Chương 24: Bà nội đã đến
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Dùng bữa xong thì cả ba quay trở lại căn cứ Eagle Gaming. Vừa thấy Đình Dũng đi vào Hải Đăng liền lên tiếng "Ô chuyện lạ có thật, chưa đến ngày thi
đấu mà đã đến đây rồi"
"Em còn đang nghĩ có nên dọn đến đây không ý. Dù gì bốn mắt nhà em cũng chuyển đến đây rồi mà"
Mọi người đang định đi vào nhà thì thấy Tuấn Anh từ trên tầng đi xuống. Thấy anh, Ánh Dương liền quay người đi thẳng ra ngoài khiến mọi người cũng bị bất ngờ.
"Au! Gì vậy trời?"
"Cô ta muốn đi thì cho cô ta đi luôn. Không quay lại luôn càng tốt"
Lời nói của Tuấn Anh vừa vang lên thì mọi người lắc đầu ai về phòng người đó.
Còn Ánh Dương vừa rồi không phải cô muốn tránh mặt anh mà là vì trùng hợp đúng lúc cô nhận được tin nhắn của chị Diệp đến văn phòng có việc.
Tại văn phòng của Liên đoàn.
"Chị Diệp, chị tìm em có việc gì sao?"
"Mọi năm giải đấu Đấu trường danh vọng mùa Đông đều được tổ chức theo quy mô tư nhân. Năm nay là năm đầu tiên do Liên đoàn tổ chức, em trước giờ tổ chức nhiều sự kiện ở nước ngoài rồi nên chị muốn hỏi ý kiến em một chút"
"Chị gửi gmail cho em là được rồi mà"
"Chị biết điều đó chứ nhưng vẫn muốn em xem qua bản kế hoạch cho chị"
Ánh Dương không nói gì mà cầm bản kế hoạch lên đọc qua một lượt rồi nói "Nhìn chung thì không có vấn đề gì cả, về em sẽ xem chi tiết rồi sẽ báo lại cho chị sau nhé"
"Dương à, có thể chị hơi nhiều chuyện nhưng em có chắc là ở được với Tuấn Anh không? Chị nghe anh Hiếu bảo sáng nay căng như dây đàn à?"
"Đó là nghiệp do em tạo ra thì giờ em phải trả cho anh ấy. Thà năm đó người anh ấy đừng lấy thân chắn cho em thì..."
Thực chất trước khi chiếc xe của Thái Mẫn Học đâm vào xe của Tuấn Anh, cả hai đã nhìn thấy nhưng không kịp chạy. Tại thời điểm đó, Tuấn Anh đã dùng cả người ôm chặt lấy cô để tránh mảnh kính vỡ đâm vào Ánh Dương.
Ánh Dương chỉ nhớ trong cơ mê man cô thấy anh nằm ở đó với đầy máu me trên người mà thôi. Cô cũng từng tự hỏi nếu như cô không nhớ lại mọi chuyện thì sẽ như thế nào? Giờ đây, ngay lúc này cô không biết được rằng việc cô nhớ lại mọi chuyện là tốt hay xấu nữa. Cô muốn anh tha thứ nhưng lại không muốn làm anh khó chịu, bực tức mỗi khi nhìn thấy cô.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, một lúc nào đó khi Tuấn Anh nhớ lại mọi chuyện chị Diệp xin em đừng trách nó. Đừng khiến cả hai phải đau khổ vì những chuyện trong quá khứ nữa, có được không Dương?"
Ánh Dương gật đầu đồng ý rồi xin phép ra về. Vừa về đến phòng cô bật điện lên nhưng không được liền hiểu ngay rằng Tuấn Anh đã ngắt điện phòng giặt rồi. Cô không nghĩ nhiều mà bê máy tính ra ngoài phòng bếp cắm điện bắt đầu làm việc. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô lúc này không ai nghĩ rằng cô gái ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Khi Ánh Dương đang làm việc thì thấy Tuấn Anh đi vào, cô liền vội đứng dậy "Anh Tuấn Anh, anh cần gì sao?"
Nhưng Tuấn Anh không có trả lời mà chỉ lườm cô một cái rồi mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt
"Uống nhiều nước ngọt không tốt đâu, để em pha trà cho anh"
"Không khiến!" Dứt lời anh liền quay lưng đi lên tầng.
Ánh Dương nhìn theo bóng lưng của anh "Có lẽ... phải rất lâu anh mới tha thứ cho em đây!"
Những ngày tiếp theo sau đó, Tuấn Anh thì bận bịu với công việc của câu lạc bộ trong khi đó Ánh Dương thì lại gần như ở lại văn phòng của Liên đoàn để chuẩn bị cho giải đấu bởi lẽ dù gì đây cũng là giải đấu đầu tiên của cô sau khi trở về từ nước ngoài.
Một tuần sau, nhà họ Lương.
Minh Ánh vừa bế cô con gái nhỏ trên tay đi lại trong phòng khách vừa nhìn anh chồng đang ngồi xử lí công việc trên ghế sopha hỏi "Không biết Ánh Dương bây giờ ra sao rồi nhỉ? Chú út có làm gì quá đáng không nữa"
"Anh cũng hơi lo, có gì tối rảnh anh chạy qua xem sau"
"Ánh à, con nói cái Dương trở về rồi sao?"
Chưa để Minh Ánh kịp lên tiếng thì Tuấn Thành đã nói trước "Vâng, con bé về được gần một tháng rồi. Về đây công tác và con cũng xin nói thẳng luôn là con đã đón Ánh Dương về lại câu lạc bộ rồi"
"Cái gì cơ? Tuấn Thành cháu nói là ai đã về?" Văn Thanh Thanh đi từ trong phòng ra nhìn Tuấn Thành
"Dạ bà nội, em Ánh Dương đã về nước rồi và cháu đã đưa em ấy đến chỗ Tuấn Anh ở"
"Hỗn láo, cháu quên mất những gì mà nó đã gây ra cho em trai cháu rồi à? Thành ơi là Thành sao cháu có thể hồ đồ như vậy cơ chứ? Hoa ơi, chị mau chuẩn bị xe cho mẹ đến chỗ Tuấn Anh. Mẹ nhất định không để yên cho con nhỏ đó đâu"
"Bà nội, chuyện năm đó đã là quá khứ rồi. Cứ mãi sống trong chuyện cũ cũng đâu phải là ý hay. Bà muốn Tuấn Anh đau khổ mãi sao?"
"Thành! Con không được nói hỗn với bà nội!"
"Con không có nói hỗn nhưng đó là sự thật. Năm đó có phải mình Tuấn Anh nhà mình bị đau đâu chứ! Ánh Dương con bé cũng đau mà, nó cũng bị thương có kém gì thằng Tuấn Anh nhà mình. Nó cũng phải ra nước ngoài điều trị, bây giờ nó trở về muốn bù đắp lại những đau đớn mà vốn dĩ chẳng phải nó đã gây ra cho Tuấn Anh. Tại sao bà lại không cho nó một cơ hội"
Mặc dù Tuấn Thành đã nói hết lời nhưng và Văn Thanh Thanh vẫn không chút lung lay, nhất quyết phải đến chỗ của Tuấn Anh cho bằng được.
Căn cứ Eagle Gaming.
Vì hôm nay cũng là cuối tuần nên mọi người cũng đã ra ngoài hết. Chỉ còn mỗi Tuấn Dương và Hải An ở nhà. Nghe tiếng chuông cửa, Tuấn Dương chạy ra mở cửa. Thấy bà nội, mẹ, Vương San và Tuấn Thành ở đó thì vô cùng bất ngờ, nói không phải quá nhưng suýt thì anh ngã ngửa ra sau.
"Bà..bà nội"
"Con khốn kia đâu?"
"Con khốn nào chứ bà? Ở chỗ bọn cháu làm gì có ai tên Khốn?"
"Triệu Ánh Dương đâu! Tại sao lại cho nó về đây sống?"
"À... Ánh Dương nó đi làm rồi mà bà. Bận bịu lắm, có thời gian đâu mà ở nhà"
Bà nội không nghe thêm bất kì lời nào nữa mà trực tiếp lao vào bên trong nhà. Đứng giữa nhà bà lớn tiếng sai Vương San "San San, cháu mau tìm đồ của con nhỏ đấy ném ra ngoài cho bà"
"Bà Văn, cháu nghĩ làm thế không hay đâu ạ"
"Đừng nói nhiều, hôm nay nhất định bà phải đuổi nó ra khỏi đây. Đuổi nó ra khỏi cuộc đời của cháu trai bà"
Thấy bà nội như vậy, mọi người không biết phải làm như thế nào cả. Không làm thì cũng không được mà làm thì cũng chẳng xong. Trước lúc mọi người đang lúng túng không biết phải làm như thế nào thì Ánh Dương vừa hay về đến
"Bà nội, cháu sẽ không rời khỏi đây đâu. Bà đừng mất công tìm cách"
"Con khốn, sao mày còn mặt mũi mà về đây hả?"
"Thì như anh Thành với anh Dương đã nói đó, cháu về đây công tác. Trước khi về đây ở thì nói thật cháu cũng không muốn lắm đâu nhưng sau khi sống tại đây rồi cháu sẽ không rời đi trừ khi anh Tuấn Anh tha thứ cho cháu. Nếu không còn gì nữa cháu xin phép" Dứt lời Ánh Dương liền đi về phòng lấy tập tài liệu mà cô để quên rồi rời đi luôn.
Còn ở ngoài phòng khách, bà nội vẫn nhất quyết phải đuổi Ánh Dương đi cho bằng được. Bà còn gọi cho Tuấn Anh về bắt anh phải đuổi cô đi cho bằng được nhưng đáp lại bà chỉ là câu "Cô ta muốn ở thì kệ cho cô ta ở. Nhưng ở thì đây cũng chỉ như địa ngục thôi"
Câu nói của Tuấn Anh khiến cho Tuấn Thành và bà Hoa vô cùnh bất ngờ. Sao mới có hai năm thôi mà thằng bé lại thay đổi nhiều đến vậy, càng lúc tính cách càng xấu mà.
Trong khi đó tại văn phòng của Liên đoàn. Ánh Dương đang ngồi làm việc cùng với chị Diệp thì một cơn đau truyền đến. Cô ôm chặt lấy đầu ngã xuống sàn trước sự ngỡ ngàng của chị Diệp. Có lẽ vì quá đau nên Ánh Dương dần dần lịm đi...
"Ôi Ánh Dương, em làm sao vậy? Ai đấy gọi xe cấp cứu hộ chị với"
Sau khi đến bệnh viện, chị Diệp liền gọi điện cho chồng báo rằng Ánh Dương vừa được đưa đi cấp cứu. Hơn mười phút sau, Minh Hiếu và Tuấn Anh đã chạy đến đó.
Nhìn thấy anh cũng đến chị Diệp ngờ vực lên tiếng "Sao lại có cả cậu Tuấn Anh vậy?"
"Lúc anh nghe điện thoại Tuấn Anh với cả team đang ngồi đấy. Thực ra bọn kia cũng nhao nhao đòi vào nhưng anh không cho, sao rồi"
"Em cũng không biết nữa, mong là sẽ không sao hết"
Cứ vậy cả ba ngồi chờ bên ngoài cửa phòng cấp cứu, ba mươi phút sau bác sĩ cuối cùng cũng đi ra, thông báo rằng Ánh Dương không có chuyện gì nguy hiểm thì lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì bác sĩ lại hỏi:
"Bệnh nhân trước đây có từng dùng loại thuốc gì không?"
Minh Hiếu đắn đo nói với bác sĩ "Thực ra em ấy sống ở nước ngoài suốt và mới chuyển về đây thời gian ngắn. Tôi sẽ liên lạc với người thân để hỏi sau"
"Vậy mọi người báo lại cho tôi sớm để tôi còn tìm phương pháp điều trị"
Sau khi Ánh Dương được chuyển về phòng bệnh, Minh Hiếu gọi điện của Steven đang ở Singapore.
"Alo, anh là Hiếu đây"
"Anh gọi em có chuyện gì không?"
"Anh muốn hỏi về sức khỏe của Ánh Dương đó mà. Không biết con bé có đang sử dụng loại thuốc điều trị gì không? Bởi hôm nay Ánh Dương đột ngột bị ngất ở văn phòng Liên đoàn nên được đưa vào bệnh viện rồi"
"Anh nói với bác sĩ điều trị của Dương rằng em ấy đang sử dụng Fluoxetine là được. Em sẽ thu xếp công việc bên này rồi về ngay"
"Được, gặp lại em sau"
(Thuốc Fluoxetine thuộc về một nhóm thuốc được gọi là chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc (SSRI). Mọi người đều có một chất gọi là serotonin trong não; trong khi đó, những bệnh nhân bị trầm cảm hoặc có chứng rối loạn ám ảnh, rối loạn lo âu hoặc chứng cuồng ăn lại có mức serotonin thấp hơn những người khác".-
"Em còn đang nghĩ có nên dọn đến đây không ý. Dù gì bốn mắt nhà em cũng chuyển đến đây rồi mà"
Mọi người đang định đi vào nhà thì thấy Tuấn Anh từ trên tầng đi xuống. Thấy anh, Ánh Dương liền quay người đi thẳng ra ngoài khiến mọi người cũng bị bất ngờ.
"Au! Gì vậy trời?"
"Cô ta muốn đi thì cho cô ta đi luôn. Không quay lại luôn càng tốt"
Lời nói của Tuấn Anh vừa vang lên thì mọi người lắc đầu ai về phòng người đó.
Còn Ánh Dương vừa rồi không phải cô muốn tránh mặt anh mà là vì trùng hợp đúng lúc cô nhận được tin nhắn của chị Diệp đến văn phòng có việc.
Tại văn phòng của Liên đoàn.
"Chị Diệp, chị tìm em có việc gì sao?"
"Mọi năm giải đấu Đấu trường danh vọng mùa Đông đều được tổ chức theo quy mô tư nhân. Năm nay là năm đầu tiên do Liên đoàn tổ chức, em trước giờ tổ chức nhiều sự kiện ở nước ngoài rồi nên chị muốn hỏi ý kiến em một chút"
"Chị gửi gmail cho em là được rồi mà"
"Chị biết điều đó chứ nhưng vẫn muốn em xem qua bản kế hoạch cho chị"
Ánh Dương không nói gì mà cầm bản kế hoạch lên đọc qua một lượt rồi nói "Nhìn chung thì không có vấn đề gì cả, về em sẽ xem chi tiết rồi sẽ báo lại cho chị sau nhé"
"Dương à, có thể chị hơi nhiều chuyện nhưng em có chắc là ở được với Tuấn Anh không? Chị nghe anh Hiếu bảo sáng nay căng như dây đàn à?"
"Đó là nghiệp do em tạo ra thì giờ em phải trả cho anh ấy. Thà năm đó người anh ấy đừng lấy thân chắn cho em thì..."
Thực chất trước khi chiếc xe của Thái Mẫn Học đâm vào xe của Tuấn Anh, cả hai đã nhìn thấy nhưng không kịp chạy. Tại thời điểm đó, Tuấn Anh đã dùng cả người ôm chặt lấy cô để tránh mảnh kính vỡ đâm vào Ánh Dương.
Ánh Dương chỉ nhớ trong cơ mê man cô thấy anh nằm ở đó với đầy máu me trên người mà thôi. Cô cũng từng tự hỏi nếu như cô không nhớ lại mọi chuyện thì sẽ như thế nào? Giờ đây, ngay lúc này cô không biết được rằng việc cô nhớ lại mọi chuyện là tốt hay xấu nữa. Cô muốn anh tha thứ nhưng lại không muốn làm anh khó chịu, bực tức mỗi khi nhìn thấy cô.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, một lúc nào đó khi Tuấn Anh nhớ lại mọi chuyện chị Diệp xin em đừng trách nó. Đừng khiến cả hai phải đau khổ vì những chuyện trong quá khứ nữa, có được không Dương?"
Ánh Dương gật đầu đồng ý rồi xin phép ra về. Vừa về đến phòng cô bật điện lên nhưng không được liền hiểu ngay rằng Tuấn Anh đã ngắt điện phòng giặt rồi. Cô không nghĩ nhiều mà bê máy tính ra ngoài phòng bếp cắm điện bắt đầu làm việc. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cô lúc này không ai nghĩ rằng cô gái ấy mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Khi Ánh Dương đang làm việc thì thấy Tuấn Anh đi vào, cô liền vội đứng dậy "Anh Tuấn Anh, anh cần gì sao?"
Nhưng Tuấn Anh không có trả lời mà chỉ lườm cô một cái rồi mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt
"Uống nhiều nước ngọt không tốt đâu, để em pha trà cho anh"
"Không khiến!" Dứt lời anh liền quay lưng đi lên tầng.
Ánh Dương nhìn theo bóng lưng của anh "Có lẽ... phải rất lâu anh mới tha thứ cho em đây!"
Những ngày tiếp theo sau đó, Tuấn Anh thì bận bịu với công việc của câu lạc bộ trong khi đó Ánh Dương thì lại gần như ở lại văn phòng của Liên đoàn để chuẩn bị cho giải đấu bởi lẽ dù gì đây cũng là giải đấu đầu tiên của cô sau khi trở về từ nước ngoài.
Một tuần sau, nhà họ Lương.
Minh Ánh vừa bế cô con gái nhỏ trên tay đi lại trong phòng khách vừa nhìn anh chồng đang ngồi xử lí công việc trên ghế sopha hỏi "Không biết Ánh Dương bây giờ ra sao rồi nhỉ? Chú út có làm gì quá đáng không nữa"
"Anh cũng hơi lo, có gì tối rảnh anh chạy qua xem sau"
"Ánh à, con nói cái Dương trở về rồi sao?"
Chưa để Minh Ánh kịp lên tiếng thì Tuấn Thành đã nói trước "Vâng, con bé về được gần một tháng rồi. Về đây công tác và con cũng xin nói thẳng luôn là con đã đón Ánh Dương về lại câu lạc bộ rồi"
"Cái gì cơ? Tuấn Thành cháu nói là ai đã về?" Văn Thanh Thanh đi từ trong phòng ra nhìn Tuấn Thành
"Dạ bà nội, em Ánh Dương đã về nước rồi và cháu đã đưa em ấy đến chỗ Tuấn Anh ở"
"Hỗn láo, cháu quên mất những gì mà nó đã gây ra cho em trai cháu rồi à? Thành ơi là Thành sao cháu có thể hồ đồ như vậy cơ chứ? Hoa ơi, chị mau chuẩn bị xe cho mẹ đến chỗ Tuấn Anh. Mẹ nhất định không để yên cho con nhỏ đó đâu"
"Bà nội, chuyện năm đó đã là quá khứ rồi. Cứ mãi sống trong chuyện cũ cũng đâu phải là ý hay. Bà muốn Tuấn Anh đau khổ mãi sao?"
"Thành! Con không được nói hỗn với bà nội!"
"Con không có nói hỗn nhưng đó là sự thật. Năm đó có phải mình Tuấn Anh nhà mình bị đau đâu chứ! Ánh Dương con bé cũng đau mà, nó cũng bị thương có kém gì thằng Tuấn Anh nhà mình. Nó cũng phải ra nước ngoài điều trị, bây giờ nó trở về muốn bù đắp lại những đau đớn mà vốn dĩ chẳng phải nó đã gây ra cho Tuấn Anh. Tại sao bà lại không cho nó một cơ hội"
Mặc dù Tuấn Thành đã nói hết lời nhưng và Văn Thanh Thanh vẫn không chút lung lay, nhất quyết phải đến chỗ của Tuấn Anh cho bằng được.
Căn cứ Eagle Gaming.
Vì hôm nay cũng là cuối tuần nên mọi người cũng đã ra ngoài hết. Chỉ còn mỗi Tuấn Dương và Hải An ở nhà. Nghe tiếng chuông cửa, Tuấn Dương chạy ra mở cửa. Thấy bà nội, mẹ, Vương San và Tuấn Thành ở đó thì vô cùng bất ngờ, nói không phải quá nhưng suýt thì anh ngã ngửa ra sau.
"Bà..bà nội"
"Con khốn kia đâu?"
"Con khốn nào chứ bà? Ở chỗ bọn cháu làm gì có ai tên Khốn?"
"Triệu Ánh Dương đâu! Tại sao lại cho nó về đây sống?"
"À... Ánh Dương nó đi làm rồi mà bà. Bận bịu lắm, có thời gian đâu mà ở nhà"
Bà nội không nghe thêm bất kì lời nào nữa mà trực tiếp lao vào bên trong nhà. Đứng giữa nhà bà lớn tiếng sai Vương San "San San, cháu mau tìm đồ của con nhỏ đấy ném ra ngoài cho bà"
"Bà Văn, cháu nghĩ làm thế không hay đâu ạ"
"Đừng nói nhiều, hôm nay nhất định bà phải đuổi nó ra khỏi đây. Đuổi nó ra khỏi cuộc đời của cháu trai bà"
Thấy bà nội như vậy, mọi người không biết phải làm như thế nào cả. Không làm thì cũng không được mà làm thì cũng chẳng xong. Trước lúc mọi người đang lúng túng không biết phải làm như thế nào thì Ánh Dương vừa hay về đến
"Bà nội, cháu sẽ không rời khỏi đây đâu. Bà đừng mất công tìm cách"
"Con khốn, sao mày còn mặt mũi mà về đây hả?"
"Thì như anh Thành với anh Dương đã nói đó, cháu về đây công tác. Trước khi về đây ở thì nói thật cháu cũng không muốn lắm đâu nhưng sau khi sống tại đây rồi cháu sẽ không rời đi trừ khi anh Tuấn Anh tha thứ cho cháu. Nếu không còn gì nữa cháu xin phép" Dứt lời Ánh Dương liền đi về phòng lấy tập tài liệu mà cô để quên rồi rời đi luôn.
Còn ở ngoài phòng khách, bà nội vẫn nhất quyết phải đuổi Ánh Dương đi cho bằng được. Bà còn gọi cho Tuấn Anh về bắt anh phải đuổi cô đi cho bằng được nhưng đáp lại bà chỉ là câu "Cô ta muốn ở thì kệ cho cô ta ở. Nhưng ở thì đây cũng chỉ như địa ngục thôi"
Câu nói của Tuấn Anh khiến cho Tuấn Thành và bà Hoa vô cùnh bất ngờ. Sao mới có hai năm thôi mà thằng bé lại thay đổi nhiều đến vậy, càng lúc tính cách càng xấu mà.
Trong khi đó tại văn phòng của Liên đoàn. Ánh Dương đang ngồi làm việc cùng với chị Diệp thì một cơn đau truyền đến. Cô ôm chặt lấy đầu ngã xuống sàn trước sự ngỡ ngàng của chị Diệp. Có lẽ vì quá đau nên Ánh Dương dần dần lịm đi...
"Ôi Ánh Dương, em làm sao vậy? Ai đấy gọi xe cấp cứu hộ chị với"
Sau khi đến bệnh viện, chị Diệp liền gọi điện cho chồng báo rằng Ánh Dương vừa được đưa đi cấp cứu. Hơn mười phút sau, Minh Hiếu và Tuấn Anh đã chạy đến đó.
Nhìn thấy anh cũng đến chị Diệp ngờ vực lên tiếng "Sao lại có cả cậu Tuấn Anh vậy?"
"Lúc anh nghe điện thoại Tuấn Anh với cả team đang ngồi đấy. Thực ra bọn kia cũng nhao nhao đòi vào nhưng anh không cho, sao rồi"
"Em cũng không biết nữa, mong là sẽ không sao hết"
Cứ vậy cả ba ngồi chờ bên ngoài cửa phòng cấp cứu, ba mươi phút sau bác sĩ cuối cùng cũng đi ra, thông báo rằng Ánh Dương không có chuyện gì nguy hiểm thì lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì bác sĩ lại hỏi:
"Bệnh nhân trước đây có từng dùng loại thuốc gì không?"
Minh Hiếu đắn đo nói với bác sĩ "Thực ra em ấy sống ở nước ngoài suốt và mới chuyển về đây thời gian ngắn. Tôi sẽ liên lạc với người thân để hỏi sau"
"Vậy mọi người báo lại cho tôi sớm để tôi còn tìm phương pháp điều trị"
Sau khi Ánh Dương được chuyển về phòng bệnh, Minh Hiếu gọi điện của Steven đang ở Singapore.
"Alo, anh là Hiếu đây"
"Anh gọi em có chuyện gì không?"
"Anh muốn hỏi về sức khỏe của Ánh Dương đó mà. Không biết con bé có đang sử dụng loại thuốc điều trị gì không? Bởi hôm nay Ánh Dương đột ngột bị ngất ở văn phòng Liên đoàn nên được đưa vào bệnh viện rồi"
"Anh nói với bác sĩ điều trị của Dương rằng em ấy đang sử dụng Fluoxetine là được. Em sẽ thu xếp công việc bên này rồi về ngay"
"Được, gặp lại em sau"
(Thuốc Fluoxetine thuộc về một nhóm thuốc được gọi là chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc (SSRI). Mọi người đều có một chất gọi là serotonin trong não; trong khi đó, những bệnh nhân bị trầm cảm hoặc có chứng rối loạn ám ảnh, rối loạn lo âu hoặc chứng cuồng ăn lại có mức serotonin thấp hơn những người khác".-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.