Chương 145: Đường 9
Tiểu Lão Nhân
29/08/2022
“Truyền lệnh của Đại Tướng Quân,
Đóng lại Cổng Thành!!!
Mau Mau Đóng Lại Cổng Thành!!!”
Hiệu lệnh tương tự được phát ra tới cả 4 cổng thành vốn đang được mở toang và trang hoàng các thứ đèn hoa nhăng nhít theo sự sắp đặt từ trước nhằm mua vui cho hai hoàng tử nhỏ, tạo không khí Trung Thu đúng nghĩa.
Nhưng khi mệnh lệnh truyền tới cổng Tây thì cũng là lúc vấn đề liền phát sinh:
“Khoan đã!
Vì sao phải đóng cổng thành?”
“Ngươi hỏi nhiều làm gì?
Đây là lệnh của Đại Tướng Quân!!!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết!
Mau đóng cổng thành, kéo cầu treo lên!”
“Nhưng Thái Tử và Hoàng Tử vừa mới ra khỏi thành!!!”
- ----------
“Ngươi nói cái gì???!!!!”
- Hà Tiến hét ầm lên, mắt trợn răng nhe, tỏa ra sát khí lạnh băng hơn nhiều so với lúc hắn mổ lợn.
“Bẩm... bẩm Đại Tướng Quân!
Lý Đô Úy nói Thái tử và Hoàng tử từ cửa Tây ra khỏi thành”
“Thằng ôn dịch nào nghĩ ra chuyện mở cửa thành.
Trời ơi là trời!
Mau mau tập hợp nhân mã!!!”
!@#!@!$!$!#%!”
- Hà Tiến hét lớn lên rồi bắt đầu chửi đổng lung tung beng.
Đứng bên cạnh hắn, đám quan lại địa phương và thế gia đại tộc câm như hến rủa thầm: [ngươi chứ ai vào đây!]
Thực ra đổ hết cho Hà Tiến cũng không đúng, hắn chỉ ra lệnh sau khi bị ton hót nêm nếm đủ điều bởi cái đám đang rủa thầm hắn.
Nhưng nếu hỏi bọn họ có ý đồ xấu hay không thì cũng khó mà đoán định bởi Khăn Vàng vừa mới bị đánh tan, các phương giặc cướp đều đang chui đầu vào núi rừng liếm láp vết thương, lấy đâu ra kẻ hung hãn ở chốn trung tâm vùng đất nam Triệu, thế gia san sát này?
Huống hồ Hàm Đan cũng là thành lớn, cùng với Nghiệp Thành ở phía Đông Nam tạo thành thế sừng trâu tương hổ cho nhau, ngay cả Khăn Vàng lúc toàn thịnh cũng không thể công phá, có gì mà phải lo lắng?
Hà Tiến đang bắn nước bọt thì Hàn Phức phóng ngựa tới quân doanh, lính hầu hô to:
“Hàn Thứ Sử tới!”
Hàn Phức vừa bước vào liền ngửi thấy mùi men rượu nồng nặc, nhìn quanh quất thấy ai cũng mặt đỏ mắt sương, đầu tóc rối bù, tinh thần phờ phạc, nhất là Hà Tiến, mồm máu mỡ còn chưa rữa sạch cộng thêm mùi rượu, mùi mồ hôi hòa chung với những lời chửi tục của hắn gần như có thể hun chết lão nho già.
Hàn Phức cực kỳ khó chịu, hắn đang êm đẹp luyện thư pháp trong phủ chuẫn bị ngày mai làm quà tặng cho Thái tử và Hoàng tử, vừa mới nghĩ đến một ý thơ hay thì bất ngờ bị thân binh của Hà Tiến cưỡng ép gọi đến quân doanh bên ngoài thành, lại còn không được cho biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Lội một quãng gió thu lạnh run râu đến đây gặp một bầy ma men, thật là muốn đắng lòng lão nho:
“Đại Tướng Quân,
Giặc cướp ở đâu sao ta không thấy?
Ngươi muốn mở tiệc ăn uống chơi bời thì về phủ Điền thị mà mở.
Không cần phải lừa gạt lão phu đến đây làm trò mất mặt”
Tính theo tuổi tác, Hàn Phức hơn Hà Tiến tận 14 tuổi, ở những vùng nông thôn xóm nhỏ, chênh lệch chừng ấy đủ để làm cha con.
Tính theo xuất thân, Hàn Phức là môn sinh của 4 thế Tam Công Viên thị, còn Hà Tiến chỉ là tên đồ tể mổ lợn bám váy con em gái.
Hà Tiến không thể nhịn nhất chính là cái thói trịch thượng của đám hủ nho già đầu:
“Lão tặc!
Ngươi giờ này còn bình thản!
Hắc Sơn Tặc chính là ngươi mời đến có phải hay không???!”
Hàn Phức nghe hai chữ lão tặc đang muốn gân cổ cãi lại, ai dè đụng phải 3 chữ Hắc Sơn Tặc thì tá hỏa:
“Cái gì?
Hắc Sơn Tặc?
Ở hướng nào?”
Lão nho hỏi liền 3 câu nhưng đáp lại hắn chỉ là một lời quái gỡ:
“Không biết!”
Hàn Phức nhìn hắn với ánh mắt nửa hồ nghi nửa quan ngại:
“Đại Tướng Quân,
Ngươi đùa như vậy không tốt đâu!”
Có lẽ khi nói như vậy thì Hàn Phức thực sự mong Hà Tiến sẽ ngoác mồm cười văng nước miếng vào mặt mình nhưng tiếc thay, Đại Tướng Quân lại bực dọc thốt lên như thể bị khách hàng buộc tội cân thiếu thịt lợn:
“Là Huyền Kính Ty báo lại với ta!”
Nói rồi Hà Tiến lục tung hết áo quần nhưng không thấy mẩu giấy tin đâu, quay sang hỏi hết đám người xung quanh nhưng bọn kia cũng chỉ vừa mới cưỡng ép nốc canh tỉnh rượu, đâu có nhớ được tường tận chi tiết.
Giải bày một hồi chỉ có thể khẳng định với Hàn Phức rằng đúng là có nhóm người tự xưng Huyền Kính Ty đến đưa tin khẩn cấp cho Hà Tiến, sau đó Hà Tiến liền gấp rút mang mọi người đến quân doanh, cũng phát lệnh triệu tập tất cả quan lại và đóng lại cổng thành.
Nói đến việc đóng lại cổng thành, Hà Tiến liền giật mình:
“Tổ #@#!
Không được!
Nhân mã tập hợp xong chưa?
Tất cả theo ta đi thành Tây”
Nói rồi lập tức rời đi, Hàn Phức ở phía sau định với gọi thì chỉ nghe tiếng Hà Tiến vọng vào trong trướng:
“Hàn Phức lão đầu, ngươi và Điền Thiện thủ doanh!”
Hàn Phức chẵng hiểu ra sao quay sang hỏi Điền Thiện:
“Điền đô úy,
Đại Tướng Quân đây là muốn làm gì?”
Điền Thiện ủ rũ như đưa tang:
“Haizz!
Hàn Công mới đến nên không biết!
Cửa Tây Lý Đô Úy hồi báo Thái Tử và Hoàng Tử đã ra khỏi thành, hắn bên đó đang gấp rút truy tìm nhưng Hắc Sơn Tặc không biết thực hư thế nào.
Đại Tướng Quân bây giờ phải xuất lĩnh bọn họ qua thành Tây tìm kiếm”
Hàn Phức nghe đến thất thần hồi lâu, cau mày lẫm bẩm:
“Phía Tây, phía Tây, phía Tây”
Rồi bổng bật thốt lên:
“Hàm Sơn!!!”
Lão tức tốc chạy ra ngoài trướng muốn tìm Hà Tiến nhưng đã không thấy người đâu, thế là chụp lại Điền Thiện, người đang sắp xếp chỉnh đốn quân binh chuẫn bị chiến đấu:
“Điền Đô Úy,
Mau phái người báo cho Đại Tướng Quân.
Là Hàm Sơn, nhất định là Hàm Sơn.
Hàm Đan 3 hướng trống trãi, Hắc Sơn tặc nếu muốn bất ngờ tập kích chỉ có thể từ phía Tây Hàm Sơn đến!”
Điền Thiện nghe xong trợn tròng nín thở, chớp mắt bật thốt lên:
“Không ổn!
Phải gọi Đại Tướng Quân dừng lại.
Nếu như để Hắc Sơn Tặc biết được Thái tử và Hoàng tử ở bên ngoài thành thì nguy rồi!
Ta tự mình đi gặp Đại Tướng Quân, Hàn Công thay ta thủ doanh!”
- -------------
Hà Tiến mặc dù gặp nguy tất loạn nhưng kỳ thực cũng tính là kẻ mưu trí, nghe Điền Thiện giải thích xong liền biết sự tình nghiêm trọng, lập tức đổi khẩu hiệu từ tìm kiếm hai vị hoàng tử sang truy bắt giặc cướp.
Làm như vậy ngoại trừ để hù dọa Hắc Sơn Tặc trong núi rằng ta biết các ngươi ở đây thì còn là để cảnh báo cho hai vị hoàng tử, hoặc đúng hơn là hộ vệ của hai vị hoàng tử biết khu vực này có giặc cướp.
Chỉ là chính Hà Tiến cũng không biết rằng hộ vệ của Lưu Biện và Lưu Hiệp đã đụng độ tặc nhân rồi.
Tại một khúc quanh co cây cối rậm rạp âm u trên con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, nhóm người Lưu Biện và Lưu Hiệp đang bị vây công bởi một đám thích khách mặc đồ đen với nhân số gấp 4-5 lần, không những vậy còn thì thoảng có tên bắn lén bất chợt xuất hiện từ trong bóng tối.
“Cheng” “Keng” “Soát” “Soạt” “Vụt” “Vút”
Tính về mặt bằng chung, thân thủ của Huyền Kính Ty cao hơn, lại thêm đám thích khách dường như rất khắc chế, chưa từng hướng mũi tên về phía hai đứa nhỏ, vậy nên hai bên giao đấu một hồi mà Huyền Kính Ty vẫn chưa giảm thiểu quân số.
Tên thủ lĩnh của Huyền Kính Ty là một đạo sĩ trẻ sử dụng song kiếm, mặc dù chỉ hơn 20 nhưng tính theo vai vế trong đạo môn thì Tả đạo nhân oái oăm thay phải gọi hắn một tiếng tiểu sư thúc.
Tuy trẻ tuổi nhưng tài năng không thể bàn cãi, nếu không cũng không khiến cho một lão quái vật thế hệ trước Tả đạo nhân tận 2 đời tự mình xuất tràng thu làm đệ tử.
Hắn đi đầu phát hiện điểm yếu trong trận hình của kẻ địch, dẫn theo Huyền Kính Ty dần dần tiến sát đến biên giới vòng vây khi này chỉ còn vài tên thích khách cản tại trước mặt.
“Bụp!” “Bụp!” “Hự!” “Á!”
Đạo sĩ trẻ nhảy lên đạp ngã hai tên thích khách cản đường, thuận thế xoay người trên không né tránh một mũi tên bắn lén từ phía sau.
“Vút!” “Soạt!”
Mũi tên hiểm hóc sượt ngang qua eo gã đạo sĩ trẻ, cắt đứt dây buộc một trong hai bao kiếm của hắn.
“Lạch cạch!”
Lúc bao kiếm vừa chạm đất, đạo sĩ hãy còn tại trên không, vậy mà bất ngờ đem cả hai thanh kiếm trong tay ném về phía hai gã thích khách chặn đường, sau đó thân thủ lanh lẹ đạp bứt tốc theo sau.
Một gã thích khách vừa bị đạp vào chỗ địa hình trắc trở, chân đang mất đà chưa lấy lại được thăng bằng, thế là trơ mắt nhìn phi kiếm bay đến găm vào ngay tim mình, tại chỗ khí tuyệt.
Tên còn lại nhanh trí lựa chọn té ngã ra sau để tránh, thế nhưng né được mùng 1 chẵng thoát ngày rằm, vừa bật người dậy còn chưa đứng thẳng liền ăn ngay một cước ngoẹo cổ sang bên lăn quay ra bất động.
Không biết tên ấy đã đứt khí hay chưa nhưng gã đạo sĩ chẵng hề mềm lòng, lựa ngay 3 tấc dưới ót nhấn thêm một phát.
Lúc này một đạo sĩ trung niên cũng đã giải quyết xong vài tên thích khách gần đó, phía trước đã không có người cản đường, vòng vây tạm thời xuất hiện lỗ hổng!
Tay đạo sĩ trung niên nọ dẫn đầu phất tay gọi:
“Sư thúc tổ,
Mau mang hai vị công tử đi!”
Hóa ra theo vai vế thì tay đạo sĩ trung niên này lại là thế hệ kế sau của Tả đạo nhân, thành ra phải gọi đạo sĩ trẻ là sư thúc tổ.
Đám Huyền Kính Ty chú ý tới tình hình lập tức hô ứng, cản đường đám thích khách không cho chúng tu bổ vòng vây, Lưu Hiệp và Lưu Biện cùng được dẫn tới chỗ lối thoát.
Đạo sĩ dùng song kiếm lúc này đã nhanh gọn nhặt lại vũ khí của mình rồi đến bên cạnh Lưu Biện và Lưu Hiệp.
Lưu Biện còn tạm được, từ nhỏ vào đạo quan sống, học kiếm mấy năm, thường ngày cũng đi loanh quanh núi, thân thể bình thường nếu không nói là khỏe mạnh so với đồng lứa.
Thế nhưng Lưu Hiệp thì khác, hắn tuổi nhỏ, một đường tàu xe mệt mỏi vừa mới phục hồi, dắt theo chạy là không thể nào thoát được, đường rừng hiểm học, không cần thích khách đuổi theo cũng đủ nguy hiểm với đứa bé này, trợt té bong gân rồi khóc bù lu bù loa các kiểu thì khốn, cho nên chỉ có cách cõng.
Thế nhưng xem xét lại mình, đạo sĩ trẻ phát hiện chỉ còn 1 cái bao kiếm lành lặn, 1 cái bao kiếm đã bị hỏng trong lúc giao đấu vừa rồi, không có thời gian đi buộc lại.
Hai thanh kiếm là bảo vật sư phụ tặng, bỏ đi không đành.
Sự tình nguy cấp, chẵng kịp suy nghĩ nhiều, thế là một tay hắn cầm kiếm lăm lăm đề phòng tên bắn lén, một tay khác tra kiếm vào chiếc bao còn lại rồi nhấc bổng Lưu Hiệp lên lưng mình nói:
“Tiểu công tử, bám chặt!”
Nhưng hắn vừa thả tay ra, còn chưa kịp nắm lấy tay Lưu Biện thì Lưu Hiệp lại run người lơi tay xuýt ngã.
Không có cách nào khác, hắn đành giao thanh kiếm còn lại cho Lưu Biện:
“Đại công tử, giúp ta cầm kiếm!”
Lưu Biện hít sâu gật đầu nói:
“Đạo trưởng an tâm!
Ta luyện kiếm mấy năm, còn không đến mức làm rơi kiếm!”
Hắn vốn cũng đang run lập cập không khác đứa em 5 tuổi là bao nhưng nói xong lời này lại lập tức cảm thấy một cổ khí thế nóng rực nổi lên khắp người.
Sau đó gã đạo sĩ trẻ một tay đỡ Lưu Hiệp trên lưng, một tay dắt theo Lưu Biện, lựa chỗ nhiều cây bỏ chạy thục mạng để hạn chế bị tên bắn lén.
Đám thích khách thấy vậy lập tức dương cung lên bắn nhưng bởi vì cây cối rậm rạp che chắn lại thêm đạo sĩ trung niên ra tay cản trở nên hầu như bắn trượt.
Duy chỉ có hai mũi tên xuýt nữa bắn trúng Lưu Biện thì lại bị tay đạo sĩ trẻ xoay người một phát, gồng tay kéo gấp Lưu Biện về phía trước mà hiểm trong hiểm né được.
Thấy cảnh ấy, từ phía sau đám thích khách vang lên một giọng trung niên độ chừng 30 trở lên, 40 đổ lại:
“Không được bắn bừa!
Mau mau giết hết đám chó săn cản đường này đi đã.
Mau!”
Thế là đầu mũi tên của bọn thích khách đang ẩn núp lại hướng đến đám Huyền Kính Ty cản hậu, nhưng lần này bất chấp có hay không khả năng bắn trúng người phe mình, gió rít liên hồi không nghĩ.
Mặc dù bị bắn lén cộng thêm thua thiệt rõ ràng về nhân số nhưng đám Huyền Kính Ty cản hậu vẫn quyết chết không lùi, hi vọng có thể bám trụ thích khách thêm chút nào hay chút ấy.
Chỉ là bởi vì người lãnh đạo đã rời đi, đám còn lại khuyết thiếu kinh nghiệm sa trường, thay vì phân tán ra, dựa vào địa hình cổ thủ câu giờ thì lại dựa theo bản năng, tụ chung một chỗ chọi cứng với đám thích khách.
Bởi hai bên đều lựa chọn phong cách đánh liều mạng nên tần suất thương vong tăng vụt, chiến đấu cũng kết thúc càng nhanh hơn.
Không tới nửa khắc sau (1 khắc = 20 phút) 7 tên Huyền Kính Ty đã ngã xuống tắt thở, duy chỉ có tên đạo sĩ trung niên mang theo mũi tên trên vai bỏ chạy.
Thủ lĩnh đám thích khách quay sang người trung niên bên cạnh hỏi:
“Tiên sinh!
Bây giờ truy đuổi sao?”
Người kia lắc đầu nói:
“Hướng đó dẫn đến chổ Hắc Sơn Tặc đóng quân.
Chúng ta lần này hành động bí mật, nhất định không thể để cho ai phát hiện”
Thủ lĩnh đám thích khách áy náy nói:
“Là tại hạ hành sự bất lực”
Ngươi kia vẫn lắc đầu:
“Không có gì!
Một nước cờ nhàn mà thôi!
Coi như cho các ngươi tích lũy kinh nghiệm.
Các ngươi mới thành lập mấy năm, so với tồn tại mấy trăm năm Huyền Kính Ty, đương nhiên lộ ra thiếu sót, cho dù là xuất kỳ bất ý cũng vậy.
Nếu như có thể thành công trót lọt mới gọi là đáng lo, không biết chúng ta có phải bị rớt vào tròng của ai mà không biết không
Được rồi!
Nãy giờ bên nay đánh nhau hẵn đã kinh động đến Hắc Sơn Tặc, bọn chúng không thoát dễ dàng được!
Trước xử lý chiến trường đi.
Giả tạo như Hắc Sơn Tặc làm, sau đó canh gác bên ngoài bìa rừng, gặp đứa nhỏ nào khoảng 4-5 tuổi đổ lại thì giết hết!
Theo đúng lệnh hành động, đừng làm việc dư thừa!
Ta có việc đi trước”
Nhưng vừa bước được vài bước, thì hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, bổ sung thêm:
“Còn có, tìm kỹ xem quanh đây có rơi đồ quý gì không.
Như ngọc minh châu hoặc lệnh bài, nếu có thì mang đến cho ta.
Cẩn thận một chút!
Lần này như đại sự thành, các ngươi chính là đại công thần của quê hương chúng ta.
Chúa công tất không bạc đãi các ngươi!”
Thủ lĩnh thích khách chẵng hiểu ra sao với yêu cầu ấy nhưng cúc cung nói:
“Tiên sinh yên tâm!
Đây là trách nhiệm của chúng ta.
Tất không phụ nhờ vả của chủ công!”
Sau đó hắn phân phó thủ hạ tra tìm kỹ lưỡng theo như lời dặn của người vừa rời đi, bản thân cũng tự mình tham gia, xốc từng cái xác, lục từng bụi cỏ, không hề sợ phá hủy hiện trường bởi dù sao cũng là giả tạo Hắc Sơn Tặc tấn công mà Hắc Sơn Tặc thì đương nhiên là càng hổ báo cáo chồn càng tốt.
Lát sau trong đám thích khách đang xóa dấu vết ở phía trước có người quay lại chủ chiến trường báo:
“Hiệu Úy!
Thuộc hạ tìm được một chuỗi tràng hạt.
Không biết có phải vật mà tiên sinh muốn tìm hay không?”
Tên thủ lĩnh thích khách cầm lấy tràng hạt giơ lên chỗ sáng xem xét kỹ lưỡng.
Dưới ánh trăng rằm hiện lên lấp lánh những viên đá thạch anh suối tự nhiên xâu xen kẽ nhau đủ thứ màu sắc, tuy không mài dũa gọt đẽo hay chạm khắc công phu gì nhưng vị trí sắp xếp của từng viên đá lại mang theo một nét thi vị hoàn mỹ, dường như chỉ cần đổi chỗ liền sẽ phá vỡ món tuyệt phẩm đẹp lung linh tựa như dãi ngân hà giữa bầu trời đêm này.
Chỉ là, chuỗi tràng hạt này đối với đại đa số quý tộc người Hán thì không đáng 1 đồng luôn chứ đừng nói là quý giá, bởi vì:
“Hồ xuyến?”
Tên thủ lĩnh nghi hoặc một lúc nhưng cuối cùng nhớ đến lời dặn dò trước đó nên vẫn lựa chọn cẩn thận:
“Tìm được ở đâu?”
Theo chỉ dẫn của người phát hiện, quay lại chỗ chuỗi Hồ xuyến được tìm thấy, tên thủ lĩnh nhận ra đó là nơi lúc nãy gã đạo sĩ xách theo hai đứa nhỏ chuẫn bị rời đi.
Hai mũi tên còn cắm trên đất chính là minh chứng bởi vì hai mũi tên ấy chính là do chính tay tên thủ lĩnh bắn ra, cũng may không trúng nếu không tất nhiên tất nhiên bị trách phạt bởi vì xem chừng vị tiên sinh nọ không muốn gây tổn thương cho đứa lớn, chỉ muốn giết đứa nhỏ.
Lại nói, đất Triệu này Hồ phong rất thịnh, ngay cả đương kim Hán Đế Lưu Hoành nghe nói cũng có một tay Hồ nhạc rất khá, đó là chưa kể mấy năm vừa rồi Hung Nô và Tiên Ty thường xuyên xuôi nam cướp phá, nên cho dù có đồ vật hay hàng hóa đặc thù của người Hồ lưu lạc đến đất Triệu cũng là chuyện bình thường không có gì lạ.
Vùng này bìa rừng, sát bên là thành Hàm Đan to lớn đông đúc, thế gia đại tộc san sát, vậy nên thú hoang cũng ít, mấy ngày nay lại không có mưa, nên khó mà đoán định được chuỗi Hồ xuyến nọ rơi ở đây vào lúc nào.
Chỉ là: “Hẵn không đến mức trùng hợp như vậy đi!”
Tên thủ lĩnh vừa mân mê chuỗi Hồ xuyến vừa trầm tư suy nghĩ về tình hình chiến đấu lúc nãy, cuối cùng vẫn quyết định đem vật phẩm trình lên cho vị tiên sinh kia xem xét.
Đóng lại Cổng Thành!!!
Mau Mau Đóng Lại Cổng Thành!!!”
Hiệu lệnh tương tự được phát ra tới cả 4 cổng thành vốn đang được mở toang và trang hoàng các thứ đèn hoa nhăng nhít theo sự sắp đặt từ trước nhằm mua vui cho hai hoàng tử nhỏ, tạo không khí Trung Thu đúng nghĩa.
Nhưng khi mệnh lệnh truyền tới cổng Tây thì cũng là lúc vấn đề liền phát sinh:
“Khoan đã!
Vì sao phải đóng cổng thành?”
“Ngươi hỏi nhiều làm gì?
Đây là lệnh của Đại Tướng Quân!!!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết!
Mau đóng cổng thành, kéo cầu treo lên!”
“Nhưng Thái Tử và Hoàng Tử vừa mới ra khỏi thành!!!”
- ----------
“Ngươi nói cái gì???!!!!”
- Hà Tiến hét ầm lên, mắt trợn răng nhe, tỏa ra sát khí lạnh băng hơn nhiều so với lúc hắn mổ lợn.
“Bẩm... bẩm Đại Tướng Quân!
Lý Đô Úy nói Thái tử và Hoàng tử từ cửa Tây ra khỏi thành”
“Thằng ôn dịch nào nghĩ ra chuyện mở cửa thành.
Trời ơi là trời!
Mau mau tập hợp nhân mã!!!”
!@#!@!$!$!#%!”
- Hà Tiến hét lớn lên rồi bắt đầu chửi đổng lung tung beng.
Đứng bên cạnh hắn, đám quan lại địa phương và thế gia đại tộc câm như hến rủa thầm: [ngươi chứ ai vào đây!]
Thực ra đổ hết cho Hà Tiến cũng không đúng, hắn chỉ ra lệnh sau khi bị ton hót nêm nếm đủ điều bởi cái đám đang rủa thầm hắn.
Nhưng nếu hỏi bọn họ có ý đồ xấu hay không thì cũng khó mà đoán định bởi Khăn Vàng vừa mới bị đánh tan, các phương giặc cướp đều đang chui đầu vào núi rừng liếm láp vết thương, lấy đâu ra kẻ hung hãn ở chốn trung tâm vùng đất nam Triệu, thế gia san sát này?
Huống hồ Hàm Đan cũng là thành lớn, cùng với Nghiệp Thành ở phía Đông Nam tạo thành thế sừng trâu tương hổ cho nhau, ngay cả Khăn Vàng lúc toàn thịnh cũng không thể công phá, có gì mà phải lo lắng?
Hà Tiến đang bắn nước bọt thì Hàn Phức phóng ngựa tới quân doanh, lính hầu hô to:
“Hàn Thứ Sử tới!”
Hàn Phức vừa bước vào liền ngửi thấy mùi men rượu nồng nặc, nhìn quanh quất thấy ai cũng mặt đỏ mắt sương, đầu tóc rối bù, tinh thần phờ phạc, nhất là Hà Tiến, mồm máu mỡ còn chưa rữa sạch cộng thêm mùi rượu, mùi mồ hôi hòa chung với những lời chửi tục của hắn gần như có thể hun chết lão nho già.
Hàn Phức cực kỳ khó chịu, hắn đang êm đẹp luyện thư pháp trong phủ chuẫn bị ngày mai làm quà tặng cho Thái tử và Hoàng tử, vừa mới nghĩ đến một ý thơ hay thì bất ngờ bị thân binh của Hà Tiến cưỡng ép gọi đến quân doanh bên ngoài thành, lại còn không được cho biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Lội một quãng gió thu lạnh run râu đến đây gặp một bầy ma men, thật là muốn đắng lòng lão nho:
“Đại Tướng Quân,
Giặc cướp ở đâu sao ta không thấy?
Ngươi muốn mở tiệc ăn uống chơi bời thì về phủ Điền thị mà mở.
Không cần phải lừa gạt lão phu đến đây làm trò mất mặt”
Tính theo tuổi tác, Hàn Phức hơn Hà Tiến tận 14 tuổi, ở những vùng nông thôn xóm nhỏ, chênh lệch chừng ấy đủ để làm cha con.
Tính theo xuất thân, Hàn Phức là môn sinh của 4 thế Tam Công Viên thị, còn Hà Tiến chỉ là tên đồ tể mổ lợn bám váy con em gái.
Hà Tiến không thể nhịn nhất chính là cái thói trịch thượng của đám hủ nho già đầu:
“Lão tặc!
Ngươi giờ này còn bình thản!
Hắc Sơn Tặc chính là ngươi mời đến có phải hay không???!”
Hàn Phức nghe hai chữ lão tặc đang muốn gân cổ cãi lại, ai dè đụng phải 3 chữ Hắc Sơn Tặc thì tá hỏa:
“Cái gì?
Hắc Sơn Tặc?
Ở hướng nào?”
Lão nho hỏi liền 3 câu nhưng đáp lại hắn chỉ là một lời quái gỡ:
“Không biết!”
Hàn Phức nhìn hắn với ánh mắt nửa hồ nghi nửa quan ngại:
“Đại Tướng Quân,
Ngươi đùa như vậy không tốt đâu!”
Có lẽ khi nói như vậy thì Hàn Phức thực sự mong Hà Tiến sẽ ngoác mồm cười văng nước miếng vào mặt mình nhưng tiếc thay, Đại Tướng Quân lại bực dọc thốt lên như thể bị khách hàng buộc tội cân thiếu thịt lợn:
“Là Huyền Kính Ty báo lại với ta!”
Nói rồi Hà Tiến lục tung hết áo quần nhưng không thấy mẩu giấy tin đâu, quay sang hỏi hết đám người xung quanh nhưng bọn kia cũng chỉ vừa mới cưỡng ép nốc canh tỉnh rượu, đâu có nhớ được tường tận chi tiết.
Giải bày một hồi chỉ có thể khẳng định với Hàn Phức rằng đúng là có nhóm người tự xưng Huyền Kính Ty đến đưa tin khẩn cấp cho Hà Tiến, sau đó Hà Tiến liền gấp rút mang mọi người đến quân doanh, cũng phát lệnh triệu tập tất cả quan lại và đóng lại cổng thành.
Nói đến việc đóng lại cổng thành, Hà Tiến liền giật mình:
“Tổ #@#!
Không được!
Nhân mã tập hợp xong chưa?
Tất cả theo ta đi thành Tây”
Nói rồi lập tức rời đi, Hàn Phức ở phía sau định với gọi thì chỉ nghe tiếng Hà Tiến vọng vào trong trướng:
“Hàn Phức lão đầu, ngươi và Điền Thiện thủ doanh!”
Hàn Phức chẵng hiểu ra sao quay sang hỏi Điền Thiện:
“Điền đô úy,
Đại Tướng Quân đây là muốn làm gì?”
Điền Thiện ủ rũ như đưa tang:
“Haizz!
Hàn Công mới đến nên không biết!
Cửa Tây Lý Đô Úy hồi báo Thái Tử và Hoàng Tử đã ra khỏi thành, hắn bên đó đang gấp rút truy tìm nhưng Hắc Sơn Tặc không biết thực hư thế nào.
Đại Tướng Quân bây giờ phải xuất lĩnh bọn họ qua thành Tây tìm kiếm”
Hàn Phức nghe đến thất thần hồi lâu, cau mày lẫm bẩm:
“Phía Tây, phía Tây, phía Tây”
Rồi bổng bật thốt lên:
“Hàm Sơn!!!”
Lão tức tốc chạy ra ngoài trướng muốn tìm Hà Tiến nhưng đã không thấy người đâu, thế là chụp lại Điền Thiện, người đang sắp xếp chỉnh đốn quân binh chuẫn bị chiến đấu:
“Điền Đô Úy,
Mau phái người báo cho Đại Tướng Quân.
Là Hàm Sơn, nhất định là Hàm Sơn.
Hàm Đan 3 hướng trống trãi, Hắc Sơn tặc nếu muốn bất ngờ tập kích chỉ có thể từ phía Tây Hàm Sơn đến!”
Điền Thiện nghe xong trợn tròng nín thở, chớp mắt bật thốt lên:
“Không ổn!
Phải gọi Đại Tướng Quân dừng lại.
Nếu như để Hắc Sơn Tặc biết được Thái tử và Hoàng tử ở bên ngoài thành thì nguy rồi!
Ta tự mình đi gặp Đại Tướng Quân, Hàn Công thay ta thủ doanh!”
- -------------
Hà Tiến mặc dù gặp nguy tất loạn nhưng kỳ thực cũng tính là kẻ mưu trí, nghe Điền Thiện giải thích xong liền biết sự tình nghiêm trọng, lập tức đổi khẩu hiệu từ tìm kiếm hai vị hoàng tử sang truy bắt giặc cướp.
Làm như vậy ngoại trừ để hù dọa Hắc Sơn Tặc trong núi rằng ta biết các ngươi ở đây thì còn là để cảnh báo cho hai vị hoàng tử, hoặc đúng hơn là hộ vệ của hai vị hoàng tử biết khu vực này có giặc cướp.
Chỉ là chính Hà Tiến cũng không biết rằng hộ vệ của Lưu Biện và Lưu Hiệp đã đụng độ tặc nhân rồi.
Tại một khúc quanh co cây cối rậm rạp âm u trên con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, nhóm người Lưu Biện và Lưu Hiệp đang bị vây công bởi một đám thích khách mặc đồ đen với nhân số gấp 4-5 lần, không những vậy còn thì thoảng có tên bắn lén bất chợt xuất hiện từ trong bóng tối.
“Cheng” “Keng” “Soát” “Soạt” “Vụt” “Vút”
Tính về mặt bằng chung, thân thủ của Huyền Kính Ty cao hơn, lại thêm đám thích khách dường như rất khắc chế, chưa từng hướng mũi tên về phía hai đứa nhỏ, vậy nên hai bên giao đấu một hồi mà Huyền Kính Ty vẫn chưa giảm thiểu quân số.
Tên thủ lĩnh của Huyền Kính Ty là một đạo sĩ trẻ sử dụng song kiếm, mặc dù chỉ hơn 20 nhưng tính theo vai vế trong đạo môn thì Tả đạo nhân oái oăm thay phải gọi hắn một tiếng tiểu sư thúc.
Tuy trẻ tuổi nhưng tài năng không thể bàn cãi, nếu không cũng không khiến cho một lão quái vật thế hệ trước Tả đạo nhân tận 2 đời tự mình xuất tràng thu làm đệ tử.
Hắn đi đầu phát hiện điểm yếu trong trận hình của kẻ địch, dẫn theo Huyền Kính Ty dần dần tiến sát đến biên giới vòng vây khi này chỉ còn vài tên thích khách cản tại trước mặt.
“Bụp!” “Bụp!” “Hự!” “Á!”
Đạo sĩ trẻ nhảy lên đạp ngã hai tên thích khách cản đường, thuận thế xoay người trên không né tránh một mũi tên bắn lén từ phía sau.
“Vút!” “Soạt!”
Mũi tên hiểm hóc sượt ngang qua eo gã đạo sĩ trẻ, cắt đứt dây buộc một trong hai bao kiếm của hắn.
“Lạch cạch!”
Lúc bao kiếm vừa chạm đất, đạo sĩ hãy còn tại trên không, vậy mà bất ngờ đem cả hai thanh kiếm trong tay ném về phía hai gã thích khách chặn đường, sau đó thân thủ lanh lẹ đạp bứt tốc theo sau.
Một gã thích khách vừa bị đạp vào chỗ địa hình trắc trở, chân đang mất đà chưa lấy lại được thăng bằng, thế là trơ mắt nhìn phi kiếm bay đến găm vào ngay tim mình, tại chỗ khí tuyệt.
Tên còn lại nhanh trí lựa chọn té ngã ra sau để tránh, thế nhưng né được mùng 1 chẵng thoát ngày rằm, vừa bật người dậy còn chưa đứng thẳng liền ăn ngay một cước ngoẹo cổ sang bên lăn quay ra bất động.
Không biết tên ấy đã đứt khí hay chưa nhưng gã đạo sĩ chẵng hề mềm lòng, lựa ngay 3 tấc dưới ót nhấn thêm một phát.
Lúc này một đạo sĩ trung niên cũng đã giải quyết xong vài tên thích khách gần đó, phía trước đã không có người cản đường, vòng vây tạm thời xuất hiện lỗ hổng!
Tay đạo sĩ trung niên nọ dẫn đầu phất tay gọi:
“Sư thúc tổ,
Mau mang hai vị công tử đi!”
Hóa ra theo vai vế thì tay đạo sĩ trung niên này lại là thế hệ kế sau của Tả đạo nhân, thành ra phải gọi đạo sĩ trẻ là sư thúc tổ.
Đám Huyền Kính Ty chú ý tới tình hình lập tức hô ứng, cản đường đám thích khách không cho chúng tu bổ vòng vây, Lưu Hiệp và Lưu Biện cùng được dẫn tới chỗ lối thoát.
Đạo sĩ dùng song kiếm lúc này đã nhanh gọn nhặt lại vũ khí của mình rồi đến bên cạnh Lưu Biện và Lưu Hiệp.
Lưu Biện còn tạm được, từ nhỏ vào đạo quan sống, học kiếm mấy năm, thường ngày cũng đi loanh quanh núi, thân thể bình thường nếu không nói là khỏe mạnh so với đồng lứa.
Thế nhưng Lưu Hiệp thì khác, hắn tuổi nhỏ, một đường tàu xe mệt mỏi vừa mới phục hồi, dắt theo chạy là không thể nào thoát được, đường rừng hiểm học, không cần thích khách đuổi theo cũng đủ nguy hiểm với đứa bé này, trợt té bong gân rồi khóc bù lu bù loa các kiểu thì khốn, cho nên chỉ có cách cõng.
Thế nhưng xem xét lại mình, đạo sĩ trẻ phát hiện chỉ còn 1 cái bao kiếm lành lặn, 1 cái bao kiếm đã bị hỏng trong lúc giao đấu vừa rồi, không có thời gian đi buộc lại.
Hai thanh kiếm là bảo vật sư phụ tặng, bỏ đi không đành.
Sự tình nguy cấp, chẵng kịp suy nghĩ nhiều, thế là một tay hắn cầm kiếm lăm lăm đề phòng tên bắn lén, một tay khác tra kiếm vào chiếc bao còn lại rồi nhấc bổng Lưu Hiệp lên lưng mình nói:
“Tiểu công tử, bám chặt!”
Nhưng hắn vừa thả tay ra, còn chưa kịp nắm lấy tay Lưu Biện thì Lưu Hiệp lại run người lơi tay xuýt ngã.
Không có cách nào khác, hắn đành giao thanh kiếm còn lại cho Lưu Biện:
“Đại công tử, giúp ta cầm kiếm!”
Lưu Biện hít sâu gật đầu nói:
“Đạo trưởng an tâm!
Ta luyện kiếm mấy năm, còn không đến mức làm rơi kiếm!”
Hắn vốn cũng đang run lập cập không khác đứa em 5 tuổi là bao nhưng nói xong lời này lại lập tức cảm thấy một cổ khí thế nóng rực nổi lên khắp người.
Sau đó gã đạo sĩ trẻ một tay đỡ Lưu Hiệp trên lưng, một tay dắt theo Lưu Biện, lựa chỗ nhiều cây bỏ chạy thục mạng để hạn chế bị tên bắn lén.
Đám thích khách thấy vậy lập tức dương cung lên bắn nhưng bởi vì cây cối rậm rạp che chắn lại thêm đạo sĩ trung niên ra tay cản trở nên hầu như bắn trượt.
Duy chỉ có hai mũi tên xuýt nữa bắn trúng Lưu Biện thì lại bị tay đạo sĩ trẻ xoay người một phát, gồng tay kéo gấp Lưu Biện về phía trước mà hiểm trong hiểm né được.
Thấy cảnh ấy, từ phía sau đám thích khách vang lên một giọng trung niên độ chừng 30 trở lên, 40 đổ lại:
“Không được bắn bừa!
Mau mau giết hết đám chó săn cản đường này đi đã.
Mau!”
Thế là đầu mũi tên của bọn thích khách đang ẩn núp lại hướng đến đám Huyền Kính Ty cản hậu, nhưng lần này bất chấp có hay không khả năng bắn trúng người phe mình, gió rít liên hồi không nghĩ.
Mặc dù bị bắn lén cộng thêm thua thiệt rõ ràng về nhân số nhưng đám Huyền Kính Ty cản hậu vẫn quyết chết không lùi, hi vọng có thể bám trụ thích khách thêm chút nào hay chút ấy.
Chỉ là bởi vì người lãnh đạo đã rời đi, đám còn lại khuyết thiếu kinh nghiệm sa trường, thay vì phân tán ra, dựa vào địa hình cổ thủ câu giờ thì lại dựa theo bản năng, tụ chung một chỗ chọi cứng với đám thích khách.
Bởi hai bên đều lựa chọn phong cách đánh liều mạng nên tần suất thương vong tăng vụt, chiến đấu cũng kết thúc càng nhanh hơn.
Không tới nửa khắc sau (1 khắc = 20 phút) 7 tên Huyền Kính Ty đã ngã xuống tắt thở, duy chỉ có tên đạo sĩ trung niên mang theo mũi tên trên vai bỏ chạy.
Thủ lĩnh đám thích khách quay sang người trung niên bên cạnh hỏi:
“Tiên sinh!
Bây giờ truy đuổi sao?”
Người kia lắc đầu nói:
“Hướng đó dẫn đến chổ Hắc Sơn Tặc đóng quân.
Chúng ta lần này hành động bí mật, nhất định không thể để cho ai phát hiện”
Thủ lĩnh đám thích khách áy náy nói:
“Là tại hạ hành sự bất lực”
Ngươi kia vẫn lắc đầu:
“Không có gì!
Một nước cờ nhàn mà thôi!
Coi như cho các ngươi tích lũy kinh nghiệm.
Các ngươi mới thành lập mấy năm, so với tồn tại mấy trăm năm Huyền Kính Ty, đương nhiên lộ ra thiếu sót, cho dù là xuất kỳ bất ý cũng vậy.
Nếu như có thể thành công trót lọt mới gọi là đáng lo, không biết chúng ta có phải bị rớt vào tròng của ai mà không biết không
Được rồi!
Nãy giờ bên nay đánh nhau hẵn đã kinh động đến Hắc Sơn Tặc, bọn chúng không thoát dễ dàng được!
Trước xử lý chiến trường đi.
Giả tạo như Hắc Sơn Tặc làm, sau đó canh gác bên ngoài bìa rừng, gặp đứa nhỏ nào khoảng 4-5 tuổi đổ lại thì giết hết!
Theo đúng lệnh hành động, đừng làm việc dư thừa!
Ta có việc đi trước”
Nhưng vừa bước được vài bước, thì hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, bổ sung thêm:
“Còn có, tìm kỹ xem quanh đây có rơi đồ quý gì không.
Như ngọc minh châu hoặc lệnh bài, nếu có thì mang đến cho ta.
Cẩn thận một chút!
Lần này như đại sự thành, các ngươi chính là đại công thần của quê hương chúng ta.
Chúa công tất không bạc đãi các ngươi!”
Thủ lĩnh thích khách chẵng hiểu ra sao với yêu cầu ấy nhưng cúc cung nói:
“Tiên sinh yên tâm!
Đây là trách nhiệm của chúng ta.
Tất không phụ nhờ vả của chủ công!”
Sau đó hắn phân phó thủ hạ tra tìm kỹ lưỡng theo như lời dặn của người vừa rời đi, bản thân cũng tự mình tham gia, xốc từng cái xác, lục từng bụi cỏ, không hề sợ phá hủy hiện trường bởi dù sao cũng là giả tạo Hắc Sơn Tặc tấn công mà Hắc Sơn Tặc thì đương nhiên là càng hổ báo cáo chồn càng tốt.
Lát sau trong đám thích khách đang xóa dấu vết ở phía trước có người quay lại chủ chiến trường báo:
“Hiệu Úy!
Thuộc hạ tìm được một chuỗi tràng hạt.
Không biết có phải vật mà tiên sinh muốn tìm hay không?”
Tên thủ lĩnh thích khách cầm lấy tràng hạt giơ lên chỗ sáng xem xét kỹ lưỡng.
Dưới ánh trăng rằm hiện lên lấp lánh những viên đá thạch anh suối tự nhiên xâu xen kẽ nhau đủ thứ màu sắc, tuy không mài dũa gọt đẽo hay chạm khắc công phu gì nhưng vị trí sắp xếp của từng viên đá lại mang theo một nét thi vị hoàn mỹ, dường như chỉ cần đổi chỗ liền sẽ phá vỡ món tuyệt phẩm đẹp lung linh tựa như dãi ngân hà giữa bầu trời đêm này.
Chỉ là, chuỗi tràng hạt này đối với đại đa số quý tộc người Hán thì không đáng 1 đồng luôn chứ đừng nói là quý giá, bởi vì:
“Hồ xuyến?”
Tên thủ lĩnh nghi hoặc một lúc nhưng cuối cùng nhớ đến lời dặn dò trước đó nên vẫn lựa chọn cẩn thận:
“Tìm được ở đâu?”
Theo chỉ dẫn của người phát hiện, quay lại chỗ chuỗi Hồ xuyến được tìm thấy, tên thủ lĩnh nhận ra đó là nơi lúc nãy gã đạo sĩ xách theo hai đứa nhỏ chuẫn bị rời đi.
Hai mũi tên còn cắm trên đất chính là minh chứng bởi vì hai mũi tên ấy chính là do chính tay tên thủ lĩnh bắn ra, cũng may không trúng nếu không tất nhiên tất nhiên bị trách phạt bởi vì xem chừng vị tiên sinh nọ không muốn gây tổn thương cho đứa lớn, chỉ muốn giết đứa nhỏ.
Lại nói, đất Triệu này Hồ phong rất thịnh, ngay cả đương kim Hán Đế Lưu Hoành nghe nói cũng có một tay Hồ nhạc rất khá, đó là chưa kể mấy năm vừa rồi Hung Nô và Tiên Ty thường xuyên xuôi nam cướp phá, nên cho dù có đồ vật hay hàng hóa đặc thù của người Hồ lưu lạc đến đất Triệu cũng là chuyện bình thường không có gì lạ.
Vùng này bìa rừng, sát bên là thành Hàm Đan to lớn đông đúc, thế gia đại tộc san sát, vậy nên thú hoang cũng ít, mấy ngày nay lại không có mưa, nên khó mà đoán định được chuỗi Hồ xuyến nọ rơi ở đây vào lúc nào.
Chỉ là: “Hẵn không đến mức trùng hợp như vậy đi!”
Tên thủ lĩnh vừa mân mê chuỗi Hồ xuyến vừa trầm tư suy nghĩ về tình hình chiến đấu lúc nãy, cuối cùng vẫn quyết định đem vật phẩm trình lên cho vị tiên sinh kia xem xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.