Chương 119
Hiểu Bạo
28/04/2022
Đã từng xem qua cuốn sách có một câu nói như vậy, mặt trời có nhiệt độ
cực lớn, vì bên trong nó nhiệt độ lên đến 15 hàng triệu độ C. Độ nóng đó không ai có thể nghĩ đến được, có lẽ chỉ cần đến gần thì cả người sẽ
hóa thành tro bụi, không còn chút cặn. Nóng đến tận cùng, thành đặc sệt, tổn thương cũng thấu xương.
Bên trong cơ thể tựa như có cả chục ngàn con kiến bò tới bò lui, giống như có người đang dùng nhíp rút từng mảnh xương của mình ra. Vừa nhột lại đau muốn bắt lại nhưng không biết bắt ở đâu. Mồ hôi theo trán rơi xuống tóc, dọc theo cằm rơi trên sàn nhà bằng gỗ. Đưa tay sờ một cái có thể biết được giọt mồ hôi có bao nhiêu nhiệt.
Lam Khiên Mạch biết thuốc Chiến Mang Tuyền ép nàng uống đang phát tác. Trong bụng như đang chứa lửa, đốt cháy thần kinh của nàng. Ẩm ướt giữa hai chân càng lúc càng nhiều khiến nàng khó chịu kẹp hai chân lại, Lam Khiên Mạch theo bản năng muốn đưa tay chạm đến chân tâm đã nóng đến thiêu đốt. Nhưng tay lại bị xích sắt trói lại, căn bản không thể nào chạm được.
Chiến Mang Tuyền rất thông minh, cũng rất tàn nhẫn. Cô ta xích cổ tay mình vào lò sưởi, xích sắt to nhưng không dài. Trừ hai tay có thể ôm lấy thân thể ra thì căn bản không cách nào duỗi thẳng được, miễn cưỡng cực hạn cũng chỉ chạm đến được vùng bụng. Lam Khiên Mạch biết đây là cô ta cố ý làm vậy, mục đích muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
"Thanh Hạm…." trong lòng nghĩ đến cái tên mà thốt lên, Lam Khiên Mạch chống thân thể run rẩy ngồi dưới đất, dùng hai tay cào lên sàn gỗ, không ngừng nỉ non tên Ngôn Thanh Hạm. Cũng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng vào lúc này lại trở thành thứ cuối cùng mà Lam Khiên Mạch gởi gắm tinh thần, giống như là rơm rạ cứu mạng.
"Ha ~ ha a ~…." theo thời gian trôi qua tác dụng của thuốc không giảm xuống mà ngược lại còn tăng mạnh. Thân thể vốn ngồi thẳng cũng vô lực chống đỡ tê liệt ngã xuống. Lam Khiên Mạch há miệng cắn cổ tay bị thương, cánh tay còn lại không ngừng cào xương xanh quai của mình.
Nơi đau đớn bị hành hạ, mang đến từng trận cảm giác đau đớn lạnh như băng. Lam Khiên Mạch run rẩy thân thể, gia tăng lực đạo ngoài miệng cùng trên tay. Nàng rất đau, rất khó chịu, nhưng cho dù vết thương có đau hơn nữa, nàng cũng phải làm cho nó thật đau, phải chảy máu. Cho dù đau đến ngất, cũng tốt hơn chịu sự hành hạ này.
Thân thể vì đau mà cảm giác khó chịu trên người cũng giảm bớt một chút, sự trống rỗng kia vẫn như cũ. Chân tâm giữa hai chân ngứa không chịu nổi, sưng cao lên. Lam Khiên Mạch có thể cảm nhận rõ ràng được dòng nước du͙ƈ vọиɠ chảy ra từ cơ thể theo bắp đùi rơi xuống sàn, chỗ đó đang khát vọng có người tiến vào, khát vọng đến phát đau.
"Thanh Hạm, em không rời khỏi chị. Em muốn đem mọi thứ nói hết cho chị, chị đừng giận em nữa được không?" Lam Khiên Mạch lẩm bẩm, lúc này cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra. Nhìn Chiến Mang mặt đắc ý đi đến chỗ nàng bật cười. "Lam, cô nhịn thật cực khổ, có đúng không? chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô." đứng bên cạnh Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền từ trên cao nhìn xuống người đang nằm dưới sàn. Tầm mắt quét qua thứ chất lỏng chảy thành vũng kia, nụ cười trên mặt cô ta càng nồng hơn.
"Ha ha…" vấn đề của Chiến Mang Tuyền Lam Khiên Mạch không trả lời mà nhẹ giọng bật cười. Cái cười này khiến Chiến Mang Tuyền có chút nghi ngờ, cô cúi người vén mái tóc trên mặt Lam Khiên Mạch lên, đập vào mắt là khuôn mặt ảm đạm đỏ ửng, còn có hai cánh môi nhuốm máu. Rõ ràng khó chịu thành như vậy rồi, nhưng ánh mắt Lam Khiên Mạch vẫn còn rất tỉnh táo, không có chút tan rã nào.
Chiến Mang Tuyền chưa từng thấy qua Lam Khiên Mạch như vậy, trong ấn tượng của nàng, khi còn là thiếu niên Lam Khiên Mạch khôn khéo, ngây thơ, quanh người còn thanh đạm bạc nhiên cùng ưu thương. Còn Lam Khiên Mạch bây giờ càng giống phượng hoàng sống lại sau khi tắm xong dục hỏa. Nàng so với trước kia đẹp hơn, càng thêm mê người. Yêu mị bề ngoài hạ xuống hay là linh hồn thanh thuần năm đó. Cho dù là giơ tay nhấc chân đều mang 10 phần mị hoặc, đôi mắt đỏ vẫn trong suốt như lần đầu gặp mặt.
Hôm nay nữ nhân này toàn thân xícɦ ɭõa nằm dưới chân mình. Vì quá mức khó chịu nàng không ngừng thở dốc. Hai khỏa ngực trắng nõn không ngừng phập phồng theo hơi thở, làn da trắng ngọc phủ đầy các vết thương, còn có lớp vân màu hồng. Nhìn qua càng khiến Chiến Mang Tuyền cảm thấy khô miệng, hận không thể đem vưu vật này nuốt vào bụng.
"Lam, đừng nhịn có được không, nào đến cầu tôi đi, tôi sẽ giúp cô giải thoát." Chiến Mang Tuyền vừa nói, ngón tay sờ khuôn mặt Lam Khiên Mạch. Nào ngờ, cô vừa đưa tay đến, đối phương liền há miệng, cắn chặt tay cô. Người ta luôn nói, người ngón tay nối liền khúc ruột, tay bị trọng thương, nhất định vô cùng đau.
Vì đau Chiến Mang Tuyền kêu ra tiếng, cô ta đứng dậy dùng sức vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi miệng Lam Khiên Mạch. Nhưng mà, cô càng vùng vẫy, Lam Khiên Mạch càng dùng sức cắn mạnh hơn. Nhìn thấy màu máu từ kẽ răng tràn ra, Chiến Mang Tuyền luống cuống. Cô ta dùng chân hung tợn đạp lên bụng cùng xương sườn của Lam Khiên Mạch. Mà đế của giày cao gót thì vô cùng nhọn, chỉ vài cái đạp cũng khiến Lam Khiên Mạch mất sức rồi, lực đạo ngoài miệng giảm không ít. Khi Chiến Mang Tuyền đạp một cước vào vai nàng, Lam Khiên Mạch rốt cuộc cũng nhả ra, vô lực nằm trên đất.
"Cô cắn tôi, cô dám cắn tôi! tay tôi thiếu chút nữa bị cô cắn đứt." nhìn tay mình đầy máu, Chiến Mang Tuyền tức giận dùng giày cao gót dẫm lên tay trái của Lam Khiên Mạch. Chỗ bị dẫm không phải nơi nào khác chính là nơi bị mất ngón út của Lam Khiên Mạch. Bởi vì ngón út bị chém đứt, xương thịt chỗ đó cũng yếu ớt. Hôm nay bị Chiến Mang Tuyền đạp lên, các nàng đều nghe thấy được tiếng xương bên trong giòn dã vang lên rắc rắc…
Đau đớn trên thân thể cũng hóa giải được khát vọng, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, chịu đựng từng cú đá của Chiến Mang Tuyền nện vào người mình. Gót giày làm trầy da, mang đến từng trận đau nhói. Những cái này Lam Khiên Mạch không quên được, nàng nhìn vào cánh tay trái của mình, nơi đó bị Chiến Mang Tuyền đạp nát cũng trở nên khủng khiếp hơn. Lúc để Thanh Hạm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nhiều vết thương hơn thôi. Không biết chị ấy sẽ thấy khó coi hay là đau lòng đây?
"Này, cô chết rồi sao?" thấy Lam Khiên Mạch nằm trên sàn không nhúc nhích, đến cả âm thanh cũng không có, Chiến Mang Tuyền lo sợ, vội xem nàng. Lúc này mới phát hiện ánh mắt Lam Khiên Mạch đã hiện đầy tia máu, cánh môi tái nhợt bên dưới bị nàng cắn đầy vết thương, nhưng không chịu nhả. Thân thể nàng run như cái rỗ, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được đau đớn của nàng. Nhưng người này vẫn treo nụ cười trên miệng không hề che dấu.
Biểu tình của Lam Khiên Mạch dọa Chiến Mang Tuyền lo sợ, nhìn cổ tay cùng cổ bị xích sắt cào rách, cô đứng dậy hốt hoảng đi ra cửa. Khi cửa đóng lại một tiếng lớn, Lam Khiên Mạch sờ lên vùng bụng cùng xương sườn bị đạp đến đau, cố gắng thở hổn hển. Khi nãy nàng nghĩ là mình chịu sắp hết nổi rồi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm, thì dường như thống khổ này cũng không sao cả.
Chậm chạp cố gắng dùng sức đưa tay trái đến trước mặt, nơi ngón út không còn, Lam Khiên Mạch có chút chán nản mi mắt rũ xuống. Chỉ thấy nơi đó bị Chiến Mang Tuyền đạp lõm xuống, máu vẫn còn đang chảy. Nhìn giống như là bị tai nạn chèn ép, nhìn qua xấu xí mà kinh khủng.
Nhớ đến Ngôn Thanh Hạm không chỉ có một lần yêu cầu muốn xem tay trái của mình, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười khổ ra tiếng. Cái tay này sợ là so với trước kia càng không thể cho ai xem rồi. Nghĩ đến bộ dạng Chiến Mang Tuyền thở hổn hển khi nãy, Lam Khiên Mạch tin, cô ta sẽ không quay lại.
Dù du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt trong người biến mất không thấy nữa, nhưng đối phương chắc cũng sẽ không có nhã hứng đến làm chuyện đó với mình được. Vậy cũng tốt Lam Khiên Mạch tự nhủ trong lòng. "Thanh Hạm, em chỉ có thể làm, cũng phải là nữ nhân của chị. Em phải bảo vệ mình thật tốt, chờ chị đến tìm em."
Lam Khiên Mạch vừa nói rồi ngây ngốc bật cười, chỉ là cái cười không kéo dài bao lâu, mặt nàng liền cứng ngắc tại chỗ. Mới vừa rồi nàng lần nữa nhớ đến lần cuối cùng khi chia tay, lời Ngôn Thanh Hạm đã nói với mình. Chị ấy nói, chị ấy không xác định được tình cảm đối với mình rốt cuộc có phải là yêu hay không. Chị ấy nói, chị ấy cần có thời gian để suy nghĩ, không muốn gặp lại mình.
Thanh Hạm, chị biết không? từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn sống trong chờ đợi. Khi vừa sinh ra, em chờ mình lớn lên. Khi còn nhỏ, em chờ cha về nhà thăm em. Về sau khi gặp Chiến Mang Tuyền, em lại dùng mọi cách chờ cô ta yêu em hoàn toàn, rồi thuộc về em.
Thật ra em cũng nhìn ra được Chiến Mang Tuyền đang xa cách em, cô ta không bao giờ cho em đụng vào cô ta, em nghĩ cô ta cường thế, nên không quen. Giờ nghĩ lại, chỉ là cô ta không muốn bị em đụng thôi. Em rất vui vì có thể gặp được chị. Từ lần đầu gặp mặt, đến lần tiếp theo. Trong thời gian này, em vẫn luôn mờ mịt vô vọng chờ đợi.
Chị từng nói qua, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ. Em nghe thấy cũng làm theo. Nhưng mà, trong lòng em luôn mong mỏi chúng ta có thể gặp nhau lại lần nữa. Có lẽ ông trời nghe thấy lời em khẩn cầu, cho em gặp lại chị lần nữa. Em rất vui, rất hạnh phúc. Em luôn chờ đợi chị, chờ chị chú ý đến em, thích em, yêu em. Chờ chị tan việc về nhà, cùng em ăn cơm tối, rồi cùng nhau đi ngủ.
Bây giờ, em cũng chờ đủ rồi. Em không biết mình có thể còn kiên trì được bao lâu, em nhớ chị, nhớ chị đến phát điên. Chỗ này không có ai mà em biết cả, chỉ có Chiến Mang Tuyền khiến em chán ghét. Em không biết cô ta sẽ làm chuyện gì với em nữa, em không sợ cô ta mắng em, đánh em, em chỉ sợ cô ta sẽ không cho em gặp lại chị nữa, hay làm những chuyện khiến em không còn tư cách gặp lại chị nữa.
Thanh Hạm, đừng để em đợi quá lâu, có…. có được không…
Thân thể lần nữa không ức chế được run rẩy, cỗ nóng rực trống rỗng rất nhanh đốt cháy toàn thân. Lam Khiên Mạch quỳ xuống sàn, nhìn lò sưởi bằng sắt bên cạnh, nàng cười một tiếng, dùng đầu đập lên đó. Một cái rất đau, hai cái đau hơn, ba cái, bốn cái, năm cái…. cho đến khi chết lặng.
Khi tầm mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, Lam Khiên Mạch nhìn lên trần nhà, nằm bệt dưới sàn.
Nếu quá khó chịu, ngất đi cũng không sao.
Chiến Mang Tuyền, tôi sẽ không khuất phục cô.
Vĩnh viễn, không.
Tác giả có lời muốn nói: phốc! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại đi siêu thị mua Oreo mở ra ăn sẽ bị bể, lớp bánh cùng lớp kem sẽ chảy ra, sẽ bị đủ loại xui xẻo bi thảm, Bạo tỷ tỷ rất buồn, thanh tân nội hàm, nói nhiều có chút thiếu góc 45 độ buồn cùng dòng chữ xanh nhỏ!
Chương này, cũng là một chương nhỏ cao triều, mọi người cao triều lớn còn ở phía sau, biết chưa. Thật ra thì khi viết chương này tui nghĩ mọi người sẽ thương tâm và tức giận. Một là giận Ngôn Ngôn, Chiến tỷ tỷ, ngoài ra còn có Hiểu Bạo nữa. Tui thừa nhận, xác thực có tính mẹ ghẻ trong này. Có bạn hỏi tui sao phải ngược? thật ra tiểu thuyết tất cả đều có ngược, mục đích cũng chỉ như vậy, 1 ấn tượng càng đậm thì khiến nhân vật có tính cách càng đầy đủ, 2 thúc đẩy tình tiết phát triển, 3 khiến cho tình cảm nhân vật chính từ không thành có, từ đơn giản đến sâu sắc. Cho nên nói ngược là cần phải có.
Tui biết mọi đau lòng cho Lam Lam, luôn hỏi tui sao lại cứ ngược Lam Lam, không ngược Ngôn Ngôn. Vậy tui cũng cho mọi người biết luôn, chương sau tạm thời sẽ không ngược Lam Lam nữa. Lam Lam rất đáng thương, cũng rất dũng cảm, ai nói Ngôn Ngôn cứ phải đến cứu nàng chứ? nàng cũng có thể tự cứu mà, cho dù không có sức, không có bộ dạng soái khí, cách thì nàng cũng có thể dùng cách của mình mà đánh bại Chiến tỷ tỷ. Mặc dù cả người bị thương, nhưng vẫn giữ được trinh tiết.
Có lẽ sẽ có bạn thấy Lam Lam thật ngốc, nhưng nàng chỉ là nữ nhân, nàng khăng khăng cố chấp, ôn nhu quan tâm không để mọi thứ mà bảo vệ hết thảy cho người nàng quý trọng, cũng có thể lạnh nhạt đối đãi với những thứ đã từng tổn thương nàng, và đang tổn thương người nàng. Xin mọi người yên tâm kết quả Chiến tỷ tỷ sẽ không tốt, tui sẽ không tẩy trắng nàng. Bởi vì nàng thực sự ngược Lam Lam quá nhiều. Tóm lại tạm thời sẽ không ngược Lam Lam nữa nha, mọi người có thể thả lỏng, khụ khụ!
Nói nhảm nhiều rồi, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. Nhân vật chính là Lam Lam cùng Ngôn Ngôn. Nói về Lam Lam là một bông hoa, một bông hoa đặc biệt, có một ngày Ngôn Ngôn đi ngang qua, thấy bông hoa đó bị người ta dẫm, liền thấy tiếc mà đem nàng về nhà. (có cảm thấy tà ác hay không hả? ~)
Lam Lam: ngô, eo đau quá nga, tên đàn ông thô bỉ đáng chết, lại đạp một cước thành như vậy, đáng chết… (cái hoa nhỏ bên lề đường vòng vo, Lam hoa hoa lắc eo, than phiền.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, dừng xe. (Ngôn Ngôn ngồi trên xe nhìn bụi hoa, luôn cảm thấy mới có cái hoa, không nhịn được mà biểu tình.)
Lam Lam: Oa ~ người đẹp a ~ khuôn mặt thật đẹp, mái tóc thật mượt quá. Ngô, mùi trên người nàng thật là thơm, so với ta còn thơm hơn nha. (thấy Ngôn Ngôn đi đến chỗ mình, Lam hoa hoa đặc biệt si mê nói.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, bông hoa này, thật kỳ quái. Ta cảm thấy nó luôn lộ một chút biểu tình của con người, giống như là có ý thức vậy.
Lam Lam: hả? mỹ nữ này có thể thấy ta sao?
Ngôn Ngôn: Vương thúc, ta muốn đem nó về nhà.
Lam Lam: ngô!!! phải đem ta về nhà sao? được a được a, ta cũng không muốn ở chỗ này nữa đâu. Mỹ nữ, mỹ nữ, ngươi mua cho ta một cái chậu hoa thiệt đẹp nha, còn nữa ta thích chỗ có nhiều ánh mặt trời. Ta muốn ngủ cùng phòng với ngươi, ta…. ah !!! (Lam hoa hoa còn đang nói, đột nhiên cả người bị rút khỏi đất. Nhìn thân cây mình lộ ra ngoài, Lam hoa hoa vô lực cúi đầu. A…. không có đất, không hạnh phúc.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, dáng vẻ nó hình như vô lực, chúng ta tìm một chậu bông cho nàng vào đi.
Lam Lam: Ah ~ mỹ nữ thiệt tốt nga .(Lam hoa hoa rũ đầu, cọ lên tay Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: Hả? ngươi có thể nghe được ta nói chuyện? (tay bị cọ, Ngôn Ngôn nghi ngờ hỏi, nàng cảm thấy bông hoa kia vừa rồi mới cọ người mình, không có gió thổi.)
Lam Lam: ân ân, có thể nghe được nga. (Lam hoa hoa gật đầu, lại cọ tay Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: … (trong lòng os: hao này, cứ cọ ta làm gì? hơn nữa, không phải yêu quái hoa chứ?) ngươi là hoa có linh tính hay là yêu vậy?
Lam Lam: Ngô ~ cái gì mà yêu, ta rõ là người hoa mà. Đáng ghét ~ còn dám gọi người ta là yêu. (Lam hoa hoa kiêu ngạo, nghiêng đầu không để ý đến Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: đúng rồi, ngươi là, nam hay nữ? (Ngôn Ngôn vừa nói đưa tay sờ hoa kính của Lam hoa hoa.)
Lam Lam: ưm ~ …. thật thoải mái…. không được !!! đáng ghét, ngươi không được sờ bậy, người ta là nữ.
Ngôn Ngôn: được rồi, ta đem ngươi về trước rồi nói. (Ngôn Ngôn nói đem Lam hoa hoa cắm vào chậu bông Vương thúc vừa mua, lấp đất lại. Lần nữa nằm trong đất Lam hoa hoa liền có tinh thần.)
Lam Lam: mỹ nữ, mỹ nữ, ngươi đem ta đi đâu vậy? ta muốn ở cùng phòng với ngươi a.
Ngôn Ngôn: Vương thúc, bông hoa này thực sự rất quỷ dị, trước để nó trong phòng Cát Cát đi. Đúng lúc nó còn thiếu bạn chơi cùng.
Lam Lam: Nà ní? Cát Cát? là cái gì?
Bên trong cơ thể tựa như có cả chục ngàn con kiến bò tới bò lui, giống như có người đang dùng nhíp rút từng mảnh xương của mình ra. Vừa nhột lại đau muốn bắt lại nhưng không biết bắt ở đâu. Mồ hôi theo trán rơi xuống tóc, dọc theo cằm rơi trên sàn nhà bằng gỗ. Đưa tay sờ một cái có thể biết được giọt mồ hôi có bao nhiêu nhiệt.
Lam Khiên Mạch biết thuốc Chiến Mang Tuyền ép nàng uống đang phát tác. Trong bụng như đang chứa lửa, đốt cháy thần kinh của nàng. Ẩm ướt giữa hai chân càng lúc càng nhiều khiến nàng khó chịu kẹp hai chân lại, Lam Khiên Mạch theo bản năng muốn đưa tay chạm đến chân tâm đã nóng đến thiêu đốt. Nhưng tay lại bị xích sắt trói lại, căn bản không thể nào chạm được.
Chiến Mang Tuyền rất thông minh, cũng rất tàn nhẫn. Cô ta xích cổ tay mình vào lò sưởi, xích sắt to nhưng không dài. Trừ hai tay có thể ôm lấy thân thể ra thì căn bản không cách nào duỗi thẳng được, miễn cưỡng cực hạn cũng chỉ chạm đến được vùng bụng. Lam Khiên Mạch biết đây là cô ta cố ý làm vậy, mục đích muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
"Thanh Hạm…." trong lòng nghĩ đến cái tên mà thốt lên, Lam Khiên Mạch chống thân thể run rẩy ngồi dưới đất, dùng hai tay cào lên sàn gỗ, không ngừng nỉ non tên Ngôn Thanh Hạm. Cũng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng vào lúc này lại trở thành thứ cuối cùng mà Lam Khiên Mạch gởi gắm tinh thần, giống như là rơm rạ cứu mạng.
"Ha ~ ha a ~…." theo thời gian trôi qua tác dụng của thuốc không giảm xuống mà ngược lại còn tăng mạnh. Thân thể vốn ngồi thẳng cũng vô lực chống đỡ tê liệt ngã xuống. Lam Khiên Mạch há miệng cắn cổ tay bị thương, cánh tay còn lại không ngừng cào xương xanh quai của mình.
Nơi đau đớn bị hành hạ, mang đến từng trận cảm giác đau đớn lạnh như băng. Lam Khiên Mạch run rẩy thân thể, gia tăng lực đạo ngoài miệng cùng trên tay. Nàng rất đau, rất khó chịu, nhưng cho dù vết thương có đau hơn nữa, nàng cũng phải làm cho nó thật đau, phải chảy máu. Cho dù đau đến ngất, cũng tốt hơn chịu sự hành hạ này.
Thân thể vì đau mà cảm giác khó chịu trên người cũng giảm bớt một chút, sự trống rỗng kia vẫn như cũ. Chân tâm giữa hai chân ngứa không chịu nổi, sưng cao lên. Lam Khiên Mạch có thể cảm nhận rõ ràng được dòng nước du͙ƈ vọиɠ chảy ra từ cơ thể theo bắp đùi rơi xuống sàn, chỗ đó đang khát vọng có người tiến vào, khát vọng đến phát đau.
"Thanh Hạm, em không rời khỏi chị. Em muốn đem mọi thứ nói hết cho chị, chị đừng giận em nữa được không?" Lam Khiên Mạch lẩm bẩm, lúc này cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra. Nhìn Chiến Mang mặt đắc ý đi đến chỗ nàng bật cười. "Lam, cô nhịn thật cực khổ, có đúng không? chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô." đứng bên cạnh Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền từ trên cao nhìn xuống người đang nằm dưới sàn. Tầm mắt quét qua thứ chất lỏng chảy thành vũng kia, nụ cười trên mặt cô ta càng nồng hơn.
"Ha ha…" vấn đề của Chiến Mang Tuyền Lam Khiên Mạch không trả lời mà nhẹ giọng bật cười. Cái cười này khiến Chiến Mang Tuyền có chút nghi ngờ, cô cúi người vén mái tóc trên mặt Lam Khiên Mạch lên, đập vào mắt là khuôn mặt ảm đạm đỏ ửng, còn có hai cánh môi nhuốm máu. Rõ ràng khó chịu thành như vậy rồi, nhưng ánh mắt Lam Khiên Mạch vẫn còn rất tỉnh táo, không có chút tan rã nào.
Chiến Mang Tuyền chưa từng thấy qua Lam Khiên Mạch như vậy, trong ấn tượng của nàng, khi còn là thiếu niên Lam Khiên Mạch khôn khéo, ngây thơ, quanh người còn thanh đạm bạc nhiên cùng ưu thương. Còn Lam Khiên Mạch bây giờ càng giống phượng hoàng sống lại sau khi tắm xong dục hỏa. Nàng so với trước kia đẹp hơn, càng thêm mê người. Yêu mị bề ngoài hạ xuống hay là linh hồn thanh thuần năm đó. Cho dù là giơ tay nhấc chân đều mang 10 phần mị hoặc, đôi mắt đỏ vẫn trong suốt như lần đầu gặp mặt.
Hôm nay nữ nhân này toàn thân xícɦ ɭõa nằm dưới chân mình. Vì quá mức khó chịu nàng không ngừng thở dốc. Hai khỏa ngực trắng nõn không ngừng phập phồng theo hơi thở, làn da trắng ngọc phủ đầy các vết thương, còn có lớp vân màu hồng. Nhìn qua càng khiến Chiến Mang Tuyền cảm thấy khô miệng, hận không thể đem vưu vật này nuốt vào bụng.
"Lam, đừng nhịn có được không, nào đến cầu tôi đi, tôi sẽ giúp cô giải thoát." Chiến Mang Tuyền vừa nói, ngón tay sờ khuôn mặt Lam Khiên Mạch. Nào ngờ, cô vừa đưa tay đến, đối phương liền há miệng, cắn chặt tay cô. Người ta luôn nói, người ngón tay nối liền khúc ruột, tay bị trọng thương, nhất định vô cùng đau.
Vì đau Chiến Mang Tuyền kêu ra tiếng, cô ta đứng dậy dùng sức vùng vẫy muốn rút tay ra khỏi miệng Lam Khiên Mạch. Nhưng mà, cô càng vùng vẫy, Lam Khiên Mạch càng dùng sức cắn mạnh hơn. Nhìn thấy màu máu từ kẽ răng tràn ra, Chiến Mang Tuyền luống cuống. Cô ta dùng chân hung tợn đạp lên bụng cùng xương sườn của Lam Khiên Mạch. Mà đế của giày cao gót thì vô cùng nhọn, chỉ vài cái đạp cũng khiến Lam Khiên Mạch mất sức rồi, lực đạo ngoài miệng giảm không ít. Khi Chiến Mang Tuyền đạp một cước vào vai nàng, Lam Khiên Mạch rốt cuộc cũng nhả ra, vô lực nằm trên đất.
"Cô cắn tôi, cô dám cắn tôi! tay tôi thiếu chút nữa bị cô cắn đứt." nhìn tay mình đầy máu, Chiến Mang Tuyền tức giận dùng giày cao gót dẫm lên tay trái của Lam Khiên Mạch. Chỗ bị dẫm không phải nơi nào khác chính là nơi bị mất ngón út của Lam Khiên Mạch. Bởi vì ngón út bị chém đứt, xương thịt chỗ đó cũng yếu ớt. Hôm nay bị Chiến Mang Tuyền đạp lên, các nàng đều nghe thấy được tiếng xương bên trong giòn dã vang lên rắc rắc…
Đau đớn trên thân thể cũng hóa giải được khát vọng, Lam Khiên Mạch cắn môi dưới, chịu đựng từng cú đá của Chiến Mang Tuyền nện vào người mình. Gót giày làm trầy da, mang đến từng trận đau nhói. Những cái này Lam Khiên Mạch không quên được, nàng nhìn vào cánh tay trái của mình, nơi đó bị Chiến Mang Tuyền đạp nát cũng trở nên khủng khiếp hơn. Lúc để Thanh Hạm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nhiều vết thương hơn thôi. Không biết chị ấy sẽ thấy khó coi hay là đau lòng đây?
"Này, cô chết rồi sao?" thấy Lam Khiên Mạch nằm trên sàn không nhúc nhích, đến cả âm thanh cũng không có, Chiến Mang Tuyền lo sợ, vội xem nàng. Lúc này mới phát hiện ánh mắt Lam Khiên Mạch đã hiện đầy tia máu, cánh môi tái nhợt bên dưới bị nàng cắn đầy vết thương, nhưng không chịu nhả. Thân thể nàng run như cái rỗ, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được đau đớn của nàng. Nhưng người này vẫn treo nụ cười trên miệng không hề che dấu.
Biểu tình của Lam Khiên Mạch dọa Chiến Mang Tuyền lo sợ, nhìn cổ tay cùng cổ bị xích sắt cào rách, cô đứng dậy hốt hoảng đi ra cửa. Khi cửa đóng lại một tiếng lớn, Lam Khiên Mạch sờ lên vùng bụng cùng xương sườn bị đạp đến đau, cố gắng thở hổn hển. Khi nãy nàng nghĩ là mình chịu sắp hết nổi rồi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm, thì dường như thống khổ này cũng không sao cả.
Chậm chạp cố gắng dùng sức đưa tay trái đến trước mặt, nơi ngón út không còn, Lam Khiên Mạch có chút chán nản mi mắt rũ xuống. Chỉ thấy nơi đó bị Chiến Mang Tuyền đạp lõm xuống, máu vẫn còn đang chảy. Nhìn giống như là bị tai nạn chèn ép, nhìn qua xấu xí mà kinh khủng.
Nhớ đến Ngôn Thanh Hạm không chỉ có một lần yêu cầu muốn xem tay trái của mình, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười khổ ra tiếng. Cái tay này sợ là so với trước kia càng không thể cho ai xem rồi. Nghĩ đến bộ dạng Chiến Mang Tuyền thở hổn hển khi nãy, Lam Khiên Mạch tin, cô ta sẽ không quay lại.
Dù du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt trong người biến mất không thấy nữa, nhưng đối phương chắc cũng sẽ không có nhã hứng đến làm chuyện đó với mình được. Vậy cũng tốt Lam Khiên Mạch tự nhủ trong lòng. "Thanh Hạm, em chỉ có thể làm, cũng phải là nữ nhân của chị. Em phải bảo vệ mình thật tốt, chờ chị đến tìm em."
Lam Khiên Mạch vừa nói rồi ngây ngốc bật cười, chỉ là cái cười không kéo dài bao lâu, mặt nàng liền cứng ngắc tại chỗ. Mới vừa rồi nàng lần nữa nhớ đến lần cuối cùng khi chia tay, lời Ngôn Thanh Hạm đã nói với mình. Chị ấy nói, chị ấy không xác định được tình cảm đối với mình rốt cuộc có phải là yêu hay không. Chị ấy nói, chị ấy cần có thời gian để suy nghĩ, không muốn gặp lại mình.
Thanh Hạm, chị biết không? từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn sống trong chờ đợi. Khi vừa sinh ra, em chờ mình lớn lên. Khi còn nhỏ, em chờ cha về nhà thăm em. Về sau khi gặp Chiến Mang Tuyền, em lại dùng mọi cách chờ cô ta yêu em hoàn toàn, rồi thuộc về em.
Thật ra em cũng nhìn ra được Chiến Mang Tuyền đang xa cách em, cô ta không bao giờ cho em đụng vào cô ta, em nghĩ cô ta cường thế, nên không quen. Giờ nghĩ lại, chỉ là cô ta không muốn bị em đụng thôi. Em rất vui vì có thể gặp được chị. Từ lần đầu gặp mặt, đến lần tiếp theo. Trong thời gian này, em vẫn luôn mờ mịt vô vọng chờ đợi.
Chị từng nói qua, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ. Em nghe thấy cũng làm theo. Nhưng mà, trong lòng em luôn mong mỏi chúng ta có thể gặp nhau lại lần nữa. Có lẽ ông trời nghe thấy lời em khẩn cầu, cho em gặp lại chị lần nữa. Em rất vui, rất hạnh phúc. Em luôn chờ đợi chị, chờ chị chú ý đến em, thích em, yêu em. Chờ chị tan việc về nhà, cùng em ăn cơm tối, rồi cùng nhau đi ngủ.
Bây giờ, em cũng chờ đủ rồi. Em không biết mình có thể còn kiên trì được bao lâu, em nhớ chị, nhớ chị đến phát điên. Chỗ này không có ai mà em biết cả, chỉ có Chiến Mang Tuyền khiến em chán ghét. Em không biết cô ta sẽ làm chuyện gì với em nữa, em không sợ cô ta mắng em, đánh em, em chỉ sợ cô ta sẽ không cho em gặp lại chị nữa, hay làm những chuyện khiến em không còn tư cách gặp lại chị nữa.
Thanh Hạm, đừng để em đợi quá lâu, có…. có được không…
Thân thể lần nữa không ức chế được run rẩy, cỗ nóng rực trống rỗng rất nhanh đốt cháy toàn thân. Lam Khiên Mạch quỳ xuống sàn, nhìn lò sưởi bằng sắt bên cạnh, nàng cười một tiếng, dùng đầu đập lên đó. Một cái rất đau, hai cái đau hơn, ba cái, bốn cái, năm cái…. cho đến khi chết lặng.
Khi tầm mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, Lam Khiên Mạch nhìn lên trần nhà, nằm bệt dưới sàn.
Nếu quá khó chịu, ngất đi cũng không sao.
Chiến Mang Tuyền, tôi sẽ không khuất phục cô.
Vĩnh viễn, không.
Tác giả có lời muốn nói: phốc! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại đi siêu thị mua Oreo mở ra ăn sẽ bị bể, lớp bánh cùng lớp kem sẽ chảy ra, sẽ bị đủ loại xui xẻo bi thảm, Bạo tỷ tỷ rất buồn, thanh tân nội hàm, nói nhiều có chút thiếu góc 45 độ buồn cùng dòng chữ xanh nhỏ!
Chương này, cũng là một chương nhỏ cao triều, mọi người cao triều lớn còn ở phía sau, biết chưa. Thật ra thì khi viết chương này tui nghĩ mọi người sẽ thương tâm và tức giận. Một là giận Ngôn Ngôn, Chiến tỷ tỷ, ngoài ra còn có Hiểu Bạo nữa. Tui thừa nhận, xác thực có tính mẹ ghẻ trong này. Có bạn hỏi tui sao phải ngược? thật ra tiểu thuyết tất cả đều có ngược, mục đích cũng chỉ như vậy, 1 ấn tượng càng đậm thì khiến nhân vật có tính cách càng đầy đủ, 2 thúc đẩy tình tiết phát triển, 3 khiến cho tình cảm nhân vật chính từ không thành có, từ đơn giản đến sâu sắc. Cho nên nói ngược là cần phải có.
Tui biết mọi đau lòng cho Lam Lam, luôn hỏi tui sao lại cứ ngược Lam Lam, không ngược Ngôn Ngôn. Vậy tui cũng cho mọi người biết luôn, chương sau tạm thời sẽ không ngược Lam Lam nữa. Lam Lam rất đáng thương, cũng rất dũng cảm, ai nói Ngôn Ngôn cứ phải đến cứu nàng chứ? nàng cũng có thể tự cứu mà, cho dù không có sức, không có bộ dạng soái khí, cách thì nàng cũng có thể dùng cách của mình mà đánh bại Chiến tỷ tỷ. Mặc dù cả người bị thương, nhưng vẫn giữ được trinh tiết.
Có lẽ sẽ có bạn thấy Lam Lam thật ngốc, nhưng nàng chỉ là nữ nhân, nàng khăng khăng cố chấp, ôn nhu quan tâm không để mọi thứ mà bảo vệ hết thảy cho người nàng quý trọng, cũng có thể lạnh nhạt đối đãi với những thứ đã từng tổn thương nàng, và đang tổn thương người nàng. Xin mọi người yên tâm kết quả Chiến tỷ tỷ sẽ không tốt, tui sẽ không tẩy trắng nàng. Bởi vì nàng thực sự ngược Lam Lam quá nhiều. Tóm lại tạm thời sẽ không ngược Lam Lam nữa nha, mọi người có thể thả lỏng, khụ khụ!
Nói nhảm nhiều rồi, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. Nhân vật chính là Lam Lam cùng Ngôn Ngôn. Nói về Lam Lam là một bông hoa, một bông hoa đặc biệt, có một ngày Ngôn Ngôn đi ngang qua, thấy bông hoa đó bị người ta dẫm, liền thấy tiếc mà đem nàng về nhà. (có cảm thấy tà ác hay không hả? ~)
Lam Lam: ngô, eo đau quá nga, tên đàn ông thô bỉ đáng chết, lại đạp một cước thành như vậy, đáng chết… (cái hoa nhỏ bên lề đường vòng vo, Lam hoa hoa lắc eo, than phiền.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, dừng xe. (Ngôn Ngôn ngồi trên xe nhìn bụi hoa, luôn cảm thấy mới có cái hoa, không nhịn được mà biểu tình.)
Lam Lam: Oa ~ người đẹp a ~ khuôn mặt thật đẹp, mái tóc thật mượt quá. Ngô, mùi trên người nàng thật là thơm, so với ta còn thơm hơn nha. (thấy Ngôn Ngôn đi đến chỗ mình, Lam hoa hoa đặc biệt si mê nói.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, bông hoa này, thật kỳ quái. Ta cảm thấy nó luôn lộ một chút biểu tình của con người, giống như là có ý thức vậy.
Lam Lam: hả? mỹ nữ này có thể thấy ta sao?
Ngôn Ngôn: Vương thúc, ta muốn đem nó về nhà.
Lam Lam: ngô!!! phải đem ta về nhà sao? được a được a, ta cũng không muốn ở chỗ này nữa đâu. Mỹ nữ, mỹ nữ, ngươi mua cho ta một cái chậu hoa thiệt đẹp nha, còn nữa ta thích chỗ có nhiều ánh mặt trời. Ta muốn ngủ cùng phòng với ngươi, ta…. ah !!! (Lam hoa hoa còn đang nói, đột nhiên cả người bị rút khỏi đất. Nhìn thân cây mình lộ ra ngoài, Lam hoa hoa vô lực cúi đầu. A…. không có đất, không hạnh phúc.)
Ngôn Ngôn: Vương thúc, dáng vẻ nó hình như vô lực, chúng ta tìm một chậu bông cho nàng vào đi.
Lam Lam: Ah ~ mỹ nữ thiệt tốt nga .(Lam hoa hoa rũ đầu, cọ lên tay Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: Hả? ngươi có thể nghe được ta nói chuyện? (tay bị cọ, Ngôn Ngôn nghi ngờ hỏi, nàng cảm thấy bông hoa kia vừa rồi mới cọ người mình, không có gió thổi.)
Lam Lam: ân ân, có thể nghe được nga. (Lam hoa hoa gật đầu, lại cọ tay Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: … (trong lòng os: hao này, cứ cọ ta làm gì? hơn nữa, không phải yêu quái hoa chứ?) ngươi là hoa có linh tính hay là yêu vậy?
Lam Lam: Ngô ~ cái gì mà yêu, ta rõ là người hoa mà. Đáng ghét ~ còn dám gọi người ta là yêu. (Lam hoa hoa kiêu ngạo, nghiêng đầu không để ý đến Ngôn Ngôn.)
Ngôn Ngôn: đúng rồi, ngươi là, nam hay nữ? (Ngôn Ngôn vừa nói đưa tay sờ hoa kính của Lam hoa hoa.)
Lam Lam: ưm ~ …. thật thoải mái…. không được !!! đáng ghét, ngươi không được sờ bậy, người ta là nữ.
Ngôn Ngôn: được rồi, ta đem ngươi về trước rồi nói. (Ngôn Ngôn nói đem Lam hoa hoa cắm vào chậu bông Vương thúc vừa mua, lấp đất lại. Lần nữa nằm trong đất Lam hoa hoa liền có tinh thần.)
Lam Lam: mỹ nữ, mỹ nữ, ngươi đem ta đi đâu vậy? ta muốn ở cùng phòng với ngươi a.
Ngôn Ngôn: Vương thúc, bông hoa này thực sự rất quỷ dị, trước để nó trong phòng Cát Cát đi. Đúng lúc nó còn thiếu bạn chơi cùng.
Lam Lam: Nà ní? Cát Cát? là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.