Chương 120
Hiểu Bạo
28/04/2022
Ngực không ngừng cảm thấy đau đớn, mặt trời lên cao thời tiết cũng đã
tốt hơn nhiều, gió ấm lùa vào phòng, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy
lạnh như băng. Chùng Lam Khiên Mạch tách ra cũng đã qua 10 ngày, từ sau
khi Lăng Vi đi tìm mình, Ngôn Thanh Hạm như phát điên cho người đi tìm
Lam Khiên Mạch.
Mới đầu cô nghĩ rằng Lam Khiên Mạch bị tổn thương nên chạy tới một chỗ vắng vẻ để các nàng tìm không được. Nhưng mà dùng nhiều thế lực bình thường không dùng đến, không chỉ có Lăng Vi, ngay cả Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy chuyện này thực sự không đơn giản. Lam Khiên Mạch không thấy, không phải do mình không tìm thấy nàng mà là bị động biến mất. Điện thoại không gọi được, trong phòng cũng không có người. Qua các dấu hiệu cho thấy Lam Khiên Mạch mất tích.
Hối hận mãnh liệt xộc lên đầu, từ nhỏ cho đến lớn Ngôn Thanh Hạm ít khi làm chuyện phạm sai lầm, lần này không thể nghi ngờ là sai lầm xung động nhất mà cô đã làm. Đêm hôm đó, cô bị lời nói ói che đậy lí trí, lần nữa làm tổn thương Lam Khiên Mạch. Mấy ngày nay Ngôn Thanh Hạm vẫn đang nghĩ, chỉ cần mình khi đó có thể lí trí hơn thì sẽ phát hiện ra, bút thu âm cùng hình và ôm hôn sau nó có sự sơ hở.
Tất cả mọi thứ quá trùng hợp, sao lại là lúc đó Mạc Lâm đem bút thu âm cho mình? sao mình lại có thể vô tình nhìn thấy cảnh Chiến Mang Tuyền cùng Lam Khiên Mạch ôm hôn? chính là quá đúng lúc, càng khiến người ta nghi ngờ. Nhớ lại khi về nhà Lam Khiên Mạch luôn muốn nói gì đó với cô, nhưng vì sợ hãi mà cắt đứt lời nàng. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm vùi đầu trên bàn, đập nhẹ xuống bàn một cái.
Cô phải nghĩ ra chứ, phải sớm nghĩ ra rồi. Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy do Chiến Mang Tuyền cùng Mạc Lâm bày ra. Có lẽ bắt đầu từ khi sinh nhật, hai người họ đã thông đồng rồi. Với bối cảnh của Mạc gia, muốn tra quá khứ của Lam Khiên Mạch căn bản không phải việc khó gì. Biết được chuyện cũ của Chiến Mang Tuyền cùng Lam Khiên Mạch thì Mạc Lâm lợi dụng điểm này liên thủ cùng Chiến Mang Tuyền.
Bọn họ không cần dùng thủ đoạn cứng rắn chia rẽ mình cùng Lam Khiên Mạch, mà lựa chọn một thủ đoạn khác cao minh hơn, khiến các nàng sinh mâu thuẫn, từ đó tách ra. Trong đầu không ngừng vang lên lời nói lúc Lam Khiên Mạch rời đi 'em chờ chị' chỉ là câu nói đơn giản, nhưng đối phương lại nói với giọng run rẩy như vậy. Lúc đó Lam Khiên Mạch trong lòng có bao nhiêu đau khổ đây?"
Đúng vậy mình không biết hết mọi chuyện về Lam Khiên Mạch và Chiến Mang Tuyền, nhưng cũng biết Chiến Mang Tuyền đã gây tổn thương cho người kia bao nhiêu. Hiện tại mình lại vì những chứng cớ hoang đường kia mà tùy ý nói chia tay với Lam Khiên Mạch, đúng là chính tay mình lại lần nữa sát muối lên vết thương không bao giờ khép lại đó. Cảm giác mà người yêu không tin tưởng mình rốt cuộc đau bao nhiêu? mà chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn lại yêu cầu nữ nhân đó đi điều trị tâm lý?
Lam Khiên Mạch nhất định là có oán qua, trách mình, nhưng vẫn không cự tuyệt hành động vô lý của mình. Nàng như tượng gỗ im lặng chấp nhận mọi sắp đặt của mình. Cả người bị thương, vẫn phải dùng khuôn mặt vui vẻ chào đón. Tiểu Mạch, sao em ngu ngốc đến như vậy? sao lại nghe lời chị? rõ ràng chị làm sai, em lại vô điều kiện, vô lý do bao dung chị.
Chị không nên không tin em, không nên làm tổn thương lòng em thêm lần nữa. Rốt cuộc em ở đâu? chị rất nhớ em, chị thật sự thấy sợ sẽ không còn gặp lại được em. Em quay về đi được không?
Ngôn Thanh Hạm chỉ nghỉ ngơi một hồi rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái làm việc. Nếu đã tạo thành tổn thương, thì sau này có bù đắp cũng vô ích. Việc đầu tiên chính là tìm Lam Khiên Mạch về. Xem tài của thủ hạ cùng thám tử và cảnh sát đưa đến, trên đó đều ghi bọn họ đã lục cả thành phố X lên rồi nhưng vẫn không có đầu mối gì.
Ngôn Thanh Hạm có nghĩ đến là Chiến Mang Tuyền đem Lam Khiên Mạch đi, cũng hoài nghi Mạc Lâm cho người đem đi giấu. Nhưng mà qua chứng thực trong thời gian này Chiến Mang Tuyền vẫn đang xử lý công việc phát sinh sự cố của công ty, cũng không có hành động gì, Mạc Lâm cũng đã chính thức thanh minh, hắn không biết Lam Khiên Mạch đi đâu. Cứ vậy hai người nghi ngờ cao nhất bị loại trừ. Ngôn Thanh Hạm như ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn xạ.
Cô biết Lam Khiên Mạch nhất định không phải rời khỏi mình mà bị ai đó đem đi hoặc không thể tự do hoạt động ở một nơi nào đó. Ngôn Thanh Hạm đoán không được ai muốn Lam Khiên Mạch biến mất, nếu là người quen thì tốt, nếu là những người có ý xấu với Lam Khiên Mạch, thì kết quả cũng không dám tưởng tượng đến.
Thân thể Lam Khiên Mạch không tốt, dù dáng dấp cao nhưng lại không có sức. Bình thường ở nhà, cho dù dọn một ít đồ có sức nặng thì nàng lại làm nũng với mình nói mệt. Nếu đụng phải người xấu thì nàng đánh cũng không lại, trên người chỉ mang theo Cát Cát, nàng phải làm sao đây?
Nghĩ đến những chuyện này Ngôn Thanh nhíu chặt mày, mũi chua xót đến muốn gãy. Cô lại lần nữa cảm nhận được cái cảm giác nhìn người yêu đau khổ mà không thể làm gì được, giống như tại nạn lần trước, mình luôn để Lam Khiên Mạch gặp nguy hiểm. Nếu như có thể, Ngôn Thanh Hạm nguyện ý bỏ bất cứ giá nào, chỉ hy vọng Lam Khiên Mạch có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt cô.
"Ngôn tổng, Mạc thủ thủ trưởng đến." lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu liền thấy cửa chậm rãi bị đẩy ra, Mạc Lâm chống gậy đi vào. Có lẽ là vừa mới đến Mạc Lâm còn mặc quân trang, huy chương lóe sáng treo trước ngực cùng cánh tay, vốn uy nghiêm nhìn qua hắn càng thấy ngang ngược.
"Ông ngoại." thấy Mạc Lâm tới, Ngôn Thanh Hạm vội vàng từ ghế đứng dậy, đi đến sofa mời Mạc Lâm ngồi xuống. Thư ký thức thời mang trà Mạc Lâm thích uống nhất lên, Ngôn Thanh Hạm cũng ngồi xuống. "Ông ngoại mới làm việc xong? nếu ngài muốn gặp Thanh Hạm, Thanh Hạm có thể đi gặp ngài, cần gì phiền ngài đến đây chứ?" Ngôn Thanh Hạm khách khí nói, đồng thời suy đoán trong lòng, mục đích Mạc Lâm đến là gì.
Nhưng mà, vài phút trôi qua Mạc Lâm không có ý lên tiếng hắn cứ vậy ngồi trên sofa nhìn Ngôn Thanh Hạm, khiến người kia cảm thấy khó chịu. "Ông ngoại, mặt Thanh Hạm dính gì sao?" thấy Mạc Lâm nhìn mặt mình chằm chằm, Ngôn Thanh Hạm nhịn không được mở miệng hỏi. Cô cảm thấy Mạc Lâm tìm mình nhất định có chuyện.
"Sao hả? ta không có chuyện thì không thể tới? Ngôn Ngôn, từ khi nào mà con và ta trở nên xa lạ như vậy?" Mạc Lâm nói những lời này, giọng trầm thấp trong đó còn có vài tia thương cảm. Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm tiều tụy, có chút đau lòng nhìn cháu gái mình. Hắn phát hiện từ khi Ngôn Thanh Hạm phát hiện mình muốn chia rẽ nàng cùng Lam Khiên Mạch, thì đối với ông ngoại này càng ngày càng lạnh nhạt.
Thân thiết từng có không còn, thay vào đó là bị đối đãi phòng bị như người ngoài, nghi kỵ. Nghĩ đến vừa nhìn thấy thì Ngôn Thanh Hạm theo bản năng toát lên sự phòng bị, Mạc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hắn không hy vọng quan hệ của mình và Ngôn Thanh Hạm lại biến thành như vậy, rõ ràng nàng là cháu gái mình yêu thương nhất.
"Ông ngoại quá lo lắng, chỉ là gần đây công việc nhiều, Thanh Hạm có chút mệt." nghe lời Mạc Lâm trong lòng Ngôn có nghĩ gì. Cô không giải thích nhiều mà trả lời qua loa lấy lệ. Đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm ra Lam Khiên Mạch. Còn quan hệ của mình cùng Mạc Lâm thì sau này sẽ xử lý thích đáng.
"Ha ha, ta hy vọng là ta quá lo lắng. Nhưng mà, con nhìn con bây giờ đi thế nào? hai tháng, đã hai tháng con không tham gia tiệc ở Mạc gia rồi. Mỗi lần cha mẹ con hỏi tình hình của con trong nước, ta đều nói với họ con rất giỏi, chuyện công ty làm rất tốt. Ông ngoại cũng không có nói với cha mẹ con, con đang đi lầm đường, yêu một nữ nhân, vì ta không muốn họ lo lắng cho con."
"Đến giờ, ta phát hiện con không chỉ thích nữ nhân đơn giản như vậy. Ngôn Ngôn, con nhìn con đi gầy đến như thế nào rồi? vành mắt đen nặng như người hút á phiện, cả sắc mặt cũng không sáng sủa lên được. Mới mấy ngày thôi con đã gầy đi một vòng lớn."
"Mạc Lâm ta đau lòng nhất chính là đứa cháu gái này, bộ dạng con chán nản như bây giờ, căn bản không còn giống con như khi trước. Ông ngoại thật không hiểu, chỉ là một nữ nhân mà thôi, con cần gì vì cô ta mà làm thành như vậy? nếu con đồng ý, ông ngoại có thể giúp con tìm được ưu tú hơn cô ta rất nhiều, những công tử nhà giàu bồi con, con…"
"Ông ngoại có một số việc, có vài người cũng không thể thay thế được. Thanh Hạm biết gần đây con đích xác không ổn. Gia yến lần tới Thanh Hạm sẽ về. Chỉ là hiện tại con không có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác. Đối với nhiều người mà nói, Lam Khiên Mạch chỉ là một người không quan trọng. Nhưng mà đối với con mà nói, nàng là cả thế giới."
"Con biết ông ngoại không thích con ở chung với Tiểu Mạch, lúc nào cũng nghĩ cách tách con và nàng ra. Con biết ông ngoại làm vậy là vì muốn tốt cho con. Nhưng mà, ngài có nghĩ đến không, con muốn là cuộc sống như thế nào? ông ngoại, Mạc gia cùng Ngôn gia đã có đủ tiền, mà con cũng không cần ai đến bảo vệ con."
"Thanh Hạm chỉ muốn một cái tình yêu thuần khiết, đơn thuần. Đúng vậy có nhiều người so với Lam Khiên Mạch còn ưu tú hơn, nhưng trong lòng con, nàng lại hoàn mỹ. Đúng vậy, nàng là nữ nhân không có cách nào cho con một gia đình mà xã hội chịu chấp nhận, càng không thể cho con một đứa bé. Cho dù vậy, con cũng chỉ yêu nàng, chỉ cần một mình nàng."
"Con không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày tan việc về có thể thấy người đó đứng trước cửa nói với con một tiếng chị về rồi, sau đó chúng con có thể cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, rửa chén và xuống lầu đi tản bộ. Cuộc sống như vậy nhìn rất đơn giản, nhưng rất nhiều người đàn ông vĩnh viễn cũng không làm được. Ông ngoại, Thanh Hạm không có ý trách ông, chỉ là cho dù ông nghĩ muốn chia rẽ con và Tiểu Mạch thế nào, cũng đừng làm tổn thương nàng."
"Nàng thực sự yêu con, tình yêu đó cho dù còn có dốc hết toàn bộ đáp lại, cũng sẽ không bù nổi. Nàng từng bị Chiến Mang Tuyền làm tổn thương, luôn không có cảm giác an toàn. Nàng yêu cầu con cũng rất đơn giản, hy vọng con có thể tin tưởng nàng. Nhưng mà con lại nhiều lần không tin nàng, khiến nàng bị tổn thương sâu."
"Con rất hối hận, sao tối đó không giữ nàng lại. Như vậy nàng sẽ không mất tích. Con bị những thứ giả dối kia che đậy, tự cho là đúng mà nghĩ nàng có bệnh, chữa trị cho nàng. Nhưng lại không biết mỗi lần nàng chữa trị điều phải chịu nhiều đau đớn thống khổ. Cho dù như vậy, nàng cũng không nói với con một chữ không nào."
"Cả đời này, con cũng không tìm được ai yêu con hơn Lam Khiên Mạch. Nhưng mà người đó cũng không có. Con không biết nàng đi đâu, hay bị ai bắt đi. Nàng nhu nhược như vậy, ai cũng không đánh lại. Nếu như có người muốn hại nàng, thì nàng cũng không có sức mà phản kháng lại. Con rất đau lòng cho nàng, rất nhớ nàng."
"Ông ngoại, nếu ông biết Tiểu Mạch đi nơi nào, xin ông nhất định phải nói cho con. Con không thật sự không thể không có nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, con sẽ hối hận cả đời." Ngôn Thanh Hạm vừa nói hốc mắt đã đỏ bừng. Cô phát hiện chỉ có lúc này, cô mới có thể đem chuyện của mình cũng Lam Khiên Mạch nghĩ thông suốt.
Chỉ là bây giờ có hiểu rồi hình như cũng đã quá muộn. Nữ nhân kia bị mình tổn thương quá nặng, rất là nặng. Có lẽ đây là ông trời cố ý trừng phạt mình, để mình tìm nàng không được, không tìm nữ nhân yêu mình đến tận xương kia.
"Ngôn Ngôn, ông nói rồi ông không biết cô ta đi đâu. Mặc dù ông không muốn còn cùng cô ta ở chung, nhưng ông ngoại tuyệt đối sẽ không làm chuyện trộm gà trộm chó. Ông biết con đang nóng lòng muốn tìm người, ta sẽ cho thủ hạ giúp con tìm người, Chỉ là cho dù con tìm được, ta cũng sẽ không đồng ý cho các con sống chung đâu."
"Ông ngoại, cám ơn ông." ngoại trừ cảm ơn, Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nên nói gì. Cô biết với tính của Mạc Lâm chịu giúp mình tìm người, cũng là giới hạn rồi. "Ừ, con cũng chú ý thân thể mình nhiều, lần sau gặp mặt, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của con như vậy." Mạc Lâm nói xong đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Lúc ra cửa, hắn liếc mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm vật ra sofa. Thấy đối phương dùng đôi tay gầy như que củi xoa đầu, mắt hắn lóe tia hối hận cùng do dự. Cuối cùng đóng cửa lại, sãi bước rời đi.
"Rè… rè…." Mạc Lâm vừa đi, di động trong túi liền phát tiếng rè rè. Ngôn Thanh Hạm lấy ra nhìn, trên có có hiện tin nhắn. Bên trong có hình một người đàn ông, mặt hắn đen, gầy, dáng vẻ dáo dác nhìn qua lại, không giống người tốt. Hắn chính là người động tay chân với máy xe của mình. Nhìn tên người gửi Thanh Hạm nhắn lại hai chữ cám ơn, ném di động lên bàn.
Hiện tại cô không còn sức mà giải quyết những chuyện khác. Dù tìm được người quan trọng trong vụ tai nạn, nhưng cũng không vui nổi. Nhìn tay trái trống rỗng Ngôn Thanh Hạm đưa lên như muốn bắt lấy gì đó, cuối cùng cái gì cũng không bắt được chỉ có thể chán nản buông xuống.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc em ở đâu? chị rất nhớ em, thật sự rất là nhớ, nhớ nhiều lắm."
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, mở máy xe, xe bị chó đuổi, mở máy thuyền thì thuyền không lái được, Bạo tỷ tỷ gần đây tổn thương nặng, nội tâm vô cùng buồn, ngay cả bữa tối tình yêu của S tỷ tỷ cũng không muốn ăn, tui sắp chán ghét chứng thùy mị, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Khụ khụ, tối hôm qua sau khi ngược Lam Lam rốt cuộc cũng có thể để Lam Lam chịu khổ của chúng ta nghỉ ngơi một chút. Hiểu Bạo vô cùng vui vẻ yên tâm a, thấy nhắn lại có nhiều bạn nói Ngôn Ngôn thực sự không xứng với Lam Lam. Phốc, thật ra cái này ngược lại cũng rất xoắn. Lúc trước ngược Ngôn Ngôn có người nói Lam Lam không xứng với Ngôn Ngôn. Bây giờ lại có người nói Ngôn Ngôn không xứng lại. Thật ra thì hai người đều rất tốt, các nàng đều rất xứng đôi.
Mọi người dùng cách nhìn kẻ thứ ba để xem hai người hạ, có thể giữa hai nhân vật chính cũng không thể biết được ý nghĩ của đối phương. Con người cũng không thể đem suy nghĩ của người khác mà đoán ra hết được. Đối với Ngôn Ngôn mà nói, dùng lời nói dối cùng chứng cớ giả chứng minh Lam Lam không yêu cô. Cho nên dù cô có thông minh hơn nữa, cũng sẽ suy nghĩ nhiều mà mắc sai lầm. Cái gọi là người trong cuộc thì mơ hồ còn người đứng xem lại sáng suốt, huống chi là người đang vùi lấp trong tình yêu. Cho nên Ngôn Ngôn không sai, Lam Lam cũng không sai, sai chỉ có thể là ông ngoại xấu xa cùng Chiến tỷ tỷ.
Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, hôm nay xem nhắn lại có bạn 123 nói tui nói nhảm chửi bới tui rồi còn phân bua. Cho nên có bạn đã không chịu nổi bệnh nói nhìu của tui, phốc ~ thật buồn mà, nhưng mà tui không nói là tui không chịu nổi a, tiếp theo là tiểu kịch trường, chuyện về Lam hoa hoa nga ~
Ngôn Ngôn: Cát Cát, hôm nay ta tìm cho ngươi một người bạn, xem đi, thích không? (Ngôn Ngôn đem Lam Lam để đến trước mặt Cát Cát.)
Cát Cát: meo!!! meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: chủ nhân, chủ nhân, đây mà cái quái gì? Cát Cát không thích, ghét nó ~)
Lam Lam: dựa vào cái gì, ngươi dám ghét ta, ta còn ghét ngươi hơn!
Ngôn Ngôn: Cát Cát ngoan ~, ta biết ngươi sẽ rất thích, nào tối nay cho nó ở cùng ngươi nha. (con người như Ngôn Ngôn không biết hai tên kia đang chê bai nhau, còn để các nàng ở chung. Vì vậy Ngôn Ngôn để Tiểu Lam Lam lên bệ cửa sổ, mình đi ra ngoài.)
Cát Cát: meo! meo! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Ngươi là thứ gì vậy? Cát Cát ghét ngươi.)
Lam Lam: hứ, ngươi là con mèo thúi, đừng đụng vào ta! (Lam hoa hoa nghiêng đầu, tránh tiểu thịt trảo của Cát Cát thò đến
Cát Cát: meo!!! meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Cát Cát không phải mèo thúi! Cát Cát thơm nhất. Ngươi là cái hoa hoa xấu, Cát Cát phải đánh bại ngươi.)
Vì vậy ngày thứ hai, khi Ngôn Ngôn đến liền phát hiện cánh hoa của Lam Lam không còn, chỉ còn hoa kính trơ trụi. Mà trong nhụy hoa còn có một cái Tiểu Lam Lam xícɦ ɭõa nằm trong đó.
Ngôn Ngôn: ngươi…. xảy ra chuyện gì? (Ngôn Ngôn không dám tin, trên hoa có người nằm, nói đúng hơn là lớn ở trên hoa.)
Lam Lam: Ngô ~, Ngôn Ngôn, là ta a. Ta là bông hoa hôm qua ngươi nhặt về, đáng chết, con mèo kia phá nát quần áo của ta, làm rớt hết cánh hoa của ta rồi! (Lam Lam lộ ra hình người oán trách, không cánh hoa, không vui.)
Ngôn Ngôn: ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, ta…. ta che kín cho ngươi. (Ngôn Ngôn vừa nói, vội đi tìm giấy vệ sinh bọc Lam Lam lại.)
Lam Lam: Ngô ~ Tiểu Ngôn Ngôn, tối nay ta muốn ngủ cùng ngươi.
Ngôn Ngôn: Hả? sao mà ngủ? (Ngôn Ngôn suy nghĩ, trong đầu hiện lên bộ dạng mình ôm bông hoa ngủ, vẻ buồn nôn.)
Lam Lam: Ai nha ~ không phải ngủ như vậy a, ngươi đem cái chậu của ta đặt gần giường ngươi được rồi.
Ngôn Ngôn: Ừ.
Vì vậy buổi tối….
Lam Lam: Nhìn chằm chằm ← ←
Ngôn Ngôn: Ngươi đừng nhìn ta được không? ta không ngủ được.
Lam Lam: nhưng mà, ta không nhìn ngươi, ta sẽ khó chịu.
Ngôn Ngôn: được rồi…
Lam Lam: Ân ân! cám ơn ngươi nga, Ngôn Ngôn. Nhìn chằm chằm ← ←
Ngôn Ngôn:…
Mới đầu cô nghĩ rằng Lam Khiên Mạch bị tổn thương nên chạy tới một chỗ vắng vẻ để các nàng tìm không được. Nhưng mà dùng nhiều thế lực bình thường không dùng đến, không chỉ có Lăng Vi, ngay cả Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy chuyện này thực sự không đơn giản. Lam Khiên Mạch không thấy, không phải do mình không tìm thấy nàng mà là bị động biến mất. Điện thoại không gọi được, trong phòng cũng không có người. Qua các dấu hiệu cho thấy Lam Khiên Mạch mất tích.
Hối hận mãnh liệt xộc lên đầu, từ nhỏ cho đến lớn Ngôn Thanh Hạm ít khi làm chuyện phạm sai lầm, lần này không thể nghi ngờ là sai lầm xung động nhất mà cô đã làm. Đêm hôm đó, cô bị lời nói ói che đậy lí trí, lần nữa làm tổn thương Lam Khiên Mạch. Mấy ngày nay Ngôn Thanh Hạm vẫn đang nghĩ, chỉ cần mình khi đó có thể lí trí hơn thì sẽ phát hiện ra, bút thu âm cùng hình và ôm hôn sau nó có sự sơ hở.
Tất cả mọi thứ quá trùng hợp, sao lại là lúc đó Mạc Lâm đem bút thu âm cho mình? sao mình lại có thể vô tình nhìn thấy cảnh Chiến Mang Tuyền cùng Lam Khiên Mạch ôm hôn? chính là quá đúng lúc, càng khiến người ta nghi ngờ. Nhớ lại khi về nhà Lam Khiên Mạch luôn muốn nói gì đó với cô, nhưng vì sợ hãi mà cắt đứt lời nàng. Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm vùi đầu trên bàn, đập nhẹ xuống bàn một cái.
Cô phải nghĩ ra chứ, phải sớm nghĩ ra rồi. Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy do Chiến Mang Tuyền cùng Mạc Lâm bày ra. Có lẽ bắt đầu từ khi sinh nhật, hai người họ đã thông đồng rồi. Với bối cảnh của Mạc gia, muốn tra quá khứ của Lam Khiên Mạch căn bản không phải việc khó gì. Biết được chuyện cũ của Chiến Mang Tuyền cùng Lam Khiên Mạch thì Mạc Lâm lợi dụng điểm này liên thủ cùng Chiến Mang Tuyền.
Bọn họ không cần dùng thủ đoạn cứng rắn chia rẽ mình cùng Lam Khiên Mạch, mà lựa chọn một thủ đoạn khác cao minh hơn, khiến các nàng sinh mâu thuẫn, từ đó tách ra. Trong đầu không ngừng vang lên lời nói lúc Lam Khiên Mạch rời đi 'em chờ chị' chỉ là câu nói đơn giản, nhưng đối phương lại nói với giọng run rẩy như vậy. Lúc đó Lam Khiên Mạch trong lòng có bao nhiêu đau khổ đây?"
Đúng vậy mình không biết hết mọi chuyện về Lam Khiên Mạch và Chiến Mang Tuyền, nhưng cũng biết Chiến Mang Tuyền đã gây tổn thương cho người kia bao nhiêu. Hiện tại mình lại vì những chứng cớ hoang đường kia mà tùy ý nói chia tay với Lam Khiên Mạch, đúng là chính tay mình lại lần nữa sát muối lên vết thương không bao giờ khép lại đó. Cảm giác mà người yêu không tin tưởng mình rốt cuộc đau bao nhiêu? mà chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn lại yêu cầu nữ nhân đó đi điều trị tâm lý?
Lam Khiên Mạch nhất định là có oán qua, trách mình, nhưng vẫn không cự tuyệt hành động vô lý của mình. Nàng như tượng gỗ im lặng chấp nhận mọi sắp đặt của mình. Cả người bị thương, vẫn phải dùng khuôn mặt vui vẻ chào đón. Tiểu Mạch, sao em ngu ngốc đến như vậy? sao lại nghe lời chị? rõ ràng chị làm sai, em lại vô điều kiện, vô lý do bao dung chị.
Chị không nên không tin em, không nên làm tổn thương lòng em thêm lần nữa. Rốt cuộc em ở đâu? chị rất nhớ em, chị thật sự thấy sợ sẽ không còn gặp lại được em. Em quay về đi được không?
Ngôn Thanh Hạm chỉ nghỉ ngơi một hồi rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái làm việc. Nếu đã tạo thành tổn thương, thì sau này có bù đắp cũng vô ích. Việc đầu tiên chính là tìm Lam Khiên Mạch về. Xem tài của thủ hạ cùng thám tử và cảnh sát đưa đến, trên đó đều ghi bọn họ đã lục cả thành phố X lên rồi nhưng vẫn không có đầu mối gì.
Ngôn Thanh Hạm có nghĩ đến là Chiến Mang Tuyền đem Lam Khiên Mạch đi, cũng hoài nghi Mạc Lâm cho người đem đi giấu. Nhưng mà qua chứng thực trong thời gian này Chiến Mang Tuyền vẫn đang xử lý công việc phát sinh sự cố của công ty, cũng không có hành động gì, Mạc Lâm cũng đã chính thức thanh minh, hắn không biết Lam Khiên Mạch đi đâu. Cứ vậy hai người nghi ngờ cao nhất bị loại trừ. Ngôn Thanh Hạm như ruồi không đầu, chỉ biết bay loạn xạ.
Cô biết Lam Khiên Mạch nhất định không phải rời khỏi mình mà bị ai đó đem đi hoặc không thể tự do hoạt động ở một nơi nào đó. Ngôn Thanh Hạm đoán không được ai muốn Lam Khiên Mạch biến mất, nếu là người quen thì tốt, nếu là những người có ý xấu với Lam Khiên Mạch, thì kết quả cũng không dám tưởng tượng đến.
Thân thể Lam Khiên Mạch không tốt, dù dáng dấp cao nhưng lại không có sức. Bình thường ở nhà, cho dù dọn một ít đồ có sức nặng thì nàng lại làm nũng với mình nói mệt. Nếu đụng phải người xấu thì nàng đánh cũng không lại, trên người chỉ mang theo Cát Cát, nàng phải làm sao đây?
Nghĩ đến những chuyện này Ngôn Thanh nhíu chặt mày, mũi chua xót đến muốn gãy. Cô lại lần nữa cảm nhận được cái cảm giác nhìn người yêu đau khổ mà không thể làm gì được, giống như tại nạn lần trước, mình luôn để Lam Khiên Mạch gặp nguy hiểm. Nếu như có thể, Ngôn Thanh Hạm nguyện ý bỏ bất cứ giá nào, chỉ hy vọng Lam Khiên Mạch có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt cô.
"Ngôn tổng, Mạc thủ thủ trưởng đến." lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu liền thấy cửa chậm rãi bị đẩy ra, Mạc Lâm chống gậy đi vào. Có lẽ là vừa mới đến Mạc Lâm còn mặc quân trang, huy chương lóe sáng treo trước ngực cùng cánh tay, vốn uy nghiêm nhìn qua hắn càng thấy ngang ngược.
"Ông ngoại." thấy Mạc Lâm tới, Ngôn Thanh Hạm vội vàng từ ghế đứng dậy, đi đến sofa mời Mạc Lâm ngồi xuống. Thư ký thức thời mang trà Mạc Lâm thích uống nhất lên, Ngôn Thanh Hạm cũng ngồi xuống. "Ông ngoại mới làm việc xong? nếu ngài muốn gặp Thanh Hạm, Thanh Hạm có thể đi gặp ngài, cần gì phiền ngài đến đây chứ?" Ngôn Thanh Hạm khách khí nói, đồng thời suy đoán trong lòng, mục đích Mạc Lâm đến là gì.
Nhưng mà, vài phút trôi qua Mạc Lâm không có ý lên tiếng hắn cứ vậy ngồi trên sofa nhìn Ngôn Thanh Hạm, khiến người kia cảm thấy khó chịu. "Ông ngoại, mặt Thanh Hạm dính gì sao?" thấy Mạc Lâm nhìn mặt mình chằm chằm, Ngôn Thanh Hạm nhịn không được mở miệng hỏi. Cô cảm thấy Mạc Lâm tìm mình nhất định có chuyện.
"Sao hả? ta không có chuyện thì không thể tới? Ngôn Ngôn, từ khi nào mà con và ta trở nên xa lạ như vậy?" Mạc Lâm nói những lời này, giọng trầm thấp trong đó còn có vài tia thương cảm. Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm tiều tụy, có chút đau lòng nhìn cháu gái mình. Hắn phát hiện từ khi Ngôn Thanh Hạm phát hiện mình muốn chia rẽ nàng cùng Lam Khiên Mạch, thì đối với ông ngoại này càng ngày càng lạnh nhạt.
Thân thiết từng có không còn, thay vào đó là bị đối đãi phòng bị như người ngoài, nghi kỵ. Nghĩ đến vừa nhìn thấy thì Ngôn Thanh Hạm theo bản năng toát lên sự phòng bị, Mạc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hắn không hy vọng quan hệ của mình và Ngôn Thanh Hạm lại biến thành như vậy, rõ ràng nàng là cháu gái mình yêu thương nhất.
"Ông ngoại quá lo lắng, chỉ là gần đây công việc nhiều, Thanh Hạm có chút mệt." nghe lời Mạc Lâm trong lòng Ngôn có nghĩ gì. Cô không giải thích nhiều mà trả lời qua loa lấy lệ. Đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm ra Lam Khiên Mạch. Còn quan hệ của mình cùng Mạc Lâm thì sau này sẽ xử lý thích đáng.
"Ha ha, ta hy vọng là ta quá lo lắng. Nhưng mà, con nhìn con bây giờ đi thế nào? hai tháng, đã hai tháng con không tham gia tiệc ở Mạc gia rồi. Mỗi lần cha mẹ con hỏi tình hình của con trong nước, ta đều nói với họ con rất giỏi, chuyện công ty làm rất tốt. Ông ngoại cũng không có nói với cha mẹ con, con đang đi lầm đường, yêu một nữ nhân, vì ta không muốn họ lo lắng cho con."
"Đến giờ, ta phát hiện con không chỉ thích nữ nhân đơn giản như vậy. Ngôn Ngôn, con nhìn con đi gầy đến như thế nào rồi? vành mắt đen nặng như người hút á phiện, cả sắc mặt cũng không sáng sủa lên được. Mới mấy ngày thôi con đã gầy đi một vòng lớn."
"Mạc Lâm ta đau lòng nhất chính là đứa cháu gái này, bộ dạng con chán nản như bây giờ, căn bản không còn giống con như khi trước. Ông ngoại thật không hiểu, chỉ là một nữ nhân mà thôi, con cần gì vì cô ta mà làm thành như vậy? nếu con đồng ý, ông ngoại có thể giúp con tìm được ưu tú hơn cô ta rất nhiều, những công tử nhà giàu bồi con, con…"
"Ông ngoại có một số việc, có vài người cũng không thể thay thế được. Thanh Hạm biết gần đây con đích xác không ổn. Gia yến lần tới Thanh Hạm sẽ về. Chỉ là hiện tại con không có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác. Đối với nhiều người mà nói, Lam Khiên Mạch chỉ là một người không quan trọng. Nhưng mà đối với con mà nói, nàng là cả thế giới."
"Con biết ông ngoại không thích con ở chung với Tiểu Mạch, lúc nào cũng nghĩ cách tách con và nàng ra. Con biết ông ngoại làm vậy là vì muốn tốt cho con. Nhưng mà, ngài có nghĩ đến không, con muốn là cuộc sống như thế nào? ông ngoại, Mạc gia cùng Ngôn gia đã có đủ tiền, mà con cũng không cần ai đến bảo vệ con."
"Thanh Hạm chỉ muốn một cái tình yêu thuần khiết, đơn thuần. Đúng vậy có nhiều người so với Lam Khiên Mạch còn ưu tú hơn, nhưng trong lòng con, nàng lại hoàn mỹ. Đúng vậy, nàng là nữ nhân không có cách nào cho con một gia đình mà xã hội chịu chấp nhận, càng không thể cho con một đứa bé. Cho dù vậy, con cũng chỉ yêu nàng, chỉ cần một mình nàng."
"Con không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày tan việc về có thể thấy người đó đứng trước cửa nói với con một tiếng chị về rồi, sau đó chúng con có thể cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, rửa chén và xuống lầu đi tản bộ. Cuộc sống như vậy nhìn rất đơn giản, nhưng rất nhiều người đàn ông vĩnh viễn cũng không làm được. Ông ngoại, Thanh Hạm không có ý trách ông, chỉ là cho dù ông nghĩ muốn chia rẽ con và Tiểu Mạch thế nào, cũng đừng làm tổn thương nàng."
"Nàng thực sự yêu con, tình yêu đó cho dù còn có dốc hết toàn bộ đáp lại, cũng sẽ không bù nổi. Nàng từng bị Chiến Mang Tuyền làm tổn thương, luôn không có cảm giác an toàn. Nàng yêu cầu con cũng rất đơn giản, hy vọng con có thể tin tưởng nàng. Nhưng mà con lại nhiều lần không tin nàng, khiến nàng bị tổn thương sâu."
"Con rất hối hận, sao tối đó không giữ nàng lại. Như vậy nàng sẽ không mất tích. Con bị những thứ giả dối kia che đậy, tự cho là đúng mà nghĩ nàng có bệnh, chữa trị cho nàng. Nhưng lại không biết mỗi lần nàng chữa trị điều phải chịu nhiều đau đớn thống khổ. Cho dù như vậy, nàng cũng không nói với con một chữ không nào."
"Cả đời này, con cũng không tìm được ai yêu con hơn Lam Khiên Mạch. Nhưng mà người đó cũng không có. Con không biết nàng đi đâu, hay bị ai bắt đi. Nàng nhu nhược như vậy, ai cũng không đánh lại. Nếu như có người muốn hại nàng, thì nàng cũng không có sức mà phản kháng lại. Con rất đau lòng cho nàng, rất nhớ nàng."
"Ông ngoại, nếu ông biết Tiểu Mạch đi nơi nào, xin ông nhất định phải nói cho con. Con không thật sự không thể không có nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, con sẽ hối hận cả đời." Ngôn Thanh Hạm vừa nói hốc mắt đã đỏ bừng. Cô phát hiện chỉ có lúc này, cô mới có thể đem chuyện của mình cũng Lam Khiên Mạch nghĩ thông suốt.
Chỉ là bây giờ có hiểu rồi hình như cũng đã quá muộn. Nữ nhân kia bị mình tổn thương quá nặng, rất là nặng. Có lẽ đây là ông trời cố ý trừng phạt mình, để mình tìm nàng không được, không tìm nữ nhân yêu mình đến tận xương kia.
"Ngôn Ngôn, ông nói rồi ông không biết cô ta đi đâu. Mặc dù ông không muốn còn cùng cô ta ở chung, nhưng ông ngoại tuyệt đối sẽ không làm chuyện trộm gà trộm chó. Ông biết con đang nóng lòng muốn tìm người, ta sẽ cho thủ hạ giúp con tìm người, Chỉ là cho dù con tìm được, ta cũng sẽ không đồng ý cho các con sống chung đâu."
"Ông ngoại, cám ơn ông." ngoại trừ cảm ơn, Ngôn Thanh Hạm cũng không biết nên nói gì. Cô biết với tính của Mạc Lâm chịu giúp mình tìm người, cũng là giới hạn rồi. "Ừ, con cũng chú ý thân thể mình nhiều, lần sau gặp mặt, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của con như vậy." Mạc Lâm nói xong đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Lúc ra cửa, hắn liếc mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm nằm vật ra sofa. Thấy đối phương dùng đôi tay gầy như que củi xoa đầu, mắt hắn lóe tia hối hận cùng do dự. Cuối cùng đóng cửa lại, sãi bước rời đi.
"Rè… rè…." Mạc Lâm vừa đi, di động trong túi liền phát tiếng rè rè. Ngôn Thanh Hạm lấy ra nhìn, trên có có hiện tin nhắn. Bên trong có hình một người đàn ông, mặt hắn đen, gầy, dáng vẻ dáo dác nhìn qua lại, không giống người tốt. Hắn chính là người động tay chân với máy xe của mình. Nhìn tên người gửi Thanh Hạm nhắn lại hai chữ cám ơn, ném di động lên bàn.
Hiện tại cô không còn sức mà giải quyết những chuyện khác. Dù tìm được người quan trọng trong vụ tai nạn, nhưng cũng không vui nổi. Nhìn tay trái trống rỗng Ngôn Thanh Hạm đưa lên như muốn bắt lấy gì đó, cuối cùng cái gì cũng không bắt được chỉ có thể chán nản buông xuống.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc em ở đâu? chị rất nhớ em, thật sự rất là nhớ, nhớ nhiều lắm."
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, mở máy xe, xe bị chó đuổi, mở máy thuyền thì thuyền không lái được, Bạo tỷ tỷ gần đây tổn thương nặng, nội tâm vô cùng buồn, ngay cả bữa tối tình yêu của S tỷ tỷ cũng không muốn ăn, tui sắp chán ghét chứng thùy mị, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Khụ khụ, tối hôm qua sau khi ngược Lam Lam rốt cuộc cũng có thể để Lam Lam chịu khổ của chúng ta nghỉ ngơi một chút. Hiểu Bạo vô cùng vui vẻ yên tâm a, thấy nhắn lại có nhiều bạn nói Ngôn Ngôn thực sự không xứng với Lam Lam. Phốc, thật ra cái này ngược lại cũng rất xoắn. Lúc trước ngược Ngôn Ngôn có người nói Lam Lam không xứng với Ngôn Ngôn. Bây giờ lại có người nói Ngôn Ngôn không xứng lại. Thật ra thì hai người đều rất tốt, các nàng đều rất xứng đôi.
Mọi người dùng cách nhìn kẻ thứ ba để xem hai người hạ, có thể giữa hai nhân vật chính cũng không thể biết được ý nghĩ của đối phương. Con người cũng không thể đem suy nghĩ của người khác mà đoán ra hết được. Đối với Ngôn Ngôn mà nói, dùng lời nói dối cùng chứng cớ giả chứng minh Lam Lam không yêu cô. Cho nên dù cô có thông minh hơn nữa, cũng sẽ suy nghĩ nhiều mà mắc sai lầm. Cái gọi là người trong cuộc thì mơ hồ còn người đứng xem lại sáng suốt, huống chi là người đang vùi lấp trong tình yêu. Cho nên Ngôn Ngôn không sai, Lam Lam cũng không sai, sai chỉ có thể là ông ngoại xấu xa cùng Chiến tỷ tỷ.
Không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, hôm nay xem nhắn lại có bạn 123 nói tui nói nhảm chửi bới tui rồi còn phân bua. Cho nên có bạn đã không chịu nổi bệnh nói nhìu của tui, phốc ~ thật buồn mà, nhưng mà tui không nói là tui không chịu nổi a, tiếp theo là tiểu kịch trường, chuyện về Lam hoa hoa nga ~
Ngôn Ngôn: Cát Cát, hôm nay ta tìm cho ngươi một người bạn, xem đi, thích không? (Ngôn Ngôn đem Lam Lam để đến trước mặt Cát Cát.)
Cát Cát: meo!!! meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: chủ nhân, chủ nhân, đây mà cái quái gì? Cát Cát không thích, ghét nó ~)
Lam Lam: dựa vào cái gì, ngươi dám ghét ta, ta còn ghét ngươi hơn!
Ngôn Ngôn: Cát Cát ngoan ~, ta biết ngươi sẽ rất thích, nào tối nay cho nó ở cùng ngươi nha. (con người như Ngôn Ngôn không biết hai tên kia đang chê bai nhau, còn để các nàng ở chung. Vì vậy Ngôn Ngôn để Tiểu Lam Lam lên bệ cửa sổ, mình đi ra ngoài.)
Cát Cát: meo! meo! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Ngươi là thứ gì vậy? Cát Cát ghét ngươi.)
Lam Lam: hứ, ngươi là con mèo thúi, đừng đụng vào ta! (Lam hoa hoa nghiêng đầu, tránh tiểu thịt trảo của Cát Cát thò đến
Cát Cát: meo!!! meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Cát Cát không phải mèo thúi! Cát Cát thơm nhất. Ngươi là cái hoa hoa xấu, Cát Cát phải đánh bại ngươi.)
Vì vậy ngày thứ hai, khi Ngôn Ngôn đến liền phát hiện cánh hoa của Lam Lam không còn, chỉ còn hoa kính trơ trụi. Mà trong nhụy hoa còn có một cái Tiểu Lam Lam xícɦ ɭõa nằm trong đó.
Ngôn Ngôn: ngươi…. xảy ra chuyện gì? (Ngôn Ngôn không dám tin, trên hoa có người nằm, nói đúng hơn là lớn ở trên hoa.)
Lam Lam: Ngô ~, Ngôn Ngôn, là ta a. Ta là bông hoa hôm qua ngươi nhặt về, đáng chết, con mèo kia phá nát quần áo của ta, làm rớt hết cánh hoa của ta rồi! (Lam Lam lộ ra hình người oán trách, không cánh hoa, không vui.)
Ngôn Ngôn: ngươi đừng vội, ngươi đừng vội, ta…. ta che kín cho ngươi. (Ngôn Ngôn vừa nói, vội đi tìm giấy vệ sinh bọc Lam Lam lại.)
Lam Lam: Ngô ~ Tiểu Ngôn Ngôn, tối nay ta muốn ngủ cùng ngươi.
Ngôn Ngôn: Hả? sao mà ngủ? (Ngôn Ngôn suy nghĩ, trong đầu hiện lên bộ dạng mình ôm bông hoa ngủ, vẻ buồn nôn.)
Lam Lam: Ai nha ~ không phải ngủ như vậy a, ngươi đem cái chậu của ta đặt gần giường ngươi được rồi.
Ngôn Ngôn: Ừ.
Vì vậy buổi tối….
Lam Lam: Nhìn chằm chằm ← ←
Ngôn Ngôn: Ngươi đừng nhìn ta được không? ta không ngủ được.
Lam Lam: nhưng mà, ta không nhìn ngươi, ta sẽ khó chịu.
Ngôn Ngôn: được rồi…
Lam Lam: Ân ân! cám ơn ngươi nga, Ngôn Ngôn. Nhìn chằm chằm ← ←
Ngôn Ngôn:…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.