Chương 81: Đều Là Nhân Vật Khó Chơi
Peter Heart
20/09/2023
Chương 81: Đều Là Nhân Vật Khó Chơi
"Hồng Lĩnh chúng ta từ trước đến nay luôn luôn ở khu vực này, không ai có thể xâm phạm. Ngay cả giữa các tộc trong Hồng Lĩnh cũng không thể xâm phạm lẫn nhau. Nhưng giờ thì sao?"
"Trước có Hồng thôn chúng ta, sau lại có Liên minh Hồng Lĩnh các vị tiến hành thâu tóm các tộc. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để chứng minh những gì ta nói là sự thật!" Lý Bôn cũng không dấu giếm ý đồ của Hồng thôn.
Nguyễn Trãi liếc mắt:
"Thứ cho ta nói thẳng, Liên minh Hồng Lĩnh chúng ta thành lập cũng là vì Hồng thôn các vị. Hồng thôn không ngừng xâm chiếm giết hại các tộc xung quanh, chúng ta không thể không đề phòng".
Lý Bôn từ tốn đáp lời:
"Không biết các vị nghe từ đâu việc chúng ta giết hại các tộc?"
"Hừ! Hàng loạt các tộc phía nam đã bị xâm chiếm, nơi ở bị đốt cháy sạch sẽ, người thì không biết tung tích. Ở phía bắc có tộc người Hạ bị các ngươi phục kích, giết hại vô số. Chẳng lẽ không phải người Hồng thôn các ngươi làm!" Nguyễn Trãi cao giọng chất vấn, Trần Nguyên Hãn bên cạnh tuy không nói gì nhưng ánh mắt trở nên cực kỳ sắc lạnh.
Lý Bôn vẫn rất bình tĩnh:
"Đúng là chúng ta có thâu tóm các tộc, nhưng không hề giết hại bọn họ. Tất cả hiện tại đều đang sống an ổn ở Hồng thôn, trở thành con dân Hồng thôn. Còn về phần người Hạ, bọn họ bị người Sơn Việt giết chết, là chúng ta ra tay trợ giúp họ. Hơn nữa thủ lĩnh người Hạ hiện vẫn ở Hồng thôn, giữ chức vụ rất trọng yếu."
"Các ngươi muốn chúng ta quy phục Hồng thôn như bọn họ?" Trần Nguyên Hãn trầm giọng.
"Dĩ nhiên chúng ta cũng muốn như thế, nhưng các ngươi đồng ý sao?"
Trần Nguyên Hãn và Nguyễn Trãi nhìn nhau, không ngờ Lý Bôn lại trả lời thẳng thừng như thế:
"Lý huynh quả nhiên hào sảng. Ngươi cũng biết là không thể, vậy mục đích các ngươi đến đây là để làm gì?"
"Các vị!" Cao Bá Quát bỗng lên tiếng, "hôm nay chúng ta không nhất thiết phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng, mọi người tạm gác lại những sự không vui. Bôn thủ trưởng! Ngươi hãy để các vị bằng hữu tiếp tục thưởng thức tiệc ngon. Có chuyện gì từ từ giải quyết cũng không muộn!"
Nguyễn Trãi cau mày, thầm nghĩ tại sao con hàng này lại chuyển chủ đề.
"Các ngươi thấy những thứ này như thế nào? Có thuận miệng không?" Cao Bá Quát nhanh nhảu.
"Quả thật rất ngon, từ xưa đến nay chúng ta chưa được ăn chúng bao giờ".
"Thú thật với chư vị, những thứ này tuy ngon nhưng cũng không phải là thứ ngon nhất, ở Hồng thôn chúng ta còn nhiều thứ hơn nhiều. Nếu các vị có nhã hứng, chúng ta có thể cung cấp cho các vị dùng thoả thích!"
Nguyễn Trãi à lên một tiếng như đã hiểu dụng ý của Cao Bá Quát.
"Đa tạ Cao huynh đệ, chúng ta xưa nay quen ăn thịt, những thứ này tuy ngon nhưng chúng ta cũng không có quá nhiều nhu cầu. Hơn nữa việc làm ra chúng chắc cũng không dễ dàng gì. Không nên nhọc lòng chư vị!"
"Ha ha, Nguyễn huynh đừng khách sáo, đúng là việc làm ra chúng cũng khá vất vả. Nhưng cũng không đến nổi nguy hiểm như săn thú rừng. Hơn nữa, hoàn toàn có thể thay thế chúng để trở thành lương thực chính, lại còn có thể dự trữ lâu ngày. Hồng thôn chúng ta xưa kia cũng như các vị, chỉ dùng thịt thú rừng làm thức ăn, nhưng cũng chỉ được bữa đói bữa no, con dân khốn khổ".
"Thôi được, nếu Cao huynh có lòng, chúng ta cũng không tiện từ chối. Nhưng từ Hồng thôn đến đây đường xá xa xôi, chúng ta không thể để mọi người vất vả vận chuyển đến đây thường xuyên. Chi bằng các vị có thể hướng dẫn chúng ta cách làm, con dân Hồng Lĩnh sẽ ghi nhớ công ơn của chư vị."
"Ha ha, Nguyễn huynh có điều không biết. Những thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng muốn làm ra chúng cần phải có thời gian dài học tập. Hơn nữa chúng ta tại Hồng thôn cũng không phải là người trực tiếp làm ra, cần khá nhiều giai đoạn. Không thể chỉ dẫn một cách qua loa là được".
Biết là không thể dễ dàng moi ra bí quyết từ Cao Bá Quát, Trần Nguyên Hãn đành hỏi dò:
"Như vậy ý của Cao huynh như thế nào?"
Cao Bá Quát vờ như suy nghĩ, sao đó liền vỗ đùi cái "chát":
"Ta có ý này, các vị nghe thử có được không?"
"Cao huynh cứ nói, đừng ngại!"
"Thực ra bản thân Hồng thôn cũng không thể cung cấp cho các vị thời gian dài. Hơn nữa để mọi người không ngại, chúng ta có thể trao đổi, để mọi người ai cũng vui lòng."
"Trao đổi? Trao đổi như thế nào?"
"Là như vầy, chúng ta sẽ dùng thức ăn để đổi lấy một số thứ Hồng thôn đang cần. Các vị chỉ cần tìm được, chúng ta sẽ nhận lấy. Đôi bên không ai nợ ai!"
"Không biết Hồng thôn cần thứ gì?"
"Có rất nhiều thứ Hồng thôn đang cần nhưng không có nhiều thời gian để tìm kiếm. Ta sẽ cho chư vị một bảng danh sách, tìm được thứ gì sẽ đổi thứ đó".
"Nếu Cao huynh đã nói như vậy, ta cũng không từ chối. Nhưng Hồng Lĩnh chúng ta cũng bận rộn nhiều thứ, hơn nữa những thứ chư vị cần, chúng ta cũng chưa chắc dễ dàng tìm được".
"Nguyễn huynh và Trần huynh yên tâm, chúng ta nhất định không để mọi người thiệt thòi. Tất cả đều là con dân Hồng Lĩnh, ai nấy được ấm no cũng là điều chúng ta canh cánh bấy lâu nay."
Cao Bá Quát miệng lưỡi trơn tru. Rốt cuộc cũng thành công thuyết phục được hai người trao đổi hàng hoá.
Hắn lấy ra một cuộn tre, bên trên ghi chi chít những thứ Hồng thôn cần. Đặc biệt là hai thứ muối và sắt.
Muối hiện tại chính là thứ Hồng thôn thiếu nhất. Nguyễn Long đã cử một nhóm người đến khu vực vùng biển phía Đông để làm muối. Nhưng đường xá xa xôi, nhân lực lại thiếu thốn nên sản lượng cũng không được bao nhiêu.
"Thứ cho chúng ta ngu muội, không hiểu bên trên viết thứ gì?" Nguyễn Trãi nhìn tới nhìn lui cũng không thể hiểu được loại chữ của Hồng thôn. Hắn cũng không thắc mắc việc Cao Bá Quát có chuẩn bị từ trước, thầm nghĩ đây có lẽ là mục đích chính của chuyến đi lần này.
"Đây là chữ viết của Hồng thôn chúng ta để tiện ghi chép, chư vị chỉ cần học trong vài ngày chắc hẳn có thể sử dụng".
Nguyễn Trãi trông có vẻ thích thú với loại chữ viết này, cứ chăm chú nhìn mãi nhưng lời nói lại tỏ ra hờ hững.
"Từ xưa đến nay, người Việt chúng ta đều xài khoa đẩu, chữ viết của ông cha để lại. Bây giờ dùng chữ mới để thay thế, ta e có sự bất kính vô ơn đối với các bậc tiền bối".
"Nguyễn huynh lượng thứ, chúng ta thiết nghĩ ông cha ta sáng tạo chữ viết để con cháu tiện trong việc sử dụng. Nhưng ngươi cũng thấy, chữ khoa đẩu thật sự khó học, đến hiện tại cũng không còn mấy người biết".
"Đây cũng là chữ của người Việt chúng ta tạo nên, lại thuận tiện dễ học. Các bậc tiên hiền thấy con cháu người Việt làm nên được những thứ này, ắt hẳn vui mừng mới phải, nào có chuyện vô ơn bất kính".
"Nhưng các vị cũng có nhiều việc cần xử lý tại bản địa. Đâu thể ở lâu để giúp chúng ta học chữ. Nếu không hướng dẫn. Chúng ta làm sao có thể sử dụng được chúng". Lời nói của Nguyễn Trãi rõ ràng muốn có người ở lại dạy chữ, nhưng ai nấy đều biết là cần con tin.
"Chuyện này chúng ta cũng đã có tính toán. Hồng thôn chúng ta dành một vị trí đạc biệt cho việc dạy chữ. Chỉ cần các vị cử một số người đến Hồng thôn học tập. Không bao lâu có thể trở về dạy lại mọi người, tiện thể cũng có thể tìm hiểu một số cách làm việc của chúng ta".
"Hồng Lĩnh chúng ta từ trước đến nay luôn luôn ở khu vực này, không ai có thể xâm phạm. Ngay cả giữa các tộc trong Hồng Lĩnh cũng không thể xâm phạm lẫn nhau. Nhưng giờ thì sao?"
"Trước có Hồng thôn chúng ta, sau lại có Liên minh Hồng Lĩnh các vị tiến hành thâu tóm các tộc. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để chứng minh những gì ta nói là sự thật!" Lý Bôn cũng không dấu giếm ý đồ của Hồng thôn.
Nguyễn Trãi liếc mắt:
"Thứ cho ta nói thẳng, Liên minh Hồng Lĩnh chúng ta thành lập cũng là vì Hồng thôn các vị. Hồng thôn không ngừng xâm chiếm giết hại các tộc xung quanh, chúng ta không thể không đề phòng".
Lý Bôn từ tốn đáp lời:
"Không biết các vị nghe từ đâu việc chúng ta giết hại các tộc?"
"Hừ! Hàng loạt các tộc phía nam đã bị xâm chiếm, nơi ở bị đốt cháy sạch sẽ, người thì không biết tung tích. Ở phía bắc có tộc người Hạ bị các ngươi phục kích, giết hại vô số. Chẳng lẽ không phải người Hồng thôn các ngươi làm!" Nguyễn Trãi cao giọng chất vấn, Trần Nguyên Hãn bên cạnh tuy không nói gì nhưng ánh mắt trở nên cực kỳ sắc lạnh.
Lý Bôn vẫn rất bình tĩnh:
"Đúng là chúng ta có thâu tóm các tộc, nhưng không hề giết hại bọn họ. Tất cả hiện tại đều đang sống an ổn ở Hồng thôn, trở thành con dân Hồng thôn. Còn về phần người Hạ, bọn họ bị người Sơn Việt giết chết, là chúng ta ra tay trợ giúp họ. Hơn nữa thủ lĩnh người Hạ hiện vẫn ở Hồng thôn, giữ chức vụ rất trọng yếu."
"Các ngươi muốn chúng ta quy phục Hồng thôn như bọn họ?" Trần Nguyên Hãn trầm giọng.
"Dĩ nhiên chúng ta cũng muốn như thế, nhưng các ngươi đồng ý sao?"
Trần Nguyên Hãn và Nguyễn Trãi nhìn nhau, không ngờ Lý Bôn lại trả lời thẳng thừng như thế:
"Lý huynh quả nhiên hào sảng. Ngươi cũng biết là không thể, vậy mục đích các ngươi đến đây là để làm gì?"
"Các vị!" Cao Bá Quát bỗng lên tiếng, "hôm nay chúng ta không nhất thiết phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng, mọi người tạm gác lại những sự không vui. Bôn thủ trưởng! Ngươi hãy để các vị bằng hữu tiếp tục thưởng thức tiệc ngon. Có chuyện gì từ từ giải quyết cũng không muộn!"
Nguyễn Trãi cau mày, thầm nghĩ tại sao con hàng này lại chuyển chủ đề.
"Các ngươi thấy những thứ này như thế nào? Có thuận miệng không?" Cao Bá Quát nhanh nhảu.
"Quả thật rất ngon, từ xưa đến nay chúng ta chưa được ăn chúng bao giờ".
"Thú thật với chư vị, những thứ này tuy ngon nhưng cũng không phải là thứ ngon nhất, ở Hồng thôn chúng ta còn nhiều thứ hơn nhiều. Nếu các vị có nhã hứng, chúng ta có thể cung cấp cho các vị dùng thoả thích!"
Nguyễn Trãi à lên một tiếng như đã hiểu dụng ý của Cao Bá Quát.
"Đa tạ Cao huynh đệ, chúng ta xưa nay quen ăn thịt, những thứ này tuy ngon nhưng chúng ta cũng không có quá nhiều nhu cầu. Hơn nữa việc làm ra chúng chắc cũng không dễ dàng gì. Không nên nhọc lòng chư vị!"
"Ha ha, Nguyễn huynh đừng khách sáo, đúng là việc làm ra chúng cũng khá vất vả. Nhưng cũng không đến nổi nguy hiểm như săn thú rừng. Hơn nữa, hoàn toàn có thể thay thế chúng để trở thành lương thực chính, lại còn có thể dự trữ lâu ngày. Hồng thôn chúng ta xưa kia cũng như các vị, chỉ dùng thịt thú rừng làm thức ăn, nhưng cũng chỉ được bữa đói bữa no, con dân khốn khổ".
"Thôi được, nếu Cao huynh có lòng, chúng ta cũng không tiện từ chối. Nhưng từ Hồng thôn đến đây đường xá xa xôi, chúng ta không thể để mọi người vất vả vận chuyển đến đây thường xuyên. Chi bằng các vị có thể hướng dẫn chúng ta cách làm, con dân Hồng Lĩnh sẽ ghi nhớ công ơn của chư vị."
"Ha ha, Nguyễn huynh có điều không biết. Những thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng muốn làm ra chúng cần phải có thời gian dài học tập. Hơn nữa chúng ta tại Hồng thôn cũng không phải là người trực tiếp làm ra, cần khá nhiều giai đoạn. Không thể chỉ dẫn một cách qua loa là được".
Biết là không thể dễ dàng moi ra bí quyết từ Cao Bá Quát, Trần Nguyên Hãn đành hỏi dò:
"Như vậy ý của Cao huynh như thế nào?"
Cao Bá Quát vờ như suy nghĩ, sao đó liền vỗ đùi cái "chát":
"Ta có ý này, các vị nghe thử có được không?"
"Cao huynh cứ nói, đừng ngại!"
"Thực ra bản thân Hồng thôn cũng không thể cung cấp cho các vị thời gian dài. Hơn nữa để mọi người không ngại, chúng ta có thể trao đổi, để mọi người ai cũng vui lòng."
"Trao đổi? Trao đổi như thế nào?"
"Là như vầy, chúng ta sẽ dùng thức ăn để đổi lấy một số thứ Hồng thôn đang cần. Các vị chỉ cần tìm được, chúng ta sẽ nhận lấy. Đôi bên không ai nợ ai!"
"Không biết Hồng thôn cần thứ gì?"
"Có rất nhiều thứ Hồng thôn đang cần nhưng không có nhiều thời gian để tìm kiếm. Ta sẽ cho chư vị một bảng danh sách, tìm được thứ gì sẽ đổi thứ đó".
"Nếu Cao huynh đã nói như vậy, ta cũng không từ chối. Nhưng Hồng Lĩnh chúng ta cũng bận rộn nhiều thứ, hơn nữa những thứ chư vị cần, chúng ta cũng chưa chắc dễ dàng tìm được".
"Nguyễn huynh và Trần huynh yên tâm, chúng ta nhất định không để mọi người thiệt thòi. Tất cả đều là con dân Hồng Lĩnh, ai nấy được ấm no cũng là điều chúng ta canh cánh bấy lâu nay."
Cao Bá Quát miệng lưỡi trơn tru. Rốt cuộc cũng thành công thuyết phục được hai người trao đổi hàng hoá.
Hắn lấy ra một cuộn tre, bên trên ghi chi chít những thứ Hồng thôn cần. Đặc biệt là hai thứ muối và sắt.
Muối hiện tại chính là thứ Hồng thôn thiếu nhất. Nguyễn Long đã cử một nhóm người đến khu vực vùng biển phía Đông để làm muối. Nhưng đường xá xa xôi, nhân lực lại thiếu thốn nên sản lượng cũng không được bao nhiêu.
"Thứ cho chúng ta ngu muội, không hiểu bên trên viết thứ gì?" Nguyễn Trãi nhìn tới nhìn lui cũng không thể hiểu được loại chữ của Hồng thôn. Hắn cũng không thắc mắc việc Cao Bá Quát có chuẩn bị từ trước, thầm nghĩ đây có lẽ là mục đích chính của chuyến đi lần này.
"Đây là chữ viết của Hồng thôn chúng ta để tiện ghi chép, chư vị chỉ cần học trong vài ngày chắc hẳn có thể sử dụng".
Nguyễn Trãi trông có vẻ thích thú với loại chữ viết này, cứ chăm chú nhìn mãi nhưng lời nói lại tỏ ra hờ hững.
"Từ xưa đến nay, người Việt chúng ta đều xài khoa đẩu, chữ viết của ông cha để lại. Bây giờ dùng chữ mới để thay thế, ta e có sự bất kính vô ơn đối với các bậc tiền bối".
"Nguyễn huynh lượng thứ, chúng ta thiết nghĩ ông cha ta sáng tạo chữ viết để con cháu tiện trong việc sử dụng. Nhưng ngươi cũng thấy, chữ khoa đẩu thật sự khó học, đến hiện tại cũng không còn mấy người biết".
"Đây cũng là chữ của người Việt chúng ta tạo nên, lại thuận tiện dễ học. Các bậc tiên hiền thấy con cháu người Việt làm nên được những thứ này, ắt hẳn vui mừng mới phải, nào có chuyện vô ơn bất kính".
"Nhưng các vị cũng có nhiều việc cần xử lý tại bản địa. Đâu thể ở lâu để giúp chúng ta học chữ. Nếu không hướng dẫn. Chúng ta làm sao có thể sử dụng được chúng". Lời nói của Nguyễn Trãi rõ ràng muốn có người ở lại dạy chữ, nhưng ai nấy đều biết là cần con tin.
"Chuyện này chúng ta cũng đã có tính toán. Hồng thôn chúng ta dành một vị trí đạc biệt cho việc dạy chữ. Chỉ cần các vị cử một số người đến Hồng thôn học tập. Không bao lâu có thể trở về dạy lại mọi người, tiện thể cũng có thể tìm hiểu một số cách làm việc của chúng ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.