Chương 36: Binh Lâm Thành Hạ
Tuyết Mãn Cung Đao
25/09/2021
Ở dưới chân cửa thành, thống lĩnh thủ vệ đứng một mình, cầm cương đao trong tay, mặc dù trong mắt lộ ra vô tận sợ hãi, cánh tay cầm đao đều run rẩy, nhưng hắn vẫn cũng không lui lại nửa bước!
Khi thủ vệ cấm quân không dám tiến lên, chạy thục mạng bốn phía, hắn vẫn trấn thủ ở cửa thành, chưa từng rời đi, chưa từng dao động.
Hắn tên là Quách Liêm, trấn thủ cửa thành là chức trách của hắn.
Chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ không lùi bước.
"Đến đây đi, bước qua xác của ta đi!" Quách Liêm trừng mắt, điên cuồng nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn đang dùng loại phương thức này để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.
Hô!
Mùi máu tanh nồng đập vào mặt, Tô Tử Mặc đã tới gần.
Thấy rõ dung mạo của Tô Tử Mặc, Quách Liêm khẽ há miệng, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó chính là vô tận hối hận.
Trước đó trong đám người, toàn thân Tô Tử Mặc nhuốm máu, trên mặt cũng dính không ít giọt máu, cả người như sát thần từ trong địa ngục đi ra, Quách Liêm cũng không nhận ra Tô Tử Mặc.
Đến tận lúc này hai người mặt đối mặt, Quách Liêm mới giật mình nhớ lại, người này, chính là hắn để người này vào trong vương thành!
Thư sinh mặc thanh sam nhìn rất thanh tú, lưng đeo cung đeo đao, bị thủ hạ của hắn vô tình cười nhạo. . .
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng nhận ra người này.
Hàn Nguyệt đao vừa mới chạm vào đỉnh đầu của Quách Liêm, lại đột nhiên dịch ra, Tô Tử Mặc không ngừng chân, cđi lướt qua người này, nhẹ giọng nói ra: "Ngươi thả ta vào thành, ta tha cho ngươi một mạng."
Quách Liêm dạo qua một vòng Quỷ Môn quan, trong nháy mắt cả người không còn chút sức lực nào, ngã rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, toàn thân đã bị ướt nhẹp mồ hôi.
Trong đầu Quách Liêm không ngừng vang lên câu nói kia của Tô Tử Mặc, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Mặc dù lúc trước ta không thả hắn vào thành, lấy lực lượng của người này, hắn không thể giết vào sao? Chẳng lẽ, đây chính là nhân duyên quả báo ?"
Quách Liêm nhịn không được quay đầu nhìn lại, sau một khắc, chuyện làm hắn càng kinh hãi đã xảy ra.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Cửa thành cao lớn cứng chắc lại bị Tô Tử Mặc đâm một nhát đã chia năm xẻ bảy!
Tô Tử Mặc rời thành, thân hình như quỷ mị, chân gần như không chạm đất, trong nháy mắt đã bỏ lại Vương thành Yến quốc ở sau lưng.
Hơn mười tên Luyện Khí sĩ Hoan Hỉ Tông cũng đuổi theo xông ra khỏi Vương thành, nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc đã đi xa, cũng không lựa chọn truy kích.
Một mặt là vì ở Vương thành bọn hắn đã bay lên không truy sát Tô Tử Mặc, linh khí đã tiêu hao gần hết.
Một mặt khác là vì những Luyện Khí sĩ đều nhìn ra được, cho dù bọn hắn ở trạng thái toàn thịnh, tốc độ cũng không sánh bằng Tô Tử Mặc.
"Người này rốt cuộc làm cách nào lại có thể luyện nhục thân đến mức độ này ?" Có người nhịn không được hỏi, vẻ hoảng sợ trong mắt còn chưa tan.
Có một người bên cạnh nói ra: "Trước đó ta từng nghe tông chủ nói, một số đại tông môn có được thiên tài có Thiên Linh Căn, tốc độ tu luyện cực nhanh, lại thêm trong tông môn có tài nguyên sung túc, trước lúc Kết Đan đã dung nhập linh khí vào trong cơ thể để rèn luyện huyết nhục, kinh mạch, song tu Luyện Khí, Luyện Thể, nhưng người này rõ ràng không phải Luyện Khí sĩ mà."
"Ngươi nói loại luyện thể sĩ kia có nhục thân mạnh hơn chúng ta, nhưng không thể đến nước này. Cơ thể của người kia sợ là còn khủng bố hơn cả Linh thú!"
"Không cần nhụt chí, đợi trưởng lão của tông môn tới, chúng ta cùng nhau giết tới! Ta vừa mới hỏi thăm một chút, những năm này Tô gia luôn trốn ở trấn Bình Dương. Toàn bộ Tô gia đều là phàm nhân, dù muốn trốn cũng không chạy được bao xa."
" Ừ, đến lúc đó lại giết Tô gia bọn hắn, ngay cả chó gà cũng không tha để giải mối hận trong lòng!"
. . .
Ngày thứ bảy sau khi Yến Vương chết.
Trong thành Thương Lang, có một con bồ câu đưa tin phe phẩy cánh, bay vào phủ thành chủ.
Từ Vương thành Yến quốc đến thành Thương Lang, dùng bồ câu đưa tin cũng tốn chừng bảy ngày.
Cũng không lâu sau, trong phủ thành chủ truyền ra tiếng hiệu lệnh: "Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị tiến đánh Yến quốc!"
La Thiên Vũ hất áo giáp màu vàng kim, lưng đeo trường đao, dáng vẻ giống như quân vương một nước, long hành hổ bộ đi ra phủ thành chủ, nhìn về phương hướng Yến quốc, nhịn không được bật cười: "Không ngờ tên Tô Tử Mặc kia thật sự giết chết Yến Vương, đây chính là ý trời! Ý trời muốn La Thiên Vũ ta xưng vương, chiều hướng phát triển này còn có ai có thể ngăn cản!"
"Chúc mừng Đại Vương."
Lão giả áo xám đứng sau lưng La Thiên Vũ híp mắt cười nói: "Tô Tử Mặc có chút khôn vặt, nhưng vẫn trúng kế mượn đao giết người của Đại Vương. Giết chết Yến Vương, chính hắn cũng phải chết trong thành Yến Vương."
"Ha ha ha!"
La Thiên Vũ cười đắc ý nói: "Đây chính là dương mưu, Tô Tử Mặc biết rõ ta đang lợi dụng hắn, hắn vẫn sẽ mắc câu, giúp ta đi giết Yến Vương. Tô Tử Mặc, ha ha, một tên thất phu cũng không có tác dụng lớn, mười mấy năm đọc sách đã phí công rồi."
"Tiên sinh, ngươi cứ yên tâm, đợi ta phong vương, chắc chắn phong ngươi làm quốc sư." La Thiên Vũ trầm giọng nói.
Lão giả áo xám khẽ cúi người, ôm quyền nói: "Đa tạ Đại Vương."
La Thiên Vũ vung cánh tay lên một cái, lớn tiếng nói: "Đi, theo ta xuất chinh, hoàn thành bá nghiệp chính từ lúc này!"
La Thiên Vũ đợi ngày này đã rất lâu rồi, binh sĩ trong thành mài đao xoèn xoẹt, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, gần như không đến một khắc đồng hồ đã tập trung được năm vạn binh mã, do Ngũ đại Lang vệ của thành Thương Lang thống lĩnh.
Đại quân ra khỏi thành, vòng qua Thương Lang sơn mạch tiến vào ranh giới Yến quốc, thành gần nhất, chính là Thành Kiến An của Yến quốc.
. . .
Cách Thành Kiến An không xa có một thôn, hoang tàn vắng vẻ, được xưng là quỷ thôn.
Hơn mười ngày Tô gia đã đến nơi đây, Trấn Bình Dương đã không có một ai.
Những ngày này, Tô Hồng được Tống Kỳ dùng đan dược điều dưỡng, thân thể dần dần có khởi sắc, khôi phục không ít.
Nhưng đúng như Trịnh bá đoán, thân bệnh dễ trị, tâm bệnh khó giải.
Tô Hồng vẫn nằm trên giường không dậy nổi, cơm nước không ăn vào, hai mắt trống rỗng vô thần, mỗi lần nghĩ đến huyết hải thâm cừu của Tô gia, kiếp này không có hy vọng báo thù, trong lòng lại đau đớn khó nhịn.
Mấy người Trịnh bá cũng không có cách nào.
Mắt thấy thân thể của Tô Hồng dần tốt lên nhưng tinh thần lại càng uể oải, tất cả mọi người của Tô gia đều thở dài ai thán.
Một ngày này, thống lĩnh hộ vệ của Tô gia là Lưu Du đột nhiên xông vào trong viện, ánh mắt phức tạp, buồn vui đan xen, lớn tiếng nói: "Trịnh tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
"Thế nào ?" Trong lòng Trịnh bá cảm giác nặng nề.
Lưu Du nói ra: "La Thiên Vũ mang theo Ngũ đại Lang vệ dưới trướng, dẫn năm vạn đại quân muốn tiến đánh Thành Kiến An, đã đến mức binh lâm thành hạ!"
"Hử?"
Trịnh bá nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "La Thiên Vũ tính toán đã lâu, nhưng tại sao lại đột nhiên phát binh ? Nhất định là có nguyên do, bằng không hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
"Tiên sinh đoán không lầm."
Lưu Du gật đầu nói: "Nghe mật thám báo lại, La Thiên Vũ tuyên bố Yến Vương đã chết, Yến quốc đại loạn, chỉ là tin tức từ Vương thành còn chưa truyền tới, chỉ cần thành chủ Thành Kiến An đồng ý hiến thành đầu hàng, là có thể phong vương bái tướng, gia phong tước vị."
Trịnh bá nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói: "Nếu La Thiên Vũ đã xuất binh, tin tức này có thể là thật! Nhưng bên người Yến Vương có mấy chục tên Luyện Khí sĩ bảo vệ, làm sao lại tuỳ tiện chết thế ? Ai giết Yến Vương ?"
Bỗng dưng, dường như Trịnh bá nghĩ tới điều gì, kinh hô một tiếng: "Nhị công tử! Những ngày gần đây, Nhị công tử đi đâu ? Có ai nhìn thấy ?"
Lưu Du lắc đầu, nói ra: "Nhị công tử đúng là có vũ lực bất phàm, nhưng không đến mức có thể chui vào trong vương thành, dưới mí mắt hơn mười vị Luyện Khí sĩ mà giết chết Yến Vương a?"
Trịnh bá thở dài một hơi, thần sắc hơi chậm, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng."
Tống Kỳ đứng một bên do dự một chút, vẫn không nhịn được nói ra: "Hai vị, người giết Yến Vương, chỉ sợ thật sự là Nhị công tử!"
---------
Người dịch: Leo239
Khi thủ vệ cấm quân không dám tiến lên, chạy thục mạng bốn phía, hắn vẫn trấn thủ ở cửa thành, chưa từng rời đi, chưa từng dao động.
Hắn tên là Quách Liêm, trấn thủ cửa thành là chức trách của hắn.
Chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ không lùi bước.
"Đến đây đi, bước qua xác của ta đi!" Quách Liêm trừng mắt, điên cuồng nổi giận gầm lên một tiếng.
Hắn đang dùng loại phương thức này để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.
Hô!
Mùi máu tanh nồng đập vào mặt, Tô Tử Mặc đã tới gần.
Thấy rõ dung mạo của Tô Tử Mặc, Quách Liêm khẽ há miệng, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, sau đó chính là vô tận hối hận.
Trước đó trong đám người, toàn thân Tô Tử Mặc nhuốm máu, trên mặt cũng dính không ít giọt máu, cả người như sát thần từ trong địa ngục đi ra, Quách Liêm cũng không nhận ra Tô Tử Mặc.
Đến tận lúc này hai người mặt đối mặt, Quách Liêm mới giật mình nhớ lại, người này, chính là hắn để người này vào trong vương thành!
Thư sinh mặc thanh sam nhìn rất thanh tú, lưng đeo cung đeo đao, bị thủ hạ của hắn vô tình cười nhạo. . .
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng nhận ra người này.
Hàn Nguyệt đao vừa mới chạm vào đỉnh đầu của Quách Liêm, lại đột nhiên dịch ra, Tô Tử Mặc không ngừng chân, cđi lướt qua người này, nhẹ giọng nói ra: "Ngươi thả ta vào thành, ta tha cho ngươi một mạng."
Quách Liêm dạo qua một vòng Quỷ Môn quan, trong nháy mắt cả người không còn chút sức lực nào, ngã rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, toàn thân đã bị ướt nhẹp mồ hôi.
Trong đầu Quách Liêm không ngừng vang lên câu nói kia của Tô Tử Mặc, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Mặc dù lúc trước ta không thả hắn vào thành, lấy lực lượng của người này, hắn không thể giết vào sao? Chẳng lẽ, đây chính là nhân duyên quả báo ?"
Quách Liêm nhịn không được quay đầu nhìn lại, sau một khắc, chuyện làm hắn càng kinh hãi đã xảy ra.
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Cửa thành cao lớn cứng chắc lại bị Tô Tử Mặc đâm một nhát đã chia năm xẻ bảy!
Tô Tử Mặc rời thành, thân hình như quỷ mị, chân gần như không chạm đất, trong nháy mắt đã bỏ lại Vương thành Yến quốc ở sau lưng.
Hơn mười tên Luyện Khí sĩ Hoan Hỉ Tông cũng đuổi theo xông ra khỏi Vương thành, nhìn theo bóng lưng Tô Tử Mặc đã đi xa, cũng không lựa chọn truy kích.
Một mặt là vì ở Vương thành bọn hắn đã bay lên không truy sát Tô Tử Mặc, linh khí đã tiêu hao gần hết.
Một mặt khác là vì những Luyện Khí sĩ đều nhìn ra được, cho dù bọn hắn ở trạng thái toàn thịnh, tốc độ cũng không sánh bằng Tô Tử Mặc.
"Người này rốt cuộc làm cách nào lại có thể luyện nhục thân đến mức độ này ?" Có người nhịn không được hỏi, vẻ hoảng sợ trong mắt còn chưa tan.
Có một người bên cạnh nói ra: "Trước đó ta từng nghe tông chủ nói, một số đại tông môn có được thiên tài có Thiên Linh Căn, tốc độ tu luyện cực nhanh, lại thêm trong tông môn có tài nguyên sung túc, trước lúc Kết Đan đã dung nhập linh khí vào trong cơ thể để rèn luyện huyết nhục, kinh mạch, song tu Luyện Khí, Luyện Thể, nhưng người này rõ ràng không phải Luyện Khí sĩ mà."
"Ngươi nói loại luyện thể sĩ kia có nhục thân mạnh hơn chúng ta, nhưng không thể đến nước này. Cơ thể của người kia sợ là còn khủng bố hơn cả Linh thú!"
"Không cần nhụt chí, đợi trưởng lão của tông môn tới, chúng ta cùng nhau giết tới! Ta vừa mới hỏi thăm một chút, những năm này Tô gia luôn trốn ở trấn Bình Dương. Toàn bộ Tô gia đều là phàm nhân, dù muốn trốn cũng không chạy được bao xa."
" Ừ, đến lúc đó lại giết Tô gia bọn hắn, ngay cả chó gà cũng không tha để giải mối hận trong lòng!"
. . .
Ngày thứ bảy sau khi Yến Vương chết.
Trong thành Thương Lang, có một con bồ câu đưa tin phe phẩy cánh, bay vào phủ thành chủ.
Từ Vương thành Yến quốc đến thành Thương Lang, dùng bồ câu đưa tin cũng tốn chừng bảy ngày.
Cũng không lâu sau, trong phủ thành chủ truyền ra tiếng hiệu lệnh: "Truyền lệnh toàn quân, chuẩn bị tiến đánh Yến quốc!"
La Thiên Vũ hất áo giáp màu vàng kim, lưng đeo trường đao, dáng vẻ giống như quân vương một nước, long hành hổ bộ đi ra phủ thành chủ, nhìn về phương hướng Yến quốc, nhịn không được bật cười: "Không ngờ tên Tô Tử Mặc kia thật sự giết chết Yến Vương, đây chính là ý trời! Ý trời muốn La Thiên Vũ ta xưng vương, chiều hướng phát triển này còn có ai có thể ngăn cản!"
"Chúc mừng Đại Vương."
Lão giả áo xám đứng sau lưng La Thiên Vũ híp mắt cười nói: "Tô Tử Mặc có chút khôn vặt, nhưng vẫn trúng kế mượn đao giết người của Đại Vương. Giết chết Yến Vương, chính hắn cũng phải chết trong thành Yến Vương."
"Ha ha ha!"
La Thiên Vũ cười đắc ý nói: "Đây chính là dương mưu, Tô Tử Mặc biết rõ ta đang lợi dụng hắn, hắn vẫn sẽ mắc câu, giúp ta đi giết Yến Vương. Tô Tử Mặc, ha ha, một tên thất phu cũng không có tác dụng lớn, mười mấy năm đọc sách đã phí công rồi."
"Tiên sinh, ngươi cứ yên tâm, đợi ta phong vương, chắc chắn phong ngươi làm quốc sư." La Thiên Vũ trầm giọng nói.
Lão giả áo xám khẽ cúi người, ôm quyền nói: "Đa tạ Đại Vương."
La Thiên Vũ vung cánh tay lên một cái, lớn tiếng nói: "Đi, theo ta xuất chinh, hoàn thành bá nghiệp chính từ lúc này!"
La Thiên Vũ đợi ngày này đã rất lâu rồi, binh sĩ trong thành mài đao xoèn xoẹt, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, gần như không đến một khắc đồng hồ đã tập trung được năm vạn binh mã, do Ngũ đại Lang vệ của thành Thương Lang thống lĩnh.
Đại quân ra khỏi thành, vòng qua Thương Lang sơn mạch tiến vào ranh giới Yến quốc, thành gần nhất, chính là Thành Kiến An của Yến quốc.
. . .
Cách Thành Kiến An không xa có một thôn, hoang tàn vắng vẻ, được xưng là quỷ thôn.
Hơn mười ngày Tô gia đã đến nơi đây, Trấn Bình Dương đã không có một ai.
Những ngày này, Tô Hồng được Tống Kỳ dùng đan dược điều dưỡng, thân thể dần dần có khởi sắc, khôi phục không ít.
Nhưng đúng như Trịnh bá đoán, thân bệnh dễ trị, tâm bệnh khó giải.
Tô Hồng vẫn nằm trên giường không dậy nổi, cơm nước không ăn vào, hai mắt trống rỗng vô thần, mỗi lần nghĩ đến huyết hải thâm cừu của Tô gia, kiếp này không có hy vọng báo thù, trong lòng lại đau đớn khó nhịn.
Mấy người Trịnh bá cũng không có cách nào.
Mắt thấy thân thể của Tô Hồng dần tốt lên nhưng tinh thần lại càng uể oải, tất cả mọi người của Tô gia đều thở dài ai thán.
Một ngày này, thống lĩnh hộ vệ của Tô gia là Lưu Du đột nhiên xông vào trong viện, ánh mắt phức tạp, buồn vui đan xen, lớn tiếng nói: "Trịnh tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
"Thế nào ?" Trong lòng Trịnh bá cảm giác nặng nề.
Lưu Du nói ra: "La Thiên Vũ mang theo Ngũ đại Lang vệ dưới trướng, dẫn năm vạn đại quân muốn tiến đánh Thành Kiến An, đã đến mức binh lâm thành hạ!"
"Hử?"
Trịnh bá nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "La Thiên Vũ tính toán đã lâu, nhưng tại sao lại đột nhiên phát binh ? Nhất định là có nguyên do, bằng không hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
"Tiên sinh đoán không lầm."
Lưu Du gật đầu nói: "Nghe mật thám báo lại, La Thiên Vũ tuyên bố Yến Vương đã chết, Yến quốc đại loạn, chỉ là tin tức từ Vương thành còn chưa truyền tới, chỉ cần thành chủ Thành Kiến An đồng ý hiến thành đầu hàng, là có thể phong vương bái tướng, gia phong tước vị."
Trịnh bá nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói: "Nếu La Thiên Vũ đã xuất binh, tin tức này có thể là thật! Nhưng bên người Yến Vương có mấy chục tên Luyện Khí sĩ bảo vệ, làm sao lại tuỳ tiện chết thế ? Ai giết Yến Vương ?"
Bỗng dưng, dường như Trịnh bá nghĩ tới điều gì, kinh hô một tiếng: "Nhị công tử! Những ngày gần đây, Nhị công tử đi đâu ? Có ai nhìn thấy ?"
Lưu Du lắc đầu, nói ra: "Nhị công tử đúng là có vũ lực bất phàm, nhưng không đến mức có thể chui vào trong vương thành, dưới mí mắt hơn mười vị Luyện Khí sĩ mà giết chết Yến Vương a?"
Trịnh bá thở dài một hơi, thần sắc hơi chậm, gật đầu nói: "Điều này cũng đúng."
Tống Kỳ đứng một bên do dự một chút, vẫn không nhịn được nói ra: "Hai vị, người giết Yến Vương, chỉ sợ thật sự là Nhị công tử!"
---------
Người dịch: Leo239
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.