Quyển 1 - Chương 11: đây là… bạn bè?
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2014
Ầm một tiếng, cửa buồng ngủ lại bị đá ra, Long Hải nhíu mày tiến vào lạnh giọng hỏi: "Ai kêu gào vậy?"
Trần Lôi giãy dụa chạy hướng Long Hải, bộ dáng y như thú con hoảng sợ tìm chỗ trú vậy.
Trên mặt Long Hải chớp lên tia căm ghét, hắn hung hăng quật mạnh một roi đánh ngã Trần Lôi rồi nói: "Phế vật!" Sau đó mới dùng mũi chân lật đối phương lên.
Lúc này trang phục Trần Lôi đã nhăn nát vụn, gương mặt không chút ảnh hưởng nhưng vết bầm tím ở cổ rất không bình thường.
Long Hải không chút hứng thú nhìn thêm, thanh âm dâng cao quát hỏi: "Là ai làm?"
Thiên Dạ ngồi dậy từ trên giường bình tĩnh nói: "Là ta!"
Long Hải nheo lại con mắt còn sót, đánh giá trên dưới Thiên Dạ một lát rồi nói: "Được, nhóc con có gan đấy! Người đâu, đem nó mang ra ngoài đánh mười roi, treo trên cột đến sáng mai!"
Thiên Dạ không phản kháng giãy dụa cũng không sợ sệt, cứ như vậy theo thủ vệ ra ngoài. Cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng đánh roi quen thuộc. Mỗi tiếng roi đều kích động ký ức hắc ám trong lòng mỗi đứa trẻ làm sắc mặt chúng bỗng chốc mất tự nhiên. Nhưng là ngoài cửa sổ chỉ có tiếng roi lại không có chút tiếng nào của Thiên Dạ. Không có kêu thảm, không có rên rỉ cũng không có kêu rên, y như là thủ vệ đánh xuống cọc gỗ vậy.
Long Hải đã rời đi nhưng Trần Lôi vẫn nằm bệt dưới đất sao cũng không đứng dậy nổi. Một roi hắn vừa chịu không nhẹ chút nào, có thể nói là thêm sương trong tuyết không có một tháng thì đừng mong khỏi hẳn.
Đám trẻ xung quanh đầy khinh thường châm chọc nhìn hắn. Hiện tại ai cũng có thể thấy được Thiên Dạ nhìn qua gầy yếu mới là kẻ độc ác thật sự. Trần Lôi muốn ra oai nhưng đáng tiếc lại chọn sai đối tượng mà sai càng thêm sai.
"Đi ngủ đi!" Một đứa bé thực lực dẫn đầu nhóm khẽ nhắc.
Sáng hôm sau, Thiên Dạ được thả xuống khỏi cột, lúc này hắn đã yếu đến mức gần như không đứng vững nhưng là hắn chỉ loạng choạng một chút rồi lại chạy theo đội ngũ. Tuy thời gian những đứa trẻ khác chạy được ba vòng thì Thiên Dạ chỉ chạy được một vòng nhưng hắn cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện chẳng qua tốn mất hơn nửa thời gian ăn sáng.
Đến khi đi ngủ, Thiên Dạ chỉ hoàn thành một nửa lượng huấn luyện trong ngày, thành tích của hắn không chút nghi ngờ sẽ lót đáy. Nhưng là cả buồng ngủ như tập thể quên mất chuyện này, không ai nhắc đến. Trước kia đứa trẻ nào chịu mười roi thì mấy ngày liền sẽ thành thật ở trên giường, không có đứa nào dám liều mạng như Thiên Dạ. Mỗi khi cử động sẽ làm rách vết thương, làm đau đến tận xương tủy nên thường thì không hoàn thành được chút nhiệm vụ huấn luyện nào chứ đừng nói đến một nửa.
Đêm đã khuya, đám trẻ lại lục tục lên giường. Trần Lôi đột nhiên quỳ trước mặt Thiên Dạ, hắn vừa ôm chặt bắp đùi Thiên Dạ vừa khóc lớn xin tha.Thiên Dạ chỉ nhìn Trần Lôi một cái rồi chậm chạp kiên định đẩy hắn ra và bò lên giường ngủ.
Tất cả đám trẻ đều đã ngủ chỉ trừ Trần Lôi. Hắn đứng trên mặt đất hai quyền nắm chặt lại sắc mặt không ngừng đắn đo. Thiên Dạ chịu roi, Trần Lôi cũng bị thương nhưng đây là lúc giết Thiên Dạ dễ nhất nhưng hắn lại sợ bị trừng phạt sau khi thành công. Nhưng có lẽ sâu trong tâm lý hắn còn không chịu thừa nhận một nguyên nhân khác, đấy là hắn sợ hãi, sợ hãi không thắng được Thiên Dạ hiện tại!
Một tuần này Thiên Dạ đương nhiên xếp top dưới nhưng là khi đi đến phòng tu luyện, đứa trẻ đứng đầu nhóm đột nhiên đến trước mặt Thiên Dạ đưa cho hắn một khối chu nhan huyết.
"Thứ này ta có bốn khối, thật ra cũng không cần dùng nhiều thế." Hắn nói.
Là người đứng đầu nên đương nhiên hắn có phần thưởng thêm.
Thiên Dạ rất kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi vươn tay đón nhận rồi nói: "Ta tên là Thiên Dạ."
Đứa bé kia cười nói: "Ta tên là Tống Tử Ninh."
Bàn tay đan chặt vào nhau, một lần nữa quen biết nhau dù cho bọn họ đã sớm biết tên của đối phương. Tuần này, Tống Tử Ninh mỗi ngày đều cho Thiên Dạ một khối 'chu nhan huyết' cho đến khi Thiên Dạ trở lại nửa trên mới thôi. Ngoài ra cả hai rất ít nói chuyện thậm chí lời còn không được mấy câu.
Vào tháng thứ mười, Thiên Dạ cuối cùng tu luyện ra vòng sóng thứ ba bắt đầu xung kích tầng chắn tiết điểm. Mà ở hai tháng trước, Tống Tử Ninh đã bắt đầu châm đốt tiết điểm. Thiên Dạ lúc này phát hiện khi sóng nguyên lực đến vòng thứ ba, lực phản chấn đã mạnh gấp đôi vòng đầu, mỗi lần sóng bắn ngược đều làm thân thể hắn đau đớn kịch liệt. Cứ phát triển theo xu thế này thì dự tính vòng sóng thứ mười mang theo đau đớn không kém đánh roi là bao. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người có thể kiên trì được.
Thảo nào có thể tu luyện binh phạt quyết đến cao cấp ít lại càng ít. Không riêng vì nó sẽ làm thương bản thân mà còn vì không phải ai cũng chịu được đau đớn nó đem đến mà đối với Thiên Dạ mà nói còn có một rắc rối nữa đó là mỗi khi sóng nguyên lực đi qua lồng ngực vết thương cũ của hắn sẽ phát đau.
Mười một tháng, Thiên Dạ cuối cùng xông phá tầng chắn! Trong nháy mắt tầng chắn vỡ nát, nguyên lực của hắn như thủy triều tuôn vào tiết điểm mà tiết điểm như có lực hút điên cuồng hút nguyên lực xung quanh, điều này giúp tốc độ hấp thu nguyên lực của hắn tăng lên gấp đôi. Khi nguyên lực hội tụ đến tràn đầy, ở sâu trong tiết điểm có một tia sáng lóe lên nhảy vọt như lửa trong gió, đây chính là tiêu chí châm đốt tiết điểm! Hiện tại Thiên Dạ cuối cùng đã bước vào hàng ngũ chiến binh cấp 1, từ đây có khác biệt với bình dân.
Sau khi các giáo quan xác nhận Thiên Dạ đã châm đốt tiết điểm, hắn liền được thêm một vật. Viên dược hoàn đen thẫm này nghe nói rất tốt với thương thế nội tạng, đây là dược vật phụ trợ để tu luyện binh phạt quyết. Trong một tháng tiếp theo, Thiên Dạ thả chậm lại tốc độ tu luyện theo yêu cầu, hắn khống chế sóng nguyên lực không ngừng tẩy rửa ôn dưỡng tiết điểm, trải qua trăm ngàn đánh mài, hai nguyên lực trong ngoài dung hợp càng thêm viễn mãn.
Nhưng là nguyên lực của hắn vẫn đang nhanh chóng tăng trưởng, nhờ đó tố chất thân thể của hắn cũng tăng mạnh. Tuy chỉ là đứa bé không đến mười tuổi nhưng một tay hắn đã có thể nâng được vật nặng năm mươi cân. Sau Thiên Dạ lục tục có những đứa châm đốt tiết điểm. Đến thời gian quy định của Trương Tĩnh, cả nhóm sáu mươi hai đứa trẻ chỉ có ba đứa không thành công. Sau ngày kiểm tra, Thiên Dạ cũng không thấy bọn chúng nữa.
Cứ như vậy, năm thứ hai ở trại huấn luyện qua đi. Nhóm của Thiên Dạ lại được bổ sung cho tròn một trăm người.
Năm thứ ba, Thiên Dạ đã mười tuổi. Từ năm này hắn chính thức xung kích tiết điểm nguyên lực thứ hai, chính là tiết điểm trước ngực. Tiết điểm này vô cùng quan trọng trong chín tiết điểm, độ quan trọng chỉ đứng sau tiết điểm ở trán. Trong rất nhiều công pháp, nơi này được xưng là khí hải, nó trực tiếp quyết định trình độ thâm hậu nguyên lực của một cá nhân. Sau khi ôn dưỡng tiết điểm đầu tiên, Thiên Dạ bình tâm tĩnh khí bắt đầu xung kích tiết điểm thứ hai.
Nguyên lực tuôn trào dần hình thành sóng xông hướng tiết điểm nơi ngực. Nhưng là ngay khi sóng nguyên lực tuôn trào đi qua vết thương, đau đớn kịch liệt không thể hình dung nổi đột nhiên ập đến! Loại đau đớn này hoàn toàn vượt quá nhân loại có thể thừa nhận! Thiên Dạ kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất không ngừng co quắp lên, khóe miệng hắn khẽ trào bọt máu trong nháy mắt đã ngất đi.
Đám thủ vệ nghe thấy tiếng kêu lập tức xông vào phòng tu luyện của Thiên Dạ, khi nhìn thấy dị trạng của hắn cũng không khỏi kinh ngạc vội ôm hắn đi.
Chốc lát sau, Thiên Dạ đã toàn thân lõa lỗ nằm trên đài thí nghiệm ở bục giảng lớp kết cấu sinh vật. Trong trại huấn luyện không có dư thừa thiết bị y tế để nằm. Chỉ có Trương Tĩnh và Long Hải đứng đó, Âm Ảnh đứng ở bên ngoài ngoài ngăn cản những người khác.
Trên đài, động tác Thân Đồ không nhanh không chậm y như đang lên lớp làm mẫu dùng các dụng cụ tạo nên ba lỗ vô cùng nhỏ mịn trên vết thương Thiên Dạ.
Chốc lát sau, lão già ngừng tay rồi chậm rãi thu dọn dụng cụ. Hắn không nhìn Thiên Dạ đang ngủ mê mà ánh mắt chuyển hướng Trương Tĩnh và Long Hải: "Các ngươi dạy hắn lâu như vậy mà không nhìn ra điều gì sao?"
Sắc mặt Long Hải càng thêm mất tự nhiên.
Trương Tĩnh thì đột nhiên vũ mị cười thờ ơ nói: "Không phải là cướp đoạt nguyên lực sao?"
Sắc mặt Long Hải càng thêm khó coi mà khóe miệng Thân Đồ khẽ giật. Thật ra nụ cười của Trương Tĩnh cũng có chút mất tự nhiên.
Ngay lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra, một người bước vào nói: "Không sai, chính là cướp đoạt nguyên lực." Âm Ảnh đi theo phía sau hắn.
Mấy người kinh ngạc quay đầu lại khi thấy rõ người đến lại càng thêm kinh ngạc.
"Chủ nhiệm Tôn!"
Người đến là trung niên nam nhân vóc người khá thấp vô cùng rắn chắc, hắn có một gương mặt vuông với ngũ quan phổ thông không nhìn ra được điểm gì đặc sắc. Đây là Tôn Nghê chủ nhiệm giáo vụ trại huấn luyện, hắn mặc bộ quân phục đã phai màu nhưng bên trên không có quân hàm.
Tôn Nghê đi tới trước người Thiên Dạ, khẽ mơn trớn vết thương trước ngực hắn, trên tay tỏa sáng nguyên lực mênh mông, chốc lát sau thu tay cảm thán nói: "Quả nhiên là như thế! Đứa trẻ này thật đáng tiếc a."
Trương Tĩnh mẫn cảm chú ý tới gì đó: "Đây là người Lâm soái đưa tới, có vấn đề sao?"
"Các ngươi nói xem?" Tôn chủ nhiệm nhàn nhạt hỏi lại.
Long Hải cướp lời nói: "Người là Lâm soái đưa tới nhưng không có nhắn nhủ gì thậm chí còn không nói phải bảo vệ tính mạng. Nghe nói hắn chỉ là cô nhi được Lâm soái nhặt về, nếu như lai lịch của hắn có gì không ổn…"
Giọng của Thân Đồ trầm thấp có chút bi thương: "Có năng lực làm chuyện này cũng chỉ có mấy nhà nhưng những người này sao để lại người sống chứ? Chuyện này có cổ quái."
Tôn Nghê đầy sâu xa cười chậm rãi nói: "Tin tức này ta đã biết nên những người khác cũng đã biết. Nói cách khác những người nên biết đều đã biết."
Trần Lôi giãy dụa chạy hướng Long Hải, bộ dáng y như thú con hoảng sợ tìm chỗ trú vậy.
Trên mặt Long Hải chớp lên tia căm ghét, hắn hung hăng quật mạnh một roi đánh ngã Trần Lôi rồi nói: "Phế vật!" Sau đó mới dùng mũi chân lật đối phương lên.
Lúc này trang phục Trần Lôi đã nhăn nát vụn, gương mặt không chút ảnh hưởng nhưng vết bầm tím ở cổ rất không bình thường.
Long Hải không chút hứng thú nhìn thêm, thanh âm dâng cao quát hỏi: "Là ai làm?"
Thiên Dạ ngồi dậy từ trên giường bình tĩnh nói: "Là ta!"
Long Hải nheo lại con mắt còn sót, đánh giá trên dưới Thiên Dạ một lát rồi nói: "Được, nhóc con có gan đấy! Người đâu, đem nó mang ra ngoài đánh mười roi, treo trên cột đến sáng mai!"
Thiên Dạ không phản kháng giãy dụa cũng không sợ sệt, cứ như vậy theo thủ vệ ra ngoài. Cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng đánh roi quen thuộc. Mỗi tiếng roi đều kích động ký ức hắc ám trong lòng mỗi đứa trẻ làm sắc mặt chúng bỗng chốc mất tự nhiên. Nhưng là ngoài cửa sổ chỉ có tiếng roi lại không có chút tiếng nào của Thiên Dạ. Không có kêu thảm, không có rên rỉ cũng không có kêu rên, y như là thủ vệ đánh xuống cọc gỗ vậy.
Long Hải đã rời đi nhưng Trần Lôi vẫn nằm bệt dưới đất sao cũng không đứng dậy nổi. Một roi hắn vừa chịu không nhẹ chút nào, có thể nói là thêm sương trong tuyết không có một tháng thì đừng mong khỏi hẳn.
Đám trẻ xung quanh đầy khinh thường châm chọc nhìn hắn. Hiện tại ai cũng có thể thấy được Thiên Dạ nhìn qua gầy yếu mới là kẻ độc ác thật sự. Trần Lôi muốn ra oai nhưng đáng tiếc lại chọn sai đối tượng mà sai càng thêm sai.
"Đi ngủ đi!" Một đứa bé thực lực dẫn đầu nhóm khẽ nhắc.
Sáng hôm sau, Thiên Dạ được thả xuống khỏi cột, lúc này hắn đã yếu đến mức gần như không đứng vững nhưng là hắn chỉ loạng choạng một chút rồi lại chạy theo đội ngũ. Tuy thời gian những đứa trẻ khác chạy được ba vòng thì Thiên Dạ chỉ chạy được một vòng nhưng hắn cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện chẳng qua tốn mất hơn nửa thời gian ăn sáng.
Đến khi đi ngủ, Thiên Dạ chỉ hoàn thành một nửa lượng huấn luyện trong ngày, thành tích của hắn không chút nghi ngờ sẽ lót đáy. Nhưng là cả buồng ngủ như tập thể quên mất chuyện này, không ai nhắc đến. Trước kia đứa trẻ nào chịu mười roi thì mấy ngày liền sẽ thành thật ở trên giường, không có đứa nào dám liều mạng như Thiên Dạ. Mỗi khi cử động sẽ làm rách vết thương, làm đau đến tận xương tủy nên thường thì không hoàn thành được chút nhiệm vụ huấn luyện nào chứ đừng nói đến một nửa.
Đêm đã khuya, đám trẻ lại lục tục lên giường. Trần Lôi đột nhiên quỳ trước mặt Thiên Dạ, hắn vừa ôm chặt bắp đùi Thiên Dạ vừa khóc lớn xin tha.Thiên Dạ chỉ nhìn Trần Lôi một cái rồi chậm chạp kiên định đẩy hắn ra và bò lên giường ngủ.
Tất cả đám trẻ đều đã ngủ chỉ trừ Trần Lôi. Hắn đứng trên mặt đất hai quyền nắm chặt lại sắc mặt không ngừng đắn đo. Thiên Dạ chịu roi, Trần Lôi cũng bị thương nhưng đây là lúc giết Thiên Dạ dễ nhất nhưng hắn lại sợ bị trừng phạt sau khi thành công. Nhưng có lẽ sâu trong tâm lý hắn còn không chịu thừa nhận một nguyên nhân khác, đấy là hắn sợ hãi, sợ hãi không thắng được Thiên Dạ hiện tại!
Một tuần này Thiên Dạ đương nhiên xếp top dưới nhưng là khi đi đến phòng tu luyện, đứa trẻ đứng đầu nhóm đột nhiên đến trước mặt Thiên Dạ đưa cho hắn một khối chu nhan huyết.
"Thứ này ta có bốn khối, thật ra cũng không cần dùng nhiều thế." Hắn nói.
Là người đứng đầu nên đương nhiên hắn có phần thưởng thêm.
Thiên Dạ rất kinh ngạc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi vươn tay đón nhận rồi nói: "Ta tên là Thiên Dạ."
Đứa bé kia cười nói: "Ta tên là Tống Tử Ninh."
Bàn tay đan chặt vào nhau, một lần nữa quen biết nhau dù cho bọn họ đã sớm biết tên của đối phương. Tuần này, Tống Tử Ninh mỗi ngày đều cho Thiên Dạ một khối 'chu nhan huyết' cho đến khi Thiên Dạ trở lại nửa trên mới thôi. Ngoài ra cả hai rất ít nói chuyện thậm chí lời còn không được mấy câu.
Vào tháng thứ mười, Thiên Dạ cuối cùng tu luyện ra vòng sóng thứ ba bắt đầu xung kích tầng chắn tiết điểm. Mà ở hai tháng trước, Tống Tử Ninh đã bắt đầu châm đốt tiết điểm. Thiên Dạ lúc này phát hiện khi sóng nguyên lực đến vòng thứ ba, lực phản chấn đã mạnh gấp đôi vòng đầu, mỗi lần sóng bắn ngược đều làm thân thể hắn đau đớn kịch liệt. Cứ phát triển theo xu thế này thì dự tính vòng sóng thứ mười mang theo đau đớn không kém đánh roi là bao. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người có thể kiên trì được.
Thảo nào có thể tu luyện binh phạt quyết đến cao cấp ít lại càng ít. Không riêng vì nó sẽ làm thương bản thân mà còn vì không phải ai cũng chịu được đau đớn nó đem đến mà đối với Thiên Dạ mà nói còn có một rắc rối nữa đó là mỗi khi sóng nguyên lực đi qua lồng ngực vết thương cũ của hắn sẽ phát đau.
Mười một tháng, Thiên Dạ cuối cùng xông phá tầng chắn! Trong nháy mắt tầng chắn vỡ nát, nguyên lực của hắn như thủy triều tuôn vào tiết điểm mà tiết điểm như có lực hút điên cuồng hút nguyên lực xung quanh, điều này giúp tốc độ hấp thu nguyên lực của hắn tăng lên gấp đôi. Khi nguyên lực hội tụ đến tràn đầy, ở sâu trong tiết điểm có một tia sáng lóe lên nhảy vọt như lửa trong gió, đây chính là tiêu chí châm đốt tiết điểm! Hiện tại Thiên Dạ cuối cùng đã bước vào hàng ngũ chiến binh cấp 1, từ đây có khác biệt với bình dân.
Sau khi các giáo quan xác nhận Thiên Dạ đã châm đốt tiết điểm, hắn liền được thêm một vật. Viên dược hoàn đen thẫm này nghe nói rất tốt với thương thế nội tạng, đây là dược vật phụ trợ để tu luyện binh phạt quyết. Trong một tháng tiếp theo, Thiên Dạ thả chậm lại tốc độ tu luyện theo yêu cầu, hắn khống chế sóng nguyên lực không ngừng tẩy rửa ôn dưỡng tiết điểm, trải qua trăm ngàn đánh mài, hai nguyên lực trong ngoài dung hợp càng thêm viễn mãn.
Nhưng là nguyên lực của hắn vẫn đang nhanh chóng tăng trưởng, nhờ đó tố chất thân thể của hắn cũng tăng mạnh. Tuy chỉ là đứa bé không đến mười tuổi nhưng một tay hắn đã có thể nâng được vật nặng năm mươi cân. Sau Thiên Dạ lục tục có những đứa châm đốt tiết điểm. Đến thời gian quy định của Trương Tĩnh, cả nhóm sáu mươi hai đứa trẻ chỉ có ba đứa không thành công. Sau ngày kiểm tra, Thiên Dạ cũng không thấy bọn chúng nữa.
Cứ như vậy, năm thứ hai ở trại huấn luyện qua đi. Nhóm của Thiên Dạ lại được bổ sung cho tròn một trăm người.
Năm thứ ba, Thiên Dạ đã mười tuổi. Từ năm này hắn chính thức xung kích tiết điểm nguyên lực thứ hai, chính là tiết điểm trước ngực. Tiết điểm này vô cùng quan trọng trong chín tiết điểm, độ quan trọng chỉ đứng sau tiết điểm ở trán. Trong rất nhiều công pháp, nơi này được xưng là khí hải, nó trực tiếp quyết định trình độ thâm hậu nguyên lực của một cá nhân. Sau khi ôn dưỡng tiết điểm đầu tiên, Thiên Dạ bình tâm tĩnh khí bắt đầu xung kích tiết điểm thứ hai.
Nguyên lực tuôn trào dần hình thành sóng xông hướng tiết điểm nơi ngực. Nhưng là ngay khi sóng nguyên lực tuôn trào đi qua vết thương, đau đớn kịch liệt không thể hình dung nổi đột nhiên ập đến! Loại đau đớn này hoàn toàn vượt quá nhân loại có thể thừa nhận! Thiên Dạ kêu lên một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống đất không ngừng co quắp lên, khóe miệng hắn khẽ trào bọt máu trong nháy mắt đã ngất đi.
Đám thủ vệ nghe thấy tiếng kêu lập tức xông vào phòng tu luyện của Thiên Dạ, khi nhìn thấy dị trạng của hắn cũng không khỏi kinh ngạc vội ôm hắn đi.
Chốc lát sau, Thiên Dạ đã toàn thân lõa lỗ nằm trên đài thí nghiệm ở bục giảng lớp kết cấu sinh vật. Trong trại huấn luyện không có dư thừa thiết bị y tế để nằm. Chỉ có Trương Tĩnh và Long Hải đứng đó, Âm Ảnh đứng ở bên ngoài ngoài ngăn cản những người khác.
Trên đài, động tác Thân Đồ không nhanh không chậm y như đang lên lớp làm mẫu dùng các dụng cụ tạo nên ba lỗ vô cùng nhỏ mịn trên vết thương Thiên Dạ.
Chốc lát sau, lão già ngừng tay rồi chậm rãi thu dọn dụng cụ. Hắn không nhìn Thiên Dạ đang ngủ mê mà ánh mắt chuyển hướng Trương Tĩnh và Long Hải: "Các ngươi dạy hắn lâu như vậy mà không nhìn ra điều gì sao?"
Sắc mặt Long Hải càng thêm mất tự nhiên.
Trương Tĩnh thì đột nhiên vũ mị cười thờ ơ nói: "Không phải là cướp đoạt nguyên lực sao?"
Sắc mặt Long Hải càng thêm khó coi mà khóe miệng Thân Đồ khẽ giật. Thật ra nụ cười của Trương Tĩnh cũng có chút mất tự nhiên.
Ngay lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra, một người bước vào nói: "Không sai, chính là cướp đoạt nguyên lực." Âm Ảnh đi theo phía sau hắn.
Mấy người kinh ngạc quay đầu lại khi thấy rõ người đến lại càng thêm kinh ngạc.
"Chủ nhiệm Tôn!"
Người đến là trung niên nam nhân vóc người khá thấp vô cùng rắn chắc, hắn có một gương mặt vuông với ngũ quan phổ thông không nhìn ra được điểm gì đặc sắc. Đây là Tôn Nghê chủ nhiệm giáo vụ trại huấn luyện, hắn mặc bộ quân phục đã phai màu nhưng bên trên không có quân hàm.
Tôn Nghê đi tới trước người Thiên Dạ, khẽ mơn trớn vết thương trước ngực hắn, trên tay tỏa sáng nguyên lực mênh mông, chốc lát sau thu tay cảm thán nói: "Quả nhiên là như thế! Đứa trẻ này thật đáng tiếc a."
Trương Tĩnh mẫn cảm chú ý tới gì đó: "Đây là người Lâm soái đưa tới, có vấn đề sao?"
"Các ngươi nói xem?" Tôn chủ nhiệm nhàn nhạt hỏi lại.
Long Hải cướp lời nói: "Người là Lâm soái đưa tới nhưng không có nhắn nhủ gì thậm chí còn không nói phải bảo vệ tính mạng. Nghe nói hắn chỉ là cô nhi được Lâm soái nhặt về, nếu như lai lịch của hắn có gì không ổn…"
Giọng của Thân Đồ trầm thấp có chút bi thương: "Có năng lực làm chuyện này cũng chỉ có mấy nhà nhưng những người này sao để lại người sống chứ? Chuyện này có cổ quái."
Tôn Nghê đầy sâu xa cười chậm rãi nói: "Tin tức này ta đã biết nên những người khác cũng đã biết. Nói cách khác những người nên biết đều đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.