Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.
Chương 66: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.(2)
Flashpoint291
22/02/2023
Tuấn Anh vừa đưa ra ý kiến đi ăn khi hắn dứt lời thì Hải Yến bên này cũng gật gật đầu và chỉ cần có thế, hắn liền cùng với Hải Yến bước ra phía ngoài đường lớn, do hiện giờ mọi người đang chuẩn đi đón Giáng sinh nên phải khó khăn lắm thì Tuấn Anh mới bắt được một chiếc taxi, Tuấn Anh chờ cho chiếc xe dừng hẳn lại thì hắn mới mở cửa phía sau cho Hải Yến để nàng lên trước, còn hắn thì cũng vào theo sau cô nàng, khi hắn vừa đặt phao câu xuống ghế thì tay tài xế taxi có hỏi:
- Xin hỏi hai vị muốn đi đâu ạ???
Mặc cho anh chàng tài xế kia hỏi đến sùi cả bọt mép nhưng Tuấn Anh hắn vì vẫn còn đang trong trạng thái suy tư về nguồn gốc của luồng quỷ khí mỏng manh kia nên còn chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu mà chỉ đang ngồi đần mặt ra như một tên thiểu năng, điều đó làm cho Hải Yến bên này thấy biểu hiện như người mất hồn của hắn thì nàng cũng chỉ khẽ cười rồi nàng nói địa điểm nơi cần tới cho anh tài xế để anh ta đưa cả hai người tới đó.
Và sau đó khoảng 20 phút đi xe thì cuối cùng cả hai cũng đã tới địa chỉ mà Hải Yến nói và địa điểm mà anh tài xế đưa cả hai đi tới một nhà hàng sang trọng, vừa đến nơi thì Tuấn Anh được Hải Yến huých huých một cái thì lúc này hắn mới định thần lại và khi thấy vẻ mặt khó hiểu của cô nàng thì cũng cười cười tỏ ra không có gì nghiêm trọng cả, sau đó thì hắn cũng mở cửa xe cho cô nàng ra trước, còn hắn thì trả tiền taxi cho anh tài xế, anh tài xế taxi sau khi nhận được tiền thanh toán dịch vụ thì liền níu kéo Tuấn Anh lại một chút để cho Hải Yến đi ra một đoạn tồi nói:
- Anh bạn à, cảm ơn cậu và người yêu đã sử dụng dịch vụ taxi Diễm Chinh của chúng tôi, chúc quý khách có những chuyến đi vui vẻ và an toàn, hy vọng quý khách sẽ đánh giá và góp ý cho dịch vụ của chúng tôi qua app...
Rồi anh ta cũng nói nhỏ với Tuấn Anh:
- Anh bạn trẻ, cậu có cô người yêu xinh thật đấy nhưng thấy biểu hiện vừa rồi của cậu thì tôi thấy cậu hơi khù khờ...
Rồi anh ta rút ra một tấm card visit mà đưa cho Tuấn Anh rồi nói tiếp:
- Cậu chắc cũng không xứng với cô ấy đâu, đây là profile của tôi, khi nào cậu bị cô ấy đá thì alô tôi nhé, trông tôi hơi già một chút thôi nhưng chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy à!!!
Tuấn Anh đang đọc thì biết tên anh tài xế này là Viên Lâm Khiên, khi tai hắn vừa nghe xong gã tài xế này nói thì vô cùng ngứa tai, không thèm suy nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu, hắn liền trực tiếp xé luôn cái tờ card visit kia đi rồi trừng mắt:
- Ăn nói xào lơ, đấy là người ta đang suy nghĩ về công to việc nhớn chứ không phải suốt ngày vêu mồm chờ khách rồi lại thong dong trên chiếc Toyota cà tàng này như anh đâu, muốn tôi cho 1 sao và đánh giá thấp về thái độ phục vụ tồi không???
Anh chàng tài xế Lâm Khiên nghe Tuấn Anh tặng cho một chàng vitamin đạo đức, lại thêm cái biểu hiện của Tuấn Anh lúc này thì anh ta chỉ biết cười cho đỡ ngại ngùng rồi sau khi nghe Tuấn Anh phát vitamin đạo đức miễn phí cho, tiếp đó thì anh ta cũng chỉ biết cười chừ rồi cũng phóng xe đi và trước khi hắn ta đi mất thì đã kịp để lại một câu khiến cho một đại tiên cảnh giới thái ất tiên như Tuấn Anh phải sởn hết cả gai ốc:
- Tôi xin lỗi nhưng mà anh bạn này, đêm nay là Giáng sinh thì cậu nhớ dùng ba con sâu và đừng làm đau cô ấy nhé, phải nhẹ thật nhẹ nhàng thôi!!!
Nghe vậy thì Tuấn Anh cũng phải nói là cạn lời với cái gã này, đã vậy thì ông đây sẽ cho chú mày một bài học, cái suy nghĩ đó vừa lóe lên và hắn cũng chẳng mất nhiều thời gian, hắn liền kéo ra một đoạn hồn mỏng rồi nhằm hướng gã Lâm Khiên đó mà ném đi, sau khi trả tiền xong thì Tuấn Anh lúc này cũng quay lại thì tí nữa thì ngã chổng cả tứ chi lên trời vì trong mắt hắn đã nhìn thấy địa điểm trước mặt nơi mà mình đang đứng là đâu thì liền há hốc mồm ra vì hắn nhận ra đây chính là một nhà hàng cao cấp 5 sao Michelin, thoáng cái trong đầu hắn bây giờ nghĩ:
- "Haizz, mình có phép chỉ thạch thành kim có thể biến ra cả tỷ tệ nhưng còn chưa cả dám mơ ước thế này, hôm nay lại phải dùng phép để bao cô nàng này rồi!!!"
Nhìn thấy Tuấn Anh vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó thì Hải Yến cũng tiến lại rồi hỏi:
- Này, cậu và anh tài xế vừa rồi nói chuyện gì đó???
Tuấn Anh nghe cô nàng hỏi vậy thì khẽ nhún vai:
- À, anh ta khen cậu xinh, là tuyệt phẩm nhân gian, bảo mình phải chăm sóc cậu thật cẩn thận!!!
Hải Yến nghe vậy thì trên nét mặt khẽ đỏ lên nhưng vì cái bụng của cả hai người như có ý thức tương đồng mà cứ vậy mà đồng loạt biểu tình nên Hải Yến đã không chần chừ mà trực tiếp kéo hắn đi theo mình rồi cả hai cùng đi vào bên trong nhà hàng, vừa vào tới sảnh thì Tuấn Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Hải Yến ngay lập tức đã chọn một phòng VIP có máy lạnh và chỉ dành cho hai người và lại một lần nữa khi Tuấn Anh hắn còn chưa định thần lại thì tiếp tục bị cô nàng Hải Yến kéo đi vào bên trong phòng đó...
Khi hắn vừa ngồi xuống thì nhận được một ly nước chanh muối do nhân viên phục vụ rót ra, rồi hắn cũng cầm lấy cuốn menu từ tay của anh chàng nhân viên phục vụ và ngay lập tức hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều mà liền giơ lên mà đọc và nhân lúc không ai để ý thì hắn liền nhanh tay lật tới cuối trang để tìm xem có món nào rẻ rẻ một chút nhưng không, ở đây chỉ toàn món ăn mà giá tận bốn con số khiến cho hắn băn khoăn, Hải Yến thấy bên này thấy biểu hiện của hắn như vậy thì như hiểu ý rồi nàng nói với anh chàng phục vụ:
- Cho mình một phần cao cấp cho hai người nhé!!!
Dứt lời thì phục vụ liền ghi chép vào cuốn sổ rồi cúi người xin phép cả hai mà đi ra ngoài, Tuấn Anh nghe vậy thì nhìn về phía Hải Yến mà gãi đầu nói:
- Ấy, sao lại là một phần cao cấp vậy, ở đây toàn món ăn đắt đỏ???
Hải Yến cười rồi nói:
- Yên tâm, nếu cậu không đủ tiền thì để mình trả đi, có một chút ít thôi mà!!!
Nói xong thì Hải Yến cũng nhìn hắn mà cười, Tuấn Anh nghe xong thì chỉ biết run lên vì cái từ ''có một chút ít thôi mà'' nhấn mạnh là ''chút ít'' đã suýt nữa vô hình đè chết một gã thái ất tiên như hắn bằng tổng là 5 đến 6 con số ''0'' phía sau, đến khi định thần lại thì hắn chỉ biết lắc đầu thở dài và để phòng bị thì hắn đang suy nghĩ có nên dùng phép để tạo ra tiền hay không thì Hải Yến đã rót thêm ra hai ly rượu vang cao cấp rồi đưa cho hắn, thấy vậy thì hắn cũng nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi ngửi xem sao và hắn cũng phải công nhận là thơm thật...
Lần đầu được thử rượu tây nên hắn cũng thử nhấp một chút còn ở phía đối diện thì Hải Yến vừa cầm ly mà nhìn chăm chú vào hắn, thấy vậy thì Tuấn Anh cũng đỏ mặt rồi gãi đầu, còn Hải Yến thấy bị bắt quả tang thì cũng giật mình mà nhìn ra chỗ khác một cách mông lung cho bớt đi cái không khí ngượng ngùng, còn chưa rõ ai sẽ là người gỡ rối và rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện giúp cả hai giải vây...
Và kẻ cứu rỗi đó không ai khác ngoài mấy anh nhân viên đang mang đồ ăn ra rồi đặt lên mặt bà và trên bàn lúc này đã toàn là những thứ sơn hào hải vị chỉ dành cho giới quý's tộc như trứng cá tầm, cua hoàng đế, gà tần nấm truffle alba vân vân và mây mây, chưa kể món tráng miệng là dưa hấu đen nữa... Hải Yến sau đó cũng gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi cô nàng cũng không quên boa cho mấy anh chàng phục vụ, mỗi người khoảng 200 tệ (~ 700.000 VNĐ).
Sau khi phục vụ ra khỏi thi anh chàng ra cuối cùng cũng đóng cửa lại và để cho hai người một không gian riêng tư, cô nàng Hải Yến sau đó cũng đưa ly rượu của mình về hướng của Tuấn Anh, hiểu ý người đẹp thì Tuấn Anh hắn cũng cạn ly với cô nàng rồi cả không hẹn mà cùng uống hết ly rượu, sau đó Hải Yến liền nói với Tuấn Anh:
- Cậu cứ tự nhiên nhé!!!
Tuấn Anh hít một hơi thật dài rồi cũng bắt đầu thưởng thức, tuy không phải là chưa bao giờ hắn được ăn một bữa xa hoa như thế này nhưng không phải là nhiều, còn hiện giờ thì hắn muốn cái gì là có cái đó nhưng trong thâm tâm hắn nhận thấy, sao mà cái bữa ăn này nó khiến cho lòng hắn tái tê vãi cả linh hồn, vì hắn lúc này không phải đau về thể xác mà là về cái ví...
Nói chung thì các đôi nam nữ rủ nhau đi ăn thì hầu hết là con trai sẽ là người trả tiền nhưng do Hải Yến đưa hắn vào đây nên chiến lược và chiến thuật của hắn đã gần như bị phá sản, sau khi ăn xong thì đến lúc thanh toán thì phục vụ mang vào một tờ hóa đơn, nhìn vào giá thì ố dồi ôi đúng là tái tê thật, hóa đơn được đưa ra và là hẳn 1 vạn tệ (~34.516.264,16 VNĐ), nhìn cái con số 10.000¥ đã khiến cho Tuấn Anh suýt nữa rơi cả hai tròng mắt ra ngoài, hắn nuốt nước bọt cái ực một phát rồi liền nói với Hải Yến:
- Haizz hóa đơn nhiều thế này thì mình chia đôi đi, hôm nay mình đi với cậu chỉ mang theo hơn 6000 thôi, cậu giúp mình 4000 nữa đi!!!
Tưởng rằng Hải Yến nghe vậy thì sẽ vùng vằng bắt mình trả đủ nhưng không, cô nàng nghe vậy thì cũng chỉ khẽ mỉm cười rồi lấy ra trong túi xách chiếc thẻ tín dụng của mình một cách dứt khoát rồi đưa cho anh chàng phục vụ, sau đó nàng liền nhập password để thanh toán, sau khi xong thì nàng hướng về phía Tuấn Anh rồi nói:
- Để lần sau cậu thanh toán đi, lần này là mình mời!!!
Tuấn Anh không kịp nói gì thì phần thanh toán đã xong:
- Nhưng...
Chưa để hắn nói hết thì Hải Yến sau khi nhận lại chiếc thẻ từ tay nhân viên thì nói:
- Mình không để bụng đâu, 1 vạn tệ đối với mình chỉ là 10 phút đi làm thôi!!!
Nghe xong thì Tuấn Anh há hốc mồm, Hải Yến thấy vậy thì lấy tay che miệng cười, bất chợt nàng nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng muộn rồi, bọn mình nên về thôi!!!
Dứt lời thì cô nàng cũng đứng lên rồi cùng với Tuấn Anh bước ra khỏi phòng VIP và sau khi ra bên ngoài thì cả hai lại bắt một chiếc taxi, sau khoảng 20 phút đi xe thì cũng về tới cổng lớn của ký túc xá của đại học Thanh Hoa thì Tuấn Anh cũng xuống xe trước, còn cô nàng Hải Yến thì vẫn còn ngồi trên xe nói với hắn:
- Lần sau là cậu mời mình đó!!!
Tuấn Anh cười rồi gật đầu đáp ứng:
- Được thôi, về tới nhà cậu phải nhắn tin cho mình đó!!!
Nghe xong thì Hải Yến cũng cười rồi đưa tay lên môi định làm động tác hôn gió với hắn nhưng nàng như nhận ra gì đó thì khựng lại mà tỏ ra ngại ngùng rồi sau khi Tuấn Anh đóng cửa xe lại giúp nàng và nàng cũng bảo với tài xế đưa nàng về nơi cần về, còn Tuấn Anh thì vẫn đứng lại đó một lúc rồi nhìn theo bóng đèn hậu của xe taxi đang đỏ rồi chờ nó khuất dần thì hắn cũng khẽ cười, trong đầu hắn lúc này nghĩ rằng:
- "Có lẽ mình đã gặp được một cô tiểu thư nhà giàu hoặc cũng có thể là con nhà quyền quý rồi!!!"
Sau đó hắn cũng thở dài rồi lấy thẻ ra vào mà quẹt vào ổ khóa ra vào ký túc xá rồi đi vào bên trong để chuẩn bị cho giấc ngủ coi như là tổng kết một ngày tươi đẹp của tiền Giáng sinh... trở lại với cái gã tài xế taxi Lâm Khiên kia thì ngay tại căn nhà thuê ngay đêm đó, trong lúc hắn ta đang ngủ chảy dãi, chổng phao câu lên trời thì đột nhiên một tiếng động lạ không to mà cũng chẳng nhỏ của bản lề cánh cửa gỗ vang lên khiến cho hắn đang say giấc nồng phải giật mình mà tỉnh dậy, hắn đưa đôi mắt mơ màng nhìn quanh thì chẳng thấy gì khác thường cả, duy chỉ có cảnh cửa sổ vẫn còn đang mở.
Do hắn là một gã sống độc thân như đã giới thiệu với Tuấn Anh nên hắn trong căn phòng này chỉ có mình hắn và ngoài hắn và chủ của căn nhà này có chìa khóa ra thì chẳng còn ai có cả, lúc này do hắn đang cởi trần đắp chăn nên khi có cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào qua cánh cửa sổ thì dù không muốn nhưng hắn cũng đành phải vác cái thân xác ục ịch của mình xuống giường rồi đóng cái cửa sổ lại và cài chắc chắn lại để không bị gió thổi ra nữa.
Đến khi hắn ta trở lại cái giường ấm áp quen thuộc của mình rồi tự nhẩm một câu coi như là để lấy động lực:
- Công nhận cái cô em tối vừa rồi ngon thật, mình mà là thằng kia thì mình đã chơi mấy cái trò như là la hán đẩy xe bò này; tiên ông trồng củ cải; tiên cô hút cần này; nói chung còn nhiều lắm... khà khà...
Hắn vừa định ngả lưng để tiếp tục giấc ngủ thì bỗng một bàn tay lạnh toát chạm vào lưng hắn khiến hắn rùng mình rồi theo sau đó là một giọng nói như vang vọng từ miền xa xăm:
- Em muốn cùng anh chơi trò ăn xúc xích cơ!!!
Gã Lâm Khiến đó lúc này bắt đầu run run rồi hắn tay quay đầu lại thì khi thấy cái khuôn mặt trắng bệch, răng môi lẫn lộn, trong tròng mắt thì chỉ còn một cái hốc đen xì đang chảy ra một đống chất lỏng đỏ ngầu như máu, chẳng cần phải xui thì cái gã Lân Khiên này liền gào lên một cách thảm thiết:
- Ối mẹ ơi, ma cứu con...
Dứt lời thì hắn ta đã lăn ra giường mà ngất trước cái vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thùng của cái con ma kia và gã cũng góp phần khiến cho một nhà hàng xóm gần đó do có con nhỏ đã phải thức giấc mà bắt đầu công việc đun sữa cho con và đó không gì khác chính là một đoạn hồn mỏng của Tuấn Anh đã ném ra từ lúc chiều để dạy gã này một bài học, còn với Tuấn Anh thì sau ngày vui vẻ hôm đó với Hải Yến thì tiếp tục những ngày tiếp sau đối với hắn thì ngày nào cũng được đi chơi với Hải Yến, cả hai cứ như là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau vậy, thấm thoát thì lúc này cũng đã được một tháng rưỡi và hiện giờ đã là những ngày đầu tháng 2 của năm 2017 và chính hôm ấy cũng là cái ngày định mệnh kể từ khi hắn vào cái đại học Thanh Hoa này...
- Xin hỏi hai vị muốn đi đâu ạ???
Mặc cho anh chàng tài xế kia hỏi đến sùi cả bọt mép nhưng Tuấn Anh hắn vì vẫn còn đang trong trạng thái suy tư về nguồn gốc của luồng quỷ khí mỏng manh kia nên còn chưa biết tiếp theo sẽ đi đâu mà chỉ đang ngồi đần mặt ra như một tên thiểu năng, điều đó làm cho Hải Yến bên này thấy biểu hiện như người mất hồn của hắn thì nàng cũng chỉ khẽ cười rồi nàng nói địa điểm nơi cần tới cho anh tài xế để anh ta đưa cả hai người tới đó.
Và sau đó khoảng 20 phút đi xe thì cuối cùng cả hai cũng đã tới địa chỉ mà Hải Yến nói và địa điểm mà anh tài xế đưa cả hai đi tới một nhà hàng sang trọng, vừa đến nơi thì Tuấn Anh được Hải Yến huých huých một cái thì lúc này hắn mới định thần lại và khi thấy vẻ mặt khó hiểu của cô nàng thì cũng cười cười tỏ ra không có gì nghiêm trọng cả, sau đó thì hắn cũng mở cửa xe cho cô nàng ra trước, còn hắn thì trả tiền taxi cho anh tài xế, anh tài xế taxi sau khi nhận được tiền thanh toán dịch vụ thì liền níu kéo Tuấn Anh lại một chút để cho Hải Yến đi ra một đoạn tồi nói:
- Anh bạn à, cảm ơn cậu và người yêu đã sử dụng dịch vụ taxi Diễm Chinh của chúng tôi, chúc quý khách có những chuyến đi vui vẻ và an toàn, hy vọng quý khách sẽ đánh giá và góp ý cho dịch vụ của chúng tôi qua app...
Rồi anh ta cũng nói nhỏ với Tuấn Anh:
- Anh bạn trẻ, cậu có cô người yêu xinh thật đấy nhưng thấy biểu hiện vừa rồi của cậu thì tôi thấy cậu hơi khù khờ...
Rồi anh ta rút ra một tấm card visit mà đưa cho Tuấn Anh rồi nói tiếp:
- Cậu chắc cũng không xứng với cô ấy đâu, đây là profile của tôi, khi nào cậu bị cô ấy đá thì alô tôi nhé, trông tôi hơi già một chút thôi nhưng chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy à!!!
Tuấn Anh đang đọc thì biết tên anh tài xế này là Viên Lâm Khiên, khi tai hắn vừa nghe xong gã tài xế này nói thì vô cùng ngứa tai, không thèm suy nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu, hắn liền trực tiếp xé luôn cái tờ card visit kia đi rồi trừng mắt:
- Ăn nói xào lơ, đấy là người ta đang suy nghĩ về công to việc nhớn chứ không phải suốt ngày vêu mồm chờ khách rồi lại thong dong trên chiếc Toyota cà tàng này như anh đâu, muốn tôi cho 1 sao và đánh giá thấp về thái độ phục vụ tồi không???
Anh chàng tài xế Lâm Khiên nghe Tuấn Anh tặng cho một chàng vitamin đạo đức, lại thêm cái biểu hiện của Tuấn Anh lúc này thì anh ta chỉ biết cười cho đỡ ngại ngùng rồi sau khi nghe Tuấn Anh phát vitamin đạo đức miễn phí cho, tiếp đó thì anh ta cũng chỉ biết cười chừ rồi cũng phóng xe đi và trước khi hắn ta đi mất thì đã kịp để lại một câu khiến cho một đại tiên cảnh giới thái ất tiên như Tuấn Anh phải sởn hết cả gai ốc:
- Tôi xin lỗi nhưng mà anh bạn này, đêm nay là Giáng sinh thì cậu nhớ dùng ba con sâu và đừng làm đau cô ấy nhé, phải nhẹ thật nhẹ nhàng thôi!!!
Nghe vậy thì Tuấn Anh cũng phải nói là cạn lời với cái gã này, đã vậy thì ông đây sẽ cho chú mày một bài học, cái suy nghĩ đó vừa lóe lên và hắn cũng chẳng mất nhiều thời gian, hắn liền kéo ra một đoạn hồn mỏng rồi nhằm hướng gã Lâm Khiên đó mà ném đi, sau khi trả tiền xong thì Tuấn Anh lúc này cũng quay lại thì tí nữa thì ngã chổng cả tứ chi lên trời vì trong mắt hắn đã nhìn thấy địa điểm trước mặt nơi mà mình đang đứng là đâu thì liền há hốc mồm ra vì hắn nhận ra đây chính là một nhà hàng cao cấp 5 sao Michelin, thoáng cái trong đầu hắn bây giờ nghĩ:
- "Haizz, mình có phép chỉ thạch thành kim có thể biến ra cả tỷ tệ nhưng còn chưa cả dám mơ ước thế này, hôm nay lại phải dùng phép để bao cô nàng này rồi!!!"
Nhìn thấy Tuấn Anh vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó thì Hải Yến cũng tiến lại rồi hỏi:
- Này, cậu và anh tài xế vừa rồi nói chuyện gì đó???
Tuấn Anh nghe cô nàng hỏi vậy thì khẽ nhún vai:
- À, anh ta khen cậu xinh, là tuyệt phẩm nhân gian, bảo mình phải chăm sóc cậu thật cẩn thận!!!
Hải Yến nghe vậy thì trên nét mặt khẽ đỏ lên nhưng vì cái bụng của cả hai người như có ý thức tương đồng mà cứ vậy mà đồng loạt biểu tình nên Hải Yến đã không chần chừ mà trực tiếp kéo hắn đi theo mình rồi cả hai cùng đi vào bên trong nhà hàng, vừa vào tới sảnh thì Tuấn Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Hải Yến ngay lập tức đã chọn một phòng VIP có máy lạnh và chỉ dành cho hai người và lại một lần nữa khi Tuấn Anh hắn còn chưa định thần lại thì tiếp tục bị cô nàng Hải Yến kéo đi vào bên trong phòng đó...
Khi hắn vừa ngồi xuống thì nhận được một ly nước chanh muối do nhân viên phục vụ rót ra, rồi hắn cũng cầm lấy cuốn menu từ tay của anh chàng nhân viên phục vụ và ngay lập tức hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều mà liền giơ lên mà đọc và nhân lúc không ai để ý thì hắn liền nhanh tay lật tới cuối trang để tìm xem có món nào rẻ rẻ một chút nhưng không, ở đây chỉ toàn món ăn mà giá tận bốn con số khiến cho hắn băn khoăn, Hải Yến thấy bên này thấy biểu hiện của hắn như vậy thì như hiểu ý rồi nàng nói với anh chàng phục vụ:
- Cho mình một phần cao cấp cho hai người nhé!!!
Dứt lời thì phục vụ liền ghi chép vào cuốn sổ rồi cúi người xin phép cả hai mà đi ra ngoài, Tuấn Anh nghe vậy thì nhìn về phía Hải Yến mà gãi đầu nói:
- Ấy, sao lại là một phần cao cấp vậy, ở đây toàn món ăn đắt đỏ???
Hải Yến cười rồi nói:
- Yên tâm, nếu cậu không đủ tiền thì để mình trả đi, có một chút ít thôi mà!!!
Nói xong thì Hải Yến cũng nhìn hắn mà cười, Tuấn Anh nghe xong thì chỉ biết run lên vì cái từ ''có một chút ít thôi mà'' nhấn mạnh là ''chút ít'' đã suýt nữa vô hình đè chết một gã thái ất tiên như hắn bằng tổng là 5 đến 6 con số ''0'' phía sau, đến khi định thần lại thì hắn chỉ biết lắc đầu thở dài và để phòng bị thì hắn đang suy nghĩ có nên dùng phép để tạo ra tiền hay không thì Hải Yến đã rót thêm ra hai ly rượu vang cao cấp rồi đưa cho hắn, thấy vậy thì hắn cũng nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi ngửi xem sao và hắn cũng phải công nhận là thơm thật...
Lần đầu được thử rượu tây nên hắn cũng thử nhấp một chút còn ở phía đối diện thì Hải Yến vừa cầm ly mà nhìn chăm chú vào hắn, thấy vậy thì Tuấn Anh cũng đỏ mặt rồi gãi đầu, còn Hải Yến thấy bị bắt quả tang thì cũng giật mình mà nhìn ra chỗ khác một cách mông lung cho bớt đi cái không khí ngượng ngùng, còn chưa rõ ai sẽ là người gỡ rối và rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện giúp cả hai giải vây...
Và kẻ cứu rỗi đó không ai khác ngoài mấy anh nhân viên đang mang đồ ăn ra rồi đặt lên mặt bà và trên bàn lúc này đã toàn là những thứ sơn hào hải vị chỉ dành cho giới quý's tộc như trứng cá tầm, cua hoàng đế, gà tần nấm truffle alba vân vân và mây mây, chưa kể món tráng miệng là dưa hấu đen nữa... Hải Yến sau đó cũng gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi cô nàng cũng không quên boa cho mấy anh chàng phục vụ, mỗi người khoảng 200 tệ (~ 700.000 VNĐ).
Sau khi phục vụ ra khỏi thi anh chàng ra cuối cùng cũng đóng cửa lại và để cho hai người một không gian riêng tư, cô nàng Hải Yến sau đó cũng đưa ly rượu của mình về hướng của Tuấn Anh, hiểu ý người đẹp thì Tuấn Anh hắn cũng cạn ly với cô nàng rồi cả không hẹn mà cùng uống hết ly rượu, sau đó Hải Yến liền nói với Tuấn Anh:
- Cậu cứ tự nhiên nhé!!!
Tuấn Anh hít một hơi thật dài rồi cũng bắt đầu thưởng thức, tuy không phải là chưa bao giờ hắn được ăn một bữa xa hoa như thế này nhưng không phải là nhiều, còn hiện giờ thì hắn muốn cái gì là có cái đó nhưng trong thâm tâm hắn nhận thấy, sao mà cái bữa ăn này nó khiến cho lòng hắn tái tê vãi cả linh hồn, vì hắn lúc này không phải đau về thể xác mà là về cái ví...
Nói chung thì các đôi nam nữ rủ nhau đi ăn thì hầu hết là con trai sẽ là người trả tiền nhưng do Hải Yến đưa hắn vào đây nên chiến lược và chiến thuật của hắn đã gần như bị phá sản, sau khi ăn xong thì đến lúc thanh toán thì phục vụ mang vào một tờ hóa đơn, nhìn vào giá thì ố dồi ôi đúng là tái tê thật, hóa đơn được đưa ra và là hẳn 1 vạn tệ (~34.516.264,16 VNĐ), nhìn cái con số 10.000¥ đã khiến cho Tuấn Anh suýt nữa rơi cả hai tròng mắt ra ngoài, hắn nuốt nước bọt cái ực một phát rồi liền nói với Hải Yến:
- Haizz hóa đơn nhiều thế này thì mình chia đôi đi, hôm nay mình đi với cậu chỉ mang theo hơn 6000 thôi, cậu giúp mình 4000 nữa đi!!!
Tưởng rằng Hải Yến nghe vậy thì sẽ vùng vằng bắt mình trả đủ nhưng không, cô nàng nghe vậy thì cũng chỉ khẽ mỉm cười rồi lấy ra trong túi xách chiếc thẻ tín dụng của mình một cách dứt khoát rồi đưa cho anh chàng phục vụ, sau đó nàng liền nhập password để thanh toán, sau khi xong thì nàng hướng về phía Tuấn Anh rồi nói:
- Để lần sau cậu thanh toán đi, lần này là mình mời!!!
Tuấn Anh không kịp nói gì thì phần thanh toán đã xong:
- Nhưng...
Chưa để hắn nói hết thì Hải Yến sau khi nhận lại chiếc thẻ từ tay nhân viên thì nói:
- Mình không để bụng đâu, 1 vạn tệ đối với mình chỉ là 10 phút đi làm thôi!!!
Nghe xong thì Tuấn Anh há hốc mồm, Hải Yến thấy vậy thì lấy tay che miệng cười, bất chợt nàng nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng muộn rồi, bọn mình nên về thôi!!!
Dứt lời thì cô nàng cũng đứng lên rồi cùng với Tuấn Anh bước ra khỏi phòng VIP và sau khi ra bên ngoài thì cả hai lại bắt một chiếc taxi, sau khoảng 20 phút đi xe thì cũng về tới cổng lớn của ký túc xá của đại học Thanh Hoa thì Tuấn Anh cũng xuống xe trước, còn cô nàng Hải Yến thì vẫn còn ngồi trên xe nói với hắn:
- Lần sau là cậu mời mình đó!!!
Tuấn Anh cười rồi gật đầu đáp ứng:
- Được thôi, về tới nhà cậu phải nhắn tin cho mình đó!!!
Nghe xong thì Hải Yến cũng cười rồi đưa tay lên môi định làm động tác hôn gió với hắn nhưng nàng như nhận ra gì đó thì khựng lại mà tỏ ra ngại ngùng rồi sau khi Tuấn Anh đóng cửa xe lại giúp nàng và nàng cũng bảo với tài xế đưa nàng về nơi cần về, còn Tuấn Anh thì vẫn đứng lại đó một lúc rồi nhìn theo bóng đèn hậu của xe taxi đang đỏ rồi chờ nó khuất dần thì hắn cũng khẽ cười, trong đầu hắn lúc này nghĩ rằng:
- "Có lẽ mình đã gặp được một cô tiểu thư nhà giàu hoặc cũng có thể là con nhà quyền quý rồi!!!"
Sau đó hắn cũng thở dài rồi lấy thẻ ra vào mà quẹt vào ổ khóa ra vào ký túc xá rồi đi vào bên trong để chuẩn bị cho giấc ngủ coi như là tổng kết một ngày tươi đẹp của tiền Giáng sinh... trở lại với cái gã tài xế taxi Lâm Khiên kia thì ngay tại căn nhà thuê ngay đêm đó, trong lúc hắn ta đang ngủ chảy dãi, chổng phao câu lên trời thì đột nhiên một tiếng động lạ không to mà cũng chẳng nhỏ của bản lề cánh cửa gỗ vang lên khiến cho hắn đang say giấc nồng phải giật mình mà tỉnh dậy, hắn đưa đôi mắt mơ màng nhìn quanh thì chẳng thấy gì khác thường cả, duy chỉ có cảnh cửa sổ vẫn còn đang mở.
Do hắn là một gã sống độc thân như đã giới thiệu với Tuấn Anh nên hắn trong căn phòng này chỉ có mình hắn và ngoài hắn và chủ của căn nhà này có chìa khóa ra thì chẳng còn ai có cả, lúc này do hắn đang cởi trần đắp chăn nên khi có cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào qua cánh cửa sổ thì dù không muốn nhưng hắn cũng đành phải vác cái thân xác ục ịch của mình xuống giường rồi đóng cái cửa sổ lại và cài chắc chắn lại để không bị gió thổi ra nữa.
Đến khi hắn ta trở lại cái giường ấm áp quen thuộc của mình rồi tự nhẩm một câu coi như là để lấy động lực:
- Công nhận cái cô em tối vừa rồi ngon thật, mình mà là thằng kia thì mình đã chơi mấy cái trò như là la hán đẩy xe bò này; tiên ông trồng củ cải; tiên cô hút cần này; nói chung còn nhiều lắm... khà khà...
Hắn vừa định ngả lưng để tiếp tục giấc ngủ thì bỗng một bàn tay lạnh toát chạm vào lưng hắn khiến hắn rùng mình rồi theo sau đó là một giọng nói như vang vọng từ miền xa xăm:
- Em muốn cùng anh chơi trò ăn xúc xích cơ!!!
Gã Lâm Khiến đó lúc này bắt đầu run run rồi hắn tay quay đầu lại thì khi thấy cái khuôn mặt trắng bệch, răng môi lẫn lộn, trong tròng mắt thì chỉ còn một cái hốc đen xì đang chảy ra một đống chất lỏng đỏ ngầu như máu, chẳng cần phải xui thì cái gã Lân Khiên này liền gào lên một cách thảm thiết:
- Ối mẹ ơi, ma cứu con...
Dứt lời thì hắn ta đã lăn ra giường mà ngất trước cái vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thùng của cái con ma kia và gã cũng góp phần khiến cho một nhà hàng xóm gần đó do có con nhỏ đã phải thức giấc mà bắt đầu công việc đun sữa cho con và đó không gì khác chính là một đoạn hồn mỏng của Tuấn Anh đã ném ra từ lúc chiều để dạy gã này một bài học, còn với Tuấn Anh thì sau ngày vui vẻ hôm đó với Hải Yến thì tiếp tục những ngày tiếp sau đối với hắn thì ngày nào cũng được đi chơi với Hải Yến, cả hai cứ như là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau vậy, thấm thoát thì lúc này cũng đã được một tháng rưỡi và hiện giờ đã là những ngày đầu tháng 2 của năm 2017 và chính hôm ấy cũng là cái ngày định mệnh kể từ khi hắn vào cái đại học Thanh Hoa này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.