Việt Kiều Nam Nhân Náo Loạn Cửu Giới.
Chương 67: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.(3)
Flashpoint291
28/02/2023
Sau ngày Giáng sinh đáng nhớ hôm đó thì cả Tuấn Anh và Hải Yến đều không chỉ dừng lại chỉ việc đi chơi thông thường mà ngay cả khi vào thời khắc chuyển giao giữa năm 2016 và 2017 và do Hải Yến cũng biết được hoàn cảnh của Tuấn Anh thì hôm đó nàng cũng mời hắn đi cùng mình tới với Nhà hát lớn của Quốc gia mà xem hòa nhạc rồi cả hai sau buổi hòa nhạc kết thúc lại cùng nhau đi xem bắn pháo hoa và cũng chính tại thời khắc này thì Hải Yến cũng đã trao cho hắn một cái hôn vào má khiến cho hắn phải đứng hình một lúc...
Thời gian cứ thế mà trôi và ngay sau Tết âm lịch thì vào ngày 10 tháng 2 hôm đó thì Hải Yến do có hẹn ở một sân quần vợt lớn và nàng đã rủ Tuấn Anh đi theo để xem mình thi đấu quần vợt cho giảm calo sau Tết, xem được một hồi thì hắn được cô nàng rủ vào đánh đôi nhưng do hắn không phải huyền thoại quần vợt Roger Federer và cũng chẳng hiểu cái mẹ gì về luật của quần vợt nên hắn cũng xin cáo, không thì vào sân thì có mà làm trò cười cho thiên hạ mất.
Sau khi rút lui về hậu trường thì khi này Tuấn Anh hắn đang ngồi một góc có mái che nắng để xem Hải Yến đánh quần vợt, rồi khi nào kết thúc một point thì đưa khăn cho cô nàng lau mồ hôi, còn đang mải ngắm nhìn vóc dáng ngon ngọt của Hải Yến trong bộ váy thể thao trắng tinh di chuyển linh hoạt trên sân khiến cho Tuấn Anh hắn càng xem càng mê, vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ xinh đẹp của Hải Yến thì bỗng tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên đã khiến hắn trở lại với thực tại, lấy ra xem thì thấy người gọi đến cho hắn là hiệu trưởng Kỳ Phan, không biết là có việc gì nên hắn cũng bắt máy nghe xem ông ta gọi tới có việc gì:
- Alô, tôi nghe đây hiệu trưởng Kỳ!!!
Ở đầu dây bên kia thì giọng nói của hiệu trưởng Kỳ có vẻ gì đó là vô cùng khẩn trương:
- "À Tuấn Anh chân nhân, ở sau trường xảy ra biến rồi, có vẻ như là một chuyện linh dị, cậu có ở trong trường không, nếu không thì cậu có thể về được không???"
Nghe xong thì Tuấn Anh cũng thở phào vì tưởng giáo viên dạy triết mách lẻo với ông hiệu trưởng về thái độ của mình và ả ta còn dọa sẽ đánh trượt mình nhưng hiệu trưởng Kỳ gọi tới là việc khác và ông ta đã chống lưng cho mình rồi thì còn sợ cái chó gì, nhưng vì ông ta lại nói tới chuyện linh dị hay gì gì đó đã khiến chi Tuấn Anh hơi tò mò, hắn liền hỏi lại:
- Ông có thể nói rõ cho tôi biết cụ thể đó là biến gì không???
Hiệu trưởng Kỳ bên này nghe xong thì thở dài rồi đáp:
- "Haizz, trong khuôn viên sau trường có sinh viên... mà thôi, nghe cậu nói thì tôi biết là cậu không ở trong trường rồi, cậu cứ về đi rồi sẽ rõ!!!"
Biết có biến không thể nói rõ qua điện thoại, Tuấn Anh hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều mà đáp lại:
- Được, tôi về luôn đây!!!
Nghe xong lời của hiệu trưởng Kỳ thì nhân lúc Hải Yến và cô nàng bên đối thủ đang trong thời gian nghỉ giải lao sau khi hết set 1 thì Tuấn Anh tiến lại chỗ Hải Yến đang ngồi nghỉ giải lao rồi viện ra một lý do để nói với cô nàng:
- Haizz, cậu bạn cùng lớp gọi mình về để thi nốt môn triết á, mình phải về gấp, chúc cậu thi đấu tốt set còn lại nhé, có gì thì mình sẽ liên lạc lại với cậu sau!!!
Nghe xong thì Hải Yến cũng gật đầu rồi cũng thông cảm cho hắn, nàng liền nói:
- Cậu đi đường cẩn thận nhé, hoàn thành xong bài thi thì cậu nhớ gọi cho mình đó, tối nay mình mời!!!
Hải Yến vừa nói xong thì Tuấn Anh cũng gật đầu và chỉ cần có vậy thì hắn cũng ngay lập tức xoay người chạy đi, bên này thì huấn luyện viên của đối thủ bên này vốn cũng là một ông chú tầm 30 thấy vậy thì cũng tiến lại rồi nói với cô nàng:
- Bạn trai của em đẹp trai lắm!!!
Hải Yến nghe vậy thì cũng cười cười rồi thời gian vài phút nghỉ giải lao cũng hết và nàng cùng với đối thủ cũng trở lại sân để tiếp tục với trận đầu mà không để ý tới cái nét mặt của gã huấn luyện viên đó có vẻ như ghen tức với Tuấn Anh và điều kỳ lạ mà đến cả Tuấn Anh cũng không để ý đó chính là đối thủ của Hải Yến có vóc dáng y hệt cô nàng và có cái tên là Ngọc Dương...
Còn Tuấn Anh hắn lúc này thì sau khi chạy tới một góc khuất ít người qua lạ, hắn vừa định triệu hồi ra bạch hoàng vân nhưng lại nhớ ra lúc này đang là 3 giờ chiều, đông người đi lại bên dưới mà nhỡ để ý lên trời mà thấy mây chở người có mà vỡ mặt nên hắn cũng đành tiến ra đường lớn rồi book tạm một chuyến uber để chạy về trường để xem có biến gì mà khiến cho hiệu trưởng Kỳ gấp gáp tới vậy.
Sau 20 phút thì anh tài xế cũng đưa hắn trở lại trước cổng đại học Thanh Hoa, vừa trở lại tới cổng trường thì từ bên ngoài Tuấn Anh đã thấy những chiếc xe cảnh sát đỗ đầy ở bên ngoài, những người dân xung quanh khu vực này cũng đang bu đen bu đỏ vào để hóng biến, vừa trả tiền cho tài xế uber xong thì Tuấn Anh cũng chen chúc giữa dòng người để có thể len lỏi vào bên trong.
Bên trong khuôn viên trường lúc này thì hắn để ý thấy phía tay trái đang có khá nhiều người với bộ trang phục của cảnh sát, rất có thể đó là nơi xảy ra vụ việc, Tuấn Anh vừa định đi tới thì điện thoại trong túi quần hắn lại reo lên, lấy ra thì thấy là Kiến Phương gọi tới, đoán là ông bạn gọi mình để tối rủ đi ăn nhưng đang có chút việc nên hắn cũng đành từ chối cuộc gọi.
Xong hắn liền nhanh chân chạy lại khu hiện trường thì hắn phải khựng lại vì bị cản bởi những tấm băng đỏ có ghi rõ dòng chữ màu trắng "Hiện trường vụ án, không nhiệm vụ miễn vào!!!" được quấn quanh khu vực hồ nước, thấy vậy thì chưa biết vào kiểu gì để xem xét thì thấy phía hồ nước lớn phía sau trường thấy một bóng người ở bên trong liền vẫy tay ra hiệu cho hắn đi tới và người đó không ai khác chính là hiệu trưởng Kỳ Phan.
Thấy thế thì hắn cũng vươn chân bước qua tấm băng, vừa vào được bên trong hiện trường thì hắn cũng đã thấy một cái cáng đặt dưới đất và đang để thi thể nạn nhân nằm bên trên vào được phủ lên một tấm vải trắng đã thấm ướt bởi máu và nước, rất có thể là do đuối nước, Tuấn Anh khẽ dùng phép triệu hồn phách xung quanh nơi này nhưng không hề có một linh hồn nào, còn đang đăm chiêu thì hiệu trưởng Kỳ đã tiến lại chỗ hắn đang đứng rồi nói:
- Tuấn Anh chân nhân, đây là vụ án thứ sáu xảy ra ở khu vực này rồi!!!
Tuấn Anh liền hỏi hiệu trưởng Kỳ:
- Vậy ông có biết nạn nhân là ai không???
Hiệu trưởng Kỳ gật đầu:
- Tôi biết, nạn nhân là Thư Anh, sinh viên năm cuối và có học lực khá xuất sắc của trường à, rõ ràng là đầu năm tôi đã mời thầy về trấn lại khu vực này nhưng không hiểu sao vẫn có người chết à!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì không vội nói là trấn yểm này là đồ rởm nên cũng đành gật đầu rồi nói:
- Hiệu trưởng Kỳ, bây giờ tôi chưa thể hành động được, tối nay tôi sẽ đi tìm hiểu, liệu ông có thể cho tôi biết là vụ gần nhất xảy ra là bao lâu rồi không và đã có tổng cộng bao nhiêu người đã mất ở đây rồi???
Đang định nói thì hiệu trưởng Kỳ bị một anh cảnh sát gọi ra để lấy lời khai, cảm thấy hiệu trưởng Kỳ đang bị khó xử thì Tuấn Anh liền nói:
- Vậy tối nay tôi sẽ qua phòng gặp ngài!!!
Nghe được thì hiệu trưởng Kỳ cũng gật đầu như đồng ý, Tuấn Anh đang định đi thì không rõ từ đâu một luồng quỷ khí mỏng manh lại lướt qua người hắn, cảm nhận được đây không phải điềm tốt, hắn liền quay người lại rồi đi ra, vừa đi vừa suy ngẫm thì không hiểu sao hay nói đúng hơn là hắn đi không thèm nhìn đường mà suy tư như một gã mọt sách và bị va phải một người đang chạy lại khiến cho cả hai không chủ động được mà ngã ra ra phía sau.
Tuấn Anh sau khi định tâm lại thì ngay lập tức hắn cũng đứng lên thì hắn phát hiện ra người đâm vào mình lại là một cô cảnh sát, nhìn tổng quát về cô nàng cảnh sát này thì ngoài bộ cảnh phục cứng nhắc ra thì nói chung là body và khuôn mặt cũng vô cùng mlem, sau khi nhìn ngắm cô nàng một chút thì Tuấn Anh liền tiến lại về phía cô cảnh sát rồi đưa tay ra rồi nói:
- Người đẹp, cô có cần tôi giúp không???
Cô nàng cảnh sát kia mặc dù đang hơi ê ẩm nơi "trái đào" thì khi thấy Tuấn Anh đưa tay ra thì cũng làm bộ không thèm quan tâm tới ngươi mà tự mình đứng dậy rồi phủi qua quần áo cho hết bụi, thấy cô cảnh sát xinh đẹp đã có thể tự đứng dậy được thì Tuấn Anh thở dài rồi đi ra hướng khác, không thèm quan tâm đến cô ta nữa vì nhiệm vụ của mình bây giờ là phải đi về phòng mà vạch ra kế hoạch, vừa đi được một đoạn thì hắn lại bị cô cảnh sát kia gọi lại:
- Này, cậu ít ra phải có một lời xin lỗi tôi chứ!!!
Tuấn Anh nghe thấy vô lý liền quay lại mà nói:
- Cái gì, rõ ràng là cô đi đường cứ mải ghi chép không nhìn đường mà va vào tôi thì có, tôi không muốn nói thì thôi chứ cô lại bắt đền tôi hả???
Nàng cảnh sát nghe xong thì có vẻ như tức lắm, cô ta không nói không rằng liền sử dụng quyền hạn của mình mà tiến lên rồi đưa tay vào túi quần rồi lấy ra một chiếc còng số 8, rồi đưa tay chộp lấy cổ tay phải của Tuấn Anh rồi khi cô nàng vừa cài một vào một bên cổ tay của Tuấn Anh, cô nàng nói:
- Xin mời anh lên đồn, chúng tôi nhận thấy anh có dấu hiệu khả nghi liên quan tới vụ án, anh có quyền được giữ im lặng và mời luật sư tới!!!
Tuấn Anh thấy vô cơ bị còng tay, hắn liền phản bác lại:
- Này cô em, cô bắt nhầm người rồi đó!!!
Dứt lời hắn liền nhân lúc cô cảnh sát không để ý thì hắn liền dùng thuật ẩn thân mà biến mất vào hư không và khiến cho chiếc còng tay vô lực mà rơi xuống còn cô cảnh sát như không tin vào mắt mình khi mà một người thanh niên tự dưng biến mất ngay trước mắt mình, rõ ràng là mình vừa bắt được một tên có khả nghi mà bây giờ hắn lại chạy đi đâu rồi, cô nàng ngẩn người ra rồi nói nhỏ:
- Không lẽ hắn là yêu quái, không được, mình phải gọi cho anh yêu mới được...
Còn Tuấn Anh thì sau khi biến mất thì lúc này hắn đã trở lại trong phòng ở ký túc xá, trong đầu hắn nghĩ:
- "Đã không xin lỗi thì thôi lại còn bày đặt bắt người vô cớ... con điên!!!"
Hắn cười lên một tiếng rồi ngả lưng nằm xuống giường nhưng vừa đặt được lưng xuống để suy nghĩ xem tối nay nên bắt đầu từ đâu và tại sao lại có một luồng quỷ khí lại luẩn quẩn quanh hiện trường, đang suy nghĩ thì như có một cái gì đó bay vào phòng rồi nó tan ra như những hạt bụi rồi khiến cho hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho hắn tỉnh giấc, hắn nhìn điện thoại thì đã thấy bây giờ là 21 giờ kém 15 phút và người gọi cho hắn chính là hiệu trưởng Kỳ Phan, hắn sau đó đưa tay quệt đi vệt nước dãi khô trên khóe miệng rồi mới bắt máy:
- Tôi nghe!!!
Hiệu trưởng Kỳ bên này liền nói:
- "À Tuấn Anh chân nhân, bây giờ cậu có thể tới phòng tôi được chứ???"
Tuấn Anh cười khổ rồi đáp:
- Xin lỗi đã để ông chờ lâu, bây giờ tôi sẽ tới ngay!!!!
Vừa cúp máy xong thì Tuấn Anh thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Hải Yến nhưng hắn lại đang vội nên hắn cũng thầm xin lỗi cô nàng rồi rửa mặt cho tỉnh ngủ sau đó thì cũng ngay lập tức đi tới phòng của hiệu trưởng Kỳ, trên đường đi thì hắn cũng không quên gọi điện cho Hải Yến để thông báo cho nàng là đừng tới tìm hắn nhưng đáp lại ở đầu dây bên kia chỉ là giọng của chị tổng đài:
- "Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!!!"
Gọi đi gọi lại thì cũng chỉ có chị tổng đài nghe máy, trong đầu hắn hy vọng là Hải Yến không tới để tìm hắn trong buổi tối ngày hôm nay, phóng mây trên bầu trời đêm thì sau khoảng 5 phút thì hắn cũng đã tới phòng làm việc của hiệu trưởng Kỳ, thấy qua tấm kính cửa sổ thì thấy ông hiệu trưởng Kỳ đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ và ông ta đang uống trà thì hắn liền gõ gõ lên cánh cửa gỗ, hiệu trưởng Kỳ nghe thấy tiếng gõ cửa thì cũng ra để tiếp đón hắn, sau một hồi hỏi thăm sức khỏe xã giao thì hiệu trưởng Kỳ cũng vào chủ đề chính:
- Tuấn Anh chân nhân này, tôi nói điều này ra thì xin cậu giữ kín chuyện này một chút!!!
Tuấn Anh tỏ ra không có vấn đề gì:
- Ông cứ nói đi!!!
Hiệu trưởng Kỳ thở dài rồi nói:
- Ở trường này thì tính cả cô sinh viên Thư Anh này là án mạng thứ sáu ở đây rồi, những nạn nhân trước thì cũng đều là nữ cả và trùng hợp là tất cả sáu cô nữ sinh này đều chết ở khu vực hồ và lúc nào cũng đều là vào 13 giờ à!!!
Tuấn Anh nghe xong thì hỏi:
- Vậy vụ án đầu tiên là ai???
Hiệu trưởng Kỳ thở dài nặng nề:
- Tôi lúc đó thì cũng mới chỉ là một cậu sinh viên năm nhất thôi nên tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ biết là cô nữ sinh đó tên là Xuân Dao, học cùng khoa với tôi mà nghe chừng cô nữ sinh đó bị... bị...
Tuấn Anh thấy bị ngắt quãng thì liền thúc giục:
- Cô ấy bị gì???
Hiệu trưởng Kỳ sau đó liền đứng lên rồi quay người ra hướng cửa sổ mà nhìn ra xa xăm như để che giấu gì đó rồi ông ta đưa tay lên mà bỏ kính xuống rồi đưa tay liên quệt đi dòng nước mắt rồi nói tiếp:
- Cô ấy bị bọn lính Nhật Bản cưỡng hiếp rồi vứt xác cô ấy xuống hồ, cô ấy cũng là... e... em gái của tôi!!!
Tuấn Anh nghe xong thì thở dài:
- Vậy những người còn lại thì như thế nào???
Hiệu trưởng Kỳ đeo lại kính rồi ngồi xuống ghế:
- Với cô nữ sinh thứ hai là xảy ra khoảng 10 năm sau cái chết của Xuân Dao này thì lúc đó tôi đã là một giảng viên trong trường rồi và bọn lính Nhật đã rút nhưng tôi cũng không hiểu là cô ấy do thất tình hay gì đó mà tự gieo mình xuống hồ nước à!!!!
Tuấn Anh nghe xong thì suy tư một lúc rồi nói:
- Vậy thì khả năng ở dưới cái hồ nước đó tôi chắc chắn là có một thứ gì đó nhưng tôi có một chút thắc mắc nhưng mà không biết là ông có biết không???
Hiệu trưởng Kỳ nói:
- Cậu cứ nói đi!!!
Tuấn Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Nếu như hồ nước đó có tận sáu mạng người vậy thì tại sao tôi lại chỉ cảm nhận được quanh đó chỉ có một luồng quỷ khí mỏng manh là sao???
Hiệu trưởng Kỳ như nhớ ra cái gì:
- Vậy có thể là do một vị cao tăng đắc đạo nhờ một cơ duyên nào đó đã tới đây để trấn yểm lại một phần hồn phách hay sao đó và trước khi vị tăng nhân ấy vì quá sức mà viên tịch thì đã nói với chúng tôi là khoảng 50 năm sau sẽ có người giải quyết hết mọi việc...
Rồi như nhớ ra gì đó thì hiệu trưởng Kỳ liền nói thêm:
- À mà tính ra từ đó tới nay đã là khoảng 50 năm rồi à!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì gật đầu rồi nói:
- Vậy thì phải rồi, mà còn vụ việc gần nhất đã xảy ra là bao lâu rồi???
Hiệu trưởng Kỳ suy tư một chút rồi ông ta liền nói:
- Đã xảy ra từ ba năm trước, nạn nhân có tên là Ngọc Dương, cũng là một sinh viên ưu tú!!!
Tuấn Anh nghe xong thì để ý thấy đã là 10 giờ, hắn liền đứng dậy rồi nói:
- Vậy là đủ rồi, bây giờ cũng đã khá muộn rồi, tôi nghĩ ông nên về đi, còn lại thì để đó cho tôi!!!
Hiệu trưởng Kỳ nghe vậy thì cười rồi nói:
- Đa tạ Tuấn Anh chân nhân...
Sau đó thì ông ta quay sang bên góc bên trái của chiếc ghế để lấy phích nước sôi thì bỗng như nhớ ra một điều gì đó, đang định hỏi Tuấn Anh thì khi quay lại đã không thấy Tuấn Anh đâu nữa, ông ta liền gãi đầu rồi cũng thu xếp đồ đạc rồi tắt đèn, sau đó ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa rồi lão cũng xuống nhà để xe mà ra về.
Còn với Tuấn Anh lúc này thì sau khi dùng phép ẩn thân để biến mất như Batman trước hiệu trưởng Kỳ, trong đầu hắn đã có một chút suy tính gì đó nhưng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì chẳng hiểu sao những cái lúc nước sôi lửa bỏng ông bạn dạ dày bên dưới lại réo lên, cảm thấy đói nên hắn cũng đã đi đánh một bữa rồi tính tiếp, hắn liền lấy điện thoại ra để gọi cho Kiến Phương nhưng hắn lại không liên lạc được nên thôi mình đi trước...
Thời gian cứ thế mà trôi và ngay sau Tết âm lịch thì vào ngày 10 tháng 2 hôm đó thì Hải Yến do có hẹn ở một sân quần vợt lớn và nàng đã rủ Tuấn Anh đi theo để xem mình thi đấu quần vợt cho giảm calo sau Tết, xem được một hồi thì hắn được cô nàng rủ vào đánh đôi nhưng do hắn không phải huyền thoại quần vợt Roger Federer và cũng chẳng hiểu cái mẹ gì về luật của quần vợt nên hắn cũng xin cáo, không thì vào sân thì có mà làm trò cười cho thiên hạ mất.
Sau khi rút lui về hậu trường thì khi này Tuấn Anh hắn đang ngồi một góc có mái che nắng để xem Hải Yến đánh quần vợt, rồi khi nào kết thúc một point thì đưa khăn cho cô nàng lau mồ hôi, còn đang mải ngắm nhìn vóc dáng ngon ngọt của Hải Yến trong bộ váy thể thao trắng tinh di chuyển linh hoạt trên sân khiến cho Tuấn Anh hắn càng xem càng mê, vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ xinh đẹp của Hải Yến thì bỗng tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên đã khiến hắn trở lại với thực tại, lấy ra xem thì thấy người gọi đến cho hắn là hiệu trưởng Kỳ Phan, không biết là có việc gì nên hắn cũng bắt máy nghe xem ông ta gọi tới có việc gì:
- Alô, tôi nghe đây hiệu trưởng Kỳ!!!
Ở đầu dây bên kia thì giọng nói của hiệu trưởng Kỳ có vẻ gì đó là vô cùng khẩn trương:
- "À Tuấn Anh chân nhân, ở sau trường xảy ra biến rồi, có vẻ như là một chuyện linh dị, cậu có ở trong trường không, nếu không thì cậu có thể về được không???"
Nghe xong thì Tuấn Anh cũng thở phào vì tưởng giáo viên dạy triết mách lẻo với ông hiệu trưởng về thái độ của mình và ả ta còn dọa sẽ đánh trượt mình nhưng hiệu trưởng Kỳ gọi tới là việc khác và ông ta đã chống lưng cho mình rồi thì còn sợ cái chó gì, nhưng vì ông ta lại nói tới chuyện linh dị hay gì gì đó đã khiến chi Tuấn Anh hơi tò mò, hắn liền hỏi lại:
- Ông có thể nói rõ cho tôi biết cụ thể đó là biến gì không???
Hiệu trưởng Kỳ bên này nghe xong thì thở dài rồi đáp:
- "Haizz, trong khuôn viên sau trường có sinh viên... mà thôi, nghe cậu nói thì tôi biết là cậu không ở trong trường rồi, cậu cứ về đi rồi sẽ rõ!!!"
Biết có biến không thể nói rõ qua điện thoại, Tuấn Anh hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều mà đáp lại:
- Được, tôi về luôn đây!!!
Nghe xong lời của hiệu trưởng Kỳ thì nhân lúc Hải Yến và cô nàng bên đối thủ đang trong thời gian nghỉ giải lao sau khi hết set 1 thì Tuấn Anh tiến lại chỗ Hải Yến đang ngồi nghỉ giải lao rồi viện ra một lý do để nói với cô nàng:
- Haizz, cậu bạn cùng lớp gọi mình về để thi nốt môn triết á, mình phải về gấp, chúc cậu thi đấu tốt set còn lại nhé, có gì thì mình sẽ liên lạc lại với cậu sau!!!
Nghe xong thì Hải Yến cũng gật đầu rồi cũng thông cảm cho hắn, nàng liền nói:
- Cậu đi đường cẩn thận nhé, hoàn thành xong bài thi thì cậu nhớ gọi cho mình đó, tối nay mình mời!!!
Hải Yến vừa nói xong thì Tuấn Anh cũng gật đầu và chỉ cần có vậy thì hắn cũng ngay lập tức xoay người chạy đi, bên này thì huấn luyện viên của đối thủ bên này vốn cũng là một ông chú tầm 30 thấy vậy thì cũng tiến lại rồi nói với cô nàng:
- Bạn trai của em đẹp trai lắm!!!
Hải Yến nghe vậy thì cũng cười cười rồi thời gian vài phút nghỉ giải lao cũng hết và nàng cùng với đối thủ cũng trở lại sân để tiếp tục với trận đầu mà không để ý tới cái nét mặt của gã huấn luyện viên đó có vẻ như ghen tức với Tuấn Anh và điều kỳ lạ mà đến cả Tuấn Anh cũng không để ý đó chính là đối thủ của Hải Yến có vóc dáng y hệt cô nàng và có cái tên là Ngọc Dương...
Còn Tuấn Anh hắn lúc này thì sau khi chạy tới một góc khuất ít người qua lạ, hắn vừa định triệu hồi ra bạch hoàng vân nhưng lại nhớ ra lúc này đang là 3 giờ chiều, đông người đi lại bên dưới mà nhỡ để ý lên trời mà thấy mây chở người có mà vỡ mặt nên hắn cũng đành tiến ra đường lớn rồi book tạm một chuyến uber để chạy về trường để xem có biến gì mà khiến cho hiệu trưởng Kỳ gấp gáp tới vậy.
Sau 20 phút thì anh tài xế cũng đưa hắn trở lại trước cổng đại học Thanh Hoa, vừa trở lại tới cổng trường thì từ bên ngoài Tuấn Anh đã thấy những chiếc xe cảnh sát đỗ đầy ở bên ngoài, những người dân xung quanh khu vực này cũng đang bu đen bu đỏ vào để hóng biến, vừa trả tiền cho tài xế uber xong thì Tuấn Anh cũng chen chúc giữa dòng người để có thể len lỏi vào bên trong.
Bên trong khuôn viên trường lúc này thì hắn để ý thấy phía tay trái đang có khá nhiều người với bộ trang phục của cảnh sát, rất có thể đó là nơi xảy ra vụ việc, Tuấn Anh vừa định đi tới thì điện thoại trong túi quần hắn lại reo lên, lấy ra thì thấy là Kiến Phương gọi tới, đoán là ông bạn gọi mình để tối rủ đi ăn nhưng đang có chút việc nên hắn cũng đành từ chối cuộc gọi.
Xong hắn liền nhanh chân chạy lại khu hiện trường thì hắn phải khựng lại vì bị cản bởi những tấm băng đỏ có ghi rõ dòng chữ màu trắng "Hiện trường vụ án, không nhiệm vụ miễn vào!!!" được quấn quanh khu vực hồ nước, thấy vậy thì chưa biết vào kiểu gì để xem xét thì thấy phía hồ nước lớn phía sau trường thấy một bóng người ở bên trong liền vẫy tay ra hiệu cho hắn đi tới và người đó không ai khác chính là hiệu trưởng Kỳ Phan.
Thấy thế thì hắn cũng vươn chân bước qua tấm băng, vừa vào được bên trong hiện trường thì hắn cũng đã thấy một cái cáng đặt dưới đất và đang để thi thể nạn nhân nằm bên trên vào được phủ lên một tấm vải trắng đã thấm ướt bởi máu và nước, rất có thể là do đuối nước, Tuấn Anh khẽ dùng phép triệu hồn phách xung quanh nơi này nhưng không hề có một linh hồn nào, còn đang đăm chiêu thì hiệu trưởng Kỳ đã tiến lại chỗ hắn đang đứng rồi nói:
- Tuấn Anh chân nhân, đây là vụ án thứ sáu xảy ra ở khu vực này rồi!!!
Tuấn Anh liền hỏi hiệu trưởng Kỳ:
- Vậy ông có biết nạn nhân là ai không???
Hiệu trưởng Kỳ gật đầu:
- Tôi biết, nạn nhân là Thư Anh, sinh viên năm cuối và có học lực khá xuất sắc của trường à, rõ ràng là đầu năm tôi đã mời thầy về trấn lại khu vực này nhưng không hiểu sao vẫn có người chết à!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì không vội nói là trấn yểm này là đồ rởm nên cũng đành gật đầu rồi nói:
- Hiệu trưởng Kỳ, bây giờ tôi chưa thể hành động được, tối nay tôi sẽ đi tìm hiểu, liệu ông có thể cho tôi biết là vụ gần nhất xảy ra là bao lâu rồi không và đã có tổng cộng bao nhiêu người đã mất ở đây rồi???
Đang định nói thì hiệu trưởng Kỳ bị một anh cảnh sát gọi ra để lấy lời khai, cảm thấy hiệu trưởng Kỳ đang bị khó xử thì Tuấn Anh liền nói:
- Vậy tối nay tôi sẽ qua phòng gặp ngài!!!
Nghe được thì hiệu trưởng Kỳ cũng gật đầu như đồng ý, Tuấn Anh đang định đi thì không rõ từ đâu một luồng quỷ khí mỏng manh lại lướt qua người hắn, cảm nhận được đây không phải điềm tốt, hắn liền quay người lại rồi đi ra, vừa đi vừa suy ngẫm thì không hiểu sao hay nói đúng hơn là hắn đi không thèm nhìn đường mà suy tư như một gã mọt sách và bị va phải một người đang chạy lại khiến cho cả hai không chủ động được mà ngã ra ra phía sau.
Tuấn Anh sau khi định tâm lại thì ngay lập tức hắn cũng đứng lên thì hắn phát hiện ra người đâm vào mình lại là một cô cảnh sát, nhìn tổng quát về cô nàng cảnh sát này thì ngoài bộ cảnh phục cứng nhắc ra thì nói chung là body và khuôn mặt cũng vô cùng mlem, sau khi nhìn ngắm cô nàng một chút thì Tuấn Anh liền tiến lại về phía cô cảnh sát rồi đưa tay ra rồi nói:
- Người đẹp, cô có cần tôi giúp không???
Cô nàng cảnh sát kia mặc dù đang hơi ê ẩm nơi "trái đào" thì khi thấy Tuấn Anh đưa tay ra thì cũng làm bộ không thèm quan tâm tới ngươi mà tự mình đứng dậy rồi phủi qua quần áo cho hết bụi, thấy cô cảnh sát xinh đẹp đã có thể tự đứng dậy được thì Tuấn Anh thở dài rồi đi ra hướng khác, không thèm quan tâm đến cô ta nữa vì nhiệm vụ của mình bây giờ là phải đi về phòng mà vạch ra kế hoạch, vừa đi được một đoạn thì hắn lại bị cô cảnh sát kia gọi lại:
- Này, cậu ít ra phải có một lời xin lỗi tôi chứ!!!
Tuấn Anh nghe thấy vô lý liền quay lại mà nói:
- Cái gì, rõ ràng là cô đi đường cứ mải ghi chép không nhìn đường mà va vào tôi thì có, tôi không muốn nói thì thôi chứ cô lại bắt đền tôi hả???
Nàng cảnh sát nghe xong thì có vẻ như tức lắm, cô ta không nói không rằng liền sử dụng quyền hạn của mình mà tiến lên rồi đưa tay vào túi quần rồi lấy ra một chiếc còng số 8, rồi đưa tay chộp lấy cổ tay phải của Tuấn Anh rồi khi cô nàng vừa cài một vào một bên cổ tay của Tuấn Anh, cô nàng nói:
- Xin mời anh lên đồn, chúng tôi nhận thấy anh có dấu hiệu khả nghi liên quan tới vụ án, anh có quyền được giữ im lặng và mời luật sư tới!!!
Tuấn Anh thấy vô cơ bị còng tay, hắn liền phản bác lại:
- Này cô em, cô bắt nhầm người rồi đó!!!
Dứt lời hắn liền nhân lúc cô cảnh sát không để ý thì hắn liền dùng thuật ẩn thân mà biến mất vào hư không và khiến cho chiếc còng tay vô lực mà rơi xuống còn cô cảnh sát như không tin vào mắt mình khi mà một người thanh niên tự dưng biến mất ngay trước mắt mình, rõ ràng là mình vừa bắt được một tên có khả nghi mà bây giờ hắn lại chạy đi đâu rồi, cô nàng ngẩn người ra rồi nói nhỏ:
- Không lẽ hắn là yêu quái, không được, mình phải gọi cho anh yêu mới được...
Còn Tuấn Anh thì sau khi biến mất thì lúc này hắn đã trở lại trong phòng ở ký túc xá, trong đầu hắn nghĩ:
- "Đã không xin lỗi thì thôi lại còn bày đặt bắt người vô cớ... con điên!!!"
Hắn cười lên một tiếng rồi ngả lưng nằm xuống giường nhưng vừa đặt được lưng xuống để suy nghĩ xem tối nay nên bắt đầu từ đâu và tại sao lại có một luồng quỷ khí lại luẩn quẩn quanh hiện trường, đang suy nghĩ thì như có một cái gì đó bay vào phòng rồi nó tan ra như những hạt bụi rồi khiến cho hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay, bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho hắn tỉnh giấc, hắn nhìn điện thoại thì đã thấy bây giờ là 21 giờ kém 15 phút và người gọi cho hắn chính là hiệu trưởng Kỳ Phan, hắn sau đó đưa tay quệt đi vệt nước dãi khô trên khóe miệng rồi mới bắt máy:
- Tôi nghe!!!
Hiệu trưởng Kỳ bên này liền nói:
- "À Tuấn Anh chân nhân, bây giờ cậu có thể tới phòng tôi được chứ???"
Tuấn Anh cười khổ rồi đáp:
- Xin lỗi đã để ông chờ lâu, bây giờ tôi sẽ tới ngay!!!!
Vừa cúp máy xong thì Tuấn Anh thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Hải Yến nhưng hắn lại đang vội nên hắn cũng thầm xin lỗi cô nàng rồi rửa mặt cho tỉnh ngủ sau đó thì cũng ngay lập tức đi tới phòng của hiệu trưởng Kỳ, trên đường đi thì hắn cũng không quên gọi điện cho Hải Yến để thông báo cho nàng là đừng tới tìm hắn nhưng đáp lại ở đầu dây bên kia chỉ là giọng của chị tổng đài:
- "Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!!!"
Gọi đi gọi lại thì cũng chỉ có chị tổng đài nghe máy, trong đầu hắn hy vọng là Hải Yến không tới để tìm hắn trong buổi tối ngày hôm nay, phóng mây trên bầu trời đêm thì sau khoảng 5 phút thì hắn cũng đã tới phòng làm việc của hiệu trưởng Kỳ, thấy qua tấm kính cửa sổ thì thấy ông hiệu trưởng Kỳ đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ và ông ta đang uống trà thì hắn liền gõ gõ lên cánh cửa gỗ, hiệu trưởng Kỳ nghe thấy tiếng gõ cửa thì cũng ra để tiếp đón hắn, sau một hồi hỏi thăm sức khỏe xã giao thì hiệu trưởng Kỳ cũng vào chủ đề chính:
- Tuấn Anh chân nhân này, tôi nói điều này ra thì xin cậu giữ kín chuyện này một chút!!!
Tuấn Anh tỏ ra không có vấn đề gì:
- Ông cứ nói đi!!!
Hiệu trưởng Kỳ thở dài rồi nói:
- Ở trường này thì tính cả cô sinh viên Thư Anh này là án mạng thứ sáu ở đây rồi, những nạn nhân trước thì cũng đều là nữ cả và trùng hợp là tất cả sáu cô nữ sinh này đều chết ở khu vực hồ và lúc nào cũng đều là vào 13 giờ à!!!
Tuấn Anh nghe xong thì hỏi:
- Vậy vụ án đầu tiên là ai???
Hiệu trưởng Kỳ thở dài nặng nề:
- Tôi lúc đó thì cũng mới chỉ là một cậu sinh viên năm nhất thôi nên tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ biết là cô nữ sinh đó tên là Xuân Dao, học cùng khoa với tôi mà nghe chừng cô nữ sinh đó bị... bị...
Tuấn Anh thấy bị ngắt quãng thì liền thúc giục:
- Cô ấy bị gì???
Hiệu trưởng Kỳ sau đó liền đứng lên rồi quay người ra hướng cửa sổ mà nhìn ra xa xăm như để che giấu gì đó rồi ông ta đưa tay lên mà bỏ kính xuống rồi đưa tay liên quệt đi dòng nước mắt rồi nói tiếp:
- Cô ấy bị bọn lính Nhật Bản cưỡng hiếp rồi vứt xác cô ấy xuống hồ, cô ấy cũng là... e... em gái của tôi!!!
Tuấn Anh nghe xong thì thở dài:
- Vậy những người còn lại thì như thế nào???
Hiệu trưởng Kỳ đeo lại kính rồi ngồi xuống ghế:
- Với cô nữ sinh thứ hai là xảy ra khoảng 10 năm sau cái chết của Xuân Dao này thì lúc đó tôi đã là một giảng viên trong trường rồi và bọn lính Nhật đã rút nhưng tôi cũng không hiểu là cô ấy do thất tình hay gì đó mà tự gieo mình xuống hồ nước à!!!!
Tuấn Anh nghe xong thì suy tư một lúc rồi nói:
- Vậy thì khả năng ở dưới cái hồ nước đó tôi chắc chắn là có một thứ gì đó nhưng tôi có một chút thắc mắc nhưng mà không biết là ông có biết không???
Hiệu trưởng Kỳ nói:
- Cậu cứ nói đi!!!
Tuấn Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Nếu như hồ nước đó có tận sáu mạng người vậy thì tại sao tôi lại chỉ cảm nhận được quanh đó chỉ có một luồng quỷ khí mỏng manh là sao???
Hiệu trưởng Kỳ như nhớ ra cái gì:
- Vậy có thể là do một vị cao tăng đắc đạo nhờ một cơ duyên nào đó đã tới đây để trấn yểm lại một phần hồn phách hay sao đó và trước khi vị tăng nhân ấy vì quá sức mà viên tịch thì đã nói với chúng tôi là khoảng 50 năm sau sẽ có người giải quyết hết mọi việc...
Rồi như nhớ ra gì đó thì hiệu trưởng Kỳ liền nói thêm:
- À mà tính ra từ đó tới nay đã là khoảng 50 năm rồi à!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì gật đầu rồi nói:
- Vậy thì phải rồi, mà còn vụ việc gần nhất đã xảy ra là bao lâu rồi???
Hiệu trưởng Kỳ suy tư một chút rồi ông ta liền nói:
- Đã xảy ra từ ba năm trước, nạn nhân có tên là Ngọc Dương, cũng là một sinh viên ưu tú!!!
Tuấn Anh nghe xong thì để ý thấy đã là 10 giờ, hắn liền đứng dậy rồi nói:
- Vậy là đủ rồi, bây giờ cũng đã khá muộn rồi, tôi nghĩ ông nên về đi, còn lại thì để đó cho tôi!!!
Hiệu trưởng Kỳ nghe vậy thì cười rồi nói:
- Đa tạ Tuấn Anh chân nhân...
Sau đó thì ông ta quay sang bên góc bên trái của chiếc ghế để lấy phích nước sôi thì bỗng như nhớ ra một điều gì đó, đang định hỏi Tuấn Anh thì khi quay lại đã không thấy Tuấn Anh đâu nữa, ông ta liền gãi đầu rồi cũng thu xếp đồ đạc rồi tắt đèn, sau đó ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa rồi lão cũng xuống nhà để xe mà ra về.
Còn với Tuấn Anh lúc này thì sau khi dùng phép ẩn thân để biến mất như Batman trước hiệu trưởng Kỳ, trong đầu hắn đã có một chút suy tính gì đó nhưng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì chẳng hiểu sao những cái lúc nước sôi lửa bỏng ông bạn dạ dày bên dưới lại réo lên, cảm thấy đói nên hắn cũng đã đi đánh một bữa rồi tính tiếp, hắn liền lấy điện thoại ra để gọi cho Kiến Phương nhưng hắn lại không liên lạc được nên thôi mình đi trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.