Việt Tố Việt Ái

Chương 170

Hiểu Bạo

28/04/2022

Trước kia Lăng Vi không nghĩ đến bởi vì tình yêu, mà đánh mất chính mình, thậm chí còn hãm sâu vào trong đó. Cô càng không ngờ tới, mình lại phải dùng tư thế xấu hổ cao không bằng Tả Tĩnh Nhan bị đè dưới người. Sau lưng lại là cành cây đang cong, mà phía trước Tả Tĩnh Nhan không ngừng đè thân thể xuống.

Với mức độ thô bỉ của Lăng Vi, sao cô không biết Tả Tĩnh Nhan muốn làm gì. Chỉ là, càng rõ ràng thì cô lại càng cảm thấy không thể tưởng được. Nhan Nhan nhà cô sao lại có thể cởi mở đến như vậy? muốn tại bên ngoài làm mình? mặc dù lúc trước cùng thử qua chuyện lộ thiên, nhưng mà người lúc đầu bị đè không phải là mình a ~

"Nhan Nhan… đừng ở chỗ này, được không?" nghe thấy âm thanh yếu đuối phát run của mình, Lăng Vi thầm chê mình. Thì ra, từ bên trên rớt xuống dưới, lại tương phản lớn như vậy. Trước không nói khác, đến khí thế cũng bị dìm luôn. Nhớ khi đó mình từ trên cao nhìn xuống tác uy tác phúc với Tả Tĩnh Nhan, con cừu nhỏ này nào dám phách lối như vậy?

"Lăng Vi, hôm nay… là một ngày đặc biệt, chị rất vui, rất hạnh phúc." âm thanh Tả Tĩnh Nhan rất nhu, như nước suối phơi qua nắng, có nhiệt độ thích hợp. Đưa mắt nhìn vào con người thủy quang của nàng, Lăng Vi nhìn đến ngây ngốc, lại quên mất tay đối phương đang hành động.

Thân thể bị đè ép thêm nữa, không thể giãy giụa. Hiện tại, hông mình tựa lên cành cây, nửa người trên bị phơi bày trong trạng thái chân không. Nhìn xuống tư thế này khiến Lăng Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô không thể chống hai tay được, đồng thời còn phải giữ cao đầu. Nhưng mà, động tác này khiến cô cũng không thể cao lên được.

"Lăng Vi, em đang câu dẫn chị sao?" từng có nhiều lúc, Lăng Vi nói những lời này với Tả Tĩnh Nhan. Lúc này đây, nhìn đối phương nhếch lông mày, dùng giọng của mình, đem mọi thần thái của mình trả lại cho mình, Lăng Vi mở miệng muốn nói, lại bị Tả Tĩnh Nhan cúi người hôn lên cổ cô.

Địa phương bị đối phương hôn lên có chút cảm giác đau nhói tê dại tràn lan, dưới bụng dâng lên một đoàn lửa, khiến cả người nóng rực mà gấp gáp. Cho dù ngươi là công quân bách chiến, bỏ đi lần đó cùng Tả Tĩnh Nhan máu chảy thành sông, Lăng Vi vẫn là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.

Huống chi, đêm đầu tiên với cô mà nói, căn bản không có gì vui để nói, có cũng chỉ là vô tận đau đớn.

Tay hơi lạnh vuốt đầu gối, chầm chậm dao động lên trên, đi đến xung quanh chân, lúc nhanh lúc chậm lực đạo nhẹ nhàng chạm đến, hoạt động như có như không như côn trùng nhỏ đang bò qua lại trên làn da, quấy nhiễu người, lại có sảng khoái không nói ra được.

Chuyện lên giường Lăng Vi rất thoải mái, cũng biết hưởng thụ, cô không chỉ muốn làm công, còn nguyện ý đem mình giao cho Tả Tĩnh Nhan. Biết tối nay mình khó tránh tai kiếp, cô ngược lại thả lỏng thân mình, tiếp nhận đối phương tấn công. Một khi thanh tĩnh lại, cả thân mình cũng trở nên vô cùng nhạy cảm. Dù Tả Tĩnh Nhan chỉ vô tình dùng đầu gối cọ vào nơi nhạy cảm của cô, Lăng Vi cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến run rẩy cả người.

"Nhan Nhan, mấy chiêu này đều là em dạy chị, chị có sáng tạo nào khác không?" hai tay chống người sắp tê dại, nhưng không bằng cái hông bủn rủn, Lăng Vi lắc eo dùng chân tâm cọ lên bụng Tả Tĩnh Nhan. Nhờ ánh trăng, Lăng Vi phát hiện, khi mình làm động tác này, sắc mặt Tả Tĩnh Nhan có chút ửng đỏ.

"Em đừng lộn xộn." bị Lăng Vi cọ như vậy, ngụy trang trước đó của Tả Tĩnh Nhan cũng nhanh biến mất, nàng bất mãn đưa tay đánh bụng Lăng Vi, nhỏ giọng cảnh cáo cô. Nhưng phát hiện, nhiệt độ chỗ này cao đến kinh người, như là nước nóng mới nấu xong, vừa ướt lại vừa nóng.

"Nhan Nhan xấu xa, đối xử với em như vậy, không cho em nhúc nhích, chị thật quá đáng lắm luôn á. Em muốn hôn chị, chị dựa xích vào đi." Lăng Vi yêu cầu trong sáng khiến Tả Tĩnh Nhan nghe cũng sững sốt, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy, cho dù bản thân ở thế bị động, thì khí thế trên người Lăng Vi cũng không hề giảm. Ngược lại thì mình hoàn toàn không có khí tràng chủ động nằm trên.



Nghĩ vậy, Tả Tĩnh Nhan dùng sức ngăn chận Lăng Vi lại, như đang giận dỗi hôn môi cô.

cái lưỡi quấn quýt chung một chỗ, mang đến cảm xúc trơn trượt mềm mại. Nhớ không nhầm, hình như đây là lần đầu tiên Tả Tĩnh Nhan bá đạo có ý chiếm lấy mình ở vị trí chủ động như vậy, kích động hôn Lăng Vi như vậy. Đầu lưỡi không mệt mỏi từng lần quét qua khe cửa môi của đối phương, đầu lưỡi, chân lưỡi, cùng với tưa lưỡi. Nghe người bên dưới phát ra tiếng thở dốc nặng nề, Tả Tĩnh Nhan không kiềm hãm được xoa lên bụng nhỏ của Lăng Vi, nhẹ nhàng đè ép.

"Nhan Nhan…" sau nụ hồi dài kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lăng Vi thở hổn hển, kêu tên Tả Tĩnh Nhan. Chuyện đến nước này, thân thể cô đã sớm buông vũ khí đầu hàng. Cô yêu Tả Tĩnh Nhan, yêu đến nguyện ý đem mình hết thảy của mình cho nàng, kể cả thân thể này, còn có nhu nhược người khác chưa từng thấy qua.

"Lăng Vi, chị muốn em." lời có vẻ bá đạo, mang đến không chỉ mừng rỡ ngạc nhiên, còn có phản ứng nhiệt tình hơn. Nghe được năm chữ đơn giản này, Lăng Vi chỉ cảm thấy chân tâm nóng lên, cuối cùng trong nháy mắt liền ướt hoàn toàn. Nhận thấy thân thể mình phản ứng, cô không được tự nhiên nghiêng đầu qua. Y phục lúc này bị đẩy xuống dưới cổ, đồng thời còn nội y ren màu đen bên trong.

Tính cách Lăng Vi hướng ngoại, mặc dù vì công việc cô phải mặc đồ công sở thường xuyên, nhưng mà đồ lót cô chọn đều hiện lên đường cong hấp dẫn. Sống chung với cô lâu như vậy, Tả Tĩnh Nhan biết chỉ cần Lăng Vi mặc đồ công sở đàng hoàng bên ngoài thì bên trong nhất định sẽ mặc đồ lót khiêu gợi phong tao, còn phối cùng vớ cao màu đen.

Khi dây nịt ngực bị đẩy lên, hai khỏa tròn bị nó bao quanh như đứa trẻ vui vẻ nhảy ra. Lăng Vi cũng không phải thuộc dạng quá đầy đặn, nhưng mảnh vải trước ngực cũng khiến ngươi thấy cảnh đẹp ý vui. Ngực cô hình dạng rất tốt, hai khỏa tròn rất cao vừa trắng lại non mềm. Lâu dài không thấy ánh mặt trời, làn da trắng đến trong suốt, tùy tiện bóp một cái, sẽ xuất hiện vài vết đỏ.

Thấy Lăng Vi nheo mắt nhìn mình, Tả Tĩnh Nhan liền nổi du͙ƈ vọиɠ, tự nhiên còn bị thúc dục. Là người yêu, nàng không thể để đối phương chờ quá lâu. Cho nên Tả Tĩnh Nhan không đợi nữa, liền mở miệng ngậm viên tuyết phong kia. Dùng đầu lưỡi lởn vởn quanh trên chóp đỉnh của nó, tiếp đó, nhẹ nhàng cắn, chậm rãi lôi kéo.

Tả Tĩnh Nhan số lần được công có thể dùng ngón tay đếm, kinh nghiệm cùng thủ pháp của nàng so với Lăng Vi cũng là kẻ 8 lạng người nửa cân. Nhưng mà chỉ trêu đùa như vậy lại khiến Lăng Vi có chút không chịu nổi. Cô thở hổn hển, rất muốn đưa tay ôm Tả Tĩnh Nhan một cái. Làm gì được, khi hai tay cô phải chống người. Nếu không, có thể sẽ ngã xuống.

"Nhan Nhan… nhanh chút…" cuối cùng không nhịn được tiết tấu chậm rãi của Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi mở miệng thúc dục. Cô có thể cảm nhận được, tâm tâm trong qυầи иɦỏ đã có dịch thể tràn ra làm thấm ướt. Địa phương bên dưới như vòi nước hỏng, bất kể cô khắc chế thế nào, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản nước bên trong chảy ra.

Lăng Vi cảm thấy, thân thể mình không thể chờ thêm phút giây nào nữa, cô khát vọng Tả Tĩnh Nhan chạm vào, càng khát vọng được vuốt ve, thậm chí không muốn đợi hy vọng nàng giây kế có thể tiến vào mình, giống như mỗi lần mình muốn nàng đem mình chiếm đoạt, dù làm đến hư mất cũng không sao!

"Lăng Vi, đừng vội, để chị yêu em thật tốt, bồi thường lần trước tổn thương em." là người từng trải, Tả Tĩnh Nhan biết Lăng Vi hiện tại có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu gấp. Nhưng mà, sau khi trải qua lần trước không được tốt đẹp, nàng biết, Lăng Vi thích phương diện yêu thương này, cũng sẽ lưu lại ám ảnh. Nàng muốn cho Lăng Vi một sự thể nghiệm hoàn mỹ, dù ở chỗ này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người phát hiện, có thể nguy hiểm, nàng cũng không ủy khuất người này.

Thân thể từ từ tuột xuống, chỗ đó hướng lên chân đang cong. Hôm nay Lăng Vi mặc bộ váy đen bó sát, đùi vẫn đi vớ cao màu đen. Kéo váy lên, nhưng cũng không kéo hết, chỉ để cho nó chơi vơi ở bên hông. Ngay sau đó, Tả Tĩnh Nhan đưa tay dò vào bên trong, bàn tay không có lầm chạm vào chân tâm nóng bỏng của Lăng Vi.

Không ngoài dự liệu, nhiệt độ nơi đó nóng đến dọa người, mới vừa chạm vào ngón tay cùng bàn tay liền bị nước ở đó nhuộm ướt. Sững sờ kéo bàn tay ấm ướt ra , Tả Tĩnh Nhan cũng không bỏ sát ánh mắt Lăng Vi lóe lên vẻ kinh hoảng cùng luống cuống. Cái này khiến nàng có chút đau lòng, lập tức không kéo dài nữa. Lúc này Tả Tĩnh Nhan chỉ muốn cho Lăng Vi kẹo ngọt, tình yêu hoàn mỹ nhất.

Hai đầu gối quỳ xuống đất, phát ra một tiếng rên, Tả Tĩnh Nhan đưa tay ra, cởϊ qυầи lót đen của Lăng Vi bị nhiễm ướt xuống. Ngay sau đó, địa phương bí ẩn kia liền xuất hiện trước mặt mình. Mượn ánh trăng yếu ớt, Tả Tĩnh Nhan si mê ngốc lăng nhìn, thậm chí quên nói quên làm.



Đây là lần đầu tiên Tả Tĩnh Nhan nhìn thấy rõ ràng vị trí tư mật của nữ nhân, dù trước đó đã làm qua, nàng cũng không có cơ hội, lại không dám nhìn vào chỗ này của Lăng Vi. Hôm nay, chỗ mong nhớ rốt cuộc cũng được như nguyện. Tả Tĩnh Nhan bị cảnh đẹp nơi này hấp dẫn, không rời tầm mắt được.

Thân thể Lăng Vi rất đẹp, rất sạch sẽ, địa phương đó cũng giống như vậy. Chỗ đó như viên trân châu trắng nõn, từ trong cái vỏ bước ra, trên người còn mang khí tức thiên nhiên cùng hình thái mỹ luân mỹ hoán. Toàn thân màu hồng, nhưng vì động tình mà hiện lên một màu đỏ ửng. Bởi vì quá hưng phấn, thân thể trở nên run rẩy, bốn phiến hoa mỏng manh không ngừng mở rộng ra ngoài, lộ ra cái hạch tâm thuần túy bên trong.

Hạch tâm rất nhỏ, so với chung quanh nó thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mà có câu nói cô đọng đều là tinh hoa. Có lẽ nhận thấy mình nhìn chăm chú, cái thân thể nhỏ kia liền bành trướng, so với trước đó mập lên một vòng. Biến hóa khả ái như vậy khiến Tả Tĩnh Nhan không khỏi bật cười, nàng nhắm hai mắt lại, đem cảnh đẹp trước mắt vững vàng ghi nhớ. Ngay sau đó, mở miệng đem nó ngậm vào.

Đúng như vẻ ngoài của nó, trân châu xúc cảm cũng rất non mềm. Một khi cắn gặm nó, như bị giật mình liền co rút lại, nhưng lại nhanh chóng buông xuống phòng bị, mặc cho mình ngắt hái. Cho dù là nữ nhân, cũng từng nhiều lần bị Lăng Vi lấy lòng như vậy. Tả Tĩnh Nhan hiểu được nơi nào là vị trí nhạy cảm của nữ nhân, chỗ nào khiến cho Lăng Vi cảm thấy thoải mái. Vì vậy, nàng buông tha công chiếm những chỗ khác, mà đem hạch tâm làm vị trí chính, bắt đầu lần lượt tấn công.

Hai tay vì chống đất trong tư thế lâu mà không chịu nổi, ngay cả hai chân cũng run rẩy theo. Lăng Vi biết động tác hiện tại này, nhất định là tư thế khó nhất trong đời cô. Thân thể dựa ngang vào cành cây, khiến nửa nửa trên cong tròn lơ lửng.

Dù cành cây không nhỏ, nhưng Lăng Vi cũng không dám đem sức nặng toàn thân giao cho nó, thể lực cũng tiêu hao theo tư thế, máu dồn về khiến đầu óc Lăng Vi có tầm mắt mơ hồ. Thống khổ đi cùng mệt mỏi tấn công đồng đều, nhưng sảng khoái trong thân thể lại bộc phát rõ ràng.

Loại cảm giác này giống như tham gia yên tĩnh 10 ngàn thước, trong người như bị nhét một cái gậy rồi cọ cọ, tư vị kia vừa đau vừa thích. Lăng Vi rất muốn nói với Tả Tĩnh Nhan, cô có thể để mặc nàng công mình với đủ loại tư thế, nhưng mà, hiện tại có thể cho cô nghỉ ngơi trước một chút được không?

Nhưng mà, lời xin tha vừa ra khỏi miệng, trong phút giây quan trọng lại biến thành tiếng rêи ɾỉ. Lăng Vi dốc sức thở hổn hển, không tự chủ lắc eo phối hợp cùng động tác trên môi của Tả Tĩnh Nhan, một kích đến bờ tan vỡ tiểu đậu tử bị đối phương dùng răng cắn, cảm giác đau lúc này không quá thuần túy, mà đan xen đủ kiểu khiến da đầu thêm tê dại mà sảng khoái.

Lăng Vi chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, ngay sau đó thì có cảm giác như đang rơi xuống khỏi cao ốc lan tràn toàn thân, chờ cô phục hồi lại tinh thần, thân thể đã đạt đến đỉnh.

Lên đỉnh quá đột nhiên, cũng quá phí sức, đang lúc Lăng Vi muốn đứng dậy nghỉ ngơi thật khỏe một chút, thì thân thể đột nhiên bị dị vật xâm nhập vào trong. Lần đầu trải qua đau đớn không còn xuất hiện, mặc dù không quá thích ứng, nhưng nhiều hơn vẫn là kɦoáı ƈảʍ được được lấp đầy.

Lần này Tả Tĩnh Nhan tiến vào rất chậm, cũng rất cẩn thận, mà thân thể mình cũng đủ ướŧ áŧ. Nàng không có giống như lần trước cố ý làm đau mình, vô tình mà thô lỗ tiến vào mình, rồi vô lực cắn cô, khiến tim cùng da thịt cô cắn nát. Trong lòng Lăng Vi, cùng Tả Tĩnh Nhan hoan ái, đã lần lượt như thế.

Mình thích nàng ôn nhu, càng thích nàng cường thế trong sự ôn nhu. Khi ngón tay thon dài rốt cuộc đi vào, tiến vào nơi sâu nhất của mình, cảm giác được người yêu hoàn toàn chiếm lấy khiến Lăng Vi kích động mà ướt cả hốc mắt, cô thoải mái rêи ɾỉ, dùng hai chân kẹp chặt eo Tả Tĩnh Nhan.

"Nhan Nhan, đúng là tham lam, nếu chị thích muốn em ở đây, vậy thì tùy chị đó, nói thật, em thực sự thích bị chị gợi lên cảm giác. Chỉ thấy bộ dạng chị cấm dục còn cao cao tại thượng, em lại phải… ưm…. phải cao triều rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Việt Tố Việt Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook