Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 46: Thế giới 3: Quốc vương bệ hạ của ta 7

Siêu Nhân Đóng Băng

16/12/2023

Tuy bàn của Rand lớn, nhưng vẫn bị chất đầy, nằm trên cùng là một bức vẽ, trên đó vẽ một ký hiệu có dạng ngôi sao năm cánh mà Nhạc Thiên chưa từng thấy, rất đẹp rất rực rỡ, Nhạc Thiên không khỏi cầm bức vẽ lên, còn chưa kịp nhìn kĩ, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, cậu đặt tấm giấy xuống, nói với Rand vừa xông vào: “Ngươi về rồi? Đi đâu đấy?”

Cậu hỏi rất tự nhiên, tưởng chừng như vẫn luôn đợi Rand đến vậy, vẻ mặt nhu hòa mái tóc vàng hơi ướt, cơ thể để trần dẻo dai rắn chắc, vòng eo lõm xuống tạo thành một đường cong trôi chảy xinh đẹp, đường nét uốn lượn kéo dài xuống đến khăn tắm đỏ tươi, là một hình ảnh thật sự rất dịu dàng kiều diễm.

Ngọn lửa không tên trong lòng Rand thoáng phai nhạt đôi chút, nhưng nhớ lại những gì mà Helena vừa nói ban nãy, ngọn lửa đó lại càng bừng mạnh hơn.

Cyril thật sự rất tốt, tốt vô cùng, nhưng cậu sắp kết hôn với người khác rồi, không còn tốt nữa.

“Người khác…” hai chữ này như khảy mạnh vào một sợi dây nào đó trong lòng Rand, khiến nỗi phẫn nộ không lý do gần như đã xuất hiện manh mối.

Mặc dù Rand không có mặt, Nhạc Thiên vẫn cảm giác có gì đó không đúng, “Ngươi làm sao vậy? Đi ra ngoài gặp chuyện gì à?”

Cậu vừa hỏi, từ tận đáy lòng Rand bỗng chốc dâng lên một nỗi tủi thân nhàn nhạt, “Ngươi muốn kết hôn với Helana.”

Nhạc Thiên:…cái giọng điệu cứ như bị tui bội tình bạc nghĩa này là thật ấy à?

Hệ thống nhỏ giọng lầm bầm chửi: “Tra nam.”

Nhạc Thiên: “?” Mày nói gì thế.

“Chuyện đó lạ lắm sao?” Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói, “Ngươi còn nhớ ngươi đã nói là sẽ chủ trì hôn lễ cho ta sao.”

Nhờ có khả năng ghi nhớ cực mạnh chết tiệt, Rand đã lập tức nhớ ra mình đúng là đã từng nói vậy thật, thậm chí giọng điệu hay vẻ mặt lúc đó như thế nào hắn cũng nhớ rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn mặt không biến sắc nói: “Thật sao? Ta quên mất.”

Nhạc Thiên bật cười, xoay người nhặt áo bào trắng mà Rand vứt trên ghế khoác lên ngoài, vuốt vuốt mái tóc ướt, vừa cười vừa nói với Rand: “Ngươi cứ như là đang ghen ấy?”

Lại là trực tiếp như vậy… Rand thật sự rất lúng túng, đứng ngơ nửa buổi nói không ra lời.

Nhạc Thiên sờ sờ mũi, cười nói: “Không nói lời nào chính là chấp nhận.”

Rand tiếp tục im lặng.

“Đừng buồn mà, người anh em, ” Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Rand, “Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Sau đó cậu kể hết kế hoạch mình định truyền vượng vị cho Helena rồi “giả chết” cho hắn nghe.

Rand rất khó hiểu, “Vì sao lại giúp cô ta như thế?”

Còn vì gì nữa, làm vậy thì Helena sẽ cầm chắc vị trí bà xã của cậu rồi, cậu không cần phải hao tâm tổn trí thêm nữa, chỉ việc chờ đến ngày nào Helena nghĩ thông tìm được chân ái của đời mình thì cậu cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nhưng lại không thể giải thích như thế với Rand được, thế là Nhạc Thiên rất không biết xấu hổ mà nâng mình lên cao, “Cô ấy là hôn thê của ta mà.”

Rand bật thốt ra miệng, “Nhưng ta không muốn ngươi kết hôn với cô ta.”

Nhạc Thiên: “…”

Cyril im lặng, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm nhìn chăm chú vào hắn, giọt nước theo lọn tóc vàng nhỏ lên hai gò má của cậu rồi lướt xuống, giống như trong trí tưởng tượng của Rand, chảy xuôi đến đôi môi căng mọng mềm mại của cậu, rồi chầm chậm rơi xuống.

Sau khi nói ra lời thật lòng mình rồi, bỗng nhiên Rand có cảm giác như cả người mình vừa được thông, “Ta thích ngươi, Cyril, đừng kết hôn với cô ta.”

Hệ thống: A… khi cái ngày này thật sự đến nó bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có chút hân hoan?

Nhạc Thiên rất bất đắc dĩ, “Rand, ngươi là giáo hoàng, tuy là ta không hiểu về Giáo hội lắm nhưng ta vẫn biết là Giáo hoàng phải cấm dục,” Cậu vỗ vỗ vai Rand, rất dịu dàng cũng rất thành khẩn nói: “Ngươi xa cách người khác quá lâu, quá cô đơn, ở bên ta một thời gian không nỡ ta là chuyện bình thường, ta tính là sau khi ta kết hôn rồi giả chết sẽ đến Giáo hội đây này, còn đang lo là người không chịu thu nhận ta nữa là.”

Lời đó của cậu hoàn toàn không mang đến chút động viên nào, Rand vẫn cố chấp như trước: “Ngươi đừng kết hôn với cô ta, ta không muốn ngươi kết hôn với người khác.”

Nhạc Thiên có chút ngớ người, hỏi hệ thống: “Hắn bị làm sao đấy, sao tự nhiên thành ra thế này?”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Hứm, tra nam.”



Trời xanh chứng giám cậu thật sự không làm gì Rand mà?! Chẳng lẽ… Nhạc Thiên quan sát Rand từ trên xuống dưới một lượt, không nhìn ra được gì, kiểu nào cũng thấy sáng lấp lánh, người anh em, anh mi thanh mục tú, thì ra cũng chỉ là một tên nhan khống à?

Quá nông cạn, giống y chang tui luôn.

Nhạc Thiên vẫn kiên nhẫn nói: “Ta có lý do nhất định phải kết hôn với cô ta.”

“Lý do gì?”

“Không thể nói cho ngươi.”

“Vậy thì cũng đừng kết hôn.”

Nói không lại, Nhạc Thiên thật sự rất bất đắc dĩ với thái độ chuyển biến đột ngột của Rand, lắc lắc đầu, “Dù sao đi nữa thì ngươi cũng không thể thay đổi quyết định của ta được, ta đã nói rồi, không ai có thể ép ta.”

Hơn nữa con người và yêu tinh không cùng đường, chúng ta không có kết quả đâu người anh em, tối ngủ có cái bóng đèn nằm kế bên, ai mà ngủ được cơ chứ? Đến lúc đó mà mất ngủ thâm mắt bọng mắt đủ các vấn đề, ai chịu trách nhiệm đây hả?!

“Ngươi bình tĩnh lại chút đi.” Nhạc Thiên kéo kín trường bào, mang khăn trùm đầu lên đi ra ngoài.

Hai sứ giả gác cổng đang ngủ gà ngủ gật, mí mắt điên cuồng đánh nhau, một người trong đó thoáng nhìn thấy áo choàng trắng của Giáo hoàng, vội vàng nói với người còn lại: “Giáo hoàng đến rồi!”

Hai người lập tức đứng nghiêm chỉn lại, sau đó thấy tên quốc vương điên khùng khoác áo choàng màu trắng của Giáo hoàng, mang dép của Giáo hoàng nhàn nhã đi ra, trên lưng áo choàng của Giáo hoàng vì mái tóc vàng còn đang rỉ nước của tên điên đó mà đọng lại một vệt nước lớn vô cùng chướng tai gai mắt.

Cả hai: “???”

Hệ thống chứng kiến hành vi cặn bã của Nhạc Thiên mắng cậu một đường, lượng từ mắng chửi của nó không được phong phú lắm, đa phần là học từ Nhạc Thiên, dùng thành ngữ điên cuồng sỉ vả Nhạc Thiên.

“Bội tình bạc nghĩa”, “xảo trá”, “lợi dụng xong rồi vứt”, “nhổ X vô tình”.

Nhạc Thiên trở về cung điện Rand đã chuẩn bị cho mình, cạn lời nói với hệ thống: “Sao tao thấy hình như mày rất muốn nhìn thấy tao với Rand sáp vào nhau vậy? không phải lúc nào mày phản đối tao với nam chính à?”

Hệ thống tức giận nói: “Cái này không phải vấn đề lập trường, mà là phê bình nhân phẩm của cậu! Rand tốt với cậu như vậy, đơn thuần như vậy…”

Nhạc Thiên oan ức, “Tao cũng đơn thuần mà.”

Hệ thống không nhịn được mắng: “Cậu đơn thuần cái quần què!”

“Tao còn nhớ lúc đôi ta vừa mới gặp, mày là một cái hệ thống văn minh cơ nào,” Nhạc Thiên thở dài sâu xa, đau thương nói, “Sao giờ lại thành ra thế này chứ!”

Hệ thống: …cuối cùng là lỗi ai chứ…

Nhạc Thiên ngửa mặt lên trời bi tráng nói, “Nỗi sầu trong lòng tui không biết làm sao mới vơi được,” Sau đó đột nhiên đổi giọng, bình tĩnh nói: “Đành phải tuốt một phát vậy.”

A a a, bởi vì Rand cứ đi theo mãi, cậu không có cơ hội quay tay, cuối cùng thì hôm nay cũng khai trai được rồi, nhưng đồng thời lại vì sự “khai trai” = lau súng mà cảm thấy vạn phần bi thương.

Tự nhiên thấy hoài niệm những tháng ngày làm thái giám.

Mặc dù lúc cậu không có chim nhỏ, nhưng vẫn còn sinh hoạt tình dục… đời người khó hiểu thật sự, chẳng lẽ giữa chim và sex cậu chỉ có thể chọn một?

Nhạc Thiên càng nghĩ càng khổ sở, lấy gương nhỏ ra soi mặt, bi thương kéo khăn tắm xuống.

Sau khi Cyril rời đi, Rand rất ngoan ngoãn đứng đó để bình tĩnh lại, nhưng hắn càng cố thì càng không tỉnh táo được, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Cyril và Helena nắm tay dắt nhau vào giáo đường, hắn đã muốn giết người rồi, không, chỉ cần hai người nắm tay nhau thôi là đã không thể nhịn được nữa rồi.

Rand đi qua đi lại tại chỗ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một suy nghĩ hèn hạ.

Nếu như Thần phản đối cuộc hôn nhân này thì sao?

Rand nắm giữ thần lực hơn hai mươi năm nhưng chưa một lần dùng thần lực để mưu cầu tư lợi cho riêng mình, cũng chưa từng làm chuyện gì không phù hợp với Giáo hoàng trong tưởng tượng của thế nhân.

Nhưng hôm nay, hắn không chịu được, không thèm đếm xỉa nữa!

Rand ngập tràn lửa giận ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại chỉ hơi minh tưởng là linh hồn hắn đã rời khỏi thân thể, cưỡi gió mà đi, một đường thẳng đến cung điện Cyril.



Áo bào màu tro của các sứ giả tế tự dọc đường tung bay, cùng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay gió lại lớn như vậy?

Cung điện của Cyril cách chủ điện Giáo hoàng không xa, về mặt ý nghĩa mà nói là để dành cho Thánh tử, cũng chính là Giáo hoàng đời sau ở, khi Rand còn nhỏ đã từng ở đó, bây giờ hắn còn trẻ, vẫn chưa có dự định tìm người kế nhiệm, cho nên tòa cung điện đó vẫn để không.

Rand nổi giận đùng đùng bay vào trong điện, người chưa kịp đứng vững, đã nghe thấy tiếng thở dốc vừa xa lạ vừa quen thuộc của Cyril.

Rand lại một lần nữa cứng lại rồi.

Nhưng mà lần này, hắn chỉ cứng lại một giây, rồi lập tức không chút do dự bước vào trong điện.

Khăn tắm màu đỏ tươi khăn tắm bị ném dưới đất, Cyril lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dựa mềm, một chân dài co lại che đi động tác của cậu, mái tóc ướt vẫn còn rỏ nước, từng giọt từng giọt chảy xuống, có vài hạt nước nghịch ngợm nhân lúc môi cậu khép mở thở dốc lén chui vào miệng, nhưng lại có càng nhiều dòng nước theo chiếc cằm thon của cậu lăn một đường thẳng xuống yết hầu, ban đầu chỉ có tóc là ướt, nhưng dần dần, toàn bộ lồng ngực của Cyril cũng hiện lên đầy những vệt nước bất quy tắc.

Yết hầu Rand di chuyển, cảm giác cổ họng mình vô cùng khô khan, rất muốn uống nước.

Nhạc Thiên đang đắm chìm trong thế giới “hu hu hu tui khổ quá mà, tui chỉ có thể quay tay” thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình nóng lên, như có người vừa liếm cậu một cái vậy.

Cậu khó hiểu dừng động tác lại, một giây sau làn hơi ấm áp bao bọc lấy tay cậu cùng nơi cậu đang đặt lên…

Hơi nóng trên dưới cuồn cuộn, Nhạc Thiên suýt chút nữa đã xong trận ngay tại chỗ, cậu khẽ kêu một tiếng, quát khẽ nói: “Rand! Ngươi nhẹ chút!”

Thế mà rất nhanh đã bị cậu phát hiện rồi… thậm chí Rand còn không thấy ngại, trong đầu chỉ có “dù sao thì cũng bị phát hiện rồi”, linh hồn ẩn đi, cúi người hôn một cái lên gò má mềm mại của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên bị Rand vô hình bắt nạt, cậu không chống cự, thầm nghĩ ít ra thì tàng hình cũng tốt hơn yêu tinh bóng đèn nhiều, trong thầm tưởng tượng ra khuôn mặt như thiên sứ của Rand càng khiến cậu kích động gấp bội, cho nên cũng để mặc cho Rand muốn làm gì thì làm.

Cảm giác được Nhạc Thiên thuận theo, Rand càng được nước lấn tới, hai tay mơn trớn mỗi một tấc da thịt của cậu, Cyril như được Thần ban phước lành, mỗi một phần cơ bắp trên người cậu đều có kích cỡ vừa đúng, dẻo dai mạnh mẽ lại không quá mức cường tráng, Rand dán vào người Cyril cảm thụ biến hóa chập trùng trên từng bắp thịt cậu, hắn hưng phấn đến gần như sắp phát điên.

Trong đầu hiện ra một tiếng báo động rất lớn —— người này thuộc về hắn! Là món quà Thần ban cho hắn! Hắn là sứ giả của Thần, sao Thần lại không yêu chuộng hắn cơ chứ? Nhất định là như vậy rồi.

Cyril vốn là dành cho hắn.

Ý niệm đó càng lúc càng bành trướng, ngập hết đại não của Rand, cùng hưng phấn còn có nơi không nên hưng phấn của hắn.

Trong giáo lí của Giáo hội quả thật có luật “cấm dục”?

Nhưng thế thì làm sao?

Hắn là Giáo hoàng.

Giáo lí của Giáo hội do hắn định đoạt.

Rand vuốt ve da thịt dẻo dai của Cyril, nhẹ nhàng liếm liếm lỗ tai của cậu, “Cyril, ngươi là của ta.”

Một giây sau, Nhạc Thiên lập tức cảm giác mình bị một thứ ấm áp mà kiên định xâm nhập.

Nếu có người nhìn thấy bộ dạng lúc này của Cyril, nhất định sẽ cho là ác quỷ đang xâm phạm thiên sứ, Cyril gần như là trôi nổi giữa không trung, hai chân dùng một loại góc độ khó mà tin nổi lơ lửng, vòng eo như cây cung bị kéo căng ưỡn về phía sau, như có nó người đang cưỡng cậu phơi bày thân thể.

Sự thật cũng đúng là như thế, Nhạc Thiên có thể cảm giác được chân của mình đang vô lực đặt tên bả vai Rand, may là độ dẻo của thân thể Cyril rất cao, cơ bụng sáu múi nhân ngư tuyến phát huy trọn vẹn uy lực mà chúng nó nên có, mạnh mẽ đầy lực nâng đỡ Nhạc Thiên, không đến mức khiến cậu nằm xụi lơ trên đất.

“Chậm, chậm một chút…” Nhạc Thiên nhìn quanh không thấy Rand khóc ra tiếng, bị một tên tàng hình bình bịch thật sự quá mất liêm sỉ da mặt dày như Nhạc Thiên cũng không nhịn được chảy xuống hai hàng nước mắt xấu hổ.

Rand cúi người hôn môi Nhạc Thiên, Nhạc Thiên có thể cảm giác được một đôi môi ấm áp và một thần lực mạnh mẽ cùng đồng thời xâm lấn mình, đầu óc của cậu nổ tung trong nháy mắt, tựa như ngàn vạn sợi lông chim cùng tranh nhau bay qua đỉnh đầu của cậu, Nhạc Thiên kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy bờ vai rộng của Rand, cắn hắn một cái.

Rand bị cậu cắn, càng thêm điên cuồng, “Cắn ta đi, cắn nát linh hồn của ta, vậy thì chúng ta sẽ mãi bên nhau.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook