Chương 37: Huyền Giáp Xuất Chinh
Tuyết Mãn Cung Đao
25/09/2021
Nghe được câu này, thái độ đầu tiên của Trịnh bá, Lưu Du là khẽ sửng sốt.
Hai người quay đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Kỳ một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra: "Chuyện này. . . Làm sao có thể ?"
"Tha thứ cho tại hạ nói thẳng, mặc dù hai vị là người Tô gia, nhưng đối với Nhị công tử thì chỉ sợ cũng không hiểu rõ."
Tống Kỳ nói ra: "Tô nhị công tử cũng không phải Luyện Khí sĩ, nhưng hắn vẫn có thực lực chém giết Luyện Khí sĩ, tại hạ là Luyện Khí sĩ tầng tám, đối mặt với Tô nhị công tử, cũng không dám nói có thể đánh thắng."
Trong thời gian mười mấy ngày này, Tống Kỳ lợi dụng hạ phẩm linh thạch mà Tô Tử Mặc tặng cho hắn, đã đột phá cảnh giới tu luyện tới ngưng khí tầng tám.
"Ngươi là Luyện Khí sĩ ?"
"Còn là Luyện Khí sĩ tầng tám?"
"Nhị công tử có thực lực chém giết Luyện Khí sĩ?"
" Luyện Khí sĩ tầng tám đối mặt với Nhị công tử, cũng không dám nói thắng ?"
Hàng loạt câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu khiến hai người Trịnh bá choáng váng, trong lúc nhất thời đều thẫn thờ.
Bọn hắn vẫn cho rằng Tống Kỳ chỉ là giang hồ hảo hữu của Tô Tử Mặc, trong khoảng thời gian chung đụng này họ lại căn bản không biết thân phận Luyện Khí sĩ của Tống Kỳ.
Tống Kỳ lại nói: "Lần này tại hạ tới Tô gia, cũng là do Tô nhị công tử nhờ vả, tới bảo vệ chư vị."
Câu nói này khiến hai người Trịnh bá giật mình.
Nhị công tử lại có năng lực nhờ Luyện Khí sĩ tầng tám!
Trịnh bá trầm tư một chút, cũng biết những lời này của Tống Kỳ tuyệt đối không có khả năng bịa đặt.
Đột nhiên, dường như Trịnh bá nghĩ tới chuyện gì, thần sắc đại biến, đột nhiên hỏi: "Nhị công tử giết chết Yến Vương, có thể chạy ra khỏi Vương thành sao?"
Sắc mặt Tống Kỳ lập tức ảm đạm, chỉ gượng cười mà không đáp lại.
Sắc mặt Trịnh bá biến thành khó coi, giống như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
Ông là người nhìn Tô Tử Mặc lớn lên, tình cảm đối với Tô Tử Mặc càng giống như phụ thân đối đãi với con của mình.
Trong lòng ông, mối huyết hải thâm cừu của Tô gia đương nhiên rất quan trọng , nhưng không quan trong bằng một phần vạn của Tô Tử Mặc
.
"Ai." Trịnh bá nhắm hai mắt lại, bùi ngùi thở dài.
Lưu Du căm hận nói: "Đều do La Thiên Vũ, nếu hắn không nói chuyện mười sáu năm trước cho Nhị công tử nghe thì Nhị công tử căn bản sẽ không chết!"
Trịnh bá nhíu chặt lông mày, lắc đầu nói: "Nếu tin tức Yến Vương đã chết không truyền về, thành chủ Thành Kiến An lại không phải người ngu, hắn sẽ tin tưởng lời La Thiên Vũ nói ? La Thiên Vũ dânn theo năm vạn binh mã tới tấn công, chưa chắc đã có thể đánh hạ Thành Kiến An."
Trong mắt Lưu Du lộ ra lửa giận vô tận, lạnh giọng nói: "Tên La Thiên Vũ kia là người tâm ngoan thủ lạt, cũng không lựa chọn cường công, mà là tập hợp thôn dân vô tội ở mấy chục thôn xóm gần thành Kiến An lại, để bọn họ đi phía trước, đi trùng kích Thành Kiến An! Chỉ cần thôn dân lui lại, La Thiên Vũ sẽ hạ lệnh đồ sát, những thôn dân này tay không tấc sắt, không thể lui lại nên chỉ có thể chạy trốn về phía Thành Kiến An."
"Cái gì!" Trịnh bá chấn động.
Một kế này có thể nói là cực kỳ ác độc.
Hơn vạn thôn dân đánh tới Thành Kiến An, đây là một lực lượng rất lớn không thể bỏ qua, chỉ cần thành chủ thành Kiến An dám mở cửa thành ra, thôn dân chen chúc xông vào, theo sát phía sau chính là năm vạn đại quân của La Thiên Vũ, thành Kiến An nhất định sẽ bị phá!
Nếu thành chủ thành Kiến An từ chối mở cửa thành, lựa chọn thản nhiên không để ý tới, binh sĩ trên tường thành trơ mắt nhìn con dân Yến quốc bị tàn sát, nội thành cũng sẽ xuất hiện một sự khủng hoảng lớn, sẽ tạo thành chấn động không nhỏ tới cảm xúc của binh lính.
Trong số những thôn dân dưới thành này, rất có thể có cả thân nhân của bọn hắn.
Trận đại chiến này còn chưa bắt đầu, La Thiên Vũ đã nắm vững thắng lợi!
Nhưng sau thắng lợi này lại chính là tính mạng vô tội của con dân Đại Yến.
Mặc dù những năm này đám người Tô gia vẫn luôn ở trấn Bình Dương, nhưng vẫn coi mình là người Yến quốc, bọn hắn sinh ở Yến quốc, lớn lên ở Yến quốc, vô cùng quyến luyến đối với mảnh đất này.
Trịnh bá khoát khoát tay, đột nhiên nhỏ giọng nói ra: " Tin tức Yến Vương đã chết có thể nói cho Đại công tử, nhưng chuyện La Thiên Vũ xua đuổi con dân Đại Yến để công thành tuyệt đối đừng nói cho hắn biết! Với tính tình của Đại công tử, chỉ sợ. . ."
Nhưng đúng lúc này, ở gian phòng cách đó không xa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ba người Trịnh bá quay đầu nhìn lại.
Tô Hồng vịn cạnh cửa đứng đó, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân thể vô cùng suy yếu, nhưng trong đôi mắt kia đã dần dần khôi phục lại một chút thần thái.
"Lấy khôi giáp của ta ra." Tô Hồng nhẹ nói nói, ngữ khí lại không cho phép nghi ngờ.
"Đại công tử, ngươi. . ." Hốc mắt Lưu Du rưng rưng, nghẹn ngào khó tả.
Nam tử trước mắt vì huyết hải thâm cừu của Tô gia mà ẩn nhẫn mười sáu năm, khi biết được không có hy vọng báo thù, hắn gần như đã bị đánh gục, nằm trên giường không dậy nổi uể oải suy sụp.
Nhưng khi hắn nghe được tin con dân Đại Yến gặp nạn thì vẫn lựa chọn đứng dậy!
Mặc dù thân thể suy yếu, mặc dù thương thế chưa lành, nhưng hắn vẫn không do dự chút nào.
Bởi vì hắn là con trai của Vũ Định Công Tô Mục Yến quốc, hậu nhân của Tô gia, Đại công tử Tô gia!
"Đại công tử, thân thể ngươi còn yếu, nào có khí lực tranh đấu, ngươi giao chuyện này cho năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ chúng ta giúp ngươi đánh trận chiến này!" Lưu Du cắn răng nói ra.
Trịnh bá lo lắng cũng nói ra: "Nhị công tử đã dữ nhiều lành ít, Đại công tử ngàn lần không thể xảy ra việc, nếu không Tô gia sẽ tuyệt hậu a!"
Trong mắt Tô Hồng lóe lên vẻ bi thương.
Hắn thận trọng cất giấu bí mật về đại thù Tô gia, không muốn liên lụy đến đệ đệ của mình, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục như vậy.
"Các ngươi không hiểu."
Tô Hồng đè xuống nỗi bi thống trong lòng, lắc đầu: "Nếu thật sự là Tử Mặc giết Yến Vương thì ta càng phải đi ngăn cản La Thiên Vũ. Bởi vì Yến Vương đã chết, Thành Kiến An bị phá, Tử Mặc chắc chắn sẽ trở thành tội nhân Yến quốc, gánh vác tiếng xấu thiên cổ, Tô Hồng ta sao có thể nhẫn tâm ?"
"Thế nhưng. . ." Hai người Trịnh bá muốn khuyên nữa, lại bị Tô Hồng cắt ngang.
"Phụ thân từng lập lời thề, cả một đời đều sẽ bảo vệ con dân Yến quốc, để bách tính có cuộc sống yên ổn, không phải chịu nỗi khổ chiến tranh. Bây giờ con dân Đại Yến gặp nạn, mặc dù Tô Hồng ta da ngựa bọc thây, có phải chết trên sa trường cũng sẽ không trốn ở đây!"
Tô Hồng thở sâu, trong mắt lóe ra hào quang rực rỡ, trầm giọng nói: "Kẻ nào phạm vào biên cương Đại Yến, nhất định phải giết! Dám động vào con dân Đại Yến, tất phải giết!"
Trong khoảng khắc này, Trịnh bá ở bên người Tô Hồng, dường như thấy được bóng dáng của Tô Mục.
Thong lúc hoảng hốt, dường như ông đã trở lại hơn hai mươi năm trước, đi theo Tô Mục tung hoành sa trường, thẳng tiến không lùi!
Lời nói của quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, cũng phóng khoáng, cũng phong mang tất lộ, không sợ hãi!
Tô Hồng cất giọng nói: "Huyền Giáp thiết kỵ ở đâu!"
Chẳng biết từ lúc nào, năm Thiên Huyền giáp thiết kỵ đã tụ tập ở bên ngoài, ánh mắt mỗi người đều nóng rực như lửa, tản ra chiến ý.
Trong chốc lát, nước mắt Trịnh bá tuôn đầy mặt, quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói ra: "Trịnh Triết nguyện đi theo tướng quân, đánh giết ngoại địch, bảo vệ Đại Yến, bảo vệ con dân!"
Năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ đều tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, động tác chỉnh tề như một, cũng đồng loạt hô lớn: "Chúng ta nguyện đi theo tướng quân, đánh giết ngoại địch, bảo vệ Đại Yến, bảo vệ con dân n!"
Tô Hồng nắm chặt song quyền, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa, theo ta xuất chinh, tái hiện lại vinh quang của Huyền Giáp!"
Tống Kỳ nhìn một màn này, trong lòng đột nhiên vô cùng kính nể nam tử trước mắt này.
Thân là Luyện Khí sĩ tầng tám, hắn có thể nhìn xuống tất cả phàm nhân, nhưng lúc này, ở đây Tống Kỳ lại bị một phàm nhân chiết phục.
Hắn cảm nhận được nhiệt huyết chưa từng có.
Hắn cảm nhận được gia cừu quốc hận chưa từng có.
Hắn cảm nhận được tình yêu con dân, yêu quý mảnh đất dưới chân mình.
Nhưng đúng lúc này, thân thể Tô Hồng run lên, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía đám người, xòe bàn tay ra chên trên bờ môi một chút, sau đó không chút dấu vết buông tay xuống, thần sắc như thường.
Tống Kỳ thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay Tô Hồng là một ngụm máu tươi đỏ chói mắt!
Thân thể của Tô Hồng mặc dù rất suy yếu, nhưng đã không còn đáng ngại, tuyệt đối sẽ không ho ra máu.
Tống Kỳ rất rõ ràng, chỉ khi một người đau lòng tới cực điểm, không có chỗ phát tiết, mới có thể xuất hiện loại tình huống này.
Tin Tô Tử Mặc qua đời truyền đến, mặc dù Tô Hồng không có biểu hiện gì, nhưng hắn vẫn lựa chọn che giấu nỗi bi thương này thật sâu.
Nếu như trước đó Tống Kỳ bị Tô Tử Mặc thuê tới để bảo vệ Tô gia an nguy.
Như vậy vào thời khắc này, Tống Kỳ muốn bảo vệ tốt người trước mắt này từ đáy lòng!
Người như thế này không nên chết.
---------
Người dịch: Leo239
Hai người quay đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Kỳ một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra: "Chuyện này. . . Làm sao có thể ?"
"Tha thứ cho tại hạ nói thẳng, mặc dù hai vị là người Tô gia, nhưng đối với Nhị công tử thì chỉ sợ cũng không hiểu rõ."
Tống Kỳ nói ra: "Tô nhị công tử cũng không phải Luyện Khí sĩ, nhưng hắn vẫn có thực lực chém giết Luyện Khí sĩ, tại hạ là Luyện Khí sĩ tầng tám, đối mặt với Tô nhị công tử, cũng không dám nói có thể đánh thắng."
Trong thời gian mười mấy ngày này, Tống Kỳ lợi dụng hạ phẩm linh thạch mà Tô Tử Mặc tặng cho hắn, đã đột phá cảnh giới tu luyện tới ngưng khí tầng tám.
"Ngươi là Luyện Khí sĩ ?"
"Còn là Luyện Khí sĩ tầng tám?"
"Nhị công tử có thực lực chém giết Luyện Khí sĩ?"
" Luyện Khí sĩ tầng tám đối mặt với Nhị công tử, cũng không dám nói thắng ?"
Hàng loạt câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu khiến hai người Trịnh bá choáng váng, trong lúc nhất thời đều thẫn thờ.
Bọn hắn vẫn cho rằng Tống Kỳ chỉ là giang hồ hảo hữu của Tô Tử Mặc, trong khoảng thời gian chung đụng này họ lại căn bản không biết thân phận Luyện Khí sĩ của Tống Kỳ.
Tống Kỳ lại nói: "Lần này tại hạ tới Tô gia, cũng là do Tô nhị công tử nhờ vả, tới bảo vệ chư vị."
Câu nói này khiến hai người Trịnh bá giật mình.
Nhị công tử lại có năng lực nhờ Luyện Khí sĩ tầng tám!
Trịnh bá trầm tư một chút, cũng biết những lời này của Tống Kỳ tuyệt đối không có khả năng bịa đặt.
Đột nhiên, dường như Trịnh bá nghĩ tới chuyện gì, thần sắc đại biến, đột nhiên hỏi: "Nhị công tử giết chết Yến Vương, có thể chạy ra khỏi Vương thành sao?"
Sắc mặt Tống Kỳ lập tức ảm đạm, chỉ gượng cười mà không đáp lại.
Sắc mặt Trịnh bá biến thành khó coi, giống như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
Ông là người nhìn Tô Tử Mặc lớn lên, tình cảm đối với Tô Tử Mặc càng giống như phụ thân đối đãi với con của mình.
Trong lòng ông, mối huyết hải thâm cừu của Tô gia đương nhiên rất quan trọng , nhưng không quan trong bằng một phần vạn của Tô Tử Mặc
.
"Ai." Trịnh bá nhắm hai mắt lại, bùi ngùi thở dài.
Lưu Du căm hận nói: "Đều do La Thiên Vũ, nếu hắn không nói chuyện mười sáu năm trước cho Nhị công tử nghe thì Nhị công tử căn bản sẽ không chết!"
Trịnh bá nhíu chặt lông mày, lắc đầu nói: "Nếu tin tức Yến Vương đã chết không truyền về, thành chủ Thành Kiến An lại không phải người ngu, hắn sẽ tin tưởng lời La Thiên Vũ nói ? La Thiên Vũ dânn theo năm vạn binh mã tới tấn công, chưa chắc đã có thể đánh hạ Thành Kiến An."
Trong mắt Lưu Du lộ ra lửa giận vô tận, lạnh giọng nói: "Tên La Thiên Vũ kia là người tâm ngoan thủ lạt, cũng không lựa chọn cường công, mà là tập hợp thôn dân vô tội ở mấy chục thôn xóm gần thành Kiến An lại, để bọn họ đi phía trước, đi trùng kích Thành Kiến An! Chỉ cần thôn dân lui lại, La Thiên Vũ sẽ hạ lệnh đồ sát, những thôn dân này tay không tấc sắt, không thể lui lại nên chỉ có thể chạy trốn về phía Thành Kiến An."
"Cái gì!" Trịnh bá chấn động.
Một kế này có thể nói là cực kỳ ác độc.
Hơn vạn thôn dân đánh tới Thành Kiến An, đây là một lực lượng rất lớn không thể bỏ qua, chỉ cần thành chủ thành Kiến An dám mở cửa thành ra, thôn dân chen chúc xông vào, theo sát phía sau chính là năm vạn đại quân của La Thiên Vũ, thành Kiến An nhất định sẽ bị phá!
Nếu thành chủ thành Kiến An từ chối mở cửa thành, lựa chọn thản nhiên không để ý tới, binh sĩ trên tường thành trơ mắt nhìn con dân Yến quốc bị tàn sát, nội thành cũng sẽ xuất hiện một sự khủng hoảng lớn, sẽ tạo thành chấn động không nhỏ tới cảm xúc của binh lính.
Trong số những thôn dân dưới thành này, rất có thể có cả thân nhân của bọn hắn.
Trận đại chiến này còn chưa bắt đầu, La Thiên Vũ đã nắm vững thắng lợi!
Nhưng sau thắng lợi này lại chính là tính mạng vô tội của con dân Đại Yến.
Mặc dù những năm này đám người Tô gia vẫn luôn ở trấn Bình Dương, nhưng vẫn coi mình là người Yến quốc, bọn hắn sinh ở Yến quốc, lớn lên ở Yến quốc, vô cùng quyến luyến đối với mảnh đất này.
Trịnh bá khoát khoát tay, đột nhiên nhỏ giọng nói ra: " Tin tức Yến Vương đã chết có thể nói cho Đại công tử, nhưng chuyện La Thiên Vũ xua đuổi con dân Đại Yến để công thành tuyệt đối đừng nói cho hắn biết! Với tính tình của Đại công tử, chỉ sợ. . ."
Nhưng đúng lúc này, ở gian phòng cách đó không xa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Ba người Trịnh bá quay đầu nhìn lại.
Tô Hồng vịn cạnh cửa đứng đó, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân thể vô cùng suy yếu, nhưng trong đôi mắt kia đã dần dần khôi phục lại một chút thần thái.
"Lấy khôi giáp của ta ra." Tô Hồng nhẹ nói nói, ngữ khí lại không cho phép nghi ngờ.
"Đại công tử, ngươi. . ." Hốc mắt Lưu Du rưng rưng, nghẹn ngào khó tả.
Nam tử trước mắt vì huyết hải thâm cừu của Tô gia mà ẩn nhẫn mười sáu năm, khi biết được không có hy vọng báo thù, hắn gần như đã bị đánh gục, nằm trên giường không dậy nổi uể oải suy sụp.
Nhưng khi hắn nghe được tin con dân Đại Yến gặp nạn thì vẫn lựa chọn đứng dậy!
Mặc dù thân thể suy yếu, mặc dù thương thế chưa lành, nhưng hắn vẫn không do dự chút nào.
Bởi vì hắn là con trai của Vũ Định Công Tô Mục Yến quốc, hậu nhân của Tô gia, Đại công tử Tô gia!
"Đại công tử, thân thể ngươi còn yếu, nào có khí lực tranh đấu, ngươi giao chuyện này cho năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ chúng ta giúp ngươi đánh trận chiến này!" Lưu Du cắn răng nói ra.
Trịnh bá lo lắng cũng nói ra: "Nhị công tử đã dữ nhiều lành ít, Đại công tử ngàn lần không thể xảy ra việc, nếu không Tô gia sẽ tuyệt hậu a!"
Trong mắt Tô Hồng lóe lên vẻ bi thương.
Hắn thận trọng cất giấu bí mật về đại thù Tô gia, không muốn liên lụy đến đệ đệ của mình, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục như vậy.
"Các ngươi không hiểu."
Tô Hồng đè xuống nỗi bi thống trong lòng, lắc đầu: "Nếu thật sự là Tử Mặc giết Yến Vương thì ta càng phải đi ngăn cản La Thiên Vũ. Bởi vì Yến Vương đã chết, Thành Kiến An bị phá, Tử Mặc chắc chắn sẽ trở thành tội nhân Yến quốc, gánh vác tiếng xấu thiên cổ, Tô Hồng ta sao có thể nhẫn tâm ?"
"Thế nhưng. . ." Hai người Trịnh bá muốn khuyên nữa, lại bị Tô Hồng cắt ngang.
"Phụ thân từng lập lời thề, cả một đời đều sẽ bảo vệ con dân Yến quốc, để bách tính có cuộc sống yên ổn, không phải chịu nỗi khổ chiến tranh. Bây giờ con dân Đại Yến gặp nạn, mặc dù Tô Hồng ta da ngựa bọc thây, có phải chết trên sa trường cũng sẽ không trốn ở đây!"
Tô Hồng thở sâu, trong mắt lóe ra hào quang rực rỡ, trầm giọng nói: "Kẻ nào phạm vào biên cương Đại Yến, nhất định phải giết! Dám động vào con dân Đại Yến, tất phải giết!"
Trong khoảng khắc này, Trịnh bá ở bên người Tô Hồng, dường như thấy được bóng dáng của Tô Mục.
Thong lúc hoảng hốt, dường như ông đã trở lại hơn hai mươi năm trước, đi theo Tô Mục tung hoành sa trường, thẳng tiến không lùi!
Lời nói của quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, cũng phóng khoáng, cũng phong mang tất lộ, không sợ hãi!
Tô Hồng cất giọng nói: "Huyền Giáp thiết kỵ ở đâu!"
Chẳng biết từ lúc nào, năm Thiên Huyền giáp thiết kỵ đã tụ tập ở bên ngoài, ánh mắt mỗi người đều nóng rực như lửa, tản ra chiến ý.
Trong chốc lát, nước mắt Trịnh bá tuôn đầy mặt, quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói ra: "Trịnh Triết nguyện đi theo tướng quân, đánh giết ngoại địch, bảo vệ Đại Yến, bảo vệ con dân!"
Năm ngàn Huyền Giáp thiết kỵ đều tung người xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, động tác chỉnh tề như một, cũng đồng loạt hô lớn: "Chúng ta nguyện đi theo tướng quân, đánh giết ngoại địch, bảo vệ Đại Yến, bảo vệ con dân n!"
Tô Hồng nắm chặt song quyền, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa, theo ta xuất chinh, tái hiện lại vinh quang của Huyền Giáp!"
Tống Kỳ nhìn một màn này, trong lòng đột nhiên vô cùng kính nể nam tử trước mắt này.
Thân là Luyện Khí sĩ tầng tám, hắn có thể nhìn xuống tất cả phàm nhân, nhưng lúc này, ở đây Tống Kỳ lại bị một phàm nhân chiết phục.
Hắn cảm nhận được nhiệt huyết chưa từng có.
Hắn cảm nhận được gia cừu quốc hận chưa từng có.
Hắn cảm nhận được tình yêu con dân, yêu quý mảnh đất dưới chân mình.
Nhưng đúng lúc này, thân thể Tô Hồng run lên, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía đám người, xòe bàn tay ra chên trên bờ môi một chút, sau đó không chút dấu vết buông tay xuống, thần sắc như thường.
Tống Kỳ thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay Tô Hồng là một ngụm máu tươi đỏ chói mắt!
Thân thể của Tô Hồng mặc dù rất suy yếu, nhưng đã không còn đáng ngại, tuyệt đối sẽ không ho ra máu.
Tống Kỳ rất rõ ràng, chỉ khi một người đau lòng tới cực điểm, không có chỗ phát tiết, mới có thể xuất hiện loại tình huống này.
Tin Tô Tử Mặc qua đời truyền đến, mặc dù Tô Hồng không có biểu hiện gì, nhưng hắn vẫn lựa chọn che giấu nỗi bi thương này thật sâu.
Nếu như trước đó Tống Kỳ bị Tô Tử Mặc thuê tới để bảo vệ Tô gia an nguy.
Như vậy vào thời khắc này, Tống Kỳ muốn bảo vệ tốt người trước mắt này từ đáy lòng!
Người như thế này không nên chết.
---------
Người dịch: Leo239
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.