuộc Quảng Thành phái, nếu bảo hắn ngồi thiền một ngày thì không có vấn đề, nhưng bảo hắn đứng im trong tư thế khó khăn như vầy, 1-2 canh giờ liền muốn khóc gọi Lão Quân cáo sư phụ.

Thế là đạo sĩ quyết đoán nói:

“Thái tử điện hạ,

Hai ngươi giấu ở đây, chờ tới trời sáng chắc chắn Đại Tướng Quân sẽ tìm tới.

Nhớ lấy tuyệt đối đừng đi đâu”

Lưu Hiệp hoảng hốt hỏi:

“Ngươi muốn đi đâu?

Phải ở lại bảo vệ chúng ta!

Ngộ nhỡ có ác thú thì sao?”

Gã đạo sĩ luồn tay vào trong hang nhưng không chạm tới được Lưu Hiệp bởi tiểu tử này đang co người lại tận góc trong cùng, ở giữa lại cản một tên tiểu bánh bao Lưu Biện, thế là đạo sĩ trẻ ôn nhu nói:

“Hoàng tử điện hạ.

Ngài xích lại gần chút, ta truyền cho ngài tiên môn công lực”

Lưu Hiệp đang tuổi mơ mộng hảo huyền, nghe vậy liền nhích tới, ép sát Lưu Biện vào giữa, tạo thành hình ảnh kỳ quái nhưng hiển nhiên là nơi này tối om, ánh trăng cũng không thấu, có mắt mèo rừng cú vọ thì may ra thấy được cảnh ấy.

Đạo sĩ trẻ đặt bàn tay phải lên vai Lưu Hiệp, vận lên khí huyết trong người tạo hơi ấm, lại dẫn nhiệt lưu đến lòng bàn tay, rồi thông qua đó lan truyền vào người đứa nhỏ, miệng thì trấn an:

“Nơi này còn chưa vào sâu trong rừng,

Thế gia đại tộc Hàm Đan thường xuyên tổ chức săn bắn, năm vừa rồi lại có Khăn Vàng đóng quân càn quét qua.

Sẽ không có thú dữ dám hoạt động ở chung quanh đây.

Hoàng tử điện hạ an tâm ẩn náu nơi này, nghe lời Thái tử điện hạ, chờ ta dẫn theo quân binh quay lại tiếp giá.

Được sao?”

Lưu Hiệp trãi qua một hồi kịch liệt, cả thân và tâm đều lạnh buốt, nhưng hắn vốn là trẻ con dễ dụ, nay được an ủi hết cả hai bề, liền lấy lại được tự tin của một vị Hoàng tử, gật đầu ưng thuận:

“Uhm!”

Thế nhưng vừa mới dỗ xong Lưu Hiệp lại đến lượt Lưu Biện tác yêu:

“Đạo trưởng,

Ta đọc qua mấy quyển quỷ vật đạo kinh.

Những nơi rừng núi bên ngoài thành trì lớn thường thường có quỷ sai trấn giữ.

Nhất là vừa rồi ngoài thành Hàm Đan đánh nhau chết không biết bao nhiêu vạn người.

Sợ rằng... sợ rằng...”

Lưu Hiệp mới lấy lại bình tĩnh được mấy hơi thở, nghe thằng anh kể chuyện ma quỷ xong lập tức són đái run cầm cập, mặt xanh như tàu lá chuối, hơi lạnh trong người xém nửa truyền ngược vào tay đạo sĩ trẻ.

Đạo sĩ trẻ đến khổ với hai ông tướng, nhưng hắn cũng lẹ trí, một bên tiếp tục điều hòa hơi thở vận công ấm người, một bên thì lẽ thẳng khí hùng... bốc phét:

“Thái tử điện hạ,

Thanh kiếm trong tay ngài là bảo khí của đạo môn.



Gọi trảm tiên kiếm, vào thời thượng cổ từng theo Đạo môn tiên hiền bày tru tiên trận, trảm đầy trời quỷ thần, đến nay linh tính hãy còn cường thịnh.

Bất kể là đầu trâu mặt ngựa hay hắc bạch vô thường, loại nào âm sai quỷ tướng tới đều phải quỳ.

Diêm vương gia tới cũng lễ bái mà lui.

Yêu ma tiểu quỷ càng là chịu không nổi một kích.

Ta hiện tại chính thức giao phó nó cho ngài”

“Ách!

Quá quý trọng đi!”

- Lưu Biện dù sao cũng là đứa trẻ, lại được tư tưởng tôn kính tiên nhân của đạo môn hun đúc, nghe đạo sĩ ca tụng thanh kiếm trong tay như vậy lấy làm tự thẹn mình yếu ớt.

Đạo sĩ trẻ cười một tiếng, cùng lúc đứa bàn tay còn lại của mình chạm vào bàn tay đang nắm kiếm của Lưu Biện, nắm chặt lại rồi cũng truyền vào một khẩu nhiệt lưu như hắn vẫn đang làm với Lưu Hiệp, miệng tiếp tục:

“Không sao!

Chỉ là giao cho điện hạ dùng tạm, tương lai ngài muốn chấp chưởng đế đạo chi kiếm.

Thanh trảm tiên kiếm này là tiên đạo chi kiếm, hiển nhiên vẫn quy về Đạo môn ta.

Nhưng ngài phải nhớ tuyệt đối không được dùng trảm tiên kiếm bừa bãi.

Kiếm này linh tính cường thịnh, chém quỷ thần thì chẵng sao nhưng...

Một khi uống máu sinh linh, nếu như không dùng đạo công trấn áp thì sẽ không thể dừng lại được cuối cùng... phệ chủ!!!

Thái tử điện hạ tương lai muốn ngự trên muôn người, quyết không thể khinh suất.

Ngài nhất định phải bình tĩnh sáng suốt, lấy an toàn của bản thân và Hoàng tử điện hạ làm đầu.

Tuyệt đối không được sợ hãi hay lỗ mãng!”

Đạo sĩ trẻ cố tình luyến láy lên xuống cảm xúc cốt yếu là sợ mình phét kinh quá khiến Lưu Biện tưởng thật, biết đâu lát nửa gặp thích khách lại xông lên làm anh hùng rơm.

Xuất thân Đạo môn chính tông cổ phái, từ nhỏ tu đạo tự nhiên, đọc Đạo Đức chân kinh, vậy nên đạo sĩ trẻ thừa hiểu rằng loài nguy hiểm nhất trên thế giới này là con người chứ chẵng ai vào đây; còn như hồng hoang hung thú, yêu ma quỷ quái đều phải nép mình bên dưới, hoặc có thể nói rằng yêu ma quỷ quái cũng là từ tâm tà ác của con người sinh ra.

Lưu Biện bị tư tưởng Đạo môn tiêm nhiễm từ nhỏ, bản thân hắn cũng biết đạo sĩ trước mặt tuy trẻ nhưng vai vế trong Đạo môn còn cao hơn Tả đạo nhân, thành thử nghe xong lời phét của y thì Lưu Biện chẵng những tin sái cổ mà nhiệt lưu trong người cũng trào lên cường thịnh, cảm nhiễm lây cho Lưu Hiệp.

Thiếu niên và nhi đồng cùng nói:

“Xin đạo trưởng bảo trọng!”

“Hai vị điện hạ an tâm nghỉ ngơi đi.

Đừng gây tiếng động, ai tới cũng mặc kệ.

Ta nhất định sẽ mau chóng dẫn Đại Tướng Quân đến đón hai ngươi!”

- Đạo sĩ trẻ chốt lời cuối rồi nhảy xuống, nhanh chóng xóa đi những dấu vết dẫn hướng vách đá, rồi lựa chọn một con đường khác rời đi, còn cố tình để lộ sơ hở, ý đồ dẫn dụ truy binh bởi hắn tự tin nếu chỉ có một mình thì thừa sức thoát khỏi vòng vây quay lại Hàm Đan gặp Hà Tiến.

Đáng tiếc hắn không cách nào gặp được Hà Tiến ở Hàm Đan.

Không phải vì hắn chết, hiển nhiên cũng không phải vì Hà Tiến chết.

Mà là do Hắc Sơn Tặc!

Trận phục kích làm kinh động thám thính của Hắc Sơn Tặc, nhưng bầy tặc còn chưa đến dò la thì động thái lớn của Hà Tiến bên ngoài bìa rừng lại càng thu hút sự chú ý của chúng hơn.

Nếu như là một đầu lĩnh khác dẫn đội, có lẽ sẽ lựa chọn hợp thời rút lui bởi dù sao thì ngoại trừ Khăn Vàng lúc toàn thịnh ra, hiếm khi có giặc cướp nào chủ động giao chiến với quan binh.

Nhưng kẻ chỉ huy Hắc Sơn Tặc lần này không phải nhân vật bình thường, hắn gọi Trương Yến!

Đã từng Khăn Vàng Ngũ Hổ! Cánh tay đắc lực của Trương Giác!

Cũng là hiện thời Hắc Sơn Đại Vương, tự xưng Phi Thiên Thần Tướng!

“Một tên đồ tể bám váy đàn bà leo lên chức Đại Tướng Quân sao có thể là đối thủ của ta?!”

- Trương Yến đã nói như vậy khi chủ động kéo bầy tặc xuống núi giao chiến với Hà Tiến.

Quả nhiên Hà Tiến chịu không nổi nhiệt, chủ yếu là vì ngay từ đầu đã tự ngạo cho rằng uy thế của đương kim Đại Tướng Quân có thể dọa lui Hắc Sơn Tặc, bản thân cũng chả có kinh nghiệm cầm quân, không bố trí được một trận hình cho ra hồn, cứ thể mà lao bừa vào trận hình mũi dùi của Trương Yến bày ra.

Hắc Sơn Tặc có ưu thế địa hình từ trên cao đánh xuống thế tựa bổ củi, lại thêm trận hình mũi dùi tăng cường tính công kích, Trương Yến thì cường mạnh tả xung hữu đột như chốn không người chẵng ai đỡ nổi một đao.

Mà đám tướng lĩnh dưới trướng Hà Tiến thì mới tỉnh rượu chưa được bao lâu, mắt mũi kèm nhèm, chỉ huy cập rập, giọng nói không rõ, lại thêm đánh đêm vốn là điểm yếu của quân binh triều đình lẫn tư binh thế gia.

Thành ra cứ hễ ‘mũi dùi’ của giặc cướp chĩa đến chỗ nào là quân binh liền tan vỡ, bỏ chạy tứ tán đến đó.

Hà Tiến được một bầy con em thế gia bảo bọc lập cập chống trả, may có Hàn Phức dẫn theo quân binh tới trợ chiến mới bảo toàn được tánh mạng của Hà Đại Tướng Quân.

Trương Yến lần này xuất binh không nhiều không ít vừa tầm khoảng 6000, nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chí ít là so với mặt bằng chung của giặc cướp thì là vậy, nếu không thì cũng không làm được kỳ tích đưa cả vạn người di chuyển từ Hắc Sơn đến Hàm Sơn mà không khiến cho quan quân địa phương dọc đường phát hiện.

Hiển nhiên, một phần cũng là vì dư âm của chiến loạn năm rồi, Hà Bắc nhiều nơi tang hoang, nhất là thôn xóm gần núi ven rừng hầu như chẵng có người dám ở, vậy nên mới dễ dàng để cho một vạn sơn tặc đi lại nghênh ngang như vậy.



Giặc cướp thế hung hăng, Hàn Phức cũng không am tường việc nhà binh, vậy nên chỉ có thể vừa đánh vừa lui lại vào trong doanh trại, sau đó cố thủ không ra.

Càng chết là địa điểm đặt doanh trại lại được Hà Tiến lựa chọn bừa theo ý thích, Lưu Hoành trước đó cũng chỉ đem nơi này coi như trại huấn luyện nên chẵng để tâm lắm, thành thử doanh trại chả hô ứng được gì với thành Hàm Đan, kết quả là bị Hắc Sơn tặc cô lập hoàn toàn, bởi vậy người trong thành cũng chẵng dám ra tiếp ứng.

Tảng sáng, đạo sĩ trẻ sau một phen vất vả lén lút quẹo đường vòng để thoát khỏi tầm mắt của Hắc Sơn Tặc, mới chạy tới cửa Đông gặp Đô Úy thành môn hỏi và biết được sự việc Hà Đại Tướng Quân đang cụp đuôi trong doanh trại phía nam.

Thế nhưng đạo sĩ trung niên lại không may mắn như vậy, hắn mang thương thế bỏ chạy, trong lúc mất máu mệt mỏi lao nhầm vào bầy Hắc Sơn Tặc, bị bắt sống!

Tay này đã ôm thương bỏ chạy, hiển nhiên không phải loại tử sĩ thà chết chẵng chịu hé môi, dù sao thì hắn trước hết là môn nhân của Đạo môn, sau mới là đối tác của Lưu Hoành.

Đúng thế, đối tác chứ không phải thuộc hạ, người của Đạo môn gia nhập Huyền Kính Ty chẵng qua là làm thuê ở tạm, thay thế cho những bộ phận có hiềm nghi đã phản bội hoàng đế mà thôi, mục đích của họ là nhằm giành lấy lợi ích cho Đạo môn, có thể nói là trao đổi theo nhu cầu mà thôi, chưa phải ân điển thâm sâu gì.

Đáng tiếc cho tay đạo sĩ trung niên là Trương Yến tặc khí đầy người, bản thân Thái Bình Giáo vốn cũng không ưa gì Đạo Môn, vậy nên mặc dù đã để lộ thông tin Lưu Biện và Lưu Hiệp thất lạc nhưng sau khi từ chối dẫn theo tặc nhân đi truy sát tiểu sư thúc tổ của mình thì đạo sĩ trung niên đã được tiễn đi gặp Lão Quân.

Khi Hà Tiến còn đang cãi lộn với Hàn Phức ở trong doanh trại vì những sự không đâu,

Khi đạo sĩ trẻ chỉ vừa bắt đầu cho Huyền Kính Ty thuộc quyền kêu gọi chủ sự của thế gia trong thành tới bàn cách cứu viện Lưu Biện và Lưu Hiệp,

Thì Hắc Sơn Tặc đã bắt đầu vào rừng lùng sục tung tích hai đứa nhỏ rồi.

Chỉ có điều là khác với lo âu của đám người kia, mệnh lệnh của Trương Yến là bắt sống, thậm chí nếu không cần thiết thì tuyệt đối không nên gây tổn thương cho hai anh em Lưu Biện và Lưu Hiệp.

Kỳ thực vào lúc ban đầu, khi Trương Yến nhận lấy 3 vạn lượng vàng xong liền dự định cuỗm tiền quỵt nợ nhưng đối phương dường như sớm đoán được ý định của hắn, dù sao thì Hắc Sơn Đại Vương và bọn cướp làng trộm xóm cũng cùng một loại tâm tính, quá dễ đoán:

“Đại Vương cầm lấy vàng này chưa chắc sử dụng được!

Thiên hạ hiện giờ loạn lạc, thiên tai nhân họa khắp nơi, sinh lương phúc địa hóa thành đất chết mất mùa.

Khí giới chiến mã càng khỏi phải bàn, triều đình làm dữ, nhà nhà khư khư giữ mình, chỉ có liều mạng với người Hồ may ra có được.

Trong tương lai, lương thảo quân nhu so với vàng còn quý nhiều, thậm chí có tiền không mua được!

Nhưng nếu có thể vây khốn Hàm Đan thì tuyệt đối có thể bàn điều kiện với hoàng đế.

Lưu thị hiện giờ là chủ thiên hạ, một câu nói của hoàng đế so với trăm vạn cân lương thảo, ngàn bộ tinh giáp và tuấn mã còn đáng giá hơn nhiều!

Bên nào nặng, bên nào nhẹ, lấy Đại Vương anh minh, tất tự có suy xét!”

Trương Yến khi đó bán tín bán nghi, hỏi hết bầy thủ hạ mới biết Hàm Đan là quê nhà của Vương mỹ nhân, ái cơ đã mất của Lưu Hoành, khi trước nghe đồn bị Hà Hiền hại chết, vì vậy mà Lưu Hoành suýt nửa phế hậu, tiễu trừ Hà gia.

Trương Yến hiển nhiên không ngại vuốt râu hùm, cùng lắm thì tiếp tục làm cướp, hắn không tin quân triều đình có thể vào Hắc Sơn tóm hắn, thậm chín nếu như dám đến, hắn không ngại nuốt gọn.

Nhưng hắn cũng biết nếu những kẻ lạ mặt giấu tên này dám bỏ ra một số tiền kếch xù để mua chuộc mình thì hiển nhiên không có ý đồ tốt, sợ rằng muốn dùng mình làm thương hoặc làm khiên thịt.

Trương Yến chẵng hề muốn rơi vào tình cảnh không công chịu thiệt làm lợi cho người, vậy nên hắn chỉ điểm lấy 5000 tinh nhuệ, từ Hắc Sơn men theo đường núi tới Hàm Sơn, dọc đường trưng thu thêm tiếp tế và tinh binh từ các sơn trại giặc cướp dưới quyền, tiện thể đánh tan thu nạp những sơn trại chống đối, đến nơi kiểm kê lại nhân số lên đến chừng 6200 mấy chục người.

Trương Yến từng tham gia vào cuộc chiến tại Hàm Đan năm ngoái, biết Hàm Đan thành cao hào sâu, lại cùng với Nghiệp Thành tạo thành thế tương hổ sừng trâu, cảm thấy chỉ với quân số hơn 6000 như hiện giờ thì không tốt cường công, thế là im lặng dựng trại chờ thời, quan sát diễn biến, nếu như nguy hiểm thì rút, không quấy bãi nước đục này.

Tối nay Hà Tiến đột nhiên chui ra khỏi thành, để cho Trương Yến nhìn thấy thời cơ, tuy vậy hắn vẫn ưu phiền trong lòng vì còn chưa biết những kẻ đứng sau 3 vạn lượng vàng đưa tới tay mình là ai, có hay không đột nhiên nhảy ra phá đám, thậm chí có hay không khả năng chính là Lưu Hoành giở trò lừa dối, muốn dụ quân Hắc Sơn xuống đồng bằng để bắt giết.

Vậy nên mặc dù vây Hà Tiến trong doanh nhưng Trương Yến cũng không màng tiến công Hàm Đan, mà một mặt sai phái các toán cướp nhỏ tản ra dò xét thôn làng xung quanh hòng vơ vét cướp bóc tiếp tế, một mặt thì cho thủ hạ tinh nhuệ đi ra đi vào nơi bìa rừng, vừa để tạo giả tượng rằng trong núi còn có đồng bọn, hù dọa quan quân và thế gia trong thành Hàm Đan, vừa để canh phòng đảm bảo đường lui an toàn, sẵn sàng tùy thời rút vào lại trong rừng núi rồi trốn đi khi có biến.

Cũng nhờ đó mới tóm được tay đạo sĩ trung niên đang bị thương, thuận tiện moi móc thông tin sơ hở trong lời nói, đoán ra được Lưu Biện và Lưu Hiệp rất có thể bị thất lạc trong rừng thì Trương Yến mới vỡ lẽ ra ý đồ của đám người mua chuộc mình là gì.

[Muốn mượn tay bản đại vương ép Lưu Hoành nổi điên, khai mào loạn thế sao?

Nằm mơ đi thôi!

Tiền vàng ta muốn, người ta cũng muốn, lợi ích đều vào tay ta.

Còn lại các ngươi tự gánh tốt!]

Trương Yến hiển nhiên sẽ không làm hại đến ‘giọt máu’ của Lưu Hoành để phải chịu đựng lửa giận từ triều đình một cách vô ích, vậy nên mới ra lệnh bắt sống hai đứa nhỏ, chuẫn bị vỗ béo bán giá cao.

Ví như:

“Sắc phong bổn Đại Vương làm Phi Thiên Thần Tướng chẵng hạn!

Đến lúc đó thực chí danh quy, ta chính là thiên hạ bầy tặc đứng đầu!

À không!

Bổn thần tướng là thiên thần, Hắc Sơn quân là thiên binh.

Đám khố rách áo ôm kia chỉ là yêu ma, muốn nhập vào Hắc Sơn ta phải 3 quỳ 6 lạy dâng trọng lễ mới được!

Nhất là tên ở Thanh Châu bên kia!

Hahahaha!”

Đương nhiên đây chỉ là đùa vui thôi, không có cũng được, chủ yếu là Trương Yến sẽ đòi đồ ăn và nếu có quyền lợi thì cũng phải là quyền lợi thực tế chứ cái danh hiệu vô dụng quần què Phi Thiên Thần Tướng lấy về làm gì?

Trương Giác trước kia còn là được trăm vạn giáo chúng ca tụng thành Đại Hiền Lương Sư, sau lại được Lưu Hoành sắc phong Thái Bình Thượng Tiên, nhưng cuối cùng vẫn phải đi ngắm gà khỏa thân, cho nên phong hiệu, danh hiệu gì đó chính là tại một bầy vô dụng bên trong vô dụng nhất!

Hà Tiến sợ rằng không thể tin được trong khi mình đang âm thầm lẫn đi ánh mắt của Hàn Phức, nghĩ cách mua mạng, thì Trương Yến đã bắt đầu công khai hỏi han thuộc hạ, tính xem giá tiền chuộc Thái tử điện hạ và Hoàng tử điện hạ ở mức nào cho phải đạo, vừa được lợi lại không bị ghim.

Về phần Hà Tiến thì Trương Yến định giá ở mức 0 đồng, hắn chỉ vây chứ lười đi tấn công, bởi không hề cho rằng Lưu Hoành sẽ quan tâm đến gã đồ tể này.

Muốn có ngoại thích dùng, cưới thêm vài ả má hồng là được, tiếc chi một Hà Tiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Hùng Diễn Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook