Quyển 1 - Chương 12: cái giá chuyện xưa
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2014
Nghe thấy lời của Tôn Nghê, Trương Tĩnh lập tức trầm tĩnh lại nhún vai
nói: "Đó là trò chơi giữa các đại nhân vật, không liên quan đến chúng ta đúng không?"
Âm Ảnh không nói gì nhưng gật gật đầu.
Ánh mắt Tôn Nghê rơi trên người Thiên Dạ nói: "Có chút liên quan nhưng không lớn. Chúng ta không cần quản vì sao đứa trẻ này còn sống nhưng hiện tại cần làm gì thì cứ làm. Huấn luyện cho hắn như bình thường, tất cả cứ theo quy củ mà làm. Nếu như hắn có thể còn sống rời khỏi đây thì đó là bản lĩnh của hắn, nếu như hắn chết giữa đường thì không liên quan đến chúng ta."
Dừng lại một chút, Tôn Nghê nói: "Tóm lại chúng ta coi như không có chuyện cướp đoạt nguyên lực. Bất kể là do đại nhân vật nào làm thì cũng không liên quan đến Hoàng Tuyền. Người đó nếu muốn gây phiền phức cho chúng ta thì chúng ta cũng không sợ cho nên không cần sợ đầu sợ đuôi chuyện này, đây là ý của tổng trưởng."
Lúc này đến cả Trương Tĩnh cũng thu lại nét mắt thờ ơ, tất cả đều kinh ngạc hỏi: "Tổng trưởng đã trở về?"
Tôn Nghê không trả lời chỉ khẽ gật đầu nhỏ đến như không thể thấy.
Tất cả giáo quan đều vô cùng phấn chấn, Long Hải còn cười lớn ngây ngốc.
Tôn tổng quản chắp tay đi quanh Thiên Dạ một vòng nói: "Nhưng là hiện tại cũng không ngại giúp hắn một chút nếu không hắn không qua được giai đoạn này. Thời gian này rất không tốt, nếu để hắn chết thì người khác sẽ nghĩ Hoàng Tuyền sợ mấy nhà kia! A, ta đã kiểm tra thân thể của hắn, bộ phận xung kích tiết điểm của binh phạt quyết phải sửa lại một chút, làm như này đi Trương Tĩnh, đợi lát nữa nó tỉnh lại thì ngươi dạy nó."
"Được."
Tôn Nghê gật gật đầu xoay người rời đi.
Vài giáo quan nhìn nhau một cái sau đó Thân Đồ bắt đầu trị liệu cho Thiên Dạ. Lúc này ánh mắt Trương Tĩnh nhìn Thiên Dạ có chút thương tiếc. Đứa trẻ này vốn thiên phú cực cao mới bị người xem trúng thi triển cấm thuật cướp đoạt nguyên lực a! Đáng tiếc tất cả đã đi qua, cho dù là kỳ tài ngút trời trúng cướp đoạt nguyên lực cũng biến thành người bình thường, không hơn tu luyện giả bình thường là bao.
Khi Thiên Dạ tỉnh lại, cảnh vật xung quanh giúp hắn xác định đây là trong lớp kết cấu sinh vật nên trái tim không khỏi đập thình thịch. Nếu không phải toàn thân hắn tê dại không cử động được thì sớm đã lăn xuống đất rồi. Lúc này hắn vẫn cảm giác được trước ngực nóng bỏng thỉnh thoảng còn truyền đến đau đớn.
"Ngươi đã tỉnh? Tự mình xuống đi!"
Thiên Dạ quay đầu lại nhìn, Trương Tĩnh đang đưa lưng về hắn, nửa người trên sấp trên một đài thí nghiệm lộ ra đường cong dụ người, nàng đang không ngừng viết gì đó.
Thiên Dạ thử động tay sau đó miễn cưỡng ngồi dậy rồi xuống đài. Nhưng khi hai chân vừa chạm đất lập tức mềm nhũn té ngã xuống đất.
Trương Tĩnh a một tiếng chợt hiểu nói: "Ta đã quên thuốc tê trên người ngươi vẫn còn tác dụng a."
Trương Tĩnh đi tới đỡ Thiên Dạ ngồi lên ghế rồi đưa cho hắn một trang giấy: "Nhớ kỹ thứ này, đọc ở đây luôn đi sau đó có gì không hiểu có thể hỏi ta. Thứ này chỉ được xem ở đây không được mang ra ngoài."
Hòa ái bất ngờ của Trương Tĩnh không làm Thiên Dạ nảy sinh thoải mái mà lại sinh ra bất an rõ rệt. Nàng tuyệt không ôn nhu như bề ngoài, thủ đoạn của nàng vừa tàn vừa độc ngay đến Long Hải thấy nàng cũng tránh xa như tránh rắn rết. Trên giấy viết một đoạn khẩu quyết bên dưới còn có chú thích tỉ mỉ. Thiên Dạ nhìn một lát đã hiểu khẩu quyết này là phần sửa chữa binh phạt quyết, nội dung đều có liên quan đến xung kích tiết điểm khí hải trước ngực.
"Ngươi sau này cứ tu luyện theo phương pháp này cho đến khi châm đốt tiết điểm mới thôi nhưng là quá trình sẽ đau đấy. Nếu như có chỗ nào không thoải mái thì tới tìm ta. Ta sẽ dặn thủ vệ cho ngươi vào."
Nói xong Trương Tĩnh rời khỏi phòng để lại Thiên Dạ một mình học thuộc khẩu quyết. Nửa giờ sau, Thiên Dạ nhớ kỹ nội dung ghi trên giất rồi xé vụn tờ giấy theo yêu cầu của Trương Tĩnh, sau đó hắn cẩn thận đặt hết mảnh vụn lên bàn rồi mới rời đi.
Trên đường về khi đi qua một mảnh rừng cây Thiên Dạ đột nhiên nhìn thấy Tống Tử Ninh đứng dựa đại thụ ngẩng đầu nhìn trời. Thiên Dạ cũng theo tầm nhìn của hắn ngẩng đầu lên nhưng trừ trời xanh mây trắng ra thì ngay đến cả bóng chim cũng không thấy.
"Ngươi đang nhìn gì thế?" Thiên Dạ hiếu kỳ hỏi.
"Đại đạo và tương lai." Tống Tử Ninh trả lời một đáp án rất bất ngờ.
Hai từ tương lai thì Thiên Dạ hiểu nhưng đại đạo thì không.
Còn không đợi Thiên Dạ kịp nói, Tống Tử Ninh như không có việc gì hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Thiên Dạ do dự một chút rồi nói: "Giáo quan nói phương pháp tu luyện của ta có vấn đề, chỉnh sửa một chút cho ta."
Thần sắc Tống Tử Ninh không khỏi khẩn trương: "Là giáo quan nào?"
"Trương Tĩnh."
"Là nàng thì tốt!" Thần tình hắn trầm tĩnh lại nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, tư chất mỗi người khác nhau nên công pháp tu luyện thông dụng không chắc đã là thích hợp nhất, khi cần còn phải điều chỉnh công pháp cho phù hợp nữa. Trương Tĩnh không đơn giản nếu như là nàng dạy ngươi thì tốt rồi. Chẳng qua…"
Nói đến đây Tống Tử Ninh như muốn nói lại thôi, Thiên Dạ vội hỏi: "Chẳng qua cái gì?"
Tống Tử Ninh không trả lời chỉ đánh giá trên dưới Thiên Dạ sau đó nói: "Không có gì, đến lúc đó ngươi sẽ biết, hắc hắc!"
Hắn cười có chút cổ quái sau đó không để ý đến Thiên Dạ nhanh chóng rời đi. Thiên Dạ nhìn chăm chú bóng lưng Tống Tử Ninh rời xa, hắn không tin đối phương đột nhiên chạy đến đây nhìn cái gì mà đại đạo cả tương lai. Có lẽ tên này lo lắng cái gì nên mới đặc biệt đến đây chờ hắn?
Dù cho mấy tháng Tống Tử Ninh dẫn đầu nhưng những đứa đuổi sau cũng rất chặt. Trong trại huấn luyện thời gian là thứ quý báu nhất, không nỗ lực tu luyện thì sẽ bị đào thải. Trong lòng đám trẻ, thời gian và chu nhan huyết quý giá ngang nhau.
Cho nên Thiên Dạ thầm ghi nhớ bóng lưng đối phương. Có những chuyện không cần nói nhiều, thời gian đến sẽ tự khắc hiểu. Đây là lần nói chuyện nhiều nhất giữa hai bọn họ mấy tháng qua. Hai từ Tống Tử Ninh nói hắn chưa từng nghe đến, xem ra thân thế đứa trẻ này không đơn giản như hắn tự giới thiệu.
Thiên Dạ nhìn đồng hồ, cách lớp học tiếp theo còn mười phút nên nhanh chóng lên lớp.
Khi hương vị chu nhan huyết quấn quanh toàn thân, Thiên Dạ đã tiến vào tâm cảnh không linh sau đó bắt đầu tu luyện. Lần này hắn chầm chậm dẫn đường nguyên lực theo khẩu quyết mới dần tiếp cận tiết điểm khí hải.
Nhưng khi sóng nguyên lực đi qua vết thương thì như sa vào đầm bùn, mỗi bước đều vô cùng gian nan. Nguyên lực mỗi lần đi qua vết thương đều như dùng bàn chải sát chà đi chà lại vết thương vậy nên đau đớn suýt làm Thiên Dạ ngất đi.
Binh phạt quyết sau khi sửa chữa lại giảm đi rất nhiều đau đớn nên mới giúp Thiên Dạ gắng gượng không đến nỗi lập tức ngất đi. Kiên nghị ngoan lạt tận xương tủy giúp hắn không thốt lên tiếng nào chỉ cắn răng chịu đựng. Nhưng là hắn rất nhanh đã phát hiện khi nguyên lực đi qua vết thương không chỉ đem đến đau đớn kịch liệt mà tốc độ vận hành cũng chậm chạp, điều này là lực xung kích yếu đi. Chỉ có tích lũy nguyên lực sâu dày hơn mới có khả năng đạt tới sóng xung kích. Mà nguyên lực càng nhiều thì ý nghĩa càng đau đớn khi xung kích.
Thiên Dạ dứt khoát buông tay coi như thân thể này không phải của bản thân nhưng là đau đớn này còn khó mà nhẫn nhịn, còn chưa qua một nửa hai giờ tu luyện thì hắn đã hao hết thể lực không thể tiếp tục.
Nhưng là lần tu luyện này còn có thu hoạch, nguyên lực cũng có tiến triển chỉ là vô cùng chậm chạp. Thiên Dạ vỗ về vết thương nơi lồng ngực, bóng ma trong lòng lại càng thêm lớn. Hắn không biết là ai để lại vết thương này cho hắn, đến hiện tại nó không chỗ không ảnh hưởng vận mệnh hắn như là muốn kéo hắn xuống vực sâu vậy.
Vào đêm, đám trẻ có một thời gian ngắn tự do học tập. Thời gian này thường dùng để ôn lại tri thức trên lớp hoặc tu luyện thêm. Từ lúc này đám trẻ bắt đầu có chút tự do nho nhỏ, đó chính là có thể phát triển tương lai theo hướng mình thích. Mà Thiên Dạ thì đi tìm Trương Tĩnh, thủ vệ quả nhiên được phân phó không ngăn hắn lại.
Trương Tĩnh một mình ở trong tiểu viện, khác với kiến trúc đá xanh và sắt thép trong trại huấn luyện, tiểu viện bố trí theo phong cách hoài cổ, hai tầng lầu với mái cong chạm khắc vô cùng tao nhã. Chỉ riêng nơi ở cũng có thể thấy nàng khác với những giáo quan khác, đám người Long Hải đều ở trong một cái hộp sắt phóng rộng.
Thiên Dạ vươn tay nhè nhẹ gõ chuông sư tử, bên tai hắn lập tức vang lên thanh âm Trương Tĩnh: "Cửa không khóa, tự mình vào đi."
Thiên Dạ xuyên qua tiểu viện cẩn thận vào nhà chính, hơn nữa còn không dám đụng chạm chút đồ vật gì trong nhà.
Trương Tĩnh cũng không ở phòng khách, trong phòng ngủ nàng ào ào vang lên tiếng nước chảy, có vẻ như nàng đang tắm. Thiên Dạ đầy kiên nhẫn cứ đứng đó chờ. Mấy năm này hắn đã học được phục tùng và kiên nhẫn, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo thì bất động là lựa chọn tốt nhất.
Chốc lát sau, Trương Tĩnh mặc áo ngủ đi ra, nàng nhìn hướng Thiên Dạ một cái rồi ngồi xuống ghế sofa. Áo ngủ khá ngắn căn bản không che được hai bắp đùi dài trắng nõn như tuyết của nàng, mà bộ ngực no đủ của nàng như muốn chen ra tránh thoát khỏi trói buộc vậy.
Trong mắt Thiên Dạ, hai chân dài trắng muốt kia chói mắt vô cùng, mỗi động tác đều tạo thành chuỗi ánh sáng lóe lên trước mặt hắn. Trẻ con sống nơi thôn quê và trong chiến loạn trưởng thành rất sớm, đế quốc vì phồn diễn nhân tộc sản sinh càng nhiều chiến sĩ nên không ngừng hạ thấp độ tuổi kết hôn. Mà nhân tộc vì sinh tồn, thân thể phát dục càng lúc càng nhanh, đến hiện tại mười bốn mười lăm tuổi kết hôn sinh con là chuyện bình thường.
Thiên Dạ đã hơn mười tuổi cũng không thể tính là quá nhỏ mà đám trẻ trong tại huấn luyện tu binh phạt quyết, môn công pháp này nóng rực bạo liệt cũng có hiệu quả thúc đẩy thân thể trưởng thành. Hơn nữa lớp kết cấu sinh vật giúp bọn chúng hiểu biết triệt để về nhân thể. Nhưng là Trương Tĩnh như không biết Thiên Dạ đã không còn là đứa trẻ không hiểu gì, nàng không chút cố kỵ vươn vai vặn eo, chân dài trắng nõn thẳng tắp đến mức ngay cả chỗ không nên lộ ra cũng suýt lộ.
Tâm linh nho nhỏ của Thiên Dạ như bị trọng chùy gõ xuống, hắn lập tức cảm giác tròng mắt có chút hoa, đầu não cũng mê muội tựa như thế giới biến đổi. Nhưng biến đổi là thế giới hay tâm linh hắn?
"Tiểu Thiên Dạ, tìm ta có chuyện gì?" Trương Tĩnh lười nhác hỏi.
Thiên Dạ không dám nhìn nhiều vội nói những vấn đề tu luyện. Hắn không thể xác định những đau đớn khi tu luyện, cảm giác ngưng trệ vận chuyển nguyên lực có phải bình thường hay không.
Trương Tĩnh hơi chăm chú chút vẫy tay với Thiên Dạ nói: "Đứng lên đến gần đây."
Âm Ảnh không nói gì nhưng gật gật đầu.
Ánh mắt Tôn Nghê rơi trên người Thiên Dạ nói: "Có chút liên quan nhưng không lớn. Chúng ta không cần quản vì sao đứa trẻ này còn sống nhưng hiện tại cần làm gì thì cứ làm. Huấn luyện cho hắn như bình thường, tất cả cứ theo quy củ mà làm. Nếu như hắn có thể còn sống rời khỏi đây thì đó là bản lĩnh của hắn, nếu như hắn chết giữa đường thì không liên quan đến chúng ta."
Dừng lại một chút, Tôn Nghê nói: "Tóm lại chúng ta coi như không có chuyện cướp đoạt nguyên lực. Bất kể là do đại nhân vật nào làm thì cũng không liên quan đến Hoàng Tuyền. Người đó nếu muốn gây phiền phức cho chúng ta thì chúng ta cũng không sợ cho nên không cần sợ đầu sợ đuôi chuyện này, đây là ý của tổng trưởng."
Lúc này đến cả Trương Tĩnh cũng thu lại nét mắt thờ ơ, tất cả đều kinh ngạc hỏi: "Tổng trưởng đã trở về?"
Tôn Nghê không trả lời chỉ khẽ gật đầu nhỏ đến như không thể thấy.
Tất cả giáo quan đều vô cùng phấn chấn, Long Hải còn cười lớn ngây ngốc.
Tôn tổng quản chắp tay đi quanh Thiên Dạ một vòng nói: "Nhưng là hiện tại cũng không ngại giúp hắn một chút nếu không hắn không qua được giai đoạn này. Thời gian này rất không tốt, nếu để hắn chết thì người khác sẽ nghĩ Hoàng Tuyền sợ mấy nhà kia! A, ta đã kiểm tra thân thể của hắn, bộ phận xung kích tiết điểm của binh phạt quyết phải sửa lại một chút, làm như này đi Trương Tĩnh, đợi lát nữa nó tỉnh lại thì ngươi dạy nó."
"Được."
Tôn Nghê gật gật đầu xoay người rời đi.
Vài giáo quan nhìn nhau một cái sau đó Thân Đồ bắt đầu trị liệu cho Thiên Dạ. Lúc này ánh mắt Trương Tĩnh nhìn Thiên Dạ có chút thương tiếc. Đứa trẻ này vốn thiên phú cực cao mới bị người xem trúng thi triển cấm thuật cướp đoạt nguyên lực a! Đáng tiếc tất cả đã đi qua, cho dù là kỳ tài ngút trời trúng cướp đoạt nguyên lực cũng biến thành người bình thường, không hơn tu luyện giả bình thường là bao.
Khi Thiên Dạ tỉnh lại, cảnh vật xung quanh giúp hắn xác định đây là trong lớp kết cấu sinh vật nên trái tim không khỏi đập thình thịch. Nếu không phải toàn thân hắn tê dại không cử động được thì sớm đã lăn xuống đất rồi. Lúc này hắn vẫn cảm giác được trước ngực nóng bỏng thỉnh thoảng còn truyền đến đau đớn.
"Ngươi đã tỉnh? Tự mình xuống đi!"
Thiên Dạ quay đầu lại nhìn, Trương Tĩnh đang đưa lưng về hắn, nửa người trên sấp trên một đài thí nghiệm lộ ra đường cong dụ người, nàng đang không ngừng viết gì đó.
Thiên Dạ thử động tay sau đó miễn cưỡng ngồi dậy rồi xuống đài. Nhưng khi hai chân vừa chạm đất lập tức mềm nhũn té ngã xuống đất.
Trương Tĩnh a một tiếng chợt hiểu nói: "Ta đã quên thuốc tê trên người ngươi vẫn còn tác dụng a."
Trương Tĩnh đi tới đỡ Thiên Dạ ngồi lên ghế rồi đưa cho hắn một trang giấy: "Nhớ kỹ thứ này, đọc ở đây luôn đi sau đó có gì không hiểu có thể hỏi ta. Thứ này chỉ được xem ở đây không được mang ra ngoài."
Hòa ái bất ngờ của Trương Tĩnh không làm Thiên Dạ nảy sinh thoải mái mà lại sinh ra bất an rõ rệt. Nàng tuyệt không ôn nhu như bề ngoài, thủ đoạn của nàng vừa tàn vừa độc ngay đến Long Hải thấy nàng cũng tránh xa như tránh rắn rết. Trên giấy viết một đoạn khẩu quyết bên dưới còn có chú thích tỉ mỉ. Thiên Dạ nhìn một lát đã hiểu khẩu quyết này là phần sửa chữa binh phạt quyết, nội dung đều có liên quan đến xung kích tiết điểm khí hải trước ngực.
"Ngươi sau này cứ tu luyện theo phương pháp này cho đến khi châm đốt tiết điểm mới thôi nhưng là quá trình sẽ đau đấy. Nếu như có chỗ nào không thoải mái thì tới tìm ta. Ta sẽ dặn thủ vệ cho ngươi vào."
Nói xong Trương Tĩnh rời khỏi phòng để lại Thiên Dạ một mình học thuộc khẩu quyết. Nửa giờ sau, Thiên Dạ nhớ kỹ nội dung ghi trên giất rồi xé vụn tờ giấy theo yêu cầu của Trương Tĩnh, sau đó hắn cẩn thận đặt hết mảnh vụn lên bàn rồi mới rời đi.
Trên đường về khi đi qua một mảnh rừng cây Thiên Dạ đột nhiên nhìn thấy Tống Tử Ninh đứng dựa đại thụ ngẩng đầu nhìn trời. Thiên Dạ cũng theo tầm nhìn của hắn ngẩng đầu lên nhưng trừ trời xanh mây trắng ra thì ngay đến cả bóng chim cũng không thấy.
"Ngươi đang nhìn gì thế?" Thiên Dạ hiếu kỳ hỏi.
"Đại đạo và tương lai." Tống Tử Ninh trả lời một đáp án rất bất ngờ.
Hai từ tương lai thì Thiên Dạ hiểu nhưng đại đạo thì không.
Còn không đợi Thiên Dạ kịp nói, Tống Tử Ninh như không có việc gì hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Thiên Dạ do dự một chút rồi nói: "Giáo quan nói phương pháp tu luyện của ta có vấn đề, chỉnh sửa một chút cho ta."
Thần sắc Tống Tử Ninh không khỏi khẩn trương: "Là giáo quan nào?"
"Trương Tĩnh."
"Là nàng thì tốt!" Thần tình hắn trầm tĩnh lại nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng, tư chất mỗi người khác nhau nên công pháp tu luyện thông dụng không chắc đã là thích hợp nhất, khi cần còn phải điều chỉnh công pháp cho phù hợp nữa. Trương Tĩnh không đơn giản nếu như là nàng dạy ngươi thì tốt rồi. Chẳng qua…"
Nói đến đây Tống Tử Ninh như muốn nói lại thôi, Thiên Dạ vội hỏi: "Chẳng qua cái gì?"
Tống Tử Ninh không trả lời chỉ đánh giá trên dưới Thiên Dạ sau đó nói: "Không có gì, đến lúc đó ngươi sẽ biết, hắc hắc!"
Hắn cười có chút cổ quái sau đó không để ý đến Thiên Dạ nhanh chóng rời đi. Thiên Dạ nhìn chăm chú bóng lưng Tống Tử Ninh rời xa, hắn không tin đối phương đột nhiên chạy đến đây nhìn cái gì mà đại đạo cả tương lai. Có lẽ tên này lo lắng cái gì nên mới đặc biệt đến đây chờ hắn?
Dù cho mấy tháng Tống Tử Ninh dẫn đầu nhưng những đứa đuổi sau cũng rất chặt. Trong trại huấn luyện thời gian là thứ quý báu nhất, không nỗ lực tu luyện thì sẽ bị đào thải. Trong lòng đám trẻ, thời gian và chu nhan huyết quý giá ngang nhau.
Cho nên Thiên Dạ thầm ghi nhớ bóng lưng đối phương. Có những chuyện không cần nói nhiều, thời gian đến sẽ tự khắc hiểu. Đây là lần nói chuyện nhiều nhất giữa hai bọn họ mấy tháng qua. Hai từ Tống Tử Ninh nói hắn chưa từng nghe đến, xem ra thân thế đứa trẻ này không đơn giản như hắn tự giới thiệu.
Thiên Dạ nhìn đồng hồ, cách lớp học tiếp theo còn mười phút nên nhanh chóng lên lớp.
Khi hương vị chu nhan huyết quấn quanh toàn thân, Thiên Dạ đã tiến vào tâm cảnh không linh sau đó bắt đầu tu luyện. Lần này hắn chầm chậm dẫn đường nguyên lực theo khẩu quyết mới dần tiếp cận tiết điểm khí hải.
Nhưng khi sóng nguyên lực đi qua vết thương thì như sa vào đầm bùn, mỗi bước đều vô cùng gian nan. Nguyên lực mỗi lần đi qua vết thương đều như dùng bàn chải sát chà đi chà lại vết thương vậy nên đau đớn suýt làm Thiên Dạ ngất đi.
Binh phạt quyết sau khi sửa chữa lại giảm đi rất nhiều đau đớn nên mới giúp Thiên Dạ gắng gượng không đến nỗi lập tức ngất đi. Kiên nghị ngoan lạt tận xương tủy giúp hắn không thốt lên tiếng nào chỉ cắn răng chịu đựng. Nhưng là hắn rất nhanh đã phát hiện khi nguyên lực đi qua vết thương không chỉ đem đến đau đớn kịch liệt mà tốc độ vận hành cũng chậm chạp, điều này là lực xung kích yếu đi. Chỉ có tích lũy nguyên lực sâu dày hơn mới có khả năng đạt tới sóng xung kích. Mà nguyên lực càng nhiều thì ý nghĩa càng đau đớn khi xung kích.
Thiên Dạ dứt khoát buông tay coi như thân thể này không phải của bản thân nhưng là đau đớn này còn khó mà nhẫn nhịn, còn chưa qua một nửa hai giờ tu luyện thì hắn đã hao hết thể lực không thể tiếp tục.
Nhưng là lần tu luyện này còn có thu hoạch, nguyên lực cũng có tiến triển chỉ là vô cùng chậm chạp. Thiên Dạ vỗ về vết thương nơi lồng ngực, bóng ma trong lòng lại càng thêm lớn. Hắn không biết là ai để lại vết thương này cho hắn, đến hiện tại nó không chỗ không ảnh hưởng vận mệnh hắn như là muốn kéo hắn xuống vực sâu vậy.
Vào đêm, đám trẻ có một thời gian ngắn tự do học tập. Thời gian này thường dùng để ôn lại tri thức trên lớp hoặc tu luyện thêm. Từ lúc này đám trẻ bắt đầu có chút tự do nho nhỏ, đó chính là có thể phát triển tương lai theo hướng mình thích. Mà Thiên Dạ thì đi tìm Trương Tĩnh, thủ vệ quả nhiên được phân phó không ngăn hắn lại.
Trương Tĩnh một mình ở trong tiểu viện, khác với kiến trúc đá xanh và sắt thép trong trại huấn luyện, tiểu viện bố trí theo phong cách hoài cổ, hai tầng lầu với mái cong chạm khắc vô cùng tao nhã. Chỉ riêng nơi ở cũng có thể thấy nàng khác với những giáo quan khác, đám người Long Hải đều ở trong một cái hộp sắt phóng rộng.
Thiên Dạ vươn tay nhè nhẹ gõ chuông sư tử, bên tai hắn lập tức vang lên thanh âm Trương Tĩnh: "Cửa không khóa, tự mình vào đi."
Thiên Dạ xuyên qua tiểu viện cẩn thận vào nhà chính, hơn nữa còn không dám đụng chạm chút đồ vật gì trong nhà.
Trương Tĩnh cũng không ở phòng khách, trong phòng ngủ nàng ào ào vang lên tiếng nước chảy, có vẻ như nàng đang tắm. Thiên Dạ đầy kiên nhẫn cứ đứng đó chờ. Mấy năm này hắn đã học được phục tùng và kiên nhẫn, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo thì bất động là lựa chọn tốt nhất.
Chốc lát sau, Trương Tĩnh mặc áo ngủ đi ra, nàng nhìn hướng Thiên Dạ một cái rồi ngồi xuống ghế sofa. Áo ngủ khá ngắn căn bản không che được hai bắp đùi dài trắng nõn như tuyết của nàng, mà bộ ngực no đủ của nàng như muốn chen ra tránh thoát khỏi trói buộc vậy.
Trong mắt Thiên Dạ, hai chân dài trắng muốt kia chói mắt vô cùng, mỗi động tác đều tạo thành chuỗi ánh sáng lóe lên trước mặt hắn. Trẻ con sống nơi thôn quê và trong chiến loạn trưởng thành rất sớm, đế quốc vì phồn diễn nhân tộc sản sinh càng nhiều chiến sĩ nên không ngừng hạ thấp độ tuổi kết hôn. Mà nhân tộc vì sinh tồn, thân thể phát dục càng lúc càng nhanh, đến hiện tại mười bốn mười lăm tuổi kết hôn sinh con là chuyện bình thường.
Thiên Dạ đã hơn mười tuổi cũng không thể tính là quá nhỏ mà đám trẻ trong tại huấn luyện tu binh phạt quyết, môn công pháp này nóng rực bạo liệt cũng có hiệu quả thúc đẩy thân thể trưởng thành. Hơn nữa lớp kết cấu sinh vật giúp bọn chúng hiểu biết triệt để về nhân thể. Nhưng là Trương Tĩnh như không biết Thiên Dạ đã không còn là đứa trẻ không hiểu gì, nàng không chút cố kỵ vươn vai vặn eo, chân dài trắng nõn thẳng tắp đến mức ngay cả chỗ không nên lộ ra cũng suýt lộ.
Tâm linh nho nhỏ của Thiên Dạ như bị trọng chùy gõ xuống, hắn lập tức cảm giác tròng mắt có chút hoa, đầu não cũng mê muội tựa như thế giới biến đổi. Nhưng biến đổi là thế giới hay tâm linh hắn?
"Tiểu Thiên Dạ, tìm ta có chuyện gì?" Trương Tĩnh lười nhác hỏi.
Thiên Dạ không dám nhìn nhiều vội nói những vấn đề tu luyện. Hắn không thể xác định những đau đớn khi tu luyện, cảm giác ngưng trệ vận chuyển nguyên lực có phải bình thường hay không.
Trương Tĩnh hơi chăm chú chút vẫy tay với Thiên Dạ nói: "Đứng lên đến gần đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.