Quyển 1 - Chương 4: chào mừng tới địa ngục
Yên Vũ Giang Nam
27/03/2014
Thời gian như thoi đưa, rất nhanh đã gần một tháng trôi qua. Bên ngoài
sơn cốc tầm thường đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, một chiếc xe tải
quân dụng mang theo khói đen nồng đậm từ phương xa phi tới. Bên ngoài
sơn cốc không có đường, bình nguyên vô bờ bến nơi nơi là chiến hào thiên nhiên nhưng lại không chút trở ngại nào với chiếc xe quân dụng mà bánh
xe cao bằng cả một người này.
Xe tải xóc nảy xông đến miệng sơn cốc mới phanh gấp, thân xe khổng lồ như quái thú kịch liệt chấn động kéo văng một quãng tạo thành hình cung sâu đậm trên mặt đất mới dừng lại được. Đầu xe ầm ầm rung động, ổng xả xả đi đột khói đen nồng đậm cuối cùng rồi tắt máy. Buồng lái vừa mở ra, một quân nhân hơn ba mươi nhìn xuống rồi ôm theo một đứa bé nhảy xuống sau đó đặt đứa bé xuống đất.
Đứa bé gương mặt tuấn tú, mái tóc đen mềm bị mồ hôi làm dính bệt trên trán. Gương mặt nhỏ nhắn của nó trắng bệch lại liều mạng kiềm nén cơn buồn nôn, rõ ràng nó đã bị cái xe tải điên cuồng chạy dày vò không ít. Nó lắc lư dùng sức đứng vững, kéo sát áo choàng đen lại để chống đỡ gió lạnh gào thét.
Ở cửa sơn cốc có một nam nhân độc nhãn đứng chờ sẵn. Trong gió lẫm liệt như đao này mà hắn lõa lỗ phần trên, hai chân dạng ra cân xứng với hai vai. Đây là tư thế đứng cơ bản trong quân đội nhưng hắn đứng đó lại mang theo bá đạo cường hoành. Một mình hắn đứng đó có thể che đi toàn bộ con đường đi vào sơn cốc.
Quân nhân nắm tay Thiên Dạ đi tới trước nam nhân độc nhãn mấy mét mới dừng chân nói: "Long Hải, ngươi vẫn như xưa."
Long Hải toét rộng miệng lộ ra hàm răng hoặc vàng hoặc bạc của mình nói: "Thạch Ngôn, ngươi đến trễ ba phút."
Thạch Ngôn nói: "Trên đường gặp một tiểu đội chủng tộc hắc ám, vì giết sạch bọn chúng nên muộn chút."
Long Hải cười lạnh nói: "Một tiểu đội hắc ám cũng đủ làm ngươi đến chậm sao, xem ra mấy năm nay thực lực của ngươi không tiến bộ là mấy a! Có phải làm người hầu ở Lâm gia lâu quá quên mất bản lĩnh rồi không?"
Thạch Ngôn không giận mà nhàn nhạt nói: "Lâm soái là cột trụ đế quốc, ta có thể làm người hầu của đại soái đã đủ hài lòng rồi. Chuyện như này ngươi không hiểu đâu."
Long Hải hừ một tiếng cũng không tranh luận tiếp nữa, ánh mắt hắn rơi đến bên người Thiên Dạ nói: "Đây là đứa bé cấp trên nói? Nhìn thế nào cũng thấy ẻo lả a, liệu có dùng được không đây?"
Thạch Ngôn đáp: "Dù sao sau này ngươi cũng huấn luyện hắn, nếu nhìn không thuận mắt thì muốn trừng phạt sao chẳng được, ai có thể quản được ngươi chứ?"
Long Hải hừ một tiếng nói: "Ngươi nên biết ở đây bất kể là ai, bất kể có thân phận bối cảnh nào đều xem như nhau!"
"Điều nay ta hiểu rõ."
"Vậy đừng để lỡ thời gian nữa, để hắn đi qua!"
Thạch Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Dạ, gương mặt cứng ngắc như tảng đá đó khẽ nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy, hắn sờ đầu Thiên Dạ nói: "Đi cùng Long giáo quan đi. Nhớ lấy, đầu tiên, bất kể hắn muốn ngươi làm gì phải lập tức làm! Thứ hai, ta hi vọng vài năm sau có thể thấy ngươi còn sống đi ra."
Thiên Dạ tuy có chút mờ mịt nhưng cũng nghe rõ trầm trọng trong lời hắn nói nên mạnh mẽ gật đầu. Thạch Ngôn lại khẽ cười, hắn thật sự rất ưa thích đứa bé này. Thiên Dạ phần lớn thời gian đều an tĩnh, tính cách lại cố chấp đến quật cường nhưng là một khi hắn đáp ứng điều gì thì nhất định sẽ làm được.
Trên mặt Long Hải lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ta quen ngươi đã hai mươi năm chưa thấy ngươi cười nhiều như vậy!"
Khi đứng lên, Thạch Ngôn lại xụ mặt không chút biểu tình nói: "Nhìn thấy ngươi sao ta có thể cười được chứ?"
Mấy sợi gân xanh nơi huyệt thái dương của Long Hải lập tức nhảy mấy cái. Chốc lát sau, tiếng xe tải nổ vang đi xa, mà Thiên Dạ thì theo Long Hải đi vào sơn cốc phía sau. Sơn đạo gập ghềnh hẹp dài, đi cả hai giờ mà còn chưa thấy đến nơi.
Thiên Dạ bỗng nhìn sang hai bên, vách núi bên trên đột nhiên có một hàng chữ lớn như máu: chào mừng tới địa ngục! Thiên Dạ không biết mấy chữ này nhưng là ánh mắt của hắn như bị thu hút mãi không chuyển đi được. Hắn vừa tiến lên vừa ngoáy đầu lại nhìn cho đến khi không thấy hàng chữ nữa mới thôi. Hàng chữ dù không thấy nữ nhưng in thật sâu trong tâm lý hắn, mỗi một nét đều như khắc sâu trong tâm trí hắn.
Trời dần dần tối, sơn cốc như cự thú há to miệng chào đón Thiên Dạ. Đợi đến đêm khuya, Thiên Dạ mới biết bản thân đang ở nơi còn khủng bố hơn địa ngục: trại huấn luyện Hoàng Tuyền!
Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, lúc này với đại đa người đã tiến vào giấc mộng nhưng với những đứa trẻ đến trại huấn luyện Hoàng Tuyền thì khác, lúc này mới là bắt đầu sinh hoạt địa ngục. Trong đại sảnh rét lạnh, Thiên Dạ và hơn trăm đứa trẻ lớn nhỏ chen cùng một chỗ lắng nghe Long Hải phát biểu.
Long Hải đi tới trước đám trẻ này ngẫu nhiên dừng lại, ánh mắt âm trầm quét qua một hai đứa rồi nói: "Ở chỗ này, các ngươi cần nhớ ba chuyện, một là phục tùng, hai là phục tùng, thứ ba cũng là phục tùng! Ở đây mệnh lệnh chỉ nói một lần, các ngươi cũng chỉ có một cơ hội! Hiện tại toàn bộ đứng dựa tường, trước khi có mệnh lệnh mới không ai được nói chuyện!"
Một đám trẻ con người chen ta đẩy dồn dập đứng dựa tường nhưng là bọn chúng không nhận được lệnh tiếp theo. Long Hải chắp tay sau đít bước nhanh rời khỏi đại sảnh sau đó kenh một tiếng đóng cửa sắt lại.
Mười phút đầu cả đại sảnh tĩnh lặng, lại mười phút tiếp, những đứa trẻ hiếu động bắt đầu ngứa ngáy chân tay. Một đứa bên phải Thiên Dạ đột nhiên khẽ nói: "Ta tên là Lưu Khải, nhà ta buôn bán ở hành tỉnh Kiến Chương. Nghe nói nơi này rất đáng sợ, chúng ta làm bạn đi! Cha ta nói hai người dễ sống tiếp hơn một người."
Thiên Dạ lúc này nhớ đến lời dặn của Thạch Ngôn: nhất định phải nghe lời Long Hải.
Long Hải vừa nói không cử động cũng không nói chuyện.
Thấy Thiên Dạ không đáp lại, Lưu Khải vẫn không từ bỏ: "Ê! Không có ai nhìn mà! Ít nhất ngươi cũng phải nói tên mình chứ."
Thấy Thiên Dạ vẫn đứng im như tượng đá, Lưu Khải đành chịu làu bàu rồi quay đi.
Nửa giờ trôi qua, một vài đứa trẻ bắt đầu nói chuyện, có chút còn hoạt động chân tay cho đỡ đau nhức. Trong góc đại sảnh đột nhiên huyên náo, mấy đứa trẻ không biết vì tranh chấp cái gì mà đánh lộn lẫn nhau. Thanh âm đã lớn như vậy nhưng cũng không thấy giáo quan xuất hiện ngăn lại nên đám trẻ càng thêm lớn mật buông lỏng. Sau một hồi đánh nhau, mấy đứa trẻ tách ra trở về chỗ của mình, lúc này càng nhiều đứa bắt đầu tán gẫu, đại sảnh dần ồn ào.
Khi đồng hồ chỉ hướng một giờ, cửa sắt đột nhiên mở ra, Long Hải bước tiến vào. Theo sau hắn còn có một đội đại hán hung dữ, mỗi kẻ đều cầm theo một roi da. Nhiệt độ trong đại sảnh nhanh chóng hạ thấp, đám trẻ còn đang đùa nghịch đột nhiên mặt trắng bệch, không ngừng phát run.
Một mắt còn sót lại của Long Hải quét khắp đại sảnh gật đầu nói: "Tốt! Rất tốt, có đánh nhau cũng có nói chuyện. Ta vốn còn lo lắng không để lại đủ ấn tượng a, nhưng xem ra có chút dư thừa rồi!"
Sắc mặt Long Hải đột nhiên trầm xuống chỉ hướng mấy đứa trẻ vừa đánh nhau: "Bắt chúng ra, nói cho những đứa khác vi phạm cấm lệnh sẽ bị xử như nào!"
Câu nói này rất kỳ quái, rất nhiều đứa trẻ còn đang mịt mờ nhưng một vài đứa thông minh đột nhiên nghĩa ra gì đó, sợ đến như muốn ngã quỵ xuống. Sáu đứa vừa đánh nhau bị xách như gà con ra giữa sảnh xếp thành một hàng.
Long Hải đột nhiên cười hung dữ nói: "Ở đây, vi phạm cấm lệnh chỉ có một hậu quả, đấy là… chết!"
Một đại hán nâng lên súng ống kỳ quái nhắm chuẩn đám trẻ, nòng súng thô to như có thể nhét vừa một nắm tay! Nòng súng đột nhiên phun ra ánh sáng hồng, tiếng súng nổ to vang vọng khắp đại sảnh chấn đến lỗ tai đau nhức!
Ánh sáng đi qua, một đứa trẻ nửa người trên tan biến chỉ còn lại hai đùi trên mặt đất! Máu tươi bắn tung tóe đến hơn mười mét thậm chí còn bám lên vách tường đối diện. Đại hán nở nụ cười tàn nhẫn, nòng súng lại nhắm vào đứa khác.
Đứa bé kia trên mặt từ kiệt ngạo nhanh chóng chuyển sang hoảng sợ la lớn: "Không! Ta không muốn chết, chú ta là tướng quân đế quốc! Chú ta…"
Tiếng súng lại nổ vang cắt ngang lời đứa bé.
"Tướng quân đế quốc? Hừ, ngay cả con của nguyên soái đến đây vi phạm cấm lệnh cũng chết!" Kẻ kia cười lạnh nói.
Tiếng súng không ngừng nổ vang, sáu tiếng súng vang lên để lại đống máu và thịt vụn giữa đại sảnh.
Long Hải lại nói: "Hiện tại những kẻ vừa nói chuyện tự mình đứng ra cởi hết quần áo ra sau đó nằm sấp xuống! Các ngươi khá may đấy, chỉ phải chịu phạt ba roi. Nhưng nếu như có ai định lừa ta thì kết quả sẽ như sáu đứa bé vừa rồi!"
Đám trẻ nhìn nhau rất nhiều đứa run rẩy đi ra giữa đại sảnh, thành thật cởi hết quần áo nằm sấp xuống. Mà những đứa đứng dựa vào tường chỉ còn không đến hai mươi người.
"Thật sự không còn?"
Hai đứa đang căng thẳng đứng dựa tường vội vã đi ra.
Long Hải gật đầu nói: "Hai ngươi mỗi người năm roi!"
Hai đứa này lập tức trắng bệch nét mặt nhưng không kịp hối hận nữa rồi.
Long Hải đột nhiên vươn tay chỉ bốn đứa còn đứng dựa tường, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Các ngươi dám nói dối ta, vậy đi chết đi!"
Bốn đứa trẻ vừa kêu khóc vừa bị kéo ra giữa đại sảnh, bốn tiếng súng nổ vang. Cứ như vậy đêm đầu tiên tới Hoàng Tuyền huấn luyện, Thiên Dạ đã hiểu vi phạm cấm lệnh sẽ có kết cục gì. Cũng trong đêm đầu tiên này, nhóm học viên mới này giảm bớt một phần mười.
Rạng sáng ba giờ, Thiên Dạ và những đứa trẻ còn lại được đưa vào một phòng lớn. Nơi này xếp từng giường hai tầng, mỗi đứa trẻ lặng lẽ chọn giường sau đó nằm xuống ngủ. Không ai nói chuyện cũng không ai khóc.
Thiên Dạ theo thói quen nằm ngửa xuống nhưng đau đớn trên lưng kích thích làm hắn đột nhiên bật dậy. Trong bóng đêm không ngừng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn nhưng rõ ràng đều cố gắng kìm nén. Thiên Dạ chuyển người cẩn thận nằm sấp trên giường để không bị đau vết roi. Thiên Dạ cũng chịu một roi. Mười lăm đứa trẻ tuân thủ nghiêm mệnh lệnh như hắn được ưu đãi đặc thù: bọn họ chỉ chịu một roi.
Xe tải xóc nảy xông đến miệng sơn cốc mới phanh gấp, thân xe khổng lồ như quái thú kịch liệt chấn động kéo văng một quãng tạo thành hình cung sâu đậm trên mặt đất mới dừng lại được. Đầu xe ầm ầm rung động, ổng xả xả đi đột khói đen nồng đậm cuối cùng rồi tắt máy. Buồng lái vừa mở ra, một quân nhân hơn ba mươi nhìn xuống rồi ôm theo một đứa bé nhảy xuống sau đó đặt đứa bé xuống đất.
Đứa bé gương mặt tuấn tú, mái tóc đen mềm bị mồ hôi làm dính bệt trên trán. Gương mặt nhỏ nhắn của nó trắng bệch lại liều mạng kiềm nén cơn buồn nôn, rõ ràng nó đã bị cái xe tải điên cuồng chạy dày vò không ít. Nó lắc lư dùng sức đứng vững, kéo sát áo choàng đen lại để chống đỡ gió lạnh gào thét.
Ở cửa sơn cốc có một nam nhân độc nhãn đứng chờ sẵn. Trong gió lẫm liệt như đao này mà hắn lõa lỗ phần trên, hai chân dạng ra cân xứng với hai vai. Đây là tư thế đứng cơ bản trong quân đội nhưng hắn đứng đó lại mang theo bá đạo cường hoành. Một mình hắn đứng đó có thể che đi toàn bộ con đường đi vào sơn cốc.
Quân nhân nắm tay Thiên Dạ đi tới trước nam nhân độc nhãn mấy mét mới dừng chân nói: "Long Hải, ngươi vẫn như xưa."
Long Hải toét rộng miệng lộ ra hàm răng hoặc vàng hoặc bạc của mình nói: "Thạch Ngôn, ngươi đến trễ ba phút."
Thạch Ngôn nói: "Trên đường gặp một tiểu đội chủng tộc hắc ám, vì giết sạch bọn chúng nên muộn chút."
Long Hải cười lạnh nói: "Một tiểu đội hắc ám cũng đủ làm ngươi đến chậm sao, xem ra mấy năm nay thực lực của ngươi không tiến bộ là mấy a! Có phải làm người hầu ở Lâm gia lâu quá quên mất bản lĩnh rồi không?"
Thạch Ngôn không giận mà nhàn nhạt nói: "Lâm soái là cột trụ đế quốc, ta có thể làm người hầu của đại soái đã đủ hài lòng rồi. Chuyện như này ngươi không hiểu đâu."
Long Hải hừ một tiếng cũng không tranh luận tiếp nữa, ánh mắt hắn rơi đến bên người Thiên Dạ nói: "Đây là đứa bé cấp trên nói? Nhìn thế nào cũng thấy ẻo lả a, liệu có dùng được không đây?"
Thạch Ngôn đáp: "Dù sao sau này ngươi cũng huấn luyện hắn, nếu nhìn không thuận mắt thì muốn trừng phạt sao chẳng được, ai có thể quản được ngươi chứ?"
Long Hải hừ một tiếng nói: "Ngươi nên biết ở đây bất kể là ai, bất kể có thân phận bối cảnh nào đều xem như nhau!"
"Điều nay ta hiểu rõ."
"Vậy đừng để lỡ thời gian nữa, để hắn đi qua!"
Thạch Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Dạ, gương mặt cứng ngắc như tảng đá đó khẽ nở nụ cười nhàn nhạt khó thấy, hắn sờ đầu Thiên Dạ nói: "Đi cùng Long giáo quan đi. Nhớ lấy, đầu tiên, bất kể hắn muốn ngươi làm gì phải lập tức làm! Thứ hai, ta hi vọng vài năm sau có thể thấy ngươi còn sống đi ra."
Thiên Dạ tuy có chút mờ mịt nhưng cũng nghe rõ trầm trọng trong lời hắn nói nên mạnh mẽ gật đầu. Thạch Ngôn lại khẽ cười, hắn thật sự rất ưa thích đứa bé này. Thiên Dạ phần lớn thời gian đều an tĩnh, tính cách lại cố chấp đến quật cường nhưng là một khi hắn đáp ứng điều gì thì nhất định sẽ làm được.
Trên mặt Long Hải lộ vẻ kinh ngạc nói: "Ta quen ngươi đã hai mươi năm chưa thấy ngươi cười nhiều như vậy!"
Khi đứng lên, Thạch Ngôn lại xụ mặt không chút biểu tình nói: "Nhìn thấy ngươi sao ta có thể cười được chứ?"
Mấy sợi gân xanh nơi huyệt thái dương của Long Hải lập tức nhảy mấy cái. Chốc lát sau, tiếng xe tải nổ vang đi xa, mà Thiên Dạ thì theo Long Hải đi vào sơn cốc phía sau. Sơn đạo gập ghềnh hẹp dài, đi cả hai giờ mà còn chưa thấy đến nơi.
Thiên Dạ bỗng nhìn sang hai bên, vách núi bên trên đột nhiên có một hàng chữ lớn như máu: chào mừng tới địa ngục! Thiên Dạ không biết mấy chữ này nhưng là ánh mắt của hắn như bị thu hút mãi không chuyển đi được. Hắn vừa tiến lên vừa ngoáy đầu lại nhìn cho đến khi không thấy hàng chữ nữa mới thôi. Hàng chữ dù không thấy nữ nhưng in thật sâu trong tâm lý hắn, mỗi một nét đều như khắc sâu trong tâm trí hắn.
Trời dần dần tối, sơn cốc như cự thú há to miệng chào đón Thiên Dạ. Đợi đến đêm khuya, Thiên Dạ mới biết bản thân đang ở nơi còn khủng bố hơn địa ngục: trại huấn luyện Hoàng Tuyền!
Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, lúc này với đại đa người đã tiến vào giấc mộng nhưng với những đứa trẻ đến trại huấn luyện Hoàng Tuyền thì khác, lúc này mới là bắt đầu sinh hoạt địa ngục. Trong đại sảnh rét lạnh, Thiên Dạ và hơn trăm đứa trẻ lớn nhỏ chen cùng một chỗ lắng nghe Long Hải phát biểu.
Long Hải đi tới trước đám trẻ này ngẫu nhiên dừng lại, ánh mắt âm trầm quét qua một hai đứa rồi nói: "Ở chỗ này, các ngươi cần nhớ ba chuyện, một là phục tùng, hai là phục tùng, thứ ba cũng là phục tùng! Ở đây mệnh lệnh chỉ nói một lần, các ngươi cũng chỉ có một cơ hội! Hiện tại toàn bộ đứng dựa tường, trước khi có mệnh lệnh mới không ai được nói chuyện!"
Một đám trẻ con người chen ta đẩy dồn dập đứng dựa tường nhưng là bọn chúng không nhận được lệnh tiếp theo. Long Hải chắp tay sau đít bước nhanh rời khỏi đại sảnh sau đó kenh một tiếng đóng cửa sắt lại.
Mười phút đầu cả đại sảnh tĩnh lặng, lại mười phút tiếp, những đứa trẻ hiếu động bắt đầu ngứa ngáy chân tay. Một đứa bên phải Thiên Dạ đột nhiên khẽ nói: "Ta tên là Lưu Khải, nhà ta buôn bán ở hành tỉnh Kiến Chương. Nghe nói nơi này rất đáng sợ, chúng ta làm bạn đi! Cha ta nói hai người dễ sống tiếp hơn một người."
Thiên Dạ lúc này nhớ đến lời dặn của Thạch Ngôn: nhất định phải nghe lời Long Hải.
Long Hải vừa nói không cử động cũng không nói chuyện.
Thấy Thiên Dạ không đáp lại, Lưu Khải vẫn không từ bỏ: "Ê! Không có ai nhìn mà! Ít nhất ngươi cũng phải nói tên mình chứ."
Thấy Thiên Dạ vẫn đứng im như tượng đá, Lưu Khải đành chịu làu bàu rồi quay đi.
Nửa giờ trôi qua, một vài đứa trẻ bắt đầu nói chuyện, có chút còn hoạt động chân tay cho đỡ đau nhức. Trong góc đại sảnh đột nhiên huyên náo, mấy đứa trẻ không biết vì tranh chấp cái gì mà đánh lộn lẫn nhau. Thanh âm đã lớn như vậy nhưng cũng không thấy giáo quan xuất hiện ngăn lại nên đám trẻ càng thêm lớn mật buông lỏng. Sau một hồi đánh nhau, mấy đứa trẻ tách ra trở về chỗ của mình, lúc này càng nhiều đứa bắt đầu tán gẫu, đại sảnh dần ồn ào.
Khi đồng hồ chỉ hướng một giờ, cửa sắt đột nhiên mở ra, Long Hải bước tiến vào. Theo sau hắn còn có một đội đại hán hung dữ, mỗi kẻ đều cầm theo một roi da. Nhiệt độ trong đại sảnh nhanh chóng hạ thấp, đám trẻ còn đang đùa nghịch đột nhiên mặt trắng bệch, không ngừng phát run.
Một mắt còn sót lại của Long Hải quét khắp đại sảnh gật đầu nói: "Tốt! Rất tốt, có đánh nhau cũng có nói chuyện. Ta vốn còn lo lắng không để lại đủ ấn tượng a, nhưng xem ra có chút dư thừa rồi!"
Sắc mặt Long Hải đột nhiên trầm xuống chỉ hướng mấy đứa trẻ vừa đánh nhau: "Bắt chúng ra, nói cho những đứa khác vi phạm cấm lệnh sẽ bị xử như nào!"
Câu nói này rất kỳ quái, rất nhiều đứa trẻ còn đang mịt mờ nhưng một vài đứa thông minh đột nhiên nghĩa ra gì đó, sợ đến như muốn ngã quỵ xuống. Sáu đứa vừa đánh nhau bị xách như gà con ra giữa sảnh xếp thành một hàng.
Long Hải đột nhiên cười hung dữ nói: "Ở đây, vi phạm cấm lệnh chỉ có một hậu quả, đấy là… chết!"
Một đại hán nâng lên súng ống kỳ quái nhắm chuẩn đám trẻ, nòng súng thô to như có thể nhét vừa một nắm tay! Nòng súng đột nhiên phun ra ánh sáng hồng, tiếng súng nổ to vang vọng khắp đại sảnh chấn đến lỗ tai đau nhức!
Ánh sáng đi qua, một đứa trẻ nửa người trên tan biến chỉ còn lại hai đùi trên mặt đất! Máu tươi bắn tung tóe đến hơn mười mét thậm chí còn bám lên vách tường đối diện. Đại hán nở nụ cười tàn nhẫn, nòng súng lại nhắm vào đứa khác.
Đứa bé kia trên mặt từ kiệt ngạo nhanh chóng chuyển sang hoảng sợ la lớn: "Không! Ta không muốn chết, chú ta là tướng quân đế quốc! Chú ta…"
Tiếng súng lại nổ vang cắt ngang lời đứa bé.
"Tướng quân đế quốc? Hừ, ngay cả con của nguyên soái đến đây vi phạm cấm lệnh cũng chết!" Kẻ kia cười lạnh nói.
Tiếng súng không ngừng nổ vang, sáu tiếng súng vang lên để lại đống máu và thịt vụn giữa đại sảnh.
Long Hải lại nói: "Hiện tại những kẻ vừa nói chuyện tự mình đứng ra cởi hết quần áo ra sau đó nằm sấp xuống! Các ngươi khá may đấy, chỉ phải chịu phạt ba roi. Nhưng nếu như có ai định lừa ta thì kết quả sẽ như sáu đứa bé vừa rồi!"
Đám trẻ nhìn nhau rất nhiều đứa run rẩy đi ra giữa đại sảnh, thành thật cởi hết quần áo nằm sấp xuống. Mà những đứa đứng dựa vào tường chỉ còn không đến hai mươi người.
"Thật sự không còn?"
Hai đứa đang căng thẳng đứng dựa tường vội vã đi ra.
Long Hải gật đầu nói: "Hai ngươi mỗi người năm roi!"
Hai đứa này lập tức trắng bệch nét mặt nhưng không kịp hối hận nữa rồi.
Long Hải đột nhiên vươn tay chỉ bốn đứa còn đứng dựa tường, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Các ngươi dám nói dối ta, vậy đi chết đi!"
Bốn đứa trẻ vừa kêu khóc vừa bị kéo ra giữa đại sảnh, bốn tiếng súng nổ vang. Cứ như vậy đêm đầu tiên tới Hoàng Tuyền huấn luyện, Thiên Dạ đã hiểu vi phạm cấm lệnh sẽ có kết cục gì. Cũng trong đêm đầu tiên này, nhóm học viên mới này giảm bớt một phần mười.
Rạng sáng ba giờ, Thiên Dạ và những đứa trẻ còn lại được đưa vào một phòng lớn. Nơi này xếp từng giường hai tầng, mỗi đứa trẻ lặng lẽ chọn giường sau đó nằm xuống ngủ. Không ai nói chuyện cũng không ai khóc.
Thiên Dạ theo thói quen nằm ngửa xuống nhưng đau đớn trên lưng kích thích làm hắn đột nhiên bật dậy. Trong bóng đêm không ngừng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn nhưng rõ ràng đều cố gắng kìm nén. Thiên Dạ chuyển người cẩn thận nằm sấp trên giường để không bị đau vết roi. Thiên Dạ cũng chịu một roi. Mười lăm đứa trẻ tuân thủ nghiêm mệnh lệnh như hắn được ưu đãi đặc thù: bọn họ chỉ chịu một roi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.