Chương 6
Nguyệt Lệnh Thượng Huyền
25/10/2021
Edit: RheniT6
“Tại sao lại như vậy?”
Ở trong tinh cầu vân quang chậm rãi thối lui, lộ ra năm đạo màu sắc bất đồng, đan chéo lẫn nhau, nhiễm đầy trọc khí lơ lửng ở trung tâm.
Đây là Tạp linh căn năm loại kém cỏi nhất.
Linh căn cơ bản phân ra năm loại kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, còn có thêm vài loại dị linh căn khác như lôi-phong-băng. Nói một cách đơn giản thì linh căn chia ra thành các cấp độ màu sắc dựa theo độ tinh khiết. Đơn linh căn lại phân thiên-cao-trung ba tầng, tỷ như Thẩm Linh là kim là linh căn cao tầng, Thẩm Chiêu Chiêu vì Thủy linh căn trung tầng, có thể nói thiên tư phi thường xuất chúng.
Rồi sau đó chính là Tạp linh căn, lấy Song linh căn giả làm bậc cao nhất. Rất nhiều tiểu tông môn khó được nhìn thấy Đơn linh căn đệ tử, Song linh căn cũng coi như xuất chúng.
Nhưng linh căn càng nhiều nguyên tố, tu hành càng gian khổ, khó khăn càng lớn. Năm loại nguyên tố càng vô pháp tu luyện, được coi là phế linh căn, trừ phi tẩy cốt tái sinh, cơ hồ căn bản là không có khả năng có cơ hội bước vào tiên đồ.
Nếu Yến Trường Canh thật là phế linh căn, đừng nói là ngoại môn đệ tử, chỉ sợ hắn có làm người hầu ở Thanh Vũ Tông dựa theo bản tính của Dương chưởng môn chắc chắn cũng sẽ không hài lòng.
Yến Trường Canh một chút không cảm thấy kinh ngạc, bộ dáng phảng phất đã sớm biết, hắn an tĩnh thu tay lại, không nói một lời.
“Yến Trường Canh,” Thẩm Linh không cảm thấy pháp khí của mình sẽ xảy ra vấn đề, chỉ còn khả năng cơ thể Yến Trường Canh đã phải trải qua chuyện gì đó, “ Người ở Thanh Vũ Tông đã làm cái gì với ngươi?”
Yến Trường Canh gom tay áo lại, hắn sau khi thay bộ y phục mới màu xanh đen kia trông càng đĩnh bạt đến mức lãnh đạm, mặt mày bình tĩnh, “ Ta tự mình làm.”
Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng thất kinh: “Yến Trường Canh, ngươi đây là có ý tứ gì?”
Yến Trường Canh chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, tiện đà chậm rãi mở miệng: “ Ta vốn là hỏa hệ Thiên linh căn.”
Thẩm Chiêu Chiêu hít một ngụm khí lạnh, cùng Thẩm Linh liếc nhau. Thiên phú như vậy có thể xem như kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù là đi Huyền Quang Tông trở thành chưởng môn thân truyền đệ tử cũng tuyệt đối không có vấn đề, “Tại sao hiện giờ lại biến thành như vậy?”
“Dương chưởng môn giấu đi tin tức về linh căn của ta, thu làm thân truyền nhị đệ tử, Hàn Vũ làm đại sư huynh. Hàn Vũ kia là Kim Hỏa song linh căn.” Yến Trường Canh ngữ khí không hề gợn sóng, tựa như đang kể lại chuyện xưa nào đó, “Hắn cho ta cùng Hàn Vũ tâm pháp hoàn toàn bất đồng, sau này ta mới biết được, hắn bất quá là muốn ta làm lô đỉnh, trở thành khí cụ để hai thầy trò hắn cùng Hàn Vũ thải bổ chi khí mà thôi.”
Thẩm Chiêu Chiêu bưng kín miệng, Thẩm Linh sắc mặt cũng thập phần khó coi.
Trong các tông môn tu tiên xác thật vẫn luôn âm thầm tồn tại cách làm như vậy. Chưởng môn ghen ghét tiểu đồng thiên tư thông minh liền phá bỏ tu luyện của hắn, hoặc dưỡng thành lô đỉnh vì chính mình thải bổ, việc xấu xa này cũng không phải không có.
“Buổi tối phát hiện việc này, lúc trở lại phòng, ta liền phế đi linh căn của chính mình.” Phế bỏ linh căn vô cùng thống khổ lại bị Yến Trường Canh một câu nhẹ nhàng bâng quơ nói cho qua, “Dương chưởng môn sau khi phát hiện giận tím mặt, lại e sợ tiền căn hậu quả việc này bị bại lộ nên không dám đem ta trục xuất tông môn, đành tống xuống thành đệ tử ngoại môn.”
“Thật đúng là hèn hạ!” Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được trách cứ ra tiếng, “Cha! Ta lúc ấy đáng ra không nên ngăn cản người, phải trực tiếp giết lão tiện nhân kia mới đúng!”
Thẩm Linh cười khổ một tiếng, trên đời này nào có sự tình gì mà cứ đánh đánh giết giết liền có thể giải quyết?
Yến Trường Canh không có bối cảnh, rơi vào tay hai thầy trò Dương lão nhân kia căn bản sẽ không có ai giúp hắn trốn thoát, chỉ có tự phế linh căn mới có một cái đường sống. Nhưng mà, đây cũng là một hồi đánh bạc. Nếu như hắn bị đuổi khỏi tông môn, cùng cấp với phế nhân, liền tính nói ra chuyện như vậy cũng sẽ không có người tin tưởng, hơn nữa còn tùy thời có khả năng bị người của Thanh Vũ Tông diệt khẩu.
Mà Thanh Vũ Tông dám để cho bọn họ mang Yến Trường Canh đi, là vì cho rằng cha con hai người tuy rằng thanh danh vang dội, sau lưng lại không có tông môn dựa vào, nháo không ra cái chuyện xấu gì thôi.
Tính kế cũng thật tốt.
Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được lẻn đến trước mặt Yến Trường Canh, nghiêm túc ngước mắt đánh giá người này. Yến Trường Canh bị ánh mắt sáng quắc ánh của nàng nhìn chằm chằm vẫn mặt không đổi sắc, như cũ bất động.
Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, lại một hai phải trải qua chuyện như vậy. Nếu hôm nay chính mình không đem hắn đi, chờ đợi hắn sẽ là cái gì?
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được kéo tay hắn nói: “Ngươi yên tâm, Dương lão hèn hạ kia là thứ vương bát đản, ác giả ác báo. Ngươi nếu đã thành người của chúng ta, về sau trừ bỏ ta, ai cũng không thể khi dễ ngươi!”
“Chiêu Chiêu!” Thẩm Linh dở khóc dở cười, xem tiểu nha đầu này đang nói cái gì vậy chứ! Cái gì kêu trừ bỏ nàng ai cũng không thể khi dễ ngươi? Chẳng lẽ là nàng liền có thể coi như chuyện thường tình mà khi dễ người khác sao?
Yến Trường Canh nhìn mu bàn tay năm ngón trắng như bạch ngọc của nàng đặt trên tay mình, yên lặng rũ mắt xuống.
Thẩm Linh trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi nói: “Các con hôm nay trước nghỉ ngơi đi. Còn Yến Trường Canh ngày mai tỉnh dậy liền tới tìm ta, tuy rằng linh căn bị phế nhưng chung quy không thể lãng phí thiên phú của ngươi.”
Yến Trường Canh rũ xuống mi mắt giật giật, “Đa tạ Thẩm đạo trưởng.”
Hắn không gọi Thẩm Linh sư phụ, Thẩm Linh nheo nheo mắt, đây không phải một tiểu hài tử dễ dàng bị kích động, tự nhiên là cực hảo. Nhưng tính tình như vậy, khó tránh khỏi có chút lạnh.
Lại nói thêm một lát, Yến Trường Canh cáo lui đi ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Chiêu Chiêu đứng ở bên cạnh Thẩm Linh.
Thẩm Linh thanh thản nâng lên chung trà, thổi thổi lá trà vụn lơ lửng trên mặt nước, “Thế nào, có chuyện gì làm nữ nhi của ta lo lắng sao?”
“Cha muốn đích thân dạy dỗ hắn sao?” Thẩm Chiêu Chiêu nửa ngồi xổm xuống, ghé vào mặt vào đầu gối Thẩm Linh ngẩng đầu dò hỏi.
Thẩm Linh nghe vậy động tác dừng một chút, buông chung trà xoa đầu Thẩm Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu thấy Yến Trường Canh này là người thế nào?”
“Tâm tư thâm trầm, sợ là cũng không phải loại hiền hòa gì,” Thẩm Chiêu Chiêu thân mật cọ cọ lòng bàn tay hắn, “Bất quá liên tưởng đến những việc hắn trải qua, nếu không có tính toán của chính mình, chỉ sợ đã sớm bị thầy trò Dương chưởng môn ăn sạch sẽ.”
“Con có thể nhìn đến điểm này rất tốt,” Thẩm Linh thở dài một tiếng, "Chiêu Chiêu của ta trưởng thành rồi.”
Thẩm Chiêu Chiêu vùi đầu vào đầu gối hắn, không nói một lời. Nhưng không sao, đã sống lại một đời, có một số việc nếu còn xem không thấu thì quá uổng phí đời trước.
“Ta tuy là một tán tu, không để ý tới việc riêng của tông môn, nhưng nhìn nhân tài đáng được bồi dưỡng hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh như vậy nhiều ít cũng sinh ra chút lòng trắc ẩn,” Thẩm Linh nói, “Chiêu Chiêu khả năng không biết, thời trẻ ta cũng bất quá cũng chỉ là tiểu ăn mày nay đây mai đó ven đường thôi.”
“Cha……” Thẩm Chiêu Chiêu ngây ngốc, trước kia Thẩm Linh chưa bao giờ cùng nàng nói qua chuyện này.
“Yến Trường Canh vốn hẳn là một tiểu hài tử tiền đồ vô lượng, ta không đành lòng nhìn hắn cứ thế càng ngày càng đi sai đường.” Thẩm Linh ánh mắt xa xăm, “Phế linh căn cũng không phải không thể tu hành, chẳng qua phải chậm hơn rất nhiều, có ta dốc lòng dạy dỗ không để cho hắn đi đường vòng cũng là chuyện tốt.”
“Cha!” Thẩm Chiêu Chiêu ghé vào đầu gối hắn đầu, ôm cánh tay dẩu miệng, “ Người sao lại đối với hắn còn tốt hơn nữ nhi? Con không cao hứng.”
“Chiêu Chiêu thật đúng là cái bình dấm chua,” Thẩm Linh nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nhịn không được gõ gõ cái trán của nàng, “Tiểu lười biếng như con ai có thể bắt ép dụng công? Còn không cho cha dạy người khác?”
Thẩm Linh lời này nói thật ra không sai, đời trước Thẩm Chiêu Chiêu lười nhác thành hình, tuy rằng thiên phú thật tốt, đối với việc tu luyện lại không thực để bụng, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ nên làm gì để vui vẻ, ỷ vào chính mình thiên tư tốt chưa hề cố gắng phấn đấu qua.
Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt u ám, ghé vào vai Thẩm Linh: “ Từ giờ sẽ không, bắt đầu ngày mai con nhất định hảo hảo tu luyện.”
Nhân tâm quỷ quyệt, thay đổi trong nháy mắt. Ở nơi đất trời rộng lớn này không có ai có thể vĩnh viễn che chở ai, giáo huấn này đời trước Thẩm Chiêu Chiêu phải dùng cả tính mạng để đổi mới hiểu được.
***
( Rheni: mình từ mai phải đi học rồi nên lịch đăng sẽ không ổn định, nhưng vẫn sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất có thể (ʃƪ^3^)mọi người ủng hộ mình nha)
“Tại sao lại như vậy?”
Ở trong tinh cầu vân quang chậm rãi thối lui, lộ ra năm đạo màu sắc bất đồng, đan chéo lẫn nhau, nhiễm đầy trọc khí lơ lửng ở trung tâm.
Đây là Tạp linh căn năm loại kém cỏi nhất.
Linh căn cơ bản phân ra năm loại kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, còn có thêm vài loại dị linh căn khác như lôi-phong-băng. Nói một cách đơn giản thì linh căn chia ra thành các cấp độ màu sắc dựa theo độ tinh khiết. Đơn linh căn lại phân thiên-cao-trung ba tầng, tỷ như Thẩm Linh là kim là linh căn cao tầng, Thẩm Chiêu Chiêu vì Thủy linh căn trung tầng, có thể nói thiên tư phi thường xuất chúng.
Rồi sau đó chính là Tạp linh căn, lấy Song linh căn giả làm bậc cao nhất. Rất nhiều tiểu tông môn khó được nhìn thấy Đơn linh căn đệ tử, Song linh căn cũng coi như xuất chúng.
Nhưng linh căn càng nhiều nguyên tố, tu hành càng gian khổ, khó khăn càng lớn. Năm loại nguyên tố càng vô pháp tu luyện, được coi là phế linh căn, trừ phi tẩy cốt tái sinh, cơ hồ căn bản là không có khả năng có cơ hội bước vào tiên đồ.
Nếu Yến Trường Canh thật là phế linh căn, đừng nói là ngoại môn đệ tử, chỉ sợ hắn có làm người hầu ở Thanh Vũ Tông dựa theo bản tính của Dương chưởng môn chắc chắn cũng sẽ không hài lòng.
Yến Trường Canh một chút không cảm thấy kinh ngạc, bộ dáng phảng phất đã sớm biết, hắn an tĩnh thu tay lại, không nói một lời.
“Yến Trường Canh,” Thẩm Linh không cảm thấy pháp khí của mình sẽ xảy ra vấn đề, chỉ còn khả năng cơ thể Yến Trường Canh đã phải trải qua chuyện gì đó, “ Người ở Thanh Vũ Tông đã làm cái gì với ngươi?”
Yến Trường Canh gom tay áo lại, hắn sau khi thay bộ y phục mới màu xanh đen kia trông càng đĩnh bạt đến mức lãnh đạm, mặt mày bình tĩnh, “ Ta tự mình làm.”
Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng thất kinh: “Yến Trường Canh, ngươi đây là có ý tứ gì?”
Yến Trường Canh chỉ nhẹ nhàng liếc nàng một cái, tiện đà chậm rãi mở miệng: “ Ta vốn là hỏa hệ Thiên linh căn.”
Thẩm Chiêu Chiêu hít một ngụm khí lạnh, cùng Thẩm Linh liếc nhau. Thiên phú như vậy có thể xem như kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù là đi Huyền Quang Tông trở thành chưởng môn thân truyền đệ tử cũng tuyệt đối không có vấn đề, “Tại sao hiện giờ lại biến thành như vậy?”
“Dương chưởng môn giấu đi tin tức về linh căn của ta, thu làm thân truyền nhị đệ tử, Hàn Vũ làm đại sư huynh. Hàn Vũ kia là Kim Hỏa song linh căn.” Yến Trường Canh ngữ khí không hề gợn sóng, tựa như đang kể lại chuyện xưa nào đó, “Hắn cho ta cùng Hàn Vũ tâm pháp hoàn toàn bất đồng, sau này ta mới biết được, hắn bất quá là muốn ta làm lô đỉnh, trở thành khí cụ để hai thầy trò hắn cùng Hàn Vũ thải bổ chi khí mà thôi.”
Thẩm Chiêu Chiêu bưng kín miệng, Thẩm Linh sắc mặt cũng thập phần khó coi.
Trong các tông môn tu tiên xác thật vẫn luôn âm thầm tồn tại cách làm như vậy. Chưởng môn ghen ghét tiểu đồng thiên tư thông minh liền phá bỏ tu luyện của hắn, hoặc dưỡng thành lô đỉnh vì chính mình thải bổ, việc xấu xa này cũng không phải không có.
“Buổi tối phát hiện việc này, lúc trở lại phòng, ta liền phế đi linh căn của chính mình.” Phế bỏ linh căn vô cùng thống khổ lại bị Yến Trường Canh một câu nhẹ nhàng bâng quơ nói cho qua, “Dương chưởng môn sau khi phát hiện giận tím mặt, lại e sợ tiền căn hậu quả việc này bị bại lộ nên không dám đem ta trục xuất tông môn, đành tống xuống thành đệ tử ngoại môn.”
“Thật đúng là hèn hạ!” Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được trách cứ ra tiếng, “Cha! Ta lúc ấy đáng ra không nên ngăn cản người, phải trực tiếp giết lão tiện nhân kia mới đúng!”
Thẩm Linh cười khổ một tiếng, trên đời này nào có sự tình gì mà cứ đánh đánh giết giết liền có thể giải quyết?
Yến Trường Canh không có bối cảnh, rơi vào tay hai thầy trò Dương lão nhân kia căn bản sẽ không có ai giúp hắn trốn thoát, chỉ có tự phế linh căn mới có một cái đường sống. Nhưng mà, đây cũng là một hồi đánh bạc. Nếu như hắn bị đuổi khỏi tông môn, cùng cấp với phế nhân, liền tính nói ra chuyện như vậy cũng sẽ không có người tin tưởng, hơn nữa còn tùy thời có khả năng bị người của Thanh Vũ Tông diệt khẩu.
Mà Thanh Vũ Tông dám để cho bọn họ mang Yến Trường Canh đi, là vì cho rằng cha con hai người tuy rằng thanh danh vang dội, sau lưng lại không có tông môn dựa vào, nháo không ra cái chuyện xấu gì thôi.
Tính kế cũng thật tốt.
Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được lẻn đến trước mặt Yến Trường Canh, nghiêm túc ngước mắt đánh giá người này. Yến Trường Canh bị ánh mắt sáng quắc ánh của nàng nhìn chằm chằm vẫn mặt không đổi sắc, như cũ bất động.
Rõ ràng là thiên chi kiêu tử, lại một hai phải trải qua chuyện như vậy. Nếu hôm nay chính mình không đem hắn đi, chờ đợi hắn sẽ là cái gì?
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được kéo tay hắn nói: “Ngươi yên tâm, Dương lão hèn hạ kia là thứ vương bát đản, ác giả ác báo. Ngươi nếu đã thành người của chúng ta, về sau trừ bỏ ta, ai cũng không thể khi dễ ngươi!”
“Chiêu Chiêu!” Thẩm Linh dở khóc dở cười, xem tiểu nha đầu này đang nói cái gì vậy chứ! Cái gì kêu trừ bỏ nàng ai cũng không thể khi dễ ngươi? Chẳng lẽ là nàng liền có thể coi như chuyện thường tình mà khi dễ người khác sao?
Yến Trường Canh nhìn mu bàn tay năm ngón trắng như bạch ngọc của nàng đặt trên tay mình, yên lặng rũ mắt xuống.
Thẩm Linh trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi nói: “Các con hôm nay trước nghỉ ngơi đi. Còn Yến Trường Canh ngày mai tỉnh dậy liền tới tìm ta, tuy rằng linh căn bị phế nhưng chung quy không thể lãng phí thiên phú của ngươi.”
Yến Trường Canh rũ xuống mi mắt giật giật, “Đa tạ Thẩm đạo trưởng.”
Hắn không gọi Thẩm Linh sư phụ, Thẩm Linh nheo nheo mắt, đây không phải một tiểu hài tử dễ dàng bị kích động, tự nhiên là cực hảo. Nhưng tính tình như vậy, khó tránh khỏi có chút lạnh.
Lại nói thêm một lát, Yến Trường Canh cáo lui đi ra ngoài, chỉ để lại Thẩm Chiêu Chiêu đứng ở bên cạnh Thẩm Linh.
Thẩm Linh thanh thản nâng lên chung trà, thổi thổi lá trà vụn lơ lửng trên mặt nước, “Thế nào, có chuyện gì làm nữ nhi của ta lo lắng sao?”
“Cha muốn đích thân dạy dỗ hắn sao?” Thẩm Chiêu Chiêu nửa ngồi xổm xuống, ghé vào mặt vào đầu gối Thẩm Linh ngẩng đầu dò hỏi.
Thẩm Linh nghe vậy động tác dừng một chút, buông chung trà xoa đầu Thẩm Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu thấy Yến Trường Canh này là người thế nào?”
“Tâm tư thâm trầm, sợ là cũng không phải loại hiền hòa gì,” Thẩm Chiêu Chiêu thân mật cọ cọ lòng bàn tay hắn, “Bất quá liên tưởng đến những việc hắn trải qua, nếu không có tính toán của chính mình, chỉ sợ đã sớm bị thầy trò Dương chưởng môn ăn sạch sẽ.”
“Con có thể nhìn đến điểm này rất tốt,” Thẩm Linh thở dài một tiếng, "Chiêu Chiêu của ta trưởng thành rồi.”
Thẩm Chiêu Chiêu vùi đầu vào đầu gối hắn, không nói một lời. Nhưng không sao, đã sống lại một đời, có một số việc nếu còn xem không thấu thì quá uổng phí đời trước.
“Ta tuy là một tán tu, không để ý tới việc riêng của tông môn, nhưng nhìn nhân tài đáng được bồi dưỡng hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh như vậy nhiều ít cũng sinh ra chút lòng trắc ẩn,” Thẩm Linh nói, “Chiêu Chiêu khả năng không biết, thời trẻ ta cũng bất quá cũng chỉ là tiểu ăn mày nay đây mai đó ven đường thôi.”
“Cha……” Thẩm Chiêu Chiêu ngây ngốc, trước kia Thẩm Linh chưa bao giờ cùng nàng nói qua chuyện này.
“Yến Trường Canh vốn hẳn là một tiểu hài tử tiền đồ vô lượng, ta không đành lòng nhìn hắn cứ thế càng ngày càng đi sai đường.” Thẩm Linh ánh mắt xa xăm, “Phế linh căn cũng không phải không thể tu hành, chẳng qua phải chậm hơn rất nhiều, có ta dốc lòng dạy dỗ không để cho hắn đi đường vòng cũng là chuyện tốt.”
“Cha!” Thẩm Chiêu Chiêu ghé vào đầu gối hắn đầu, ôm cánh tay dẩu miệng, “ Người sao lại đối với hắn còn tốt hơn nữ nhi? Con không cao hứng.”
“Chiêu Chiêu thật đúng là cái bình dấm chua,” Thẩm Linh nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nhịn không được gõ gõ cái trán của nàng, “Tiểu lười biếng như con ai có thể bắt ép dụng công? Còn không cho cha dạy người khác?”
Thẩm Linh lời này nói thật ra không sai, đời trước Thẩm Chiêu Chiêu lười nhác thành hình, tuy rằng thiên phú thật tốt, đối với việc tu luyện lại không thực để bụng, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ nên làm gì để vui vẻ, ỷ vào chính mình thiên tư tốt chưa hề cố gắng phấn đấu qua.
Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt u ám, ghé vào vai Thẩm Linh: “ Từ giờ sẽ không, bắt đầu ngày mai con nhất định hảo hảo tu luyện.”
Nhân tâm quỷ quyệt, thay đổi trong nháy mắt. Ở nơi đất trời rộng lớn này không có ai có thể vĩnh viễn che chở ai, giáo huấn này đời trước Thẩm Chiêu Chiêu phải dùng cả tính mạng để đổi mới hiểu được.
***
( Rheni: mình từ mai phải đi học rồi nên lịch đăng sẽ không ổn định, nhưng vẫn sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất có thể (ʃƪ^3^)mọi người ủng hộ mình nha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.