Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 47: Thế giới 3: Quốc vương bệ hạ của ta 8

Siêu Nhân Đóng Băng

16/12/2023

Lúc hệ thống từ bị động che đậy đi ra nhìn thấy bộ dạng như bị chà đạp mười tám lần của Nhạc Thiên thì kinh ngạc vô cùng, con người này, giờ quay tay thôi… mà cũng quay đến kích tình như vậy sao?

Nó còn chưa kịp khiếp sợ xong, đã thấy Nhạc Thiên đột nhiên bay lên.

Toàn thân bay lên trời, tay chân mảnh khảnh vô lực buông xuống, đầu ngã qua bên giữa không, rõ ràng là đang tựa vào ai đó.

Hệ thống:…

Trên đời này chỉ có một người mà nó không thể cảm giác được —— Rand.

Hầy… nói thế nào đây, thậm chí nó còn có một cảm giác hân hoan, kiểu như đẻ được đứa con gái chuyên đi trêu ghẹo trai nhà lành cuối cùng bị trai nhà lành phản công lại, thậm chí lờ mờ muốn nói một câu —— good job.

Hệ thống vội mắng mình một trận, sao nó có thể nghĩ như vậy chứ?! Ngàn lần vạn lần không thể để con voi chết tiệt này dẫn mình sai đường lạc lối!

Rand có hơi áy náy, hắn đã dùng thánh quang tẩy rửa cho Nhạc Thiên, nhưng dấu răng, dấu tay và vài đốm bầm tím do một số va chạm nào đó gây nên thì không có cách nào khôi phục nhanh như thế được.

Mặc dù thấy rất có lỗi với Cyril, nhưng hắn hoàn toàn không thấy hối hận chút nào, ôm Nhạc Thiên cẩn thận đặt cậu lên giường, nhẹ giọng nói với Nhạc Thiên đã thiếp đi: “Xin lỗi, nhưng em đừng kết hôn được không?”

Một lát sau, Rand tự nhủ: “Em nói im lặng là đồng ý mà.”

Hệ thống:…Rand, không ngờ anh là con người như vậy.

Rand ngồi bên giường dùng tay chống trán lẳng lặng ngắm nhìn Nhạc Thiên, khuôn mặt bình tĩnh mà thỏa mãn, khóe miệng hơi cong lên thành ý cười không thể ngăn trở.

Khi Nhạc Thiên có ý thức trở lại, phát hiện tay chân mình nhũn ra gần như không cử động nổi, Rand, không hổ là… con cưng của Thần, quả nhiên dũng mãnh.

Rand thấy hàng mi cậu động đậy, vội vàng chồm người qua, “Cyril?”

Gương mặt tuấn tú như thiên sứ đập vào trong mắt, trong đôi mắt màu xanh nước biển chảy ra dòng tình dịu dàng, Nhạc Thiên bị sự đẹp trai đó chấn cho hoa mắt, cậu kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi không sáng nữa rồi?!”

Rand không biết cậu đang nói cái gì, nhận sai với cậu trước tiên, “Xin lỗi, Cyril.”

Thiên sứ nói xin lỗi với người phàm…Nhạc Thiên cảm thấy mình hoàn toàn không đỡ nổi, trong lòng hung hăng phỉ nhổ mình: Nhan cẩu (1) chết tiệt, nhưng thân thể vẫn là rất thành thật mỉm cười trả lời: “Không sao, lần sau nhớ nhẹ một chút.”

Còn có lần sau? Khuôn mặt của Rand được thắp sáng trong nháy mắt, Nhạc Thiên tưởng như mình được nhìn thấy các thiên sứ bé nhỏ bay quanh Rand đàn múa hát ca, cậu quan sát Rand từ trên xuống dưới, bỗng nhiên ngộ ra, nói với hệ thống: “Chẳng lẽ đây là vầng hào quang của trai zin sụp đổ trong truyền thuyết?”

Hệ thống:…má nó chứ vầng hào quang của trai zin, đúng là Rand bị chà đạp mà, rốt cuộc thì cái con voi damdang này có tài đức gì?

Hệ thống vẫn luôn che giấu chuyện mình có thể nhìn thấy mặt Rand, nó biết là chỉ cần sở hữu sức mạnh tương đương với thần lực của Rand, thì sẽ không bị bình phong từ thánh quang bài xích. Nhưng nó sợ nếu mình nói ra, thì Nhạc Thiên sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa mà lôi Rand lên giường.

Nó không ngờ Rand lại xuống tay trước.

Tâm trạng của hệ thống rất phức tạp: Hức hức hức, nó thật sự cảm thấy Rand cứ là như thiên sứ vậy, mà sao vẫn bị Nhạc Thiên dụ dỗ cơ chứ? Mặt của Cyril đúng là đẹp thật, nhưng chẳng phải Rand càng đẹp hơn sao? Tại sao hắn không học theo Nhạc Thiên tự nhìn mình rồi quay tay đi?

Hệ thống hoàn toàn không ý thức được suy nghĩ của nó đang dần ngã theo hướng của Nhạc Thiên, chỉ biết đắm chìm trong nỗi đau mang tên lại một nam chính nữa dính chưởng.

Rand đưa tay vuốt ve mái tóc vàng xoã tung của Nhạc Thiên, cảm giác tuyệt như chạm vào tơ lụa, y như trong tưởng tượng của hắn, “Đừng kết hôn, được không?”

Giọng điệu đó của hắn trong nháy mắt đã thật sự khiến cho Nhạc Thiên có cảm giác mình là một tên tra nam, gì vậy trời, cậu vốn nói chuyện rất thẳng thắn bộc trực với yêu tinh bóng đèn, nhưng khi đối diện với thiên sứ thì lại sợ mình hơi quá đáng.

“Nếu không thành hôn, ta sẽ gặp nhiều rắc rối…” Nhạc Thiên khổ sở nói.

Rand im lặng một hồi, kéo tay Nhạc Thiên, từ lòng bàn tay của hắn tản ra các tia hào quang nhàn nhạt, áp vào lòng bàn tay của Nhạc Thiên, “Bất kể là khó khăn gì, có ta ở đây là sẽ được giải quyết một cách dễ dàng, ta là chúa tể của đại lục này.”

Nhạc Thiên rất kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Câu nói cứ như lời thoại của tổng giám đốc bá đạo đó phối với gương mặt như thiên sứ của hắn lại bà mẹ nó khiến người ta tim đập rộn ràng, quả nhiên cái gì cũng phải nhìn mặt.

Nhạc Thiên rất muốn nói: Ok honey, giao cho anh hết, nhưng theo tính cách của Cyril thì tuyệt đối không thể làm vậy.

Nhan sắc của Rand đủ khiến Cyril bị cảm phục, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.



Tuy Cyril không phải là một quốc vương xứng chức, nhưng tính xấu của một quốc vương thì hắn chỉ có nhiều hơn, kiêu ngạo tự luyến bẩm sinh cộng thêm vị phụ thân cưng chiều dung túng, chỉ bằng hành động dám phản lại Giáo hội của hắn thôi, thì Cyril chắc chắn là tên quốc vương cứng đầu nhất trong mười đế quốc.

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Rand, nói thật, ta cũng rất thích ngươi,” Rand còn chưa kịp vui ra mặt, thì câu nói ngay sau đó đã xô hắn ngã tan tác.

“Ngươi có thể làm tình nhân của ta, chuyện này không có xung đột với chuyện ta kết hôn.” Nhạc Thiên hoàn toàn dửng dưng, một tay chống xuống nhướng người lên, thánh bào khoác trên vai hơi tuột xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc trắng như tuyết, trên đó còn lưu lại chứng cứ hai người vừa mới hòa hộp bên nhau, làm chuyện mà đôi bên cùng vui sướng.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu lại có thể nói ra lời như vậy.

Hệ thống quả thực sắp tức chết, trích dẫn lời tra nam mà hạ bút thành văn như vậy, con voi này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì mà.

Đôi mắt màu lam sâu thẳm của Rand lập tức chìm đến đáy, đúng là một tiểu vương tử bị chiều hư, ích kỷ đáng yêu, Rand buông mắt, hơi cười, “Cyril, hẳn là em đã quên, ta là giáo hoàng.”

Nhạc Thiên híp híp mắt, cong môi cười lạnh một tiếng, “Này cưng, ngươi đang uy hiếp ta?”

Rand im lặng, mái tóc dài rũ xuống uốn lượn trải trên giường, nhẹ giọng nói: “Đây không phải là uy hiếp,” Sắc mặt Nhạc Thiên hơi hơi dịu xuống một chút, Rand đã nhanh chóng cúi người bao vây lấy cậu, con ngươi màu xanh lam sâu thẳm vì tâm tình mãnh liệt dao động mà gần như biến thành đen, “Đây là cảnh cáo.”

Sự thống trị của Giáo hội không phải là đùa, tuy Rand không phải là một Giáo hoàng thích can thiệp vào chính vụ quốc gia, nhưng quyền lực trong tay hắn đủ để nâng đỡ hoặc lật đổ bất kỳ một đất nước nào.

“Cyril, ta biết em không để ý bất cứ điều gì,” Rand quỳ ngồi ở trên giường, chân dài nhẹ nhàng đẩy đầu gối mềm mại Nhạc Thiên ra, dịu dàng nói, “Ngoại trừ… mặt của em…”

Nhạc Thiên: ! ! !

Cậu thật sự hoảng rồi, sốt sắng nói với hệ thống: “Mẹ! Đây là cảnh cáo hủy dung có phải không!”

Hệ thống: “Chẳng phải đúng với ý cậu rồi sao?”

Nhạc Thiên điên cuồng gào thét: “Không, tao hoàn toàn không ý này! Nhan sắc của tao quan trọng hơn tất cả!”

Nếu như Rand thật sự dám hủy dung cậu, cậu sẽ liều mạng với hắn ngay lập tức! Giáo hoàng như mấy người vào thời của bọn tui ra tòa liền đó biết chưa?!

Nhạc Thiên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Rand, hận không thể nhảy vọt lên ăn tươi nuốt sống hắn.

Rand thấy dáng vẻ tức giận đến phát run của cậu, vẻ mặt dần dịu xuống, cúi mặt thấp vùi sâu vào hõm vai Nhạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Em xem, em cũng sẽ tức giận vì chuyện mình để tâm mà, ta cũng thế,… Cyril, ta thật sự rất không muốn để em thành hôn với người khác, em thử nghĩ đến tâm trạng của ta một chút thôi được không?” Nói đến chữ cuối cùng, giọng điệu hắn đã có hơi tủi thân.

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, không hủy dung thì nói gì cũng được, cậu im lặng một lúc, rồi khó chịu nói: “Được rồi, ta sẽ cân nhắc.”

Rand vui vẻ nghiêng mặt sang hôn một cái lên khóe môi cậu, “Em nhớ suy nghĩ nhé.” Sau đó thả thêm cho mình một con ngựa, “Ta đã cho các sứ giả đi chọn mua gương.”

“Thật sao?” Nhạc Thiên điên cuồng rung động.

Rand gật đầu, “Đủ để dán hết tẩm điện của ta.”

Thế chẳng phải là…Nhạc Thiên đã bắt đầu tưởng tượng một ít hình ảnh không thể miêu tả, cậu nén hưng phấn nói: “Phòng tắm cũng dán luôn sao?”

“Dán luôn.”

Rand đúng là thiên sứ bé nhỏ của đời tui mà! Cục cưng, em yêu anh! Trong lòng Nhạc Thiên điên cuồng hò hét, ngoài mặt trầm ổn vuốt vuốt tóc Rand, “Tốt lắm.” Tốt quá tốt, tốt tới không thể tốt hơn há há há!

Rand nhẹ giọng nói: “Tối nay em có muốn đến tẩm điện của ta nhìn thử không?”

Nhạc Thiên không hề nghĩ ngợi đáp luôn: “Muốn!”

Rand kề đến cổ Nhạc Thiên hôn cậu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khẽ gian xảo.

Hệ thống chứng kiến tất cả, phải chấp nhận một đả kích cực mạnh, lại một lần nữa cảm nhận cái gọi là —— “Rand, không ngờ anh là con người như vậy”, chơi chiêu đánh một gậy rồi thêm một viên kẹo với Nhạc Thiên, hệ thống không khỏi bắt đầu suy nghĩ cách đối phó Nhạc Thiên, có nên học Rand không.

Nhạc Thiên vuốt mái tóc mềm mại màu bạc của Rand, nói với hệ thống: “Đúng là một nhóc con đáng yêu mà, còn biết chơi chút mưu kế vặt vãnh nữa, sau này chắc tao sẽ nhớ hắn lắm.”

Hệ thống vô cùng hoảng sợ, con người này thế mà nhìn thấy hết tất cả tính toán của Rand sao, hơn trông còn có vẻ rất thích thú nữa? Nhưng càng làm nó cạn lời hơn nữa là —— “…cậu đã bắt đầu nghĩ chuyện sau này?”

Nhạc Thiên: “Chỉ là cảm khái chút thôi mà, nói không chừng người tiếp theo sẽ tốt hơn thì sao, chưa chắc đến lúc đó tao còn nhớ hắn.”

Hệ thống: “…” Đồ tra nam đáng sợ.



Nhạc Thiên: “Khà khà.”

Nhạc Thiên nghỉ ngơi đủ rồi, thay bộ quần áo khác, anh anh em em hôn hít với linh hồn của Rand mấy phát, Rand mới lưu luyến không nỡ rời bay đi, đồng thời còn giục cậu nhanh đến tẩm điện tìm hắn.

Nhạc Thiên: “Chịch khỏe lại bám người, có lẽ tao sẽ thích hắn lắm đây.”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Cái thích của cậu không đáng một đồng.”

Nhạc Thiên: “Hu hu hu, mẹ, mẹ quá đáng lắm luôn á, mẹ nói thế làm con tim con tan nát.”

Nhạc Thiên tan nát cõi lòng đổi sang trường bào của Giáo hội, đứng trước gương tỉ mỉ rẽ ngôi tóc cho mình, mái tóc xoăn vàng óng tự nhiên tản qua hai bên, Nhạc Thiên nghiêm mặt, dáng vẻ mặt không đổi sắc trái lại mang chút thần thái của một tế ti, vẻ mặt cậu cứng đờ nói: “Hệ thống, tao hưng phấn quá.”

Hệ thống chẳng buồn tiếp lời.

Nhưng mà Nhạc Thiên vẫn rất tự nhiên tiếp tục nói, “Mặc thánh bào đứng trước gương…”

Hệ thống: “Cậu câm miệng, nói thêm tiếng nữa là tối nay cậu ngủ tôi bật nhạc disco trong đầu cậu liền.”

Nhạc Thiên: …

Thì ra đã dồn ép hệ thống đến mức này rồi sao? Để bảo vệ nhan sắc, Nhạc Thiên đành phải ngoan ngoãn ngậm mồm lại.

Thánh bào có mũ trùm rất to, Nhạc Thiên chẳng muốn mang mặt nạ, bèn đội mũ trùm lên, khuôn mặt cậu nhỏ nhỏ, gần như chỉ để lộ ra một chút cằm.

Nhạc Thiên mặc áo bào trắng đại diện cho thân phận cao nhất trong Giáo hội đi qua hành lang, rất nhiều sứ giả của Giáo hội nhìn thấy mà choáng váng, chợt phát hiện ra tên quốc vương khùng điên này… hình như có khí chất rất tốt.

Áo bào màu trắng mềm mại khoác lên thân hình thon dài, phủ phục trên cơ thể người đó, thân thể bỏ đi áo giáp nặng nề hiển lộ ra dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ của cậu, có sứ giả nhìn bóng lưng của Cyril mà ngẩn ngơ, “Cứ như là con của Thần giáng lâm.” Lập tức bị người đứng bên cạnh đập một cái lên đầu, “Ngươi nói mê sảng gì đó? Giáo hoàng của chúng ta mới là con trai của Thần.”

Sứ giả kia sờ sờ đầu, thầm nghĩ Giáo hoàng đúng là con trai của Thần, nhưng mà hơi bị sáng quá, sáng đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhạc Thiên đi rất chậm, thu hút sự chú ý của vô số người, bước chân ưu nhã thận trọng mê chết một đám người.

Nhạc Thiên: “Nếu Cyril không phải là một mãnh nam, e là bây giờ tao vẫn còn chưa xuống giường được, trai còn trinh thật là đáng sợ.”

Hệ thống: “…”

Nhạc Thiên cười hì hì, “Nhưng mà tao thích.”

Trước cửa tẩm điện Giáo hoàng đột nhiên đông vui lạ thường, mặt các sứ giả tối sầm, hai người một nhóm nhấc tấm gương cao bằng người mang vào bên trong, ra vào mấy chuyến.

Rất nhiều sứ giả đã nghe thấy lời phê bình “không có gương” của Nhạc Thiên khi cậu mới đến Giáo đình, trong lòng rất khó chịu, khi Giáo hoàng ra lệnh cho họ đi chọn mua gương dán vào tẩm điện của mình, thì các sứ giả đều như sắp phát rồ, có vài người tương đối yếu ớt còn trực tiếp khóc thành tiếng.

Rand còn châm dầu vào lửa, ngẩng đầu nhìn bức tường đã được dán kín gương, mỉm cười nói: “Cyril nhất định sẽ thích.”

Các sứ giả: …cứu mạng… Cyril là ác quỷ ở đâu đến sao?

“Em ấy đến rồi.” Rand xoay người lại hưng phấn nói, từ sau khi kết hợp với Cyril, ở một góc độ nào đó thì hắn đang có liên kết linh hồn với Cyril, chỉ cần Cyril hơi đến gần, linh hồn của Rand sẽ hơi run lên.

Các sứ giả nhìn lấy Giáo hoàng vội vàng chạy ra ngoài như một đứa trẻ, ôm chầm lấy tên quốc vương khùng điên đang mặc áo bào màu trắng, hơn nữa còn không phải là kiểu ôm của bạn bè, mà là dùng hai tay ôm chặt eo – một cái ôm tràn ngập ham muốn chiếm hữu.

Các sứ giả: Không lẽ nào…

__

(1) nhan cẩu: 颜狗, ngôn ngữ mạng, chỉ những người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook