Chương 5
Nguyệt Lệnh Thượng Huyền
25/10/2021
Edit: RheniT6
Cha con Thẩm Linh hả hê rời đi, tuy rằng Vững Chắc thật sự là pháp bảo, nhưng thầy trò hai người Thanh Vũ Tông chưởng môn có dám lấy ra dùng hay không là một chuyện, hơn nữa cha con hai người cũng kiếm được không ít linh thạch. Huống chi, có Thẩm Linh ở đây, sợ gì không có bảo bối tốt hơn mà dùng?
“Cách xa tiểu nhân thật khiến tâm tình thoải mái,” Thẩm Linh lắc lắc tay áo, lôi kéo Thẩm Chiêu Chiêu nói, “Ta hôm nay liền mang hai người các con đi Yến Vân Lâu ăn một bữa ra trò, cũng coi như chiêu đãi…… Cái gì nhỉ?”
“Yến Trường Canh.” Thiếu niên thanh âm có vài phần lạnh lẽo.
Hắn vẫn luôn một mực không nói một lời đi theo phía sau Thẩm Chiêu Chiêu, mãi đến khi Thẩm Linh hỏi chuyện mới lên tiếng.
Thẩm Linh nghe thấy thanh âm của hắn, có chút kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ bộ dáng thiếu niên đằng sau bất giác thoáng thu lại nụ cười. Dung mạo cực tốt, chỉ là thật sự là quá mức âm trầm, hoàn toàn không giống như là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Thẩm Linh rốt cuộc vẫn là người làm phụ thân, đối với trẻ nhỏ ngữ thanh cũng trở nên hòa hoãn một chút: “Đợi lát nữa mang ngươi đi thay bộ y phục mới, rồi đi ăn một bữa, coi như chúc mừng ngươi từ nay đã thoát khỏi cái xó xỉnh chết tiệt kia.”
Thoát khỏi? Yến Trường Canh hơi hơi gợi khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười đạm bạc, không hề có chút vui sướng nào.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy bộ dạng đứng ngoài cuộc phảng phất như đang nói không phải chuyện của hắn, mi mắt khẽ động nũng nịu nói: “Thế nào? Theo chúng ta đi ngươi còn cảm thấy ủy khuất?”
Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, vì mới có mười tuổi nên càng thêm vài phần trẻ con, rõ ràng là trách cứ ngược lại mang theo vẻ ngây thơ, khiến người ta khó lòng chán ghét.
Yến Trường Canh rũ mắt xuống, cung kính nói: “Không dám.”
“Chỉ mong ngươi không dám.” Thẩm Chiêu Chiêu hai tay chắp ở sau người, từ trên xuống dưới đánh giá thiếu niên trước mặt.
Tu Tiên giới luôn luôn là cường giả vi tôn, kẻ không có thực lực người giống như ruồi bọ, chỉ có thể lay lắt theo sau lưng người khác. Yến Trường Canh thiên phú có lẽ không quá nổi bật, nếu không có chống lưng thì hắn rất khó đi lên, liền tính là tâm cao ngất thì sống chết bất quá cũng chỉ trong một câu nói của kẻ mạnh.
Có lẽ bởi vì hiểu rõ điểm này nên dù rõ ràng ở Thanh Vũ Tông nhận hết mọi khinh nhục, hắn vẫn cứ muốn lưu tại nơi đó, bất quá cũng chỉ vì một cái điểm để dựa vào thôi.
Hiển nhiên thiếu niên này một chút cũng không đơn giản, hơn nữa trong lòng hẳn đã có tính toán, chỉ là tính toán kia có lẽ đã bị lần tùy ý này của mình phá hủy mất.
Bất quá, nhanh thôi hắn liền sẽ biết đi theo mình so với lay lắt ở lại Thanh Vũ Tông tốt hơn nhiều.
Thẩm Chiêu Chiêu hừ nhẹ một tiếng, đi tới bên người hắn nói: “Ngươi cũng biết chính mình hiện tại không có gì tốt. Nếu đã rơi vào tay hai người chúng ta thì phải hiểu rõ làm ta hài lòng mới là đường sống duy nhất. Bằng không đừng trách cuộc sống nơi này khổ sở hơn gấp trăm ngàn lần so với ở Thanh Vũ Tông!”
Lời này tuy rằng có chút cuồng vọng, nhưng lại nói ra từ miệng một đứa trẻ mười tuổi, thật lòng mà nói cũng không quá dọa người.
“Chiêu Chiêu!” Thẩm Linh dở khóc dở cười ngăn nàng lại, “Lại nói linh tinh gì vậy!”
Nữ nhi nhà mình là cái tính tình gì, hắn có thể không biết sao? Đứa nhỏ này dù cho là chuyện tốt đẹp cũng có khả năng nói cho người ta tâm sinh oán khí. Rõ ràng cứu người là chuyện tốt, lại bị nàng nói thành áp bức giao dịch, đem hảo tâm che lấp ở dưới vẻ ngoài kiều khí. Nhưng cũng không phải mỗi người đều sẽ nguyện ý giống hắn, kiên nhẫn thông qua lớp ngôn ngữ mù mịt, nhìn vào thiện tâm của nàng.
Yến Trường Canh nghe thấy lời này nhàn nhạt chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Ta hiểu rõ.”
Hắn làm như vậy, lại khiến Thẩm Linh nhịn không được nhìn hắn nhiều một chút
Thẩm Chiêu Chiêu cười như không cười nhìn Yến Trường Canh liếc mắt một cái, chỉ mong chính mình về sau sẽ không vì quyết định này mà hối hận.
Tiếp đó, nàng nghiêng nghiêng đầu thúc giục nói: “Cha, không phải đã nói phải đi sao?”
Thẩm Linh không nhịn được mà bật cười, thôi thôi, tiểu tử này chung quy là người của mình, Chiêu Chiêu kiêu căng một chút cũng không sao.
Tiếp đó, hắn giơ tay đánh ra một đạo bảo quang trước mặt ba người xuất hiện một con điểu linh khổng lồ. Loài chim này khắp cả người màu đỏ, mỏ dài, mắt to, nhìn qua lại cực kỳ đáng yêu. Lông chim tắm gội dưới ánh nắng toả ra nhàn nhạt hào quang, cơ hồ chỉ một khắc nữa thôi liền có thể chấn cánh phi thiên.
“Đi lên đi.” Cánh điểu linh gục xuống trên mặt đất, mặt trên có khắc một chữ “Linh” không lớn không nhỏ.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy Yến Trường Canh có chút ngây người, nhịn không được bật cười, trong giọng nói cũng có vài phần kiêu ngạo: “ Đây là Chu Loan, nhìn vậy thôi chứ không phải chim thật đâu, đôi mắt này chính là tự tay ta vẽ đấy."
" Có cái gì phải sợ chứ? Ngươi một nam hài tử sao lá gan lại nhỏ vậy?”
Nói rồi đứng ở trên cánh vươn tay về phía hắn
Bàn tay kia trắng nõn kiều nộn, lòng bàn tay rõ ràng sạch sẽ. Yến Trường Canh hoảng hốt nhớ lại đã từng nghe ai đó nói, nữ hài tử nếu là sinh ra có đôi tay như vậy cả đời sẽ sống trong nhung lụa, thuận chèo mát mái.
Sống trong nhung lụa, thuận chèo mát mái……
Yến Trường Canh đem tay đặt trong lòng bàn tay nàng, ánh mắt càng thêm u ám.
Chu Loan run run cánh, ngay sau đó đạp chân tận trời, chở ba người bay lên cao, thoáng chốc đã không thấy tung tích.
Sau khi ở Vân Lâu ăn một bữa, Thẩm Linh đến cửa hàng mua cho Yến Trường Canh vài bộ quần áo, Thẩm Chiêu Chiêu để cho hắn tự chọn màu sắc. Nàng trước nay luôn thích những màu sắc sáng ngời tươi đẹp, nhưng Yến Trường Canh lại đều đối với những màu này bất động thanh sắc nhíu mày, chọn tới chọn lui quyết định lấy vài bộ màu xanh đen như mực.
Chuẩn bị xong hết thảy, Thẩm Linh liền mang theo Chiêu Chiêu hai người ra khỏi thành, dừng chân trên một đỉnh núi.
Trong túi trữ vật của Thẩm Linh có một tòa phủ đệ. Tuy so không được với hoàng cung kim bích huy hoàng, nhưng một chút cũng không thua kém các lâm viên vùng sông nước Giang Nam, tinh xảo dị thường.
Hắn là một tán tu, độc lai độc vãng, khi tu hành thường tùy ý gặp chỗ nào thích hợp liền có thể nghỉ ngơi. Nhưng sau khi cưới vợ không đành lòng để thê tử chịu khổ, đi làm việc gặp được thứ tốt liền gom sạch. Hiện giờ có nữ nhi, càng luyến tiếc Thẩm Chiêu Chiêu màn trời chiếu đất, thậm chí còn có chút oán trách này dinh thự không đủ lớn cho nàng.
Thẩm Linh vẫy vẫy Yến Trường Canh nói: “Ngươi cùng ta lại đây. Chiêu Chiêu, con đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy cọ tới cọ lui đứng ở cửa không muốn rời đi, Thẩm Linh không chịu nổi bộ dáng đáng thương phảng phất như bị vứt bỏ của nàng, buồn cười than: “Thôi thôi, con cũng lại đây đi.”
Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt sáng lên, vui vẻ ra mặt đi theo sau.
Nàng biết Thẩm Linh là muốn giúp Yến Trường Canh kiểm tra một chút linh căn thiên phú, sau đó lại vì hắn an bài. Bất quá rốt cuộc hắn là người chính mình cứu tới, trong lòng luôn có một phần bận tâm, thực dễ dàng liền đem đối phương trở thành “ Người của mình” nên sinh ra tâm tư muốn khống chế.
Thẩm Chiêu Chiêu trước kia sẽ không có ý nghĩ như vậy, lúc ấy Chiêu Chiêu chỉ cho rằng người khác nên tụ lại quan tâm lo lắng mình. Thẳng đến khi gặp nạn, bên người lại không có nổi một người trung tâm.
Thẩm Linh ở trong gian trữ vật nhỏ lục tung, từ trong một góc lôi ra một viên cầu trong suốt, ôm vào trong ngực mỉm cười gõ gõ, “Lại đây, Yến Trường Canh, để tay lên trên này.”
Pháp khí kiểm tra linh căn này so với loại trong các tông môn lớn hơn rất nhiều, là một đôi với viên ở thiên hạ đệ nhất tông môn Huyền Quang Tông. Viên cầu trong suốt ẩn ẩn có hoa quang lưu động bên trong, hoàn toàn ngăn chặn khả năng có người gian lận.
Trên đường Yến Trường Canh từng nói mình là linh căn hỗn tạp nên mới trở thành Thanh Vũ Tông ngoại môn đệ tử. Thẩm Linh tổng cảm thấy có chút kỳ quặc, thiếu niên này thiên tư thông minh, quanh thân toả ra hơi thở thuần tịnh, trăm triệu không thể là Tạp linh căn.
Thanh Vũ Tông không xem như cái tông môn lớn, song linh căn đã có thể trở thành đệ tử ký danh của chưởng môn. Yến Trường Canh thiên phú như vậy, kém cỏi nhất cũng nên là đệ tử ký danh mới đúng. Cho nên Thẩm Linh trong lòng có một ít hoài nghi.
Yến Trường Canh thuận theo đem tay phải nhẹ nhàng đặt ở mặt trên, chỉ một lát, pháp khí liền dần dần sáng lên, tia sáng hỗn loạn càng thêm nhiệt liệt như thể muốn lao ra khỏi tinh cầu.
Nhìn rõ thứ bên trong, đừng nói là Thẩm Chiêu Chiêu, đến Thẩm Linh cũng đại kinh thất sắc: “Sao có thể trở thành như thế này?!”
Rheni: Mọi người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe cùng nhau vượt qua mùa dịch này nhé >•<
Cha con Thẩm Linh hả hê rời đi, tuy rằng Vững Chắc thật sự là pháp bảo, nhưng thầy trò hai người Thanh Vũ Tông chưởng môn có dám lấy ra dùng hay không là một chuyện, hơn nữa cha con hai người cũng kiếm được không ít linh thạch. Huống chi, có Thẩm Linh ở đây, sợ gì không có bảo bối tốt hơn mà dùng?
“Cách xa tiểu nhân thật khiến tâm tình thoải mái,” Thẩm Linh lắc lắc tay áo, lôi kéo Thẩm Chiêu Chiêu nói, “Ta hôm nay liền mang hai người các con đi Yến Vân Lâu ăn một bữa ra trò, cũng coi như chiêu đãi…… Cái gì nhỉ?”
“Yến Trường Canh.” Thiếu niên thanh âm có vài phần lạnh lẽo.
Hắn vẫn luôn một mực không nói một lời đi theo phía sau Thẩm Chiêu Chiêu, mãi đến khi Thẩm Linh hỏi chuyện mới lên tiếng.
Thẩm Linh nghe thấy thanh âm của hắn, có chút kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ bộ dáng thiếu niên đằng sau bất giác thoáng thu lại nụ cười. Dung mạo cực tốt, chỉ là thật sự là quá mức âm trầm, hoàn toàn không giống như là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Thẩm Linh rốt cuộc vẫn là người làm phụ thân, đối với trẻ nhỏ ngữ thanh cũng trở nên hòa hoãn một chút: “Đợi lát nữa mang ngươi đi thay bộ y phục mới, rồi đi ăn một bữa, coi như chúc mừng ngươi từ nay đã thoát khỏi cái xó xỉnh chết tiệt kia.”
Thoát khỏi? Yến Trường Canh hơi hơi gợi khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười đạm bạc, không hề có chút vui sướng nào.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy bộ dạng đứng ngoài cuộc phảng phất như đang nói không phải chuyện của hắn, mi mắt khẽ động nũng nịu nói: “Thế nào? Theo chúng ta đi ngươi còn cảm thấy ủy khuất?”
Thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, vì mới có mười tuổi nên càng thêm vài phần trẻ con, rõ ràng là trách cứ ngược lại mang theo vẻ ngây thơ, khiến người ta khó lòng chán ghét.
Yến Trường Canh rũ mắt xuống, cung kính nói: “Không dám.”
“Chỉ mong ngươi không dám.” Thẩm Chiêu Chiêu hai tay chắp ở sau người, từ trên xuống dưới đánh giá thiếu niên trước mặt.
Tu Tiên giới luôn luôn là cường giả vi tôn, kẻ không có thực lực người giống như ruồi bọ, chỉ có thể lay lắt theo sau lưng người khác. Yến Trường Canh thiên phú có lẽ không quá nổi bật, nếu không có chống lưng thì hắn rất khó đi lên, liền tính là tâm cao ngất thì sống chết bất quá cũng chỉ trong một câu nói của kẻ mạnh.
Có lẽ bởi vì hiểu rõ điểm này nên dù rõ ràng ở Thanh Vũ Tông nhận hết mọi khinh nhục, hắn vẫn cứ muốn lưu tại nơi đó, bất quá cũng chỉ vì một cái điểm để dựa vào thôi.
Hiển nhiên thiếu niên này một chút cũng không đơn giản, hơn nữa trong lòng hẳn đã có tính toán, chỉ là tính toán kia có lẽ đã bị lần tùy ý này của mình phá hủy mất.
Bất quá, nhanh thôi hắn liền sẽ biết đi theo mình so với lay lắt ở lại Thanh Vũ Tông tốt hơn nhiều.
Thẩm Chiêu Chiêu hừ nhẹ một tiếng, đi tới bên người hắn nói: “Ngươi cũng biết chính mình hiện tại không có gì tốt. Nếu đã rơi vào tay hai người chúng ta thì phải hiểu rõ làm ta hài lòng mới là đường sống duy nhất. Bằng không đừng trách cuộc sống nơi này khổ sở hơn gấp trăm ngàn lần so với ở Thanh Vũ Tông!”
Lời này tuy rằng có chút cuồng vọng, nhưng lại nói ra từ miệng một đứa trẻ mười tuổi, thật lòng mà nói cũng không quá dọa người.
“Chiêu Chiêu!” Thẩm Linh dở khóc dở cười ngăn nàng lại, “Lại nói linh tinh gì vậy!”
Nữ nhi nhà mình là cái tính tình gì, hắn có thể không biết sao? Đứa nhỏ này dù cho là chuyện tốt đẹp cũng có khả năng nói cho người ta tâm sinh oán khí. Rõ ràng cứu người là chuyện tốt, lại bị nàng nói thành áp bức giao dịch, đem hảo tâm che lấp ở dưới vẻ ngoài kiều khí. Nhưng cũng không phải mỗi người đều sẽ nguyện ý giống hắn, kiên nhẫn thông qua lớp ngôn ngữ mù mịt, nhìn vào thiện tâm của nàng.
Yến Trường Canh nghe thấy lời này nhàn nhạt chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Ta hiểu rõ.”
Hắn làm như vậy, lại khiến Thẩm Linh nhịn không được nhìn hắn nhiều một chút
Thẩm Chiêu Chiêu cười như không cười nhìn Yến Trường Canh liếc mắt một cái, chỉ mong chính mình về sau sẽ không vì quyết định này mà hối hận.
Tiếp đó, nàng nghiêng nghiêng đầu thúc giục nói: “Cha, không phải đã nói phải đi sao?”
Thẩm Linh không nhịn được mà bật cười, thôi thôi, tiểu tử này chung quy là người của mình, Chiêu Chiêu kiêu căng một chút cũng không sao.
Tiếp đó, hắn giơ tay đánh ra một đạo bảo quang trước mặt ba người xuất hiện một con điểu linh khổng lồ. Loài chim này khắp cả người màu đỏ, mỏ dài, mắt to, nhìn qua lại cực kỳ đáng yêu. Lông chim tắm gội dưới ánh nắng toả ra nhàn nhạt hào quang, cơ hồ chỉ một khắc nữa thôi liền có thể chấn cánh phi thiên.
“Đi lên đi.” Cánh điểu linh gục xuống trên mặt đất, mặt trên có khắc một chữ “Linh” không lớn không nhỏ.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy Yến Trường Canh có chút ngây người, nhịn không được bật cười, trong giọng nói cũng có vài phần kiêu ngạo: “ Đây là Chu Loan, nhìn vậy thôi chứ không phải chim thật đâu, đôi mắt này chính là tự tay ta vẽ đấy."
" Có cái gì phải sợ chứ? Ngươi một nam hài tử sao lá gan lại nhỏ vậy?”
Nói rồi đứng ở trên cánh vươn tay về phía hắn
Bàn tay kia trắng nõn kiều nộn, lòng bàn tay rõ ràng sạch sẽ. Yến Trường Canh hoảng hốt nhớ lại đã từng nghe ai đó nói, nữ hài tử nếu là sinh ra có đôi tay như vậy cả đời sẽ sống trong nhung lụa, thuận chèo mát mái.
Sống trong nhung lụa, thuận chèo mát mái……
Yến Trường Canh đem tay đặt trong lòng bàn tay nàng, ánh mắt càng thêm u ám.
Chu Loan run run cánh, ngay sau đó đạp chân tận trời, chở ba người bay lên cao, thoáng chốc đã không thấy tung tích.
Sau khi ở Vân Lâu ăn một bữa, Thẩm Linh đến cửa hàng mua cho Yến Trường Canh vài bộ quần áo, Thẩm Chiêu Chiêu để cho hắn tự chọn màu sắc. Nàng trước nay luôn thích những màu sắc sáng ngời tươi đẹp, nhưng Yến Trường Canh lại đều đối với những màu này bất động thanh sắc nhíu mày, chọn tới chọn lui quyết định lấy vài bộ màu xanh đen như mực.
Chuẩn bị xong hết thảy, Thẩm Linh liền mang theo Chiêu Chiêu hai người ra khỏi thành, dừng chân trên một đỉnh núi.
Trong túi trữ vật của Thẩm Linh có một tòa phủ đệ. Tuy so không được với hoàng cung kim bích huy hoàng, nhưng một chút cũng không thua kém các lâm viên vùng sông nước Giang Nam, tinh xảo dị thường.
Hắn là một tán tu, độc lai độc vãng, khi tu hành thường tùy ý gặp chỗ nào thích hợp liền có thể nghỉ ngơi. Nhưng sau khi cưới vợ không đành lòng để thê tử chịu khổ, đi làm việc gặp được thứ tốt liền gom sạch. Hiện giờ có nữ nhi, càng luyến tiếc Thẩm Chiêu Chiêu màn trời chiếu đất, thậm chí còn có chút oán trách này dinh thự không đủ lớn cho nàng.
Thẩm Linh vẫy vẫy Yến Trường Canh nói: “Ngươi cùng ta lại đây. Chiêu Chiêu, con đi nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy cọ tới cọ lui đứng ở cửa không muốn rời đi, Thẩm Linh không chịu nổi bộ dáng đáng thương phảng phất như bị vứt bỏ của nàng, buồn cười than: “Thôi thôi, con cũng lại đây đi.”
Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt sáng lên, vui vẻ ra mặt đi theo sau.
Nàng biết Thẩm Linh là muốn giúp Yến Trường Canh kiểm tra một chút linh căn thiên phú, sau đó lại vì hắn an bài. Bất quá rốt cuộc hắn là người chính mình cứu tới, trong lòng luôn có một phần bận tâm, thực dễ dàng liền đem đối phương trở thành “ Người của mình” nên sinh ra tâm tư muốn khống chế.
Thẩm Chiêu Chiêu trước kia sẽ không có ý nghĩ như vậy, lúc ấy Chiêu Chiêu chỉ cho rằng người khác nên tụ lại quan tâm lo lắng mình. Thẳng đến khi gặp nạn, bên người lại không có nổi một người trung tâm.
Thẩm Linh ở trong gian trữ vật nhỏ lục tung, từ trong một góc lôi ra một viên cầu trong suốt, ôm vào trong ngực mỉm cười gõ gõ, “Lại đây, Yến Trường Canh, để tay lên trên này.”
Pháp khí kiểm tra linh căn này so với loại trong các tông môn lớn hơn rất nhiều, là một đôi với viên ở thiên hạ đệ nhất tông môn Huyền Quang Tông. Viên cầu trong suốt ẩn ẩn có hoa quang lưu động bên trong, hoàn toàn ngăn chặn khả năng có người gian lận.
Trên đường Yến Trường Canh từng nói mình là linh căn hỗn tạp nên mới trở thành Thanh Vũ Tông ngoại môn đệ tử. Thẩm Linh tổng cảm thấy có chút kỳ quặc, thiếu niên này thiên tư thông minh, quanh thân toả ra hơi thở thuần tịnh, trăm triệu không thể là Tạp linh căn.
Thanh Vũ Tông không xem như cái tông môn lớn, song linh căn đã có thể trở thành đệ tử ký danh của chưởng môn. Yến Trường Canh thiên phú như vậy, kém cỏi nhất cũng nên là đệ tử ký danh mới đúng. Cho nên Thẩm Linh trong lòng có một ít hoài nghi.
Yến Trường Canh thuận theo đem tay phải nhẹ nhàng đặt ở mặt trên, chỉ một lát, pháp khí liền dần dần sáng lên, tia sáng hỗn loạn càng thêm nhiệt liệt như thể muốn lao ra khỏi tinh cầu.
Nhìn rõ thứ bên trong, đừng nói là Thẩm Chiêu Chiêu, đến Thẩm Linh cũng đại kinh thất sắc: “Sao có thể trở thành như thế này?!”
Rheni: Mọi người nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe cùng nhau vượt qua mùa dịch này nhé >•<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.